Thí Thiên Đao
Chương 307: Tiểu Sài Khuyển (1)
Đại Công Kê miệng lẩm bẩm nói:
- Thật sự là xui xẻo, lão tặc thiên vẫn còn chưa ngừng nữa!
Nói xong, nghiêng đầu nhìn Sở Mặc nói:
- Đều tại ngươi chọn con đường này!
Sở Mặc tỉnh khỏi hồi ức, nhìn thoáng qua Đại Công Kê:
- Không ai mượn ngươi theo!
- Hừ, kê gia hiếm lạ đi theo ngươi sao?
Đại Công Kê đứng một bên, vụng trộm nhìn Sở Mặc, thầm nghĩ trong lòng: Tiểu tử này có tâm sự, bình thường kê gia khiêu khích hắn đều có phản ứng. Bộ dáng nàysao giống những lúc kê gia nghĩ tới gà mái thế?
- Đúng rồi, màu vàng đó là cái gì?
Sở Mặc bóng dáng màu vàng, cũng không biết chết chưa. Đó là nguyên thú cửu giai đó!
Nếu chết, một thi thể nguyên thú cửu giai sẽ làm toàn bộ Tứ Tượng đại lục điên cuồng?
Đại Công Kê ngẫm nghĩ một chút, có chút không xác định nói:
- Hình như là một con mèo hay một con chó? Kê gia cũng không thấy rõ ràng là cái gì. Bất quá là giống cái!
Sở Mặc liếc mắt, thầm nghĩ bóng dáng màu vàng nói chuyện giống như thiếu nữ,tự xưng bà cô, ai không biết là giống cái?
Lúc này, tia chớp liên tiếp dày đặc bổ tới một chỗ.
Đại Công Kê híp mắt, lẩm bẩm nói:
- Hẳn là là ở chỗ này rồi! Hắc mãng kia có tâm cơ, tính kế tên ngu ngốc này đến tận xương tủy!
- Sao nói vậy?
Sở Mặc nhìn chỗ bị tia chớp điên cuồng công kích, khóe miệng kịch liệt co giật. Nghĩ thầm tia chớp này bổ vào mình thì một đạo cũng không đỡ nối huống chi là bao nhiêu đạo như vậy, vật kia tám chín phần mười là không thể sống.
Đại Công Kê nói:
- Ngươi nghĩ Thiên kiếp dễ dàng ngăn trở vậy sao? Tuy nói đây là thiên kiếp của phàm trần, uy lực không lớn như vậy. Nhưng với sinh linh phàm trần cũng mạnh tới khó mà vượt qua! Cho nên nói đạo lý kia kỳ thật giống nhau!
Đại Công Kê vươn cánh chỉ vào những đạo thiểm điện trên bầu trời, nói với Sở Mặc:
- Mỗi tia chớp đều có uy lực hùng mạnh. Hắc mãng cũng rất khó ngăn trở hoàn toàn. Cho nên, nó biết đồ ngu ngốc màu vàng đang âm thầm muốn đánh lén nó lại giả vờ như không biết. Sau đó bắt đầu đột phá, Thiên kiếp nháy mắt giáng lâm. Mọi việc nó đã thiết kế rất tốt!
- Sau đó thì sao?
Sở Mặc hỏi.
- Sau đó tên ngu ngốc kia bị lừa, nghĩ hắc mãng nhịn không được liền trực tiếp lao tới, vận dụng lực lượng mạnh nhất muốn đánh chết hắc mãng. Nhưng lại không nghĩ tới cảnh giới của nó, mà toàn lực triển khai cũng khiến Thiên kiếp chú ý. Vì thế cũng tương đương san sẻ nửa Thiên Lôi với hắc mãng rồi!
Đại Công Kê cười lạnh nói:
- Ngươi nói nó không phải đồ ngu thì là gì?
Sở Mặc bị Đại Công Kê nói tới nghẹn họng, kỳ thật hắn biết chỉ số thông minh của nguyên thú cửu giai còn cao hơn nhân loại. Nhưng hôm nay là lần đầu tiên chứng kiến nên trong nội tâm vẫn coi chúng như động vật mà đối đãi.
Kết quả, bị Đại Công Kê nói như thật sự là có chuyện như vậy.
Hình tượng mãng xà độc ác mà cơ trí hiện lên trong đầu Sở Mặc rất rõ ràng.Đây cũng là lần đầu Sở Mặc nhìn thẳng vào sinh linh có chỉ số thông minh không phải người.
Về phần lời của Đại Công Kê? Không tính!
Tên yêu nghiệt đó, trước giờ Sở Mặc chưa dám đối đãi nó như động vật.
- Như vậy xem... Quả nhiên là đồ ngu ngốc.
Sở Mặc kéo dài miệng nói.
Mưa từ tầm tã biến thành tí tách. Trên bầu trời mây đen dần dần tán đi, có ánh sáng xuyên thấu qua, chiếu vào mặt đất lóe ra hào quang chói mắt.
Sở Mặc và Đại Công Kê nhìn về nơi cách đó không xa, là nơi vừa mới tập trung nhiều lôi điện nhất.
Sau đó bọn họ nhìn nhau. Sở Mặc nói:
- Đã chết chưa?
- Trời biết.Đại Công Kê nói thầm một câu, sau đó nói:
- Qua đó xem chẳng phải sẽ biết sao?
Nói xong trực tiếp sải chân dài đi đến.
Sở Mặc nhìn Đại Công Kê nhấc đôi chân ga tiêu sái đi trên mặt đất lầy lội, không kìm nổi hâm mộ nói:
- Sinh vật không cần đi giày đôi khi cũng có ưu thế!
Đại Công Kê không kìm nổi quay đầu lại trừng mắt nhìn Sở Mặc, cố ý dẫm mạnh làm bùn lầy tóe về phía Sở Mặc.
Sở Mặc nhe răng nhếch miệng tránh đi, sau đó một quyền đánh xuống mặt đất bên Đại Công Kê, lập tức lượng lớn bùn lầy dính vào làm lông lá của Đại Công Kêướt sũng.
- Tiểu tử, ngươi dám đánh lén kê gia!
Đại Công Kê trực tiếp nổi giận, vừa định đáp trả thì bên kia truyền tới một tiếng kêu rất nhỏ:
- Uông!
Đại Công Kê giương cánh, lập tức bay lên không trung, một đôi mụn cơm trợn lên thật lớn.
Sở Mặc đang chuẩn bị chạy trốn thì sững ra đó, nghẹn họng nhìn trân trối.
Một con chó Tiểu Hoàng đung đưa cái đuôi, lung la lung lay chạy tới Sở Mặc và Đại Công Kê.
- Uông... Gâu Gâu!
Thanh âm trong trẻo, dường như còn có phần sợ hãi.
Sở Mặc và Đại Công Kê ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cả hai đều há hốc mồm.
- Là nguyên thú cửu giai kia sao?
Sở Mặc nhìn Đại Công Kê hỏi.
Đại Công Kê trợn tròn mắt nói:
- Ngươi hỏi ta ta đi hỏi ai đây?
- Uông!
Con chó nhỏ chạy đến trước mặt Sở Mặc, dùng đầu cọ cọ bắp chân Sở Mặc. Sauđó ngẩng đầu tội nghiệp nhìn Sở Mặc. Ánh mắt như đang cầu xin Sở Mặc mang nó đi.
- Ngươi... Là một con chó nhỏ?
Đại Công Kê vừa nói dù có thể là một con mèo mà cũng có thể là chó, nhưng Sở Mặc thật không ngờ nguyên thú cửu giai vừa rồi còn ở trên trời đại phát thần uy kia lại đúng là một con chó nhỏ.
Hơn nữa nhìn kỹ cũng thấy không có điểm gì khác sài khuyển của thế tục!
Dù cũng có nét đáng yêu, nhưng nhìn thế nào cũng không liên hệ nổi với nguyên thú cửu giai.
Tiểu Sài Khuyển dường như không hiểu Sở Mặc đang nói gì, vẻ mặt mờ mịt nhìnSở Mặc, sau đó lại dùng đầu cọ chân Sở Mặc rồi phát ra một tiếng kêu đáng thương.
- Nó đói bụng sao?
Khi Sở Mặc còn nhỏ, Quý phủ cũng từng nuôi chó, nghe tiếng kêu cũng đại khái đoán ra ý của nó. Vì thế lấy trong nhẫn trữ vật ra một ít lương khô, ngồi xổm xuống đưa tới trước mặt Tiểu Sài Khuyển.
Trong mắt của Tiểu Sài Khuyển toát lên sự vui sướng, sau đó há miệng nhận lương khô, dùng răng nanh cắn lấy, nhã nhặn ăn hết.
Sau khi ăn xong, lại dùng ánh mắt rất vô tội nhìn Sở Mặc.
Mãi khi Sở Mặc đưa thêm một khối lương khô cho nó, Tiểu Sài Khuyển mới cảm thấy mỹ mãn lắc cái đuôi. Sau đó quay đầu lại, dường như có chút sợ hãi nhìn thoángqua Đại Công Kê mà nhích gần tới Sở Mặc.
- Ai có thể nói cho ta biết đây là chuyện gì không?
Sở Mặc nhìn nhìn Đại Công Kê.
Đại Công Kê cạc cạc cười quái dị nói:
- Hẳn là bị lôi điện đánh tới trọng thương, sau đó tự hành phong ấn trí nhớ. Đây cũng là một thủ đoạn tự bảo vệ. Chỉ là không ngờ mạng của nó lớn như vậy, đổi lại là nguyên thú cửu giai bình thường đã bị lôi điện đánh chết rồi.
- Thật sự là xui xẻo, lão tặc thiên vẫn còn chưa ngừng nữa!
Nói xong, nghiêng đầu nhìn Sở Mặc nói:
- Đều tại ngươi chọn con đường này!
Sở Mặc tỉnh khỏi hồi ức, nhìn thoáng qua Đại Công Kê:
- Không ai mượn ngươi theo!
- Hừ, kê gia hiếm lạ đi theo ngươi sao?
Đại Công Kê đứng một bên, vụng trộm nhìn Sở Mặc, thầm nghĩ trong lòng: Tiểu tử này có tâm sự, bình thường kê gia khiêu khích hắn đều có phản ứng. Bộ dáng nàysao giống những lúc kê gia nghĩ tới gà mái thế?
- Đúng rồi, màu vàng đó là cái gì?
Sở Mặc bóng dáng màu vàng, cũng không biết chết chưa. Đó là nguyên thú cửu giai đó!
Nếu chết, một thi thể nguyên thú cửu giai sẽ làm toàn bộ Tứ Tượng đại lục điên cuồng?
Đại Công Kê ngẫm nghĩ một chút, có chút không xác định nói:
- Hình như là một con mèo hay một con chó? Kê gia cũng không thấy rõ ràng là cái gì. Bất quá là giống cái!
Sở Mặc liếc mắt, thầm nghĩ bóng dáng màu vàng nói chuyện giống như thiếu nữ,tự xưng bà cô, ai không biết là giống cái?
Lúc này, tia chớp liên tiếp dày đặc bổ tới một chỗ.
Đại Công Kê híp mắt, lẩm bẩm nói:
- Hẳn là là ở chỗ này rồi! Hắc mãng kia có tâm cơ, tính kế tên ngu ngốc này đến tận xương tủy!
- Sao nói vậy?
Sở Mặc nhìn chỗ bị tia chớp điên cuồng công kích, khóe miệng kịch liệt co giật. Nghĩ thầm tia chớp này bổ vào mình thì một đạo cũng không đỡ nối huống chi là bao nhiêu đạo như vậy, vật kia tám chín phần mười là không thể sống.
Đại Công Kê nói:
- Ngươi nghĩ Thiên kiếp dễ dàng ngăn trở vậy sao? Tuy nói đây là thiên kiếp của phàm trần, uy lực không lớn như vậy. Nhưng với sinh linh phàm trần cũng mạnh tới khó mà vượt qua! Cho nên nói đạo lý kia kỳ thật giống nhau!
Đại Công Kê vươn cánh chỉ vào những đạo thiểm điện trên bầu trời, nói với Sở Mặc:
- Mỗi tia chớp đều có uy lực hùng mạnh. Hắc mãng cũng rất khó ngăn trở hoàn toàn. Cho nên, nó biết đồ ngu ngốc màu vàng đang âm thầm muốn đánh lén nó lại giả vờ như không biết. Sau đó bắt đầu đột phá, Thiên kiếp nháy mắt giáng lâm. Mọi việc nó đã thiết kế rất tốt!
- Sau đó thì sao?
Sở Mặc hỏi.
- Sau đó tên ngu ngốc kia bị lừa, nghĩ hắc mãng nhịn không được liền trực tiếp lao tới, vận dụng lực lượng mạnh nhất muốn đánh chết hắc mãng. Nhưng lại không nghĩ tới cảnh giới của nó, mà toàn lực triển khai cũng khiến Thiên kiếp chú ý. Vì thế cũng tương đương san sẻ nửa Thiên Lôi với hắc mãng rồi!
Đại Công Kê cười lạnh nói:
- Ngươi nói nó không phải đồ ngu thì là gì?
Sở Mặc bị Đại Công Kê nói tới nghẹn họng, kỳ thật hắn biết chỉ số thông minh của nguyên thú cửu giai còn cao hơn nhân loại. Nhưng hôm nay là lần đầu tiên chứng kiến nên trong nội tâm vẫn coi chúng như động vật mà đối đãi.
Kết quả, bị Đại Công Kê nói như thật sự là có chuyện như vậy.
Hình tượng mãng xà độc ác mà cơ trí hiện lên trong đầu Sở Mặc rất rõ ràng.Đây cũng là lần đầu Sở Mặc nhìn thẳng vào sinh linh có chỉ số thông minh không phải người.
Về phần lời của Đại Công Kê? Không tính!
Tên yêu nghiệt đó, trước giờ Sở Mặc chưa dám đối đãi nó như động vật.
- Như vậy xem... Quả nhiên là đồ ngu ngốc.
Sở Mặc kéo dài miệng nói.
Mưa từ tầm tã biến thành tí tách. Trên bầu trời mây đen dần dần tán đi, có ánh sáng xuyên thấu qua, chiếu vào mặt đất lóe ra hào quang chói mắt.
Sở Mặc và Đại Công Kê nhìn về nơi cách đó không xa, là nơi vừa mới tập trung nhiều lôi điện nhất.
Sau đó bọn họ nhìn nhau. Sở Mặc nói:
- Đã chết chưa?
- Trời biết.Đại Công Kê nói thầm một câu, sau đó nói:
- Qua đó xem chẳng phải sẽ biết sao?
Nói xong trực tiếp sải chân dài đi đến.
Sở Mặc nhìn Đại Công Kê nhấc đôi chân ga tiêu sái đi trên mặt đất lầy lội, không kìm nổi hâm mộ nói:
- Sinh vật không cần đi giày đôi khi cũng có ưu thế!
Đại Công Kê không kìm nổi quay đầu lại trừng mắt nhìn Sở Mặc, cố ý dẫm mạnh làm bùn lầy tóe về phía Sở Mặc.
Sở Mặc nhe răng nhếch miệng tránh đi, sau đó một quyền đánh xuống mặt đất bên Đại Công Kê, lập tức lượng lớn bùn lầy dính vào làm lông lá của Đại Công Kêướt sũng.
- Tiểu tử, ngươi dám đánh lén kê gia!
Đại Công Kê trực tiếp nổi giận, vừa định đáp trả thì bên kia truyền tới một tiếng kêu rất nhỏ:
- Uông!
Đại Công Kê giương cánh, lập tức bay lên không trung, một đôi mụn cơm trợn lên thật lớn.
Sở Mặc đang chuẩn bị chạy trốn thì sững ra đó, nghẹn họng nhìn trân trối.
Một con chó Tiểu Hoàng đung đưa cái đuôi, lung la lung lay chạy tới Sở Mặc và Đại Công Kê.
- Uông... Gâu Gâu!
Thanh âm trong trẻo, dường như còn có phần sợ hãi.
Sở Mặc và Đại Công Kê ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cả hai đều há hốc mồm.
- Là nguyên thú cửu giai kia sao?
Sở Mặc nhìn Đại Công Kê hỏi.
Đại Công Kê trợn tròn mắt nói:
- Ngươi hỏi ta ta đi hỏi ai đây?
- Uông!
Con chó nhỏ chạy đến trước mặt Sở Mặc, dùng đầu cọ cọ bắp chân Sở Mặc. Sauđó ngẩng đầu tội nghiệp nhìn Sở Mặc. Ánh mắt như đang cầu xin Sở Mặc mang nó đi.
- Ngươi... Là một con chó nhỏ?
Đại Công Kê vừa nói dù có thể là một con mèo mà cũng có thể là chó, nhưng Sở Mặc thật không ngờ nguyên thú cửu giai vừa rồi còn ở trên trời đại phát thần uy kia lại đúng là một con chó nhỏ.
Hơn nữa nhìn kỹ cũng thấy không có điểm gì khác sài khuyển của thế tục!
Dù cũng có nét đáng yêu, nhưng nhìn thế nào cũng không liên hệ nổi với nguyên thú cửu giai.
Tiểu Sài Khuyển dường như không hiểu Sở Mặc đang nói gì, vẻ mặt mờ mịt nhìnSở Mặc, sau đó lại dùng đầu cọ chân Sở Mặc rồi phát ra một tiếng kêu đáng thương.
- Nó đói bụng sao?
Khi Sở Mặc còn nhỏ, Quý phủ cũng từng nuôi chó, nghe tiếng kêu cũng đại khái đoán ra ý của nó. Vì thế lấy trong nhẫn trữ vật ra một ít lương khô, ngồi xổm xuống đưa tới trước mặt Tiểu Sài Khuyển.
Trong mắt của Tiểu Sài Khuyển toát lên sự vui sướng, sau đó há miệng nhận lương khô, dùng răng nanh cắn lấy, nhã nhặn ăn hết.
Sau khi ăn xong, lại dùng ánh mắt rất vô tội nhìn Sở Mặc.
Mãi khi Sở Mặc đưa thêm một khối lương khô cho nó, Tiểu Sài Khuyển mới cảm thấy mỹ mãn lắc cái đuôi. Sau đó quay đầu lại, dường như có chút sợ hãi nhìn thoángqua Đại Công Kê mà nhích gần tới Sở Mặc.
- Ai có thể nói cho ta biết đây là chuyện gì không?
Sở Mặc nhìn nhìn Đại Công Kê.
Đại Công Kê cạc cạc cười quái dị nói:
- Hẳn là bị lôi điện đánh tới trọng thương, sau đó tự hành phong ấn trí nhớ. Đây cũng là một thủ đoạn tự bảo vệ. Chỉ là không ngờ mạng của nó lớn như vậy, đổi lại là nguyên thú cửu giai bình thường đã bị lôi điện đánh chết rồi.
Tác giả :
Tiểu Đao Phong Lợi