Thị Vệ Sinh Bánh Bao
Chương 54: Hẹn ước lên đường
Ngực trái đập mạnh đến mức gần như không chịu nổi, Thập Thất đưa tay nắm chặt vạt áo trên ngực trái, muốn mở miệng nói chuyện, nhưng cổ họng lại khô ran không nói được nên lời, Hình Bắc Minh thì đã hơi mất kiên nhẫn, đè ai đó lên cột đình, “Nói mau!”
Môi Thập Thất run rẩy: “… Thích, thích thích ngươi…” Trán gần toát mồ hôi. Người nào đó thì thỏa mãn rồi, vội vã cắn lên đôi môi run run, lại một nụ hôn sâu. Say mê, cuối cùng Thập Thất cũng ngừng run, nghênh đón nụ hôn nóng rực mãnh liệt. Tuy gió lạnh hiu hiu, nhưng không khí giữa hai người vẫn nóng hầm hập.
Ngồi khóa trên đùi Hình Bắc Minh, Thập Thất còn giữ được chút tỉnh táo cuối cùng nhìn quanh, bị nhát cắn mạnh trước ngực kéo trở lại, Hình Bắc Minh bất mãn: “Ta đã nói rồi, sẽ không có kẻ lớn gan nào dám vào, yên tâm hưởng thụ là được rồi.” Thứ cực đại của mình chen vào huyệt khẩu đã được khai phá cẩn thận, chưa kịp đợi Thập Thất thích ứng đã mãnh liệt ra vào, tư thế như thế này vào quá sâu, tiếng thở dốc rên rỉ khó nén của Thập Thất ngân nga trong đình…
Hình Bắc Minh vừa được nghe Thập Thất nói thích ôm người ta vận động một lúc lâu, xem như đã tạm thỏa mãn, hôn hôn đường cổ đẫm mồ hôi của Thập Thất, đột nhiên nảy ý xấu. Chầm chậm dần động tác, Thập Thất khó chịu, mở đôi mắt đẫm nước ra nhìn Hình Bắc Minh đang có vẻ rất nhàn nhã, “Chủ tử?”
Hình Bắc Minh nhịp nhịp chân, khiến Thập Thất nhịn không được rên một tiếng: “Tư thế này vừa hay, hay là ngươi tự chuyển động? Bản bảo chủ cũng nên kiểm tra cuốn xuân cung lần trước rồi, ngoan nào!”
Chủ tử đang tính nợ với mình! Thập Thất gần như có thể tưởng tượng được những ngày sau này của mình cực kì không ổn, cuốn xuân cung đó… Dường như rất dày… Đâm mạnh một cái, Thập Thất hoàn hồn lại, nghe chủ tử bất mãn nói bên tai: “Còn dám thất thần, xem ra lực uy hiếp của bản bảo chưa đủ mạnh~ Cẩn thận coi chừng chúng ta sẽ ở trong này cả ngày hôm nay! Nhanh lên, chuyển động thế nào để dễ chịu, hẳn là dưới tranh có chú giải.”
Cái đầu đã như nhũn ra làm sao còn nhớ được, nhưng bị kẹp một nửa rất khó chịu, Thập Thất đành phải dựa theo hình vẽ, chầm chậm nhấc người lên rồi hạ xuống, cảm giác khi tự chuyển động quả nhiên khác khi bị động! Đây là suy nghĩ thật trong lòng hai người. Chỉ có thể, ở phương diện này nam tử vẫn luôn làm theo bản năng, dần dần, Thập Thất đã tìm được then chốt bên trong, mỗi lần lên xuống dường như đều có thể chạm đến điểm nhạy cảm bên trong, hai má bị lửa dục hun đỏ, nhiệt khí thở ra cũng cuốn lấy người bên dưới.
Hình Bắc Minh cũng không rảnh rỗi, môi không ngừng châm lửa khắp nơi trên người Thập Thất, điểm đứng thẳng trước ngực Thập Thất đã bị liếm cắn vân vê đến sưng đỏ, mỗi lần chạm vào lại khiến cả người run rẩy.
Tốc độ lên xuống càng lúc càng nhanh, mồ hôi trong suốt rơi xuống y phục, tay vịn theo nhịp chuyển động, mái tóc dài xỏa dán trên lưng, vai, còn có một ít dán bên má, thứ vốn nóng bỏng lại càng cứng rắn nóng rát, ma sát giữa phần bụng gần như dán chặt của hai người, dịch thể chảy ra dính ướt làn da cả hai, chầm chậm chảy xuống, thấm đẫm nơi đang gắn bó chặt chẽ. Thập Thất thở dốc, tình dục mãnh liệt mang theo tình cảm sâu đậm, tim đập như muốn vỡ tung, mơ hồ nhìn chủ tử đã không còn cách xa, cúi người tìm kiếm đôi môi hắn.
“Ư… Chủ tử, chủ tử…” Tiếng gọi chủ tử ngập đầu tình cảm khiến người nào đó kích động lên, đón lấy đôi môi tìm đến, mặc sức triền miên quấy nhiễu, đôi tay vốn đang vuốt ve khắp nơi siết chặt lấy hông Thập Thất, ngay khi hắn nâng cao thân thể lên thì kéo mạnh xuống, hung hăng xông vào bên trong nơi nóng bỏng siết chặt, bức ra càng nhiều tiếng rên rỉ không thể kiềm chế.
“A…” Đôi môi vừa hơi rời lại dán chặt, nuốt tiếng kêu không cẩn thận để lộ xuống.
Động tác kịch liệt, thân thể và thân thể quấn chặt, tiếng xác thịt đánh vào nhau lẫn với tiếng nước khiến người khác mặt đỏ tim đập không ngừng vang vọng trong đình nghỉ chân vốn yên tĩnh, mùi hương đầy sắc dục tràn ngập trong không khí, không khí lành lạnh thổi quanh như muốn mang âm thanh ra hồ, truyền đến nơi xa hơn nữa…
Đột nhiên, nội bích siết chặt, Hình Bắc Minh tiếp tục ra vào thần tốc, đồng thời đưa tay cho nơi nóng bóng sắp bùng phát một kích cuối cùng, Thập Thất hừ một tiếng, siết chặt cánh tay vòng trên cổ Hình Bắc Minh, hai chân cũng siết chặt thắt lưng rắn chắc của hắn. Cùng lúc ấy, Hình Bắc Minh vào sâu một lần cuối, đạt đến độ sâu chưa từng có, phun trào toàn bộ dịch thể vào nơi sâu nhất.
Thở dốc chưa ngừng, Hình Bắc Minh bế người đã hơi nhũn chân về phòng, hai người tiếp tục hoạt động khi nãy, ngày dâm mỹ bên nhau đầu tiên trôi qua…
Nắng sớm yếu ớt, mi mắt người ngủ say nảy vài cái, vừa hé mắt đã nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc, nhắm mắt ngủ rất trẻ con, đôi môi cong thành nụ cười thỏa mãn. Ánh sáng lạ lóe lên trong đầu Thập Thất, cân nhắc một lúc lâu, cẩn thận hôn một cái thật nhanh lên đôi môi khép, sau đó…
“A…” Eo đau quá, Thập Thất cắn răng rơi xuống lại, khi nằm không cảm thấy, vừa cử động, eo như vừa bị bẻ gãy, còn cả nơi đó, nơi ngày thường không cảm nhận được sự tồn tại của nó hiện đang đau buốt, kháng nghị rõ ràng rằng hôm qua đã bị sử dụng quá độ, thật sự quá càn quấy…
Đột nhiên có hai bàn tay, nhẹ nhàng xoa bóp, Thập Thất kinh ngạc ngẩng đầu, gặp phải một đôi mắt đong đầy ý cười, hai má lập tức đỏ phừng. Hình Bắc Minh trêu ghẹo: “Lén lén lút lút làm gì, nếu ngươi có thể hiên ngang hôn ta sẽ càng vui hơn.” Nói xong thì bàn tay dời xuống vỗ một cái đầy mờ ám lên cái mông trần.
Mặt Thập Thất chín đỏ, hưởng thụ sự phục vụ chu đáo của chủ tử, thỉnh thoảng lại thỏa mãn hừ ra tiếng, Hình Bắc Minh cảm nhận được vật nào đó của mình lại đang chuẩn bị ngẩng đầu, cảm thấy đây quả thật không phải ý hay.
Có người mang cơm sáng trưa chiều đến phòng lớn, hai người ăn ăn ngủ ngủ đùa đùa rồi nhận tiện vận động, kết quả đến ngày thứ tư, Thập Thất vẫn không biết rốt cuộc chủ tử có đem mình theo không. Thời điểm sắp đến, Thập Thất sốt ruột, cơm tối ăn không vào, Hình Bắc Minh biết rõ khẩu vị của Thập Thất, cuối cùng cũng đại phát từ bi mà nói: “Ngày mai xuất phát cùng ta, ta đã ra lệnh chuẩn bị sẵn mọi thứ rồi.”
Thập Thất cuối cùng cũng yên lòng.
Hai người trực tiếp xuất phát từ biệt viện Đông Hồ, khi Thập Nhị mang Bảo Bảo đến, dường như biết tin hai phụ thân sắp đi xa, Bảo Bảo vung vẫy chân nhỏ khóc cực kì nhập tâm, Thập Thất ôm lấy Bảo Bảo dỗ, nhưng hiệu quả không lớn, Bảo Bảo túm lấy vạt áo trước của hắn ra sức chui, như là làm như thế có thể trốn vào để đi chung. Nhưng, Hình Bắc Minh đen mặt lột Bảo Bảo xuống, tiểu tử này thật sự không phải đang nhận cơ hội ăn đậu hủ cha nó chứ? Chất lỏng khả nghi bên mép là cái gì?
Thập Nhị nhịn cười đón lấy Bảo Bảo, làm mặt quỷ, chỉ khiến Bảo Bảo mất chú ý trong giây lát, ngay sau đó lại bắt đầu ra sức khóc, Hình Bắc Minh nhíu mày, ý bảo Thập Nhị mang nó về, cứ tiếp tục thế này làm sao đi được? Hình Bắc Minh lên ngựa, vẫy tay với Thập Thất vẫn đang nhìn ra phía sau: “Lên ngựa! Nếu không thì để ngươi lại chăm sóc Bảo bảo, thế nào?”
Thập Thất lập tức hoàn hồn, “Không!” Khó khăn lắm mới được theo, sao có thể dễ dàng từ bỏ cơ hội này! Thập Thất không hề nhìn thêm, nắm dây cương lên ngựa, hai người, hai con ngựa, chạy như bay về phía nam.
Màn đêm buông xuống, mây đen che trăng, tiếng sàn sạt vang lên trong rừng cây tối, là tiếng ai đó đang chạy, sau đó ánh lóe của hai mũi ám khí, có tiếng người hừ một cái, ngã xuống ở bìa rừng. Lau vết máu bên khóe môi, trong mắt Nghiêm Vân Thăng lóe sát ý, rốt cuộc là ai, Ân Giới? Hoặc là thủ hạ của Hình Bắc Minh? Đuổi tận giết tuyệt, mình đã sa sút đến mức này, chết cũng phải kéo hắn theo làm đệm lưng, nhưng người đó vẫn không để lộ hành tung, nếu không phải đã khổ luyện võ công của Huyết Ma Cung, đã sớm mất máu mà chết.
Nhất định không thể uất ức mà chết, La Văn Kinh, hừ! Tên tiểu nhân đó hẳn đã chết không có chỗ chôn, đáng chết, không nghe được tin Hình Bắc Minh đã chết, hắn quả thật lớn mạng! Nói muốn báo thù cho phụ thân, buồn cười, lão già đó trước đây không hề để hắn vào mắt, lão đại lão nhị thì dùng mọi cách lăng nhục, đã sớm muốn diệt trừ bọn họ. Bản thân luôn muốn làm người trên vạn người, hận không thể giẫm tất cả những kẻ có quyền có thế xuống chân, kết quả… Nghiêm Vân Thăng cảnh giác nghe được tiếng đoàn xe đi đường cách đó không ca, lòng thầm cười lạnh, được cứu rồi! Mặc kệ là ai? Chỉ xem ngươi có đủ độc không!
Nghiêm Vân Thăng trốn trong chỗ tối, sợ kẻ kia giết mình ngay trước khi thành công, cho đến đi tiếng đoàn xe đến gần, Nghiêm Vân Thăng thi triển toàn bộ nội lực, nhảy ra ngã trước đoàn xe, hét lớn: “Cứu ta! Có sơn tặc!”
Đây vốn là một thương đoàn, thuê những hảo hán trong giang hồ làm người hộ tống, nghe có người hét bảo sơn tặc, toàn bộ lập tức đẩy cao đề phòng, đoán là chúng đến vì hàng hóa bọn họ hộ tống, với Nghiêm Vân Thăng trước mặt cũng không dám lơi lỏng, ai biết được hắn có phải kẻ đánh lạc hướng không!
Nghiêm Vân Thăng nhăn mặt nhăn mày cố thuyết phục, còn nói nếu không tin thì chỉ cần cho hắn theo đi tới không xa phía trước, lũ sơn tặc không đông, nhất định bị đoàn người lợi hại như bọn họ dọa chạy, thương đoàn cũng sợ sẽ dẫn thêm nhiều người tới, cho hắn theo một đoạn thì vội vã lên đường, đương nhiên còn phái người canh giữ Nghiêm Vân Thăng.
Ngay khi Nghiêm Vân Thăng nhảy ra, đã biết người đang trốn e ngại, đám người kia quan sát chặt lại vừa ý hắn, chỉ cần cho hắn thời gian nghỉ ngơi, nhất định, nhất định sẽ có cơ hội lật ngược tình thế.
Trong rừng cây, một hắc y nhân đứng trên cành cây to, toàn thân chìm trong bóng tối, chỉ có ánh sáng phản chiếu từ tấm mặt nạ đồng của hắn, nhìn đoàn xe phía xa, ánh mắt không hề dao động, chạy sao, tội của ngươi không đơn giản là giết một lần thì có thể hết, hằng ngày sống trong cảm giác kinh hãi bị truy sát mới là sự dày vò tâm linh kinh khủng nhất.
Nghiêng thân một cái, hắc y nhân biến mất, cành cây, lá cây không hề lay động.
Không lâu sai, tiếng sàn sạt lại vang lên trong rừng cây, một chiếc xe ngựa lộng lẫy và đội xe hoành tráng phía sau khiến đêm tối trở nên thật rực rỡ, như cảm nhận được gì đó, màn xe được một bàn tay thon dài trắng nõn nâng lên, một bạch y nhân thúc ngựa đến cạnh, thấp giọng gọi: “Cung chủ, chuyện gì?”
Trong xe ngựa im lặng một lúc, mới có giọng nói trung tính biếng nhác quyến rũ vang lên: “Không có gì, lui xuống đi.” “Vâng, cung chủ.” Sau khi nghe lệnh lui xuống, thu ánh mắt nhìn chăm chăm vào một điểm ngoài xe ngựa lại, nơi đó, giữa lùm cây um tùm thấp thoáng có màn nước phản chiếu ánh trăng, hòa trong mùi máu nhàn nhạt. Màn xe lập tức buông xuống, môi nhếch thành nụ cười tự giễu: “Vì sao nhìn thấy thứ gì cũung nghĩ đến ngươi? Nếu ngươi thật sự đã bị thương, bản cung chủ sẽ rất đau lòng rất đau lòng, đương nhiên cũng cực kì không vui, bởi vì, chỉ bản cung chủ mới có thể để lại vết thương trên thân thể ngươi…”
Môi Thập Thất run rẩy: “… Thích, thích thích ngươi…” Trán gần toát mồ hôi. Người nào đó thì thỏa mãn rồi, vội vã cắn lên đôi môi run run, lại một nụ hôn sâu. Say mê, cuối cùng Thập Thất cũng ngừng run, nghênh đón nụ hôn nóng rực mãnh liệt. Tuy gió lạnh hiu hiu, nhưng không khí giữa hai người vẫn nóng hầm hập.
Ngồi khóa trên đùi Hình Bắc Minh, Thập Thất còn giữ được chút tỉnh táo cuối cùng nhìn quanh, bị nhát cắn mạnh trước ngực kéo trở lại, Hình Bắc Minh bất mãn: “Ta đã nói rồi, sẽ không có kẻ lớn gan nào dám vào, yên tâm hưởng thụ là được rồi.” Thứ cực đại của mình chen vào huyệt khẩu đã được khai phá cẩn thận, chưa kịp đợi Thập Thất thích ứng đã mãnh liệt ra vào, tư thế như thế này vào quá sâu, tiếng thở dốc rên rỉ khó nén của Thập Thất ngân nga trong đình…
Hình Bắc Minh vừa được nghe Thập Thất nói thích ôm người ta vận động một lúc lâu, xem như đã tạm thỏa mãn, hôn hôn đường cổ đẫm mồ hôi của Thập Thất, đột nhiên nảy ý xấu. Chầm chậm dần động tác, Thập Thất khó chịu, mở đôi mắt đẫm nước ra nhìn Hình Bắc Minh đang có vẻ rất nhàn nhã, “Chủ tử?”
Hình Bắc Minh nhịp nhịp chân, khiến Thập Thất nhịn không được rên một tiếng: “Tư thế này vừa hay, hay là ngươi tự chuyển động? Bản bảo chủ cũng nên kiểm tra cuốn xuân cung lần trước rồi, ngoan nào!”
Chủ tử đang tính nợ với mình! Thập Thất gần như có thể tưởng tượng được những ngày sau này của mình cực kì không ổn, cuốn xuân cung đó… Dường như rất dày… Đâm mạnh một cái, Thập Thất hoàn hồn lại, nghe chủ tử bất mãn nói bên tai: “Còn dám thất thần, xem ra lực uy hiếp của bản bảo chưa đủ mạnh~ Cẩn thận coi chừng chúng ta sẽ ở trong này cả ngày hôm nay! Nhanh lên, chuyển động thế nào để dễ chịu, hẳn là dưới tranh có chú giải.”
Cái đầu đã như nhũn ra làm sao còn nhớ được, nhưng bị kẹp một nửa rất khó chịu, Thập Thất đành phải dựa theo hình vẽ, chầm chậm nhấc người lên rồi hạ xuống, cảm giác khi tự chuyển động quả nhiên khác khi bị động! Đây là suy nghĩ thật trong lòng hai người. Chỉ có thể, ở phương diện này nam tử vẫn luôn làm theo bản năng, dần dần, Thập Thất đã tìm được then chốt bên trong, mỗi lần lên xuống dường như đều có thể chạm đến điểm nhạy cảm bên trong, hai má bị lửa dục hun đỏ, nhiệt khí thở ra cũng cuốn lấy người bên dưới.
Hình Bắc Minh cũng không rảnh rỗi, môi không ngừng châm lửa khắp nơi trên người Thập Thất, điểm đứng thẳng trước ngực Thập Thất đã bị liếm cắn vân vê đến sưng đỏ, mỗi lần chạm vào lại khiến cả người run rẩy.
Tốc độ lên xuống càng lúc càng nhanh, mồ hôi trong suốt rơi xuống y phục, tay vịn theo nhịp chuyển động, mái tóc dài xỏa dán trên lưng, vai, còn có một ít dán bên má, thứ vốn nóng bỏng lại càng cứng rắn nóng rát, ma sát giữa phần bụng gần như dán chặt của hai người, dịch thể chảy ra dính ướt làn da cả hai, chầm chậm chảy xuống, thấm đẫm nơi đang gắn bó chặt chẽ. Thập Thất thở dốc, tình dục mãnh liệt mang theo tình cảm sâu đậm, tim đập như muốn vỡ tung, mơ hồ nhìn chủ tử đã không còn cách xa, cúi người tìm kiếm đôi môi hắn.
“Ư… Chủ tử, chủ tử…” Tiếng gọi chủ tử ngập đầu tình cảm khiến người nào đó kích động lên, đón lấy đôi môi tìm đến, mặc sức triền miên quấy nhiễu, đôi tay vốn đang vuốt ve khắp nơi siết chặt lấy hông Thập Thất, ngay khi hắn nâng cao thân thể lên thì kéo mạnh xuống, hung hăng xông vào bên trong nơi nóng bỏng siết chặt, bức ra càng nhiều tiếng rên rỉ không thể kiềm chế.
“A…” Đôi môi vừa hơi rời lại dán chặt, nuốt tiếng kêu không cẩn thận để lộ xuống.
Động tác kịch liệt, thân thể và thân thể quấn chặt, tiếng xác thịt đánh vào nhau lẫn với tiếng nước khiến người khác mặt đỏ tim đập không ngừng vang vọng trong đình nghỉ chân vốn yên tĩnh, mùi hương đầy sắc dục tràn ngập trong không khí, không khí lành lạnh thổi quanh như muốn mang âm thanh ra hồ, truyền đến nơi xa hơn nữa…
Đột nhiên, nội bích siết chặt, Hình Bắc Minh tiếp tục ra vào thần tốc, đồng thời đưa tay cho nơi nóng bóng sắp bùng phát một kích cuối cùng, Thập Thất hừ một tiếng, siết chặt cánh tay vòng trên cổ Hình Bắc Minh, hai chân cũng siết chặt thắt lưng rắn chắc của hắn. Cùng lúc ấy, Hình Bắc Minh vào sâu một lần cuối, đạt đến độ sâu chưa từng có, phun trào toàn bộ dịch thể vào nơi sâu nhất.
Thở dốc chưa ngừng, Hình Bắc Minh bế người đã hơi nhũn chân về phòng, hai người tiếp tục hoạt động khi nãy, ngày dâm mỹ bên nhau đầu tiên trôi qua…
Nắng sớm yếu ớt, mi mắt người ngủ say nảy vài cái, vừa hé mắt đã nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc, nhắm mắt ngủ rất trẻ con, đôi môi cong thành nụ cười thỏa mãn. Ánh sáng lạ lóe lên trong đầu Thập Thất, cân nhắc một lúc lâu, cẩn thận hôn một cái thật nhanh lên đôi môi khép, sau đó…
“A…” Eo đau quá, Thập Thất cắn răng rơi xuống lại, khi nằm không cảm thấy, vừa cử động, eo như vừa bị bẻ gãy, còn cả nơi đó, nơi ngày thường không cảm nhận được sự tồn tại của nó hiện đang đau buốt, kháng nghị rõ ràng rằng hôm qua đã bị sử dụng quá độ, thật sự quá càn quấy…
Đột nhiên có hai bàn tay, nhẹ nhàng xoa bóp, Thập Thất kinh ngạc ngẩng đầu, gặp phải một đôi mắt đong đầy ý cười, hai má lập tức đỏ phừng. Hình Bắc Minh trêu ghẹo: “Lén lén lút lút làm gì, nếu ngươi có thể hiên ngang hôn ta sẽ càng vui hơn.” Nói xong thì bàn tay dời xuống vỗ một cái đầy mờ ám lên cái mông trần.
Mặt Thập Thất chín đỏ, hưởng thụ sự phục vụ chu đáo của chủ tử, thỉnh thoảng lại thỏa mãn hừ ra tiếng, Hình Bắc Minh cảm nhận được vật nào đó của mình lại đang chuẩn bị ngẩng đầu, cảm thấy đây quả thật không phải ý hay.
Có người mang cơm sáng trưa chiều đến phòng lớn, hai người ăn ăn ngủ ngủ đùa đùa rồi nhận tiện vận động, kết quả đến ngày thứ tư, Thập Thất vẫn không biết rốt cuộc chủ tử có đem mình theo không. Thời điểm sắp đến, Thập Thất sốt ruột, cơm tối ăn không vào, Hình Bắc Minh biết rõ khẩu vị của Thập Thất, cuối cùng cũng đại phát từ bi mà nói: “Ngày mai xuất phát cùng ta, ta đã ra lệnh chuẩn bị sẵn mọi thứ rồi.”
Thập Thất cuối cùng cũng yên lòng.
Hai người trực tiếp xuất phát từ biệt viện Đông Hồ, khi Thập Nhị mang Bảo Bảo đến, dường như biết tin hai phụ thân sắp đi xa, Bảo Bảo vung vẫy chân nhỏ khóc cực kì nhập tâm, Thập Thất ôm lấy Bảo Bảo dỗ, nhưng hiệu quả không lớn, Bảo Bảo túm lấy vạt áo trước của hắn ra sức chui, như là làm như thế có thể trốn vào để đi chung. Nhưng, Hình Bắc Minh đen mặt lột Bảo Bảo xuống, tiểu tử này thật sự không phải đang nhận cơ hội ăn đậu hủ cha nó chứ? Chất lỏng khả nghi bên mép là cái gì?
Thập Nhị nhịn cười đón lấy Bảo Bảo, làm mặt quỷ, chỉ khiến Bảo Bảo mất chú ý trong giây lát, ngay sau đó lại bắt đầu ra sức khóc, Hình Bắc Minh nhíu mày, ý bảo Thập Nhị mang nó về, cứ tiếp tục thế này làm sao đi được? Hình Bắc Minh lên ngựa, vẫy tay với Thập Thất vẫn đang nhìn ra phía sau: “Lên ngựa! Nếu không thì để ngươi lại chăm sóc Bảo bảo, thế nào?”
Thập Thất lập tức hoàn hồn, “Không!” Khó khăn lắm mới được theo, sao có thể dễ dàng từ bỏ cơ hội này! Thập Thất không hề nhìn thêm, nắm dây cương lên ngựa, hai người, hai con ngựa, chạy như bay về phía nam.
Màn đêm buông xuống, mây đen che trăng, tiếng sàn sạt vang lên trong rừng cây tối, là tiếng ai đó đang chạy, sau đó ánh lóe của hai mũi ám khí, có tiếng người hừ một cái, ngã xuống ở bìa rừng. Lau vết máu bên khóe môi, trong mắt Nghiêm Vân Thăng lóe sát ý, rốt cuộc là ai, Ân Giới? Hoặc là thủ hạ của Hình Bắc Minh? Đuổi tận giết tuyệt, mình đã sa sút đến mức này, chết cũng phải kéo hắn theo làm đệm lưng, nhưng người đó vẫn không để lộ hành tung, nếu không phải đã khổ luyện võ công của Huyết Ma Cung, đã sớm mất máu mà chết.
Nhất định không thể uất ức mà chết, La Văn Kinh, hừ! Tên tiểu nhân đó hẳn đã chết không có chỗ chôn, đáng chết, không nghe được tin Hình Bắc Minh đã chết, hắn quả thật lớn mạng! Nói muốn báo thù cho phụ thân, buồn cười, lão già đó trước đây không hề để hắn vào mắt, lão đại lão nhị thì dùng mọi cách lăng nhục, đã sớm muốn diệt trừ bọn họ. Bản thân luôn muốn làm người trên vạn người, hận không thể giẫm tất cả những kẻ có quyền có thế xuống chân, kết quả… Nghiêm Vân Thăng cảnh giác nghe được tiếng đoàn xe đi đường cách đó không ca, lòng thầm cười lạnh, được cứu rồi! Mặc kệ là ai? Chỉ xem ngươi có đủ độc không!
Nghiêm Vân Thăng trốn trong chỗ tối, sợ kẻ kia giết mình ngay trước khi thành công, cho đến đi tiếng đoàn xe đến gần, Nghiêm Vân Thăng thi triển toàn bộ nội lực, nhảy ra ngã trước đoàn xe, hét lớn: “Cứu ta! Có sơn tặc!”
Đây vốn là một thương đoàn, thuê những hảo hán trong giang hồ làm người hộ tống, nghe có người hét bảo sơn tặc, toàn bộ lập tức đẩy cao đề phòng, đoán là chúng đến vì hàng hóa bọn họ hộ tống, với Nghiêm Vân Thăng trước mặt cũng không dám lơi lỏng, ai biết được hắn có phải kẻ đánh lạc hướng không!
Nghiêm Vân Thăng nhăn mặt nhăn mày cố thuyết phục, còn nói nếu không tin thì chỉ cần cho hắn theo đi tới không xa phía trước, lũ sơn tặc không đông, nhất định bị đoàn người lợi hại như bọn họ dọa chạy, thương đoàn cũng sợ sẽ dẫn thêm nhiều người tới, cho hắn theo một đoạn thì vội vã lên đường, đương nhiên còn phái người canh giữ Nghiêm Vân Thăng.
Ngay khi Nghiêm Vân Thăng nhảy ra, đã biết người đang trốn e ngại, đám người kia quan sát chặt lại vừa ý hắn, chỉ cần cho hắn thời gian nghỉ ngơi, nhất định, nhất định sẽ có cơ hội lật ngược tình thế.
Trong rừng cây, một hắc y nhân đứng trên cành cây to, toàn thân chìm trong bóng tối, chỉ có ánh sáng phản chiếu từ tấm mặt nạ đồng của hắn, nhìn đoàn xe phía xa, ánh mắt không hề dao động, chạy sao, tội của ngươi không đơn giản là giết một lần thì có thể hết, hằng ngày sống trong cảm giác kinh hãi bị truy sát mới là sự dày vò tâm linh kinh khủng nhất.
Nghiêng thân một cái, hắc y nhân biến mất, cành cây, lá cây không hề lay động.
Không lâu sai, tiếng sàn sạt lại vang lên trong rừng cây, một chiếc xe ngựa lộng lẫy và đội xe hoành tráng phía sau khiến đêm tối trở nên thật rực rỡ, như cảm nhận được gì đó, màn xe được một bàn tay thon dài trắng nõn nâng lên, một bạch y nhân thúc ngựa đến cạnh, thấp giọng gọi: “Cung chủ, chuyện gì?”
Trong xe ngựa im lặng một lúc, mới có giọng nói trung tính biếng nhác quyến rũ vang lên: “Không có gì, lui xuống đi.” “Vâng, cung chủ.” Sau khi nghe lệnh lui xuống, thu ánh mắt nhìn chăm chăm vào một điểm ngoài xe ngựa lại, nơi đó, giữa lùm cây um tùm thấp thoáng có màn nước phản chiếu ánh trăng, hòa trong mùi máu nhàn nhạt. Màn xe lập tức buông xuống, môi nhếch thành nụ cười tự giễu: “Vì sao nhìn thấy thứ gì cũung nghĩ đến ngươi? Nếu ngươi thật sự đã bị thương, bản cung chủ sẽ rất đau lòng rất đau lòng, đương nhiên cũng cực kì không vui, bởi vì, chỉ bản cung chủ mới có thể để lại vết thương trên thân thể ngươi…”
Tác giả :
Côi Tự