[Thích Cố] Thanh Đăng
Chương 3
Thích Thiếu Thương chấn động, chậm rãi ngẩng đầu, lại chỉ nhìn thấy môi Thiết Thủ mấp máy, bên tai sấm chớp đùng đoàng.
Qua thật lâu sau, hắn mới nghe được bản thân lên tiếng: “Y chết như thế nào?”
“Nghe nói là bị người của Phích Lịch Đường bắt, căn theo đường pháp mà xử trí.” Thiết Thủ bình tĩnh nói.
“Nghe nói?” Hắn máy móc lập lại.
Thiết Thủ gật đầu, “Là nghe nói, thế nhưng, tin tức của Lục Phiến Môn trước nay đều đáng tin cậy.”
Thích Thiếu Thương không khỏi rùng mình, hắn hiểu rõ hình pháp của Phích Lịch Đường tàn khốc như thế nào, Cố Tích Triều rơi vào tay bọn họ, nhất định sẽ rất thê thảm. Song đáy lòng vẫn ẩn ẩn le lói một tia ảo tưởng.
“Nhưng vừa rồi ta rõ ràng…” Thích Thiếu Thương nhìn Thiết Thủ như van lơn, “Ngươi cũng thấy, phải không?”
Thiết Thủ thấy hắn vẻ mặt hốt hoảng, tự đáy lòng thở dài, “Ta nhìn thấy, là bộ dáng của y, nhưng ngươi có tin vào quỷ thần không?”
Thích Thiếu Thương lắc đầu, ban đầu còn chậm rãi, sau càng lúc càng mãnh liệt, “Không, không, ta không tin.”
Thiết Thủ thấy hắn kích động như thế, vươn tay muốn trấn an, lại bị hắn hung hăng gạt ra, sau một phút, đã xoay người đi một mạch đến giữa sông.
Thiết Thủ kinh hoàng, vội vàng chạy theo bắt lại, nhưng chỉ bổ nhào vào khoảng không.
“Thích Thiếu Thương, ngươi định làm gì?” Hắn quát.
Đã thấy người kia liều mạng bơi, đuổi theo một cái hoa đăng sắp chìm.
“Nếu hoa đăng sau một đêm vẫn không tắt, nguyệt thần sẽ phù hộ cho tâm nguyện thành sự thật.” Hắn mơ hồ nhớ đến phong tục này của Lâm Châu, đáy lòng không khỏi thở dài một hơi thật sâu.
Một lúc lâu sau, Thích Thiếu Thương ướt sũng ôm hoa đăng bơi vào bờ, chưa kịp lau khô những giọt nước trên người, đã run cầm cập bắt tay vào châm tim đèn.
Thiết Thủ thấy hắn mất cả buổi vẫn chưa châm được, cuối cùng nhắc nhở: “Tim đèn này đã bị ướt.”
Thích Thiếu Thương lại như không nghe thấy, chỉ lẩm bẩm: “Ta có thể, có thể mà…” Vẫn tiếp tục dùng sức quẹt đá lửa, cho đến khi tay rướm máu.
Thiết Thủ thấy vậy không nhịn được nữa, đoạt lấy hòn đá lửa ném thẳng xuống sông, hét lớn:
“Thích Thiếu Thương, ngươi tỉnh táo một chút, kẻ đó là cừu nhân của ngươi, bộ dạng này của ngươi, không sợ khiến huynh đệ dưới chín suối phải thất vọng sao!”
Thích Thiếu Thương ôm hoa đăng, đồng tử đen láy trong nháy mắt lõm xuống, như tan vào hư không, ánh trăng bạc soi rọi, cũng vẫn tối tăm không phản chiếu chút ánh sáng.
Thiết Thủ không nỡ nhìn hắn như thế, hạ giọng: “Ngươi tỉnh lại đi, án tử Lâm Châu vẫn còn chờ chúng ta đi tra…”
Dứt lời xoay người bỏ đi. Đi vài bước quay đầu nhìn lại, thấy Thích Thiếu Thương vẫn ngây ngốc đứng đó, căn bản không nghe thấy lời hắn.
Dưới ánh trăng, bóng hắn thật dài đổ trên mặt đất, run rẩy từng đợt trong gió lạnh, yếu đuối mỏng manh, tựa như chỉ cần chạm nhẹ sẽ vụn vỡ. Thiết Thủ dừng một chút, cuối cùng vẫn quay đầu đi một mạch.
Thích Thiếu Thương mờ mịt ngồi xuống bên bờ sông, đầu óc hỗn loạn, cùng lúc lại rỗng tuếch, không có gì cả.
Trước mắt hiện lên vẻ mặt của người nọ: hoan hỉ khi biết mình xem y như bằng hữu, thống khổ khi hồi ức quay về, ôn nhu khi nói đến Vãn Tình, quyết tuyệt khi xoay người bỏ đi… Tất cả đều sống động như thế, tựa hồ chỉ cần vươn tay là có thể chạm đến y.
Hắn nhẹ nhàng vuốt ve những chữ mình viết trên hoa đăng —- Nâng cốc chúc đông phong, lại cùng ung dung.
Chữ đã bị nhòe đến không nhìn rõ, nhưng hắn vẫn nhớ như in lời người nọ đối đáp: Tụ tán tràn thống khổ, thù hận vô biên…
“Thù hận vô biên…” Hắn chậm rãi nghiền ngẫm, mờ mịt nhìn từng cái hoa đăng trôi dạt trên mặt sông, một lúc lâu, bỗng nhiên tê tâm liệt phế mà rống lớn, chim đang yên giấc trong những tán cây ven hồ bị tiếng hét của hắn dọa, tan tác bay đi, kêu gào trong đêm tối khôn cùng.
Sáng sớm hôm sau, Thiết Thủ lại đến bờ sông, vẫn thấy Thích Thiếu Thương ngơ ngẩn ngồi một chỗ như cũ, tựa hồ tư thế cũng chưa từng thay đổi.
Thiết Thủ lắc đầu đi đến bên người kia, cùng hắn nhìn ra mặt sông đầy hoa đăng chìm nổi. Chậm rãi nói:
“Rất nhiều năm trước, ta yêu một nữ tử, nghe nói nàng thích hoa đăng, lại sợ sư phụ không dám đưa nàng đi xem. Cho đến tối hôm qua, ta mới mua một cái đèn hoa sen, chỉ là… nàng đã không thể nhận được nữa…”
Nói đến đây, cười chua xót: “Thích Thiếu Thương, xem như ngươi vẫn may mắn, có thể nhìn thấy hồn phách, không giống ta tâm tâm niệm niệm lâu như vậy, lại chẳng bao giờ gặp nàng trong mộng.”
Thích Thiếu Thương giật mình một chút, buồn bã nói: “Ta tình nguyện để y hùng hổ truy sát ta, cũng không muốn thấy hồn phách của y.”
Thiết Thủ thở dài đứng dậy, vỗ vỗ vai hắn: “Thế sự khó lường, không phải lúc nào cũng như ý, ngươi không ngủ một đêm rồi, về nghỉ ngơi đi.”
Thích Thiếu Thương lắc đầu: “Ta muốn chờ y ở đây, ta còn có chuyện muốn nói với y…”
Thiết Thủ trầm ngâm một lát, trầm giọng nói: “Nghe nói… chỉ xuất hiện vào buổi tối.”
Đó là một ngày dài nhất của Thích Thiếu Thương, thái dương vẫn chói lọi ngoài cửa sổ, tựa hồ sẽ không bao giờ khuất núi.
Vất vả lắm mới chịu đựng được đến lúc mặt trời lặn, hắn vội vã lao ra khỏi khách điểm, lại bị đèn lồng treo khắp phố thu hút ánh nhìn.
Đèn lồng nhen nhóm trong muôn hình vạn trạng, đèn xếp, đèn giấy, ngọc lưu ly, không thiếu thứ gì. Điều khiến Thích Thiếu Thương hô hấp nghẹn lại, là đèn lụa bình lặng ở một góc.
Thân đèn được bọc bởi một lớp lụa mỏng như cánh ve, có thể thấy mờ mờ khung đèn bằng trúc. Lụa được tinh tế cắt xếp thành những cánh hoa gợn sóng mềm mại, thoạt nhìn tựa hồ đang nở rộ trên nhánh trúc, thanh nhã động lòng người.
Hắn nhận ra, đó chính là đèn của Cố Tích Triều, chỉ là màu xanh lành lạnh được thay bằng sắc ấm nhu hòa.
“Ông chủ, đèn lồng này có màu xanh không?” Hắn cao giọng hỏi, run rẩy trong vô thức.
“Màu xanh?” Ông chủ giương mắt nhìn hắn từ trên xuống dưới, “Vị khách quan này là người ở vùng khác đến? Lâm Châu có tập tục, đèn lồng màu gì cũng được, nhưng không thể có màu xanh.”
“Nhưng mà, rõ ràng tối qua ta thấy có người cầm thanh đăng.” Thích Thiếu Thương nhíu mày hỏi.
“Vậy ngài thật quái gở! Nghe nói trong đèn lồng phong nhập hồn phách mới có thể biến thành màu xanh, ngày mai chính là mười lăm tháng bảy, buổi tối tốt nhất ngài không nên tùy tiện ra đường.”
“Phong nhập hồn phách?” Thích Thiếu Thương lẩm bẩm, hỏi lại, “Vậy người cầm thanh đăng, rốt cuộc là người hay quỷ?”
“Có thể là người, cũng có thể là quỷ, bất quá nghe nói thường là thân nhân của hồn phách trong đèn. Ai, ngươi rốt cuộc có mua đèn hay không?” Ông chủ mất kiên nhẫn, “Không mua thì để ta dọn sạp, âm khí dày đặc rồi.”
Thích Thiếu Thương đi khỏi hàng đèn lồng, lửng thững bước về phía bờ sông. Đột nhiên, trong không khí lại thoang thoảng hương mai quen thuộc, tâm can quặn thắt, liền truy theo mùi hương kia.
Không lâu sau, tiểu viện bỏ hoang ban ngày tìm mãi không thấy lặng yên xuất hiện, ánh trăng lạnh lùng thảm đạm, hoa trắng trên đất vẫn héo tàn, quỷ lệ mà bi thương.
Thích Thiếu Thương nhẹ nhàng phi thân nhảy vào, nín thở núp một góc, giương mắt kiếm tìm quầng sáng xanh kia, nhưng trong tầm mắt vẫn là nhạt nhòa sắc đêm ảo não.
“Không biết đêm nay y có đến không?”
Đang thầm lo âu, phía sau truyền đến tiếng vang khẽ. Hắn xoay lại, chỉ thấy một người khom lưng đứng dưới gốc đại thụ cách đó vài trượng, một phần gương mặt bị tàng cây che khuất, mang vẻ âm trầm đáng sợ.
Người nọ đang vác gì đó trên vai, ném xuống đất, vật phơi bày dưới trăng.
Thích Thiếu Thương tập trung nhìn kỹ, thì ra là một người, khoác áo lụa xanh lam, là Vương viên ngoại đột tử ngày hôm qua.
Chỉ thấy người nọ thuần thục lấy cái thuổng sắt từ sau cây, bắt đầu mạnh mẽ đào hố, không lâu sau, hố đã sâu hơn một trượng, đất chất thành đống. Đào xong, liền quẳng thi thể xuống hố, nhanh chóng lấp đất chôn, toàn bộ quá trình chỉ khoảng một phút, vô cùng thuần thục.
Thích Thiếu Thương đang cân nhắc có nên bước ra truy bắt hay không, chợt thấy mặt đất chuyển động kì lạ. Cúi đầu nhìn, từng đóa từng đóa hoa trắng lại nở rộ, tản ra vầng sáng quỷ dị.
Hắn sợ hãi nhảy dựng, trấn định một lát, lại ngẩng đầu lên. Người nọ đã đi vòng qua thân cây, gương mặt lộ ra dưới trăng sáng bao la.
“Thiết Thủ?!”
Hắn hoảng hốt, muốn la lên, chợt thấy một bàn tay ấm áp khẽ khàng từ phía sau che miệng hắn lại.
Tay trắng tựa bạch ngọc, giấu giữa vạt áo xanh nhạt, trong nháy mắt nhen nhóm ngọn lửa rực rỡ trong bóng đêm thâm trầm sâu kín…
Qua thật lâu sau, hắn mới nghe được bản thân lên tiếng: “Y chết như thế nào?”
“Nghe nói là bị người của Phích Lịch Đường bắt, căn theo đường pháp mà xử trí.” Thiết Thủ bình tĩnh nói.
“Nghe nói?” Hắn máy móc lập lại.
Thiết Thủ gật đầu, “Là nghe nói, thế nhưng, tin tức của Lục Phiến Môn trước nay đều đáng tin cậy.”
Thích Thiếu Thương không khỏi rùng mình, hắn hiểu rõ hình pháp của Phích Lịch Đường tàn khốc như thế nào, Cố Tích Triều rơi vào tay bọn họ, nhất định sẽ rất thê thảm. Song đáy lòng vẫn ẩn ẩn le lói một tia ảo tưởng.
“Nhưng vừa rồi ta rõ ràng…” Thích Thiếu Thương nhìn Thiết Thủ như van lơn, “Ngươi cũng thấy, phải không?”
Thiết Thủ thấy hắn vẻ mặt hốt hoảng, tự đáy lòng thở dài, “Ta nhìn thấy, là bộ dáng của y, nhưng ngươi có tin vào quỷ thần không?”
Thích Thiếu Thương lắc đầu, ban đầu còn chậm rãi, sau càng lúc càng mãnh liệt, “Không, không, ta không tin.”
Thiết Thủ thấy hắn kích động như thế, vươn tay muốn trấn an, lại bị hắn hung hăng gạt ra, sau một phút, đã xoay người đi một mạch đến giữa sông.
Thiết Thủ kinh hoàng, vội vàng chạy theo bắt lại, nhưng chỉ bổ nhào vào khoảng không.
“Thích Thiếu Thương, ngươi định làm gì?” Hắn quát.
Đã thấy người kia liều mạng bơi, đuổi theo một cái hoa đăng sắp chìm.
“Nếu hoa đăng sau một đêm vẫn không tắt, nguyệt thần sẽ phù hộ cho tâm nguyện thành sự thật.” Hắn mơ hồ nhớ đến phong tục này của Lâm Châu, đáy lòng không khỏi thở dài một hơi thật sâu.
Một lúc lâu sau, Thích Thiếu Thương ướt sũng ôm hoa đăng bơi vào bờ, chưa kịp lau khô những giọt nước trên người, đã run cầm cập bắt tay vào châm tim đèn.
Thiết Thủ thấy hắn mất cả buổi vẫn chưa châm được, cuối cùng nhắc nhở: “Tim đèn này đã bị ướt.”
Thích Thiếu Thương lại như không nghe thấy, chỉ lẩm bẩm: “Ta có thể, có thể mà…” Vẫn tiếp tục dùng sức quẹt đá lửa, cho đến khi tay rướm máu.
Thiết Thủ thấy vậy không nhịn được nữa, đoạt lấy hòn đá lửa ném thẳng xuống sông, hét lớn:
“Thích Thiếu Thương, ngươi tỉnh táo một chút, kẻ đó là cừu nhân của ngươi, bộ dạng này của ngươi, không sợ khiến huynh đệ dưới chín suối phải thất vọng sao!”
Thích Thiếu Thương ôm hoa đăng, đồng tử đen láy trong nháy mắt lõm xuống, như tan vào hư không, ánh trăng bạc soi rọi, cũng vẫn tối tăm không phản chiếu chút ánh sáng.
Thiết Thủ không nỡ nhìn hắn như thế, hạ giọng: “Ngươi tỉnh lại đi, án tử Lâm Châu vẫn còn chờ chúng ta đi tra…”
Dứt lời xoay người bỏ đi. Đi vài bước quay đầu nhìn lại, thấy Thích Thiếu Thương vẫn ngây ngốc đứng đó, căn bản không nghe thấy lời hắn.
Dưới ánh trăng, bóng hắn thật dài đổ trên mặt đất, run rẩy từng đợt trong gió lạnh, yếu đuối mỏng manh, tựa như chỉ cần chạm nhẹ sẽ vụn vỡ. Thiết Thủ dừng một chút, cuối cùng vẫn quay đầu đi một mạch.
Thích Thiếu Thương mờ mịt ngồi xuống bên bờ sông, đầu óc hỗn loạn, cùng lúc lại rỗng tuếch, không có gì cả.
Trước mắt hiện lên vẻ mặt của người nọ: hoan hỉ khi biết mình xem y như bằng hữu, thống khổ khi hồi ức quay về, ôn nhu khi nói đến Vãn Tình, quyết tuyệt khi xoay người bỏ đi… Tất cả đều sống động như thế, tựa hồ chỉ cần vươn tay là có thể chạm đến y.
Hắn nhẹ nhàng vuốt ve những chữ mình viết trên hoa đăng —- Nâng cốc chúc đông phong, lại cùng ung dung.
Chữ đã bị nhòe đến không nhìn rõ, nhưng hắn vẫn nhớ như in lời người nọ đối đáp: Tụ tán tràn thống khổ, thù hận vô biên…
“Thù hận vô biên…” Hắn chậm rãi nghiền ngẫm, mờ mịt nhìn từng cái hoa đăng trôi dạt trên mặt sông, một lúc lâu, bỗng nhiên tê tâm liệt phế mà rống lớn, chim đang yên giấc trong những tán cây ven hồ bị tiếng hét của hắn dọa, tan tác bay đi, kêu gào trong đêm tối khôn cùng.
Sáng sớm hôm sau, Thiết Thủ lại đến bờ sông, vẫn thấy Thích Thiếu Thương ngơ ngẩn ngồi một chỗ như cũ, tựa hồ tư thế cũng chưa từng thay đổi.
Thiết Thủ lắc đầu đi đến bên người kia, cùng hắn nhìn ra mặt sông đầy hoa đăng chìm nổi. Chậm rãi nói:
“Rất nhiều năm trước, ta yêu một nữ tử, nghe nói nàng thích hoa đăng, lại sợ sư phụ không dám đưa nàng đi xem. Cho đến tối hôm qua, ta mới mua một cái đèn hoa sen, chỉ là… nàng đã không thể nhận được nữa…”
Nói đến đây, cười chua xót: “Thích Thiếu Thương, xem như ngươi vẫn may mắn, có thể nhìn thấy hồn phách, không giống ta tâm tâm niệm niệm lâu như vậy, lại chẳng bao giờ gặp nàng trong mộng.”
Thích Thiếu Thương giật mình một chút, buồn bã nói: “Ta tình nguyện để y hùng hổ truy sát ta, cũng không muốn thấy hồn phách của y.”
Thiết Thủ thở dài đứng dậy, vỗ vỗ vai hắn: “Thế sự khó lường, không phải lúc nào cũng như ý, ngươi không ngủ một đêm rồi, về nghỉ ngơi đi.”
Thích Thiếu Thương lắc đầu: “Ta muốn chờ y ở đây, ta còn có chuyện muốn nói với y…”
Thiết Thủ trầm ngâm một lát, trầm giọng nói: “Nghe nói… chỉ xuất hiện vào buổi tối.”
Đó là một ngày dài nhất của Thích Thiếu Thương, thái dương vẫn chói lọi ngoài cửa sổ, tựa hồ sẽ không bao giờ khuất núi.
Vất vả lắm mới chịu đựng được đến lúc mặt trời lặn, hắn vội vã lao ra khỏi khách điểm, lại bị đèn lồng treo khắp phố thu hút ánh nhìn.
Đèn lồng nhen nhóm trong muôn hình vạn trạng, đèn xếp, đèn giấy, ngọc lưu ly, không thiếu thứ gì. Điều khiến Thích Thiếu Thương hô hấp nghẹn lại, là đèn lụa bình lặng ở một góc.
Thân đèn được bọc bởi một lớp lụa mỏng như cánh ve, có thể thấy mờ mờ khung đèn bằng trúc. Lụa được tinh tế cắt xếp thành những cánh hoa gợn sóng mềm mại, thoạt nhìn tựa hồ đang nở rộ trên nhánh trúc, thanh nhã động lòng người.
Hắn nhận ra, đó chính là đèn của Cố Tích Triều, chỉ là màu xanh lành lạnh được thay bằng sắc ấm nhu hòa.
“Ông chủ, đèn lồng này có màu xanh không?” Hắn cao giọng hỏi, run rẩy trong vô thức.
“Màu xanh?” Ông chủ giương mắt nhìn hắn từ trên xuống dưới, “Vị khách quan này là người ở vùng khác đến? Lâm Châu có tập tục, đèn lồng màu gì cũng được, nhưng không thể có màu xanh.”
“Nhưng mà, rõ ràng tối qua ta thấy có người cầm thanh đăng.” Thích Thiếu Thương nhíu mày hỏi.
“Vậy ngài thật quái gở! Nghe nói trong đèn lồng phong nhập hồn phách mới có thể biến thành màu xanh, ngày mai chính là mười lăm tháng bảy, buổi tối tốt nhất ngài không nên tùy tiện ra đường.”
“Phong nhập hồn phách?” Thích Thiếu Thương lẩm bẩm, hỏi lại, “Vậy người cầm thanh đăng, rốt cuộc là người hay quỷ?”
“Có thể là người, cũng có thể là quỷ, bất quá nghe nói thường là thân nhân của hồn phách trong đèn. Ai, ngươi rốt cuộc có mua đèn hay không?” Ông chủ mất kiên nhẫn, “Không mua thì để ta dọn sạp, âm khí dày đặc rồi.”
Thích Thiếu Thương đi khỏi hàng đèn lồng, lửng thững bước về phía bờ sông. Đột nhiên, trong không khí lại thoang thoảng hương mai quen thuộc, tâm can quặn thắt, liền truy theo mùi hương kia.
Không lâu sau, tiểu viện bỏ hoang ban ngày tìm mãi không thấy lặng yên xuất hiện, ánh trăng lạnh lùng thảm đạm, hoa trắng trên đất vẫn héo tàn, quỷ lệ mà bi thương.
Thích Thiếu Thương nhẹ nhàng phi thân nhảy vào, nín thở núp một góc, giương mắt kiếm tìm quầng sáng xanh kia, nhưng trong tầm mắt vẫn là nhạt nhòa sắc đêm ảo não.
“Không biết đêm nay y có đến không?”
Đang thầm lo âu, phía sau truyền đến tiếng vang khẽ. Hắn xoay lại, chỉ thấy một người khom lưng đứng dưới gốc đại thụ cách đó vài trượng, một phần gương mặt bị tàng cây che khuất, mang vẻ âm trầm đáng sợ.
Người nọ đang vác gì đó trên vai, ném xuống đất, vật phơi bày dưới trăng.
Thích Thiếu Thương tập trung nhìn kỹ, thì ra là một người, khoác áo lụa xanh lam, là Vương viên ngoại đột tử ngày hôm qua.
Chỉ thấy người nọ thuần thục lấy cái thuổng sắt từ sau cây, bắt đầu mạnh mẽ đào hố, không lâu sau, hố đã sâu hơn một trượng, đất chất thành đống. Đào xong, liền quẳng thi thể xuống hố, nhanh chóng lấp đất chôn, toàn bộ quá trình chỉ khoảng một phút, vô cùng thuần thục.
Thích Thiếu Thương đang cân nhắc có nên bước ra truy bắt hay không, chợt thấy mặt đất chuyển động kì lạ. Cúi đầu nhìn, từng đóa từng đóa hoa trắng lại nở rộ, tản ra vầng sáng quỷ dị.
Hắn sợ hãi nhảy dựng, trấn định một lát, lại ngẩng đầu lên. Người nọ đã đi vòng qua thân cây, gương mặt lộ ra dưới trăng sáng bao la.
“Thiết Thủ?!”
Hắn hoảng hốt, muốn la lên, chợt thấy một bàn tay ấm áp khẽ khàng từ phía sau che miệng hắn lại.
Tay trắng tựa bạch ngọc, giấu giữa vạt áo xanh nhạt, trong nháy mắt nhen nhóm ngọn lửa rực rỡ trong bóng đêm thâm trầm sâu kín…
Tác giả :
Thanh Ngọc