[Thích Cố] Ngọc Tuệ Nhi
Chương 22
“Hồng Lệ, Hồng Lệ!” Thích Thiếu Thương vọt tới phòng Tức Hồng Lệ. Tiểu Yêu buồn bực đứng trước cửa, Tức Hồng Lệ nhất quyết không cho hắn vào a! Thấy Thích Thiếu Thương chạy tới, Tiểu Yêu liền ngăn hắn lại, “Thích Thiếu Thương, Hồng Lệ hiện tại không muốn gặp bất cứ ai!”
“Nàng chắc chắn muốn gặp ta!” Đẩy Tiểu Yêu ra, Thích Thiếu Thương gõ cửa phòng. “Hồng Lệ, là ta, nàng mở cửa, ta có chuyện muốn nói.”
Cửa quả nhiên mở, Tức Hồng Lệ lạnh lùng nghiêm mặt đứng ở cửa, “Hách Liên, ngươi đi trước, ta muốn cùng Thiếu Thương nói vài lời.”
Hách Liên Xuân Thủy ngơ ngác nhìn bọn họ, miễn cưỡng đi. Thích Thiếu Thương lại không vào phòng.
“Hồng Lệ, hôm nay ta còn chưa nói hết, kỳ thực, ta không có cách nào mang đến hạnh phúc cho nàng. Ta biết ta rất có lỗi với nàng, phụ lòng nàng, nhưng ta không thể cứ lừa gạt nàng, chỉ mong nàng tha thứ. Kiếp này, ta thực sự không thể cùng nàng, ta không xứng với nàng!”
Thích Thiếu Thương nói xong cúi đầu, giống như đang chờ đợi đón nhận hết thảy, mưa rền gió dữ, sét đánh điện giật, cùng đến đây đi, đến mau một chút. Chỉ cần chờ hết thảy qua đi rồi, hắn có thể cùng người kia rời khỏi, từ nay về sau không để ý tới tranh chấp cõi hồng trần! Thế nhưng, im lặng. Hắn ngẩng đầu nhìn Tức Hồng Lệ, trên mặt nàng không có một giọt lệ, thậm chí, còn có một nụ cười nhạt thoải mái!
Nguy rồi! Chẳng lẽ Hồng Lệ chịu không nổi đả kích mà tinh thần thất thường? Nắm lấy bả vai Tức Hồng Lệ khẽ lay nàng, “Hồng Lệ, Hồng Lệ, nàng tỉnh lại, nhìn ta, ta là Thích Thiếu Thương đây, Hồng Lệ!”
“Thích Thiếu Thương, chàng mới điên rồi!” Đẩy tay Thích Thiếu Thương ra, Tức Hồng Lệ cười oán trách, lần này đến phiên Thích Thiếu Thương ngơ ngẩn.
“Chàng đó, kỳ thực ta lần này trở về chính là hy vọng chàng có thể thành thực nói với ta, nói rằng chàng không thể ở bên cạnh ta. Chàng định cứ cả đời gạt ta, không cho ta tìm kiếm hạnh phúc riêng cho mình?”
“Hồng, Hồng Lệ…”
“Được rồi được rồi, đừng lề mề nữa, những việc nên làm thì làm ngay đi!” Tức Hồng Lệ đẩy hắn rời đi.
“Hồng Lệ.” Thích Thiếu Thương lại xoay người nhìn nàng.
“Yên tâm, Thiếu Thương. Ta sẽ tìm được hạnh phúc cho mình!” Tức Hồng Lệ cười vô cùng rực rỡ, thổi tan mây đen trong lòng Thích Thiếu Thương, rồi lau lau khóe mắt. Thích Thiếu Thương phóng xuống lầu.
Cố Tích Triều ôm Ngọc Tuệ Nhi trong lòng dựa vào cửa, hành trang dưới chân bị đá vào một góc. Thích Thiếu Thương vừa thấy đã biết người này đã nổi giận.
“Tình nồng đậm như hoa đào mới nở, ý bất tận những ngày tháng tương tư.” Cố Tích Triều gật gù đắc ý, nhưng nụ cười trên mặt lại đầy ác ý.
“Cố Tích Triều! Ngươi còn cười nhạo ta sẽ bỏ ngươi lại một mình!”
“Ngươi nghĩ rằng ta thích đi theo ngươi sao?”
Hai người đang “liếc mắt đưa tình”, lại nhìn thấy đám người Lục Phiến Môn đang ở ngay trước mặt, Thích Thiếu Thương thực không còn mặt mũi, má ửng hồng, đường đường là đại hiệp lại mang theo hành trang như bảo mẫu!
“Thích huynh, thực sự phải đi?” Vô Tình hỏi.
“Đúng, quấy rầy Lục Phiến Môn nhiều ngày như vậy, thật ngại.” Thích Thiếu Thương quay đầu lại nhìn Cố Tích Triều, người nọ chỉ cắn môi cười, không có chút ngượng ngùng.
“Nếu như vậy, Thích huynh xin cứ tự nhiên đi, nhưng Cố công tử…” Thích Thiếu Thương cảnh giác, che chắn phía trước Cố Tích Triều. Vô tình cười cười, “Nhai Dư sẽ điều tra rõ, nếu không phải, thì sẽ trả lại công đạo cho Cố công tử.”
“Ngọc Tuệ Nhi!” Truy Mệnh vẻ mặt đau khổ tiến tới, Cố Tích Triều ôm Ngọc Tuệ Nhi đưa về phía hắn, hắn sờ sờ hai má Ngọc Tuệ Nhi, dường như không muốn rời.
“Ta gọi nó dậy?” Cố Tích Triều nhìn Truy Mệnh, nhẹ nhàng nói.
“Không cần, nó đã chơi từ sáng sớm, mệt rồi, để nó ngủ đi.” Cố Tích Triều và Thích Thiếu Thương không khỏi cảm động. “Trước kia ta oán giận tiểu nha đầu này đã lấy đi sự chú ý của mọi người, hiện tại lại không muốn nó phải đi.” Truy Mệnh cơ hồ rơi lệ.
“Truy Mệnh, sau này chúng ta sẽ mang Ngọc Tuệ Nhi trở về.” Thích Thiếu Thương vỗ vỗ bả vai Truy Mệnh.
“Thật ư? Thích đại ca, huynh nhất định phải mang Triều Triều và Ngọc Tuệ Nhi trở về!” Truy Mệnh lại phấn chấn lên.
Thiết Thủ đi đến trước mặt Thích Thiếu Thương mỉm cười, chắp tay, “Thích huynh, bảo trọng!”
“Đa tạ, cáo từ!” Thích Thiếu Thương quay đầu lại cười với mọi người.
Hai người cứ thế rời khỏi Lục Phiến Môn.
“Thích Thiếu Thương, Thiết Thủ nói gì với ngươi?”
“Thiết Thủ nói ta chăm sóc ngươi cho tốt.”
“Hừ, tâm hắn tốt như vậy sao?”
“Có thể hắn cao hứng?”
“Cao hứng cái gì?”
“Cuối cùng hắn đã bớt được một tình địch.”
!!!
“Tích Triều, sao ngươi vẫn không hiểu được đạo lý xuất giá tòng phu?! Tam tòng tứ đức, không ai dạy ngươi sao?”
“Thích Thiếu Thương, ngươi không muốn sống nữa?”
“Ư ~ phụ thân, ồn quá!”
“Không sao, Ngọc Tuệ Nhi ngoan, ngủ đi…”
“Tích Triều, sao ngươi không hát ru nó?”
“Ta không hát!”
“Vậy ta hát.”
“Ngươi? Hát hay rống?!”
“À ơi ơi à, à ơi ơi à, bà ngoại đưa võng ru ta ngủ, bà ngoại bảo ta là bảo bối…”
Xe ngựa chạy qua ngã tư Đông Môn, Cố Tích Triều đột nhiên kêu dừng lại.
“Sao vậy?” Thích Thiếu Thương hỏi.
“Chờ ta một chút.” Cố Tích Triều vén rèm lên, Thích Thiếu Thương thấy bảng hiệu của Ngọc Kiều Các, nhướng mày, giữ chặt tay Cố Tích Triều.
“Ngươi, vẫn không quên được nàng?”
Cố Tích Triều sửng sốt, nở một nụ cười, nhéo mũi người nọ, “Chỉ có ngươi mới được cáo biệt tình nhân thôi sao?”
“Cái đó, vậy ngươi đi mau về sớm.” Thích Thiếu Thương rất không cam lòng, nhưng đành phải cho y đi.
“Ngươi làm gì?” Thấy y trở lại ôm Ngọc Tuệ Nhi, Thích Thiếu Thương vội ngăn lại.
“Mang Ngọc Tuệ Nhi cùng đi.” Cố Tích Triều lạ lẫm nhìn hắn.
“Tại sao?”
“Ngọc Tuệ Nhi là…” Cố Tích Triều bỗng nhiên ngậm miệng, nhìn Thích Thiếu Thương, lại đặt Ngọc Tuệ Nhi xuống, kéo chăn đắp cho nó, thở dài xuống xe ngựa.
Thích Thiếu Thương bàng hoàng một lúc lâu, lại nhìn Ngọc Tuệ Nhi, rồi chợt nhớ lại. Nó, là nữ nhi của bọn họ. Trong ngực ẩn ẩn đau, Thích Thiếu Thương chậm rãi nhắm mắt lại. Hắn không rõ vì sao mình lại luôn quên những vết thương người nọ gây ra cho mình. Tựa như năm đó y thiên lý truy sát, hắn trên người mang vô số vết thương, chính mình cũng không rõ đã chết đi sống lại bao nhiêu lần, nhưng cuối cùng điều duy nhất hắn nhớ đến chính là nụ cười của y, hào hứng mà ôn nhu. Tựa như hôm nay ở Lục Phiến Môn, rõ ràng hạ quyết tâm sẽ rời xa y, vĩnh viễn không quay đầu lại, nhưng khi nhìn thấy y lâm vào cảnh khốn cùng, vẫn nhịn không được mà vươn tay che chở. Thời khắc kéo tay y bước ra khỏi phòng nghị sự Lục Phiến Môn, trong lòng Thích Thiếu Thương đã thoải mái hơn một chút: Quá khứ của y hắn không thể thay đổi, nhưng hắn tự tin, tương lai của y hắn có thể nắm trong tay!
Cố Tích Triều chậm rãi bước lên từng bậc thang của Ngọc Kiều Các, Thích Thiếu Thương nhảy xuống xe ngựa.
“Tích Triều!”
Cố Tích Triều quay lại, Thích Thiếu Thương ôm Ngọc Tuệ Nhi trong lòng đi tới.
“Mang Ngọc Tuệ Nhi đi nhìn nàng một cái, nó dù sao cũng là…”
“Không cần! Cũng không có tác dụng gì. Ai bảo cả hai đều giống nhau… mang mệnh khổ.” Cúi đầu kề sát gương mặt trắng nõn mũm mĩm của Ngọc Tuệ Nhi, trầm ngâm một lát, Cố Tích Triều bỗng nhiên ngẩng đầu thở dài một hơi, xoay người.
“Nàng chắc chắn muốn gặp ta!” Đẩy Tiểu Yêu ra, Thích Thiếu Thương gõ cửa phòng. “Hồng Lệ, là ta, nàng mở cửa, ta có chuyện muốn nói.”
Cửa quả nhiên mở, Tức Hồng Lệ lạnh lùng nghiêm mặt đứng ở cửa, “Hách Liên, ngươi đi trước, ta muốn cùng Thiếu Thương nói vài lời.”
Hách Liên Xuân Thủy ngơ ngác nhìn bọn họ, miễn cưỡng đi. Thích Thiếu Thương lại không vào phòng.
“Hồng Lệ, hôm nay ta còn chưa nói hết, kỳ thực, ta không có cách nào mang đến hạnh phúc cho nàng. Ta biết ta rất có lỗi với nàng, phụ lòng nàng, nhưng ta không thể cứ lừa gạt nàng, chỉ mong nàng tha thứ. Kiếp này, ta thực sự không thể cùng nàng, ta không xứng với nàng!”
Thích Thiếu Thương nói xong cúi đầu, giống như đang chờ đợi đón nhận hết thảy, mưa rền gió dữ, sét đánh điện giật, cùng đến đây đi, đến mau một chút. Chỉ cần chờ hết thảy qua đi rồi, hắn có thể cùng người kia rời khỏi, từ nay về sau không để ý tới tranh chấp cõi hồng trần! Thế nhưng, im lặng. Hắn ngẩng đầu nhìn Tức Hồng Lệ, trên mặt nàng không có một giọt lệ, thậm chí, còn có một nụ cười nhạt thoải mái!
Nguy rồi! Chẳng lẽ Hồng Lệ chịu không nổi đả kích mà tinh thần thất thường? Nắm lấy bả vai Tức Hồng Lệ khẽ lay nàng, “Hồng Lệ, Hồng Lệ, nàng tỉnh lại, nhìn ta, ta là Thích Thiếu Thương đây, Hồng Lệ!”
“Thích Thiếu Thương, chàng mới điên rồi!” Đẩy tay Thích Thiếu Thương ra, Tức Hồng Lệ cười oán trách, lần này đến phiên Thích Thiếu Thương ngơ ngẩn.
“Chàng đó, kỳ thực ta lần này trở về chính là hy vọng chàng có thể thành thực nói với ta, nói rằng chàng không thể ở bên cạnh ta. Chàng định cứ cả đời gạt ta, không cho ta tìm kiếm hạnh phúc riêng cho mình?”
“Hồng, Hồng Lệ…”
“Được rồi được rồi, đừng lề mề nữa, những việc nên làm thì làm ngay đi!” Tức Hồng Lệ đẩy hắn rời đi.
“Hồng Lệ.” Thích Thiếu Thương lại xoay người nhìn nàng.
“Yên tâm, Thiếu Thương. Ta sẽ tìm được hạnh phúc cho mình!” Tức Hồng Lệ cười vô cùng rực rỡ, thổi tan mây đen trong lòng Thích Thiếu Thương, rồi lau lau khóe mắt. Thích Thiếu Thương phóng xuống lầu.
Cố Tích Triều ôm Ngọc Tuệ Nhi trong lòng dựa vào cửa, hành trang dưới chân bị đá vào một góc. Thích Thiếu Thương vừa thấy đã biết người này đã nổi giận.
“Tình nồng đậm như hoa đào mới nở, ý bất tận những ngày tháng tương tư.” Cố Tích Triều gật gù đắc ý, nhưng nụ cười trên mặt lại đầy ác ý.
“Cố Tích Triều! Ngươi còn cười nhạo ta sẽ bỏ ngươi lại một mình!”
“Ngươi nghĩ rằng ta thích đi theo ngươi sao?”
Hai người đang “liếc mắt đưa tình”, lại nhìn thấy đám người Lục Phiến Môn đang ở ngay trước mặt, Thích Thiếu Thương thực không còn mặt mũi, má ửng hồng, đường đường là đại hiệp lại mang theo hành trang như bảo mẫu!
“Thích huynh, thực sự phải đi?” Vô Tình hỏi.
“Đúng, quấy rầy Lục Phiến Môn nhiều ngày như vậy, thật ngại.” Thích Thiếu Thương quay đầu lại nhìn Cố Tích Triều, người nọ chỉ cắn môi cười, không có chút ngượng ngùng.
“Nếu như vậy, Thích huynh xin cứ tự nhiên đi, nhưng Cố công tử…” Thích Thiếu Thương cảnh giác, che chắn phía trước Cố Tích Triều. Vô tình cười cười, “Nhai Dư sẽ điều tra rõ, nếu không phải, thì sẽ trả lại công đạo cho Cố công tử.”
“Ngọc Tuệ Nhi!” Truy Mệnh vẻ mặt đau khổ tiến tới, Cố Tích Triều ôm Ngọc Tuệ Nhi đưa về phía hắn, hắn sờ sờ hai má Ngọc Tuệ Nhi, dường như không muốn rời.
“Ta gọi nó dậy?” Cố Tích Triều nhìn Truy Mệnh, nhẹ nhàng nói.
“Không cần, nó đã chơi từ sáng sớm, mệt rồi, để nó ngủ đi.” Cố Tích Triều và Thích Thiếu Thương không khỏi cảm động. “Trước kia ta oán giận tiểu nha đầu này đã lấy đi sự chú ý của mọi người, hiện tại lại không muốn nó phải đi.” Truy Mệnh cơ hồ rơi lệ.
“Truy Mệnh, sau này chúng ta sẽ mang Ngọc Tuệ Nhi trở về.” Thích Thiếu Thương vỗ vỗ bả vai Truy Mệnh.
“Thật ư? Thích đại ca, huynh nhất định phải mang Triều Triều và Ngọc Tuệ Nhi trở về!” Truy Mệnh lại phấn chấn lên.
Thiết Thủ đi đến trước mặt Thích Thiếu Thương mỉm cười, chắp tay, “Thích huynh, bảo trọng!”
“Đa tạ, cáo từ!” Thích Thiếu Thương quay đầu lại cười với mọi người.
Hai người cứ thế rời khỏi Lục Phiến Môn.
“Thích Thiếu Thương, Thiết Thủ nói gì với ngươi?”
“Thiết Thủ nói ta chăm sóc ngươi cho tốt.”
“Hừ, tâm hắn tốt như vậy sao?”
“Có thể hắn cao hứng?”
“Cao hứng cái gì?”
“Cuối cùng hắn đã bớt được một tình địch.”
!!!
“Tích Triều, sao ngươi vẫn không hiểu được đạo lý xuất giá tòng phu?! Tam tòng tứ đức, không ai dạy ngươi sao?”
“Thích Thiếu Thương, ngươi không muốn sống nữa?”
“Ư ~ phụ thân, ồn quá!”
“Không sao, Ngọc Tuệ Nhi ngoan, ngủ đi…”
“Tích Triều, sao ngươi không hát ru nó?”
“Ta không hát!”
“Vậy ta hát.”
“Ngươi? Hát hay rống?!”
“À ơi ơi à, à ơi ơi à, bà ngoại đưa võng ru ta ngủ, bà ngoại bảo ta là bảo bối…”
Xe ngựa chạy qua ngã tư Đông Môn, Cố Tích Triều đột nhiên kêu dừng lại.
“Sao vậy?” Thích Thiếu Thương hỏi.
“Chờ ta một chút.” Cố Tích Triều vén rèm lên, Thích Thiếu Thương thấy bảng hiệu của Ngọc Kiều Các, nhướng mày, giữ chặt tay Cố Tích Triều.
“Ngươi, vẫn không quên được nàng?”
Cố Tích Triều sửng sốt, nở một nụ cười, nhéo mũi người nọ, “Chỉ có ngươi mới được cáo biệt tình nhân thôi sao?”
“Cái đó, vậy ngươi đi mau về sớm.” Thích Thiếu Thương rất không cam lòng, nhưng đành phải cho y đi.
“Ngươi làm gì?” Thấy y trở lại ôm Ngọc Tuệ Nhi, Thích Thiếu Thương vội ngăn lại.
“Mang Ngọc Tuệ Nhi cùng đi.” Cố Tích Triều lạ lẫm nhìn hắn.
“Tại sao?”
“Ngọc Tuệ Nhi là…” Cố Tích Triều bỗng nhiên ngậm miệng, nhìn Thích Thiếu Thương, lại đặt Ngọc Tuệ Nhi xuống, kéo chăn đắp cho nó, thở dài xuống xe ngựa.
Thích Thiếu Thương bàng hoàng một lúc lâu, lại nhìn Ngọc Tuệ Nhi, rồi chợt nhớ lại. Nó, là nữ nhi của bọn họ. Trong ngực ẩn ẩn đau, Thích Thiếu Thương chậm rãi nhắm mắt lại. Hắn không rõ vì sao mình lại luôn quên những vết thương người nọ gây ra cho mình. Tựa như năm đó y thiên lý truy sát, hắn trên người mang vô số vết thương, chính mình cũng không rõ đã chết đi sống lại bao nhiêu lần, nhưng cuối cùng điều duy nhất hắn nhớ đến chính là nụ cười của y, hào hứng mà ôn nhu. Tựa như hôm nay ở Lục Phiến Môn, rõ ràng hạ quyết tâm sẽ rời xa y, vĩnh viễn không quay đầu lại, nhưng khi nhìn thấy y lâm vào cảnh khốn cùng, vẫn nhịn không được mà vươn tay che chở. Thời khắc kéo tay y bước ra khỏi phòng nghị sự Lục Phiến Môn, trong lòng Thích Thiếu Thương đã thoải mái hơn một chút: Quá khứ của y hắn không thể thay đổi, nhưng hắn tự tin, tương lai của y hắn có thể nắm trong tay!
Cố Tích Triều chậm rãi bước lên từng bậc thang của Ngọc Kiều Các, Thích Thiếu Thương nhảy xuống xe ngựa.
“Tích Triều!”
Cố Tích Triều quay lại, Thích Thiếu Thương ôm Ngọc Tuệ Nhi trong lòng đi tới.
“Mang Ngọc Tuệ Nhi đi nhìn nàng một cái, nó dù sao cũng là…”
“Không cần! Cũng không có tác dụng gì. Ai bảo cả hai đều giống nhau… mang mệnh khổ.” Cúi đầu kề sát gương mặt trắng nõn mũm mĩm của Ngọc Tuệ Nhi, trầm ngâm một lát, Cố Tích Triều bỗng nhiên ngẩng đầu thở dài một hơi, xoay người.
Tác giả :
Ngân Tiên Hồng Lệ