[Thích Cố] Nếu Như Yêu
Chương 4: “Nghe nói loài sam này, một khi không cẩn thận lật mình, sẽ không bao giờ nữa… có thể tự mình lật trở lại” 2
Một chiếc lá khô lìa cành, theo cơn gió thu vũ nên những đường nét cuối cùng trong không trung, rồi lặng lẽ đáp xuống bên cạnh giày Phó Vãn Tình. Cố Tích Triều và Phó Vãn Tình cùng đứng trên đường quốc lộ, yên lặng nhìn nơi tận cùng của dòng xe như mắc cửi một chiếc xe có rèm che đang từ từ xuất hiện.
Đi dạo phố thật sự rất mỏi mệt, Cố Tích Triều muốn về, nhưng Phó Vãn Tình kiên quyết muốn ngồi xe buýt. Nếu đã hạ quyết tâm phải trở thành vợ tương lai của Cố Tích Triều, thì nhất định không thể tiêu phí tiền của anh được.
Một chiếc xe thể thao đen đột ngột dừng trước mặt hai người. Phó Vãn Tình kinh ngạc nhìn về phía cửa kính đang từ từ hạ xuống, một người đàn ông trẻ có gương mặt tuấn lãng, làn da hơi ngăm đen mỉm cười nói:
“Tôi đưa hai người về”, còn bổ sung thêm một câu, “Bằng hữu!”
“Không cần”, Phó Vãn Tình còn chưa kịp mở miệng, Cố Tích Triều đã lạnh lùng cự tuyệt.
Trước mặt Thích Thiếu Thương, Cố Tích Triều luôn luôn không có chút hòa nhã. Ngăn cách của bọn họ lúc đó, cả người xa lạ cũng có thể nhận ra. Thích Thiếu Thương đối với việc này cũng không để tâm, tựa hồ cho rằng cũng không có vấn đề gì cả. Phó Vãn Tình một bên thầm than lần trước gọi lộn số Tức Hồng Lệ, một bên nắm chặt cánh tay Cố Tích Triều khuyên nhủ:
“Thích tiên sinh cũng là có hảo ý, nếu tiện đường thì ngồi đi!”
Cố Tích Triều không nhìn Phó Vãn Tình, cứ thế nhìn chằm chằm chiếc xe thể thao kia một hồi lâu mới gật gật đầu, ý bảo nàng lên xe trước.
Phó Vãn Tình nhẹ nhàng thở ra. Nàng hy vọng có thể lợi dụng cơ hội này thử làm dịu đi thái độ của bạn trai mình.
Rất nhanh nàng đã ý thức được đây là ý tưởng phi thường sai lầm. Trong chiếc xe nhỏ, ba người, dường như đều bị băng che kín miệng, đang lâm vào trận chiến trầm mặc. Phó Vãn Tình cũng không biết phải làm sao mới tốt. Vì cái gì hai người kia lại giống như cừu địch, rõ ràng mới gặp mặt không lâu, lại kháng cự lẫn nhau khiến người ta đau khổ, tuyệt vọng. Hoặc là nói, là Cố Tích Triều đơn phương nhìn Thích Thiếu Thương với thái độ thù địch.
Phó Vãn Tình hết hứng thú dời mắt ra ngoài cửa xe, nhìn cảnh vật đang vụt qua trước mặt, kiến trúc, con người, đều nhanh chóng lùi về phía sau, giống như gió như trăng, qua rồi cũng không còn lưu lại chút gì trong trí nhớ.
Cảnh vật đột nhiên từ từ chậm dần, chiếc xe dừng lại. Phó Vãn Tình nghi hoặc quay đầu nhìn Thích Thiếu Thương cũng đang nhìn hai người qua chiếc gương chiếu hậu – bọn họ còn chưa có tới nhà a. Thích Thiếu Thương cởi dây an toàn, nói: “Chờ tôi hai phút”, rồi mở cửa xe chạy ra ngoài.
Lúc này, Cố Tích Triều rốt cuộc cũng thu tầm mắt, nhìn theo bóng dáng người đàn ông kia, nhìn thấy anh lập tức chạy thẳng vào một cửa hàng, trong nháy mắt tựa như cậu đã hiểu được điều gì đó.
“Anh ấy không phải lúc này muốn mua đồ gì chứ!” Phó Vãn Tình khó hiểu nhìn cửa hàng gia đình kia, lại nhìn Cố Tích Triều. Trực giác nói cho nàng có lẽ anh biết điều gì đó.
Nhưng Cố Tích Triều chỉ miễn cưỡng nói, “Kệ anh ta đi, Vãn Tình, em không thấy chỉ có hai người chúng ta ở chung tốt hơn sao?”
Cảm nhận được năm ngón tay thon dài vuốt vuốt nhẹ mái tóc sau lưng, trong lòng Phó Vãn Tình thoáng chốc khẽ dâng lên cảm giác ngọt ngào không nói nên lời. Nhưng chỉ chớp mắt đã thấy Thích Thiếu Thương trở lại, trong tay là một chiếc túi đựng hai chiếc áo may-ô.
“Đưa hai người, coi như lễ gặp mặt”. Thích Thiếu Thương cầm gói to nhét vào giữa hai bọn họ. Phó Vãn Tình từ chối không được, cũng chỉ có thể nhận.
Cố Tích Triều vẫn như cũ im miệng không nói gì, ánh mắt lạnh như băng như muốn đục lỗ trên người Thích Thiếu Thương đang ngồi ghế trước.
Lúc xe di chuyển, gió thu hiu quạnh từ ngoài cửa bắt đầu ào ạt tạt vào. Phó Vãn Tình khẽ rùng mình một cái, dõi mắt ngóng nhìn ra bên ngoài cửa.
Cuối thu, một ngày nắng vàng ảm đạm thê lương trùm lên tất cả.
Đi dạo phố thật sự rất mỏi mệt, Cố Tích Triều muốn về, nhưng Phó Vãn Tình kiên quyết muốn ngồi xe buýt. Nếu đã hạ quyết tâm phải trở thành vợ tương lai của Cố Tích Triều, thì nhất định không thể tiêu phí tiền của anh được.
Một chiếc xe thể thao đen đột ngột dừng trước mặt hai người. Phó Vãn Tình kinh ngạc nhìn về phía cửa kính đang từ từ hạ xuống, một người đàn ông trẻ có gương mặt tuấn lãng, làn da hơi ngăm đen mỉm cười nói:
“Tôi đưa hai người về”, còn bổ sung thêm một câu, “Bằng hữu!”
“Không cần”, Phó Vãn Tình còn chưa kịp mở miệng, Cố Tích Triều đã lạnh lùng cự tuyệt.
Trước mặt Thích Thiếu Thương, Cố Tích Triều luôn luôn không có chút hòa nhã. Ngăn cách của bọn họ lúc đó, cả người xa lạ cũng có thể nhận ra. Thích Thiếu Thương đối với việc này cũng không để tâm, tựa hồ cho rằng cũng không có vấn đề gì cả. Phó Vãn Tình một bên thầm than lần trước gọi lộn số Tức Hồng Lệ, một bên nắm chặt cánh tay Cố Tích Triều khuyên nhủ:
“Thích tiên sinh cũng là có hảo ý, nếu tiện đường thì ngồi đi!”
Cố Tích Triều không nhìn Phó Vãn Tình, cứ thế nhìn chằm chằm chiếc xe thể thao kia một hồi lâu mới gật gật đầu, ý bảo nàng lên xe trước.
Phó Vãn Tình nhẹ nhàng thở ra. Nàng hy vọng có thể lợi dụng cơ hội này thử làm dịu đi thái độ của bạn trai mình.
Rất nhanh nàng đã ý thức được đây là ý tưởng phi thường sai lầm. Trong chiếc xe nhỏ, ba người, dường như đều bị băng che kín miệng, đang lâm vào trận chiến trầm mặc. Phó Vãn Tình cũng không biết phải làm sao mới tốt. Vì cái gì hai người kia lại giống như cừu địch, rõ ràng mới gặp mặt không lâu, lại kháng cự lẫn nhau khiến người ta đau khổ, tuyệt vọng. Hoặc là nói, là Cố Tích Triều đơn phương nhìn Thích Thiếu Thương với thái độ thù địch.
Phó Vãn Tình hết hứng thú dời mắt ra ngoài cửa xe, nhìn cảnh vật đang vụt qua trước mặt, kiến trúc, con người, đều nhanh chóng lùi về phía sau, giống như gió như trăng, qua rồi cũng không còn lưu lại chút gì trong trí nhớ.
Cảnh vật đột nhiên từ từ chậm dần, chiếc xe dừng lại. Phó Vãn Tình nghi hoặc quay đầu nhìn Thích Thiếu Thương cũng đang nhìn hai người qua chiếc gương chiếu hậu – bọn họ còn chưa có tới nhà a. Thích Thiếu Thương cởi dây an toàn, nói: “Chờ tôi hai phút”, rồi mở cửa xe chạy ra ngoài.
Lúc này, Cố Tích Triều rốt cuộc cũng thu tầm mắt, nhìn theo bóng dáng người đàn ông kia, nhìn thấy anh lập tức chạy thẳng vào một cửa hàng, trong nháy mắt tựa như cậu đã hiểu được điều gì đó.
“Anh ấy không phải lúc này muốn mua đồ gì chứ!” Phó Vãn Tình khó hiểu nhìn cửa hàng gia đình kia, lại nhìn Cố Tích Triều. Trực giác nói cho nàng có lẽ anh biết điều gì đó.
Nhưng Cố Tích Triều chỉ miễn cưỡng nói, “Kệ anh ta đi, Vãn Tình, em không thấy chỉ có hai người chúng ta ở chung tốt hơn sao?”
Cảm nhận được năm ngón tay thon dài vuốt vuốt nhẹ mái tóc sau lưng, trong lòng Phó Vãn Tình thoáng chốc khẽ dâng lên cảm giác ngọt ngào không nói nên lời. Nhưng chỉ chớp mắt đã thấy Thích Thiếu Thương trở lại, trong tay là một chiếc túi đựng hai chiếc áo may-ô.
“Đưa hai người, coi như lễ gặp mặt”. Thích Thiếu Thương cầm gói to nhét vào giữa hai bọn họ. Phó Vãn Tình từ chối không được, cũng chỉ có thể nhận.
Cố Tích Triều vẫn như cũ im miệng không nói gì, ánh mắt lạnh như băng như muốn đục lỗ trên người Thích Thiếu Thương đang ngồi ghế trước.
Lúc xe di chuyển, gió thu hiu quạnh từ ngoài cửa bắt đầu ào ạt tạt vào. Phó Vãn Tình khẽ rùng mình một cái, dõi mắt ngóng nhìn ra bên ngoài cửa.
Cuối thu, một ngày nắng vàng ảm đạm thê lương trùm lên tất cả.
Tác giả :
黄月