Thích Khách Vô Danh
Chương 30
Trước mắt, nhiệm vụ đối với Mạc Hi mà nói đã không còn quan trọng, việc cấp bách lúc này là đoạt thuốc giải tới tay.
"Bản thiết kế huynh vẽ có phải là Đường Môn trong lòng huynh hay không?" Mạc Hi hỏi việc này là định thả con tép, bắt con tôm.
Không nghĩ tới đánh bậy đánh bạ lại khiến Đường Hoan coi nàng là tri kỷ, nói: "Phải. Đường Môn không thể tiêu tan trên tay Đường Quân, Đường Lịch, người giang hồ cùng quan phủ cấu kết không khác gì bảo hổ lột da, tuyệt không có kết cục tốt!"
Muốn chính là những lời này của ngươi! Kẻ địch của kẻ địch chính là đồng minh tạm thời!
"Nhưng từ trước đến nay dân không đấu với quan, chẳng lẽ cánh tay vắt qua được đùi?" Mạc Hi cẩn thận tiến thêm một bước thử.
"Nhưng nếu là tranh vị trí mua bán kia thì sao? Dựa vào hoàng thượng đương nhiên có thể được ưu việt nhất thời, chỉ là tương lai còn chưa biết hươu chết vào tay ai. Thắng thì qua cầu rút ván, bại thì cả nhà bị giết."
"Cha con Đường Quân ký thác hy vọng vào người nào?" Mạc Hi cẩn thận xác nhận.
"Đương triều thất hoàng tử, Đoan vương Lý Kỳ."
Mạc Hi không muốn diệt Đường Hoan, giữ hắn lại chấp chưởng Đường Môn, cho cái tên Đoan vương không bạo lực không làm kia thêm vài bức tường chắn cũng tốt a. Dù sao theo tình hình trước mắt, năng lực mình càng nổi bật, càng không phải là chuyện tốt gì, còn không bằng thất bại nhiều một chút, vừa mờ nhạt đi trong mắt tổ chức, vừa che giấu được thực lực. Chỉ là nàng không nghĩ diệt người ta, người ta lại vị tất đồng ý buông tha nàng!
"Cha con Đường Quân giữ huynh lại, ngoại trừ che mắt người đời, đơn giản còn bởi vì huynh thông minh tuyệt đỉnh, có thể kiếm tiền cho bọn họ. Nhưng nếu nói huynh không âm thầm giấu nghề, ta không tin đâu. Bạo Vũ Lê Hoa Đinh hẳn không phải là ám khí mạnh nhất." Trước tiên bịa chuyện một trận, tâng bốc đến đỉnh. Nhưng đây cũng là sự thật, Đường Hoan có thể trở thành chủ quản hai ngành chính ám khí và cơ quan, toàn dựa vào tài thiết kế của hắn, mà tài hoa này lại càng khiến Đường Lịch kiêng kị sâu hơn, mới muốn tiêu diệt tâm phúc đại họa như hắn đi. Đường Hoan đứa nhỏ này cũng thật đáng thương, vừa phải cống hiến không được đền đáp thành quả nghiên cứu của bản thân để giữ mạng, vừa phải âm thầm giấu nghề, cũng là vì giữ mạng.
"Phải, kỳ thật ta đang nghiên cứu chế tạo một loại ám khí, tên là ‘Mạn Thiên Hoa Vũ’ (Mưa hoa đầy trời). Bạo Vũ Lê Hoa Đinh lấy cương mãnh thủ thắng, còn ‘Mạn Thiên Hoa Vũ’ lại lấy nhu chế cương, khiến người ta khó lòng phòng bị." Đường Hoan nghe Mạc Hi khen hắn thông minh lại có một chút nhảy nhót, không khỏi thành thật nói. Không biết khi Mạc Hi nói đến thông minh tuyệt đỉnh cũng đang bóp cổ tay: vị soái ca tuyệt thế này sau khi già đi nếu biến thành một tên bụng bự đầu hói thô tục cũng thật ứng với một câu —— mỹ nhân tự cổ như danh tướng, bất hứa nhân gian kiến bạch đầu (Người đẹp từ xưa như tướng giỏi, chẳng hẹn chờ ai thấy bạc đầu). Bi kịch nhân gian a.
Mạc Hi thấy Đường Hoan đem chuyện cơ mật nghiên cứu phát triển quan trọng như vậy nói thẳng ra lại cảm thấy đại sự không ổn, chẳng lẽ chuẩn bị giết nàng diệt khẩu sao.
"‘Mạn Thiên Hoa Vũ’ chẳng lẽ là khinh như phi nhứ, vô khổng bất nhập (nhẹ nhàng lơ lửng, không lỗ hổng nào không vào được) à?" Mạc Hi tiếp tục tỉnh rụi ăn nói lung tung.
Không ngờ Đường Hoan hai mắt sáng ngời, nói: "Cô nương thật hiểu ta. Một lời đã nói rõ chỗ tinh túy của ‘Mạn Thiên Hoa Vũ’." Mạc Hi than thầm một tiếng, người này độ phối hợp cũng quá cao đi, chẳng lẽ cô nương ta khó giữ được cái mạng nhỏ này, hiện tại đã hồi quang phản chiếu rồi.
"Có thể nói đó là nguyên lý gì hay không." Mạc Hi tiếp tục cùng hắn vòng vo, trong lòng lại vắt óc suy nghĩ phải như thế nào đả động tên cuồng phát minh này, làm cho hắn xua đi ý niệm độc chết nàng trong đầu.
"Chính là dùng vật liệu cực nhẹ, sau đó dựa vào gió tự nhiên đưa đến trên người đối phương, chỉ cần vạch qua một vết cực mỏng, dưới tình huống đối phương chưa kịp phát hiện độc đã vào huyết mạch. Bây giờ còn chưa thành công, khó ở chỗ vật liệu kim loại đều quá nặng, không thể đạt tới hiệu quả nhẹ nhàng như bay. Hơn nữa loại ám khí này có yêu cầu rất cao về hướng gió, tính thực dụng không cao."
Mạc Hi hiểu được vết thương cực mỏng đại khái là giống như vết thương rất nhỏ khi bị trang giấy hay lá cỏ cắt trúng, loại vết thương này không dễ bị người phát hiện, hơn nữa ngay từ đầu phản ứng của cơ thể là ngứa chứ không phải đau. Kĩ năng giết người của ám khí này không nằm ở chỗ dùng lực cương mãnh đả thương chỗ yếu hại, mà vì nó nhẹ nhỏ không tiếng động, ngược lại khiến người ta khó lòng phòng bị.
"‘Mạn Thiên Hoa Vũ’. Gió tự nhiên. Bay lơ lửng." Mạc Hi lẩm nhẩm mấy từ này, từ từ hình thành ý nghĩ.
Bỗng nhiên nàng hai mắt sáng ngời, ngẩng đầu nhìn Đường Hoan, nghiêm nghị nói: "Nếu ta giúp huynh giải được vấn đề khó khăn này, lại giúp huynh ngăn chặn truy binh, huynh có thể không giết ta không?"
Đường Hoan âm thầm than nhẹ một tiếng, bản thân lúc ở thư phòng đặt chậu Lục Vân kia cũng từng nghĩ, nếu quả thật là nàng, chỉ cần nàng không ra tay trước, mình sẽ không ra tay với nàng. Chỉ là sau đó nàng triển lộ võ công lại là vì giúp mình, trong lòng không khỏi thay đổi suy nghĩ nhiều lần. Nếu bình thường hắn còn có thể cẩn thận chu toàn, nhưng lúc này không thể có chút sai lầm, bất đắc dĩ chỉ có thể ra tay trước. Lập tức gật gật đầu, cũng đưa mắt nhìn nàng, nghiêm nghị nói: "Ta sẽ cho cô nửa viên thuốc giải trước, có thể đảm bảo cô bình an ba tháng. Trong ba tháng này, nếu dựa theo cách làm của cô, thiết kế ‘Mạn Thiên Hoa Vũ’ có cải tiến, ta liền trị tận gốc cho cô."
Mạc Hi trong lòng oán hận, cho dù nàng buộc hắn đem thuốc giải ra ngay lúc này cũng không dùng được a, ai biết đó là cái gì, lại không thể ăn thử. Nếu cho chuột ăn, lỡ như thuốc giải là thật, hoặc đó căn bản không phải thuốc giải, chỉ dùng để lừa gạt nàng, nhưng không có độc tính thì sao. Hoặc là một loại độc dược khác, một hai năm sau mới phát độc thì sao. Thuốc giải lại là độc quyền của Đường Môn, nơi khác không có. Mà nàng ngay cả bản thân trúng độc gì cũng không biết.
Biện pháp của tên nhóc này thật đáng đánh đòn, khiến mình trong ba tháng phải làm bảo tiêu miễn phí của hắn. Hắn hiện tại bị người truy đuổi chạy trối chết, vạn nhất mình không chú ý, hắn đi đời nhà ma, nàng tìm ai khóc đây. Hoặc là tứ thiếu hắn vừa cao hứng liền chạy về đất Thục thu thập giang sơn cũ, chẳng lẽ nàng phải ngàn dặm xa xôi chạy đến địa bàn của người ta đòi thuốc giải sao? Đây là chuyện gì chứ!
"Làm sao ta biết được độc trên người mình đã được giải hoàn toàn?" Mạc Hi nhíu nhíu mày, nhìn chằm chằm Đường Hoan.
"Ta sẽ tìm Y Tử Nhân Bất Yếu Tiễn (chữa chết người không cần trả tiền) Tiết Đồng chẩn đoán để chứng minh có được không?" Giọng điệu của Đường Hoan có điểm giống như người lớn dỗ dành trẻ con, cực kỳ dịu dàng.
Kỳ thật Tiết Đồng vốn có ngoại hiệu là Y Bất Tử Nhân Yếu Cấp Tiễn (chữa không chết người phải trả tiền), nhưng vì rất khó đọc, dần dần đã được nhân sĩ giang hồ tự động sửa lại. Ý của nó là chỉ cần trị không chết người thì đều phải trả tiền, mặc dù là một gã lang băm vô lại, nhưng tốt xấu gì cũng coi như có chút đạo đức nghề nghiệp, ý nghĩa của ngoại hiệu bị sửa lại kia liền biến thành nếu bất hạnh trị chết người, hào phóng một chút, không cần tiền khám bệnh, giữ lại làm phí tang ma đi. Tên thầy lang giang hồ không chịu trách nhiệm này, mỗi ngày người cầu y hỏi bệnh lại nhiều như cá diếc qua sông. Nhưng vì ông ta thần long thấy đầu không thấy đuôi, muốn ông ta khám bệnh chờ mười ngày nửa tháng vẫn còn ngắn, đợi đến mộ phần dài cỏ cũng không có gì ngạc nhiên. Nhưng mà Đường Hoan cùng ông ta có giao tình cũng chẳng có gì lạ, hơn một trăm hiệu thuốc của Đường Môn không phải mở vô ích.
"Ta làm sao mà biết ông ta với huynh không phải cùng một phe?" Mạc Hi hỏi đến một vấn đề thuần kỹ thuật. Tìm kẻ thứ ba ra mặt quả thật là chủ ý không tệ, chỉ là ai có thể cam đoan lập trường của người đó công bằng.
Nhưng Đường Hoan nghe xong lại có một cảm thụ khác, nhẹ giọng nói "Tin hay không thì tùy." Đầu hơi nghiêng, môi nhếch lên, không thèm để ý tới Mạc Hi. Nếu Lục Vân thấy một màn này chỉ sợ tròng mắt cũng rớt ra luôn, thiếu gia đối với ai mà không tao nhã có lễ, cho dù nhìn người không vừa mắt cũng tìm thời cơ khác ngấm ngầm đâm một dao, có khi nào bày tỏ thái độ trước mặt người ta đâu?
Mạc Hi chợt cảm thấy khó hiểu, mình mới là người bị hạ độc, nàng còn chưa giận, vị thiếu gia này bực bội cái gì. Chẳng lẽ thực sự có vấn đề, Đường Hoan bởi vì chột dạ mới giả bộ tức giận, dụ nàng mắc câu?
Nhưng trong khoảng thời gian ngắn Mạc Hi cũng không nghĩ ra cách nào khác. Cũng không thể mỗi ngày đi theo hắn, một khi phát hiện có biến, dùng một hơi cuối cùng kéo hắn cùng xuống hoàng tuyền chứ. Tình thế mạnh hơn người, vẫn là trước kiềm chế một chút. Vô luận như thế nào, đàm phán xem như có tiến triển. Mạc Hi tự giác tạm thời bảo vệ mạng nhỏ, liền từ trong lòng Đường Hoan chui ra, sảng khoái giải huyệt đạo cho hắn.
Đường Hoan được giải huyệt lại vẫn ngồi yên, không biết tâm tư ở nơi nào.
"Bản thiết kế huynh vẽ có phải là Đường Môn trong lòng huynh hay không?" Mạc Hi hỏi việc này là định thả con tép, bắt con tôm.
Không nghĩ tới đánh bậy đánh bạ lại khiến Đường Hoan coi nàng là tri kỷ, nói: "Phải. Đường Môn không thể tiêu tan trên tay Đường Quân, Đường Lịch, người giang hồ cùng quan phủ cấu kết không khác gì bảo hổ lột da, tuyệt không có kết cục tốt!"
Muốn chính là những lời này của ngươi! Kẻ địch của kẻ địch chính là đồng minh tạm thời!
"Nhưng từ trước đến nay dân không đấu với quan, chẳng lẽ cánh tay vắt qua được đùi?" Mạc Hi cẩn thận tiến thêm một bước thử.
"Nhưng nếu là tranh vị trí mua bán kia thì sao? Dựa vào hoàng thượng đương nhiên có thể được ưu việt nhất thời, chỉ là tương lai còn chưa biết hươu chết vào tay ai. Thắng thì qua cầu rút ván, bại thì cả nhà bị giết."
"Cha con Đường Quân ký thác hy vọng vào người nào?" Mạc Hi cẩn thận xác nhận.
"Đương triều thất hoàng tử, Đoan vương Lý Kỳ."
Mạc Hi không muốn diệt Đường Hoan, giữ hắn lại chấp chưởng Đường Môn, cho cái tên Đoan vương không bạo lực không làm kia thêm vài bức tường chắn cũng tốt a. Dù sao theo tình hình trước mắt, năng lực mình càng nổi bật, càng không phải là chuyện tốt gì, còn không bằng thất bại nhiều một chút, vừa mờ nhạt đi trong mắt tổ chức, vừa che giấu được thực lực. Chỉ là nàng không nghĩ diệt người ta, người ta lại vị tất đồng ý buông tha nàng!
"Cha con Đường Quân giữ huynh lại, ngoại trừ che mắt người đời, đơn giản còn bởi vì huynh thông minh tuyệt đỉnh, có thể kiếm tiền cho bọn họ. Nhưng nếu nói huynh không âm thầm giấu nghề, ta không tin đâu. Bạo Vũ Lê Hoa Đinh hẳn không phải là ám khí mạnh nhất." Trước tiên bịa chuyện một trận, tâng bốc đến đỉnh. Nhưng đây cũng là sự thật, Đường Hoan có thể trở thành chủ quản hai ngành chính ám khí và cơ quan, toàn dựa vào tài thiết kế của hắn, mà tài hoa này lại càng khiến Đường Lịch kiêng kị sâu hơn, mới muốn tiêu diệt tâm phúc đại họa như hắn đi. Đường Hoan đứa nhỏ này cũng thật đáng thương, vừa phải cống hiến không được đền đáp thành quả nghiên cứu của bản thân để giữ mạng, vừa phải âm thầm giấu nghề, cũng là vì giữ mạng.
"Phải, kỳ thật ta đang nghiên cứu chế tạo một loại ám khí, tên là ‘Mạn Thiên Hoa Vũ’ (Mưa hoa đầy trời). Bạo Vũ Lê Hoa Đinh lấy cương mãnh thủ thắng, còn ‘Mạn Thiên Hoa Vũ’ lại lấy nhu chế cương, khiến người ta khó lòng phòng bị." Đường Hoan nghe Mạc Hi khen hắn thông minh lại có một chút nhảy nhót, không khỏi thành thật nói. Không biết khi Mạc Hi nói đến thông minh tuyệt đỉnh cũng đang bóp cổ tay: vị soái ca tuyệt thế này sau khi già đi nếu biến thành một tên bụng bự đầu hói thô tục cũng thật ứng với một câu —— mỹ nhân tự cổ như danh tướng, bất hứa nhân gian kiến bạch đầu (Người đẹp từ xưa như tướng giỏi, chẳng hẹn chờ ai thấy bạc đầu). Bi kịch nhân gian a.
Mạc Hi thấy Đường Hoan đem chuyện cơ mật nghiên cứu phát triển quan trọng như vậy nói thẳng ra lại cảm thấy đại sự không ổn, chẳng lẽ chuẩn bị giết nàng diệt khẩu sao.
"‘Mạn Thiên Hoa Vũ’ chẳng lẽ là khinh như phi nhứ, vô khổng bất nhập (nhẹ nhàng lơ lửng, không lỗ hổng nào không vào được) à?" Mạc Hi tiếp tục tỉnh rụi ăn nói lung tung.
Không ngờ Đường Hoan hai mắt sáng ngời, nói: "Cô nương thật hiểu ta. Một lời đã nói rõ chỗ tinh túy của ‘Mạn Thiên Hoa Vũ’." Mạc Hi than thầm một tiếng, người này độ phối hợp cũng quá cao đi, chẳng lẽ cô nương ta khó giữ được cái mạng nhỏ này, hiện tại đã hồi quang phản chiếu rồi.
"Có thể nói đó là nguyên lý gì hay không." Mạc Hi tiếp tục cùng hắn vòng vo, trong lòng lại vắt óc suy nghĩ phải như thế nào đả động tên cuồng phát minh này, làm cho hắn xua đi ý niệm độc chết nàng trong đầu.
"Chính là dùng vật liệu cực nhẹ, sau đó dựa vào gió tự nhiên đưa đến trên người đối phương, chỉ cần vạch qua một vết cực mỏng, dưới tình huống đối phương chưa kịp phát hiện độc đã vào huyết mạch. Bây giờ còn chưa thành công, khó ở chỗ vật liệu kim loại đều quá nặng, không thể đạt tới hiệu quả nhẹ nhàng như bay. Hơn nữa loại ám khí này có yêu cầu rất cao về hướng gió, tính thực dụng không cao."
Mạc Hi hiểu được vết thương cực mỏng đại khái là giống như vết thương rất nhỏ khi bị trang giấy hay lá cỏ cắt trúng, loại vết thương này không dễ bị người phát hiện, hơn nữa ngay từ đầu phản ứng của cơ thể là ngứa chứ không phải đau. Kĩ năng giết người của ám khí này không nằm ở chỗ dùng lực cương mãnh đả thương chỗ yếu hại, mà vì nó nhẹ nhỏ không tiếng động, ngược lại khiến người ta khó lòng phòng bị.
"‘Mạn Thiên Hoa Vũ’. Gió tự nhiên. Bay lơ lửng." Mạc Hi lẩm nhẩm mấy từ này, từ từ hình thành ý nghĩ.
Bỗng nhiên nàng hai mắt sáng ngời, ngẩng đầu nhìn Đường Hoan, nghiêm nghị nói: "Nếu ta giúp huynh giải được vấn đề khó khăn này, lại giúp huynh ngăn chặn truy binh, huynh có thể không giết ta không?"
Đường Hoan âm thầm than nhẹ một tiếng, bản thân lúc ở thư phòng đặt chậu Lục Vân kia cũng từng nghĩ, nếu quả thật là nàng, chỉ cần nàng không ra tay trước, mình sẽ không ra tay với nàng. Chỉ là sau đó nàng triển lộ võ công lại là vì giúp mình, trong lòng không khỏi thay đổi suy nghĩ nhiều lần. Nếu bình thường hắn còn có thể cẩn thận chu toàn, nhưng lúc này không thể có chút sai lầm, bất đắc dĩ chỉ có thể ra tay trước. Lập tức gật gật đầu, cũng đưa mắt nhìn nàng, nghiêm nghị nói: "Ta sẽ cho cô nửa viên thuốc giải trước, có thể đảm bảo cô bình an ba tháng. Trong ba tháng này, nếu dựa theo cách làm của cô, thiết kế ‘Mạn Thiên Hoa Vũ’ có cải tiến, ta liền trị tận gốc cho cô."
Mạc Hi trong lòng oán hận, cho dù nàng buộc hắn đem thuốc giải ra ngay lúc này cũng không dùng được a, ai biết đó là cái gì, lại không thể ăn thử. Nếu cho chuột ăn, lỡ như thuốc giải là thật, hoặc đó căn bản không phải thuốc giải, chỉ dùng để lừa gạt nàng, nhưng không có độc tính thì sao. Hoặc là một loại độc dược khác, một hai năm sau mới phát độc thì sao. Thuốc giải lại là độc quyền của Đường Môn, nơi khác không có. Mà nàng ngay cả bản thân trúng độc gì cũng không biết.
Biện pháp của tên nhóc này thật đáng đánh đòn, khiến mình trong ba tháng phải làm bảo tiêu miễn phí của hắn. Hắn hiện tại bị người truy đuổi chạy trối chết, vạn nhất mình không chú ý, hắn đi đời nhà ma, nàng tìm ai khóc đây. Hoặc là tứ thiếu hắn vừa cao hứng liền chạy về đất Thục thu thập giang sơn cũ, chẳng lẽ nàng phải ngàn dặm xa xôi chạy đến địa bàn của người ta đòi thuốc giải sao? Đây là chuyện gì chứ!
"Làm sao ta biết được độc trên người mình đã được giải hoàn toàn?" Mạc Hi nhíu nhíu mày, nhìn chằm chằm Đường Hoan.
"Ta sẽ tìm Y Tử Nhân Bất Yếu Tiễn (chữa chết người không cần trả tiền) Tiết Đồng chẩn đoán để chứng minh có được không?" Giọng điệu của Đường Hoan có điểm giống như người lớn dỗ dành trẻ con, cực kỳ dịu dàng.
Kỳ thật Tiết Đồng vốn có ngoại hiệu là Y Bất Tử Nhân Yếu Cấp Tiễn (chữa không chết người phải trả tiền), nhưng vì rất khó đọc, dần dần đã được nhân sĩ giang hồ tự động sửa lại. Ý của nó là chỉ cần trị không chết người thì đều phải trả tiền, mặc dù là một gã lang băm vô lại, nhưng tốt xấu gì cũng coi như có chút đạo đức nghề nghiệp, ý nghĩa của ngoại hiệu bị sửa lại kia liền biến thành nếu bất hạnh trị chết người, hào phóng một chút, không cần tiền khám bệnh, giữ lại làm phí tang ma đi. Tên thầy lang giang hồ không chịu trách nhiệm này, mỗi ngày người cầu y hỏi bệnh lại nhiều như cá diếc qua sông. Nhưng vì ông ta thần long thấy đầu không thấy đuôi, muốn ông ta khám bệnh chờ mười ngày nửa tháng vẫn còn ngắn, đợi đến mộ phần dài cỏ cũng không có gì ngạc nhiên. Nhưng mà Đường Hoan cùng ông ta có giao tình cũng chẳng có gì lạ, hơn một trăm hiệu thuốc của Đường Môn không phải mở vô ích.
"Ta làm sao mà biết ông ta với huynh không phải cùng một phe?" Mạc Hi hỏi đến một vấn đề thuần kỹ thuật. Tìm kẻ thứ ba ra mặt quả thật là chủ ý không tệ, chỉ là ai có thể cam đoan lập trường của người đó công bằng.
Nhưng Đường Hoan nghe xong lại có một cảm thụ khác, nhẹ giọng nói "Tin hay không thì tùy." Đầu hơi nghiêng, môi nhếch lên, không thèm để ý tới Mạc Hi. Nếu Lục Vân thấy một màn này chỉ sợ tròng mắt cũng rớt ra luôn, thiếu gia đối với ai mà không tao nhã có lễ, cho dù nhìn người không vừa mắt cũng tìm thời cơ khác ngấm ngầm đâm một dao, có khi nào bày tỏ thái độ trước mặt người ta đâu?
Mạc Hi chợt cảm thấy khó hiểu, mình mới là người bị hạ độc, nàng còn chưa giận, vị thiếu gia này bực bội cái gì. Chẳng lẽ thực sự có vấn đề, Đường Hoan bởi vì chột dạ mới giả bộ tức giận, dụ nàng mắc câu?
Nhưng trong khoảng thời gian ngắn Mạc Hi cũng không nghĩ ra cách nào khác. Cũng không thể mỗi ngày đi theo hắn, một khi phát hiện có biến, dùng một hơi cuối cùng kéo hắn cùng xuống hoàng tuyền chứ. Tình thế mạnh hơn người, vẫn là trước kiềm chế một chút. Vô luận như thế nào, đàm phán xem như có tiến triển. Mạc Hi tự giác tạm thời bảo vệ mạng nhỏ, liền từ trong lòng Đường Hoan chui ra, sảng khoái giải huyệt đạo cho hắn.
Đường Hoan được giải huyệt lại vẫn ngồi yên, không biết tâm tư ở nơi nào.
Tác giả :
Dạ Tuyết Miêu Miêu