Thí Thiên Đao
Chương 348: Giết chết
Lúc này, ánh mắt hoàng thượng liếc về phía nhị hoàng tử vừa mới đứng dậy, đang ở đó không nói một lời, tiếp đến, ánh mắt của y lại đảo qua đám người đại hoàng tử, tứ hoàng tử và ngũ hoàng tử.
- Chuyện đại quân quy mô lên đến triệu người sẽ vượt biên thông qua dãy núi Thiên Đoạn, số người biết đến tổng cộng không quá mười.Khương Hằng Vũ thản nhiên nói:
- Trẫm biết, Khổng Trung Đạt và Phương Đông Minh cũng biết, kẻ còn lại, chính là mấy hoàng tử các ngươi. Ngoài ra, đây là tuyệt mật! Trong các ngươi… Ai? Đã mang việc này bàn ra tán vào?
Những lời này của hoàng thượng vừa dứt, sắc mặt của nhị hoàng tử và ngũ hoàng tử liền hơi hơi thay đổi!
Trước đó, hoàng thượng từng nghiêm khắc hạ lệnh, trừ phi đại quân có thể an toàn đi qua dãy núi Thiên Đoạn, nếu không tuyệt đối không được để lộ tí xíu tin tức nào về việc này!Nhưng cũng tại đêm hôm đó, nhị hoàng tử và ngũ hoàng tử trong lúc vô ý đã mang việc này ra để trò chuyện. Hơn nữa, vừa rồi tuy vương gia Khương Hằng Húc chưa nói vụ việc mất trộm xảy ra cụ thể vào hôm nào, nhưng ngày hôm đó. Hình như thời gian vô cùng sát với… ngày mà bọn họ nói về việc này!
Bởi vậy, tim nhị hoàng tử và ngũ hoàng tử liền đập như trống đánh. Đồng thời trong lòng cũng ôm một tia hy vọng: Sẽ không thể nào trùng hợp đến vậy chứ? Sao có thể trùng hợp như vậy được?
Khương Hằng Vũ ngồi lên ngôi vị hoàng đế này đã nhiều năm nay, còn có việc gì giấu diếm được cặp mắt của y.Nét mặt thay đổi của nhị hoàng tử và ngũ hoàng tử. Lại làm sao qua nổi mắt y? Tuy rằng hai vị hoàng tử đã ra sức che giấu, nhưng chỉ cần liếc mắt Khương Hằng Vũ đã nhìn ra: Hai người này… nhất định đang cố lấp liếm chuyện gì?
Ngay khi Khương Hằng Vũ muốn lên tiếng nói chuyện, Trần lão vừa rời đi ban nãy, đã mang theo một gã béo ục ịch xuất hiện trên đại điện.
Y ném gã mập kia xuống đất, lạnh lùng nói:
- Triệu Nhị, bệ hạ đang ở đây, còn không mau dập đầu quỳ xuống!
Gã Triệu Nhị sắp béo tròn như quả bóng đó quỳ sụp xuống, run rẩymà nói:
- Thảo dân Triệu Nhị… Ra mắt hoàng đế bệ hạ! Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!
Vẻ mặt tất cả quần thần trong triều đều vô cùng kinh ngạc, không biết Trần lão bắt một tên sắp béo quay như vậy tới để làm gì?
Hoàng thượng cũng có chút mờ mịt. Tuy nhiên, cũng chỉ nhàn nhạt hừ một tiếng.
Trần lão nói:
- Triệu Nhị, hãy kể hết một lượt những gì ngươi biết cho hoàngthượng nghe. Nếu như có nửa câu giấu diếm, thì không có ai cứu nổi ngươi đâu!
- Thảo dân không dám… Thảo dân không dám!
Triệu Nhị run rẩy, đem toàn bộ câu chuyện kể từ đầu tới cuối cho hoàng đế Đại Tề Khương Hằng Vũ. Bắt đầu từ việc y dựa vào kinh nghiệm đoán ra thanh niên dịch dung lẻn vào kinh đô Đại Tề là Sở Mặc. Sau đó âm thầm liên hệ với Trần lão, định ngấm ngầm thực hiện âm mưu đối với Sở Mặc. Lại bị Sở Mặc phát hiện rồi chuồn êm mất.
Theo lời kể của Triệu Nhị, quần thần trong điện liên tục hô lên thảng thốt. Đều không dám ngờ, vị thiếu niên đang yêng hùng ở Đại Hạ kia,lại một thân một mình đi tới kinh đô Đại Tề để do thám tình hình quân sự. Hơn nữa, tính cảnh giác còn cao như vậy, tránh được mọi âm mưu cạm bẫy, rồi biến mất không thấy tăm hơi.
Hai người nhị hoàng tử và ngũ hoàng tử sau khi nghe Triệu Nhị tường thuật lại xong, cùng với biết được thời gian chính xác là ngày hôm đó, đến một tia hy vọng cuối cùng cũng bị dập tắt, cả hai đều tâm tro ý lạnh!
Hiện giờ, cho dù bọn họ muốn chối cãi cỡ nào thì cũng hiểu được, tám chín mươi phần trăm, tin tình báo kia… chính là do mình vô ý tiết lộ ra ngoài. Bị gã Sở Mặc kia nghe thấy, sau đó bày ra thiên la địa võng,chôn sống triệu quân của Đại Tề!
Trách nhiệm này… quá lớn!
Bọn họ không thể nào gánh vác nổi!
Hai gã hoàng tử thậm chí không cần liếc nhìn lẫn nhau, đã đều đồng thời hạ quyết tâm, cho dù chết… cũng không thể thừa nhận chuyện này!
- Ngươi nói là, tên Sở Mặc kia, mò tới kinh thành của chúng ta, tìm ngươi để yêu cầu phối hợp dò hỏi tình hình quân sự của Đại Tề?
Giọng điệu của Khương Hằng Vũ không nghe ra được bất cứ cảmxúc bất thường nào, thoạt nhìn sắc mặt cũng vô cùng bình tĩnh, hỏi một cách thản nhiên.
- Đúng vậy… Nhưng mà, nơi ta sinh sống là ở Đại Tề, sao có thể cấu kết với hắn để làm chuyện như vậy?
Triệu Nhị nói một cách nghiêm nghị, vẻ mặt tràn ngập chính nghĩa.
Đến nay, y cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Càng không thể biết được, đại quân quy mô cả triệu người của Đại Tề, đã hóa thành tro bụi.
Khương Hằng Vũ cười cười, xua tay:
- Được rồi, ngươi lui xuống đi, ngươi làm khá lắm! Sau này… sẽ có thưởng!
Triệu Nhị tạ ơn với vẻ mặt mờ mịt, không hiểu mô tê gì sất, sau đó liền bị người dẫn đi.
Khương Hằng Vũ tựa vào ghế rồng, lẩm bẩm nói:
- Hóa ra… là như vậy! Thật sự không ngờ, trăm ngàn chặt chẽ, chung quy vẫn còn một kẽ hở… Chẳng nhẽ đây là ý trời hay sao?
- Phụ hoàng… việc gấp hiện giờ, là chúng ta phải bắt đầu chuẩn bị đối mặt với cuộc tấn công sắp tới của Đại Hạ!Nhị hoàng tử can đảm đứng ra, trầm giọng nói:
- Chuyện gì xảy ra thì cũng đã xảy ra rồi, trận thua này không phải là do năng lực chúng ta yếu kém…
- Ngươi… câm miệng.
Khương Hằng Vũ nói nhẹ, cắt đứt lời mà nhị hoàng tử đang nói:
- Chuyện này… chẳng lẽ không liên quan gì tới ngươi ư?
- Phụ hoàng… nhi thần bị oan!
Nhị hoàng tử không nói đến câu thứ hai, quỳ phắt xuống. Cũng không biện minh thêm điều gì, chỉ nhìn hoàng thượng với bộ mặt ấm ức.Ánh mắt của Khương Hằng Vũ cũng liếc tới khuôn mặt của ngũ hoàng tử:
- Ngươi cũng có việc che giấu ta!
Ngũ hoàng tử khẽ rùng mình, quỳ phịch xuống đất:
- Phụ hoàng, nhi thần cũng bị oan!
Khương Hằng Vũ hít sâu một hơi, đột nhiên đứng dậy, rút thanh đao đeo ngang hông của một thị vệ đang đứng dưới bậc thềm, lao tới chỗ nhị hoàng tử.
- Bệ hạ xin đừng!
- Xin bệ hạ buông đao tha cho!
- Mau ngăn bệ hạ lại!
Phía trước đại điện rực rỡ ánh vàng lập tức rơi vào một trận hỗn loạn.
Nhị hoàng tử cũng sợ tới mức ngây người, quỳ ở đó trơ mắt nhìn phụ hoàng bổ một đao về phía đầu của mình.
Đều quên mất phải né tránh.Thanh đao này… vô cùng sắc bén, nhát đao đó Khương Hằng Vũ dùng hết sức bình sinh để chém ra!
Tuy võ công của y bình thường, nhưng dẫu sao cũng đã đạt tới Kim Thạch Chi Cảnh!
Mặc dù là hoàn toàn nhờ vào đan dược để đạt được, nhưng lực lượng đó… cũng trăm phần trăm là thực lực của Kim Thạch Chi Cảnh không sai chút nào!
Răng rắc!Đầu của nhị hoàng tử Đại Tề bị một nhát đao của Khương Hằng Vũ chém thành hai nửa.
- Chuyện đại quân quy mô lên đến triệu người sẽ vượt biên thông qua dãy núi Thiên Đoạn, số người biết đến tổng cộng không quá mười.Khương Hằng Vũ thản nhiên nói:
- Trẫm biết, Khổng Trung Đạt và Phương Đông Minh cũng biết, kẻ còn lại, chính là mấy hoàng tử các ngươi. Ngoài ra, đây là tuyệt mật! Trong các ngươi… Ai? Đã mang việc này bàn ra tán vào?
Những lời này của hoàng thượng vừa dứt, sắc mặt của nhị hoàng tử và ngũ hoàng tử liền hơi hơi thay đổi!
Trước đó, hoàng thượng từng nghiêm khắc hạ lệnh, trừ phi đại quân có thể an toàn đi qua dãy núi Thiên Đoạn, nếu không tuyệt đối không được để lộ tí xíu tin tức nào về việc này!Nhưng cũng tại đêm hôm đó, nhị hoàng tử và ngũ hoàng tử trong lúc vô ý đã mang việc này ra để trò chuyện. Hơn nữa, vừa rồi tuy vương gia Khương Hằng Húc chưa nói vụ việc mất trộm xảy ra cụ thể vào hôm nào, nhưng ngày hôm đó. Hình như thời gian vô cùng sát với… ngày mà bọn họ nói về việc này!
Bởi vậy, tim nhị hoàng tử và ngũ hoàng tử liền đập như trống đánh. Đồng thời trong lòng cũng ôm một tia hy vọng: Sẽ không thể nào trùng hợp đến vậy chứ? Sao có thể trùng hợp như vậy được?
Khương Hằng Vũ ngồi lên ngôi vị hoàng đế này đã nhiều năm nay, còn có việc gì giấu diếm được cặp mắt của y.Nét mặt thay đổi của nhị hoàng tử và ngũ hoàng tử. Lại làm sao qua nổi mắt y? Tuy rằng hai vị hoàng tử đã ra sức che giấu, nhưng chỉ cần liếc mắt Khương Hằng Vũ đã nhìn ra: Hai người này… nhất định đang cố lấp liếm chuyện gì?
Ngay khi Khương Hằng Vũ muốn lên tiếng nói chuyện, Trần lão vừa rời đi ban nãy, đã mang theo một gã béo ục ịch xuất hiện trên đại điện.
Y ném gã mập kia xuống đất, lạnh lùng nói:
- Triệu Nhị, bệ hạ đang ở đây, còn không mau dập đầu quỳ xuống!
Gã Triệu Nhị sắp béo tròn như quả bóng đó quỳ sụp xuống, run rẩymà nói:
- Thảo dân Triệu Nhị… Ra mắt hoàng đế bệ hạ! Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!
Vẻ mặt tất cả quần thần trong triều đều vô cùng kinh ngạc, không biết Trần lão bắt một tên sắp béo quay như vậy tới để làm gì?
Hoàng thượng cũng có chút mờ mịt. Tuy nhiên, cũng chỉ nhàn nhạt hừ một tiếng.
Trần lão nói:
- Triệu Nhị, hãy kể hết một lượt những gì ngươi biết cho hoàngthượng nghe. Nếu như có nửa câu giấu diếm, thì không có ai cứu nổi ngươi đâu!
- Thảo dân không dám… Thảo dân không dám!
Triệu Nhị run rẩy, đem toàn bộ câu chuyện kể từ đầu tới cuối cho hoàng đế Đại Tề Khương Hằng Vũ. Bắt đầu từ việc y dựa vào kinh nghiệm đoán ra thanh niên dịch dung lẻn vào kinh đô Đại Tề là Sở Mặc. Sau đó âm thầm liên hệ với Trần lão, định ngấm ngầm thực hiện âm mưu đối với Sở Mặc. Lại bị Sở Mặc phát hiện rồi chuồn êm mất.
Theo lời kể của Triệu Nhị, quần thần trong điện liên tục hô lên thảng thốt. Đều không dám ngờ, vị thiếu niên đang yêng hùng ở Đại Hạ kia,lại một thân một mình đi tới kinh đô Đại Tề để do thám tình hình quân sự. Hơn nữa, tính cảnh giác còn cao như vậy, tránh được mọi âm mưu cạm bẫy, rồi biến mất không thấy tăm hơi.
Hai người nhị hoàng tử và ngũ hoàng tử sau khi nghe Triệu Nhị tường thuật lại xong, cùng với biết được thời gian chính xác là ngày hôm đó, đến một tia hy vọng cuối cùng cũng bị dập tắt, cả hai đều tâm tro ý lạnh!
Hiện giờ, cho dù bọn họ muốn chối cãi cỡ nào thì cũng hiểu được, tám chín mươi phần trăm, tin tình báo kia… chính là do mình vô ý tiết lộ ra ngoài. Bị gã Sở Mặc kia nghe thấy, sau đó bày ra thiên la địa võng,chôn sống triệu quân của Đại Tề!
Trách nhiệm này… quá lớn!
Bọn họ không thể nào gánh vác nổi!
Hai gã hoàng tử thậm chí không cần liếc nhìn lẫn nhau, đã đều đồng thời hạ quyết tâm, cho dù chết… cũng không thể thừa nhận chuyện này!
- Ngươi nói là, tên Sở Mặc kia, mò tới kinh thành của chúng ta, tìm ngươi để yêu cầu phối hợp dò hỏi tình hình quân sự của Đại Tề?
Giọng điệu của Khương Hằng Vũ không nghe ra được bất cứ cảmxúc bất thường nào, thoạt nhìn sắc mặt cũng vô cùng bình tĩnh, hỏi một cách thản nhiên.
- Đúng vậy… Nhưng mà, nơi ta sinh sống là ở Đại Tề, sao có thể cấu kết với hắn để làm chuyện như vậy?
Triệu Nhị nói một cách nghiêm nghị, vẻ mặt tràn ngập chính nghĩa.
Đến nay, y cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Càng không thể biết được, đại quân quy mô cả triệu người của Đại Tề, đã hóa thành tro bụi.
Khương Hằng Vũ cười cười, xua tay:
- Được rồi, ngươi lui xuống đi, ngươi làm khá lắm! Sau này… sẽ có thưởng!
Triệu Nhị tạ ơn với vẻ mặt mờ mịt, không hiểu mô tê gì sất, sau đó liền bị người dẫn đi.
Khương Hằng Vũ tựa vào ghế rồng, lẩm bẩm nói:
- Hóa ra… là như vậy! Thật sự không ngờ, trăm ngàn chặt chẽ, chung quy vẫn còn một kẽ hở… Chẳng nhẽ đây là ý trời hay sao?
- Phụ hoàng… việc gấp hiện giờ, là chúng ta phải bắt đầu chuẩn bị đối mặt với cuộc tấn công sắp tới của Đại Hạ!Nhị hoàng tử can đảm đứng ra, trầm giọng nói:
- Chuyện gì xảy ra thì cũng đã xảy ra rồi, trận thua này không phải là do năng lực chúng ta yếu kém…
- Ngươi… câm miệng.
Khương Hằng Vũ nói nhẹ, cắt đứt lời mà nhị hoàng tử đang nói:
- Chuyện này… chẳng lẽ không liên quan gì tới ngươi ư?
- Phụ hoàng… nhi thần bị oan!
Nhị hoàng tử không nói đến câu thứ hai, quỳ phắt xuống. Cũng không biện minh thêm điều gì, chỉ nhìn hoàng thượng với bộ mặt ấm ức.Ánh mắt của Khương Hằng Vũ cũng liếc tới khuôn mặt của ngũ hoàng tử:
- Ngươi cũng có việc che giấu ta!
Ngũ hoàng tử khẽ rùng mình, quỳ phịch xuống đất:
- Phụ hoàng, nhi thần cũng bị oan!
Khương Hằng Vũ hít sâu một hơi, đột nhiên đứng dậy, rút thanh đao đeo ngang hông của một thị vệ đang đứng dưới bậc thềm, lao tới chỗ nhị hoàng tử.
- Bệ hạ xin đừng!
- Xin bệ hạ buông đao tha cho!
- Mau ngăn bệ hạ lại!
Phía trước đại điện rực rỡ ánh vàng lập tức rơi vào một trận hỗn loạn.
Nhị hoàng tử cũng sợ tới mức ngây người, quỳ ở đó trơ mắt nhìn phụ hoàng bổ một đao về phía đầu của mình.
Đều quên mất phải né tránh.Thanh đao này… vô cùng sắc bén, nhát đao đó Khương Hằng Vũ dùng hết sức bình sinh để chém ra!
Tuy võ công của y bình thường, nhưng dẫu sao cũng đã đạt tới Kim Thạch Chi Cảnh!
Mặc dù là hoàn toàn nhờ vào đan dược để đạt được, nhưng lực lượng đó… cũng trăm phần trăm là thực lực của Kim Thạch Chi Cảnh không sai chút nào!
Răng rắc!Đầu của nhị hoàng tử Đại Tề bị một nhát đao của Khương Hằng Vũ chém thành hai nửa.
Tác giả :
Tiểu Đao Phong Lợi