[Thích Cố] Giang Sơn Mỹ Nhân
Chương 16
Khi đám lửa gần tắt, Gia Luật Tà ngửa mặt nằm yên, Cố Tích Triều nghiêng người nằm xuống, hai người hai mảnh tâm tư.
Gia Luật Tà bỗng nhiên chỉ vào bầu trời phía trên, biểu tình hệt như một tiểu hài tử vui vẻ: “Ngươi xem! Thật xinh đẹp.”
Cố Tích Triều không để ý tới hắn. Gia Luật Tà hơi liếc mắt nhìn y một chút, đột nhiên nảy lên ý trêu đùa, xoay qua nắm lấy hai vai Cố Tích Triều đưa y xoay người trở lại.
Gia Luật Tà nằm áp phía trên Cố Tích Triều, hơi thở nóng rực làm cho y thực không thoải mái, sắc mặt giận dữ, liền muốn phát tác.
Chỉ thấy Gia Luật Tà nhếch miệng cười tà buông hai tay y ra, lại xoay người ngã trở về: “Ta chỉ là muốn cho ngươi nhìn những ngôi sao trên bầu trời, không có ý tứ gì khác.”
Cố Tích Triều sắc mặt trầm xuống, nghĩ thầm tên Gia Luật Tà này thật đúng là khó hiểu. Y ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, trong lòng đột nhiên ngơ ngẩn.
Từ nơi này nhìn lên bầu trời trên cao, bởi vì dưới cốc thật sự rất hẹp, vách đá lại đứng dựng lên như hình trăng lưỡi liềm. Vô số những vì sao xinh đẹp ở giữa, lòe lòe nhấp nháy. Hơn nữa trong cốc lại có sương mù lượn lờ, mờ mờ ảo ảo hệt như đang ở chốn thần tiên.
“Thế nào? Ta biết ngươi sẽ thích.” Gia Luật Tà tươi cười sáng lạn, “Đối diện với những thứ xinh đẹp bất cứ ai cũng đều sẽ thích.”
Hắn quay đầu, nghiêm túc nhìn về phía Cố Tích Triều: “Ta lần này là nói thật. Cố Tích Triều, ta nghĩ muốn mang ngươi quay về Liêu quốc, ngươi có nguyện ý theo ta hay không?”
Cố Tích Triều ảm đạm cười, không trả lời mà chỉ lặng lặngnhắm hai mắt lại.
Thiên ý như kiếm, quân ý như đao.
Thích Thiếu Thương đang chìm vào giấc mộng rất dài.
Trong mộng, hắn mơ hồ nghe được một thanh âm, ở bên tai hắn nhẹ nhàng nói: “Kỳ Đình một đêm, Tích Triều suốt đời khó quên.”
Đột nhiên, ký ức đột nhiên như hồng thủy cuộn trào, ào ào mãnh liệt. Tiếng gió vù vù thổi qua, hết thẩy tất cả mọi thứ đều nhanh chóng tan biến. Đợi cho đến khi cuồng phong ngừng thổi, Thích Thiếu Thương phát hiện mình đứng ở trước cửa của Kỳ Đình tửu quán năm nào.
Hắn đẩy cửa đi vào, người nọ cúi đầu ngồi ở bên kỳ án, tay miết quân cờ, giống như đang lâm vào trầm tư. Nghe được thanh âm, y ngẩng đầu hướng hắn chọn mi cười nói: “Đại đương gia, ngươi rốt cục cũng đến, Tích Triều chờ ngươi cũng đã lâu ngày.”
Thích Thiếu Thương trong lòng vui mừng liền tiến lên nắm lấy tay y, nhưng không hiểu sao hắn lại đột nhiên cảm thấy hoa mắt, người nọ cùng bàn cờ kia bỗng nhiên biến mất, bên tai lại truyền đến tiếng đàn.
Hắn nhìn thấy chính mình múa kiếm, oai vũ bay lên. Kiếm khí làm bốc lên hơi nước, mờ mờ ảo ảo cuốn lấy sa trướng màu xanh. Trong làn sương huyền mỹ, người nọ ôm lấy huyền cầm, ngửa mặt mỉm cười, như si như mộng.
Tiếng đàn qua đi, kiếm vũ đột nhiên ngừng lại. Y buông huyền cầm trong tay, thật sâu liếc mắt nhìn mình một cái. Trong ánh mắt kia dường như có thiên ngôn vạn ngữ, lại rốt cục không thể nói ra được câu nào.
Thích Thiếu Thương cảm thấy trong lòng đột nhiên đau nhói. Hắn lại giống như thấy người nọ tay cầm thanh kiếm, bước xuyên qua bên cạnh mình, đi đến trước cửa Kỳ Đình tửu quán rồi dừng cước bộ.
Hắn rõ ràng nhìn thấy ánh mắt y trong lúc đó có bao nhiêu đau thương cùng ưu tịch, hắn rõ ràng cảm giác được trong lòng y có bao nhiêu do dự cùng xót xa. Đó chính là điều hắn vấn luôn muốn biết, thứ đã khiến hắn không có cách nào minh bạch, bí mật ẩn sâu trong đáy lòng y.
Hắn không thể đợi nữa. Hắn không thể để cho y rời đi. Hắn nhất định phải lưu y lại. Thích Thiếu Thương mạnh mẽ xoay người, lao nhanh ra cửa.
Trước mắt cảnh tượng lại hoàn toàn thay đổi, hắn phát hiện mình đang ngồi trên gác thượng của Kỳ Đình tửu quán, dưới trời chiều, người nọ một thân thanh sam, chậm rãi bước đến trước mặt mình, loan hạ thắt lưng, đem một mâm Đỗ Quyên Túy Ngư đặt trên bàn cho hắn.
Thích Thiếu Thương trước mắt sáng ngời, cầm lấy tay y, ra sức nắm chặt: “Vị thư sinh này đúng là nhất biểu nhân tài, khí vũ bất phàm.”
Người nọ kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn về phía hắn, chậm rãi thêu mi mỉm cười: “Ngươi cũng là nhất phái anh hùng khí khái.”
Chỉ vài giây đó trong giấc mộng mênh mang, vào giờ khắc này lại trở thành vĩnh cửu…
Ta đã đuổi kịp y. Ta rốt cục cũng đã nắm chặt được y!
Thích Thiếu Thương mãn nguyện nở nụ cười.
.
Gia Luật Tà bỗng nhiên chỉ vào bầu trời phía trên, biểu tình hệt như một tiểu hài tử vui vẻ: “Ngươi xem! Thật xinh đẹp.”
Cố Tích Triều không để ý tới hắn. Gia Luật Tà hơi liếc mắt nhìn y một chút, đột nhiên nảy lên ý trêu đùa, xoay qua nắm lấy hai vai Cố Tích Triều đưa y xoay người trở lại.
Gia Luật Tà nằm áp phía trên Cố Tích Triều, hơi thở nóng rực làm cho y thực không thoải mái, sắc mặt giận dữ, liền muốn phát tác.
Chỉ thấy Gia Luật Tà nhếch miệng cười tà buông hai tay y ra, lại xoay người ngã trở về: “Ta chỉ là muốn cho ngươi nhìn những ngôi sao trên bầu trời, không có ý tứ gì khác.”
Cố Tích Triều sắc mặt trầm xuống, nghĩ thầm tên Gia Luật Tà này thật đúng là khó hiểu. Y ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, trong lòng đột nhiên ngơ ngẩn.
Từ nơi này nhìn lên bầu trời trên cao, bởi vì dưới cốc thật sự rất hẹp, vách đá lại đứng dựng lên như hình trăng lưỡi liềm. Vô số những vì sao xinh đẹp ở giữa, lòe lòe nhấp nháy. Hơn nữa trong cốc lại có sương mù lượn lờ, mờ mờ ảo ảo hệt như đang ở chốn thần tiên.
“Thế nào? Ta biết ngươi sẽ thích.” Gia Luật Tà tươi cười sáng lạn, “Đối diện với những thứ xinh đẹp bất cứ ai cũng đều sẽ thích.”
Hắn quay đầu, nghiêm túc nhìn về phía Cố Tích Triều: “Ta lần này là nói thật. Cố Tích Triều, ta nghĩ muốn mang ngươi quay về Liêu quốc, ngươi có nguyện ý theo ta hay không?”
Cố Tích Triều ảm đạm cười, không trả lời mà chỉ lặng lặngnhắm hai mắt lại.
Thiên ý như kiếm, quân ý như đao.
Thích Thiếu Thương đang chìm vào giấc mộng rất dài.
Trong mộng, hắn mơ hồ nghe được một thanh âm, ở bên tai hắn nhẹ nhàng nói: “Kỳ Đình một đêm, Tích Triều suốt đời khó quên.”
Đột nhiên, ký ức đột nhiên như hồng thủy cuộn trào, ào ào mãnh liệt. Tiếng gió vù vù thổi qua, hết thẩy tất cả mọi thứ đều nhanh chóng tan biến. Đợi cho đến khi cuồng phong ngừng thổi, Thích Thiếu Thương phát hiện mình đứng ở trước cửa của Kỳ Đình tửu quán năm nào.
Hắn đẩy cửa đi vào, người nọ cúi đầu ngồi ở bên kỳ án, tay miết quân cờ, giống như đang lâm vào trầm tư. Nghe được thanh âm, y ngẩng đầu hướng hắn chọn mi cười nói: “Đại đương gia, ngươi rốt cục cũng đến, Tích Triều chờ ngươi cũng đã lâu ngày.”
Thích Thiếu Thương trong lòng vui mừng liền tiến lên nắm lấy tay y, nhưng không hiểu sao hắn lại đột nhiên cảm thấy hoa mắt, người nọ cùng bàn cờ kia bỗng nhiên biến mất, bên tai lại truyền đến tiếng đàn.
Hắn nhìn thấy chính mình múa kiếm, oai vũ bay lên. Kiếm khí làm bốc lên hơi nước, mờ mờ ảo ảo cuốn lấy sa trướng màu xanh. Trong làn sương huyền mỹ, người nọ ôm lấy huyền cầm, ngửa mặt mỉm cười, như si như mộng.
Tiếng đàn qua đi, kiếm vũ đột nhiên ngừng lại. Y buông huyền cầm trong tay, thật sâu liếc mắt nhìn mình một cái. Trong ánh mắt kia dường như có thiên ngôn vạn ngữ, lại rốt cục không thể nói ra được câu nào.
Thích Thiếu Thương cảm thấy trong lòng đột nhiên đau nhói. Hắn lại giống như thấy người nọ tay cầm thanh kiếm, bước xuyên qua bên cạnh mình, đi đến trước cửa Kỳ Đình tửu quán rồi dừng cước bộ.
Hắn rõ ràng nhìn thấy ánh mắt y trong lúc đó có bao nhiêu đau thương cùng ưu tịch, hắn rõ ràng cảm giác được trong lòng y có bao nhiêu do dự cùng xót xa. Đó chính là điều hắn vấn luôn muốn biết, thứ đã khiến hắn không có cách nào minh bạch, bí mật ẩn sâu trong đáy lòng y.
Hắn không thể đợi nữa. Hắn không thể để cho y rời đi. Hắn nhất định phải lưu y lại. Thích Thiếu Thương mạnh mẽ xoay người, lao nhanh ra cửa.
Trước mắt cảnh tượng lại hoàn toàn thay đổi, hắn phát hiện mình đang ngồi trên gác thượng của Kỳ Đình tửu quán, dưới trời chiều, người nọ một thân thanh sam, chậm rãi bước đến trước mặt mình, loan hạ thắt lưng, đem một mâm Đỗ Quyên Túy Ngư đặt trên bàn cho hắn.
Thích Thiếu Thương trước mắt sáng ngời, cầm lấy tay y, ra sức nắm chặt: “Vị thư sinh này đúng là nhất biểu nhân tài, khí vũ bất phàm.”
Người nọ kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn về phía hắn, chậm rãi thêu mi mỉm cười: “Ngươi cũng là nhất phái anh hùng khí khái.”
Chỉ vài giây đó trong giấc mộng mênh mang, vào giờ khắc này lại trở thành vĩnh cửu…
Ta đã đuổi kịp y. Ta rốt cục cũng đã nắm chặt được y!
Thích Thiếu Thương mãn nguyện nở nụ cười.
.
Tác giả :
黄月