Thị Vệ Sinh Bánh Bao
Chương 52: Phiên ngoại Đường Tự ở Thục Xuyên báo thù
Thông báo: Thiên Hạ Đệ Nhất Bảo tuyển hai nha hoàn, phẩm hạnh đoan chính, thông minh nhanh nhẹn, một tháng mười lăm lượng, ai có ý định đến ghi danh với Trì đại gia ở phòng gác cổng, tuyển đủ sẽ dừng.
Đường Tụ nhìn bản thông báo trước mắt, xem ra không phí công đến, sở trường của hắn là dịch dung, xem đại gia ta quang minh chính đại bước vào hành chết ngươi đây, Hình Bắc Minh!
Cửa trước của Thiên Hạ Đệ Nhất Bảo rất lớn, rất hoành tráng, Đường Tụ tự so sánh với cửa nhà mình, lập tức nghe mùi chua bốc lên. Nói với hai thị vệ đại ca lý do mình đến, sau đó được đưa đến nơi ghi danh, nhìn sang bên cạnh, há! Một hàng cô nương dài thật dài, hệt y tuyển mỹ. Trì đại gia đang vuốt râu hỏi thông tin cơ bản của cô nương trước mặt, thỉnh thoảng lắc đầu gật đầu, có vẻ rất nghiêm túc.
Đường Tụ đi bước nhỏ đến xếp hàng sau cùng, khinh miệt nhìn các cô nương xung quanh, đại gia ra tay, các ngươi tránh đường hết đi!
Quá xấu, không được, nếu không dẫn ra ngoài sẽ rất mất mặt; quá đẹp, không được, sợ sau này sẽ vọng tưởng bậy bạ; quá cao, từ từ xét lại; quá lùn, không được, còn chưa cao đến mặt bàn làm sao làm việc được; ngón tay vừa nhỏ vừa mềm, vừa nhìn đã biết chưa từng làm việc, không được; ngón tay vừa ngắn vừa to, xét lại sau, nói không chừng làm việc sẽ nhanh nhẹn… hết một vòng, không còn được mấy người, Đường Tụ đến đứng trước mặt Trì đại gia, cười ngọt: “Trì đại gia.”
Giọng nói trong veo, mắt Trì đại gia sáng lên, dung mạo thanh tú, dáng người không cao không thấp, ngón tay thon dài nhưng có vết chai, quan trọng nhất là giọng nói cực kì êm tai, khi nói chuyện mỉm cười khiến người khác không thể ghét bỏ, không tệ! Chỉ không biết làm việc có giỏi không? Đường Tụ phất tay áo một cái, lấy ấm trà bên cạnh lên pha trà, chỉ dùng loại trà thông thường, mà Trì đại gia lại nghe được hương thơm nồng nàn, ô, còn là một cao thủ trà đạo? Tuyển!
Thế là, Đường Tụ đắc ý trở thành nha hoàn mới của Thiên Hạ Đệ Nhất bảo, hếch cái mặt nhỏ xinh xắn lắc lư trong bảo, thu hút không ít ánh mắt thèm muốn.
Không được mấy ngày, Đường Tụ đã phát hiện vị trí của nha hoàn còn chưa đủ lớn, ngay cả nội viện cũng không được vào, càng đừng nói đến chuyện thấy bóng Hình Bắc Minh, chỉ vừa đến gần nội viện, đã bị mấy vị thị vệ mặc áo giáp oai phong lẫm liệt chặn lại, sầm mặt bảo hắn tránh xa, Đường Tụ buồn bực giậm chân bịch bịch, nhưng chuyện càng khiến hắn bực tức là, hắn bị ăn đậu hủ ( ⊙ o ⊙)!
“Tiểu Tụ cô nương, định đi đâu vậy? Chúng ta cùng đi đi?” Gia nhân giáp đi đến hỏi han, mẹ nó, đừng có đến gần vậy được không? Thấy được cả lông mũi rồi, buồn nôn quá!
“Tiểu Tụ à, bây giờ trong có việc, hai chúng ta cùng vào thành đi dạo đi, nghe nói vừa có một loại phấn thơm mới, các cô nương rất thích, đi đi?” Gan của gia nhân ất không phải loại to bình thường, tay đã đáp xuống vai mình rồi! Con mẹ ngươi, bình thường đại gia cười với các ngươi là do muốn thám thính tin tức, ai muốn đi mua phấn thơm cùng bãi phân trâu như ngươi, đại gia không dùng phấn thơm cũng thơm sẵn rồi!
“Tiểu Tụ ơi…” Được rồi, thấy tốt thì nhận đi, đừng có được voi đòi tiên, còn muốn sờ ngực đại gia sao? Không thể nhịn nổi nữa, Đường Tụ phóng ra một cước đá xỉu gia nhân Ất, tung một gậy đánh xỉu gia đinh giáp, còn rải thêm một bao thuốc bột làm các gia nhân khác ngất xỉu… Nhìn đống người trên đất, Đường Tụ như bôi dầu vào chân, chuồn mất.
Nha hoàn Tiểu Tụ mất tích, các gia nhân ngất xỉu, trở thành một bí ẩn trong bảo.
Hừ! Đám gia nhân đều dung tục vậy sao? Quả nhiên Thiên Hạ Đệ Nhất Bảo không chứa được loại dung tục như vậy! Đường Tụ nhìn thông báo tuyển người mới: Thiên Hạ Đệ Nhất Bảo tuyển bốn gia nhân, yêu cầu phẩm hạnh tốt, không có sở thích bất lương, thái độ tích cực cầu tiến, siêng năng tài giỏi, một tháng hai mươi lượng, ai có ý định đến ghi danh với Trì đại gia ở phòng gác cổng. Tuyển đủ sẽ dừng.
Quen đường đi thẳng đến phòng gác cổng, toàn là nam tử cường tráng, Trì đại gia nhìn trái ngắm phải, còn bóp bóp cơ bắp, Đường Tụ vừa xuất hiện, mọi người lập tức cười ồ, dáng vẻ gầy yếu như thế mà cũng làm việc được sao? Xí! Đường Tụ nhìn khinh miệt bọn họ một cái, đi đến gần bức tượng sư tử cạnh luống hoa, dùng hai tay nâng lên, sau đó… Thả một tay xuống.
Người xung quanh đều hít sâu một hơi, mắt Trì đại gia sáng lên, tuy dáng người không nở nang lắm, nhưng đủ sức khỏe, dung mạo cũng không tệ, tuyển!
Sau khi Đường Tụ hùng dũng oai phong chọc ghẹo một tiểu nha hoàn hai ngày, dẫn đến vô số nợ đào hoa, hắn hối hận rồi… Thì ra làm gia nhân có việc làm không nổi… Y phục chất thành đống, chén bát cao thành núi… Cái gì? Đây không phải việc của gia nhân? Không làm nữa, dứt khoát bỏ đi! Đường Tụ nổi giận, ngươi trực tiếp tuyển lao công đi, tuyển gia nhân cái gì?
Cuối cùng, năm ngày sau, Đường Tụ phất tay áo, xé rách một đống y phục, đá vỡ một núi chén bát, không làm nữa, bỏ đi!
Gia nhân Tiểu Đường mất tích, nhà bếp và phòng giặt hỗn loạn trở thành bí ẩn thứ hai trong bảo.
Trốn trong thành Nguyệt Minh hai ngày, nhìn thông báo mới nhất: Thiên Hạ Đệ Nhất Bảo tuyển một đầu bếp, tay nghề giỏi, biết làm món cay Tứ Xuyên, một tháng ba mươi lượng. Ai có ý định đến ghi danh với Trì đại gia ở phòng gác cổng.
Mắt Đường Tụ sáng lên, rất có khả năng Hình Bắc Minh sẽ ăn thức ăn do đầu bếp làm, mình ăn món cay Tứ Xuyên nhiều năm như thế, chưa từng thất bại, đến lúc đó sẽ thêm vài thứ vào thức ăn của Hình Bắc Minh, hừ hừ hừ hừ! Xé xuống ghi danh!
Ngày đầu tiên, Đường Tụ rải bột cay siêu hạng vào thức ăn, mùi cay bay vào mũi mọi người trong bếp, phụ bếp chảy nước miếng nói: “Đại Đường, thức ăn ngươi làm mùi thật thơm, không biết mùi vị khi ăn thế nào?” Đường Tụ nhìn khinh bỉ, hừ, như ngươi mà cũng muốn ăn thức ăn đại gia ta làm? Kết quả hỏi bà bếp, thức ăn có mang cho bảo chủ không, bà bếp phòng bị thấy rõ: “Hỏi cái này làm gì? Đại Đường à, tuy tay nghề của ngươi không tệ, nhưng làm người phải biết sống thực tế, không nên mơ giấc mơ một bước thành tiên, một bữa cơm không đủ để lấy lòng chủ tử đâu!”
Ngày thứ hai, Đường Tụ thám thính cặn kẽ sở thích của Hình Bắc Minh, thức ăn mang đến từng viện đều được nấu cho người người chảy nước miếng, thời gian không phụ lòng người, cuối cùng hắn cũng nghe được tin đồn, thức ăn tối nay sẽ được đưa đến chủ ốc, cũng chính là nơi ở của Hình Bắc Minh. Đường Tụ cười tà, lấy một bao thuốc bột ra, cho ngươi biết tay. Buổi tối sau khi thức ăn được chuẩn bị kĩ càng được đưa tới chủ ốc, Đường Tụ bắt đầu chờ, kết quả chờ đến lúc ngủ gật vẫn không thấy có gì bất thường.
Ngày thứ ba, cuối cùng Đường Tụ cũng chịu hết nổi, âm thầm lẻn vào nơi gần nội viện dò thám, sóng yên bể lặng… Không thể nào, chẳng lẽ có nhầm lẫn? Đường Tụ quay về hành lang, tránh vài nha hoàn, cực kì khó hiểu ngồi lại trong trường đình, ngón tay đáp xuống trên thứ gì đó… Băng bì tô? Óa há há! Thứ đại gia thích nhất, thì ra thứ nha hoàn đó bưng khi nãy là băng bì tô, không biết ai sắp đến, thật ngại quá đại gia dùng trước đây! Đường Tụ cầm một cái lên nhét vào miệng, ngon! Nhai nhai rồi nuốt, lấy thêm cái nữa… Ứ, không nhúc nhích được nữa? Đường tiểu thiếu gia đang khó hiểu, mắt đột nhiên trợn trắng, cả người cương cứng như đá, mẹ nó, sao Thạch Hóa Tán lại chạy vào bánh của đại gia, không phải đêm qua đã cho Hình Bắc Minh ăn rồi sao?
Đường Tụ nằm trong trường đình suốt hai canh giờ hùng hổ đập nát nhà bếp, sau đó tay chân cứng đờ bỏ đi.
Hai ngày sau, một thiếu gia dung mạo thanh tú, khí chất xuất chúng nói với hai thị vệ gác cổng: “Hai vị đại ca, tại hạ Đường Tụ, ngưỡng mộ Hình bảo chủ đã lâu, hôm nay đặc biệt đến bái kiến, làm phiền hai vị đại ca thông báo một tiếng.”
Thị vệ nói: “Xin chờ một chút, ta đi hỏi ý của quản gia.”
Quản gia? Nếu có quản gia sao trước đây hắn chưa từng gặp qua, quản gia không phải người quản lý mọi chuyện lớn nhỏ trong bảo sao? Xí, quản gia trong bảo cũng có thân phận như vậy, có lẽ chỉ quản lý những chuyện liên quan đến Hình Bắc Minh, khó trách sao vào bảo đã lâu như thế mà chưa từng được gặp Hình Bắc Minh, thì ra là một tên kiêu ngạo không bao giờ nhìn tới hạ nhân.
Lời thị vệ nói cắt ngang suy nghĩ của Đường Tụ, sau lưng hắn còn có một nha hoàn: “Mời vào, đưa Đường công tử đến Vân Thủy Các.”
Đường Tụ biểu xử sự như một công tử tiêu sái xuất chúng, khiến nha hoàn kia xao xuyến không thôi, mặt đỏ bừng, đến Vân Thủy Các, nha hoàn kia liếc mắt nhìn hắn: “Đường công tử, mời vào, nô tỳ lui xuống trước.”
Đường Tụ nói cảm tạ, sau đó hùng hổ ngẩng đầu ưỡn ngực vào Vân Thủy Các…
“Đại ca nhị ca! Sao hai người lại ở đây?” Nhìn rõ hai người đứng trong các, mắt Đường Tụ trợn to hơn cả mắt trâu, vừa định chạy ra ngoài, bị Đường Đại túm lại, xách cổ áo nhấc lên: “Hình bảo chủ gửi bồ câu đưa thư, nói đệ làm khách ở đây, đại ca nhị ca đặc biệt đến đón đệ! Chơi đã lâu như vậy, nên về nhà rồi chứ? Roi của cha đã lâu không được ngửi hơi thịt người rồi.”
“Không muốn òa…” Đường Tụ hoảng loạn túa nước mắt, ngày trước hắn bỏ sức của chín trâu hai hổ mới trốn nhà đi được, vừa mới bước chân vào giang hồ, trở về không bị đánh chết cũng bị chế nhạo chết, ta không muốn về, Hình Bắc Minh đáng ghét, ngươi, ác độc…
Mặc kệ tiểu tử còn đang oán thán, Đường Đại lấy dây thừng cột vào thắt lưng, khoác lên vai, cùng Đường Nhị lên đường, thúc ngựa đến ngoại ô thành Nguyệt Minh, từ xa một chiếc xe ngựa thong thả chạy đến, chạy ngược hướng với ngựa của Đường Đại, gió thổi tốc màn xe lên, người bên trong lộ mặt.
Đường Tụ trợn to mắt, cái mặt, cái mặt quen mắt đó không phải Hình Bắc Minh sao? Hắn, hắn không ở trong bảo? Chẳng lẽ đại gia bị chơi xỏ?
Cái mặt than lạnh như băng đó dường như liếc nhìn hắn một cái, sau đó đưa tay nâng cằm người bên cạnh lên, yêu thương hôn xuống… Hình ảnh chỉ kịp lóe qua, đó rõ ràng là hai nam nhân, Đường tụ há hốc mồm, hơn nữa, người bên cạnh còn có vẻ quen, từng gặp ở đâu chứ? Cái này không quan trọng, quan trọng là, không ngờ Hình Bắc Minh là một tên đoạn tụ, khi đó trong thuyền hoa Túy Mỹ quả nhiên không nhìn lầm hắn, là một tên quỷ đói háo sắc, không ngờ lại bị loại người như thế chơi xỏ…
Trong xe ngựa, “Chủ tử, tiếng kêu của người khi nãy có vẻ quen.”
“Vậy sao, chỉ là con khỉ con bị bỡn cợt mà thôi, không cần để tâm, để ta hôn thêm cái nữa…”
Cho nên mới nói, đây là câu chuyện cáo già đấu khỉ con, tuy là con khỉ con đó nghĩ mình cũng là cáo…
Đường Tụ nhìn bản thông báo trước mắt, xem ra không phí công đến, sở trường của hắn là dịch dung, xem đại gia ta quang minh chính đại bước vào hành chết ngươi đây, Hình Bắc Minh!
Cửa trước của Thiên Hạ Đệ Nhất Bảo rất lớn, rất hoành tráng, Đường Tụ tự so sánh với cửa nhà mình, lập tức nghe mùi chua bốc lên. Nói với hai thị vệ đại ca lý do mình đến, sau đó được đưa đến nơi ghi danh, nhìn sang bên cạnh, há! Một hàng cô nương dài thật dài, hệt y tuyển mỹ. Trì đại gia đang vuốt râu hỏi thông tin cơ bản của cô nương trước mặt, thỉnh thoảng lắc đầu gật đầu, có vẻ rất nghiêm túc.
Đường Tụ đi bước nhỏ đến xếp hàng sau cùng, khinh miệt nhìn các cô nương xung quanh, đại gia ra tay, các ngươi tránh đường hết đi!
Quá xấu, không được, nếu không dẫn ra ngoài sẽ rất mất mặt; quá đẹp, không được, sợ sau này sẽ vọng tưởng bậy bạ; quá cao, từ từ xét lại; quá lùn, không được, còn chưa cao đến mặt bàn làm sao làm việc được; ngón tay vừa nhỏ vừa mềm, vừa nhìn đã biết chưa từng làm việc, không được; ngón tay vừa ngắn vừa to, xét lại sau, nói không chừng làm việc sẽ nhanh nhẹn… hết một vòng, không còn được mấy người, Đường Tụ đến đứng trước mặt Trì đại gia, cười ngọt: “Trì đại gia.”
Giọng nói trong veo, mắt Trì đại gia sáng lên, dung mạo thanh tú, dáng người không cao không thấp, ngón tay thon dài nhưng có vết chai, quan trọng nhất là giọng nói cực kì êm tai, khi nói chuyện mỉm cười khiến người khác không thể ghét bỏ, không tệ! Chỉ không biết làm việc có giỏi không? Đường Tụ phất tay áo một cái, lấy ấm trà bên cạnh lên pha trà, chỉ dùng loại trà thông thường, mà Trì đại gia lại nghe được hương thơm nồng nàn, ô, còn là một cao thủ trà đạo? Tuyển!
Thế là, Đường Tụ đắc ý trở thành nha hoàn mới của Thiên Hạ Đệ Nhất bảo, hếch cái mặt nhỏ xinh xắn lắc lư trong bảo, thu hút không ít ánh mắt thèm muốn.
Không được mấy ngày, Đường Tụ đã phát hiện vị trí của nha hoàn còn chưa đủ lớn, ngay cả nội viện cũng không được vào, càng đừng nói đến chuyện thấy bóng Hình Bắc Minh, chỉ vừa đến gần nội viện, đã bị mấy vị thị vệ mặc áo giáp oai phong lẫm liệt chặn lại, sầm mặt bảo hắn tránh xa, Đường Tụ buồn bực giậm chân bịch bịch, nhưng chuyện càng khiến hắn bực tức là, hắn bị ăn đậu hủ ( ⊙ o ⊙)!
“Tiểu Tụ cô nương, định đi đâu vậy? Chúng ta cùng đi đi?” Gia nhân giáp đi đến hỏi han, mẹ nó, đừng có đến gần vậy được không? Thấy được cả lông mũi rồi, buồn nôn quá!
“Tiểu Tụ à, bây giờ trong có việc, hai chúng ta cùng vào thành đi dạo đi, nghe nói vừa có một loại phấn thơm mới, các cô nương rất thích, đi đi?” Gan của gia nhân ất không phải loại to bình thường, tay đã đáp xuống vai mình rồi! Con mẹ ngươi, bình thường đại gia cười với các ngươi là do muốn thám thính tin tức, ai muốn đi mua phấn thơm cùng bãi phân trâu như ngươi, đại gia không dùng phấn thơm cũng thơm sẵn rồi!
“Tiểu Tụ ơi…” Được rồi, thấy tốt thì nhận đi, đừng có được voi đòi tiên, còn muốn sờ ngực đại gia sao? Không thể nhịn nổi nữa, Đường Tụ phóng ra một cước đá xỉu gia nhân Ất, tung một gậy đánh xỉu gia đinh giáp, còn rải thêm một bao thuốc bột làm các gia nhân khác ngất xỉu… Nhìn đống người trên đất, Đường Tụ như bôi dầu vào chân, chuồn mất.
Nha hoàn Tiểu Tụ mất tích, các gia nhân ngất xỉu, trở thành một bí ẩn trong bảo.
Hừ! Đám gia nhân đều dung tục vậy sao? Quả nhiên Thiên Hạ Đệ Nhất Bảo không chứa được loại dung tục như vậy! Đường Tụ nhìn thông báo tuyển người mới: Thiên Hạ Đệ Nhất Bảo tuyển bốn gia nhân, yêu cầu phẩm hạnh tốt, không có sở thích bất lương, thái độ tích cực cầu tiến, siêng năng tài giỏi, một tháng hai mươi lượng, ai có ý định đến ghi danh với Trì đại gia ở phòng gác cổng. Tuyển đủ sẽ dừng.
Quen đường đi thẳng đến phòng gác cổng, toàn là nam tử cường tráng, Trì đại gia nhìn trái ngắm phải, còn bóp bóp cơ bắp, Đường Tụ vừa xuất hiện, mọi người lập tức cười ồ, dáng vẻ gầy yếu như thế mà cũng làm việc được sao? Xí! Đường Tụ nhìn khinh miệt bọn họ một cái, đi đến gần bức tượng sư tử cạnh luống hoa, dùng hai tay nâng lên, sau đó… Thả một tay xuống.
Người xung quanh đều hít sâu một hơi, mắt Trì đại gia sáng lên, tuy dáng người không nở nang lắm, nhưng đủ sức khỏe, dung mạo cũng không tệ, tuyển!
Sau khi Đường Tụ hùng dũng oai phong chọc ghẹo một tiểu nha hoàn hai ngày, dẫn đến vô số nợ đào hoa, hắn hối hận rồi… Thì ra làm gia nhân có việc làm không nổi… Y phục chất thành đống, chén bát cao thành núi… Cái gì? Đây không phải việc của gia nhân? Không làm nữa, dứt khoát bỏ đi! Đường Tụ nổi giận, ngươi trực tiếp tuyển lao công đi, tuyển gia nhân cái gì?
Cuối cùng, năm ngày sau, Đường Tụ phất tay áo, xé rách một đống y phục, đá vỡ một núi chén bát, không làm nữa, bỏ đi!
Gia nhân Tiểu Đường mất tích, nhà bếp và phòng giặt hỗn loạn trở thành bí ẩn thứ hai trong bảo.
Trốn trong thành Nguyệt Minh hai ngày, nhìn thông báo mới nhất: Thiên Hạ Đệ Nhất Bảo tuyển một đầu bếp, tay nghề giỏi, biết làm món cay Tứ Xuyên, một tháng ba mươi lượng. Ai có ý định đến ghi danh với Trì đại gia ở phòng gác cổng.
Mắt Đường Tụ sáng lên, rất có khả năng Hình Bắc Minh sẽ ăn thức ăn do đầu bếp làm, mình ăn món cay Tứ Xuyên nhiều năm như thế, chưa từng thất bại, đến lúc đó sẽ thêm vài thứ vào thức ăn của Hình Bắc Minh, hừ hừ hừ hừ! Xé xuống ghi danh!
Ngày đầu tiên, Đường Tụ rải bột cay siêu hạng vào thức ăn, mùi cay bay vào mũi mọi người trong bếp, phụ bếp chảy nước miếng nói: “Đại Đường, thức ăn ngươi làm mùi thật thơm, không biết mùi vị khi ăn thế nào?” Đường Tụ nhìn khinh bỉ, hừ, như ngươi mà cũng muốn ăn thức ăn đại gia ta làm? Kết quả hỏi bà bếp, thức ăn có mang cho bảo chủ không, bà bếp phòng bị thấy rõ: “Hỏi cái này làm gì? Đại Đường à, tuy tay nghề của ngươi không tệ, nhưng làm người phải biết sống thực tế, không nên mơ giấc mơ một bước thành tiên, một bữa cơm không đủ để lấy lòng chủ tử đâu!”
Ngày thứ hai, Đường Tụ thám thính cặn kẽ sở thích của Hình Bắc Minh, thức ăn mang đến từng viện đều được nấu cho người người chảy nước miếng, thời gian không phụ lòng người, cuối cùng hắn cũng nghe được tin đồn, thức ăn tối nay sẽ được đưa đến chủ ốc, cũng chính là nơi ở của Hình Bắc Minh. Đường Tụ cười tà, lấy một bao thuốc bột ra, cho ngươi biết tay. Buổi tối sau khi thức ăn được chuẩn bị kĩ càng được đưa tới chủ ốc, Đường Tụ bắt đầu chờ, kết quả chờ đến lúc ngủ gật vẫn không thấy có gì bất thường.
Ngày thứ ba, cuối cùng Đường Tụ cũng chịu hết nổi, âm thầm lẻn vào nơi gần nội viện dò thám, sóng yên bể lặng… Không thể nào, chẳng lẽ có nhầm lẫn? Đường Tụ quay về hành lang, tránh vài nha hoàn, cực kì khó hiểu ngồi lại trong trường đình, ngón tay đáp xuống trên thứ gì đó… Băng bì tô? Óa há há! Thứ đại gia thích nhất, thì ra thứ nha hoàn đó bưng khi nãy là băng bì tô, không biết ai sắp đến, thật ngại quá đại gia dùng trước đây! Đường Tụ cầm một cái lên nhét vào miệng, ngon! Nhai nhai rồi nuốt, lấy thêm cái nữa… Ứ, không nhúc nhích được nữa? Đường tiểu thiếu gia đang khó hiểu, mắt đột nhiên trợn trắng, cả người cương cứng như đá, mẹ nó, sao Thạch Hóa Tán lại chạy vào bánh của đại gia, không phải đêm qua đã cho Hình Bắc Minh ăn rồi sao?
Đường Tụ nằm trong trường đình suốt hai canh giờ hùng hổ đập nát nhà bếp, sau đó tay chân cứng đờ bỏ đi.
Hai ngày sau, một thiếu gia dung mạo thanh tú, khí chất xuất chúng nói với hai thị vệ gác cổng: “Hai vị đại ca, tại hạ Đường Tụ, ngưỡng mộ Hình bảo chủ đã lâu, hôm nay đặc biệt đến bái kiến, làm phiền hai vị đại ca thông báo một tiếng.”
Thị vệ nói: “Xin chờ một chút, ta đi hỏi ý của quản gia.”
Quản gia? Nếu có quản gia sao trước đây hắn chưa từng gặp qua, quản gia không phải người quản lý mọi chuyện lớn nhỏ trong bảo sao? Xí, quản gia trong bảo cũng có thân phận như vậy, có lẽ chỉ quản lý những chuyện liên quan đến Hình Bắc Minh, khó trách sao vào bảo đã lâu như thế mà chưa từng được gặp Hình Bắc Minh, thì ra là một tên kiêu ngạo không bao giờ nhìn tới hạ nhân.
Lời thị vệ nói cắt ngang suy nghĩ của Đường Tụ, sau lưng hắn còn có một nha hoàn: “Mời vào, đưa Đường công tử đến Vân Thủy Các.”
Đường Tụ biểu xử sự như một công tử tiêu sái xuất chúng, khiến nha hoàn kia xao xuyến không thôi, mặt đỏ bừng, đến Vân Thủy Các, nha hoàn kia liếc mắt nhìn hắn: “Đường công tử, mời vào, nô tỳ lui xuống trước.”
Đường Tụ nói cảm tạ, sau đó hùng hổ ngẩng đầu ưỡn ngực vào Vân Thủy Các…
“Đại ca nhị ca! Sao hai người lại ở đây?” Nhìn rõ hai người đứng trong các, mắt Đường Tụ trợn to hơn cả mắt trâu, vừa định chạy ra ngoài, bị Đường Đại túm lại, xách cổ áo nhấc lên: “Hình bảo chủ gửi bồ câu đưa thư, nói đệ làm khách ở đây, đại ca nhị ca đặc biệt đến đón đệ! Chơi đã lâu như vậy, nên về nhà rồi chứ? Roi của cha đã lâu không được ngửi hơi thịt người rồi.”
“Không muốn òa…” Đường Tụ hoảng loạn túa nước mắt, ngày trước hắn bỏ sức của chín trâu hai hổ mới trốn nhà đi được, vừa mới bước chân vào giang hồ, trở về không bị đánh chết cũng bị chế nhạo chết, ta không muốn về, Hình Bắc Minh đáng ghét, ngươi, ác độc…
Mặc kệ tiểu tử còn đang oán thán, Đường Đại lấy dây thừng cột vào thắt lưng, khoác lên vai, cùng Đường Nhị lên đường, thúc ngựa đến ngoại ô thành Nguyệt Minh, từ xa một chiếc xe ngựa thong thả chạy đến, chạy ngược hướng với ngựa của Đường Đại, gió thổi tốc màn xe lên, người bên trong lộ mặt.
Đường Tụ trợn to mắt, cái mặt, cái mặt quen mắt đó không phải Hình Bắc Minh sao? Hắn, hắn không ở trong bảo? Chẳng lẽ đại gia bị chơi xỏ?
Cái mặt than lạnh như băng đó dường như liếc nhìn hắn một cái, sau đó đưa tay nâng cằm người bên cạnh lên, yêu thương hôn xuống… Hình ảnh chỉ kịp lóe qua, đó rõ ràng là hai nam nhân, Đường tụ há hốc mồm, hơn nữa, người bên cạnh còn có vẻ quen, từng gặp ở đâu chứ? Cái này không quan trọng, quan trọng là, không ngờ Hình Bắc Minh là một tên đoạn tụ, khi đó trong thuyền hoa Túy Mỹ quả nhiên không nhìn lầm hắn, là một tên quỷ đói háo sắc, không ngờ lại bị loại người như thế chơi xỏ…
Trong xe ngựa, “Chủ tử, tiếng kêu của người khi nãy có vẻ quen.”
“Vậy sao, chỉ là con khỉ con bị bỡn cợt mà thôi, không cần để tâm, để ta hôn thêm cái nữa…”
Cho nên mới nói, đây là câu chuyện cáo già đấu khỉ con, tuy là con khỉ con đó nghĩ mình cũng là cáo…
Tác giả :
Côi Tự