[Thích Cố] Đợi Chờ
Chương 1
Thích Thiếu Thương chờ ở quán bar của hắn.
Quán bar tên là Waiting Bar, thức uống ưa chuộng nhất của khách cũng tên là Waiting, dần dần, ai nấy đều rõ tâm tư của Thích Thiếu Thương.
Hắn đã đợi rất lâu.
Ban đầu có vài người quan tâm muốn biết hắn rốt cuộc đợi ai, sau này thành quen, không ai tò mò nữa.
Đêm xuống, Thích Thiếu Thương ngồi ở quầy, xoay lưng về phía cửa chính, nghiêng đầu, ngón tay gõ nhẹ trên mặt bàn. Dáng vẻ chờ đợi, lại không gấp rút.
Lúc này, cửa mở.
Đã làm ăn buôn bán, cửa quán bar có mở cũng chẳng phải chuyện gì lạ.
Nhưng tấm lưng Thích Thiếu Thương lại cứng đờ.
Hắn cơ hồ phải hít sâu một hơi mới có thể chậm rãi quay đầu.
Mọi người xung quanh hóa thành hư ảo, chỉ còn bóng dáng khoác áo xanh chậm rãi bước đến.
Thích Thiếu Thương vẫn ngồi yên như cũ.
Hắn muốn vươn cánh tay mà nói: “Cuối cùng cũng đến rồi.”
Và muốn ve vuốt mái tóc quăn: “Nhiều năm như vậy, ngươi chẳng thay đổi chút nào.”
Càng muốn ngâm nga câu nói đã quá quen thuộc: “Vị thư sinh này, thật là nhất biểu nhân tài, khí vũ bất phàm.”
Thế nhưng cuối cùng vẫn chẳng thể thốt nên lời, chỉ có ánh mắt chăm chú nhìn y không biết chán.
Lần này đã đợi hai trăm năm.
Là lần đợi ngắn nhất của Thích Thiếu Thương.
Chỉ có người từng trải mới biết, luân hồi chỉ theo duy nhất một con đường.
Như người nọ, đã qua bao kiếp, đều là gương mặt này, tóc quăn, thậm chí — luôn thích mặc áo xanh.
Là vấn vương kiếp trước, hay để hắn dễ dàng nhận ra trong biển người xuôi ngược?
Thích Thiếu Thương thật tâm cười rộ. Hai trăm năm qua, đó là nụ cười đầu tiên xuất hiện trên đôi má lúm đồng tiền.
Hôm nay Cố Tích Triều mang trong người nhiều phiền muộn.
Bởi giấc mơ kia.
Trong mộng, cậu liều mạng vung kiếm, cảm giác như đang giết người, lại không nghe tiếng kêu la, chỉ nhìn thấy máu không ngừng chảy dọc theo sống kiếm, nhiễm đỏ tay mình.
Cậu muốn dừng lại nhưng chẳng thể. Lưỡi kiếm tiếp tục vung lên, mệt rã rời, lại vẫn tiếp tục đâm đâm chém chém.
Đang lúc tuyệt vọng, đột nhiên có người nắm lấy tay cậu, tuy nhìn không rõ mặt, lại truyền đến hơi thở ấm áp.
Kiếm bất tri bất giác rơi xuống, cậu nhắm mắt, an tâm tựa vào…
Đây không phải là giấc mơ đẹp. Sáng sớm tỉnh dậy, tay chân đau nhức, dường như đêm qua thật sự trải qua một hồi giết chóc.
Vậy nên, Cố Tích Triều rất sợ gặp những giấc mơ như thế, nhưng tiếc thay, giấc mơ này đã theo cậu từ khi lên mười, mỗi năm một lần; sau hai mươi tuổi, thời gian rút ngắn thành mỗi tháng một lần; đến cuối tuần này thì đã liên tục ba đêm.
Cậu cảm thấy, dường như đầu mình sắp hỏng mất rồi.
Chậm rãi lái xe trên đường mà chẳng biết đi đâu, không dám về nhà, không dám nhìn đến giường gối nữa.
Đêm đông giá rét, cái lạnh cắt vào xương thịt, tay cậu kéo chặt áo khoác vào người. Nhìn bên ngã tư đường, Waiting Bar tỏa ra ánh sáng màu cam ấm áp, không chút suy nghĩ liền bước vào.
Vodka ở Waiting dùng nước chanh điều chế, nhàn nhạt sắc xanh, trên cùng là một lớp vàng nhu hòa, phối màu thật vừa ý cậu.
Rượu trong vắt như nước, lại nóng tựa lửa, chầm chậm ngấm vào người.
Uống vài ngụm nhỏ, Cố Tích Triều thoải mái nheo mắt, thầm nhủ, suốt ba ngày rồi, giờ mới được tận hưởng khoảnh khắc khiến người ta hài lòng nhất.
Đáng tiếc duy trì không được bao lâu, lại bắt đầu cảm thấy không được tự nhiên.
Dường như có gì đó lưu lại trên người cậu như hình với bóng, hừng hực cháy bỏng đến phát đau.
Cậu xoay người, rốt cuộc truy ra ngọn nguồn, là người con trai sau quầy bar.
Rất đẹp, đôi mắt to ngời sáng tinh anh dõi theo cậu, miệng cười toe toét vô cùng mất hình tượng.
Ngọn lửa vô danh nhen trong người Cố Tích Triều mấy ngày liên tiếp cuối cùng cũng tìm được nơi phát tiết.
Mang theo men say, cậu đi qua, gõ mạnh lên quầy, “Nè, anh biết tôi sao?”
Quán bar tên là Waiting Bar, thức uống ưa chuộng nhất của khách cũng tên là Waiting, dần dần, ai nấy đều rõ tâm tư của Thích Thiếu Thương.
Hắn đã đợi rất lâu.
Ban đầu có vài người quan tâm muốn biết hắn rốt cuộc đợi ai, sau này thành quen, không ai tò mò nữa.
Đêm xuống, Thích Thiếu Thương ngồi ở quầy, xoay lưng về phía cửa chính, nghiêng đầu, ngón tay gõ nhẹ trên mặt bàn. Dáng vẻ chờ đợi, lại không gấp rút.
Lúc này, cửa mở.
Đã làm ăn buôn bán, cửa quán bar có mở cũng chẳng phải chuyện gì lạ.
Nhưng tấm lưng Thích Thiếu Thương lại cứng đờ.
Hắn cơ hồ phải hít sâu một hơi mới có thể chậm rãi quay đầu.
Mọi người xung quanh hóa thành hư ảo, chỉ còn bóng dáng khoác áo xanh chậm rãi bước đến.
Thích Thiếu Thương vẫn ngồi yên như cũ.
Hắn muốn vươn cánh tay mà nói: “Cuối cùng cũng đến rồi.”
Và muốn ve vuốt mái tóc quăn: “Nhiều năm như vậy, ngươi chẳng thay đổi chút nào.”
Càng muốn ngâm nga câu nói đã quá quen thuộc: “Vị thư sinh này, thật là nhất biểu nhân tài, khí vũ bất phàm.”
Thế nhưng cuối cùng vẫn chẳng thể thốt nên lời, chỉ có ánh mắt chăm chú nhìn y không biết chán.
Lần này đã đợi hai trăm năm.
Là lần đợi ngắn nhất của Thích Thiếu Thương.
Chỉ có người từng trải mới biết, luân hồi chỉ theo duy nhất một con đường.
Như người nọ, đã qua bao kiếp, đều là gương mặt này, tóc quăn, thậm chí — luôn thích mặc áo xanh.
Là vấn vương kiếp trước, hay để hắn dễ dàng nhận ra trong biển người xuôi ngược?
Thích Thiếu Thương thật tâm cười rộ. Hai trăm năm qua, đó là nụ cười đầu tiên xuất hiện trên đôi má lúm đồng tiền.
Hôm nay Cố Tích Triều mang trong người nhiều phiền muộn.
Bởi giấc mơ kia.
Trong mộng, cậu liều mạng vung kiếm, cảm giác như đang giết người, lại không nghe tiếng kêu la, chỉ nhìn thấy máu không ngừng chảy dọc theo sống kiếm, nhiễm đỏ tay mình.
Cậu muốn dừng lại nhưng chẳng thể. Lưỡi kiếm tiếp tục vung lên, mệt rã rời, lại vẫn tiếp tục đâm đâm chém chém.
Đang lúc tuyệt vọng, đột nhiên có người nắm lấy tay cậu, tuy nhìn không rõ mặt, lại truyền đến hơi thở ấm áp.
Kiếm bất tri bất giác rơi xuống, cậu nhắm mắt, an tâm tựa vào…
Đây không phải là giấc mơ đẹp. Sáng sớm tỉnh dậy, tay chân đau nhức, dường như đêm qua thật sự trải qua một hồi giết chóc.
Vậy nên, Cố Tích Triều rất sợ gặp những giấc mơ như thế, nhưng tiếc thay, giấc mơ này đã theo cậu từ khi lên mười, mỗi năm một lần; sau hai mươi tuổi, thời gian rút ngắn thành mỗi tháng một lần; đến cuối tuần này thì đã liên tục ba đêm.
Cậu cảm thấy, dường như đầu mình sắp hỏng mất rồi.
Chậm rãi lái xe trên đường mà chẳng biết đi đâu, không dám về nhà, không dám nhìn đến giường gối nữa.
Đêm đông giá rét, cái lạnh cắt vào xương thịt, tay cậu kéo chặt áo khoác vào người. Nhìn bên ngã tư đường, Waiting Bar tỏa ra ánh sáng màu cam ấm áp, không chút suy nghĩ liền bước vào.
Vodka ở Waiting dùng nước chanh điều chế, nhàn nhạt sắc xanh, trên cùng là một lớp vàng nhu hòa, phối màu thật vừa ý cậu.
Rượu trong vắt như nước, lại nóng tựa lửa, chầm chậm ngấm vào người.
Uống vài ngụm nhỏ, Cố Tích Triều thoải mái nheo mắt, thầm nhủ, suốt ba ngày rồi, giờ mới được tận hưởng khoảnh khắc khiến người ta hài lòng nhất.
Đáng tiếc duy trì không được bao lâu, lại bắt đầu cảm thấy không được tự nhiên.
Dường như có gì đó lưu lại trên người cậu như hình với bóng, hừng hực cháy bỏng đến phát đau.
Cậu xoay người, rốt cuộc truy ra ngọn nguồn, là người con trai sau quầy bar.
Rất đẹp, đôi mắt to ngời sáng tinh anh dõi theo cậu, miệng cười toe toét vô cùng mất hình tượng.
Ngọn lửa vô danh nhen trong người Cố Tích Triều mấy ngày liên tiếp cuối cùng cũng tìm được nơi phát tiết.
Mang theo men say, cậu đi qua, gõ mạnh lên quầy, “Nè, anh biết tôi sao?”
Tác giả :
Thanh Ngọc