Thích Khách Vô Danh
Chương 45
Trong mưa lạnh rả rích, Mạc Hi không có che ô, lẻ loi một mình đi giữa ngõ hẹp lót gạch xanh không người.
Bỗng nhiên nàng dừng bước, nhẹ nhàng thở dài một hơi nói: "Lục Vân, cô đã theo ta qua ba ngõ nhỏ. Tứ thiếu có gì phân phó sao?"
Trong ngõ bên cạnh đi ra một cô gái áo lục che chiếc ô màu khói bằng giấy dù có vẽ cành tử đằng, bước đến, lắp bắp mở miệng nói: "Mộc cô nương thứ tội, Lục Vân tuyệt không có ý xấu, có thể dời bước đến Cúc Thủy Các một lát không."
Cúc Thủy Các. Gian chữ Lan.
Mạc Hi vừa ngồi mặc Lục Vân thay nàng lau tóc, vừa lấy trà nóng trên thuyền nhỏ, tự châm tự uống.
Lục Vân nói: "Cô nương, cô cũng quá không biết yêu quý bản thân. Gặp mưa như thế, đừng nói tứ thiếu, tôi nhìn cũng không đành."
Mạc Hi mỉm cười, ý bảo nàng không cần lau nữa, không thèm để ý nói: "Mới vừa rồi ra cửa quên mang theo ô. Lục Vân vẫn là ngồi đi." Kỳ thật nàng sớm biết ngày đó không từ mà biệt, hơn nữa giữ ngọc có tội, người trong Đường Môn tất sẽ tìm tới cửa. Nên gần đây ra ngoài cũng không đem theo những vật thừa. Vạn nhất có biến, tốn thêm một động tác quăng ô, rút kiếm sẽ chậm hai phần, mất tiên cơ. Hơn nữa mới vừa rồi nàng ra vẻ không biết, cho Lục Vân theo ba con phố, là vì xác định cô ấy tuyệt không có ác ý, mới chủ động vạch trần hành tung của cô ấy.
"Đây là thành phẩm ‘Mạn Thiên Hoa Vũ’, xin cô nương đánh giá xem sao. Tứ thiếu bảo tôi chuyển lòng biết ơn đến cô nương." Lục Vân đưa lên một vật tựa như hộp son phấn bằng ngọc hoa văn chim phượng.
Mạc Hi tiếp nhận, nhẹ nhàng mở ra tầng thứ nhất, quả thật là son màu sắc tươi nhuận tinh tế, nhưng không có mùi thơm của son tầm thường, không khỏi hiểu ý cười. Trong sách có ghi lại phương pháp chế son: "Lấy hai phần son để giữa nồi nước sôi, đựng trong đĩa, hong khô bằng lửa nhỏ, sau khi khô lấy ra khỏi lửa,... sau đó lấy phần tinh túy nổi lên trên nước ấm, bỏ đi phần cặn càng tuyệt hơn..." Thì ra người này ngày đó thật sự đang đọc sách chế son.
Chần chờ một lát, Lục Vân lại lấy ra trong lòng một phong thơ đưa cho Mạc Hi nói: "Đây là Loan Tố cô nương dùng bồ câu đưa tin nhờ Lục Vân chuyển thay. Tôi đã cẩn thận kiểm tra qua, không có độc, cô nương có thể yên tâm xem." Nói đến đây, nàng bỗng nhiên vỗ đầu mình một cái, bật cười nói: "Tôi cũng thật ngốc, cô nương nay có Bích Lưu châu trong người, Lục Vân cần gì lại làm điều thừa."
Mạc Hi thấy nàng hoạt bát như thế, cũng thích, cười khen: "Phần tâm ý này của Lục Vân thật khó có được. Sao ta lại không cảm kích."
Nhận lấy thư mở ra, chỉ thấy chữ viết thanh tú nhưng hơi lộn xộn, có lẽ là do người viết thư cảm xúc mênh mông suy nghĩ hỗn loạn.
Mộc cô nương thân khải:
Loan Tố nay không có mặt mũi nào gặp cô nương, càng không có mặt mũi gặp tứ thiếu. Lúc Mộc cô nương đọc lá thư này, Loan Tố đã rời khỏi Đường Môn, một mình phiêu bạc giang hồ, để chuộc tội.
Tứ thiếu đối với cô nương tình cảm sâu đậm, Loan Tố luyến mộ tứ thiếu nhiều năm, thấy người từ từ vì cô nương mặt giãn ra, khắp nơi lo lắng cho cô nương, không khỏi đố kỵ trong lòng, liền đem việc Bích Lưu châu nhận chủ lén báo cho các vị trưởng lão biết.
Tứ thiếu đêm đó đuổi theo trăm dặm chỉ vì lấy lại đèn hoa sen, thu hồi giấy viết tâm nguyện của cô nương đem cất kỹ. Sau lại nghe thấy Trưởng Lão Viện đã biết cô nương người mang trọng bảo của Đường Môn, muốn gây bất lợi cho cô nương, lợi dụng việc bắt chước năm đó Đường Tuyệt chưởng môn vì Lâm chưởng môn không tiếc rời bỏ Đường Môn để áp chế, trước mặt các vị trưởng lão quỳ thẳng một đêm, khiến các vị trưởng lão không thể gây khó xử cho cô nương.
Tứ thiếu biết cô nương đã biết việc Bích Lưu châu trừ khi chủ chết mới có thể trồi ra, lại nghe thấy cô nương phó thác Tịch Nhi, liền biết lòng cô nương định đi, thế nên đem ngọc bài hoa lan đặt trong hộp trang sức của cô nương, giúp cô nương thuận lợi rời đi. Lại hỏi Tiết thần y, biết ngày hai mạch nhâm đốc của cô nương được đả thông, đặc biệt sắp xếp ngày đó cử hành đại điển kế vị chưởng môn, chỉ vì ngăn chặn mọi người Đường Môn, đề phòng trưởng lão bằng mặt không bằng lòng, âm thầm ra tay với cô nương. Loan Tố lại vì lòng ghen tỵ, lén lấy đi ngọc bài, hãm cô nương vào hiểm cảnh. Không ngờ cô nương quả thật không phải người thường, có thể được người chèo đò giúp đỡ qua sông. Thật khiến Loan Tố tự biết xấu hổ.
Loan Tố tuy chỉ là người hầu, nhưng vẫn biết lễ nghĩa liêm sỉ, vì bản thân, làm ra hành động bất nhân bất nghĩa này, thật thẹn với tứ thiếu. Kính xin cô nương thể nghiệm và quan sát chân ý của tứ thiếu, tất cả đều do Loan Tố dựng lên, cho nên Loan Tố sẽ một mình gánh chịu.
Tứ thiếu cả đời cơ khổ, từ nhỏ thân ở Đường Môn như bị đàn sói rình mồi, trước giờ cười không thật lòng, từ sau khi cô nương đến mới chân chính mặt giãn ra. Vật dụng mỗi ngày của cô nương đều do tứ thiếu tự mình an bài, biết cô nương không thích cay, liền lệnh cho đầu bếp của Cúc Thủy Các ở Kim Lăng trở về chuyên vì cô nương nấu nướng. Thấy cô nương đối với da tóc của bản thân không hề quý trọng, liền âm thầm đổi lược có răng phù hợp, lại tự chế nhuận phu cao. Không ngờ cô nương vì mùi thơm mà để qua một bên không dùng, liền một lần nữa chế thuốc nước vô sắc vô vị, tẩm vào áo lót rồi phơi khô để cô nương sử dụng. Tứ thiếu từ nhỏ đã có bệnh ho khan không dứt, đến nay mới có chuyển biến tốt, cô nương lại muốn diễn trò điểm hương, Tứ thiếu vì phối hợp với cô nương, không để ý bệnh ho tự mình đốt hương.
Những việc này không phải chỉ một hai lần. Cô nương xin hãy niệm tình một mảnh chân tình của tứ thiếu đối với cô nương, đừng vì Loan Tố mà giận chó đánh mèo liên lụy tứ thiếu.
Loan Tố lưu.
Mạc Hi xem xong âm thầm than thở, thì ra ngày đó hắn trắng đêm không về là đi ngăn cản trưởng lão Đường Môn mổ gà lấy trứng. Nàng sớm hạ quyết tâm cô độc, tự nhiên không muốn mang trọng bảo của người khác. Bất đắc dĩ người tính không bằng trời tính, mình khắp nơi cẩn thận vì bảo mệnh mới nghĩ ra biện pháp mượn tạm Bích Lưu châu dùng một chút, ai ngờ lại mua dây buộc mình, cuối cùng mượn không trả được. Nếu muốn trả đành phải lấy chết tạ tội, chỉ là nàng rất luyến tiếc cái mạng nhỏ này, đành chuồn trước. Ngày đó nàng muốn mượn Bích Lưu châu thế chân, đã phát hiện mọi người vẻ mặt khác thường, cho nên mới tìm kiếm manh mối trong tàng thư của Đường Môn để giải thích nghi hoặc. Khi nàng xem được câu chuyện của Đường Sùng và phu nhân Vu Diêu, lại đọc đến đoạn "lúc Vu phu nhân hồng nhan tạ thế, Bích Lưu châu chui ra. Mọi người thấy đều ca thán thì ra việc Bích Lưu châu chui vào người chủ không chết không ra, là chuyện xác thực", liền bất an không yên. Vả lại bất luận Đường Hoan thật tình bao nhiêu, ngày đó cảnh tượng đèn hoa sen trôi trong nước kiều diễm ra sao, nàng mềm giọng nhờ vả Đường Hoan vẫn không cho phép lấy Lang Gia trượng ra xem. Nàng lại hỏi việc Đường tiểu thư là muốn xác nhận lời đồn có phải sự thật hay không, tiếc rằng không sai chút nào.
Mạc Hi lại thán Đường Môn không riêng nam nhi nhân tài xuất hiện lớp lớp, liền ngay cả Loan Tố cũng có thể xem là một kỳ nữ tử. Cô ta không ra tay thì thôi, vừa ra tay liền một kích tất trúng, với thủ đoạn này chiêu số của các nữ tử khuê các trong trạch đấu văn của hiện đại quả thực không đủ xem. Mà mình lại mơ mơ hồ hồ bị người ta coi như đối thủ cạnh tranh, diệt trừ một phen, không khỏi xấu hổ. Nhưng Loan Tố dám làm dám chịu, lại biết rõ tình cảm không thể mạnh mẽ đoạt lấy, liền quyết đoán thoát ra, thật sự hiện rõ bản sắc nữ nhân giang hồ.
Mạc Hi đang suy nghĩ, Lục Vân lại lấy ra một khối thuý ngọc xanh biếc trong suốt đưa cho Mạc Hi, nói: "Cô nương bằng ngọc bài này, liền có thể tùy ý ra vào nơi này cùng Cơ Xảo Các." Thấy Mạc Hi chần chờ, Lục Vân lại nói: "Cô nương không cần băn khoăn, tứ thiếu có nói, cô nương thiên tư thông minh, nếu có ý gì hay xin đừng tiếc chỉ giáo. Vật này là tín vật để cô nương ra vào Cơ Xảo Các. Tiền tài tầm thường chắc hẳn cô nương không xem vào mắt, cô nương thích món ăn của Cúc Thủy Các, nếu rảnh rỗi có thể tới đây cũng coi như tạ ơn."
Mạc Hi yên lặng tiếp nhận thẻ VIP của Cúc Thủy Các, trong lòng suy nghĩ nay mình trong lúc vô ý được Bích Lưu châu, cầm một bảo bối lớn như vậy của người ta, như thế nào cũng là bản thân trong lòng không yên, có câu nợ nhiều không lo (mới nợ một lần còn lo lắng không yên, nhưng nợ nhiều lần sẽ không thấy áy náy nữa), thêm một vật này cũng không khác gì. Huống chi đắc tội Đường Hoan nàng cũng không có nửa phần ưu việt, việc khác không nói, nếu bức hắn quá, đến mức cá chết lưới rách, đem chuyện nàng trong người mang bảo vật truyền ra, không cần Đường Môn tự mình động thủ, mỗi ngày người đuổi giết nàng đâu chỉ trăm ngàn. Còn nữa, đắc tội nguồn cung cấp ám khí, độc dược lớn nhất trong tương lai quả thật là cử chỉ không khôn ngoan.
Lục Vân thấy nàng nhận, mới nở nụ cười, lại nghiêm nghị trịnh trọng nói: "Ngày đó lúc Lục Vân bắt giữ Đường Lịch đã bức hắn đem thân phận cô nương nói thẳng ra, báo cho tứ thiếu biết. Cô nương không cần vì thế mà phiền não. Tứ thiếu biết cô nương thân bất do kỷ, không thể không làm, cũng không oán trách. Tứ thiếu có nói, cô nương làm việc tự có phán đoán, chỉ là cô nương thân ở hiểm địa mong rằng trăm ngàn lần bảo trọng, nếu cần viện thủ, xin hãy mở miệng."
Mạc Hi một đường thở dài về nhà, bất đắc dĩ nhìn trời, uể oải huýt sáo một tiếng, một con ưng lớn đuôi trắng như tuyết lập tức từ trời cao đáp xuống. Mạc Hi gỡ viên sáp buộc dưới chân nó, đầu ngón tay dùng lực, nhẹ nhàng nghiền một cái, lấy ra một tờ giấy nhỏ, nét chữ cứng cáp hữu lực nhưng không mất vẻ phiêu dật tuấn tú đập vào mắt: "Hôm nay cô nương rời đi, Hoan vì việc vặt không thể thoát thân, liền cho ưng này thay đưa tiễn. Ưng này đã nhận cô nương là chủ, mong cô nương thương tiếc một chút. Nó sẽ tự kiếm ăn, không cần cô nương quan tâm. Nếu cô nương có gì bất tiện, hãy phó thác cho Lục Vân liền có thể tiêu hết phiền phức. Hoan"
Mạc Hi liếc nhìn chữ "Hoan" trên tờ giấy, lại nhìn nhìn chữ "Hoan" bút tích giống nhau điêu khắc trên ngọc bài trong tay, tay khẽ vuốt lông cổ mềm như nhung của hùng ưng cuối cùng chậm rãi thu hồi, không khỏi lại bùi ngùi thở dài, bắt người tay ngắn a...
Chú thích:
* Trích từ câu "Cật nhân chủy nhuyễn, nã nhân thủ đoản" (Cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn), nghĩa là đã hưởng lợi từ người khác thì không thể không mềm mỏng, đối xử tử tế hơn với người ta.
Phiên ngoại Đường Hoan
Đường Môn. Sùng Diêu Đài. Thanh Huy Các.
Tiết Đồng nhìn chằm chằm tuấn nhan của Đường Hoan đã thẹn quá thành giận, đôi mắt nhỏ như hạt đậu đã mở to như mắt gà chọi, vẻ mặt hứng thú thao thao bất tuyệt trêu chọc: "Nếu ngươi luyến tiếc cô bé ấy như thế, cần gì phải thả người. Tiểu tử ngươi không phải rất biết hạ độc sao, Nhuyễn Cân Tán lúc trước Mộc cô nương trúng là ngươi hạ mà. Nói ngươi ngốc, ngươi thật đúng là khối đầu gỗ, hạ dược một lần nữa, cô ta khó trốn khỏi ma chưởng của ngươi. Đồ ngốc ngươi lại đem Bích Lưu châu cho cô ấy làm cái gì, giờ thì tốt rồi, khiến cho gà bay trứng vỡ người đi nhà trống (ý nghĩa như câu mất cả chì lẫn chài, tức là không được gì cả), thật sự là tiền mất tật mang." Nói xong lại ra vẻ vuốt bộ râu dài trắng, rõ ràng rất biết cách nhạo báng.
Đường Hoan thấy bộ dạng già mà không kính (già mà không để người khác kính trọng), vui sướng khi người gặp họa của Tiết Đồng, xấu hổ tức giận nói: "Theo tình hình ngày đó, hạ độc chỉ là bất đắc dĩ. Hoan đã vô cùng hối hận, việc đó đã thành sai lầm lớn. Nàng vốn có tâm phòng bị rất nặng, nếu đắc tội một chút, sau đó ngàn tốt vạn tốt cũng không bù được lỗi lầm lúc trước."
Độc môn Nhuyễn Cân Tán của Đường Môn so với xuất phẩm Nhuyễn Cân Tán của nơi khác đâu chỉ bá đạo hơn ba phần, nếu trong ba tháng không thể trừ tận gốc sẽ mất hết võ công di hại cả đời. Ngày đó trong khoảnh khắc hắn đem Tịch Nhi ném cho Mạc Hi, đã thông qua Tịch Nhi hạ Nhuyễn Cân Tán. Thuốc này đối với người không biết võ công sẽ không chút thương tổn, cho dù ngày sau tập võ cũng không ngại, cho nên Tịch Nhi ngược lại vô sự.
Tiết Đồng gật gật đầu, đồng tình nói: "Ngươi mặc dù không thể so với lão phu, nhưng cũng được xem là nửa lương y, coi như có vài phần nhãn lực. Ngày đó ngươi cùng ta nói có lẽ Mộc cô nương có thể chất đặc thù, bảo lão phu đến xác nhận, ta còn nói ngươi vì lấy được tín nhiệm của nàng dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, lừa lão phu tới. Ai ngờ đúng là sự thật. Coi như tiểu tử ngươi thức thời!" Ngừng lại một chút, ông lại vỗ ót đầy nếp nhăn, rung đùi đắc ý ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ thở dài: "Ôi chao, nay tốt rồi, Mộc cô nương được Bích Lưu châu, lại đả thông hai mạch nhâm đốc, tiểu tử ngươi võ công vốn không bằng cô ta, nay ngay cả hạ thuốc cũng không dùng được, ngươi lại chung tình với cô ta, có thể nói khắp nơi đều ở thế hạ phong. Thật đáng thương đáng tiếc." Than thở xong lại cười hì hì.
Đường Hoan đợi Tiết Đồng cười đủ rời đi, yên tĩnh trong chốc lát. Lấy ra tờ giấy hoa sen Mạc Hi đặt trong đèn hoa sen, không khỏi lại nhớ lại tình cảnh ngày đó khi thay nàng hái lá phong, vì thế đề bút viết: "Nhất trọng sơn, lưỡng trọng sơn, sơn viễn thiên cao yên thủy hàn. (Một tầng núi, hai tầng núi, núi cao trời xa khói nước lạnh.)" Viết đến đây, không khỏi ngừng bút âm thầm cân nhắc: cũng không biết nàng lẻ loi một mình ở Kim Lăng có khỏe hay không, nghĩ như thế liền không viết tiếp nữa. Chờ nét mực khô, tỉ mỉ gấp tờ giấy bỏ vào hà bao lúc trước đựng Bích Lưu châu. Trong lòng thở dài nghĩ: năm đó tiên tổ Đường Sùng cũng trong lúc vô tình đem Bích Lưu châu ra ngoài, ai ngờ cũng là có đi không về mua dây buộc mình. Mà mình lúc mới đầu cũng chỉ tò mò, muốn giữ nàng lại, ai ngờ Bích Lưu châu nhận chủ, sau đó bởi vì ngày ngày ở chung, cuối cùng không thể tự kềm chế, thì ra mình cùng tiên tổ Đường Sùng còn có phụ thân đều giống nhau, tránh không khỏi số mệnh. Một khi động tình, liền khắp nơi bị người quản chế, thân bất do kỷ, tâm cũng không do mình...
Bỗng nhiên nàng dừng bước, nhẹ nhàng thở dài một hơi nói: "Lục Vân, cô đã theo ta qua ba ngõ nhỏ. Tứ thiếu có gì phân phó sao?"
Trong ngõ bên cạnh đi ra một cô gái áo lục che chiếc ô màu khói bằng giấy dù có vẽ cành tử đằng, bước đến, lắp bắp mở miệng nói: "Mộc cô nương thứ tội, Lục Vân tuyệt không có ý xấu, có thể dời bước đến Cúc Thủy Các một lát không."
Cúc Thủy Các. Gian chữ Lan.
Mạc Hi vừa ngồi mặc Lục Vân thay nàng lau tóc, vừa lấy trà nóng trên thuyền nhỏ, tự châm tự uống.
Lục Vân nói: "Cô nương, cô cũng quá không biết yêu quý bản thân. Gặp mưa như thế, đừng nói tứ thiếu, tôi nhìn cũng không đành."
Mạc Hi mỉm cười, ý bảo nàng không cần lau nữa, không thèm để ý nói: "Mới vừa rồi ra cửa quên mang theo ô. Lục Vân vẫn là ngồi đi." Kỳ thật nàng sớm biết ngày đó không từ mà biệt, hơn nữa giữ ngọc có tội, người trong Đường Môn tất sẽ tìm tới cửa. Nên gần đây ra ngoài cũng không đem theo những vật thừa. Vạn nhất có biến, tốn thêm một động tác quăng ô, rút kiếm sẽ chậm hai phần, mất tiên cơ. Hơn nữa mới vừa rồi nàng ra vẻ không biết, cho Lục Vân theo ba con phố, là vì xác định cô ấy tuyệt không có ác ý, mới chủ động vạch trần hành tung của cô ấy.
"Đây là thành phẩm ‘Mạn Thiên Hoa Vũ’, xin cô nương đánh giá xem sao. Tứ thiếu bảo tôi chuyển lòng biết ơn đến cô nương." Lục Vân đưa lên một vật tựa như hộp son phấn bằng ngọc hoa văn chim phượng.
Mạc Hi tiếp nhận, nhẹ nhàng mở ra tầng thứ nhất, quả thật là son màu sắc tươi nhuận tinh tế, nhưng không có mùi thơm của son tầm thường, không khỏi hiểu ý cười. Trong sách có ghi lại phương pháp chế son: "Lấy hai phần son để giữa nồi nước sôi, đựng trong đĩa, hong khô bằng lửa nhỏ, sau khi khô lấy ra khỏi lửa,... sau đó lấy phần tinh túy nổi lên trên nước ấm, bỏ đi phần cặn càng tuyệt hơn..." Thì ra người này ngày đó thật sự đang đọc sách chế son.
Chần chờ một lát, Lục Vân lại lấy ra trong lòng một phong thơ đưa cho Mạc Hi nói: "Đây là Loan Tố cô nương dùng bồ câu đưa tin nhờ Lục Vân chuyển thay. Tôi đã cẩn thận kiểm tra qua, không có độc, cô nương có thể yên tâm xem." Nói đến đây, nàng bỗng nhiên vỗ đầu mình một cái, bật cười nói: "Tôi cũng thật ngốc, cô nương nay có Bích Lưu châu trong người, Lục Vân cần gì lại làm điều thừa."
Mạc Hi thấy nàng hoạt bát như thế, cũng thích, cười khen: "Phần tâm ý này của Lục Vân thật khó có được. Sao ta lại không cảm kích."
Nhận lấy thư mở ra, chỉ thấy chữ viết thanh tú nhưng hơi lộn xộn, có lẽ là do người viết thư cảm xúc mênh mông suy nghĩ hỗn loạn.
Mộc cô nương thân khải:
Loan Tố nay không có mặt mũi nào gặp cô nương, càng không có mặt mũi gặp tứ thiếu. Lúc Mộc cô nương đọc lá thư này, Loan Tố đã rời khỏi Đường Môn, một mình phiêu bạc giang hồ, để chuộc tội.
Tứ thiếu đối với cô nương tình cảm sâu đậm, Loan Tố luyến mộ tứ thiếu nhiều năm, thấy người từ từ vì cô nương mặt giãn ra, khắp nơi lo lắng cho cô nương, không khỏi đố kỵ trong lòng, liền đem việc Bích Lưu châu nhận chủ lén báo cho các vị trưởng lão biết.
Tứ thiếu đêm đó đuổi theo trăm dặm chỉ vì lấy lại đèn hoa sen, thu hồi giấy viết tâm nguyện của cô nương đem cất kỹ. Sau lại nghe thấy Trưởng Lão Viện đã biết cô nương người mang trọng bảo của Đường Môn, muốn gây bất lợi cho cô nương, lợi dụng việc bắt chước năm đó Đường Tuyệt chưởng môn vì Lâm chưởng môn không tiếc rời bỏ Đường Môn để áp chế, trước mặt các vị trưởng lão quỳ thẳng một đêm, khiến các vị trưởng lão không thể gây khó xử cho cô nương.
Tứ thiếu biết cô nương đã biết việc Bích Lưu châu trừ khi chủ chết mới có thể trồi ra, lại nghe thấy cô nương phó thác Tịch Nhi, liền biết lòng cô nương định đi, thế nên đem ngọc bài hoa lan đặt trong hộp trang sức của cô nương, giúp cô nương thuận lợi rời đi. Lại hỏi Tiết thần y, biết ngày hai mạch nhâm đốc của cô nương được đả thông, đặc biệt sắp xếp ngày đó cử hành đại điển kế vị chưởng môn, chỉ vì ngăn chặn mọi người Đường Môn, đề phòng trưởng lão bằng mặt không bằng lòng, âm thầm ra tay với cô nương. Loan Tố lại vì lòng ghen tỵ, lén lấy đi ngọc bài, hãm cô nương vào hiểm cảnh. Không ngờ cô nương quả thật không phải người thường, có thể được người chèo đò giúp đỡ qua sông. Thật khiến Loan Tố tự biết xấu hổ.
Loan Tố tuy chỉ là người hầu, nhưng vẫn biết lễ nghĩa liêm sỉ, vì bản thân, làm ra hành động bất nhân bất nghĩa này, thật thẹn với tứ thiếu. Kính xin cô nương thể nghiệm và quan sát chân ý của tứ thiếu, tất cả đều do Loan Tố dựng lên, cho nên Loan Tố sẽ một mình gánh chịu.
Tứ thiếu cả đời cơ khổ, từ nhỏ thân ở Đường Môn như bị đàn sói rình mồi, trước giờ cười không thật lòng, từ sau khi cô nương đến mới chân chính mặt giãn ra. Vật dụng mỗi ngày của cô nương đều do tứ thiếu tự mình an bài, biết cô nương không thích cay, liền lệnh cho đầu bếp của Cúc Thủy Các ở Kim Lăng trở về chuyên vì cô nương nấu nướng. Thấy cô nương đối với da tóc của bản thân không hề quý trọng, liền âm thầm đổi lược có răng phù hợp, lại tự chế nhuận phu cao. Không ngờ cô nương vì mùi thơm mà để qua một bên không dùng, liền một lần nữa chế thuốc nước vô sắc vô vị, tẩm vào áo lót rồi phơi khô để cô nương sử dụng. Tứ thiếu từ nhỏ đã có bệnh ho khan không dứt, đến nay mới có chuyển biến tốt, cô nương lại muốn diễn trò điểm hương, Tứ thiếu vì phối hợp với cô nương, không để ý bệnh ho tự mình đốt hương.
Những việc này không phải chỉ một hai lần. Cô nương xin hãy niệm tình một mảnh chân tình của tứ thiếu đối với cô nương, đừng vì Loan Tố mà giận chó đánh mèo liên lụy tứ thiếu.
Loan Tố lưu.
Mạc Hi xem xong âm thầm than thở, thì ra ngày đó hắn trắng đêm không về là đi ngăn cản trưởng lão Đường Môn mổ gà lấy trứng. Nàng sớm hạ quyết tâm cô độc, tự nhiên không muốn mang trọng bảo của người khác. Bất đắc dĩ người tính không bằng trời tính, mình khắp nơi cẩn thận vì bảo mệnh mới nghĩ ra biện pháp mượn tạm Bích Lưu châu dùng một chút, ai ngờ lại mua dây buộc mình, cuối cùng mượn không trả được. Nếu muốn trả đành phải lấy chết tạ tội, chỉ là nàng rất luyến tiếc cái mạng nhỏ này, đành chuồn trước. Ngày đó nàng muốn mượn Bích Lưu châu thế chân, đã phát hiện mọi người vẻ mặt khác thường, cho nên mới tìm kiếm manh mối trong tàng thư của Đường Môn để giải thích nghi hoặc. Khi nàng xem được câu chuyện của Đường Sùng và phu nhân Vu Diêu, lại đọc đến đoạn "lúc Vu phu nhân hồng nhan tạ thế, Bích Lưu châu chui ra. Mọi người thấy đều ca thán thì ra việc Bích Lưu châu chui vào người chủ không chết không ra, là chuyện xác thực", liền bất an không yên. Vả lại bất luận Đường Hoan thật tình bao nhiêu, ngày đó cảnh tượng đèn hoa sen trôi trong nước kiều diễm ra sao, nàng mềm giọng nhờ vả Đường Hoan vẫn không cho phép lấy Lang Gia trượng ra xem. Nàng lại hỏi việc Đường tiểu thư là muốn xác nhận lời đồn có phải sự thật hay không, tiếc rằng không sai chút nào.
Mạc Hi lại thán Đường Môn không riêng nam nhi nhân tài xuất hiện lớp lớp, liền ngay cả Loan Tố cũng có thể xem là một kỳ nữ tử. Cô ta không ra tay thì thôi, vừa ra tay liền một kích tất trúng, với thủ đoạn này chiêu số của các nữ tử khuê các trong trạch đấu văn của hiện đại quả thực không đủ xem. Mà mình lại mơ mơ hồ hồ bị người ta coi như đối thủ cạnh tranh, diệt trừ một phen, không khỏi xấu hổ. Nhưng Loan Tố dám làm dám chịu, lại biết rõ tình cảm không thể mạnh mẽ đoạt lấy, liền quyết đoán thoát ra, thật sự hiện rõ bản sắc nữ nhân giang hồ.
Mạc Hi đang suy nghĩ, Lục Vân lại lấy ra một khối thuý ngọc xanh biếc trong suốt đưa cho Mạc Hi, nói: "Cô nương bằng ngọc bài này, liền có thể tùy ý ra vào nơi này cùng Cơ Xảo Các." Thấy Mạc Hi chần chờ, Lục Vân lại nói: "Cô nương không cần băn khoăn, tứ thiếu có nói, cô nương thiên tư thông minh, nếu có ý gì hay xin đừng tiếc chỉ giáo. Vật này là tín vật để cô nương ra vào Cơ Xảo Các. Tiền tài tầm thường chắc hẳn cô nương không xem vào mắt, cô nương thích món ăn của Cúc Thủy Các, nếu rảnh rỗi có thể tới đây cũng coi như tạ ơn."
Mạc Hi yên lặng tiếp nhận thẻ VIP của Cúc Thủy Các, trong lòng suy nghĩ nay mình trong lúc vô ý được Bích Lưu châu, cầm một bảo bối lớn như vậy của người ta, như thế nào cũng là bản thân trong lòng không yên, có câu nợ nhiều không lo (mới nợ một lần còn lo lắng không yên, nhưng nợ nhiều lần sẽ không thấy áy náy nữa), thêm một vật này cũng không khác gì. Huống chi đắc tội Đường Hoan nàng cũng không có nửa phần ưu việt, việc khác không nói, nếu bức hắn quá, đến mức cá chết lưới rách, đem chuyện nàng trong người mang bảo vật truyền ra, không cần Đường Môn tự mình động thủ, mỗi ngày người đuổi giết nàng đâu chỉ trăm ngàn. Còn nữa, đắc tội nguồn cung cấp ám khí, độc dược lớn nhất trong tương lai quả thật là cử chỉ không khôn ngoan.
Lục Vân thấy nàng nhận, mới nở nụ cười, lại nghiêm nghị trịnh trọng nói: "Ngày đó lúc Lục Vân bắt giữ Đường Lịch đã bức hắn đem thân phận cô nương nói thẳng ra, báo cho tứ thiếu biết. Cô nương không cần vì thế mà phiền não. Tứ thiếu biết cô nương thân bất do kỷ, không thể không làm, cũng không oán trách. Tứ thiếu có nói, cô nương làm việc tự có phán đoán, chỉ là cô nương thân ở hiểm địa mong rằng trăm ngàn lần bảo trọng, nếu cần viện thủ, xin hãy mở miệng."
Mạc Hi một đường thở dài về nhà, bất đắc dĩ nhìn trời, uể oải huýt sáo một tiếng, một con ưng lớn đuôi trắng như tuyết lập tức từ trời cao đáp xuống. Mạc Hi gỡ viên sáp buộc dưới chân nó, đầu ngón tay dùng lực, nhẹ nhàng nghiền một cái, lấy ra một tờ giấy nhỏ, nét chữ cứng cáp hữu lực nhưng không mất vẻ phiêu dật tuấn tú đập vào mắt: "Hôm nay cô nương rời đi, Hoan vì việc vặt không thể thoát thân, liền cho ưng này thay đưa tiễn. Ưng này đã nhận cô nương là chủ, mong cô nương thương tiếc một chút. Nó sẽ tự kiếm ăn, không cần cô nương quan tâm. Nếu cô nương có gì bất tiện, hãy phó thác cho Lục Vân liền có thể tiêu hết phiền phức. Hoan"
Mạc Hi liếc nhìn chữ "Hoan" trên tờ giấy, lại nhìn nhìn chữ "Hoan" bút tích giống nhau điêu khắc trên ngọc bài trong tay, tay khẽ vuốt lông cổ mềm như nhung của hùng ưng cuối cùng chậm rãi thu hồi, không khỏi lại bùi ngùi thở dài, bắt người tay ngắn a...
Chú thích:
* Trích từ câu "Cật nhân chủy nhuyễn, nã nhân thủ đoản" (Cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn), nghĩa là đã hưởng lợi từ người khác thì không thể không mềm mỏng, đối xử tử tế hơn với người ta.
Phiên ngoại Đường Hoan
Đường Môn. Sùng Diêu Đài. Thanh Huy Các.
Tiết Đồng nhìn chằm chằm tuấn nhan của Đường Hoan đã thẹn quá thành giận, đôi mắt nhỏ như hạt đậu đã mở to như mắt gà chọi, vẻ mặt hứng thú thao thao bất tuyệt trêu chọc: "Nếu ngươi luyến tiếc cô bé ấy như thế, cần gì phải thả người. Tiểu tử ngươi không phải rất biết hạ độc sao, Nhuyễn Cân Tán lúc trước Mộc cô nương trúng là ngươi hạ mà. Nói ngươi ngốc, ngươi thật đúng là khối đầu gỗ, hạ dược một lần nữa, cô ta khó trốn khỏi ma chưởng của ngươi. Đồ ngốc ngươi lại đem Bích Lưu châu cho cô ấy làm cái gì, giờ thì tốt rồi, khiến cho gà bay trứng vỡ người đi nhà trống (ý nghĩa như câu mất cả chì lẫn chài, tức là không được gì cả), thật sự là tiền mất tật mang." Nói xong lại ra vẻ vuốt bộ râu dài trắng, rõ ràng rất biết cách nhạo báng.
Đường Hoan thấy bộ dạng già mà không kính (già mà không để người khác kính trọng), vui sướng khi người gặp họa của Tiết Đồng, xấu hổ tức giận nói: "Theo tình hình ngày đó, hạ độc chỉ là bất đắc dĩ. Hoan đã vô cùng hối hận, việc đó đã thành sai lầm lớn. Nàng vốn có tâm phòng bị rất nặng, nếu đắc tội một chút, sau đó ngàn tốt vạn tốt cũng không bù được lỗi lầm lúc trước."
Độc môn Nhuyễn Cân Tán của Đường Môn so với xuất phẩm Nhuyễn Cân Tán của nơi khác đâu chỉ bá đạo hơn ba phần, nếu trong ba tháng không thể trừ tận gốc sẽ mất hết võ công di hại cả đời. Ngày đó trong khoảnh khắc hắn đem Tịch Nhi ném cho Mạc Hi, đã thông qua Tịch Nhi hạ Nhuyễn Cân Tán. Thuốc này đối với người không biết võ công sẽ không chút thương tổn, cho dù ngày sau tập võ cũng không ngại, cho nên Tịch Nhi ngược lại vô sự.
Tiết Đồng gật gật đầu, đồng tình nói: "Ngươi mặc dù không thể so với lão phu, nhưng cũng được xem là nửa lương y, coi như có vài phần nhãn lực. Ngày đó ngươi cùng ta nói có lẽ Mộc cô nương có thể chất đặc thù, bảo lão phu đến xác nhận, ta còn nói ngươi vì lấy được tín nhiệm của nàng dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, lừa lão phu tới. Ai ngờ đúng là sự thật. Coi như tiểu tử ngươi thức thời!" Ngừng lại một chút, ông lại vỗ ót đầy nếp nhăn, rung đùi đắc ý ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ thở dài: "Ôi chao, nay tốt rồi, Mộc cô nương được Bích Lưu châu, lại đả thông hai mạch nhâm đốc, tiểu tử ngươi võ công vốn không bằng cô ta, nay ngay cả hạ thuốc cũng không dùng được, ngươi lại chung tình với cô ta, có thể nói khắp nơi đều ở thế hạ phong. Thật đáng thương đáng tiếc." Than thở xong lại cười hì hì.
Đường Hoan đợi Tiết Đồng cười đủ rời đi, yên tĩnh trong chốc lát. Lấy ra tờ giấy hoa sen Mạc Hi đặt trong đèn hoa sen, không khỏi lại nhớ lại tình cảnh ngày đó khi thay nàng hái lá phong, vì thế đề bút viết: "Nhất trọng sơn, lưỡng trọng sơn, sơn viễn thiên cao yên thủy hàn. (Một tầng núi, hai tầng núi, núi cao trời xa khói nước lạnh.)" Viết đến đây, không khỏi ngừng bút âm thầm cân nhắc: cũng không biết nàng lẻ loi một mình ở Kim Lăng có khỏe hay không, nghĩ như thế liền không viết tiếp nữa. Chờ nét mực khô, tỉ mỉ gấp tờ giấy bỏ vào hà bao lúc trước đựng Bích Lưu châu. Trong lòng thở dài nghĩ: năm đó tiên tổ Đường Sùng cũng trong lúc vô tình đem Bích Lưu châu ra ngoài, ai ngờ cũng là có đi không về mua dây buộc mình. Mà mình lúc mới đầu cũng chỉ tò mò, muốn giữ nàng lại, ai ngờ Bích Lưu châu nhận chủ, sau đó bởi vì ngày ngày ở chung, cuối cùng không thể tự kềm chế, thì ra mình cùng tiên tổ Đường Sùng còn có phụ thân đều giống nhau, tránh không khỏi số mệnh. Một khi động tình, liền khắp nơi bị người quản chế, thân bất do kỷ, tâm cũng không do mình...
Tác giả :
Dạ Tuyết Miêu Miêu