Thích Cậu
Chương 27
Những ngày tháng hoà hợp trôi qua đặc biệt nhanh, Tương Vân Hàng luôn chìm đắm giữa cảm giác hạnh phúc và thống khổ. Ai kêu cậu chỉ có hạnh phúc, mà không có ‘tính phúc’ chứ …( tính 性: tình dục; phúc 福: vận may) Từ sau khi cậu và Trang Liễu làm lành, tên nhóc kia rất ít rất ít khi giúp cậu giải quyết vấn đề cá nhân! Kêu một người đã nếm thử vị thịt trở về mỗi ngày ăn chay cũng thật quá tàn nhẫn đi!
Vì thế, mỗi ngày Tương Vân Hàng đều cân nhắc phải làm thế nào để lấy lại phúc lợi cá nhân cho Tương Vân Hàng ‘nhỏ’.
—
Đêm tình nhân thất tịch (ngày 7-7 âm lịch) đặc biệt náo nhiệt, ông chủ quán bar rất hào phóng trả thù lao gấp năm lần để mời nhóm nhạc Tương Vân Hàng đến trình diễn, dù sao, fan của Tương Vân Hàng cũng rất đông.
Nhưng Tương Vân Hàng vẫn từ chối thẳng thừng.
Ban ngày để Trang Liễu một mình đến khu vui chơi, cậu ở nhà chuẩn bị bữa tối dưới ánh nến. Vì để không lãng phí cơ hội chính thức thổ lộ đồng thời đánh hạ được kẻ địch này, cả Tương Vân Hàng lớn và ‘nhỏ’ đều tràn đầy hăng hái. Trước tiên lấy mấy ngọn nến phòng khi cúp điện gắn lên bàn cơm, Tương Vân Hàng lại bắt đầu cân nhắc nên bắt đầu như thế nào mới tốt. Hình như Trang Liễu rất thích ăn trái cây, cho nên Tương Vân Hàng cố chịu đói khiêng về hơn mười kí trái cây đủ màu, còn phát huy siêu trình độ làm một mâm salad trái cây. Quà thì tất phải có, mấy bộ DVD Edition Collection như [Long môn khách sạn] [Hiệp khách hành] được lén lút nhét dưới một đống trái cây. Trong phòng khách tua đi tua lại bài hát ‘Thượng Hải một tiếng cười” …Chai rượu nho loại bình thường duy nhất trên bàn ăn là do ông Tương gửi hoả tốc qua sau khi gọi điện thoại.
Tương Vân Hàng thấy tất cả đã được chuẩn bị tốt, thì trong lòng cảm thấy vô cùng … vô cùng tuyệt vời … Ừa.
Lúc chuông cửa vang lên, Tương Vân Hàng có tí ti khẩn trương. Kết quả, Trang Liễu vừa vào cửa liền nhanh chóng ngồi dán vào sô pha, cuốn lấy gối ôm, cầm điều khiển từ xa lên, nét mặt thật sự rất chuyên chú – [Tuyệt đại song kiều] sắp bắt đầu rồi.
Tương Vân Hàng nổi cục tức a, lập tức dạng lớn hai chân chắn giữa Trang Liễu và cái TV: “Không được! Ăn cơm trước!” Ông đây đã chuẩn bị rất lâu đó!!
Trang Liễu khó xử cọ cọ gối ôm, còn lấy tay chọc cơ bụng Tương Vân Hàng để lấy lòng: “Tương Vân Hàng…”
Một tiếng này gọi thật sự rất có cảm giác, toàn thân Tương Vân Hàng tê dại, thân thể quăng vũ khí đầu hàng trước cả đầu óc.
Trang Liễu mặt mày rạng rỡ, lại mềm mại bỏ thêm một câu: “Tương Vân Hàng, cậu thật tốt.”
Tương Vân Hàng vừa tức lại vừa thích, chỉ có thể yên lặng đi qua thổi tắt ngọn nến vừa mới được châm lên, ôm mâm salad trái cây ngồi lên sô pha xem phim với Trang Liễu. Chẳng qua hai người bọn họ, cậu đút tớ một miếng, tớ đút cậu một miếng, nhìn qua cũng rất ấm áp.
Chờ Trang Liễu xem xong phim, Tương Vân Hàng mới bi ai phát hiện, trái cây đã bị mình ăn hết, mà bản thân cũng no lun = =
Trang Liễu ‘tâm mãn ý túc’ (vừa lòng thoã ý) cuối cùng thực nể mặt, chú ý đến bàn ăn đặt bên cửa sổ, ánh mắt của tên này thật hiểm, vừa nhìn đã lấy ra được DVD được giấu rất sâu, đôi mắt sáng long lanh hoàn toàn hướng về phía Tương Vân Hàng biểu đạt lòng biết ơn, sau đó lại chuyển hướng đến chai rượu nho bên cạnh. Rượu lâu năm tản ra hương nồng, Trang Liễu hơi bị mê hoặc – trái cây là tinh hoa của thực vật, cũng là thứ mà Trang Liễu thích nhất.
Tương Vân Hàng vội vàng châm nến lại lần nữa, vừa hơi ngượng ngùng nói: “Cái này… Uống chút rượu nha. Uống xong tớ có chuyện muốn nói!”
“Được nha” Trang Liễu cầu còn không được ấy chứ, chờ Tương Vân Hàng rót rượu giúp y xong, y vội vã uống ừng ực ừng ực sạch sẽ, giống như đang uống nước, rồi lập tức lại trông mong nhìn Tương Vân Hàng, ánh mắt toả sáng,viết: “Còn muốn…”
Tương Vân Hàng tâm tình phức tạp rót đầy cho y, kết quả này tuy chính hợp ý của cậu, nhưng bầu không khí này, sao luôn cảm thấy có điểm không đúng…
Chuyện vượt qua kế hoạch của cậu vẫn còn ở phía sau: Vừa uống hết hai ly rượu, Trang Liễu đã say. Không có biện pháp, thực vật thân thảo có sức chịu đựng thật sự vô cùng thê thảm với cồn. Được rồi, chuốc say Trang Liễu cũng coi như là một trong những mục tiêu tà ác của Tương Vân Hàng, nhưng mà, phản ứng sau khi say của Trang Liễu thật sự quá khó đoán…
Trang Liễu sau khi uống rượu rất an tĩnh, bởi vì y buồn ngủ. Trước khi Tương Vân Hàng kịp phản ứng, y đã rầm một tiếng ngã úp sấp lên trên bàn.
“**!!!!” Tương Vân Hàng thầm mắng, đi qua nhéo nhéo mặt Trang Liễu, hoàn toàn không phản ứng. Lúc này có giả bộ đáng yêu mấy cũng không có tác dụng, Tương Vân Hàng ôm một bụng lửa giận, cố gắng bế Trang Liễu lên, không cam lòng gào to mấy tiếng sát lỗ tai y: “Trước đừng ngủ a Trang Liễu! Khốn khiếp! Tớ còn chưa nói mà!! Ông đây thích cậu!! Nghe thấy không!! Không được ngủ!! Làm bà xã của tớ đi!!!!! Không nói không làm chính là đồng ý a!!!!!”
Trang liễu mơ mơ màng màng hé mắt thành một đường chỉ nhỏ, oai đầu nhìn con rồng phun lửa trước mắt một lúc lâu, sau đó hai chân móc lên thắt lưng của Tương Vân Hàng, cái mông làm nũng cọ cọ, tay mềm mềm đặt lên bả vai Tương Vân Hàng, lại nhích qua thỏ thẻ một chút ở miệng cậu ta, mềm nhũn nói: “Tương Vân Hàng, buồn ngủ quá a……”
Phốc ——
Tương Vân Hàng phun máu mũi, trực tiếp lại bị đánh bại. (thật không có tiền đồ mà)
Vì thế, mỗi ngày Tương Vân Hàng đều cân nhắc phải làm thế nào để lấy lại phúc lợi cá nhân cho Tương Vân Hàng ‘nhỏ’.
—
Đêm tình nhân thất tịch (ngày 7-7 âm lịch) đặc biệt náo nhiệt, ông chủ quán bar rất hào phóng trả thù lao gấp năm lần để mời nhóm nhạc Tương Vân Hàng đến trình diễn, dù sao, fan của Tương Vân Hàng cũng rất đông.
Nhưng Tương Vân Hàng vẫn từ chối thẳng thừng.
Ban ngày để Trang Liễu một mình đến khu vui chơi, cậu ở nhà chuẩn bị bữa tối dưới ánh nến. Vì để không lãng phí cơ hội chính thức thổ lộ đồng thời đánh hạ được kẻ địch này, cả Tương Vân Hàng lớn và ‘nhỏ’ đều tràn đầy hăng hái. Trước tiên lấy mấy ngọn nến phòng khi cúp điện gắn lên bàn cơm, Tương Vân Hàng lại bắt đầu cân nhắc nên bắt đầu như thế nào mới tốt. Hình như Trang Liễu rất thích ăn trái cây, cho nên Tương Vân Hàng cố chịu đói khiêng về hơn mười kí trái cây đủ màu, còn phát huy siêu trình độ làm một mâm salad trái cây. Quà thì tất phải có, mấy bộ DVD Edition Collection như [Long môn khách sạn] [Hiệp khách hành] được lén lút nhét dưới một đống trái cây. Trong phòng khách tua đi tua lại bài hát ‘Thượng Hải một tiếng cười” …Chai rượu nho loại bình thường duy nhất trên bàn ăn là do ông Tương gửi hoả tốc qua sau khi gọi điện thoại.
Tương Vân Hàng thấy tất cả đã được chuẩn bị tốt, thì trong lòng cảm thấy vô cùng … vô cùng tuyệt vời … Ừa.
Lúc chuông cửa vang lên, Tương Vân Hàng có tí ti khẩn trương. Kết quả, Trang Liễu vừa vào cửa liền nhanh chóng ngồi dán vào sô pha, cuốn lấy gối ôm, cầm điều khiển từ xa lên, nét mặt thật sự rất chuyên chú – [Tuyệt đại song kiều] sắp bắt đầu rồi.
Tương Vân Hàng nổi cục tức a, lập tức dạng lớn hai chân chắn giữa Trang Liễu và cái TV: “Không được! Ăn cơm trước!” Ông đây đã chuẩn bị rất lâu đó!!
Trang Liễu khó xử cọ cọ gối ôm, còn lấy tay chọc cơ bụng Tương Vân Hàng để lấy lòng: “Tương Vân Hàng…”
Một tiếng này gọi thật sự rất có cảm giác, toàn thân Tương Vân Hàng tê dại, thân thể quăng vũ khí đầu hàng trước cả đầu óc.
Trang Liễu mặt mày rạng rỡ, lại mềm mại bỏ thêm một câu: “Tương Vân Hàng, cậu thật tốt.”
Tương Vân Hàng vừa tức lại vừa thích, chỉ có thể yên lặng đi qua thổi tắt ngọn nến vừa mới được châm lên, ôm mâm salad trái cây ngồi lên sô pha xem phim với Trang Liễu. Chẳng qua hai người bọn họ, cậu đút tớ một miếng, tớ đút cậu một miếng, nhìn qua cũng rất ấm áp.
Chờ Trang Liễu xem xong phim, Tương Vân Hàng mới bi ai phát hiện, trái cây đã bị mình ăn hết, mà bản thân cũng no lun = =
Trang Liễu ‘tâm mãn ý túc’ (vừa lòng thoã ý) cuối cùng thực nể mặt, chú ý đến bàn ăn đặt bên cửa sổ, ánh mắt của tên này thật hiểm, vừa nhìn đã lấy ra được DVD được giấu rất sâu, đôi mắt sáng long lanh hoàn toàn hướng về phía Tương Vân Hàng biểu đạt lòng biết ơn, sau đó lại chuyển hướng đến chai rượu nho bên cạnh. Rượu lâu năm tản ra hương nồng, Trang Liễu hơi bị mê hoặc – trái cây là tinh hoa của thực vật, cũng là thứ mà Trang Liễu thích nhất.
Tương Vân Hàng vội vàng châm nến lại lần nữa, vừa hơi ngượng ngùng nói: “Cái này… Uống chút rượu nha. Uống xong tớ có chuyện muốn nói!”
“Được nha” Trang Liễu cầu còn không được ấy chứ, chờ Tương Vân Hàng rót rượu giúp y xong, y vội vã uống ừng ực ừng ực sạch sẽ, giống như đang uống nước, rồi lập tức lại trông mong nhìn Tương Vân Hàng, ánh mắt toả sáng,viết: “Còn muốn…”
Tương Vân Hàng tâm tình phức tạp rót đầy cho y, kết quả này tuy chính hợp ý của cậu, nhưng bầu không khí này, sao luôn cảm thấy có điểm không đúng…
Chuyện vượt qua kế hoạch của cậu vẫn còn ở phía sau: Vừa uống hết hai ly rượu, Trang Liễu đã say. Không có biện pháp, thực vật thân thảo có sức chịu đựng thật sự vô cùng thê thảm với cồn. Được rồi, chuốc say Trang Liễu cũng coi như là một trong những mục tiêu tà ác của Tương Vân Hàng, nhưng mà, phản ứng sau khi say của Trang Liễu thật sự quá khó đoán…
Trang Liễu sau khi uống rượu rất an tĩnh, bởi vì y buồn ngủ. Trước khi Tương Vân Hàng kịp phản ứng, y đã rầm một tiếng ngã úp sấp lên trên bàn.
“**!!!!” Tương Vân Hàng thầm mắng, đi qua nhéo nhéo mặt Trang Liễu, hoàn toàn không phản ứng. Lúc này có giả bộ đáng yêu mấy cũng không có tác dụng, Tương Vân Hàng ôm một bụng lửa giận, cố gắng bế Trang Liễu lên, không cam lòng gào to mấy tiếng sát lỗ tai y: “Trước đừng ngủ a Trang Liễu! Khốn khiếp! Tớ còn chưa nói mà!! Ông đây thích cậu!! Nghe thấy không!! Không được ngủ!! Làm bà xã của tớ đi!!!!! Không nói không làm chính là đồng ý a!!!!!”
Trang liễu mơ mơ màng màng hé mắt thành một đường chỉ nhỏ, oai đầu nhìn con rồng phun lửa trước mắt một lúc lâu, sau đó hai chân móc lên thắt lưng của Tương Vân Hàng, cái mông làm nũng cọ cọ, tay mềm mềm đặt lên bả vai Tương Vân Hàng, lại nhích qua thỏ thẻ một chút ở miệng cậu ta, mềm nhũn nói: “Tương Vân Hàng, buồn ngủ quá a……”
Phốc ——
Tương Vân Hàng phun máu mũi, trực tiếp lại bị đánh bại. (thật không có tiền đồ mà)
Tác giả :
Đạo Đạo Lĩnh