Thí Thiên Đao
Chương 88: Giết chóc mở màn
Bởi cái chết bất ngờ của Hạo Nguyệt trưởng lão, những quân mai phục trước đó đã được bố trí tốt của bộ tộc Hạo Nguyệt trở nên như rắn mất đầu, không biết nên hành động như thế nào. Bọn họ đều là chiến sĩ được huấn luyện nghiêm ngặt, nguyên tắc cơ bản nhất là kỷ luật nghiêm minh.
Không có mệnh lệnh đưa ra về cơ bản là không dám tự tiện hành động.Ngoại trừ Hạo Nguyệt trưởng lão, toàn bộ tộc Hạo Nguyệt, mà kể cả là con trai trưởng như Hạo Nguyệt Cách Mộc… đều không có tư cách ra lệnh cho bọn họ!
Tất cả đều bởi vì Hạo Nguyệt trưởng lão rất đề phòng mấy đứa con trai của mình, nên lúc nào cũng giữ rịt lấy quyền điều binh. Không nghĩ tới lúc này lại trở thành trò hề lớn nhất!
Tuy nhiên cho dù Hạo Nguyệt Cách Mộc có thể nắm giữ binh quyền, cũng là vô ích. Bởi vì công chúa Bảo Liên đã sớm khống chế được toàn bộ cục diện buổi tiệc rồi.Trong nháy mắt khi Hạo Nguyệt trưởng lão bị bay đầu, Bàng Trung Nguyên cũng chỉ hơi bất ngờ một chút, sau đó… lập tức tỉnh táo lại tiến hành sắp đặt mọi việc.
Trong đó, bao gồm cả việc khống chế ba anh em Hạo Nguyệt Cách Mộc, Hạo Nguyệt Cách Văn và Hạo Nguyệt Cách Thủy.
Còn cả Cách Nhĩ Trát!
Tên phản bội đáng chết này, tất cả mọi người đều vô cùng căm hận y.Lúc Cách Nhĩ Trát bị khống chế y cũng đã rơi vào trạng thái hồn xiêu phách tán rồi, hoàn toàn không có bất cứ hành vi chống cự nào. Đại khái chắc là vì bị chấn động quá mức!
Trải qua nhiều năm vất vả che giấu tung tích như vậy, vẫn phải sống như một kẻ hai mặt, rốt cục tới ngày có thể thoải mái công khai tất cả… Hơn nữa còn đứng ở vị trí của người thắng mà công bố.
Khỏi cần nói Cách Nhĩ Trát đã đắc ý, đã sung sướng đến đâu!
Dương dương tự đắc, chuẩn bị gặt hái thành quả thắng lợi, kết quả là bị cả một chậu nước lạnh tạt vào mặt, buốt đến thấu tim.Cảm giác này cũng thật sự khó mà chịu nổi.
Rối loạn, giết chóc, máu tanh, tất cả mọi thứ diễn ra khoảng hơn nửa canh giờ. Những kẻ tuyệt đối trung thành với bộ tộc Hạo Nguyệt đại khái cũng bị tiêu diệt gần hết. Nhưng lúc này, toàn bộ tộc Hạo Nguyệt ít nhất cũng còn mấy vạn tướng sĩ trú đóng khắp nơi.
Nếu không thể hoàn toàn thu phục những người này thì đó sẽ trở thành tai vạ lớn trên thảo nguyên này!
Dù sao, người thì nhiều như vậy, lại còn đều là quân tinh nhuệ, một khi trở thành thổ phỉ, hoặc tìm Kim Ca Ngân Ca làm nơi nương tựa, đềusẽ là một thế lực thù địch vô cùng đáng sợ.
Lúc này, uy vọng tích lũy từ nhiều năm của công chúa Bảo Liên cuối cùng cũng được bộc lộ. liền cùng một một tướng quân kinh nghiệm sa trường dày dặn, bắt đầu điều động quân sĩ, phái người cầm theo tín vật của bản thân đến các nơi để chiêu hàng và làm dịu tình hình.
Cuối cùng, chỉ còn lại khoảng năm ngàn quân tinh nhuệ ở đại bản doanh của bộ tộc Hạo Nguyệt, những người này đã tự tụ lại một chỗ, bảo vệ canh giữ cho phụ nữ và trẻ em tộc Hạo Nguyệt. Nhưng cũng không có ý phản kháng.Hạo Nguyệt trưởng lão đã chết, trong lòng những người này bây giờ đều vô cùng hoang mang, trong một chốc một lát đều không biết bản thân nên làm gì, chỉ còn lại bản năng. Mọi người cùng tụ lại một nơi, cho nhau sự ấm áp và an tâm.
Cho dù thời tiết cũng không lạnh, nhưng bọn họ lại cảm thấy… lạnh lẽo khắp người!
- Được rồi, dừng tay đi!
Rốt cuộc công chúa Bảo Liên cũng mở miệng, ra lệnh cho bọn kỵ binh Vương Đình ngừng giết chóc.Mùi máu tươi tràn ngập trong không khí, xa xa truyền tới tiếng khóc nức nở, tuy cuộc chém giết đã ngừng, nhưng không khí căng thẳng vẫn chưa biến mất. Rất nhiều người bị áp lực tới nỗi có cảm giác như sắp không thở nổi.
Tình cảnh này cũng là lần đầu Sở Mặc trải qua. Hắn có chút im lặng nhìn toàn bộ sự việc diễn ra, nghĩ thầm: Chẳng trách ông nội vẫn nói, ngoại trừ bảo về đất nước chống giặc ngoại xâm, trên đời này mọi cuộc chiến tranh đều là phi nghĩa! Cho dù có nhiều lí do đầy đủ hơn nữa, nhưng bản chất thật sự… vẫn cứ giống nhau.
Chính là tranh đoạt!Tranh đoạt lợi ích!
Tranh đoạt quyền lực!
Tranh đoạt tiền tài!
Sự tranh đoạt này tanh mùi máu như vậy đấy!
Độc ác vậy đấy!
Vậy đấy!Hạo Nguyệt trưởng lão chắc chắn không phải người tốt, với những gì y đã gây ra thì dĩ nhiên là chết không hết tội.
Nhưng những chiến sĩ của bộ tộc Hạo Nguyệt bỏ mạng tại đây, chẳng lẽ cũng toàn là kẻ xấu ư?
Sở Mặc lắc đầu cười khổ, lẩm bẩm nói: Kẻ nhân từ thì không thể cầm quân! Xem ra… Ta còn cần phải rèn luyện thêm.
Đã trải qua những chuyện như vậy, Sở Mặc càng không muốn quê hương mình lây dính khói lửa chiến tranh, trong lòng của hắn thầm nghĩ: Nếu như tất thảy những gì diễn ra ở đây đều là tội ác, vậy hãy cứ để hắngánh vác! Cho dù có bị người đời mắng chửi cũng không nề! Vết thương mà chiến tranh gây ra cho con người… thật đáng sợ!
Bằng mọi giá, hắn sẽ ngăn cản chiến tranh khỏi biên giới quê hương mình!
- Hạo Nguyệt trưởng lão… là kẻ đáng chết!
Công chúa Bảo Liên đứng đó, trên người có một khí thế mạnh mẽ, làm người ta không dám nhìn thẳng vào đôi mắt của nàng!
Công chúa Na Y dắt tay Liệt Ca đứng bên cạnh công chúa Bảo Liên. Na Y dùng cả hai mắt nhìn Sở Mặc một cách say đắm. Tình yêu trongsóng mắt gần như tràn ra. Trải qua một hồi đứng giữa ranh giới của sự sống và cái chết, nàng đã hoàn toàn không muốn che giấu tình cảm của mình với thiếu niên này nữa.
Nếu không phải tình huống không thích hợp, nàng thật sự rất muốn nhào vào trong lòng Sở Mặc, ôm chặt hắn khóc to một trận.
Sau đó thổ lộ với hắn tình cảm của mình! Trừ việc đó ra, nàng thật sự không biết là sao để diễn tả tâm trạng kích động của mình bây giờ.
Như người sắp chết đuối mà vớ được cọc!Những từ này cũng đủ để miêu tả tình cảnh hiện nay của nàng, mà cái “cọc” kia cũng là do vị thiếu niên tuấn tú đó… đưa cho nàng.
Nhưng Sở Mặc còn đang mải nghe những lời công chúa Bảo Liên nói.
- Y đã hại chết đại vương và vương hậu!
- Giết chết chính người vợ cùng chung chăn gối với mình!
- Hạ độc rất nhiều người!- Những người dám chống lại ý của y!
- Những người vô tội chưa bao giờ chủ động chọc đến y nhưng lại có thể gây cản trở bước tiến của y!
- Quan trọng nhất là, các ngươi đều đã thấy rõ, y muốn tạo phản Vương Đình, tự trở thành vua!
- Dã tâm của y đã lộ rõ như ban ngày!
- Cho nên… y đáng chết!- Ta là vợ y, nhưng cũng là công chúa của Vương Đình!
- Ta muốn thay các ngươi giữ gìn lẽ phải!
- Ta muốn vì các ngươi, mà giương cao ngọn cờ chính nghĩa!
- Bất cứ người con dân nào trên thảo nguyên, đều phải thấy bị sỉ nhục vì những gì y đã làm!
Không có mệnh lệnh đưa ra về cơ bản là không dám tự tiện hành động.Ngoại trừ Hạo Nguyệt trưởng lão, toàn bộ tộc Hạo Nguyệt, mà kể cả là con trai trưởng như Hạo Nguyệt Cách Mộc… đều không có tư cách ra lệnh cho bọn họ!
Tất cả đều bởi vì Hạo Nguyệt trưởng lão rất đề phòng mấy đứa con trai của mình, nên lúc nào cũng giữ rịt lấy quyền điều binh. Không nghĩ tới lúc này lại trở thành trò hề lớn nhất!
Tuy nhiên cho dù Hạo Nguyệt Cách Mộc có thể nắm giữ binh quyền, cũng là vô ích. Bởi vì công chúa Bảo Liên đã sớm khống chế được toàn bộ cục diện buổi tiệc rồi.Trong nháy mắt khi Hạo Nguyệt trưởng lão bị bay đầu, Bàng Trung Nguyên cũng chỉ hơi bất ngờ một chút, sau đó… lập tức tỉnh táo lại tiến hành sắp đặt mọi việc.
Trong đó, bao gồm cả việc khống chế ba anh em Hạo Nguyệt Cách Mộc, Hạo Nguyệt Cách Văn và Hạo Nguyệt Cách Thủy.
Còn cả Cách Nhĩ Trát!
Tên phản bội đáng chết này, tất cả mọi người đều vô cùng căm hận y.Lúc Cách Nhĩ Trát bị khống chế y cũng đã rơi vào trạng thái hồn xiêu phách tán rồi, hoàn toàn không có bất cứ hành vi chống cự nào. Đại khái chắc là vì bị chấn động quá mức!
Trải qua nhiều năm vất vả che giấu tung tích như vậy, vẫn phải sống như một kẻ hai mặt, rốt cục tới ngày có thể thoải mái công khai tất cả… Hơn nữa còn đứng ở vị trí của người thắng mà công bố.
Khỏi cần nói Cách Nhĩ Trát đã đắc ý, đã sung sướng đến đâu!
Dương dương tự đắc, chuẩn bị gặt hái thành quả thắng lợi, kết quả là bị cả một chậu nước lạnh tạt vào mặt, buốt đến thấu tim.Cảm giác này cũng thật sự khó mà chịu nổi.
Rối loạn, giết chóc, máu tanh, tất cả mọi thứ diễn ra khoảng hơn nửa canh giờ. Những kẻ tuyệt đối trung thành với bộ tộc Hạo Nguyệt đại khái cũng bị tiêu diệt gần hết. Nhưng lúc này, toàn bộ tộc Hạo Nguyệt ít nhất cũng còn mấy vạn tướng sĩ trú đóng khắp nơi.
Nếu không thể hoàn toàn thu phục những người này thì đó sẽ trở thành tai vạ lớn trên thảo nguyên này!
Dù sao, người thì nhiều như vậy, lại còn đều là quân tinh nhuệ, một khi trở thành thổ phỉ, hoặc tìm Kim Ca Ngân Ca làm nơi nương tựa, đềusẽ là một thế lực thù địch vô cùng đáng sợ.
Lúc này, uy vọng tích lũy từ nhiều năm của công chúa Bảo Liên cuối cùng cũng được bộc lộ. liền cùng một một tướng quân kinh nghiệm sa trường dày dặn, bắt đầu điều động quân sĩ, phái người cầm theo tín vật của bản thân đến các nơi để chiêu hàng và làm dịu tình hình.
Cuối cùng, chỉ còn lại khoảng năm ngàn quân tinh nhuệ ở đại bản doanh của bộ tộc Hạo Nguyệt, những người này đã tự tụ lại một chỗ, bảo vệ canh giữ cho phụ nữ và trẻ em tộc Hạo Nguyệt. Nhưng cũng không có ý phản kháng.Hạo Nguyệt trưởng lão đã chết, trong lòng những người này bây giờ đều vô cùng hoang mang, trong một chốc một lát đều không biết bản thân nên làm gì, chỉ còn lại bản năng. Mọi người cùng tụ lại một nơi, cho nhau sự ấm áp và an tâm.
Cho dù thời tiết cũng không lạnh, nhưng bọn họ lại cảm thấy… lạnh lẽo khắp người!
- Được rồi, dừng tay đi!
Rốt cuộc công chúa Bảo Liên cũng mở miệng, ra lệnh cho bọn kỵ binh Vương Đình ngừng giết chóc.Mùi máu tươi tràn ngập trong không khí, xa xa truyền tới tiếng khóc nức nở, tuy cuộc chém giết đã ngừng, nhưng không khí căng thẳng vẫn chưa biến mất. Rất nhiều người bị áp lực tới nỗi có cảm giác như sắp không thở nổi.
Tình cảnh này cũng là lần đầu Sở Mặc trải qua. Hắn có chút im lặng nhìn toàn bộ sự việc diễn ra, nghĩ thầm: Chẳng trách ông nội vẫn nói, ngoại trừ bảo về đất nước chống giặc ngoại xâm, trên đời này mọi cuộc chiến tranh đều là phi nghĩa! Cho dù có nhiều lí do đầy đủ hơn nữa, nhưng bản chất thật sự… vẫn cứ giống nhau.
Chính là tranh đoạt!Tranh đoạt lợi ích!
Tranh đoạt quyền lực!
Tranh đoạt tiền tài!
Sự tranh đoạt này tanh mùi máu như vậy đấy!
Độc ác vậy đấy!
Vậy đấy!Hạo Nguyệt trưởng lão chắc chắn không phải người tốt, với những gì y đã gây ra thì dĩ nhiên là chết không hết tội.
Nhưng những chiến sĩ của bộ tộc Hạo Nguyệt bỏ mạng tại đây, chẳng lẽ cũng toàn là kẻ xấu ư?
Sở Mặc lắc đầu cười khổ, lẩm bẩm nói: Kẻ nhân từ thì không thể cầm quân! Xem ra… Ta còn cần phải rèn luyện thêm.
Đã trải qua những chuyện như vậy, Sở Mặc càng không muốn quê hương mình lây dính khói lửa chiến tranh, trong lòng của hắn thầm nghĩ: Nếu như tất thảy những gì diễn ra ở đây đều là tội ác, vậy hãy cứ để hắngánh vác! Cho dù có bị người đời mắng chửi cũng không nề! Vết thương mà chiến tranh gây ra cho con người… thật đáng sợ!
Bằng mọi giá, hắn sẽ ngăn cản chiến tranh khỏi biên giới quê hương mình!
- Hạo Nguyệt trưởng lão… là kẻ đáng chết!
Công chúa Bảo Liên đứng đó, trên người có một khí thế mạnh mẽ, làm người ta không dám nhìn thẳng vào đôi mắt của nàng!
Công chúa Na Y dắt tay Liệt Ca đứng bên cạnh công chúa Bảo Liên. Na Y dùng cả hai mắt nhìn Sở Mặc một cách say đắm. Tình yêu trongsóng mắt gần như tràn ra. Trải qua một hồi đứng giữa ranh giới của sự sống và cái chết, nàng đã hoàn toàn không muốn che giấu tình cảm của mình với thiếu niên này nữa.
Nếu không phải tình huống không thích hợp, nàng thật sự rất muốn nhào vào trong lòng Sở Mặc, ôm chặt hắn khóc to một trận.
Sau đó thổ lộ với hắn tình cảm của mình! Trừ việc đó ra, nàng thật sự không biết là sao để diễn tả tâm trạng kích động của mình bây giờ.
Như người sắp chết đuối mà vớ được cọc!Những từ này cũng đủ để miêu tả tình cảnh hiện nay của nàng, mà cái “cọc” kia cũng là do vị thiếu niên tuấn tú đó… đưa cho nàng.
Nhưng Sở Mặc còn đang mải nghe những lời công chúa Bảo Liên nói.
- Y đã hại chết đại vương và vương hậu!
- Giết chết chính người vợ cùng chung chăn gối với mình!
- Hạ độc rất nhiều người!- Những người dám chống lại ý của y!
- Những người vô tội chưa bao giờ chủ động chọc đến y nhưng lại có thể gây cản trở bước tiến của y!
- Quan trọng nhất là, các ngươi đều đã thấy rõ, y muốn tạo phản Vương Đình, tự trở thành vua!
- Dã tâm của y đã lộ rõ như ban ngày!
- Cho nên… y đáng chết!- Ta là vợ y, nhưng cũng là công chúa của Vương Đình!
- Ta muốn thay các ngươi giữ gìn lẽ phải!
- Ta muốn vì các ngươi, mà giương cao ngọn cờ chính nghĩa!
- Bất cứ người con dân nào trên thảo nguyên, đều phải thấy bị sỉ nhục vì những gì y đã làm!
Tác giả :
Tiểu Đao Phong Lợi