Thí Thiên Đao
Chương 274: Đại Công Kê
- Ngươi thực sự là Chu Tước?
Sở Mặc híp mắt, nhìn con Đại Công Kê trước mặt. Thông tin mà ngọc trả lời hắn thật sự quá ít, đến cảnh giới đều không nói ra.
Kể cả thông báo là “không biết” cũng được mà!
Sở Mặc nghĩ trong lòng.
- Ngươi dám nghi ngờ bản tôn? Chết đi này!
Đại Công Kê giận tím mặt, điều khiển ngọn lửa trên người đốt về phía Sở Mặc.
Làn sóng nhiệt nóng rực kia lập tức khiến Sở Mặc giật mình hoảng sợ, như là đang ngâm mình trong dung nham núi lửa vậy. Cảm giác như chỉ cần hơi lại gần một chút đã có thể bị cháy thành than.
Nhưng Sở Mặc lúc này, đã không còn đường lui, phía sau lưng hắn là hố nước, sau nữa là vách đá không biết dày đến mức nào.
Bởi vậy, không thể lui được tiếp, Sở Mặc thoắt cái giơ lên Thí Thiên trong tay, chém thẳng một chiêu đoạt hồn… về phía con Đại Công Kê.
- A!
Ngay lúc Thí Thiên mới phát ra hơi thở đầu tiên, Đại Công Kê đã thét lên chói tai:
- Thí thí thí thí thí thí thí thí thí... Thí thiên? Mẹ nó, gặp ma rồi, cái món đồ khốn kiếp này không phải đã bị hỏng từ lâu rồi sao? Làm sao có thể xuất hiện ở đây? Không thể nào… không thể nào không thể nào không thể nào, nhất định là ông đây đã gặp ma rồi!
Vèo!
Đại Công Kê dùng một tốc độ nhanh như chớp chui biến vào cái hang mà lúc đầu nó xuyên tới… không thấy tăm hơi.Lúc này, đến lượt Sở Mặc đờ đẫn, mặt xám xịt nhìn hướng mà Đại Công Kê biến mất, trong lòng khiếp sợ đến tận cùng.
Ma Quân kiến thức rộng rãi, uyên bác thâm sâu còn hoàn toàn không biết lai lịch của Thí Thiên, chỉ cho rằng Sở Mặc đã gặp được cơ may lớn, giành được một bảo đao tuyệt thế vô song. Sau khi nghe thấy cái tên Thí Thiên cũng không có bất cứ phản ứng nào.
Nhưng con Đại Công Kê này, chỉ ngay khi Thí Thiên phát ra hơi thở đầu tiên, đã thốt ra tên của Thí Thiên, hơn nữa lựa chọn cắp đít chạy trốn không hề do dự.Quan trọng nhất là, trong lúc vô ý, Đại Công Kê đã để lộ một tin tức. Nó nói: Món đồ khốn kiếp này không phải đã bị hỏng từ lâu rồi sao?
Điều này làm cho Sở Mặc bất giác nhớ tới hình ảnh mười vầng trăng máu mọc trên trời cao, không nhịn được nhíu nhíu mày, thầm nghĩ trong lòng: Hay là con Đại Công Kê này cũng có một lai lịch khó tưởng tượng nổi? Làm sao mà nó biết Thí Thiên? Chuyện này rốt cuộc là sao?
Sở Mặc trăm nghĩ ngàn suy vẫn không tìm ra đáp án.
Rầm.Lúc này, trong hố đá gần như đã khô cạn phía sau, vang lên một tiếng động.
Sở Mặc nhìn lại, khó nén vui mừng.
Hóa ra số nước trong hố đá đã sắp cạn khô rồi, có bốn năm con cá dài chừng hơn một thước, không có vảy, toàn thân đen bóng lộ ra.
Lẽ ra nhiều cá tụ lại một chỗ như vậy, trong không khí hẳn là phải có mùi tanh mới đúng. Nhưng Sở Mặc lại không thấy múi khó chịu nào, ngược lại lại ngửi thấy một mùi thơm khiến tinh thần rất sảng khoái.Mùi này lúc trước chắc chắn là chưa có!
- Hay là… mùi của mấy con cá này?
Sở Mặc hơi ngạc nhiên nhìn lũ cá, ghé sát mũi vào ngửi một cách cẩn thận. Sau đó phát hiện mùi thơm thấu ruột thấu gan này quả nhiên là tỏa ra từ trên mình mấy con cá này.
- Là thứ tốt rồi!
Sở Mặc không nén được lên tiếng khen:
- Chả trách con Đại Công Kê kia bám riết không tha như vậy.
Dòng nước phía trên lúc này lại dần dần đọng đầy trong hố đá.Sở Mặc nghĩ nghĩ một chút, vẫy tay một cái, thu hết lũ cá vào trong không gian miếng ngọc.
Bởi vì lúc trước hắn thấy cái cây nhỏ kia sống được ở bên trong, cho nên, Sở Mặc cảm thấy không chừng lũ cá này cũng sống được.
Về phần thí nghiệm có thể thất bại hay không, Sở Mặc cũng không để ý nhiều như vậy. Hắn cảm thấy mấy con cá này hẳn không phải vật tầm thường, dù sao nơi nó xuất hiện kỳ lạ như vậy, hơn nữa còn sự đeo bám của con Đại Công Kê kia.
Nhưng hiển nhiên, đây không phải lúc thích hợp để kiểm nghiệmđiều này.
Bởi ngay trong nháy mắt khi Sở Mặc vừa thu bầy cá vào xong, con Đại Công Kê lại xông ra.
- Ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi… Ngươi giấu cá đi đâu rồi? Con người quá xấu xa… Ngươi thật là vô sỉ! Không biết xấu hổ! Sao ngươi có thể quá đáng như vậy? Long ngư ơi… trả long ngư lại cho ông! Trả lại đây trả lại đây trả lại đây!
Đại Công Kê vẫn duy trì hình dáng giống như Chu Tước, giờ hình như còn phát điên rồi, giơ nanh múa vuốt về phía Sở Mặc.
- Không phải hồi nãy ngươi sợ quá bỏ chạy rồi hay sao?
Sở Mặc nhìn Đại Công Kê, không còn lời nào để nói.
- Ai bảo thế? Bản tôn mà lại bị một tên người phàm không khác nào con kiến hôi như ngươi dọa cho sợ chạy ư? Đừng có đùa! Chẳng qua bản tôn còn đang có việc dang dở, ra ngoài một tẹo. Không phải bây giờ đã trở lại rồi sao?
Đại Công Kê vẫn dùng vẻ mặt uy nghiêm như trước nhìn Sở Mặc, định dùng ánh mắt để áp bách Sở Mặc.
Sở Mặc liếc qua Đại Công Kê, cười lạnh rút Thí Thiên ra.Đại Công Kê vừa nhìn thấy Thí Thiên, ánh mắt lập tức thay đổi, đôi con ngươi dán chặt vào Thí Thiên, vẻ uy nghiêm trong mắt không còn sót lại chút nào. Mãi lâu sau mới ngẩng đầu, nhìn Sở Mặc:
- Nhóc con… ngươi lấy đâu ra cây đao này?
- Sao ta phải nói cho ngươi biết?
Sở Mặc lạnh lùng nhìn Đại Công Kê:
- Nhưng nếu ngươi thật sự muốn biết… thì ngươi khai ra lai lịch của mình trước đi!
Đại Công Kê lạnh lùng, nhìn Sở Mặc đầy kiêu ngạo:
- Ngươi chưa từng thấy bức tranh tứ đại thần thú mà người phàmcác ngươi đã lưu truyền hàng ngàn năm qua hay sao?
Sở Mặc gật gật đầu ý là đã thấy.
- Vậy ngươi còn hỏi bản tôn là ai?
Tiếng của Đại Công Kê vô cùng oai nghiêm:
- Nhìn thấy bản tôn còn không mau quỳ xuống?
Xì!
Sở Mặc không nhịn được bật cười thành tiếng, nhìn con “Chu Tước” Đại Công Kê oai phong lẫm liệt trước mắt, giơ Thí Thiên trong tay lên:
- Muốn ta chém cho ngươi thêm đao nữa không? Ta thấy... ngươi to như vậy, nhất định phải làm được vài mâm gà luộc đấy.
- Xấc xược!
- Chu Tước” Đại Công Kê lập tức nổi khùng lên:
- Tên con người không bằng con kiến hôi kia, ngươi thật sự muốn làm kẻ địch của bản tôn hay sao?
- Ta rất tò mò.
Sở Mặc nhìn con “Chu Tước” Đại Công Kê:
- Rốt cuộc là ngươi kiếm đâu ra tự tin, dám giả mạo loại thần thú như Chu Tước, chẳng nhẽ không sợ bị sét đánh à?
Ầm!
Hai móng vuốt của “Chu Tước” Đại Công Kê đạp phành phạch xuống đất, nhảy dựng về phía sau, trong hai con mắt lộ ra vẻ hoảng sợ vô cùng, nhìn chằm chằm Sở Mặc:
- Tên người trần mắt thịt kia... Ngươi đang nói cái gì?
- Ta nói còn chưa đủ rõ hay sao? Đại Công Kê!
Sở Mặc mặt mang vẻ cười lạnh nhìn con Đại Công Kê vẫn đang giả trang làm Chu Tước trước mắt.
Sở Mặc híp mắt, nhìn con Đại Công Kê trước mặt. Thông tin mà ngọc trả lời hắn thật sự quá ít, đến cảnh giới đều không nói ra.
Kể cả thông báo là “không biết” cũng được mà!
Sở Mặc nghĩ trong lòng.
- Ngươi dám nghi ngờ bản tôn? Chết đi này!
Đại Công Kê giận tím mặt, điều khiển ngọn lửa trên người đốt về phía Sở Mặc.
Làn sóng nhiệt nóng rực kia lập tức khiến Sở Mặc giật mình hoảng sợ, như là đang ngâm mình trong dung nham núi lửa vậy. Cảm giác như chỉ cần hơi lại gần một chút đã có thể bị cháy thành than.
Nhưng Sở Mặc lúc này, đã không còn đường lui, phía sau lưng hắn là hố nước, sau nữa là vách đá không biết dày đến mức nào.
Bởi vậy, không thể lui được tiếp, Sở Mặc thoắt cái giơ lên Thí Thiên trong tay, chém thẳng một chiêu đoạt hồn… về phía con Đại Công Kê.
- A!
Ngay lúc Thí Thiên mới phát ra hơi thở đầu tiên, Đại Công Kê đã thét lên chói tai:
- Thí thí thí thí thí thí thí thí thí... Thí thiên? Mẹ nó, gặp ma rồi, cái món đồ khốn kiếp này không phải đã bị hỏng từ lâu rồi sao? Làm sao có thể xuất hiện ở đây? Không thể nào… không thể nào không thể nào không thể nào, nhất định là ông đây đã gặp ma rồi!
Vèo!
Đại Công Kê dùng một tốc độ nhanh như chớp chui biến vào cái hang mà lúc đầu nó xuyên tới… không thấy tăm hơi.Lúc này, đến lượt Sở Mặc đờ đẫn, mặt xám xịt nhìn hướng mà Đại Công Kê biến mất, trong lòng khiếp sợ đến tận cùng.
Ma Quân kiến thức rộng rãi, uyên bác thâm sâu còn hoàn toàn không biết lai lịch của Thí Thiên, chỉ cho rằng Sở Mặc đã gặp được cơ may lớn, giành được một bảo đao tuyệt thế vô song. Sau khi nghe thấy cái tên Thí Thiên cũng không có bất cứ phản ứng nào.
Nhưng con Đại Công Kê này, chỉ ngay khi Thí Thiên phát ra hơi thở đầu tiên, đã thốt ra tên của Thí Thiên, hơn nữa lựa chọn cắp đít chạy trốn không hề do dự.Quan trọng nhất là, trong lúc vô ý, Đại Công Kê đã để lộ một tin tức. Nó nói: Món đồ khốn kiếp này không phải đã bị hỏng từ lâu rồi sao?
Điều này làm cho Sở Mặc bất giác nhớ tới hình ảnh mười vầng trăng máu mọc trên trời cao, không nhịn được nhíu nhíu mày, thầm nghĩ trong lòng: Hay là con Đại Công Kê này cũng có một lai lịch khó tưởng tượng nổi? Làm sao mà nó biết Thí Thiên? Chuyện này rốt cuộc là sao?
Sở Mặc trăm nghĩ ngàn suy vẫn không tìm ra đáp án.
Rầm.Lúc này, trong hố đá gần như đã khô cạn phía sau, vang lên một tiếng động.
Sở Mặc nhìn lại, khó nén vui mừng.
Hóa ra số nước trong hố đá đã sắp cạn khô rồi, có bốn năm con cá dài chừng hơn một thước, không có vảy, toàn thân đen bóng lộ ra.
Lẽ ra nhiều cá tụ lại một chỗ như vậy, trong không khí hẳn là phải có mùi tanh mới đúng. Nhưng Sở Mặc lại không thấy múi khó chịu nào, ngược lại lại ngửi thấy một mùi thơm khiến tinh thần rất sảng khoái.Mùi này lúc trước chắc chắn là chưa có!
- Hay là… mùi của mấy con cá này?
Sở Mặc hơi ngạc nhiên nhìn lũ cá, ghé sát mũi vào ngửi một cách cẩn thận. Sau đó phát hiện mùi thơm thấu ruột thấu gan này quả nhiên là tỏa ra từ trên mình mấy con cá này.
- Là thứ tốt rồi!
Sở Mặc không nén được lên tiếng khen:
- Chả trách con Đại Công Kê kia bám riết không tha như vậy.
Dòng nước phía trên lúc này lại dần dần đọng đầy trong hố đá.Sở Mặc nghĩ nghĩ một chút, vẫy tay một cái, thu hết lũ cá vào trong không gian miếng ngọc.
Bởi vì lúc trước hắn thấy cái cây nhỏ kia sống được ở bên trong, cho nên, Sở Mặc cảm thấy không chừng lũ cá này cũng sống được.
Về phần thí nghiệm có thể thất bại hay không, Sở Mặc cũng không để ý nhiều như vậy. Hắn cảm thấy mấy con cá này hẳn không phải vật tầm thường, dù sao nơi nó xuất hiện kỳ lạ như vậy, hơn nữa còn sự đeo bám của con Đại Công Kê kia.
Nhưng hiển nhiên, đây không phải lúc thích hợp để kiểm nghiệmđiều này.
Bởi ngay trong nháy mắt khi Sở Mặc vừa thu bầy cá vào xong, con Đại Công Kê lại xông ra.
- Ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi… Ngươi giấu cá đi đâu rồi? Con người quá xấu xa… Ngươi thật là vô sỉ! Không biết xấu hổ! Sao ngươi có thể quá đáng như vậy? Long ngư ơi… trả long ngư lại cho ông! Trả lại đây trả lại đây trả lại đây!
Đại Công Kê vẫn duy trì hình dáng giống như Chu Tước, giờ hình như còn phát điên rồi, giơ nanh múa vuốt về phía Sở Mặc.
- Không phải hồi nãy ngươi sợ quá bỏ chạy rồi hay sao?
Sở Mặc nhìn Đại Công Kê, không còn lời nào để nói.
- Ai bảo thế? Bản tôn mà lại bị một tên người phàm không khác nào con kiến hôi như ngươi dọa cho sợ chạy ư? Đừng có đùa! Chẳng qua bản tôn còn đang có việc dang dở, ra ngoài một tẹo. Không phải bây giờ đã trở lại rồi sao?
Đại Công Kê vẫn dùng vẻ mặt uy nghiêm như trước nhìn Sở Mặc, định dùng ánh mắt để áp bách Sở Mặc.
Sở Mặc liếc qua Đại Công Kê, cười lạnh rút Thí Thiên ra.Đại Công Kê vừa nhìn thấy Thí Thiên, ánh mắt lập tức thay đổi, đôi con ngươi dán chặt vào Thí Thiên, vẻ uy nghiêm trong mắt không còn sót lại chút nào. Mãi lâu sau mới ngẩng đầu, nhìn Sở Mặc:
- Nhóc con… ngươi lấy đâu ra cây đao này?
- Sao ta phải nói cho ngươi biết?
Sở Mặc lạnh lùng nhìn Đại Công Kê:
- Nhưng nếu ngươi thật sự muốn biết… thì ngươi khai ra lai lịch của mình trước đi!
Đại Công Kê lạnh lùng, nhìn Sở Mặc đầy kiêu ngạo:
- Ngươi chưa từng thấy bức tranh tứ đại thần thú mà người phàmcác ngươi đã lưu truyền hàng ngàn năm qua hay sao?
Sở Mặc gật gật đầu ý là đã thấy.
- Vậy ngươi còn hỏi bản tôn là ai?
Tiếng của Đại Công Kê vô cùng oai nghiêm:
- Nhìn thấy bản tôn còn không mau quỳ xuống?
Xì!
Sở Mặc không nhịn được bật cười thành tiếng, nhìn con “Chu Tước” Đại Công Kê oai phong lẫm liệt trước mắt, giơ Thí Thiên trong tay lên:
- Muốn ta chém cho ngươi thêm đao nữa không? Ta thấy... ngươi to như vậy, nhất định phải làm được vài mâm gà luộc đấy.
- Xấc xược!
- Chu Tước” Đại Công Kê lập tức nổi khùng lên:
- Tên con người không bằng con kiến hôi kia, ngươi thật sự muốn làm kẻ địch của bản tôn hay sao?
- Ta rất tò mò.
Sở Mặc nhìn con “Chu Tước” Đại Công Kê:
- Rốt cuộc là ngươi kiếm đâu ra tự tin, dám giả mạo loại thần thú như Chu Tước, chẳng nhẽ không sợ bị sét đánh à?
Ầm!
Hai móng vuốt của “Chu Tước” Đại Công Kê đạp phành phạch xuống đất, nhảy dựng về phía sau, trong hai con mắt lộ ra vẻ hoảng sợ vô cùng, nhìn chằm chằm Sở Mặc:
- Tên người trần mắt thịt kia... Ngươi đang nói cái gì?
- Ta nói còn chưa đủ rõ hay sao? Đại Công Kê!
Sở Mặc mặt mang vẻ cười lạnh nhìn con Đại Công Kê vẫn đang giả trang làm Chu Tước trước mắt.
Tác giả :
Tiểu Đao Phong Lợi