Thi Tượng Bí Tình Lục Chi Hỉ Thần Hội
Chương 13: Ma quỷ mê hoặc
Vòng thứ ba của Hỉ Thần Hội, cũng chính là trận chung kết cuối cùng, chính thức được tiến hành tại hầm Vạn Kiếp Bất Phục.
Đoàn người Y Na Phái đang chuẩn bị xuất phát đi đến hầm Vạn Kiếp Bất Phục, tiểu sư đệ lúc này chợt phát hiện Chưởng môn sư huynh liên tục ngáp dài, dưới mắt là hai quầng thâm đen, lúc đi đường còn chân thấp chân cao, trông vô cùng kỳ quái.
“Đại sư huynh ngủ không ngon à?”
Chưởng môn sư huynh còn chưa kịp trả lời, Nhị sư huynh đã lạnh lùng đi ngang qua, bỏ cho một câu: “Sung sướng nguyên đêm, đương nhiên là ngủ không ngon rồi.”
Chưởng môn sư huynh thế nhưng lại chẳng có vẻ gì là xấu hổ, còn đúng lý hợp tình lời lẽ đanh thép: “Hy sinh một mình ta để hoàn thành đại nghiệp cho cả môn phái, lão Nhị ngươi có hiểu được tình cảm đậm sâu mang đầy tính cao thượng này không?”
“Nói phứt ra là ngươi đi hưởng thụ cho rồi đi, đâu ra dính líu tới hai chữ hy sinh?” Nhị sư huynh phũ phàng vặt lại, nhưng mà chỉ cần không hy sinh tiểu sư đệ của y, đại sư huynh thích làm gì thì cứ làm.
Các sư huynh đệ đeo mặt nạ vào, vây quanh lão Tam đi tham gia trận đấu, lúc này Nhị sư huynh cũng đi ra ngoài chung với bọn họ, còn mang theo Hoàng Tâm Bách Mộc côn đã được khảm nạm Trấn Hồn Ngọc Hàm Thiền, loại gỗ Hoàng Tâm Bách Mộc này có đường vân thẳng đứng, cấu tạo gỗ giòn, chống phân hủy và chịu ẩm tốt, thường thì chỉ có mộ phần quan tài giai cấp đế vương mới có thể sử dụng, đây cũng là dụng cụ của Y Na Phái lúc cản thi, kết hợp với Trấn Hồn Ngọc, ngược lại càng tăng thêm sức mạnh lẫn nhau.
Ngoài hầm Vạn Kiếp Bất Phục, dưới mặt nạ của Chưởng môn sư huynh lại là vẻ mặt cười nham nhở, hê hê thước Tử Đàn tuổi gì, hắn nắm được Trấn Hồn Ngọc Hàm Thiền hắn mạnh nhất, ấy không, hôm nay mạnh nhất chính là lão Tam nhà hắn, mấy ông trưởng lão kia cứ chờ bị hù cho rớt cằm hết đi!
Theo như thường lệ mà vỗ vỗ bả vai lão Tam nhà mình mấy cái động viên tinh thần.
“Có Trấn Hồn Ngọc Hàm Thiền rồi, ngươi cứ việc yên tâm bay nhảy trong hầm Vạn Kiếp Bất Phục đi, hai tháng nay ta thí nghiệm hết cả rồi, bách độc bất xâm, bách quỷ bất nhiễu, xông lên, thay Y Na Phái giành lấy vẻ vang nào!”
Lão Tam nhận lấy Hoàng Tâm Bách Mộc côn, len lén đưa mắt liếc sang hai vị đối thủ khác, rụt cổ nói: “Quý Đường thật sự rất lợi hại, các ngươi cũng chứng kiến được biểu hiện của gã hai ngày qua đúng không? Hôm qua nếu không phải Đại sư huynh hy sinh nhan sắc…”
Nhắc đến Quý Đường, tiểu sư đệ như thể vừa mới phát hiện ra chuyện gì mà nói: “Họ Quý kia cứ trân trân lõ mắt nhìn Đại sư huynh suốt kìa! Đúng là kỳ quái, mà gã trông cũng cứ như không còn nguyên khí gì vậy, chẳng lẽ tối hôm qua lén đi xuống núi tìm nữ nhân hả ta? Bộ không biết trước khi cản thi không được tùy tiện túng dục sao, nguy hiểm lắm đó…”
“Hắt xì!”
“Đại sư huynh trúng gió hả?”
“Ngâm nước quá lâu…” Chưởng môn sư huynh dụi dụi mũi, quay qua nói với lão Tam: “Tóm lại là ta hy sinh hết mức rồi đó, lấy sắc dụ người… không, đừng quan tâm ta nói cái gì, dù sao nếu ngươi dám gây ra sai sót gì ở vòng này, ta sẽ bán luôn ngươi cho lão Vương ở cuối thôn, gã me ngươi lâu lắm rồi, còn chấp nhận dùng mười con heo làm sính lễ.”
Lão Tam trưng ra bản mặt như khóc tang, ây da, hắn đã nói cả trăm lần với lão Vương đồ tể đó rồi, mình không phải là nữ nhân, ấy thế mà lão Vương cứ không tin, khăng khăng cho rằng hắn là nữ giả nam trang, hắn nghe mà hắn tức á, nếu không phải tại lão Vương hay cho mua thiếu, đánh chết hắn cũng không thèm mua thịt heo của đối phương nữa.
Đại sư huynh không phải là người duy nhất, Quý Đường của Quỷ Sơn Môn cũng hắt xì một cái rõ to, nhưng trừ việc này ra, Chương Tiểu Khải còn phát hiện tinh thần Quý Đường không tốt, thế nhưng khi sư phụ hỏi thì Quý Đường chỉ bảo là do tối qua mình ngủ không ngon.
“Lo lắng chúng quỷ trong hầm Vạn Kiếp Bất Phục sẽ tác nghiệt sao? Tuy rằng chuông Phương Lương Kim Ngưu không có pháp lực trấn áp bách quỷ như thước Tử Đàn, nhưng ở phương diện xua đuổi ác quỷ lại khá là hiệu quả, ngươi lại phản ứng nhanh nhạy, lấy thừa bù thiếu, cũng chưa hẳn đã thua Liễu Khê Phái.” Sư phụ ân cần bảo ban.
Chuông Phương Lương Kim Ngưu theo như ông ta nói chính là bảo vật trấn môn của Quỷ Sơn Môn, Phương Lương là con trâu chuyên ăn quỷ ở Âm Ti, chuông Kim Ngưu này nghe nói là được đeo trên cổ Phương Lương lúc ở Địa Phủ, hoặc đây có lẽ chỉ là do Quỷ Sơn Môn bịa đặt nguồn gốc nhằm lấy điểm cho môn phái mình, nhưng cái chuông này lại thật sự có tác dụng hù dọa ngăn cản ác quỷ.
Quý Đường nhận lấy chuông Kim Ngưu, lại liếc mắt về phía đám người Y Na Phái, tối qua gã bị sắc dục làm mờ mắt mà càn quấy cả đêm, hôm nay lý trí trở về, hận càng thêm hận, chẳng phải gã lại bị Bất Hồi gài bẫy thêm lần nữa rồi sao? Tiết dục quá nhiều dẫn tới dương khí thiếu hụt chính là chuyện mà cản thi tượng kiêng kỵ nhất, hôm nay vào trong hầm Vạn Kiếp Bất Phục, gã e rằng sẽ phải liều cả cái mạng này mà chiến đấu.
Lão Tam Y Na Phái đi cùng giám khảo để nhận Hỉ Thần được chọn ra ngẫu nhiên, đang lúc chuẩn bị ra trận, Chưởng môn Đại sư huynh lại lặng lẽ sàng sê đến bên cạnh hắn.
“Lão Tam, ta nói ngươi này…”
“Đại sư huynh muốn dặn dò gì?”
“Liễu Khê Phái có thước Tử Đàn, ngươi có Trấn Hồn Ngọc Hàm Thiền, vượt qua cái hầm kia không thành vấn đề, nhưng ngược lại Quý Đường… à thì… nếu phát hiện gã gặp nguy hiểm, ngươi cứ tiện tay giúp gã một phen.”
“Ngươi không phải là Đại sư huynh, ngươi là ai? Đại sư huynh chân chính lúc này sẽ chỉ căn dặn ta nghĩ cách chơi xấu đối thủ, người ngăn ta thì giết người, Phật chắn ta thì giết Phật, tuyệt đối tuyệt đối không được thương xót kẻ địch!”
“Úi, kia không phải là lão Vương đồ tể sao? Hắn cũng tới cổ vũ ngươi kìa!”
Lão Tam lập tức không hề quay đầu mà dẫn Hỉ Thần bỏ chạy một nước, Chưởng môn Đại sư huynh hừ một tiếng, phát hiện Quý Đường cũng đang trừng mắt dòm sang bên này, sát khí đó… ây da phắn gấp thôi.
Hầm Vạn Kiếp Bất Phục tuy gọi là hầm, nhưng thật ra đó là một cốc cạn nằm giữa hai ngọn núi, hai bên núi cao sừng sững, ánh mặt trời khó mà len lỏi vào được, khiến cho trong hầm râm mát hơn bên ngoài rất nhiều, một con đường mòn đá vụn chìm nghỉm giữa đám cỏ dại, cả ngày đều vù vù tiếng gió, ngay cả la bàn cũng trở nên thất thường khi ở trong này, quả thực chẳng khác Quỷ Cốc là bao.
Bên ngoài hầm nhộn nhịp nhốn nháo, các cản thi tượng tham gia cuộc thịnh hội này đều tụ tập ngoài khe núi, không ai dám tùy tiện đặt chân vào dù chỉ là một bước, bởi vì hầm Vạn Kiếp Bất Phục là một nơi rất cổ quái, âm phong gào rít cả ngày, vừa tiến vào là liền có thể nghe được tiếng quỷ khóc thần gào, nghe nói từng có quan binh chém đầu mấy ngàn phản dân ở trong này, âm hồn của những kẻ chết oan không thể tiêu tán, ngày ngày đều quanh quẩn trong hầm này không chịu đi, người đi đường bình thường hoặc thương lữ mỗi khi cần băng qua hầm Vạn Kiếp Bất Phục, tất cả đều phải vẩy rượu quỳ lạy, cầu xin oán quỷ bên trong chớ tác quái.
Thậm chí đến cản thi tượng dùng việc cản thi để kiếm sống, nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì tuyệt đối sẽ không bước vào đây, thà rằng đi vòng thêm mấy ngày đường để ra khỏi núi, bởi vì trong hầm oán quỷ rất nhiều, âm khí quá nặng, Hỉ Thần tiến vào nhất định sẽ chịu ảnh hưởng, nhẹ thì hồn phách bị câu đi, nặng thì cuồng bạo nổi điên, trái lại khiến cho cản thi tượng khó giữ được tính mạng.
Hiện giờ vòng tỷ thí thứ ba thiết lập tại nơi này, khó trách Y Na Phái cùng Quỷ Sơn Môn nhận được tin tức từ sớm lại cho rằng trưởng lão ra đề bất công, rõ ràng là đang cho Liễu Khê Phái cơ hội, bởi vì thước Tử Đàn của Liễu Khê Phái từng được cao tăng gia trì, vừa xuất ra liền có thể trấn áp trăm quỷ ngàn quỷ, từ đó suy ra, chỉ cần đệ tử Liễu Khê Phái thuận lợi qua được hai vòng đầu, vậy thì Hỉ Thần Hội năm nay, bọn họ nhất định có thể đạt được hạng nhất.
Bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra biến số, hiện giờ Trấn Hồn Ngọc Hàm Thiền xuất thế, chẳng biết bây giờ ai thắng được ai đâu.
Giám khảo vừa cất tiếng ra hiệu, ba người thi đấu sau khi làm phép khởi thi liền theo thứ tự tiến vào hầm, để tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, còn có ba giám khảo khác mang theo pháp khí cần thiết vào cùng, còn lại những người xem trận so tài thì chen chúc ở khe núi, chăm chú theo dõi kết quả.
Đệ tử Liễu Khê Phái, Quý Đường của Quỷ Sơn Môn, cùng với lão Tam Y Na Phái mỗi người đều tự động giữ một khoảng cách nhất định trên con đường mòn đá vụn, dựa trên đề mục, trong ba người ai ra khỏi hầm sớm nhất, hơn nữa có thể bảo vệ Hỉ Thần bình yên vô sự, chính là người thắng cuộc trong trận đấu lần này.
Cho dù như vậy, ba người vẫn cẩn trọng đi đường, không ai dám tăng nhanh cước trình, bởi vì vừa tiến vào hầm thì bọn họ đều cảm nhận được khí tức âm u nặng nề, là cản thi tượng, bọn họ đã quen đến không thể quen hơn với loại khí tức này, đó là một bầu không khí Âm Ty chết chóc vô cùng đặc biệt.
Có lẽ là do tâm trí quấy phá, trong mắt ba người, trong hầm nơi nơi đều quỷ dị hiểm ác, ngay cả mấy nhánh cây nghiêng nghiêng sinh trưởng trên vách núi cũng tựa như quái vật đang giương nanh múa vuốt, mà mây mù dần dần phiêu đãng chìm xuống, không tới một khắc sau, trong hầm nổi lên sương mù, dày đặc như mây, trong mây loáng thoáng vang lên tiếng kim loại leng keng, cứ như có quân đội đang đánh nhau kịch liệt, ba người bị mây đen bao phủ, thoáng cái xung quanh đen kịt đưa tay không thấy được năm ngón.
Quỷ hồn đã bắt đầu rục rịch.
Đệ tử Liễu Khê Phái là người đầu tiên xông lên, thước Tử Đàn phát ra một vùng sáng tím rực rỡ, khi ánh sáng tản đi, người đó đã vẽ xong một pháp đàn trên mặt đất, dẫn Hỉ Thần của mình đứng vào trong đó, miệng niệm Chú Đại Bi, “Nam mô hát ra đát na đá ra dạ da. Nam mô a rị da…”
Tiếp đó là những tiếng gào rít thê lương vang dội, trăm ngàn quỷ hồn bị cây thước trấn áp, lập tức chuyển hướng về phía Quý Đường, Quý Đường sử dụng chuông Phương Lương Kim Ngưu, tiếng chuông leng keng ngân vang, xuyên thủng cả lớp sương mù dày đặc, tựa như đang gọi hồn về Địa Phủ báo danh.
Chúng quỷ chán ghét tiếng chuông này, lại quay ngược sang lão Tam Y Na Phái.
Lão Tam đứng chắn trước Hỉ Thần, Hoàng Tâm Bách Mộc côn thoáng chĩa về phía mặt đất, Trấn Hồn Ngọc Hàm Thiền tỏa ra bạch quang vạn trượng, mỗi một luồng sáng cứ như một mũi tên bắn thẳng ra ngoài, chúng quỷ hồn hoàn toàn không thể tới gần.
Quý Đường nhìn thấy cảnh tượng này, quả thật là hận đến ngứa răng, Trấn Hồn Ngọc Hàm Thiền vốn nên là vật trong tay gã rồi, thế nhưng lại lỡ mất cơ hội tốt, đều là do tên Bất Hồi đáng ghét kia hại!
Ngay vào lúc gã đang phẫn nộ ngập đầu, Trấn Hồn Ngọc Hàm Thiền cùng thước Tử Đàn lại đồng thời sinh ra biến hóa, hai luồng sáng trắng và tím hòa vào nhau, bất thình lình phóng ra một chùm sáng lớn kỳ dị, hào quang bảy sắc chiếu rọi cả hầm Vạn Kiếp Bất Phục, mặt đất nổi gió, cảnh tượng ly kỳ như dời núi lấp biển, ba người cản thi bảo vệ Hỉ Thần lui sang một bên, bám chặt lấy vách núi tránh cho bị gió dữ cuốn đi.
Trong gió vang vọng đầy những âm thanh kêu khóc rít gào, sương mù dày đặc trong hầm cuộn xoắn lại, thế nhưng lại lao thẳng ra ngoài khe núi nơi những người xem thi đấu đang tụ tập.
Ngoài khe núi, Nhị sư huynh mở miệng, “Không ổn!”
“Lão Tam thất bại rồi sao?” Chưởng môn sư huynh biến sắc.
“Còn tệ hơn cả chuyện đó nữa.” Nhị sư huynh lại lắng tai nghe ngóng một hồi, y nghe được đám quỷ hồn trong núi xì xào bàn tán, “Sức mạnh của thước Tử Đàn cùng Trấn Hồn Ngọc Hàm Thiền sinh ra cộng hưởng, pháp lực trấn quỷ tăng thêm gấp mấy chục lần, các quỷ hồn trong hầm không chịu nổi, toàn bộ đều trốn chạy ra khỏi hầm.”
“Cho nên?” fukurou275.wordpress.com
“Chạy mau.”
Nhị sư huynh bỏ lại hai chữ, lập tức dắt tiểu sư đệ còn đang trong trạng thái lơ lửng trên mây bỏ chạy, y biết những quỷ hồn ngủ đông rất lâu trong hầm một khi bị kinh sợ chạy ra, oán khí sẽ càng tăng lên, những người ngoài khe núi này e rằng sẽ trở thành mục tiêu cho bọn họ trút cơn phẫn nộ.
Đại sư huynh xa xa trông thấy mây mù dày đặc từ trong hầm cuộn xoắn lao ra, cũng biết không ổn, hô to chạy mau chạy mau! Con người đều có tính bầy đàn, thấy có người lớn tiếng sợ hãi kêu lên, hiển nhiên cũng sẽ vì vậy mà đâm ra hốt hoảng, ngoài khe núi lập tức rối loạn nhốn nháo, tất cả cứ như một đám ruồi không đầu vậy.
Cuồng phong mây mù thoáng chốc đã bao vây cả đám người, đứng trong mây mù đưa tay không thấy được năm ngón, những tràng âm thanh ầm ĩ quái đản vang lên không dứt, đâm thẳng vào lỗ tai, đầu óc, quả thực như muốn bức người ta phát điên, mà quỷ hồn ngày thường không thể nhìn thấy được, dưới bóng mây dày đặc, từng kẻ một hiện hình.
Mỗi quỷ hồn đều là quần áo rách rưới, có người bụng rách toạc lòi cả một đoạn ruột vắt vẻo bên ngoài; có người đang ôm cái đầu của mình trong tay; cũng có kẻ tứ chi không còn nguyên vẹn máu me đầy người; mỗi người đều âm u đáng sợ, đầy vẻ bi ai, chỉ hận không thể giết hết cái đám người sống này, cho bọn họ nếm thử sự oán hận của mình khi bị chém giết năm xưa.
Cả một đoàn quỷ như vậy, ngay cả cản thi tượng được huấn luyện nghiêm chỉnh cũng không có cách nào trấn áp được hết, trong lúc nguy cấp, Chưởng môn Đại sư huynh Y Na Phái cất giọng hô to.
“Lão Nhị, mau nghĩ cách cứu mọi người đi! Nếu chết hết ở đây thì tiền đặt cược của ta làm sao mà lấy về được!”
Các sư huynh đệ Y Na Phái bị gió thổi cho ngã trái ngã phải đều trưng ra vẻ mặt sụp đổ, nghe được hai câu đầu còn tưởng rằng Đại sư huynh biết trách trời thương dân rồi chứ, ai dè đâu ổng đang nhớ thương đến ván cược của mình.
Nhị sư huynh nhìn thấy tình hình trước mắt, cũng hiểu được chuyện đã vượt ngoài sức tưởng tượng, quỷ cùng người vốn luôn có một ranh giới, hôm nay là người tự tiện xông vào quỷ vực, quỷ cũng đâu có tội tình gì đúng không? Y thân là nửa người nửa quỷ, có lẽ không cảm thấy rằng quỷ là sinh vật xấu xa gì.
“Đệ đợi ở đây.” Y nói với tiểu sư đệ.
Nhị sư huynh định làm gì vậy? Tiểu sư đệ còn chưa kịp hỏi thành tiếng, đã bị người ta bỏ lại, cậu cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng lại nghe thấy Nhị sư huynh hô to với các sư huynh đệ khác.
“Tới đây hết cho ta!”
Các sư huynh đệ ù ù cạc cạc, nhưng mà cũng không ai dám làm trái lời Nhị sư huynh, người nọ là nhân vật tàn ác có thể hủy thiên diệt địa chỉ đứng sau Đại sư huynh thôi đó, cả đám chỉ đành ta dựa ngươi ngươi dựa ta, miễn cưỡng chống chọi đứng giữa cuồng phong mây mù.
Các sư huynh đệ Y Na Phái chống chọi đứng thẳng giữa cuồng phong, trong toàn bộ đám người đang bò lăn bò càng dưới đất hay đang khép nép dán chặt vào vách đá, bọn họ rất có phong cách hạc giữa bầy gà, chúng quỷ trông thấy mặt nạ dữ tợn của mấy người này, lập tức lục tục vây tới, lớn tiếng dùng quỷ ngữ gào thét.
『Các ngươi là quỷ hay người? 』
『Ta chính là Phương Tướng Thị, người chủ trì cúng tế trừ tà trong cung đình, phụng mệnh Quân vương, đến hầm Vạn Kiếp Bất Phục trục xuất quỷ vật! 』 Nhị sư huynh dùng quỷ ngữ hét lớn, 『Mau rời đi! 』
Chúng quỷ xôn xao, bởi vì Phương Tướng Thị là Thần Quan bảo hộ cho vương triều không bị ác quỷ quấy nhiễu, am hiểu cách thức câu thông với quỷ hồn, còn được gọi là Đại Na, quanh năm có một đội Tiểu Na đeo mặt nạ dữ tợn đi theo, thống lĩnh một đội quân đằng đằng sát khí, diễn luyện hơn mười loại phương pháp chiến đấu, chuyên môn đối phó với hung vật ác quỷ.
Chúng quỷ cũng bắt đầu hỗn loạn, nên biết rằng trong thiên hạ một vật khắc một vật, quỷ quái mặc dù không có hình hài, nhưng hồn phách ở lại nhân gian, vẫn còn giữ được thất tình lục dục của con người, hiển nhiên cũng sợ bị tiêu diệt, mà quan trọng hơn là, quỷ sợ ác nhân, nhất là Phương Tướng Thị được vương triều khâm định chuyên đi trục quỷ đuổi tà.
Nhưng vẫn có mấy con quỷ không cam lòng, bọn chúng cảm ứng được khí vị của Nhị sư huynh không giống người thường, lập tức bắt đầu giở trò mê hoặc cám dỗ mà chúng am hiểu nhất.
『Ngươi là nửa người nửa quỷ! Cùng loài với chúng ta! Thôi thì dứt khoát cởi bỏ thân xác nhàm chán đó, cùng bọn ta ở lại trong núi thưởng gió ngắm trăng, đêm ngày lãng quên năm tháng, tội tình gì phải chung đụng với đám xác thịt phàm tục kia? 』
『Thân thể khó mà có được, tưởng rằng ta sẽ dễ dàng từ bỏ xác thịt này sao? 』
『Xác thịt thì có gì tốt đâu? Ngoại trừ tạo ra mấy thứ dơ bẩn như phân nước tiểu mồ hôi, còn lại hoàn toàn vô dụng đối với hồn phách… 』Có quỷ nói: 『Ta biết ngươi… Ngươi là đứa con của quỷ, là một trong số rất ít những người có thể câu thông Quỷ giới và Nhân giới… 』
『Vậy thì đã sao? 』
『Đúng rồi, ta cũng biết mẫu thân của ngươi… Trước khi đến cầu Nại Hà đã lạc mất ngươi, bà ta vẫn cứ bồi hồi quanh quẩn ở đó suốt, không chịu uống Mạnh Bà thang… 』
『Đi mau! Nếu còn không nghe lệnh, ta sẽ xé xác các ngươi, móc mắt các ngươi, moi phổi ruột các ngươi ra, đem các ngươi đi làm thức ăn! 』
Tiếng gió nhỏ dần, mây mù tan bớt, chúng quỷ từ từ rút đi, song kỳ quái thay, Nhị sư huynh tuy rằng đã quát lui đám quỷ, nhưng vẫn cứ luôn nhìn theo bóng dáng của bọn chúng, sau khi trầm mặc một lúc lâu, cũng cất bước đi theo vào trong sơn cốc.
“Nhị sư huynh?” Tiểu sư đệ cảm thấy bất thường, lại kêu, “Nhị sư huynh?”
Nhị sư huynh dường như không nghe thấy, không nhìn thấy, các sư huynh đệ khác cảm nhận được chuyện kỳ quái, định đi lên kéo y về, y lại vung tay một cái, ung dung hất bọn họ ra, bản thân y mang cái mặt nạ dữ tợn này, cũng cứ như đã hóa thành quỷ, dự định cả đời chìm nổi cùng đám quỷ kia.
Y là nửa người nửa quỷ, ở lại nhân thế thì có người chán ghét có người sợ hãi, nếu nhập bọn cùng đám quỷ thì sao? Có thể cũng sẽ có quỷ sợ y có quỷ hận y…
Nghe nói mẫu thân đang ở bên cầu Nại Hà đợi y, vị mẫu thân mà y chưa từng gặp mặt, cho dù thể xác đã chết, vẫn liều mạng muốn sinh y ra, phải có bao nhiêu nghị lực, bao nhiêu cố chấp mới làm được việc này? Vị mẫu thân ấy, e rằng vẫn sẽ cứ chờ đợi bên cầu, mãi cho đến lúc y cũng hồn quy Địa Phủ mới chịu thôi.
Tội tình gì phải để cho bà chờ đợi chứ? Y là vị khách cô độc tha phương chân trời, không bằng cũng đi cho xong.
Ngang eo chợt bị siết chặt, “Nhị sư huynh!”
Nhiệt độ cơ thể ấm áp dễ chịu truyền tới, cúi đầu xem thử, một khuôn mặt tuấn tú đáng yêu đang ngẩng lên nhìn y, có chút lo âu, có chút bất lực, có chút sợ hãi, hai tay vây quanh eo y, rất chặt, cứ như đang sợ y sẽ bỏ rơi mình vậy.
Như thể được giội tỉnh, y không ngờ rằng bản thân cũng có ngày bị ma quỷ mê hoặc, quỷ hồn am hiểu nhất là dụ dỗ con người, chuyện gì xảy ra cũng có nguyên do, mà việc ở Địa Phủ thì thâm sâu khó biết, chuyện mẫu thân y không đầu thai, đều đã có thiên quy địa luật an bài.
“Nhị sư huynh định đi đâu vậy?” Tiểu sư đệ thấy người kia vẫn còn im lặng, lo lắng truy hỏi.
“Chẳng đi đâu hết.”
Chẳng đi đâu hết, vẫn cứ ở chốn nhân thế này, đi theo quan tâm chăm sóc, lời tình triền miên với tiểu sư đệ thôi, chuyện của trăm năm sau, cứ để trăm năm sau rồi tính.
Cách đó không xa, Chưởng môn Y Na Phái bị người nào đó đè chặt trên mặt đất, mặt nạ nửa rơi ra, mi mày yêu kiều.
“Ngươi đáng lẽ ra phải ở trong hầm mới đúng, sao giờ lại chạy lên người ta rồi?” Hắn trêu ghẹo hỏi.
Không sai, Quý Đường vốn là nên ở trong hầm cạnh tranh với hai người còn lại, lúc này đây lại chạy ra, đè trên, à không, là bảo hộ trên người Chưởng môn một phái khác.
“Ta…” Quý Đường nghẹn lời.
Có thể nói gì được đây? Chẳng lẽ nói gã vừa phát hiện chúng quỷ xông ra khỏi hầm liền bất chấp trận đấu, bỏ lại Hỉ Thần mà chạy ra, lúc ấy cuồng phong càn quét tứ phía, bóng đen trộn lẫn trong mây mù, mà phiền nhất chính là Bất Hồi lại cứ đứng đó thò đầu ra ngó nghiêng, như vậy rất dễ trở thành mục tiêu công kích cho đám quỷ, gã liền dứt khoát đè người kia xuống, rung chuông Phương Lương Kim Ngưu để hộ thân, mãi cho tới tận lúc này.
Gã căn bản là điên rồi, điên đến triệt để rồi, bởi vì…
Chưởng môn sư huynh Y Na Phái lại đeo mặt nạ vào tử tế, đẩy người kia ra mà đứng dậy, đi một bước, rồi lại quay đầu, ngồi xuống.
“Tối qua có người ném Thanh Ngọc trâm của ta vào trong đầm nước rồi.” Nhỏ giọng, hắn dùng âm lượng mà người khác không thể nghe thấy nói, “Đi tìm với ta.”
“…” Lạnh lùng kiên quyết nói: “Ta không đi.”
“Ừm, lần này đừng chơi trong nước nữa được không? Ta suýt chút nữa nhiễm phong hàn đó.”
“Ta không đi!”
Một ý niệm sai lầm thôi thúc gã ngẩng đầu lên, gã tuyệt đối sẽ không phạm phải sai lầm đến cùng.
Sau mặt nạ truyền ra một tiếng cười khẽ, như một chiếc lông vũ phất nhẹ qua, chạm trúng trái tim đang rung động của gã, bởi vì…
Kết cục
Hỉ Thần Hội cuối cùng cũng chấm dứt, người thắng là ai? Đương nhiên là lão Tam Y Na Phái ý chí kiên cường.
Mà hắn làm cách nào có thể đánh bại được đệ tử Liễu Khê Phái, trở thành người đầu tiên đến đích?
“Ta thừa dịp tên kia còn đang bấu víu lấy thân cây sợ bị gió cuốn đi, làm cho Hỉ Thần của hắn té ngã, tên đó lại phải tốn một ít thời gian để khởi thi, hê hê, lúc đó ta liền dẫn Hỉ Thần chạy thẳng tới đích luôn.”
Lão Tam kể đến đoạn này, quả thật là đắc ý dạt dào, vì để cho Chưởng môn sư huynh không bán mình đi, thủ đoạn đê hèn gì hắn cũng chơi tất.
Thật ra đệ tử Liễu Khê Phái đã liếc thấy được đối thủ làm chuyện xấu rồi, cũng đã nêu lên dị nghị với các giám khảo rồi, nhưng sau khi các trưởng lão thẩm tra thương lượng xong, nghĩ rằng người của Y Na Phái có công xua đuổi quỷ hồn bên ngoài hầm Vạn Kiếp Bất Phục, liền dứt khoát mở một con mắt nhắm một con mắt, phán định lão Tam thắng cuộc.
Dù sao bọn họ chọn hầm Vạn Kiếp Bất Phục làm nơi cản Hỉ Thần, suýt chút nữa là hại các cản thi tượng bị đám ác quỷ quấy nhiễu, thật may là không gây ra đại họa, nếu không quan phủ tra xét được, thậm chí còn mượn cớ gây khó dễ, sau này nếu muốn tiếp tục cử hành Hỉ Thần Hội, e rằng khó lại càng khó hơn.
Người vui vẻ nhất phải là Chưởng môn sư huynh, lúc này đang ngồi trong góc miệt mài đếm bạc, bởi vì tự đặt cho lão Tam nhà mình thắng, cho nên hắn kiếm về được không ít tiền cược, hê hê, có tiền là có thể vào trong trấn sầm uất mướn một cửa hàng nhỏ, mở dịch vụ cản thi về cố hương, huống hồ Y Na Phái còn thắng cuộc so tài, giành được danh dự, từ nay về sau các mối làm ăn chắc chắn nhiều không tiếp xuể.
Trừ việc này ra, hắn cũng thuận lợi giữ chân được lão Nhị, sau này trên giang hồ có ai cần nhờ lão Nhị ra tay đều phải thông qua hắn, tiền huê hồng có thể kiếm chác được không ít, nghĩ đến đây, Chưởng môn sư huynh đã cười đến ngoác cả miệng.
“Đại sư huynh, Thanh Ngọc trâm của ngươi tìm được rồi hả?” Tiểu sư đệ nhìn thấy búi tóc vấn sơ sài của Đại sư huynh liền hỏi.
“Tìm được rồi.” Đẩy cây trâm vào trong búi tóc, “Trâm khác xài không quen.”
“Bỏ cả đêm để tìm một cây trâm, ngươi cũng hứng chí quá nhỉ.” Nhị sư huynh nói, chủ yếu là y mới vừa nghe được một đống tin tức từ Hàm Oan, mà tin tức của Hàm Oan tới từ đâu? Chỉ có thể nói, công lực rình lén của cô nàng lại càng lúc càng lên tay rồi.
“Dù sao cũng phải có người hy sinh.” Chưởng môn sư huynh cuối cùng phán một câu.
《Hoàn 》
Đoàn người Y Na Phái đang chuẩn bị xuất phát đi đến hầm Vạn Kiếp Bất Phục, tiểu sư đệ lúc này chợt phát hiện Chưởng môn sư huynh liên tục ngáp dài, dưới mắt là hai quầng thâm đen, lúc đi đường còn chân thấp chân cao, trông vô cùng kỳ quái.
“Đại sư huynh ngủ không ngon à?”
Chưởng môn sư huynh còn chưa kịp trả lời, Nhị sư huynh đã lạnh lùng đi ngang qua, bỏ cho một câu: “Sung sướng nguyên đêm, đương nhiên là ngủ không ngon rồi.”
Chưởng môn sư huynh thế nhưng lại chẳng có vẻ gì là xấu hổ, còn đúng lý hợp tình lời lẽ đanh thép: “Hy sinh một mình ta để hoàn thành đại nghiệp cho cả môn phái, lão Nhị ngươi có hiểu được tình cảm đậm sâu mang đầy tính cao thượng này không?”
“Nói phứt ra là ngươi đi hưởng thụ cho rồi đi, đâu ra dính líu tới hai chữ hy sinh?” Nhị sư huynh phũ phàng vặt lại, nhưng mà chỉ cần không hy sinh tiểu sư đệ của y, đại sư huynh thích làm gì thì cứ làm.
Các sư huynh đệ đeo mặt nạ vào, vây quanh lão Tam đi tham gia trận đấu, lúc này Nhị sư huynh cũng đi ra ngoài chung với bọn họ, còn mang theo Hoàng Tâm Bách Mộc côn đã được khảm nạm Trấn Hồn Ngọc Hàm Thiền, loại gỗ Hoàng Tâm Bách Mộc này có đường vân thẳng đứng, cấu tạo gỗ giòn, chống phân hủy và chịu ẩm tốt, thường thì chỉ có mộ phần quan tài giai cấp đế vương mới có thể sử dụng, đây cũng là dụng cụ của Y Na Phái lúc cản thi, kết hợp với Trấn Hồn Ngọc, ngược lại càng tăng thêm sức mạnh lẫn nhau.
Ngoài hầm Vạn Kiếp Bất Phục, dưới mặt nạ của Chưởng môn sư huynh lại là vẻ mặt cười nham nhở, hê hê thước Tử Đàn tuổi gì, hắn nắm được Trấn Hồn Ngọc Hàm Thiền hắn mạnh nhất, ấy không, hôm nay mạnh nhất chính là lão Tam nhà hắn, mấy ông trưởng lão kia cứ chờ bị hù cho rớt cằm hết đi!
Theo như thường lệ mà vỗ vỗ bả vai lão Tam nhà mình mấy cái động viên tinh thần.
“Có Trấn Hồn Ngọc Hàm Thiền rồi, ngươi cứ việc yên tâm bay nhảy trong hầm Vạn Kiếp Bất Phục đi, hai tháng nay ta thí nghiệm hết cả rồi, bách độc bất xâm, bách quỷ bất nhiễu, xông lên, thay Y Na Phái giành lấy vẻ vang nào!”
Lão Tam nhận lấy Hoàng Tâm Bách Mộc côn, len lén đưa mắt liếc sang hai vị đối thủ khác, rụt cổ nói: “Quý Đường thật sự rất lợi hại, các ngươi cũng chứng kiến được biểu hiện của gã hai ngày qua đúng không? Hôm qua nếu không phải Đại sư huynh hy sinh nhan sắc…”
Nhắc đến Quý Đường, tiểu sư đệ như thể vừa mới phát hiện ra chuyện gì mà nói: “Họ Quý kia cứ trân trân lõ mắt nhìn Đại sư huynh suốt kìa! Đúng là kỳ quái, mà gã trông cũng cứ như không còn nguyên khí gì vậy, chẳng lẽ tối hôm qua lén đi xuống núi tìm nữ nhân hả ta? Bộ không biết trước khi cản thi không được tùy tiện túng dục sao, nguy hiểm lắm đó…”
“Hắt xì!”
“Đại sư huynh trúng gió hả?”
“Ngâm nước quá lâu…” Chưởng môn sư huynh dụi dụi mũi, quay qua nói với lão Tam: “Tóm lại là ta hy sinh hết mức rồi đó, lấy sắc dụ người… không, đừng quan tâm ta nói cái gì, dù sao nếu ngươi dám gây ra sai sót gì ở vòng này, ta sẽ bán luôn ngươi cho lão Vương ở cuối thôn, gã me ngươi lâu lắm rồi, còn chấp nhận dùng mười con heo làm sính lễ.”
Lão Tam trưng ra bản mặt như khóc tang, ây da, hắn đã nói cả trăm lần với lão Vương đồ tể đó rồi, mình không phải là nữ nhân, ấy thế mà lão Vương cứ không tin, khăng khăng cho rằng hắn là nữ giả nam trang, hắn nghe mà hắn tức á, nếu không phải tại lão Vương hay cho mua thiếu, đánh chết hắn cũng không thèm mua thịt heo của đối phương nữa.
Đại sư huynh không phải là người duy nhất, Quý Đường của Quỷ Sơn Môn cũng hắt xì một cái rõ to, nhưng trừ việc này ra, Chương Tiểu Khải còn phát hiện tinh thần Quý Đường không tốt, thế nhưng khi sư phụ hỏi thì Quý Đường chỉ bảo là do tối qua mình ngủ không ngon.
“Lo lắng chúng quỷ trong hầm Vạn Kiếp Bất Phục sẽ tác nghiệt sao? Tuy rằng chuông Phương Lương Kim Ngưu không có pháp lực trấn áp bách quỷ như thước Tử Đàn, nhưng ở phương diện xua đuổi ác quỷ lại khá là hiệu quả, ngươi lại phản ứng nhanh nhạy, lấy thừa bù thiếu, cũng chưa hẳn đã thua Liễu Khê Phái.” Sư phụ ân cần bảo ban.
Chuông Phương Lương Kim Ngưu theo như ông ta nói chính là bảo vật trấn môn của Quỷ Sơn Môn, Phương Lương là con trâu chuyên ăn quỷ ở Âm Ti, chuông Kim Ngưu này nghe nói là được đeo trên cổ Phương Lương lúc ở Địa Phủ, hoặc đây có lẽ chỉ là do Quỷ Sơn Môn bịa đặt nguồn gốc nhằm lấy điểm cho môn phái mình, nhưng cái chuông này lại thật sự có tác dụng hù dọa ngăn cản ác quỷ.
Quý Đường nhận lấy chuông Kim Ngưu, lại liếc mắt về phía đám người Y Na Phái, tối qua gã bị sắc dục làm mờ mắt mà càn quấy cả đêm, hôm nay lý trí trở về, hận càng thêm hận, chẳng phải gã lại bị Bất Hồi gài bẫy thêm lần nữa rồi sao? Tiết dục quá nhiều dẫn tới dương khí thiếu hụt chính là chuyện mà cản thi tượng kiêng kỵ nhất, hôm nay vào trong hầm Vạn Kiếp Bất Phục, gã e rằng sẽ phải liều cả cái mạng này mà chiến đấu.
Lão Tam Y Na Phái đi cùng giám khảo để nhận Hỉ Thần được chọn ra ngẫu nhiên, đang lúc chuẩn bị ra trận, Chưởng môn Đại sư huynh lại lặng lẽ sàng sê đến bên cạnh hắn.
“Lão Tam, ta nói ngươi này…”
“Đại sư huynh muốn dặn dò gì?”
“Liễu Khê Phái có thước Tử Đàn, ngươi có Trấn Hồn Ngọc Hàm Thiền, vượt qua cái hầm kia không thành vấn đề, nhưng ngược lại Quý Đường… à thì… nếu phát hiện gã gặp nguy hiểm, ngươi cứ tiện tay giúp gã một phen.”
“Ngươi không phải là Đại sư huynh, ngươi là ai? Đại sư huynh chân chính lúc này sẽ chỉ căn dặn ta nghĩ cách chơi xấu đối thủ, người ngăn ta thì giết người, Phật chắn ta thì giết Phật, tuyệt đối tuyệt đối không được thương xót kẻ địch!”
“Úi, kia không phải là lão Vương đồ tể sao? Hắn cũng tới cổ vũ ngươi kìa!”
Lão Tam lập tức không hề quay đầu mà dẫn Hỉ Thần bỏ chạy một nước, Chưởng môn Đại sư huynh hừ một tiếng, phát hiện Quý Đường cũng đang trừng mắt dòm sang bên này, sát khí đó… ây da phắn gấp thôi.
Hầm Vạn Kiếp Bất Phục tuy gọi là hầm, nhưng thật ra đó là một cốc cạn nằm giữa hai ngọn núi, hai bên núi cao sừng sững, ánh mặt trời khó mà len lỏi vào được, khiến cho trong hầm râm mát hơn bên ngoài rất nhiều, một con đường mòn đá vụn chìm nghỉm giữa đám cỏ dại, cả ngày đều vù vù tiếng gió, ngay cả la bàn cũng trở nên thất thường khi ở trong này, quả thực chẳng khác Quỷ Cốc là bao.
Bên ngoài hầm nhộn nhịp nhốn nháo, các cản thi tượng tham gia cuộc thịnh hội này đều tụ tập ngoài khe núi, không ai dám tùy tiện đặt chân vào dù chỉ là một bước, bởi vì hầm Vạn Kiếp Bất Phục là một nơi rất cổ quái, âm phong gào rít cả ngày, vừa tiến vào là liền có thể nghe được tiếng quỷ khóc thần gào, nghe nói từng có quan binh chém đầu mấy ngàn phản dân ở trong này, âm hồn của những kẻ chết oan không thể tiêu tán, ngày ngày đều quanh quẩn trong hầm này không chịu đi, người đi đường bình thường hoặc thương lữ mỗi khi cần băng qua hầm Vạn Kiếp Bất Phục, tất cả đều phải vẩy rượu quỳ lạy, cầu xin oán quỷ bên trong chớ tác quái.
Thậm chí đến cản thi tượng dùng việc cản thi để kiếm sống, nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì tuyệt đối sẽ không bước vào đây, thà rằng đi vòng thêm mấy ngày đường để ra khỏi núi, bởi vì trong hầm oán quỷ rất nhiều, âm khí quá nặng, Hỉ Thần tiến vào nhất định sẽ chịu ảnh hưởng, nhẹ thì hồn phách bị câu đi, nặng thì cuồng bạo nổi điên, trái lại khiến cho cản thi tượng khó giữ được tính mạng.
Hiện giờ vòng tỷ thí thứ ba thiết lập tại nơi này, khó trách Y Na Phái cùng Quỷ Sơn Môn nhận được tin tức từ sớm lại cho rằng trưởng lão ra đề bất công, rõ ràng là đang cho Liễu Khê Phái cơ hội, bởi vì thước Tử Đàn của Liễu Khê Phái từng được cao tăng gia trì, vừa xuất ra liền có thể trấn áp trăm quỷ ngàn quỷ, từ đó suy ra, chỉ cần đệ tử Liễu Khê Phái thuận lợi qua được hai vòng đầu, vậy thì Hỉ Thần Hội năm nay, bọn họ nhất định có thể đạt được hạng nhất.
Bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra biến số, hiện giờ Trấn Hồn Ngọc Hàm Thiền xuất thế, chẳng biết bây giờ ai thắng được ai đâu.
Giám khảo vừa cất tiếng ra hiệu, ba người thi đấu sau khi làm phép khởi thi liền theo thứ tự tiến vào hầm, để tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, còn có ba giám khảo khác mang theo pháp khí cần thiết vào cùng, còn lại những người xem trận so tài thì chen chúc ở khe núi, chăm chú theo dõi kết quả.
Đệ tử Liễu Khê Phái, Quý Đường của Quỷ Sơn Môn, cùng với lão Tam Y Na Phái mỗi người đều tự động giữ một khoảng cách nhất định trên con đường mòn đá vụn, dựa trên đề mục, trong ba người ai ra khỏi hầm sớm nhất, hơn nữa có thể bảo vệ Hỉ Thần bình yên vô sự, chính là người thắng cuộc trong trận đấu lần này.
Cho dù như vậy, ba người vẫn cẩn trọng đi đường, không ai dám tăng nhanh cước trình, bởi vì vừa tiến vào hầm thì bọn họ đều cảm nhận được khí tức âm u nặng nề, là cản thi tượng, bọn họ đã quen đến không thể quen hơn với loại khí tức này, đó là một bầu không khí Âm Ty chết chóc vô cùng đặc biệt.
Có lẽ là do tâm trí quấy phá, trong mắt ba người, trong hầm nơi nơi đều quỷ dị hiểm ác, ngay cả mấy nhánh cây nghiêng nghiêng sinh trưởng trên vách núi cũng tựa như quái vật đang giương nanh múa vuốt, mà mây mù dần dần phiêu đãng chìm xuống, không tới một khắc sau, trong hầm nổi lên sương mù, dày đặc như mây, trong mây loáng thoáng vang lên tiếng kim loại leng keng, cứ như có quân đội đang đánh nhau kịch liệt, ba người bị mây đen bao phủ, thoáng cái xung quanh đen kịt đưa tay không thấy được năm ngón.
Quỷ hồn đã bắt đầu rục rịch.
Đệ tử Liễu Khê Phái là người đầu tiên xông lên, thước Tử Đàn phát ra một vùng sáng tím rực rỡ, khi ánh sáng tản đi, người đó đã vẽ xong một pháp đàn trên mặt đất, dẫn Hỉ Thần của mình đứng vào trong đó, miệng niệm Chú Đại Bi, “Nam mô hát ra đát na đá ra dạ da. Nam mô a rị da…”
Tiếp đó là những tiếng gào rít thê lương vang dội, trăm ngàn quỷ hồn bị cây thước trấn áp, lập tức chuyển hướng về phía Quý Đường, Quý Đường sử dụng chuông Phương Lương Kim Ngưu, tiếng chuông leng keng ngân vang, xuyên thủng cả lớp sương mù dày đặc, tựa như đang gọi hồn về Địa Phủ báo danh.
Chúng quỷ chán ghét tiếng chuông này, lại quay ngược sang lão Tam Y Na Phái.
Lão Tam đứng chắn trước Hỉ Thần, Hoàng Tâm Bách Mộc côn thoáng chĩa về phía mặt đất, Trấn Hồn Ngọc Hàm Thiền tỏa ra bạch quang vạn trượng, mỗi một luồng sáng cứ như một mũi tên bắn thẳng ra ngoài, chúng quỷ hồn hoàn toàn không thể tới gần.
Quý Đường nhìn thấy cảnh tượng này, quả thật là hận đến ngứa răng, Trấn Hồn Ngọc Hàm Thiền vốn nên là vật trong tay gã rồi, thế nhưng lại lỡ mất cơ hội tốt, đều là do tên Bất Hồi đáng ghét kia hại!
Ngay vào lúc gã đang phẫn nộ ngập đầu, Trấn Hồn Ngọc Hàm Thiền cùng thước Tử Đàn lại đồng thời sinh ra biến hóa, hai luồng sáng trắng và tím hòa vào nhau, bất thình lình phóng ra một chùm sáng lớn kỳ dị, hào quang bảy sắc chiếu rọi cả hầm Vạn Kiếp Bất Phục, mặt đất nổi gió, cảnh tượng ly kỳ như dời núi lấp biển, ba người cản thi bảo vệ Hỉ Thần lui sang một bên, bám chặt lấy vách núi tránh cho bị gió dữ cuốn đi.
Trong gió vang vọng đầy những âm thanh kêu khóc rít gào, sương mù dày đặc trong hầm cuộn xoắn lại, thế nhưng lại lao thẳng ra ngoài khe núi nơi những người xem thi đấu đang tụ tập.
Ngoài khe núi, Nhị sư huynh mở miệng, “Không ổn!”
“Lão Tam thất bại rồi sao?” Chưởng môn sư huynh biến sắc.
“Còn tệ hơn cả chuyện đó nữa.” Nhị sư huynh lại lắng tai nghe ngóng một hồi, y nghe được đám quỷ hồn trong núi xì xào bàn tán, “Sức mạnh của thước Tử Đàn cùng Trấn Hồn Ngọc Hàm Thiền sinh ra cộng hưởng, pháp lực trấn quỷ tăng thêm gấp mấy chục lần, các quỷ hồn trong hầm không chịu nổi, toàn bộ đều trốn chạy ra khỏi hầm.”
“Cho nên?” fukurou275.wordpress.com
“Chạy mau.”
Nhị sư huynh bỏ lại hai chữ, lập tức dắt tiểu sư đệ còn đang trong trạng thái lơ lửng trên mây bỏ chạy, y biết những quỷ hồn ngủ đông rất lâu trong hầm một khi bị kinh sợ chạy ra, oán khí sẽ càng tăng lên, những người ngoài khe núi này e rằng sẽ trở thành mục tiêu cho bọn họ trút cơn phẫn nộ.
Đại sư huynh xa xa trông thấy mây mù dày đặc từ trong hầm cuộn xoắn lao ra, cũng biết không ổn, hô to chạy mau chạy mau! Con người đều có tính bầy đàn, thấy có người lớn tiếng sợ hãi kêu lên, hiển nhiên cũng sẽ vì vậy mà đâm ra hốt hoảng, ngoài khe núi lập tức rối loạn nhốn nháo, tất cả cứ như một đám ruồi không đầu vậy.
Cuồng phong mây mù thoáng chốc đã bao vây cả đám người, đứng trong mây mù đưa tay không thấy được năm ngón, những tràng âm thanh ầm ĩ quái đản vang lên không dứt, đâm thẳng vào lỗ tai, đầu óc, quả thực như muốn bức người ta phát điên, mà quỷ hồn ngày thường không thể nhìn thấy được, dưới bóng mây dày đặc, từng kẻ một hiện hình.
Mỗi quỷ hồn đều là quần áo rách rưới, có người bụng rách toạc lòi cả một đoạn ruột vắt vẻo bên ngoài; có người đang ôm cái đầu của mình trong tay; cũng có kẻ tứ chi không còn nguyên vẹn máu me đầy người; mỗi người đều âm u đáng sợ, đầy vẻ bi ai, chỉ hận không thể giết hết cái đám người sống này, cho bọn họ nếm thử sự oán hận của mình khi bị chém giết năm xưa.
Cả một đoàn quỷ như vậy, ngay cả cản thi tượng được huấn luyện nghiêm chỉnh cũng không có cách nào trấn áp được hết, trong lúc nguy cấp, Chưởng môn Đại sư huynh Y Na Phái cất giọng hô to.
“Lão Nhị, mau nghĩ cách cứu mọi người đi! Nếu chết hết ở đây thì tiền đặt cược của ta làm sao mà lấy về được!”
Các sư huynh đệ Y Na Phái bị gió thổi cho ngã trái ngã phải đều trưng ra vẻ mặt sụp đổ, nghe được hai câu đầu còn tưởng rằng Đại sư huynh biết trách trời thương dân rồi chứ, ai dè đâu ổng đang nhớ thương đến ván cược của mình.
Nhị sư huynh nhìn thấy tình hình trước mắt, cũng hiểu được chuyện đã vượt ngoài sức tưởng tượng, quỷ cùng người vốn luôn có một ranh giới, hôm nay là người tự tiện xông vào quỷ vực, quỷ cũng đâu có tội tình gì đúng không? Y thân là nửa người nửa quỷ, có lẽ không cảm thấy rằng quỷ là sinh vật xấu xa gì.
“Đệ đợi ở đây.” Y nói với tiểu sư đệ.
Nhị sư huynh định làm gì vậy? Tiểu sư đệ còn chưa kịp hỏi thành tiếng, đã bị người ta bỏ lại, cậu cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng lại nghe thấy Nhị sư huynh hô to với các sư huynh đệ khác.
“Tới đây hết cho ta!”
Các sư huynh đệ ù ù cạc cạc, nhưng mà cũng không ai dám làm trái lời Nhị sư huynh, người nọ là nhân vật tàn ác có thể hủy thiên diệt địa chỉ đứng sau Đại sư huynh thôi đó, cả đám chỉ đành ta dựa ngươi ngươi dựa ta, miễn cưỡng chống chọi đứng giữa cuồng phong mây mù.
Các sư huynh đệ Y Na Phái chống chọi đứng thẳng giữa cuồng phong, trong toàn bộ đám người đang bò lăn bò càng dưới đất hay đang khép nép dán chặt vào vách đá, bọn họ rất có phong cách hạc giữa bầy gà, chúng quỷ trông thấy mặt nạ dữ tợn của mấy người này, lập tức lục tục vây tới, lớn tiếng dùng quỷ ngữ gào thét.
『Các ngươi là quỷ hay người? 』
『Ta chính là Phương Tướng Thị, người chủ trì cúng tế trừ tà trong cung đình, phụng mệnh Quân vương, đến hầm Vạn Kiếp Bất Phục trục xuất quỷ vật! 』 Nhị sư huynh dùng quỷ ngữ hét lớn, 『Mau rời đi! 』
Chúng quỷ xôn xao, bởi vì Phương Tướng Thị là Thần Quan bảo hộ cho vương triều không bị ác quỷ quấy nhiễu, am hiểu cách thức câu thông với quỷ hồn, còn được gọi là Đại Na, quanh năm có một đội Tiểu Na đeo mặt nạ dữ tợn đi theo, thống lĩnh một đội quân đằng đằng sát khí, diễn luyện hơn mười loại phương pháp chiến đấu, chuyên môn đối phó với hung vật ác quỷ.
Chúng quỷ cũng bắt đầu hỗn loạn, nên biết rằng trong thiên hạ một vật khắc một vật, quỷ quái mặc dù không có hình hài, nhưng hồn phách ở lại nhân gian, vẫn còn giữ được thất tình lục dục của con người, hiển nhiên cũng sợ bị tiêu diệt, mà quan trọng hơn là, quỷ sợ ác nhân, nhất là Phương Tướng Thị được vương triều khâm định chuyên đi trục quỷ đuổi tà.
Nhưng vẫn có mấy con quỷ không cam lòng, bọn chúng cảm ứng được khí vị của Nhị sư huynh không giống người thường, lập tức bắt đầu giở trò mê hoặc cám dỗ mà chúng am hiểu nhất.
『Ngươi là nửa người nửa quỷ! Cùng loài với chúng ta! Thôi thì dứt khoát cởi bỏ thân xác nhàm chán đó, cùng bọn ta ở lại trong núi thưởng gió ngắm trăng, đêm ngày lãng quên năm tháng, tội tình gì phải chung đụng với đám xác thịt phàm tục kia? 』
『Thân thể khó mà có được, tưởng rằng ta sẽ dễ dàng từ bỏ xác thịt này sao? 』
『Xác thịt thì có gì tốt đâu? Ngoại trừ tạo ra mấy thứ dơ bẩn như phân nước tiểu mồ hôi, còn lại hoàn toàn vô dụng đối với hồn phách… 』Có quỷ nói: 『Ta biết ngươi… Ngươi là đứa con của quỷ, là một trong số rất ít những người có thể câu thông Quỷ giới và Nhân giới… 』
『Vậy thì đã sao? 』
『Đúng rồi, ta cũng biết mẫu thân của ngươi… Trước khi đến cầu Nại Hà đã lạc mất ngươi, bà ta vẫn cứ bồi hồi quanh quẩn ở đó suốt, không chịu uống Mạnh Bà thang… 』
『Đi mau! Nếu còn không nghe lệnh, ta sẽ xé xác các ngươi, móc mắt các ngươi, moi phổi ruột các ngươi ra, đem các ngươi đi làm thức ăn! 』
Tiếng gió nhỏ dần, mây mù tan bớt, chúng quỷ từ từ rút đi, song kỳ quái thay, Nhị sư huynh tuy rằng đã quát lui đám quỷ, nhưng vẫn cứ luôn nhìn theo bóng dáng của bọn chúng, sau khi trầm mặc một lúc lâu, cũng cất bước đi theo vào trong sơn cốc.
“Nhị sư huynh?” Tiểu sư đệ cảm thấy bất thường, lại kêu, “Nhị sư huynh?”
Nhị sư huynh dường như không nghe thấy, không nhìn thấy, các sư huynh đệ khác cảm nhận được chuyện kỳ quái, định đi lên kéo y về, y lại vung tay một cái, ung dung hất bọn họ ra, bản thân y mang cái mặt nạ dữ tợn này, cũng cứ như đã hóa thành quỷ, dự định cả đời chìm nổi cùng đám quỷ kia.
Y là nửa người nửa quỷ, ở lại nhân thế thì có người chán ghét có người sợ hãi, nếu nhập bọn cùng đám quỷ thì sao? Có thể cũng sẽ có quỷ sợ y có quỷ hận y…
Nghe nói mẫu thân đang ở bên cầu Nại Hà đợi y, vị mẫu thân mà y chưa từng gặp mặt, cho dù thể xác đã chết, vẫn liều mạng muốn sinh y ra, phải có bao nhiêu nghị lực, bao nhiêu cố chấp mới làm được việc này? Vị mẫu thân ấy, e rằng vẫn sẽ cứ chờ đợi bên cầu, mãi cho đến lúc y cũng hồn quy Địa Phủ mới chịu thôi.
Tội tình gì phải để cho bà chờ đợi chứ? Y là vị khách cô độc tha phương chân trời, không bằng cũng đi cho xong.
Ngang eo chợt bị siết chặt, “Nhị sư huynh!”
Nhiệt độ cơ thể ấm áp dễ chịu truyền tới, cúi đầu xem thử, một khuôn mặt tuấn tú đáng yêu đang ngẩng lên nhìn y, có chút lo âu, có chút bất lực, có chút sợ hãi, hai tay vây quanh eo y, rất chặt, cứ như đang sợ y sẽ bỏ rơi mình vậy.
Như thể được giội tỉnh, y không ngờ rằng bản thân cũng có ngày bị ma quỷ mê hoặc, quỷ hồn am hiểu nhất là dụ dỗ con người, chuyện gì xảy ra cũng có nguyên do, mà việc ở Địa Phủ thì thâm sâu khó biết, chuyện mẫu thân y không đầu thai, đều đã có thiên quy địa luật an bài.
“Nhị sư huynh định đi đâu vậy?” Tiểu sư đệ thấy người kia vẫn còn im lặng, lo lắng truy hỏi.
“Chẳng đi đâu hết.”
Chẳng đi đâu hết, vẫn cứ ở chốn nhân thế này, đi theo quan tâm chăm sóc, lời tình triền miên với tiểu sư đệ thôi, chuyện của trăm năm sau, cứ để trăm năm sau rồi tính.
Cách đó không xa, Chưởng môn Y Na Phái bị người nào đó đè chặt trên mặt đất, mặt nạ nửa rơi ra, mi mày yêu kiều.
“Ngươi đáng lẽ ra phải ở trong hầm mới đúng, sao giờ lại chạy lên người ta rồi?” Hắn trêu ghẹo hỏi.
Không sai, Quý Đường vốn là nên ở trong hầm cạnh tranh với hai người còn lại, lúc này đây lại chạy ra, đè trên, à không, là bảo hộ trên người Chưởng môn một phái khác.
“Ta…” Quý Đường nghẹn lời.
Có thể nói gì được đây? Chẳng lẽ nói gã vừa phát hiện chúng quỷ xông ra khỏi hầm liền bất chấp trận đấu, bỏ lại Hỉ Thần mà chạy ra, lúc ấy cuồng phong càn quét tứ phía, bóng đen trộn lẫn trong mây mù, mà phiền nhất chính là Bất Hồi lại cứ đứng đó thò đầu ra ngó nghiêng, như vậy rất dễ trở thành mục tiêu công kích cho đám quỷ, gã liền dứt khoát đè người kia xuống, rung chuông Phương Lương Kim Ngưu để hộ thân, mãi cho tới tận lúc này.
Gã căn bản là điên rồi, điên đến triệt để rồi, bởi vì…
Chưởng môn sư huynh Y Na Phái lại đeo mặt nạ vào tử tế, đẩy người kia ra mà đứng dậy, đi một bước, rồi lại quay đầu, ngồi xuống.
“Tối qua có người ném Thanh Ngọc trâm của ta vào trong đầm nước rồi.” Nhỏ giọng, hắn dùng âm lượng mà người khác không thể nghe thấy nói, “Đi tìm với ta.”
“…” Lạnh lùng kiên quyết nói: “Ta không đi.”
“Ừm, lần này đừng chơi trong nước nữa được không? Ta suýt chút nữa nhiễm phong hàn đó.”
“Ta không đi!”
Một ý niệm sai lầm thôi thúc gã ngẩng đầu lên, gã tuyệt đối sẽ không phạm phải sai lầm đến cùng.
Sau mặt nạ truyền ra một tiếng cười khẽ, như một chiếc lông vũ phất nhẹ qua, chạm trúng trái tim đang rung động của gã, bởi vì…
Kết cục
Hỉ Thần Hội cuối cùng cũng chấm dứt, người thắng là ai? Đương nhiên là lão Tam Y Na Phái ý chí kiên cường.
Mà hắn làm cách nào có thể đánh bại được đệ tử Liễu Khê Phái, trở thành người đầu tiên đến đích?
“Ta thừa dịp tên kia còn đang bấu víu lấy thân cây sợ bị gió cuốn đi, làm cho Hỉ Thần của hắn té ngã, tên đó lại phải tốn một ít thời gian để khởi thi, hê hê, lúc đó ta liền dẫn Hỉ Thần chạy thẳng tới đích luôn.”
Lão Tam kể đến đoạn này, quả thật là đắc ý dạt dào, vì để cho Chưởng môn sư huynh không bán mình đi, thủ đoạn đê hèn gì hắn cũng chơi tất.
Thật ra đệ tử Liễu Khê Phái đã liếc thấy được đối thủ làm chuyện xấu rồi, cũng đã nêu lên dị nghị với các giám khảo rồi, nhưng sau khi các trưởng lão thẩm tra thương lượng xong, nghĩ rằng người của Y Na Phái có công xua đuổi quỷ hồn bên ngoài hầm Vạn Kiếp Bất Phục, liền dứt khoát mở một con mắt nhắm một con mắt, phán định lão Tam thắng cuộc.
Dù sao bọn họ chọn hầm Vạn Kiếp Bất Phục làm nơi cản Hỉ Thần, suýt chút nữa là hại các cản thi tượng bị đám ác quỷ quấy nhiễu, thật may là không gây ra đại họa, nếu không quan phủ tra xét được, thậm chí còn mượn cớ gây khó dễ, sau này nếu muốn tiếp tục cử hành Hỉ Thần Hội, e rằng khó lại càng khó hơn.
Người vui vẻ nhất phải là Chưởng môn sư huynh, lúc này đang ngồi trong góc miệt mài đếm bạc, bởi vì tự đặt cho lão Tam nhà mình thắng, cho nên hắn kiếm về được không ít tiền cược, hê hê, có tiền là có thể vào trong trấn sầm uất mướn một cửa hàng nhỏ, mở dịch vụ cản thi về cố hương, huống hồ Y Na Phái còn thắng cuộc so tài, giành được danh dự, từ nay về sau các mối làm ăn chắc chắn nhiều không tiếp xuể.
Trừ việc này ra, hắn cũng thuận lợi giữ chân được lão Nhị, sau này trên giang hồ có ai cần nhờ lão Nhị ra tay đều phải thông qua hắn, tiền huê hồng có thể kiếm chác được không ít, nghĩ đến đây, Chưởng môn sư huynh đã cười đến ngoác cả miệng.
“Đại sư huynh, Thanh Ngọc trâm của ngươi tìm được rồi hả?” Tiểu sư đệ nhìn thấy búi tóc vấn sơ sài của Đại sư huynh liền hỏi.
“Tìm được rồi.” Đẩy cây trâm vào trong búi tóc, “Trâm khác xài không quen.”
“Bỏ cả đêm để tìm một cây trâm, ngươi cũng hứng chí quá nhỉ.” Nhị sư huynh nói, chủ yếu là y mới vừa nghe được một đống tin tức từ Hàm Oan, mà tin tức của Hàm Oan tới từ đâu? Chỉ có thể nói, công lực rình lén của cô nàng lại càng lúc càng lên tay rồi.
“Dù sao cũng phải có người hy sinh.” Chưởng môn sư huynh cuối cùng phán một câu.
《Hoàn 》
Tác giả :
Lâm Bội