Thích Khách
Chương 93
Tinh cầu Omega được thành lập được hai năm cho tới nay, nhân khẩu trên tinh cầu vẫn luôn tăng trưởng kịch liệt, lấy nhà xưởng omega làm sản nghiệp chủ đạo để phát triển, số lượng công việc được cung cấp cũng từ mấy ngàn lên mấy vạn, mà theo sự quật khởi của chủng tộc, danh vọng của TTV ngày càng cao, người tị nạn tiến đến tìm nơi nương tựa cũng ngày càng nhiều, tổng số nhân khẩu đã lên tới hai trăm ngàn, tương đương với một hành tinh nhỏ đông đúc.
Kỳ thực khu vực ban đầu được gọi là chủ thành omega, đại khái chỉ có ba mươi ngàn km vuông, được bảo vệ bởi lưới năng lượng phòng hộ, những omega đầu tiên đến tinh cầu đều ở bên trong thành. Mà theo sự tăng trưởng của dân số, chủ thành đã không thể tiếp nhận nhiều người như vậy, càng ngày cảng nhiều người chỉ có thể thu xếp ở bên ngoài thành, vì thế liền có thêm một bức tường thành thứ hai, phân chia chủ thành thành nội thành và ngoại thành.
Có lẽ là một sự trùng hợp, cũng có thể là quy hoạch thành thị như vậy đích xác có lợi trong việc phòng thủ, bố cục của chủ thành Omega thế nhưng vô cùng giống với căn cứ Mai Tả. Cho nên nhiều omega tới đây tị nạn, nhìn thấy tường thành cao cao, thế nhưng sẽ cảm thấy một cảm giác quen thuôc và an tâm khó nén. Bọn họ khát vọng được bảo hộ, mong muốn được tránh né vào chỗ an toàn bên trong thành, thật giống như trở về căn cứ Mai Tả trong thời niên thiếu, thế giới bên ngoài tường thành bị gây sức ép đến thiên hôn địa ám thì bọn họ cũng không cần phải lo lắng, cho dù trời có sập xuống cũng đã có alpha chống đỡ, bọn họ chuyện gì cũng không cần lo nghĩ. Bọn họ trốn tránh nghĩa vụ và trách nhiệm, đồng thời cũng đánh mất quyền lợi và tôn nghiêm.
Nhưng mà, omega cũng không biết, ý nghĩ ban đầu của bọn họ quả thật rất ngây thơ. Tinh cầu Omega thuộc về omega, nhưng cũng không phải là nơi để omega sống an nhàn yên vui, mà là nơi rèn luyện cả thế xác và linh hồn.
TTV quyết định chọn một sa mạc gần vị trí xích đạo làm nơi huấn luyện tân binh, xa khỏi chủ thành, ngồi phi hành khí mất hai giờ mới đến nơi.
Ba mươi phi hành khí xếp hàng dài, bay ra khỏi chủ thành, xuyên qua ngoại thành còn đang xây dựng dang dở, người ở hai bên đường đều yên lặng nhìn về phía bọn họ, những người còn ở lại này, tuyệt đại đa số đều là những người già yếu, còn có một số ít thanh niên cho rằng thà đói chết cũng không muốn nhập ngũ.
Cổng thành chầm chậm mở ra, phi hành khí lần lượt bay đi, qua khỏi tường thành liền có nghĩa là mất đi sự bảo vệ của lưới năng lượng phòng hộ, là nơi mà trùng tộc có thể tùy ý hoành hành, bọn họ sẽ tùy thời bị công kích.
Lúc này không chỉ có những người bên đường nhìn theo bọn họ rời đi là mang tâm tình phức tạp, các tân binh ngồi trong phi hành khí càng có biểu tình ngưng trọng, bọn họ không biết huấn luyện cần phải rời khỏi chủ thành, nếu không thà rằng đói chết trong thành cũng sẽ không tòng quân, nhưng hiện giờ cũng đã lên thuyền giặc, TTV tự mình huấn luyện, ai cũng không dám đổi ý, hằng năm đều kiếm ăn nhờ vào việc nhìn sắc mặt alpha, chút ý tứ này, omega nào cũng có.
Hai giờ sau, bọn họ cuối cùng cũng tiến vào sa mạc. Biển cát mờ mịt một mảnh, cát vàng quay cuồng, không có một ngọn cỏ, ánh sáng chói lòa đến không mở nổi mắt, nhiệt độ không khí cao đến thái quá, dưới mặt đất mơ hồ có thứ gì chạy nhanh qua, hiện ra một cái đuôi hoặc là râu ria gì đó, trơn bóng.
Hơn ba mươi phi hành khí đáp xuống, các tân binh từ bên trong đi ra, sóng nhiệt đập vào mặt nháy mắt nướng bọn bọ đến khô môi khô lưỡi. Dưới chân bị cát vàng nóng bỏng châm chích tựa hồ có thể xuyên qua cả đế giày, nhiệt lượng truyển trực tiếp vào lòng bàn chân, khiến cho mỗi bước chân đều như chân trần trên than đỏ. Từng bước từng bước đều hiện ra cồn cát liên miên nhấp nhô tạo thành từng ngọn đồi nhỏ, chỗ gấp ngang trước mặt, gió to thổi qua, truyền đến tiếng cát, tựa như hàng vạn người dùng móng tay cào lên mặt gỗ, người nghe bủn rủn chân tay.
Nơi tràn ngập áp bách như vậy, tuyệt vọng, phiền táo, cuồng bạo, giống như dùng mỗi một hạt cát của nó nhẹ giọng kể với người tới: a, hoan nghênh ngươi bước vào địa ngục.
TTV dẫn đầu đi xuống phi hành khí, cũng không thúc giục, chỉ thờ ơ lạnh nhạt đứng bên ngoài, yên lặng ghi nhớ mỗi một người đầu tiên theo hắn bước xuống phi hành khí.
Tân binh chiêu mộ nhập ngũ lần này vào khoảng ba ngàn người, khoảng hai ngàn trong đó là omega, beta có chin trăm, alpha một trăm, TTV phụ trách huấn luyện omega, beta và alpha thì giao cho Evan, đi đến một doanh trại khác cách xa nơi này để huấn luyện.
Lúc này, hơn hai ngàn tân binh omega rốt cuộc cũng xuống hết khỏi phi thuyền, sau khi xuống liền xếp thành hàng ngũ rời rạc trước mặt TTV, không ngừng đổi chân trụ, để hóa giải nóng bức dưới lòng bàn chân, vừa thấp giọng oán giận, có người thậm chí không chịu được nóng bức như vậy mà thấp giọng khóc nức nở.
Trên người TTV mang theo loa khuếch thanh, đứng trước mặt đám tân binh, ánh mắt lạnh như băng cơ hồ có thể dập lửa, liếc tới chỗ nào, nơi đó liền an tĩnh, cho đến khi không còn ai dám phát ra âm thanh, hắn mới mở miệng nói: "Hôm nay, mọi người ở đây, trước khi nhập ngũ đều đã được đo lường kiểm tra thể năng, nói cách khác, các ngươi hoàn toàn có thể ứng đối với thời gian một tháng huấn luyện sắp tới. Bất quá, trong các ngươi, chỉ có một người không được."
Các tân binh vừa nghe lời này, không khỏi quay sang nhìn nhau, thấp giọng nghị luận.
"Trong các ngươi có một người không đạt tiêu chuẩn, nhưng, vì sao vẫn tuyển hắn?" TTV hỏi.
Tiếng nghị luận phía dưới càng lớn.
TTV lạnh lùng cười cười, ánh mắt gần như tàn khốc, lớn tiếng nói: "Bởi vì chúng ta cần một người rửa chén cho cả đội, chúng ta, cần một người hầu hạ."
Tiếng nghị luận đột nhiên im bặt, các tân binh sững sờ nhìn TTV, rất nhiều người vừa rồi vẫn luôn tản mạn lúc ẩn lúc hiện giữa đội ngũ, lúc này cũng đều đứng thẳng thân thể.
Đội ngũ xảy ra biến hóa rõ ràng, ngay hàng thẳng lối nghiêm chỉnh, hoàn toàn không giống với khi vừa bước xuống phi hành khí.
Biểu tình TTV vẫn không đổi, chậm rãi đi vào giữa đội ngũ, mỗi khi ngang qua một người, người kia liền ngừng thở, sợ giây tiếp theo sẽ bị tuyên bố mình chính là kẻ duy nhất không đạt tiêu chuẩn kia, bị đá qua một bên nấu cơm giặt đồ cho mọi người.
Rốt cục, khi TTV bước đến trước mặt một omega diện mạo anh tuấn, thân hình cao lớn, hắn dừng bước.
Nam nhân kia xém nữa khóc to lên, cắn cắn môi, cuối cùng vẫn nhịn xuống.
"Ngươi tên là Jonathan?"
"Ân"
"Trả lời là vâng, trưởng quan."
"Vâng, trưởng quan."
"Vừa rồi, ngươi là người đầu tiên xuống khỏi phi hành khí?"
"Vâng, trưởng quan."
"Tốt, ta bổ nhiệm ngươi làm đội trưởng."
"Hả...Hả?" nam nhân omega giật mình, tưởng mình nghe nhầm.
Sắc mặt TTV trầm xuống, "Lời ta đã nói, đừng để ta phải lặp lại lần thứ hai."
"Vâng, trưởng quan."
TTV chậm rãi lướt qua nam nhân kia, tiếp tục bổ nhiệm thêm vài vị đội trưởng nữa, tất cả mọi người đểu hồi hộp, mỗi lần TTV dừng trước mặt ai, trong lòng người nọ đều trải qua tra tấn như trời đất nứt đôi bên băng bên lửa, không biết sẽ đề bạt mình hay là một cơn ác mộng.
Bổ nhiệm đội trưởng, phân chia tiểu đội, xong việc, TTV lại đứng trước mặt đội ngũ, chậm rãi nói: "Ta nguyện ý cho người duy nhất không đạt tiêu chuẩn này một cơ hội, nếu trong đợt huấn luyện này, có một người tụt lại phía sau, thì sẽ thay hắn đi giặt giày vớ cho mọi người. Còn thân phận của hắn, ta sẽ thay hắn giữ bí mật, lời vô nghĩa dừng ở đây, hiện giờ bắt đầu chạy bền, chỉ cần ta chưa nói dừng, thì cho dù là lết đi cũng không được ngừng lại, rõ chưa?"
"Rõ!"
Mỗi một tân binh ở đây đều cảm thấy nhẹ nhàng thở ra, đồng thời, lại cảm thấy trái tim nhói lên, đến tột cùng ai mới là kẻ không đủ tiêu chuẩn kia vậy? Có một chuyện có thể khắng định, không ai muốn trở thành tàn thứ phẩm duy nhất kia, một vài người có thể năng mạnh hơn đối với việc này tràn ngập lòng tin, lại thêm nhiệt tình, mà những người có thể lực không chênh lệch lắm so với nhau thì ai cũng cảm thấy bất an, trong lòng thấp thỏm không biết người kia có phải là mình hay không, nhưng cẩn thận ngẫm lại, cho dù là chính mình, không phải vẫn còn có cơ hội sao? Chỉ cần kiên trì đến khi có người ngã xuống trước mình, vậy coi như thoát.
Cứ như vậy, các tân binh omega mang theo tâm tình khác nhau mà bắt đầu chạy theo sau TTV, lúc này bọn họ còn chưa ý thức được một vấn đề, chính là, TTV không hề nhắc tới bọn họ phải chạy trong bao lâu, hoặc bao xa, hắn chỉ nói muốn bọn họ chạy.
Hàng ngàn người tạo thành đội ngũ, giữa sa mạc rộng lớn trông như côn trùng nhỏ bé, thong thả bò giữa cát vàng, thể năng của omega từ lúc sinh ra đã không được như alpha, huống chi đại đa số omega ở đây trước khi đến tinh cầu Omega đều là được nuôi dưỡng trong nhà, trừ bỏ nằm trên giường cho người thượng, mang thai sinh hài tử, có thể chuyện gì cũng không làm được.
Mới chưa đến hai mươi phút, đã có người thể lực không thể chống đỡ nổi, tốc độ dần chậm lại.
TTV yên lặng nghiêng đầu nhìn thoáng qua, không nói gì, chỉ mang người chạy đến một cồn cát phía trước.
Người đầu tiên muốn té trên mặt đất, chỉ cần vừa nghĩ tới chính mình có thể trở thành người duy nhất bị đào thải, sau đó phải giặt vớ giặt quần lót cả tháng cho nguyên một đám hai ngàn người, liền sợ tới mức cắn răng đứng lên, vừa để ý xem người bên cạnh có tụt lại sau mình hay không, vừa tiếp tục chạy về phía trước.
Khi mọi người chạy tới trước cồn cát, tất cả đều mệt chết lăn ra đất, y phục trên người sớm đã ướt đẫm, cũng may không có ai bị tụt lại phía sau, vốn cho rằng lần chạy bền này xem như kết thúc, lại không ngờ rằng TTV lại trực tiếp dẫn đầu chạy vào một đường hầm giữa cồn cát.
"Có đường hầm? Có thể sao?" một người hoài nghi hỏi.
"Đúng vậy, đây chính là cồn cát nha."
Nhưng rất nhanh không còn ai hoài nghi nữa, bởi vì mấy người được TTV bổ nhiệm làm đội trưởng đã dẫn đầu chạy vào đường hầm, mà mỗi vị đội trưởng đều có thân tín của riêng mình, cũng đều cắng răng trở thành đợt thứ hai đi vào đường hầm, sau đó lại có thân nhân bạn bè tiếp tục chạy vào, cuối cùng, người bên ngoài càng lúc càng ít, rốt cuộc không còn ai muốn mất thêm thời gian nữa, đều lục tục chạy vào, sợ trở thành người tụt lại phía sau.
Mà ngay sau khi mọi người đều tiến vào đường hầm, TTV trước đó đã an bài thủ hạ ở hai đầu, đóng kín cửa hầm, cũng bắt đầu sử dụng thiết bị tạo ảo giác.
Một từ trường được thành lập giữa hai đầu đường hầm, toàn bộ mười dặm cồn cát liên miên được bao bọc trong ánh sáng xanh lam, lam quang chói mắt cơ hồ chiếu sáng cả sa mạc, tạo thành sắc thái ảo mộng lấp lánh. Mà lúc này người bên trong đường hầm lại không hề hay biết chuyện bên ngoài, không biết rằng lộ trình của bọn họ đã bị kéo dài mấy lần dưới tác dụng của thiết bị tạo ảo giác.
Sau khi tiến vào đường hầm, TTV từ từ đẩy nhanh tốc độ, kéo giãn khoảng cách với đội tân binh phía sau, quay đầu lại thản nhiên nhắc nhở một câu: "Tăng tốc một chút, ta chờ các ngươi ở lối ra." Nói xong, vào lúc mọi người chân quấn vào nhau, hận không thể cả bốn vó đều chấm đất, đang tăng tốc mãnh liệt, hắn nhanh chóng biến mất ở cuối đường hầm, không còn bóng dáng.
Cư nhiên tốc độ còn nhanh hơn lúc bắt đầu! Hắn còn là người sao! Mấy lối đi này dẫn tới đâu đây? Người kia ở đây chứ?
Lúc này, ngay cả mấy đội trưởng có biểu hiện xuất sắc đều chịu hết nổi, kéo chân lết đi trên đất, đại đội kéo dài trong đường hầm, tốc độ càng lúc càng chậm, cuối cùng thậm chí có người bắt đầu nghỉ ngơi tại chỗ. Nơi này tuy rằng vửa thấp vừa nóng, nhưng so với việc bị ánh nắng chính nướng bên ngoài thì vẫn khá thoải mái. Trong đầu các tân binh đều nghỉ: chẳng trách ai được, hiện giờ mọi người không ai đứng dậy nổi, cho dù TTV nghiêm khắc, cũng không thể nào phán định tất cả mọi người đều không đạt tiêu chuẩn.
Nhưng mà bọn họ sẽ mau chóng rõ ràng, đối với TTV, một omega truyền kỳ, vởi vì dưới tuyệt đại đa số trường hợp, người bình thường không thể trở thành truyền kỳ, cho nên, hắn chính là không bình thường!
Nhàn hạ không đủ ba phút đồng hồ, trong toàn đường hầm xuất hiện tiếng vang ong ong, thanh âm này, người ở đây không ai là không quen thuộc, bởi vì đó là ác mộng của tất cả bọn họ, là sự sợ hãi từ trong xương.
"Các ngươi...nghe thấy tiếng gì không?" Có người hỏi, trên mặt dần lộ ra thần sắc kinh khủng.
"Ta cảm thấy...hình như ta nghe thấy.."
"Má ơi! Là trùng...là trùng! Chạy mau!" người ở sau cùng kêu lên thảm thiết.
Sóng trùng màu đen dũng mãnh tiến vào từ cuối đường hầm, giống như lưỡi đao cắt thịt xoáy tròn màu đen, đánh úp về phía bọn họ! Tất cả mọi người đều điên rồi, lập tức nhảy lên khỏi mặt đất, chạy về phía trước! Lúc mới bắt đầu, người phía sau đều ngại người phía trước chạy chậm mà vừa đẩy vừa mắng, nhưng vấn đề này nhanh chóng biến mất, bởi vì mọi người trong đường hầm đều bắt đầu chạy như điên, cho dù chân không còn cảm giác, cho dù cơ thể bị đá nhọn trong lối đi chật hẹp cắt thương, bọn họ cũng không dám dừng lại một chút nào, không dám tụt lại nửa bước! Bởi vì đây không còn là vấn đề giặt giũ nữa đâu nha, đây là vấn đề còn hay không còn mạng nha!
Omega bị thể sống sơ cấp ăn mòn, kết quả chỉ có chết, hơn nữa còn chết rất đáng sợ, không ai muốn là chất dinh dưỡng nuôi trùng!
Có người bị dọa khóc, trong không gian bịt kín này, ngoại trừ tiếp tục chạy về phía trước, bọn họ không còn sự lựa chọn nào, chỉ có thể dẹp bỏ suy nghĩ, đột phá cực hạn thể năng chính mình, chạy như điên, chạy, chạy, chạy, trong đáy lòng thầm cầu nguyện. Nhưng lối ra có thể cũng có trùng hay không? Nếu trùng tộc giáp công từ hai phía thì bọn họ nên làm như thế nào? Mọi người không dám nghĩ tiếp, tuyệt vọng lao như diên, tạo thành kỳ tích, vốn dĩ đã mệt chết, giờ này tất cả đều dùng toàn lực, dùng tốc độ mà ngay cả alpha cũng khó có thể có được để chạy trốn.
Cứ chạy không biết mệt mỏi thật lâu như vậy trong đường hầm, lâu đến nỗi các tân binh đều cho rằng mình phải chết ở chỗ này thôi, trước mặt đột nhiên thấy ánh sáng, đến cuối đường hầm!
A!! Bọn họ có hy vọng!
Vào lúc người đầu tiên lao ra khỏi đường hầm, không khỏi giang hai tay ngửa mặt lên trời rống thật to, sau đó cũng không dám dừng lại, tiếp tục chạy về phía trước, người phía sau cũng đều như thế, cho đến khi người cuối cùng ra khỏi đường hầm, toàn bộ đã không còn đội hình, như ruồi bọ mất đầu mà chạy trốn tứ phía, đúng lúc này, phía trước lộ tuyến chạy trốn của đám tân binh, bỗng nhiên có tiếng đấu súng, tất cả tân binh đều như chim sợ cành cong trừng mắt kinh hoàng đứng lại, không biết làm sao mà nhìn ngó xung quanh, lo lắng trùng tộc đuổi theo, lại không biết tiếng súng phát ra ở chỗ nào, chỉ có thể tụ thành một đống, không dám tiến, không dám lùi, đứng run rẩy tại chỗ.
"Lần tập huấn vừa rồi, mọi người đều không hợp cách." Đúng lúc này, một giọng nói truyền đến.
Các tân binh nhìn về phía giọng nói, chỉ thấy TTV sắc mặt âm trầm, ánh mắt cũng nhìn về phía cửa hầm mà bọn họ vừa mới chạy ra.
"Nếu vừa rồi thật sự là trùng tộc truy đuổi các ngươi, hiện giờ, các ngươi cũng đã là người chết." TTV nói xong, chậm rãi thu hồi ánh mắt, nhìn về phía đám tân binh, "Hơn hai ngàn người, thế nhưng ngay cả một đám trùng nhỏ như vậy cũng không chống lại được, còn có thể làm gì? Cơm chiều hôm nay giảm một nửa, từ chỗ này bắt đầu chạy về doanh trại, người tới trước còn có cơm ăn, người tới sau, chỉ có thể cầu nguyện ngày mai không tiếp tục phạm sai lầm."
Sau khi TTV nói xong, hiện trường an tĩnh như chết, tất cả mọi người gắt gao nhìn TTV, có phẫn nộ, có ủy khuất, không hề cam tâm.
"Sao? Bất mãn với ta sao?" TTV nhẹ nhàng cười, "Nếu vậy, ngay tại sa mạc này, giết ta đi, chỉ cần các ngươi có thể giết được ta, liền tự do, nếu không, mọi chuyện chỉ vừa mới bắt đầu thôi."
Kỳ thực khu vực ban đầu được gọi là chủ thành omega, đại khái chỉ có ba mươi ngàn km vuông, được bảo vệ bởi lưới năng lượng phòng hộ, những omega đầu tiên đến tinh cầu đều ở bên trong thành. Mà theo sự tăng trưởng của dân số, chủ thành đã không thể tiếp nhận nhiều người như vậy, càng ngày cảng nhiều người chỉ có thể thu xếp ở bên ngoài thành, vì thế liền có thêm một bức tường thành thứ hai, phân chia chủ thành thành nội thành và ngoại thành.
Có lẽ là một sự trùng hợp, cũng có thể là quy hoạch thành thị như vậy đích xác có lợi trong việc phòng thủ, bố cục của chủ thành Omega thế nhưng vô cùng giống với căn cứ Mai Tả. Cho nên nhiều omega tới đây tị nạn, nhìn thấy tường thành cao cao, thế nhưng sẽ cảm thấy một cảm giác quen thuôc và an tâm khó nén. Bọn họ khát vọng được bảo hộ, mong muốn được tránh né vào chỗ an toàn bên trong thành, thật giống như trở về căn cứ Mai Tả trong thời niên thiếu, thế giới bên ngoài tường thành bị gây sức ép đến thiên hôn địa ám thì bọn họ cũng không cần phải lo lắng, cho dù trời có sập xuống cũng đã có alpha chống đỡ, bọn họ chuyện gì cũng không cần lo nghĩ. Bọn họ trốn tránh nghĩa vụ và trách nhiệm, đồng thời cũng đánh mất quyền lợi và tôn nghiêm.
Nhưng mà, omega cũng không biết, ý nghĩ ban đầu của bọn họ quả thật rất ngây thơ. Tinh cầu Omega thuộc về omega, nhưng cũng không phải là nơi để omega sống an nhàn yên vui, mà là nơi rèn luyện cả thế xác và linh hồn.
TTV quyết định chọn một sa mạc gần vị trí xích đạo làm nơi huấn luyện tân binh, xa khỏi chủ thành, ngồi phi hành khí mất hai giờ mới đến nơi.
Ba mươi phi hành khí xếp hàng dài, bay ra khỏi chủ thành, xuyên qua ngoại thành còn đang xây dựng dang dở, người ở hai bên đường đều yên lặng nhìn về phía bọn họ, những người còn ở lại này, tuyệt đại đa số đều là những người già yếu, còn có một số ít thanh niên cho rằng thà đói chết cũng không muốn nhập ngũ.
Cổng thành chầm chậm mở ra, phi hành khí lần lượt bay đi, qua khỏi tường thành liền có nghĩa là mất đi sự bảo vệ của lưới năng lượng phòng hộ, là nơi mà trùng tộc có thể tùy ý hoành hành, bọn họ sẽ tùy thời bị công kích.
Lúc này không chỉ có những người bên đường nhìn theo bọn họ rời đi là mang tâm tình phức tạp, các tân binh ngồi trong phi hành khí càng có biểu tình ngưng trọng, bọn họ không biết huấn luyện cần phải rời khỏi chủ thành, nếu không thà rằng đói chết trong thành cũng sẽ không tòng quân, nhưng hiện giờ cũng đã lên thuyền giặc, TTV tự mình huấn luyện, ai cũng không dám đổi ý, hằng năm đều kiếm ăn nhờ vào việc nhìn sắc mặt alpha, chút ý tứ này, omega nào cũng có.
Hai giờ sau, bọn họ cuối cùng cũng tiến vào sa mạc. Biển cát mờ mịt một mảnh, cát vàng quay cuồng, không có một ngọn cỏ, ánh sáng chói lòa đến không mở nổi mắt, nhiệt độ không khí cao đến thái quá, dưới mặt đất mơ hồ có thứ gì chạy nhanh qua, hiện ra một cái đuôi hoặc là râu ria gì đó, trơn bóng.
Hơn ba mươi phi hành khí đáp xuống, các tân binh từ bên trong đi ra, sóng nhiệt đập vào mặt nháy mắt nướng bọn bọ đến khô môi khô lưỡi. Dưới chân bị cát vàng nóng bỏng châm chích tựa hồ có thể xuyên qua cả đế giày, nhiệt lượng truyển trực tiếp vào lòng bàn chân, khiến cho mỗi bước chân đều như chân trần trên than đỏ. Từng bước từng bước đều hiện ra cồn cát liên miên nhấp nhô tạo thành từng ngọn đồi nhỏ, chỗ gấp ngang trước mặt, gió to thổi qua, truyền đến tiếng cát, tựa như hàng vạn người dùng móng tay cào lên mặt gỗ, người nghe bủn rủn chân tay.
Nơi tràn ngập áp bách như vậy, tuyệt vọng, phiền táo, cuồng bạo, giống như dùng mỗi một hạt cát của nó nhẹ giọng kể với người tới: a, hoan nghênh ngươi bước vào địa ngục.
TTV dẫn đầu đi xuống phi hành khí, cũng không thúc giục, chỉ thờ ơ lạnh nhạt đứng bên ngoài, yên lặng ghi nhớ mỗi một người đầu tiên theo hắn bước xuống phi hành khí.
Tân binh chiêu mộ nhập ngũ lần này vào khoảng ba ngàn người, khoảng hai ngàn trong đó là omega, beta có chin trăm, alpha một trăm, TTV phụ trách huấn luyện omega, beta và alpha thì giao cho Evan, đi đến một doanh trại khác cách xa nơi này để huấn luyện.
Lúc này, hơn hai ngàn tân binh omega rốt cuộc cũng xuống hết khỏi phi thuyền, sau khi xuống liền xếp thành hàng ngũ rời rạc trước mặt TTV, không ngừng đổi chân trụ, để hóa giải nóng bức dưới lòng bàn chân, vừa thấp giọng oán giận, có người thậm chí không chịu được nóng bức như vậy mà thấp giọng khóc nức nở.
Trên người TTV mang theo loa khuếch thanh, đứng trước mặt đám tân binh, ánh mắt lạnh như băng cơ hồ có thể dập lửa, liếc tới chỗ nào, nơi đó liền an tĩnh, cho đến khi không còn ai dám phát ra âm thanh, hắn mới mở miệng nói: "Hôm nay, mọi người ở đây, trước khi nhập ngũ đều đã được đo lường kiểm tra thể năng, nói cách khác, các ngươi hoàn toàn có thể ứng đối với thời gian một tháng huấn luyện sắp tới. Bất quá, trong các ngươi, chỉ có một người không được."
Các tân binh vừa nghe lời này, không khỏi quay sang nhìn nhau, thấp giọng nghị luận.
"Trong các ngươi có một người không đạt tiêu chuẩn, nhưng, vì sao vẫn tuyển hắn?" TTV hỏi.
Tiếng nghị luận phía dưới càng lớn.
TTV lạnh lùng cười cười, ánh mắt gần như tàn khốc, lớn tiếng nói: "Bởi vì chúng ta cần một người rửa chén cho cả đội, chúng ta, cần một người hầu hạ."
Tiếng nghị luận đột nhiên im bặt, các tân binh sững sờ nhìn TTV, rất nhiều người vừa rồi vẫn luôn tản mạn lúc ẩn lúc hiện giữa đội ngũ, lúc này cũng đều đứng thẳng thân thể.
Đội ngũ xảy ra biến hóa rõ ràng, ngay hàng thẳng lối nghiêm chỉnh, hoàn toàn không giống với khi vừa bước xuống phi hành khí.
Biểu tình TTV vẫn không đổi, chậm rãi đi vào giữa đội ngũ, mỗi khi ngang qua một người, người kia liền ngừng thở, sợ giây tiếp theo sẽ bị tuyên bố mình chính là kẻ duy nhất không đạt tiêu chuẩn kia, bị đá qua một bên nấu cơm giặt đồ cho mọi người.
Rốt cục, khi TTV bước đến trước mặt một omega diện mạo anh tuấn, thân hình cao lớn, hắn dừng bước.
Nam nhân kia xém nữa khóc to lên, cắn cắn môi, cuối cùng vẫn nhịn xuống.
"Ngươi tên là Jonathan?"
"Ân"
"Trả lời là vâng, trưởng quan."
"Vâng, trưởng quan."
"Vừa rồi, ngươi là người đầu tiên xuống khỏi phi hành khí?"
"Vâng, trưởng quan."
"Tốt, ta bổ nhiệm ngươi làm đội trưởng."
"Hả...Hả?" nam nhân omega giật mình, tưởng mình nghe nhầm.
Sắc mặt TTV trầm xuống, "Lời ta đã nói, đừng để ta phải lặp lại lần thứ hai."
"Vâng, trưởng quan."
TTV chậm rãi lướt qua nam nhân kia, tiếp tục bổ nhiệm thêm vài vị đội trưởng nữa, tất cả mọi người đểu hồi hộp, mỗi lần TTV dừng trước mặt ai, trong lòng người nọ đều trải qua tra tấn như trời đất nứt đôi bên băng bên lửa, không biết sẽ đề bạt mình hay là một cơn ác mộng.
Bổ nhiệm đội trưởng, phân chia tiểu đội, xong việc, TTV lại đứng trước mặt đội ngũ, chậm rãi nói: "Ta nguyện ý cho người duy nhất không đạt tiêu chuẩn này một cơ hội, nếu trong đợt huấn luyện này, có một người tụt lại phía sau, thì sẽ thay hắn đi giặt giày vớ cho mọi người. Còn thân phận của hắn, ta sẽ thay hắn giữ bí mật, lời vô nghĩa dừng ở đây, hiện giờ bắt đầu chạy bền, chỉ cần ta chưa nói dừng, thì cho dù là lết đi cũng không được ngừng lại, rõ chưa?"
"Rõ!"
Mỗi một tân binh ở đây đều cảm thấy nhẹ nhàng thở ra, đồng thời, lại cảm thấy trái tim nhói lên, đến tột cùng ai mới là kẻ không đủ tiêu chuẩn kia vậy? Có một chuyện có thể khắng định, không ai muốn trở thành tàn thứ phẩm duy nhất kia, một vài người có thể năng mạnh hơn đối với việc này tràn ngập lòng tin, lại thêm nhiệt tình, mà những người có thể lực không chênh lệch lắm so với nhau thì ai cũng cảm thấy bất an, trong lòng thấp thỏm không biết người kia có phải là mình hay không, nhưng cẩn thận ngẫm lại, cho dù là chính mình, không phải vẫn còn có cơ hội sao? Chỉ cần kiên trì đến khi có người ngã xuống trước mình, vậy coi như thoát.
Cứ như vậy, các tân binh omega mang theo tâm tình khác nhau mà bắt đầu chạy theo sau TTV, lúc này bọn họ còn chưa ý thức được một vấn đề, chính là, TTV không hề nhắc tới bọn họ phải chạy trong bao lâu, hoặc bao xa, hắn chỉ nói muốn bọn họ chạy.
Hàng ngàn người tạo thành đội ngũ, giữa sa mạc rộng lớn trông như côn trùng nhỏ bé, thong thả bò giữa cát vàng, thể năng của omega từ lúc sinh ra đã không được như alpha, huống chi đại đa số omega ở đây trước khi đến tinh cầu Omega đều là được nuôi dưỡng trong nhà, trừ bỏ nằm trên giường cho người thượng, mang thai sinh hài tử, có thể chuyện gì cũng không làm được.
Mới chưa đến hai mươi phút, đã có người thể lực không thể chống đỡ nổi, tốc độ dần chậm lại.
TTV yên lặng nghiêng đầu nhìn thoáng qua, không nói gì, chỉ mang người chạy đến một cồn cát phía trước.
Người đầu tiên muốn té trên mặt đất, chỉ cần vừa nghĩ tới chính mình có thể trở thành người duy nhất bị đào thải, sau đó phải giặt vớ giặt quần lót cả tháng cho nguyên một đám hai ngàn người, liền sợ tới mức cắn răng đứng lên, vừa để ý xem người bên cạnh có tụt lại sau mình hay không, vừa tiếp tục chạy về phía trước.
Khi mọi người chạy tới trước cồn cát, tất cả đều mệt chết lăn ra đất, y phục trên người sớm đã ướt đẫm, cũng may không có ai bị tụt lại phía sau, vốn cho rằng lần chạy bền này xem như kết thúc, lại không ngờ rằng TTV lại trực tiếp dẫn đầu chạy vào một đường hầm giữa cồn cát.
"Có đường hầm? Có thể sao?" một người hoài nghi hỏi.
"Đúng vậy, đây chính là cồn cát nha."
Nhưng rất nhanh không còn ai hoài nghi nữa, bởi vì mấy người được TTV bổ nhiệm làm đội trưởng đã dẫn đầu chạy vào đường hầm, mà mỗi vị đội trưởng đều có thân tín của riêng mình, cũng đều cắng răng trở thành đợt thứ hai đi vào đường hầm, sau đó lại có thân nhân bạn bè tiếp tục chạy vào, cuối cùng, người bên ngoài càng lúc càng ít, rốt cuộc không còn ai muốn mất thêm thời gian nữa, đều lục tục chạy vào, sợ trở thành người tụt lại phía sau.
Mà ngay sau khi mọi người đều tiến vào đường hầm, TTV trước đó đã an bài thủ hạ ở hai đầu, đóng kín cửa hầm, cũng bắt đầu sử dụng thiết bị tạo ảo giác.
Một từ trường được thành lập giữa hai đầu đường hầm, toàn bộ mười dặm cồn cát liên miên được bao bọc trong ánh sáng xanh lam, lam quang chói mắt cơ hồ chiếu sáng cả sa mạc, tạo thành sắc thái ảo mộng lấp lánh. Mà lúc này người bên trong đường hầm lại không hề hay biết chuyện bên ngoài, không biết rằng lộ trình của bọn họ đã bị kéo dài mấy lần dưới tác dụng của thiết bị tạo ảo giác.
Sau khi tiến vào đường hầm, TTV từ từ đẩy nhanh tốc độ, kéo giãn khoảng cách với đội tân binh phía sau, quay đầu lại thản nhiên nhắc nhở một câu: "Tăng tốc một chút, ta chờ các ngươi ở lối ra." Nói xong, vào lúc mọi người chân quấn vào nhau, hận không thể cả bốn vó đều chấm đất, đang tăng tốc mãnh liệt, hắn nhanh chóng biến mất ở cuối đường hầm, không còn bóng dáng.
Cư nhiên tốc độ còn nhanh hơn lúc bắt đầu! Hắn còn là người sao! Mấy lối đi này dẫn tới đâu đây? Người kia ở đây chứ?
Lúc này, ngay cả mấy đội trưởng có biểu hiện xuất sắc đều chịu hết nổi, kéo chân lết đi trên đất, đại đội kéo dài trong đường hầm, tốc độ càng lúc càng chậm, cuối cùng thậm chí có người bắt đầu nghỉ ngơi tại chỗ. Nơi này tuy rằng vửa thấp vừa nóng, nhưng so với việc bị ánh nắng chính nướng bên ngoài thì vẫn khá thoải mái. Trong đầu các tân binh đều nghỉ: chẳng trách ai được, hiện giờ mọi người không ai đứng dậy nổi, cho dù TTV nghiêm khắc, cũng không thể nào phán định tất cả mọi người đều không đạt tiêu chuẩn.
Nhưng mà bọn họ sẽ mau chóng rõ ràng, đối với TTV, một omega truyền kỳ, vởi vì dưới tuyệt đại đa số trường hợp, người bình thường không thể trở thành truyền kỳ, cho nên, hắn chính là không bình thường!
Nhàn hạ không đủ ba phút đồng hồ, trong toàn đường hầm xuất hiện tiếng vang ong ong, thanh âm này, người ở đây không ai là không quen thuộc, bởi vì đó là ác mộng của tất cả bọn họ, là sự sợ hãi từ trong xương.
"Các ngươi...nghe thấy tiếng gì không?" Có người hỏi, trên mặt dần lộ ra thần sắc kinh khủng.
"Ta cảm thấy...hình như ta nghe thấy.."
"Má ơi! Là trùng...là trùng! Chạy mau!" người ở sau cùng kêu lên thảm thiết.
Sóng trùng màu đen dũng mãnh tiến vào từ cuối đường hầm, giống như lưỡi đao cắt thịt xoáy tròn màu đen, đánh úp về phía bọn họ! Tất cả mọi người đều điên rồi, lập tức nhảy lên khỏi mặt đất, chạy về phía trước! Lúc mới bắt đầu, người phía sau đều ngại người phía trước chạy chậm mà vừa đẩy vừa mắng, nhưng vấn đề này nhanh chóng biến mất, bởi vì mọi người trong đường hầm đều bắt đầu chạy như điên, cho dù chân không còn cảm giác, cho dù cơ thể bị đá nhọn trong lối đi chật hẹp cắt thương, bọn họ cũng không dám dừng lại một chút nào, không dám tụt lại nửa bước! Bởi vì đây không còn là vấn đề giặt giũ nữa đâu nha, đây là vấn đề còn hay không còn mạng nha!
Omega bị thể sống sơ cấp ăn mòn, kết quả chỉ có chết, hơn nữa còn chết rất đáng sợ, không ai muốn là chất dinh dưỡng nuôi trùng!
Có người bị dọa khóc, trong không gian bịt kín này, ngoại trừ tiếp tục chạy về phía trước, bọn họ không còn sự lựa chọn nào, chỉ có thể dẹp bỏ suy nghĩ, đột phá cực hạn thể năng chính mình, chạy như điên, chạy, chạy, chạy, trong đáy lòng thầm cầu nguyện. Nhưng lối ra có thể cũng có trùng hay không? Nếu trùng tộc giáp công từ hai phía thì bọn họ nên làm như thế nào? Mọi người không dám nghĩ tiếp, tuyệt vọng lao như diên, tạo thành kỳ tích, vốn dĩ đã mệt chết, giờ này tất cả đều dùng toàn lực, dùng tốc độ mà ngay cả alpha cũng khó có thể có được để chạy trốn.
Cứ chạy không biết mệt mỏi thật lâu như vậy trong đường hầm, lâu đến nỗi các tân binh đều cho rằng mình phải chết ở chỗ này thôi, trước mặt đột nhiên thấy ánh sáng, đến cuối đường hầm!
A!! Bọn họ có hy vọng!
Vào lúc người đầu tiên lao ra khỏi đường hầm, không khỏi giang hai tay ngửa mặt lên trời rống thật to, sau đó cũng không dám dừng lại, tiếp tục chạy về phía trước, người phía sau cũng đều như thế, cho đến khi người cuối cùng ra khỏi đường hầm, toàn bộ đã không còn đội hình, như ruồi bọ mất đầu mà chạy trốn tứ phía, đúng lúc này, phía trước lộ tuyến chạy trốn của đám tân binh, bỗng nhiên có tiếng đấu súng, tất cả tân binh đều như chim sợ cành cong trừng mắt kinh hoàng đứng lại, không biết làm sao mà nhìn ngó xung quanh, lo lắng trùng tộc đuổi theo, lại không biết tiếng súng phát ra ở chỗ nào, chỉ có thể tụ thành một đống, không dám tiến, không dám lùi, đứng run rẩy tại chỗ.
"Lần tập huấn vừa rồi, mọi người đều không hợp cách." Đúng lúc này, một giọng nói truyền đến.
Các tân binh nhìn về phía giọng nói, chỉ thấy TTV sắc mặt âm trầm, ánh mắt cũng nhìn về phía cửa hầm mà bọn họ vừa mới chạy ra.
"Nếu vừa rồi thật sự là trùng tộc truy đuổi các ngươi, hiện giờ, các ngươi cũng đã là người chết." TTV nói xong, chậm rãi thu hồi ánh mắt, nhìn về phía đám tân binh, "Hơn hai ngàn người, thế nhưng ngay cả một đám trùng nhỏ như vậy cũng không chống lại được, còn có thể làm gì? Cơm chiều hôm nay giảm một nửa, từ chỗ này bắt đầu chạy về doanh trại, người tới trước còn có cơm ăn, người tới sau, chỉ có thể cầu nguyện ngày mai không tiếp tục phạm sai lầm."
Sau khi TTV nói xong, hiện trường an tĩnh như chết, tất cả mọi người gắt gao nhìn TTV, có phẫn nộ, có ủy khuất, không hề cam tâm.
"Sao? Bất mãn với ta sao?" TTV nhẹ nhàng cười, "Nếu vậy, ngay tại sa mạc này, giết ta đi, chỉ cần các ngươi có thể giết được ta, liền tự do, nếu không, mọi chuyện chỉ vừa mới bắt đầu thôi."
Tác giả :
Liễu Mộc Đào