[Thích Cố] – Tâm Khóa
Chương 1
“Trần đại phu, y thế nào rồi?”
“Vết thương trên người Cố công tử không có gì đáng ngại, nhưng vết thương trên ngực lại nghiêm trọng vô cùng, tâm mạch bị ảnh hưởng, có thể để lại di chứng cả đời.”
“Vậy y khi nào có thể tỉnh lại?”
“Dựa theo tốc độ hồi phục của vết thương, Cố công tử đáng lý đã sớm tỉnh, chính là lúc trước y bị đả kích quá lớn, có lẽ đó là nguyên nhân y không muốn tỉnh lại…”
Tiễn đại phu xuất môn, Thích Thiếu Thương trở lại trong phòng, nhìn người nam nhân tái nhợt gầy yếu đang nằm trên giường, thật khó có thể tưởng tượng y chính là người đã đem Thích Thiếu Thương thiên lý truy sát, hủy diệt Liên Vân Trại, lật đổ hơn phân nửa giang hồ, hành thích hoàng đế âm mưu phản nghịch – Cố Tích Triều.
Một tháng trước, Cố Tích Triều ôm Vãn Tình cả người đầy máu rời khỏi linh đường, Thích Thiếu Thương ma xui quỷ khiến thế nào vẫn cứ bám theo phía sau y. Đến khi Cố Tích Triều kiệt sức ngã xuống, hắn đem y cùng Vãn Tình mang về Tích Tình tiểu cư, chôn cất Vãn Tình, mời đại phu đến trị thương cho Cố Tích Triều.
Khi đó Cố Tích Triều chỉ còn lại chút hơi tàn, vài đại phu đầu tiên đều lắc đầu không có cách. Cuối cùng thỉnh tới vị Trần đại phu này mới có thể đem Cố Tích Triều từ quỷ môn quan kéo ngược trở lại, nhưng vết thương dù đã lành nhưng Cố Tích Triều vẫn không hồi tỉnh.
Thích Thiếu Thương sửa lại góc chăn, sau đó xoay người đến phòng bếp nấu thuốc.
Nhìn làn khói lan tỏa trên bếp lò, Thích Thiếu Thương lại xuất thần, giống hệt như Toái Vân Uyên quanh năm bao quanh bởi một tầng mây mỏng. Hắn lại một lần nữa phụ Tức Hồng Lệ, cũng không thể thay thế Thiết Thủ trở thành bộ khoái Lục Phiến Môn.
Kỳ thật hắn cũng không biết mình vì cái gì mình lại hành động như thế, chính là khi nhìn thấy bóng dáng khập khiễng bước đi của Cố Tích Triều, tim của hắn rất đau, so với lúc ấy bị Cố Tích Triều đâm một nhát còn đau đớn hơn gấp vạn lần, trực giác mách bảo hắn nếu cứ để y một mình bước đi thì hắn nhất định sẽ mất đi một thứ gì đó vô cùng quan trọng, thế là cứ vô thức bước theo cho đến khi thấy y đã kiệt sức ngã xuống, hắn mới đem y trở về.
Hắn vừa bưng dược tiến vào thì phát hiện một ánh nhìn mơ hồ đang hướng về phía hắn, đôi mắt người kia mở to nhưng vô định, cảm giác trống rỗng vô hồn….
Từ từ, đôi mắt? Thích Thiếu Thương thiếu chút đã đánh vỡ chén dược đang cầm trên tay, chạy nhanh tới trước giường Cố Tích Triều.
“Ngươi tỉnh rồi sao?” Thích Thiếu Thương phát hiện thanh âm của mình có điểm run rẩy, cố gắng lấy lại bình tĩnh ho khan một tiếng, nói tiếp: “Ngươi cảm thấy thế nào rồi? Trên người có còn đau không?”
“Vãn… Tình…”
Từ khi Cố Tích Triều tỉnh lại đã gần nửa tháng, y cũng không thốt ra bất cứ điều gì, ngoại trừ hai chữ Vãn Tình. Nếu không đi động y, y sẽ bảo trì một tư thế không đổi. Thích Thiếu Thương đút y ăn cơm, y nhiều ít cũng sẽ ăn một chút, nhưng khi cho y uống thuốc lại muôn vàn khó khăn hơn nhiều. Thích Thiếu Thương thiết nghĩ, nếu không phải ngày đó, có thể Cố Tích Triều cứ như vậy mà sống hết cả đời.
Một ngày, Thích Thiếu Thương giống như thường lệ đưa Trần đại phu xuất môn, nhớ tới trong nhà đã sắp hết thuốc, hắn lập tức xuống thị trấn mua thêm. Mua xong, hăn bước ra khỏi hiệu thuốc, nhìn sang lại thấy tiệm bánh ngọt kế bên, nhớ tới lần trước hắn nổi hứng mua bánh đậu xanh cho y ăn thử, chằng ngờ Cố Tích Triều chịu ăn, còn ăn đến tận hai cái! Thế nên hắn quyết định bước vào.
(vợ anh ăn mới được có hai cái mà anh làm như đã ăn được hai thúng không bằng!)
Một lát sau, khi trở lại Tích Tình tiểu cư, phát hiện Cố Tích Triều không nằm ở trên giường, tìm trước tìm sau vẫn không thấy y đâu cả. Thích Thiếu Thương lòng nóng như lửa đốt, thực sự hắn tìm khắp nơi cũng không tìm thấy Cố Tích Triều!
Mới vừa ra ngoài một chút, trở về liền không thấy y, thân thể y còn suy yếu như vậy, tuyệt đối không đủ sức một mình ra ngoài, như vậy chỉ còn lại một khả năng, nhất định đã có người mang y đi. Nhưng người đó là ai? Nếu như là kẻ thù của Cố Tích Triều, vì cái gì không trực tiếp giết chết mà lại muốn mang y đi?
“Vết thương trên người Cố công tử không có gì đáng ngại, nhưng vết thương trên ngực lại nghiêm trọng vô cùng, tâm mạch bị ảnh hưởng, có thể để lại di chứng cả đời.”
“Vậy y khi nào có thể tỉnh lại?”
“Dựa theo tốc độ hồi phục của vết thương, Cố công tử đáng lý đã sớm tỉnh, chính là lúc trước y bị đả kích quá lớn, có lẽ đó là nguyên nhân y không muốn tỉnh lại…”
Tiễn đại phu xuất môn, Thích Thiếu Thương trở lại trong phòng, nhìn người nam nhân tái nhợt gầy yếu đang nằm trên giường, thật khó có thể tưởng tượng y chính là người đã đem Thích Thiếu Thương thiên lý truy sát, hủy diệt Liên Vân Trại, lật đổ hơn phân nửa giang hồ, hành thích hoàng đế âm mưu phản nghịch – Cố Tích Triều.
Một tháng trước, Cố Tích Triều ôm Vãn Tình cả người đầy máu rời khỏi linh đường, Thích Thiếu Thương ma xui quỷ khiến thế nào vẫn cứ bám theo phía sau y. Đến khi Cố Tích Triều kiệt sức ngã xuống, hắn đem y cùng Vãn Tình mang về Tích Tình tiểu cư, chôn cất Vãn Tình, mời đại phu đến trị thương cho Cố Tích Triều.
Khi đó Cố Tích Triều chỉ còn lại chút hơi tàn, vài đại phu đầu tiên đều lắc đầu không có cách. Cuối cùng thỉnh tới vị Trần đại phu này mới có thể đem Cố Tích Triều từ quỷ môn quan kéo ngược trở lại, nhưng vết thương dù đã lành nhưng Cố Tích Triều vẫn không hồi tỉnh.
Thích Thiếu Thương sửa lại góc chăn, sau đó xoay người đến phòng bếp nấu thuốc.
Nhìn làn khói lan tỏa trên bếp lò, Thích Thiếu Thương lại xuất thần, giống hệt như Toái Vân Uyên quanh năm bao quanh bởi một tầng mây mỏng. Hắn lại một lần nữa phụ Tức Hồng Lệ, cũng không thể thay thế Thiết Thủ trở thành bộ khoái Lục Phiến Môn.
Kỳ thật hắn cũng không biết mình vì cái gì mình lại hành động như thế, chính là khi nhìn thấy bóng dáng khập khiễng bước đi của Cố Tích Triều, tim của hắn rất đau, so với lúc ấy bị Cố Tích Triều đâm một nhát còn đau đớn hơn gấp vạn lần, trực giác mách bảo hắn nếu cứ để y một mình bước đi thì hắn nhất định sẽ mất đi một thứ gì đó vô cùng quan trọng, thế là cứ vô thức bước theo cho đến khi thấy y đã kiệt sức ngã xuống, hắn mới đem y trở về.
Hắn vừa bưng dược tiến vào thì phát hiện một ánh nhìn mơ hồ đang hướng về phía hắn, đôi mắt người kia mở to nhưng vô định, cảm giác trống rỗng vô hồn….
Từ từ, đôi mắt? Thích Thiếu Thương thiếu chút đã đánh vỡ chén dược đang cầm trên tay, chạy nhanh tới trước giường Cố Tích Triều.
“Ngươi tỉnh rồi sao?” Thích Thiếu Thương phát hiện thanh âm của mình có điểm run rẩy, cố gắng lấy lại bình tĩnh ho khan một tiếng, nói tiếp: “Ngươi cảm thấy thế nào rồi? Trên người có còn đau không?”
“Vãn… Tình…”
Từ khi Cố Tích Triều tỉnh lại đã gần nửa tháng, y cũng không thốt ra bất cứ điều gì, ngoại trừ hai chữ Vãn Tình. Nếu không đi động y, y sẽ bảo trì một tư thế không đổi. Thích Thiếu Thương đút y ăn cơm, y nhiều ít cũng sẽ ăn một chút, nhưng khi cho y uống thuốc lại muôn vàn khó khăn hơn nhiều. Thích Thiếu Thương thiết nghĩ, nếu không phải ngày đó, có thể Cố Tích Triều cứ như vậy mà sống hết cả đời.
Một ngày, Thích Thiếu Thương giống như thường lệ đưa Trần đại phu xuất môn, nhớ tới trong nhà đã sắp hết thuốc, hắn lập tức xuống thị trấn mua thêm. Mua xong, hăn bước ra khỏi hiệu thuốc, nhìn sang lại thấy tiệm bánh ngọt kế bên, nhớ tới lần trước hắn nổi hứng mua bánh đậu xanh cho y ăn thử, chằng ngờ Cố Tích Triều chịu ăn, còn ăn đến tận hai cái! Thế nên hắn quyết định bước vào.
(vợ anh ăn mới được có hai cái mà anh làm như đã ăn được hai thúng không bằng!)
Một lát sau, khi trở lại Tích Tình tiểu cư, phát hiện Cố Tích Triều không nằm ở trên giường, tìm trước tìm sau vẫn không thấy y đâu cả. Thích Thiếu Thương lòng nóng như lửa đốt, thực sự hắn tìm khắp nơi cũng không tìm thấy Cố Tích Triều!
Mới vừa ra ngoài một chút, trở về liền không thấy y, thân thể y còn suy yếu như vậy, tuyệt đối không đủ sức một mình ra ngoài, như vậy chỉ còn lại một khả năng, nhất định đã có người mang y đi. Nhưng người đó là ai? Nếu như là kẻ thù của Cố Tích Triều, vì cái gì không trực tiếp giết chết mà lại muốn mang y đi?
Tác giả :
Tử Hi