Thí Thiên Đao
Chương 410: Ngươi không có đủ tư cách đặt điều kiện (2)
Ngay cả ba nữ nhi lúc trước còn có chút dao động thì lúc này cũng không do dự gì nữa mà đứng về phía Sở Mặc.
Tuy rằng cho tới hiện tại, tất cả bọn họ đều không mở miệng trách móc Mạnh Nhất Lan và Ngô Nhất Cúc một lời nào. Nhưng trong thâm tâm thì tất cả đều đã tan nát cõi lòng.
Không nói gì không đồng nghĩa là không hận không thù. Trái tim của bọn họ đã chết theo những hành vi của Mạnh Nhất lan và Ngô Nhất Cúc rồi!
Là sư tỉ muội đồng môn, tuy rằng có người nhập môn trước người nhập môn sau, nhưng từ khi gia nhập môn phái thì tất cả mọi người đều như tỉ muội ruột thịt vậy. Ngày ngày sống bên cạnh nhau, vận mệnh tương đồng, tạo ngộ tương đồng, khiến cho tình cảm giữa những người đó trở nên thân thiết thậm chí còn thân thiết hơn cả tỉ muội ruột thịt!
Vì thế nên bọn họ không thể nào chấp nhận sự phản bội.
Cho dù có nói hay nói tốt đến thế nào đi chăng nữa, cho dù có hàng vạn hàng nghìn lý do gì đi chăng nữa thì kẻ đã phản bội lại tỉ muội vẫn cứ là kẻ phản bội.
Mạnh Nhất Lan tái mặt trắng bệch mà nhìn đám tỉ muội hoàn toàn đứng về phía bên cạnh Sở Mặc, ả nghiến răng tức giận, hai dòng lệ lăn chảy xuống.
Sắc mặt của Ngô Nhất Cúc cũng chẳng khá khẩm hơn gì, sắc mặt của ả có chút tái đi. Nhưng lúc này điều mà ả lo lắng hơn đó chính là đứa con của mình!
Những người chưa từng làm mẹ thì vĩnh viễn không thể hiểu được cảm giác đó.
Vì con, người mẹ có thể bất chấp tất cả!
Môn chủ Thiên Kiếm Môn nhìn đám người Tiêu Nhất Nguyệt và thản nhiên nói:
- Nếu ngươi giao nộp lại thừa kế của Phiêu Diêu Cung thì ta sẽ không truy cứu bất cứ một ai nữa trong đám nữ nhi này nữa.
Chỉ cần có được thừa kế của thì đám đệ tử của Phiêu Diêu Cung này trên thực tế cũng chẳng còn giá trị gì với y nữa. Nhưng nếu đổi lại là người khác thì chỉ e sẽ không dễ dàng mà bỏ qua cho bọn họ như vậy đâu. Vì dù sao trong tay của bọn họ cũng cho thừa kế của Phiêu Diêu Cung, tuy không được hoàn chỉnh, nhưng những số đó vẫn có chút ảnh hưởng.
- Nghe thì có vẻ như... ngươi là một người độ lượng.
Sở Mặc nhìn môn chủ Thiên Kiếm Môn mỉm cười và nói:
- Nhưng... nếu ta không giao nộp thì sao?
- Vậy thì đám nữ nhi này sẽ đi cùng với ta.
Môn chủ Thiên Kiếm Môn sầm mặt điềm tĩnh đáp lại:
- Tuy còn thiếu hai phần kế thừa nhưng theo ta thì từng đó cũng đủ rồi. Nhưng ngươi thì nhất định sẽ phải chêt ở đây trong ngày hôm nay. Ngươi có giao nộp hay không thì cũng vậy thôi.
- Nộp ta cũng phải chết... Không nộp thì ta cũng phải chết.
Sở mặc mỉm cười châm biếm và nói tiếp:
- Ngươi dẫn tất cả bọn họ đi thì cũng không giết chết bọn họ được... Vậy thì tại sao ta phải giao nộp thừa kế lại cho ngươi chứ?
Môn chủ Thiên Kiếm Môn ngẫm nghĩ một lúc rồi nói:
- Chết cũng có nhiều cách chết lắm. Có cách chết không hề đau khổ chút nào; cũng có cách chết phải chịu đựng tận cùng sự đau khổ và dày vò nhục nhã rồi mới có thể chết. Hơn nữa ngươi chết rồi, người nhà của ngươi có thể được sông một cách rất tốt. Thiên Kiếm Môn sẽ luôn bảo vệ cho họ.
- Ha ha ha, nói cho tới cùng thì ngươi vẫn không thể không lôi người thân của ta ra mà uy hiếp ta có phải không?
Sở Mặc nhìn môn chủ Thiên Kiếm Môn một cách châm chọc.
Tên lão giả đứng bên cạnh y cười lạnh lùng và nói:
- Ngươi còn chưa hiểu sao, ngươi hoàn toàn không có đủ tư cách để đặt điều kiện với chúng ta!
Lúc này từ phía bên ngoài truyền tới một tràng âm thanh xé gió khẽ khàng. Tiếp sau đó xuất hiện một bóng người đẩy cửa bước vào phòng, bên trong lòng của người đó có ôm một đứa bé trai.
- Mẹ ơi!
Đứa bé bước vào phòng, nhìn thấy Ngô Nhất Cúc bèn lớn tiếng gọi.
- Con trai ngoan của ta!
Ngô Nhất Cúc lao tới đón lấy đứa bé, kiểm tra xem thằng bé có bị thương ở đâu không.
Lúc này môn chủ Thiên Kiếm Môn mới dường như thở phào được một cái.
Chính lúc đó tên lão giả đứng bên cạnh y bèn đâm một nhát kiếm về phía Sở Mặc.
Nhát kiếm này, tựa như một đạo lưu quang, thật nhanh lao tới như một tia sét!
Nhát kiếm này, không hẳn muốn đâm trúng vào những chỗ trí mạng của Sở Mặc như cổ họng, tim hay phần đầu. Nhát kiếm đó là muốn đâm trúng đan điền của hắn!
Trong một khoảng thời gian cực ngắn, Sở Mặc chợt hiểu ngay được dụng ý của đối phương là gì. Y muốn phế bỏ công lực của hắn rồi sau đó ép Sở Mặc phải giao nộp lại thừa kế của Phiêu Diêu Cung!
Sở Mặc ngay tức thì vận động huyễn ảnh Tật Phong Bộ, hắn nhanh chóng né được nhát kiếm của tên lão giả đó một cách gần như không thể tưởng tượng được! Rồi sau đó hắn giương tay lên một cái là một nhát đao chém xuống!
Đoạt hồn!
Một luồng ánh sáng rực rỡ chói lòa hai mắt đột nhiên bừng sáng lên giữa căn phòng.
Nhát kiếm đó của tên lão giả chỉ còn biết đâm vào không khí, ngay tức thì gương mặt của y để lộ ra kinh ngạc. Nhưng nhát đao của Sở Mặc chém xuống ngay sau đó thì lại càng khiến cho y phải chấn động kinh hãi hơn nữa.
Một tên thiếu niên mười mấy tuổi thôi mà, sao hắn lại có thể chém được một nhát đao uy lực kinh hoàng đến như vậy?
Trong phút chốc đó, tên lão giả dường như đã hiểu được nguyên nhân cái chết của Lục trưởng lão!
Tên thiếu niên này... tuyệt đối không phải dễ đối phó như y vẫn nghĩ đâu!
Ý nghĩ đó chỉ thoáng qua trong đầu của y.
Chỉ là tên lão giả đó nhìn thấy ánh đao chói lóa mà không kìm nổi lòng bất giác... đứng ngây người bần thần.
Trận đối đầu giữa những cao thủ với nhau, cho dù chỉ trong khoảnh khắc của một phần mười hơi thở thôi cũng đủ quyết định được quá nhiều sự việc rồi!
Nhát đao của Sở Mặc chém xuống trước mặt tên lão giả với một tốc độ và góc độ không tưởng tượng nổi.
Nhát đao đó thật sự quá nhanh, quá uy lực kinh hoàng!
Nếu lúc đó không có ai ra tay cứu giúp thì tên lão giả đó chắc chắn sẽ mất mạng!
Vài người bên Thiên Kiếm Môn gần như cùng lúc ra tay tấn công về phía Sở Mặc để bảo vệ lấy tên lão giả đó...
Keng keng keng... Một tràng âm thanh của các binh khí va chạm vào nhau vang lên không dứt.
Ầm!
Căn phòng này hoàn toàn không có khả năng chống đỡ lại được sự vận động khủng khiếp của luồng khí cường mạnh đó nên chỉ trong thoáng chốc thôi nó đã sụp xuống!
Một tiếng nổ thật lớn vang lên.
Toàn thân Sở Mặc cũng đã bị sức mạnh của mấy kẻ bên Thiên Kiếm Môn hợp lại đánh bay văng ra ngoài.
Trên miệng của hắn ứa ma một dòng máu tươi.
Tuy rằng cho tới hiện tại, tất cả bọn họ đều không mở miệng trách móc Mạnh Nhất Lan và Ngô Nhất Cúc một lời nào. Nhưng trong thâm tâm thì tất cả đều đã tan nát cõi lòng.
Không nói gì không đồng nghĩa là không hận không thù. Trái tim của bọn họ đã chết theo những hành vi của Mạnh Nhất lan và Ngô Nhất Cúc rồi!
Là sư tỉ muội đồng môn, tuy rằng có người nhập môn trước người nhập môn sau, nhưng từ khi gia nhập môn phái thì tất cả mọi người đều như tỉ muội ruột thịt vậy. Ngày ngày sống bên cạnh nhau, vận mệnh tương đồng, tạo ngộ tương đồng, khiến cho tình cảm giữa những người đó trở nên thân thiết thậm chí còn thân thiết hơn cả tỉ muội ruột thịt!
Vì thế nên bọn họ không thể nào chấp nhận sự phản bội.
Cho dù có nói hay nói tốt đến thế nào đi chăng nữa, cho dù có hàng vạn hàng nghìn lý do gì đi chăng nữa thì kẻ đã phản bội lại tỉ muội vẫn cứ là kẻ phản bội.
Mạnh Nhất Lan tái mặt trắng bệch mà nhìn đám tỉ muội hoàn toàn đứng về phía bên cạnh Sở Mặc, ả nghiến răng tức giận, hai dòng lệ lăn chảy xuống.
Sắc mặt của Ngô Nhất Cúc cũng chẳng khá khẩm hơn gì, sắc mặt của ả có chút tái đi. Nhưng lúc này điều mà ả lo lắng hơn đó chính là đứa con của mình!
Những người chưa từng làm mẹ thì vĩnh viễn không thể hiểu được cảm giác đó.
Vì con, người mẹ có thể bất chấp tất cả!
Môn chủ Thiên Kiếm Môn nhìn đám người Tiêu Nhất Nguyệt và thản nhiên nói:
- Nếu ngươi giao nộp lại thừa kế của Phiêu Diêu Cung thì ta sẽ không truy cứu bất cứ một ai nữa trong đám nữ nhi này nữa.
Chỉ cần có được thừa kế của thì đám đệ tử của Phiêu Diêu Cung này trên thực tế cũng chẳng còn giá trị gì với y nữa. Nhưng nếu đổi lại là người khác thì chỉ e sẽ không dễ dàng mà bỏ qua cho bọn họ như vậy đâu. Vì dù sao trong tay của bọn họ cũng cho thừa kế của Phiêu Diêu Cung, tuy không được hoàn chỉnh, nhưng những số đó vẫn có chút ảnh hưởng.
- Nghe thì có vẻ như... ngươi là một người độ lượng.
Sở Mặc nhìn môn chủ Thiên Kiếm Môn mỉm cười và nói:
- Nhưng... nếu ta không giao nộp thì sao?
- Vậy thì đám nữ nhi này sẽ đi cùng với ta.
Môn chủ Thiên Kiếm Môn sầm mặt điềm tĩnh đáp lại:
- Tuy còn thiếu hai phần kế thừa nhưng theo ta thì từng đó cũng đủ rồi. Nhưng ngươi thì nhất định sẽ phải chêt ở đây trong ngày hôm nay. Ngươi có giao nộp hay không thì cũng vậy thôi.
- Nộp ta cũng phải chết... Không nộp thì ta cũng phải chết.
Sở mặc mỉm cười châm biếm và nói tiếp:
- Ngươi dẫn tất cả bọn họ đi thì cũng không giết chết bọn họ được... Vậy thì tại sao ta phải giao nộp thừa kế lại cho ngươi chứ?
Môn chủ Thiên Kiếm Môn ngẫm nghĩ một lúc rồi nói:
- Chết cũng có nhiều cách chết lắm. Có cách chết không hề đau khổ chút nào; cũng có cách chết phải chịu đựng tận cùng sự đau khổ và dày vò nhục nhã rồi mới có thể chết. Hơn nữa ngươi chết rồi, người nhà của ngươi có thể được sông một cách rất tốt. Thiên Kiếm Môn sẽ luôn bảo vệ cho họ.
- Ha ha ha, nói cho tới cùng thì ngươi vẫn không thể không lôi người thân của ta ra mà uy hiếp ta có phải không?
Sở Mặc nhìn môn chủ Thiên Kiếm Môn một cách châm chọc.
Tên lão giả đứng bên cạnh y cười lạnh lùng và nói:
- Ngươi còn chưa hiểu sao, ngươi hoàn toàn không có đủ tư cách để đặt điều kiện với chúng ta!
Lúc này từ phía bên ngoài truyền tới một tràng âm thanh xé gió khẽ khàng. Tiếp sau đó xuất hiện một bóng người đẩy cửa bước vào phòng, bên trong lòng của người đó có ôm một đứa bé trai.
- Mẹ ơi!
Đứa bé bước vào phòng, nhìn thấy Ngô Nhất Cúc bèn lớn tiếng gọi.
- Con trai ngoan của ta!
Ngô Nhất Cúc lao tới đón lấy đứa bé, kiểm tra xem thằng bé có bị thương ở đâu không.
Lúc này môn chủ Thiên Kiếm Môn mới dường như thở phào được một cái.
Chính lúc đó tên lão giả đứng bên cạnh y bèn đâm một nhát kiếm về phía Sở Mặc.
Nhát kiếm này, tựa như một đạo lưu quang, thật nhanh lao tới như một tia sét!
Nhát kiếm này, không hẳn muốn đâm trúng vào những chỗ trí mạng của Sở Mặc như cổ họng, tim hay phần đầu. Nhát kiếm đó là muốn đâm trúng đan điền của hắn!
Trong một khoảng thời gian cực ngắn, Sở Mặc chợt hiểu ngay được dụng ý của đối phương là gì. Y muốn phế bỏ công lực của hắn rồi sau đó ép Sở Mặc phải giao nộp lại thừa kế của Phiêu Diêu Cung!
Sở Mặc ngay tức thì vận động huyễn ảnh Tật Phong Bộ, hắn nhanh chóng né được nhát kiếm của tên lão giả đó một cách gần như không thể tưởng tượng được! Rồi sau đó hắn giương tay lên một cái là một nhát đao chém xuống!
Đoạt hồn!
Một luồng ánh sáng rực rỡ chói lòa hai mắt đột nhiên bừng sáng lên giữa căn phòng.
Nhát kiếm đó của tên lão giả chỉ còn biết đâm vào không khí, ngay tức thì gương mặt của y để lộ ra kinh ngạc. Nhưng nhát đao của Sở Mặc chém xuống ngay sau đó thì lại càng khiến cho y phải chấn động kinh hãi hơn nữa.
Một tên thiếu niên mười mấy tuổi thôi mà, sao hắn lại có thể chém được một nhát đao uy lực kinh hoàng đến như vậy?
Trong phút chốc đó, tên lão giả dường như đã hiểu được nguyên nhân cái chết của Lục trưởng lão!
Tên thiếu niên này... tuyệt đối không phải dễ đối phó như y vẫn nghĩ đâu!
Ý nghĩ đó chỉ thoáng qua trong đầu của y.
Chỉ là tên lão giả đó nhìn thấy ánh đao chói lóa mà không kìm nổi lòng bất giác... đứng ngây người bần thần.
Trận đối đầu giữa những cao thủ với nhau, cho dù chỉ trong khoảnh khắc của một phần mười hơi thở thôi cũng đủ quyết định được quá nhiều sự việc rồi!
Nhát đao của Sở Mặc chém xuống trước mặt tên lão giả với một tốc độ và góc độ không tưởng tượng nổi.
Nhát đao đó thật sự quá nhanh, quá uy lực kinh hoàng!
Nếu lúc đó không có ai ra tay cứu giúp thì tên lão giả đó chắc chắn sẽ mất mạng!
Vài người bên Thiên Kiếm Môn gần như cùng lúc ra tay tấn công về phía Sở Mặc để bảo vệ lấy tên lão giả đó...
Keng keng keng... Một tràng âm thanh của các binh khí va chạm vào nhau vang lên không dứt.
Ầm!
Căn phòng này hoàn toàn không có khả năng chống đỡ lại được sự vận động khủng khiếp của luồng khí cường mạnh đó nên chỉ trong thoáng chốc thôi nó đã sụp xuống!
Một tiếng nổ thật lớn vang lên.
Toàn thân Sở Mặc cũng đã bị sức mạnh của mấy kẻ bên Thiên Kiếm Môn hợp lại đánh bay văng ra ngoài.
Trên miệng của hắn ứa ma một dòng máu tươi.
Tác giả :
Tiểu Đao Phong Lợi