[Thích Cố] Minh Hôn
Chương 3
Lúc này chủ quán đẩy cửa bước vào. Đó là một người đàn ông trung niên to béo, vừa thấy bọn họ ngồi ở chỗ này, gã lập tức đon đả cười cười nói nói: “Ôi chao, xin lỗi hai vị, tôi mới đi đổi tiền lẻ về, thế nào, hai vị muốn ăn gì?”
Trong chốc lát, ba món ăn một món canh được bưng lên, Thích Thiếu Thương uống một muỗng canh, cười nói: “Mùi vị cũng không tồi.”
Cố Tích Triều cũng cười, hướng đôi mắt cong cong, phản chiếu ánh sáng lấp lánh mà nhìn lại anh.
Thích Thiếu Thương đột nhiên cảm thấy ngượng ngùng, xấu hổ, trong miệng còn đang nuốt canh, ậm ừ nói với cậu: “Cậu cũng ăn đi.”
Cố Tích Triều mỉm cười, cầm lấy cái thìa cũng múc một muỗng canh.
Canh theo yết hầu chảy vào trong bụng, đôi môi lãnh đạm hồng nhạt của cậu bị nhuộm đỏ hơn một chút, hầu kết di chuyển lên xuống, uyển chuyển đáng yêu. [tới giờ bb chăn dê rồi =)))]
Thích Thiếu Thương suýt nữa là bị sặc, vội vàng nuốt canh vào bụng.
Sau một màn ăn cơm trong câm nín, hai người đẩy cửa bước ra, Cố Tích Triều rụt cổ lại: “Lạnh khiếp quá.”
Thích Thiếu Thương nhìn thấy cái cổ mịn màng trắng trẻo của cậu rụt lại, không hiểu sao trong lòng cảm thấy rất kì lạ. Cố Tích Triều nhìn anh, nói: “Anh Thích, bây giờ anh phải quay về khách sạn sao?” Mặc dù vốn là một câu hỏi, nhưng Thích Thiếu Thương rõ ràng nghe được cậu có ý giữ anh lại.
Anh không chần chờ, thốt lên: “Không vội.”
“Nếu vậy, chúng ta đi dạo chút đi.”
Thích Thiếu Thương không biết trong lòng nghĩ như thế nào, chỉ biết khi Cố Tích Triều nhắc tới câu mà mình đã dự đoán, tự nhiên anh lại vui vẻ gật đầu.
Hai người đi trên con đường nhỏ hướng về bờ sông, thành phố này cũng không thuộc loại giàu có, dọc hai bên đường cũng không phải đèn đuốc gì nhiều, chỉ có vài ánh đèn đường đang hắt những tia mờ ảo vào đêm tối mông lung.
Không có đề tài gì để nói, song như vậy cũng đủ mãn nguyện rồi, thậm chí Thích Thiếu Thương cũng quên mất là trời đang rất lạnh.
Họ đến một con hẻm nhỏ vắng lặng, bề ngang chỉ vừa đủ cho một người, Cố Tích Triều thấy vậy bèn đi lên trước, một đôi giầy bước đi trước mặt Thích Thiếu Thương, phía trên là đôi chân thon nhỏ, là thắt lưng thon nhỏ...
“Hả?...” Thích Thiếu Thương mở miệng thốt lên một tiếng kêu vô nghĩa, Cố Tích Triều quay đầu lại nhìn anh: “Làm sao vậy?”
“Ơ, không có gì.” Anh nghĩ mình chắc là gặp ảo giác rồi, Cố Tích Triều rõ ràng là con trai kia mà.
Hai người đi tới bờ sông.
Gió hai bên bờ thổi càng lúc càng lạnh, Thích Thiếu Thương thấy Cố Tích Triều thỉnh thoảng khum tay trên miệng hà hơi cho ấm, bèn đưa tay qua nắm lấy bàn tay cậu.
Cố Tích Triều nhất thời ngẩn ngơ, lập tức rút tay ra.
Thế nhưng Thích Thiếu Thương không chịu buông ra, không chỉ có vậy, anh lại còn rất nghiêm túc mà nhìn thẳng vào đôi mắt cậu.
Cố Tích Triều miễn cưỡng gọi một tiếng: “Anh Thích?”
Thích Thiếu Thương lúc này hoàn hồn, cười cười nói: “Xin lỗi.” Nhưng vẫn không chịu buông tay cậu ra.
Cố Tích Triều thấy vậy cũng không giãy dụa nữa, để mặc anh làm gì thì làm.
“Cậu tới Phong Giang làm gì?” Thích Thiếu Thương đột nhiên hỏi.
“Đến… đến xem thử. Quê ba tôi ở đây mà. Còn anh?”
“Tôi đi du lịch.” Thích Thiếu Thương dừng một chút, rồi cười nói, “Chúng ta thật là có duyên.”
Cố Tích Triều gật đầu.
Gió đêm ùa qua thành phố, nhưng không ai cảm thấy lạnh lẽo, một mảnh tình cảm nào đó vừa nhen nhóm cháy lên, xua tan cái giá rét của không gian. Có người nói đêm tượng trưng cho sự nổi loạn của tự nhiên, thật sự không sai. Thích Thiếu Thương nhìn vào đôi mắt Cố Tích Triều, trong lòng, cảm giác quen thuộc từng chút từng chút cuộn lên, trống ngực đập thình thich, tựa như một thiếu niên chưa nếm trải mùi đời.
Cố Tích Triều dùng môi nhẹ nhàng chạm vào môi anh. Chỉ là một chút nhẹ nhàng, nhưng lại càng không thể quay đầu lại.
Hai người hôn nhau rất lâu bên bờ sông, Thích Thiếu Thương hôn lên cái cổ đang thở gấp gáp của cậu, hỏi: “Tích Triều, Tích Triều, chúng ta có quen biết nhau không?”
Cố Tích Triều không nói lời nào, chỉ ôm chặt lấy anh.
Tình cảm này thật sự là tiến triển nhanh tới mức khó tin.
Buổi tối hôm đó, Thích Thiếu Thương vô cùng mệt mỏi nằm dài trên giường, bên tai nghe văng vẳng âm thanh như gần như xa của Cố Tích Triều: “79... Kỉ Mùi...” Mặc dù nghe rõ ràng, nhưng vì anh thật sự quá mệt mỏi, nên đã vội vàng chìm vào mộng đẹp.
Trong chốc lát, ba món ăn một món canh được bưng lên, Thích Thiếu Thương uống một muỗng canh, cười nói: “Mùi vị cũng không tồi.”
Cố Tích Triều cũng cười, hướng đôi mắt cong cong, phản chiếu ánh sáng lấp lánh mà nhìn lại anh.
Thích Thiếu Thương đột nhiên cảm thấy ngượng ngùng, xấu hổ, trong miệng còn đang nuốt canh, ậm ừ nói với cậu: “Cậu cũng ăn đi.”
Cố Tích Triều mỉm cười, cầm lấy cái thìa cũng múc một muỗng canh.
Canh theo yết hầu chảy vào trong bụng, đôi môi lãnh đạm hồng nhạt của cậu bị nhuộm đỏ hơn một chút, hầu kết di chuyển lên xuống, uyển chuyển đáng yêu. [tới giờ bb chăn dê rồi =)))]
Thích Thiếu Thương suýt nữa là bị sặc, vội vàng nuốt canh vào bụng.
Sau một màn ăn cơm trong câm nín, hai người đẩy cửa bước ra, Cố Tích Triều rụt cổ lại: “Lạnh khiếp quá.”
Thích Thiếu Thương nhìn thấy cái cổ mịn màng trắng trẻo của cậu rụt lại, không hiểu sao trong lòng cảm thấy rất kì lạ. Cố Tích Triều nhìn anh, nói: “Anh Thích, bây giờ anh phải quay về khách sạn sao?” Mặc dù vốn là một câu hỏi, nhưng Thích Thiếu Thương rõ ràng nghe được cậu có ý giữ anh lại.
Anh không chần chờ, thốt lên: “Không vội.”
“Nếu vậy, chúng ta đi dạo chút đi.”
Thích Thiếu Thương không biết trong lòng nghĩ như thế nào, chỉ biết khi Cố Tích Triều nhắc tới câu mà mình đã dự đoán, tự nhiên anh lại vui vẻ gật đầu.
Hai người đi trên con đường nhỏ hướng về bờ sông, thành phố này cũng không thuộc loại giàu có, dọc hai bên đường cũng không phải đèn đuốc gì nhiều, chỉ có vài ánh đèn đường đang hắt những tia mờ ảo vào đêm tối mông lung.
Không có đề tài gì để nói, song như vậy cũng đủ mãn nguyện rồi, thậm chí Thích Thiếu Thương cũng quên mất là trời đang rất lạnh.
Họ đến một con hẻm nhỏ vắng lặng, bề ngang chỉ vừa đủ cho một người, Cố Tích Triều thấy vậy bèn đi lên trước, một đôi giầy bước đi trước mặt Thích Thiếu Thương, phía trên là đôi chân thon nhỏ, là thắt lưng thon nhỏ...
“Hả?...” Thích Thiếu Thương mở miệng thốt lên một tiếng kêu vô nghĩa, Cố Tích Triều quay đầu lại nhìn anh: “Làm sao vậy?”
“Ơ, không có gì.” Anh nghĩ mình chắc là gặp ảo giác rồi, Cố Tích Triều rõ ràng là con trai kia mà.
Hai người đi tới bờ sông.
Gió hai bên bờ thổi càng lúc càng lạnh, Thích Thiếu Thương thấy Cố Tích Triều thỉnh thoảng khum tay trên miệng hà hơi cho ấm, bèn đưa tay qua nắm lấy bàn tay cậu.
Cố Tích Triều nhất thời ngẩn ngơ, lập tức rút tay ra.
Thế nhưng Thích Thiếu Thương không chịu buông ra, không chỉ có vậy, anh lại còn rất nghiêm túc mà nhìn thẳng vào đôi mắt cậu.
Cố Tích Triều miễn cưỡng gọi một tiếng: “Anh Thích?”
Thích Thiếu Thương lúc này hoàn hồn, cười cười nói: “Xin lỗi.” Nhưng vẫn không chịu buông tay cậu ra.
Cố Tích Triều thấy vậy cũng không giãy dụa nữa, để mặc anh làm gì thì làm.
“Cậu tới Phong Giang làm gì?” Thích Thiếu Thương đột nhiên hỏi.
“Đến… đến xem thử. Quê ba tôi ở đây mà. Còn anh?”
“Tôi đi du lịch.” Thích Thiếu Thương dừng một chút, rồi cười nói, “Chúng ta thật là có duyên.”
Cố Tích Triều gật đầu.
Gió đêm ùa qua thành phố, nhưng không ai cảm thấy lạnh lẽo, một mảnh tình cảm nào đó vừa nhen nhóm cháy lên, xua tan cái giá rét của không gian. Có người nói đêm tượng trưng cho sự nổi loạn của tự nhiên, thật sự không sai. Thích Thiếu Thương nhìn vào đôi mắt Cố Tích Triều, trong lòng, cảm giác quen thuộc từng chút từng chút cuộn lên, trống ngực đập thình thich, tựa như một thiếu niên chưa nếm trải mùi đời.
Cố Tích Triều dùng môi nhẹ nhàng chạm vào môi anh. Chỉ là một chút nhẹ nhàng, nhưng lại càng không thể quay đầu lại.
Hai người hôn nhau rất lâu bên bờ sông, Thích Thiếu Thương hôn lên cái cổ đang thở gấp gáp của cậu, hỏi: “Tích Triều, Tích Triều, chúng ta có quen biết nhau không?”
Cố Tích Triều không nói lời nào, chỉ ôm chặt lấy anh.
Tình cảm này thật sự là tiến triển nhanh tới mức khó tin.
Buổi tối hôm đó, Thích Thiếu Thương vô cùng mệt mỏi nằm dài trên giường, bên tai nghe văng vẳng âm thanh như gần như xa của Cố Tích Triều: “79... Kỉ Mùi...” Mặc dù nghe rõ ràng, nhưng vì anh thật sự quá mệt mỏi, nên đã vội vàng chìm vào mộng đẹp.
Tác giả :
黄月