[Thích Cố] Nguyệt Minh Thiên Lý
Chương 25
Trích chương 24:
.
Cung Tố Tuyết xoay người từ từ trở chỗ cây đàn đặt trên bàn, tay lướt qua dây đàn, một chuỗi âm thanh truyền ra.
.
“Thích đại hiệp xin đừng nóng vội, giải dược này, Thích đại hiệp có đủ khả năng nhờ vả người đó. Thực ra thì, lần này thiếp cũng là bị người đó nhắc nhở, mở tiệc rượu này để khoản đãi nhị vị.”
.
Thích Thiếu Thương hồ nghi nhìn Cố Tích Triều, hỏi: “Là ai?”
.
“Là ta.”
-o0o-
Một nhân ảnh vận hoàng sam từ sau khoang thuyền bước ra, đầu đội ngọc quan, khuôn mặt thon dài, dưới cằm không để râu. Tay của hắn cầm một cây quạt, phong thái nhàn nhã, tôn quý cao ngạo, khí chất khó diễn đạt thành lời. Theo sau là hai lão giả vận áo màu xám, hình dung tiều tụy, nhưng trong mắt tinh quang ẩn hiện, chứng tỏ là những bậc cao thủ võ công.
Thích Thiếu Thương liếc mắt thấy người vận hoàng sam, kinh hãi, vội vàng khom người hành lễ nói: “Ty chức Thích Thiếu Thương, tham kiến Cửu Vương gia.”
Người vận hoàng sam mới đến chính là huynh đệ ruột của Đương kim Thánh thượng, Cửu Vương Triệu Dự.
Triệu Dự vỗ vỗ cây quạt trong tay, cười nói: “Thích bộ đầu không cần đa lễ. Bổn vương hôm nay là vì thưởng trăng uống rượu, mới mời hai vị tới đây. Ngươi đa lễ như vậy, chẳng phải khiến người khác không tự nhiên, mất hết thi vị. Đến đây, ngồi vào bàn đi.” Nói rồi, nhìn Cố Tích Triều một cái, cười nói: “Cố công tử còn không ngồi đi.”
Cố Tích Triều cũng không hành lễ, nhướng mày khiêu khích nói: “Chỉ sợ tiệc rượu không chỉ đơn thuần là tiệc rượu, đàm đạo cũng không hẳn là đàm đạo chuyện tốt, ” nói rồi nhấc một chung rượu, xoay hai vòng trong tay, nói, “Một chung rượu uống vào, sợ như phải ăn một ngàn bữa Hồng Môn Yến của Lữ Hậu.” Ngữ khí cực kì vô lễ.
* (Hồng Môn Yến là bữa tiệc được tổ chức vào năm 206 trước CN ở Hồng Môn (ngoại thành Hàm Dương, kinh đô của nước Tần thời bấy giờ). Người tham dự có: Lưu Bang, Hạng Vũ là những người có vai trò lãnh đạo chống quân Tần, bữa tiệc này có ảnh hưởng sâu sắc tới khởi nghĩa nông dân cuối thời Tần và cuộc chiến Hán – Sở, nó được xem là gián tiếp thúc đẩy sự diệt vong của Hạng Vũ và sự thành công của Lưu Bang lập ra nhà Hán.
Điển tích Hồng Môn Yến nói về việc Hạng Vũ tổ chức tiệc mừng công với ý muốn giết Lưu Bang. Lưu Bang dù trải qua nhiều phen nguy hiểm nhưng cuối cùng đã an toàn thoát hiểm.
Hồng Môn Yến ám chỉ bữa tiệc mở ra để mượn cớ hại người!)
Không ngờ Triệu Dự hoàn toàn không tức giận, còn cười nói: “Chẳng lẽ Hồng Môn Yến này, Cố công tử cũng không dám dự?”
Cố Tích Triều nhếch miệng cười, phất vạt áo ngồi xuống, cũng không chờ đợi, tự mình cầm bình rượu rồi rót đầy một chung ngửa đầu uống cạn, rồi lớn tiếng nói: “Rượu ngon.”, sau đó tự mình cầm đũa dùng món.
Triệu Dự cười, cũng ngồi xuống, có ý bảo Cung Tố Tuyết, Thích Thiếu Thương cùng ngồi.
Bốn cô gái vận lục y tiến lên châm rượu và gắp thức ăn cho bọn họ, động tác nhanh nhẹn nhưng lại tinh tế và dịu dàng.
Rượu quá tam tuần, Triệu Dự hỏi Thích Thiếu Thương: “Ta nghe nói Thích bộ đầu cùng Thôi bộ đầu lần này đến Hàng Châu, chính là vì huyết án diệt môn của nhà Trần Các lão. Không biết lúc này đã có manh mối gì chưa?”
Thích Thiếu Thương nói: “Ty chức vô năng, tạm thời vẫn chưa tra được đầu mối.”
“Các ngươi đã tra nghiệm hiện trường và thi thể của nạn nhân chưa?”
“Ty chức đã kiểm tra rồi.”
Triệu Dự nói: “Theo công văn của phủ Hàng Châu trình lên, hung khí gây án chính là Thần Khốc tiểu phủ, có phải là thật hay không?”
Thích Thiếu Thương chần chừ một chút, rồi đáp: “Là thật.”
Triệu Dự nhìn về phía Cố Tích Triều, nói: “Hung khí đã xác định được rồi, vì sao lại chậm chạp không đi bắt nghi phạm đi? ”
“Khởi bẩm Vương gia, hung khí tuy là Thần Khốc tiểu phủ, nhưng trong chuyện này, còn nhiều điểm khả nghi, vẫn còn phải điều tra thật kĩ lưỡng.”
“Hoàng huynh rất chú ý tới vụ án này, thúc giục Lục Phiến Môn nhanh chóng phá án. Thích bộ đầu do dự như vậy, chỉ sợ Gia Cát thần hầu cũng khó lòng bẩm báo với Hoàng thượng.” Hắn nói với Thích Thiếu Thương, nhưng hai mắt vẫn nhìn Cố Tích Triều.
Cố Tích Triều hời hợt cười, nói: “Thần Khốc tiểu phủ là độc môn binh khí của Cố Tích Triều, Cố mỗ trở thành nghi phạm lớn nhất trong án này, cũng không có gì kỳ quái. Vương gia có chuyện gì cứ việc nói thẳng, cần gì vòng vo, khiến người khác hồ đồ.”
Triệu Dự mỉm cười nói: “Cố công tử sắc mặt không tốt lắm, không biết quý thể có bệnh nhẹ nhiều hay không? Có lẽ thuốc của Gia Cát thần hậu, cũng chống giữ được bao lâu nữa đâu.”
Cố Tích Triều cười nói: “Cố mỗ đang muốn thỉnh Vương gia vì Cố Tích Triều chẩn trị.”
Thích Thiếu Thương đứng dậy ôm quyền cung kính nói: “Cố Tích Triều thân trúng kỳ độc, xin thỉnh Vương gia rộng lượng ban thuốc cho y.”
Triệu Dự vẫn mỉm cười, nhưng ánh mắt lại lợi hại như đao, đảo qua hai người bọn họ.
“Ta nghe giang hồ đồn đãi, Thích Thiếu Thương cùng Cố Tích Triều là tử địch, hôm nay vừa thấy, aiiii, ” hắn làm ra vẻ vô cùng ngạc nhiên, nói, “Hình như ta vẫn chưa nghe được hết ngọn nguồn.”
Thích Thiếu Thương nói: “Ty chức cùng với Cố Tích Triều, thật sự là tử địch bất cộng đái thiên, nhưng vốn cũng là bằng hữu.” Giọng nói của hắn trầm ổn, bất vi sở động.
Ánh mắt Triệu Dự xoay chuyển thật nhanh, vỗ bàn quát: “Thích Thiếu Thương, ngươi thật lớn gan. Cố Tích Triều là khâm phạm của triều đình, năm đó hắn bức vua thoái vị, tội chết không tha. Hôm nay y lại là nghi phạm lớn nhất của huyết án Trần phủ, lẽ ra ngươi phải nhanh chóng áp giải về kinh, giao do Hoàng thượng xử trí, nhưng lại ở chỗ này cùng hắn đàm bằng luận hữu, ngươi đã biết tội chưa?”
Thích Thiếu Thương chưa mở miệng, Cố Tích Triều đã giành nói trước: “Vương gia cần gì ra vẻ oai phong. Vương gia nếu muốn bắt ta, thì sớm đã xuống tay rồi, cần gì chờ tới bây giờ? Lúc này thanh phong lãng nguyệt hồng lâu chu các, trong lúc ngắm cảnh, mở miệng là bắt, là giết, Vương gia một thân phong nhã, sao lại đợi đúng lúc này làm chuyện nấu hạc đốt cầm (*)?”
(*) Phần cầm chử hạc: đốt cầm nấu hạc/phá hoại phong cảnh. (anh Cố kêu bà Vương gia làm người ta mất hứng >”<)
Triệu Dự chăm chú nhìn y một lúc lâu, cười nói: “Cố Tích Triều quả nhiên là Cố Tích Triều. Được rồi, Thích bộ đầu ngồi xuống đi, bổn vương chỉ muốn đùa các ngươi một chút, không nên xem là thật.”
Thích Thiếu Thương không ngồi, nói: “Cung giáo chủ nói, giải dược chỉ có thể thỉnh Vương gia, ty chức vẫn là xin Vương gia ban thuốc.”
Triệu Dự cười nói: “Giải dược à, đúng là ta đang giữ bên người. Nhưng mà, bổn vương hao tâm tổn trí bày ra hạ sách này, mới mời được Cố công tử đại giá quang lâm. Thuốc này, sao có thể cho dễ như vậy?”
Cố Tích Triều hỏi: “Không biết Vương gia có điều kiện gì?”
“Cung giáo chủ.” Triệu Dự nhìn về phía Cung Tố Tuyết nãy giờ vẫn một mực bảo trì tư thế yên lặng ngồi.
Cung Tố Tuyết nói: “Độc này thật sự cũng không có gì đặc biệt, đơn giản chỉ là chắt lọc tinh hoa của tam hoa thất thảo, luyện được một ít. Nhưng thật giải dược còn khó luyện hơn, chúng ta tìm trong thời gian bảy năm, dùng hơn một ngàn vị dược liệu trùng thảo, mới luyện thành một viên giải dược.”
Triệu Dự ra vẻ kinh ngạc nói: “À, vậy người trúng độc, chẳng lẽ thật sự không có cơ hội sao?”
“Đúng vậy.”
“Trên đời này, giải dược chỉ có một viên. Nếu viên thuốc này bị mất, bị phá hủy, bị người khác ăn, như vậy người trúng độc, sẽ không thể nào tìm được thuốc giải khác sao? Chưa kể nếu hai người đồng thời trúng độc, thuốc giải cũng chỉ có một viên, sẽ có một người, chẳng phải chỉ có một con đường chết sao?”
Cung tố tuyết lắc đầu: “Vương gia anh minh. Giải dược này bào chế đã khó, muốn lấy lại càng khó hơn, tuy dược liệu cần không phải là kỳ trân, nhưng là là trăm năm khó gặp. Nếu thật sự may mắn, đem được về tới cửa, nhưng luyện chế không cẩn thận, canh lửa không tới, cũng thành công cốc. Bởi vậy, nếu viên giải dược này mất đi, cho dù là Hoa Đà tái thế, cũng không giải được độc này đâu.”
“Quả nhiên khó khăn, khó khăn.” Triệu Dự cau mày nói.
Cung Tố Tuyết che miệng cười, nói: “Nếu không phải nhờ Vương gia quyền lớn thế lớn, ngay cả này một viên giải dược này cũng không có đâu. Vương gia, vậy viên thuốc này, ngài nhất định phải giữ lại rồi.”
“Dĩ nhiên dĩ nhiên. Cung giáo chủ nói nãy giờ, còn chưa nói cho chúng ta biết tên của loại độc này.”
Cung Tố Tuyết cười nói: “Tên của nó là Ly Tâm.”
“Ly Tâm, à, ” Triệu Dự trầm giọng ngâm nga, “Bất kể ly tâm thiên điệp hận, cuồn cuộn. Thúc giục hành nhân khua mái chèo.(*)” Tên rất hay, quả nhin là tên rất hay. Cố công tử, ngươi nói thử xem?”
(*) Trích bài thơ Nam hương tử của Trương Tiên. (ta chém)
Cố Tích Triều cười nói: “Quả thật tên rất hay. Quả nhiên là chia cách tâm con người, đau xé ruột gan, khiến người đau đớn, thống khổ, sống không bằng chết.”
Cung Tố Tuyết nói: “Độc này chính là do một vi tiền bối của bổn giáo bào chế. Nàng ấy cả đời lận đận, vận mệnh không tốt. Mặc dù từng được gả cho một lang quân như ý, nhưng sau lại xa nhau, đến nay vẫn chưa được tái hợp. Vì quá thương tâm, nàng đã luyện thành độc dược này. Nàng muốn cho người trong thiên hạ, hết thảy đều nếm thử cảm giác đau đớn sinh ly tử biệt này.”
Triệu dự thở dài nói: “Tình cảm khi đã sâu đậm, sao lại không tổn thương chứ? Vì sao lại phải thử loại thuốc này, mới giải được tương tư?”
Cung Tố Tuyết nói: “Tiên phu tạ thế đã nhiều năm, huynh đệ trong giáo nể trọng, mới tiến cử thiếp lên thừa kế ngôi vị giáo chủ, bản thân thiếp đây tài hèn đức mọn, thực sự không đảm nhận nổi. Chỉ là nghĩ đến tiên phu, bất đắc dĩ phải chấp nhận. Trong lúc khổ sở, có cảm giác giống như bản thân uống phải thứ thuốc này.”
Triệu Dự nói: “Ta nghe nói Cố công tử cũng là một người đa tình, lúc đầu vì tôn phu nhân, không tiếc ngàn dặm truy địch, bức cung loạn chính. Chỉ tiếc tôn phu nhân tuổi còn trẻ mà đã qua đời, không thể bạch thủ giai lão, quả thật đáng tiếc.”
Thích Thiếu Thương thấy hắn nhắc tới vãn tình, Cố Tích Triều sắc mặt liền trầm xuống, một lần nữa thỉnh cầu: “Vương gia, Thích Thiếu Thương cả gan cầu xin, xin Vương gia ban thuốc, giải độc cho Cố Tích Triều. Thích Thiếu Thương nguyện một lòng một dạ, vì Vương gia tận lực.”
Triệu Dự nhìn hắn, ánh mắt tươi cười che giấu sâu độc chua cay, một hồi lâu mới cười nói: “Thích bộ đầu muốn cầu xin ta lần nữa, ta cùng với Gia Cát thần hậu giao tình rất tốt, cũng nên nể mặt các ngươi. Cũng được, Cố công tử không thích nói chuyện cũ, vậy chúng ta khác đổi đề tài khác vậy.”
Thích Thiếu Thương nói: “Mời Vương gia cứ nói.”
“Cung giáo chủ, đề tài này, hay là nàng thay bổn vương bắt đầu đi.”
Cung Tố Tuyết cười nói: “Tiện thiếp nguyện cố gắng hết sức vì Vương gia.” Đôi tay trắng trẻo vỗ nhẹ, một đại hán từ bên ngoài khoang thuyền tiến vào. Người này tướng mạo lưng hùm vai gấu, mũi to, mắt sâu, khuôn mặt toát ra vẻ hào sảng, dưới cằm râu ria lún phún. Thích Thiếu Thương trong lòng âm thầm đánh giá, hán tử này cũng không tệ.
Cung Tố Tuyết nói: “Đây là Đường chủ Phong Lôi Đường của bổn giáo, Tần Vô Phách. Ngày thường hắn rất ngưỡng mộ võ nghệ của Thích đại hiệp, trong lòng luôn muốn tìm Thích đại hiệp để lĩnh giáo. Thích đại hiệp không ngại cùng hắn đấu qua hai chiêu trước, rồi chỉ giáo cho hắn vài chiêu chứ?”
Thích Thiếu Thương thấy nàng bảo hắn cùng đại hán này tỷ thí, liền nói: “Được.” Lại hỏi, “Nếu ta thắng, có thể ban cho ta giải dược hay không?”
Cung Tố Tuyết cười nói: “Thích đại hiệp chắc là đang đùa, giải dược này chúng ta phải tìm suốt bảy năm, sử dụng đến năm trăm nhân lực. Làm sao dễ dàng giao vào tay người khác được? Chẳng phải như vậy là quá coi thường bổn giáo rồi sao?”
“Giáo chủ còn muốn như thế nào nữa?”
Cung tố tuyết nói: “Nếu ngươi thắng Tần Vô Phách, chi bằng cùng ta và Tứ Phương tôn giả ngồi xuống luận bàn thêm một chút. Võ công bọn họ mặc dù không bằng ngươi, nhưng bình thường lúc bọn họ chơi đùa, sẽ bày ra tứ phương trận, thiết nghĩ cũng không tệ, nếu Thích đại hiệp có thể đánh thắng họ ở trận thứ hai này, rồi lại cùng hai vị lão giả sau lưng Vương gia tỷ thí. Ba trận này, chỉ cần có một trận thua, chuyện giải dược, xem như hủy bỏ.”
Cố Tích Triều đang muốn nói chuyện, Thích Thiếu Thương lại đứng chắn trước người y, trầm giọng nói: “Được, ba trận thì ba trận. Ta thắng, thì phải cho ta giải dược ngay.”
Triệu Dự vỗ tay một cái, khen: “Quả nhiên là nhi nữ giang hồ, khoái ý ân cừu. Nếu Thích bộ đầu thắng ba trận này, bổn vương nhất định hai tay dâng giải dược cho ngươi.”
Thích Thiếu Thương nói: “Nhất ngôn ký xuất...”
Triệu Dự nói tiếp: “Tứ mã nan truy.”
.
.
Cung Tố Tuyết xoay người từ từ trở chỗ cây đàn đặt trên bàn, tay lướt qua dây đàn, một chuỗi âm thanh truyền ra.
.
“Thích đại hiệp xin đừng nóng vội, giải dược này, Thích đại hiệp có đủ khả năng nhờ vả người đó. Thực ra thì, lần này thiếp cũng là bị người đó nhắc nhở, mở tiệc rượu này để khoản đãi nhị vị.”
.
Thích Thiếu Thương hồ nghi nhìn Cố Tích Triều, hỏi: “Là ai?”
.
“Là ta.”
-o0o-
Một nhân ảnh vận hoàng sam từ sau khoang thuyền bước ra, đầu đội ngọc quan, khuôn mặt thon dài, dưới cằm không để râu. Tay của hắn cầm một cây quạt, phong thái nhàn nhã, tôn quý cao ngạo, khí chất khó diễn đạt thành lời. Theo sau là hai lão giả vận áo màu xám, hình dung tiều tụy, nhưng trong mắt tinh quang ẩn hiện, chứng tỏ là những bậc cao thủ võ công.
Thích Thiếu Thương liếc mắt thấy người vận hoàng sam, kinh hãi, vội vàng khom người hành lễ nói: “Ty chức Thích Thiếu Thương, tham kiến Cửu Vương gia.”
Người vận hoàng sam mới đến chính là huynh đệ ruột của Đương kim Thánh thượng, Cửu Vương Triệu Dự.
Triệu Dự vỗ vỗ cây quạt trong tay, cười nói: “Thích bộ đầu không cần đa lễ. Bổn vương hôm nay là vì thưởng trăng uống rượu, mới mời hai vị tới đây. Ngươi đa lễ như vậy, chẳng phải khiến người khác không tự nhiên, mất hết thi vị. Đến đây, ngồi vào bàn đi.” Nói rồi, nhìn Cố Tích Triều một cái, cười nói: “Cố công tử còn không ngồi đi.”
Cố Tích Triều cũng không hành lễ, nhướng mày khiêu khích nói: “Chỉ sợ tiệc rượu không chỉ đơn thuần là tiệc rượu, đàm đạo cũng không hẳn là đàm đạo chuyện tốt, ” nói rồi nhấc một chung rượu, xoay hai vòng trong tay, nói, “Một chung rượu uống vào, sợ như phải ăn một ngàn bữa Hồng Môn Yến của Lữ Hậu.” Ngữ khí cực kì vô lễ.
* (Hồng Môn Yến là bữa tiệc được tổ chức vào năm 206 trước CN ở Hồng Môn (ngoại thành Hàm Dương, kinh đô của nước Tần thời bấy giờ). Người tham dự có: Lưu Bang, Hạng Vũ là những người có vai trò lãnh đạo chống quân Tần, bữa tiệc này có ảnh hưởng sâu sắc tới khởi nghĩa nông dân cuối thời Tần và cuộc chiến Hán – Sở, nó được xem là gián tiếp thúc đẩy sự diệt vong của Hạng Vũ và sự thành công của Lưu Bang lập ra nhà Hán.
Điển tích Hồng Môn Yến nói về việc Hạng Vũ tổ chức tiệc mừng công với ý muốn giết Lưu Bang. Lưu Bang dù trải qua nhiều phen nguy hiểm nhưng cuối cùng đã an toàn thoát hiểm.
Hồng Môn Yến ám chỉ bữa tiệc mở ra để mượn cớ hại người!)
Không ngờ Triệu Dự hoàn toàn không tức giận, còn cười nói: “Chẳng lẽ Hồng Môn Yến này, Cố công tử cũng không dám dự?”
Cố Tích Triều nhếch miệng cười, phất vạt áo ngồi xuống, cũng không chờ đợi, tự mình cầm bình rượu rồi rót đầy một chung ngửa đầu uống cạn, rồi lớn tiếng nói: “Rượu ngon.”, sau đó tự mình cầm đũa dùng món.
Triệu Dự cười, cũng ngồi xuống, có ý bảo Cung Tố Tuyết, Thích Thiếu Thương cùng ngồi.
Bốn cô gái vận lục y tiến lên châm rượu và gắp thức ăn cho bọn họ, động tác nhanh nhẹn nhưng lại tinh tế và dịu dàng.
Rượu quá tam tuần, Triệu Dự hỏi Thích Thiếu Thương: “Ta nghe nói Thích bộ đầu cùng Thôi bộ đầu lần này đến Hàng Châu, chính là vì huyết án diệt môn của nhà Trần Các lão. Không biết lúc này đã có manh mối gì chưa?”
Thích Thiếu Thương nói: “Ty chức vô năng, tạm thời vẫn chưa tra được đầu mối.”
“Các ngươi đã tra nghiệm hiện trường và thi thể của nạn nhân chưa?”
“Ty chức đã kiểm tra rồi.”
Triệu Dự nói: “Theo công văn của phủ Hàng Châu trình lên, hung khí gây án chính là Thần Khốc tiểu phủ, có phải là thật hay không?”
Thích Thiếu Thương chần chừ một chút, rồi đáp: “Là thật.”
Triệu Dự nhìn về phía Cố Tích Triều, nói: “Hung khí đã xác định được rồi, vì sao lại chậm chạp không đi bắt nghi phạm đi? ”
“Khởi bẩm Vương gia, hung khí tuy là Thần Khốc tiểu phủ, nhưng trong chuyện này, còn nhiều điểm khả nghi, vẫn còn phải điều tra thật kĩ lưỡng.”
“Hoàng huynh rất chú ý tới vụ án này, thúc giục Lục Phiến Môn nhanh chóng phá án. Thích bộ đầu do dự như vậy, chỉ sợ Gia Cát thần hầu cũng khó lòng bẩm báo với Hoàng thượng.” Hắn nói với Thích Thiếu Thương, nhưng hai mắt vẫn nhìn Cố Tích Triều.
Cố Tích Triều hời hợt cười, nói: “Thần Khốc tiểu phủ là độc môn binh khí của Cố Tích Triều, Cố mỗ trở thành nghi phạm lớn nhất trong án này, cũng không có gì kỳ quái. Vương gia có chuyện gì cứ việc nói thẳng, cần gì vòng vo, khiến người khác hồ đồ.”
Triệu Dự mỉm cười nói: “Cố công tử sắc mặt không tốt lắm, không biết quý thể có bệnh nhẹ nhiều hay không? Có lẽ thuốc của Gia Cát thần hậu, cũng chống giữ được bao lâu nữa đâu.”
Cố Tích Triều cười nói: “Cố mỗ đang muốn thỉnh Vương gia vì Cố Tích Triều chẩn trị.”
Thích Thiếu Thương đứng dậy ôm quyền cung kính nói: “Cố Tích Triều thân trúng kỳ độc, xin thỉnh Vương gia rộng lượng ban thuốc cho y.”
Triệu Dự vẫn mỉm cười, nhưng ánh mắt lại lợi hại như đao, đảo qua hai người bọn họ.
“Ta nghe giang hồ đồn đãi, Thích Thiếu Thương cùng Cố Tích Triều là tử địch, hôm nay vừa thấy, aiiii, ” hắn làm ra vẻ vô cùng ngạc nhiên, nói, “Hình như ta vẫn chưa nghe được hết ngọn nguồn.”
Thích Thiếu Thương nói: “Ty chức cùng với Cố Tích Triều, thật sự là tử địch bất cộng đái thiên, nhưng vốn cũng là bằng hữu.” Giọng nói của hắn trầm ổn, bất vi sở động.
Ánh mắt Triệu Dự xoay chuyển thật nhanh, vỗ bàn quát: “Thích Thiếu Thương, ngươi thật lớn gan. Cố Tích Triều là khâm phạm của triều đình, năm đó hắn bức vua thoái vị, tội chết không tha. Hôm nay y lại là nghi phạm lớn nhất của huyết án Trần phủ, lẽ ra ngươi phải nhanh chóng áp giải về kinh, giao do Hoàng thượng xử trí, nhưng lại ở chỗ này cùng hắn đàm bằng luận hữu, ngươi đã biết tội chưa?”
Thích Thiếu Thương chưa mở miệng, Cố Tích Triều đã giành nói trước: “Vương gia cần gì ra vẻ oai phong. Vương gia nếu muốn bắt ta, thì sớm đã xuống tay rồi, cần gì chờ tới bây giờ? Lúc này thanh phong lãng nguyệt hồng lâu chu các, trong lúc ngắm cảnh, mở miệng là bắt, là giết, Vương gia một thân phong nhã, sao lại đợi đúng lúc này làm chuyện nấu hạc đốt cầm (*)?”
(*) Phần cầm chử hạc: đốt cầm nấu hạc/phá hoại phong cảnh. (anh Cố kêu bà Vương gia làm người ta mất hứng >”<)
Triệu Dự chăm chú nhìn y một lúc lâu, cười nói: “Cố Tích Triều quả nhiên là Cố Tích Triều. Được rồi, Thích bộ đầu ngồi xuống đi, bổn vương chỉ muốn đùa các ngươi một chút, không nên xem là thật.”
Thích Thiếu Thương không ngồi, nói: “Cung giáo chủ nói, giải dược chỉ có thể thỉnh Vương gia, ty chức vẫn là xin Vương gia ban thuốc.”
Triệu Dự cười nói: “Giải dược à, đúng là ta đang giữ bên người. Nhưng mà, bổn vương hao tâm tổn trí bày ra hạ sách này, mới mời được Cố công tử đại giá quang lâm. Thuốc này, sao có thể cho dễ như vậy?”
Cố Tích Triều hỏi: “Không biết Vương gia có điều kiện gì?”
“Cung giáo chủ.” Triệu Dự nhìn về phía Cung Tố Tuyết nãy giờ vẫn một mực bảo trì tư thế yên lặng ngồi.
Cung Tố Tuyết nói: “Độc này thật sự cũng không có gì đặc biệt, đơn giản chỉ là chắt lọc tinh hoa của tam hoa thất thảo, luyện được một ít. Nhưng thật giải dược còn khó luyện hơn, chúng ta tìm trong thời gian bảy năm, dùng hơn một ngàn vị dược liệu trùng thảo, mới luyện thành một viên giải dược.”
Triệu Dự ra vẻ kinh ngạc nói: “À, vậy người trúng độc, chẳng lẽ thật sự không có cơ hội sao?”
“Đúng vậy.”
“Trên đời này, giải dược chỉ có một viên. Nếu viên thuốc này bị mất, bị phá hủy, bị người khác ăn, như vậy người trúng độc, sẽ không thể nào tìm được thuốc giải khác sao? Chưa kể nếu hai người đồng thời trúng độc, thuốc giải cũng chỉ có một viên, sẽ có một người, chẳng phải chỉ có một con đường chết sao?”
Cung tố tuyết lắc đầu: “Vương gia anh minh. Giải dược này bào chế đã khó, muốn lấy lại càng khó hơn, tuy dược liệu cần không phải là kỳ trân, nhưng là là trăm năm khó gặp. Nếu thật sự may mắn, đem được về tới cửa, nhưng luyện chế không cẩn thận, canh lửa không tới, cũng thành công cốc. Bởi vậy, nếu viên giải dược này mất đi, cho dù là Hoa Đà tái thế, cũng không giải được độc này đâu.”
“Quả nhiên khó khăn, khó khăn.” Triệu Dự cau mày nói.
Cung Tố Tuyết che miệng cười, nói: “Nếu không phải nhờ Vương gia quyền lớn thế lớn, ngay cả này một viên giải dược này cũng không có đâu. Vương gia, vậy viên thuốc này, ngài nhất định phải giữ lại rồi.”
“Dĩ nhiên dĩ nhiên. Cung giáo chủ nói nãy giờ, còn chưa nói cho chúng ta biết tên của loại độc này.”
Cung Tố Tuyết cười nói: “Tên của nó là Ly Tâm.”
“Ly Tâm, à, ” Triệu Dự trầm giọng ngâm nga, “Bất kể ly tâm thiên điệp hận, cuồn cuộn. Thúc giục hành nhân khua mái chèo.(*)” Tên rất hay, quả nhin là tên rất hay. Cố công tử, ngươi nói thử xem?”
(*) Trích bài thơ Nam hương tử của Trương Tiên. (ta chém)
Cố Tích Triều cười nói: “Quả thật tên rất hay. Quả nhiên là chia cách tâm con người, đau xé ruột gan, khiến người đau đớn, thống khổ, sống không bằng chết.”
Cung Tố Tuyết nói: “Độc này chính là do một vi tiền bối của bổn giáo bào chế. Nàng ấy cả đời lận đận, vận mệnh không tốt. Mặc dù từng được gả cho một lang quân như ý, nhưng sau lại xa nhau, đến nay vẫn chưa được tái hợp. Vì quá thương tâm, nàng đã luyện thành độc dược này. Nàng muốn cho người trong thiên hạ, hết thảy đều nếm thử cảm giác đau đớn sinh ly tử biệt này.”
Triệu dự thở dài nói: “Tình cảm khi đã sâu đậm, sao lại không tổn thương chứ? Vì sao lại phải thử loại thuốc này, mới giải được tương tư?”
Cung Tố Tuyết nói: “Tiên phu tạ thế đã nhiều năm, huynh đệ trong giáo nể trọng, mới tiến cử thiếp lên thừa kế ngôi vị giáo chủ, bản thân thiếp đây tài hèn đức mọn, thực sự không đảm nhận nổi. Chỉ là nghĩ đến tiên phu, bất đắc dĩ phải chấp nhận. Trong lúc khổ sở, có cảm giác giống như bản thân uống phải thứ thuốc này.”
Triệu Dự nói: “Ta nghe nói Cố công tử cũng là một người đa tình, lúc đầu vì tôn phu nhân, không tiếc ngàn dặm truy địch, bức cung loạn chính. Chỉ tiếc tôn phu nhân tuổi còn trẻ mà đã qua đời, không thể bạch thủ giai lão, quả thật đáng tiếc.”
Thích Thiếu Thương thấy hắn nhắc tới vãn tình, Cố Tích Triều sắc mặt liền trầm xuống, một lần nữa thỉnh cầu: “Vương gia, Thích Thiếu Thương cả gan cầu xin, xin Vương gia ban thuốc, giải độc cho Cố Tích Triều. Thích Thiếu Thương nguyện một lòng một dạ, vì Vương gia tận lực.”
Triệu Dự nhìn hắn, ánh mắt tươi cười che giấu sâu độc chua cay, một hồi lâu mới cười nói: “Thích bộ đầu muốn cầu xin ta lần nữa, ta cùng với Gia Cát thần hậu giao tình rất tốt, cũng nên nể mặt các ngươi. Cũng được, Cố công tử không thích nói chuyện cũ, vậy chúng ta khác đổi đề tài khác vậy.”
Thích Thiếu Thương nói: “Mời Vương gia cứ nói.”
“Cung giáo chủ, đề tài này, hay là nàng thay bổn vương bắt đầu đi.”
Cung Tố Tuyết cười nói: “Tiện thiếp nguyện cố gắng hết sức vì Vương gia.” Đôi tay trắng trẻo vỗ nhẹ, một đại hán từ bên ngoài khoang thuyền tiến vào. Người này tướng mạo lưng hùm vai gấu, mũi to, mắt sâu, khuôn mặt toát ra vẻ hào sảng, dưới cằm râu ria lún phún. Thích Thiếu Thương trong lòng âm thầm đánh giá, hán tử này cũng không tệ.
Cung Tố Tuyết nói: “Đây là Đường chủ Phong Lôi Đường của bổn giáo, Tần Vô Phách. Ngày thường hắn rất ngưỡng mộ võ nghệ của Thích đại hiệp, trong lòng luôn muốn tìm Thích đại hiệp để lĩnh giáo. Thích đại hiệp không ngại cùng hắn đấu qua hai chiêu trước, rồi chỉ giáo cho hắn vài chiêu chứ?”
Thích Thiếu Thương thấy nàng bảo hắn cùng đại hán này tỷ thí, liền nói: “Được.” Lại hỏi, “Nếu ta thắng, có thể ban cho ta giải dược hay không?”
Cung Tố Tuyết cười nói: “Thích đại hiệp chắc là đang đùa, giải dược này chúng ta phải tìm suốt bảy năm, sử dụng đến năm trăm nhân lực. Làm sao dễ dàng giao vào tay người khác được? Chẳng phải như vậy là quá coi thường bổn giáo rồi sao?”
“Giáo chủ còn muốn như thế nào nữa?”
Cung tố tuyết nói: “Nếu ngươi thắng Tần Vô Phách, chi bằng cùng ta và Tứ Phương tôn giả ngồi xuống luận bàn thêm một chút. Võ công bọn họ mặc dù không bằng ngươi, nhưng bình thường lúc bọn họ chơi đùa, sẽ bày ra tứ phương trận, thiết nghĩ cũng không tệ, nếu Thích đại hiệp có thể đánh thắng họ ở trận thứ hai này, rồi lại cùng hai vị lão giả sau lưng Vương gia tỷ thí. Ba trận này, chỉ cần có một trận thua, chuyện giải dược, xem như hủy bỏ.”
Cố Tích Triều đang muốn nói chuyện, Thích Thiếu Thương lại đứng chắn trước người y, trầm giọng nói: “Được, ba trận thì ba trận. Ta thắng, thì phải cho ta giải dược ngay.”
Triệu Dự vỗ tay một cái, khen: “Quả nhiên là nhi nữ giang hồ, khoái ý ân cừu. Nếu Thích bộ đầu thắng ba trận này, bổn vương nhất định hai tay dâng giải dược cho ngươi.”
Thích Thiếu Thương nói: “Nhất ngôn ký xuất...”
Triệu Dự nói tiếp: “Tứ mã nan truy.”
.
Tác giả :
Kangoroo