Thí Thiên Đao
Chương 107: Con muốn yên tĩnh (1)
Sở Mặc chớp chớp mắt, khóe miệng nghiến chặt lại, hắn ngã quỵ xuống giường, hai mắt vô thần, miệng lẩm bẩm:
- Nguyên thạch của ta Nguyên thạch của ta đâu? Khốn kiếp, còncó thể sống tiếp qua ngày nữa sao?
- Thiếu gia của ta, người làm sao vậy? Người cần Nguyên thạch thì chỉ cần nói một câu, trong nhà chúng ta hãy còn mấy viên nữa. Chớ làm thúc thúc một tay sợ hãi
Người trung niên mắt to mày rậm, toàn thân hừng hực khí thế, nếu không phải vì thiếu một cánh tay thì trên chiến trường ắt hẳn phải là một mãnh tướng. Ông ta vẫn chưa lập gia đình nên sớm đã coi Sở Mặc như con cháu trong nhà.
- Thúc thúc à, con không sao cả, chỉ là hơi đau một chút Con cần yên tĩnh (trong tiếng Trung đồng âm với: Con nhớ Tĩnh Tĩnh) một chút.
Sở Mặc kiệt sức nói.- Tĩnh tĩnh? Con có người trong mộng rồi à?
Người trung niên bỗng tò mò nhìn Sở Mặc, ha ha cười lớn:
- Thiếu gia nhà chúng ta rốt cục cũng trưởng thành rồi. Ha ha ha, thật không dễ gì, chỉ ngồi nhớ có ích chi, tiến lên, theo đuổi đi! Con là cháu trai của một tướng quân mà. Sợ gì chứ?
-.
Sở Mặc mặt mày u ám, tròn mắt nhìn thúc thúc một tay đang cao hứng, hắn không buồn nói lấy một lời, lập tức tháo chiếc nhẫn trữ vật trên ngón tay xuống, ném qua cho thúc thúc:
- Trong này có không ít nguyên liệu lấy từ thân của Nguyên thú, có gân, xương và da. Con không rõ có thể bán được bao nhiêu tiền, thúcthúc xem bán chúng đi, rồi sửa sang lại phủ tướng quân của chúng ta, không cần phải cầu kỳ tráng lệ nhưng cũng không được để dột mưa, thế này trông tồi tàn quá. Chỗ tiền còn thừa thì tùy thúc thúc cân nhắc. Gia gia chẳng phải luôn rầu rĩ vì những lão binh bị thương xuất ngũ sao? Chỗ tiền này có thể giải quyết nhiều vấn đề đó.
Người trung niên cụt tay năm xưa cũng từng là một người luyện võ đã đột phá Nguyên Quan, muốn mở chiếc nhẫn này ra thật không cần phí sức lực, ông ngây người ra nhận lấy chiếc nhẫn, chỉ dùng tinh thần lực nhìn qua một loáng, vẻ mặt kinh ngạc biến sắc:
- Đây những thứ này từ đâu mà có?Sở Mặc trả lời:
- Từ đấu võ.
- Con đấu võ?
Người trung niên cụt tay liếc mắt nhìn bộ da của con Xích mục Hàn băng Mãng xà cùng với cả bộ xương rắn, đầu rắn Chợt thấy lạnh người. Mặc dù việc đó đã qua nhiều năm nhưng mỗi lần nhớ lại, ông vẫn cảm thấy vô cùng sợ hãi.
- Phải, bây giờ con rất lợi hại.
Sở Mặc nói nhưng trong lòng lại tự giễu cợt:
- Phải, vô cùng lợi hại, đến người con gái mà ta yêu cũng không bảo vệ nổi, còn khiến cho nàngphải hy sinh vì ta, thật lợi hại mà.
- Thật tốt quá! Thật tốt quá! Những thứ này có giá trị liên thành! Tùy tiện một loại thôi cũng đủ để trở thành vật áp giá trong buổi bán đấu giá rồi.
Người trung niên cụt tay vẻ mặt vui mừng hớn hở:
- Phòng ốc nên sửa sang lại một chút, nếu không Tĩnh Tĩnh mà con thích tới đây, nhìn thấy thế này sẽ rất thất vọng.
-
Sở Mặc bất lực nhìn người mãnh tướng từng trên chiến trường, ở đời cũng coi như một Hán tử tinh tường, hắn mím môi gật đầu:
- Ừm, không sai. Người nói thật quá có lý thúc thúc cụt tay ạ, con giờ mới phát hiện người so với trước đây càng tinh tường hơn rồi đó.
- Ha ha ha Thúc thúc là ai cơ chứ? Không phải nói quá, năm xưa ta cũng có một nữ nhân mê mệt, nữ nhân đó ngực đầy đặn, mông cũng lớn, da trắng nõn nà một tay bóp ra nước, dáng đi thì Hà hà
Thúc thúc cụt tay hào hứng, nhưng chợt nhận ra vẻ mặt kỳ lạ của Sở Mặc, ông liền đỏ mặt:
- Hờ hờ
Sở Mặc bỗng cảm thấy tâm trạng tốt lên nhiều, đây mới là nhà của hắn. Mỗi người ở đây đều là người nhà hắn. Mặc dù không có quan hệmáu mủ, nhưng không khác gì so với người thân ruột thịt. Thúc thúc cụt tay không phải kẻ ngốc, đương nhiên đến "chỉ muốn yên tĩnh" là gì cũng không hiểu. Chỉ là thúc thúc thấy hắn không vui nên muốn trêu chọc hắn mà thôi.
- Thúc thúc một tay à, con thấy hiện tại chúng ta cũng gọi là có tiền rồi...
Nói đến hai chữ "có tiền", Sở Mặc chợt thấy đau lòng, vốn dĩ có thể có nhiều tiền hơn nữa...
- Việc của thúc thúc cũng nên giải quyết cho xong đi.
Sở Mặc nhìn Thúc thúc cụt tay, cười nói:
- Thích vòng ngực đầy đặn thì đi tìm một người đi. Đừng tìm một thẩm thẩm cụt tay về cho con là được rồi. Con tin vào nhãn quang của thúc không tệ như vậy đâu, phải không?
- Tiểu tử thối, đến thúc thúc ngươi cũng dám trêu chọc.
Thúc thúc cụt tay thấy Sở Mặc đang mỉm cười, tự dưng trong lòng cũng vui lây. Ông nhìn Sở Mặc, cảm động nói:
- Sở Mặc, con trưởng thành rồi.
- Phải, trưởng thành rồi, đây là cái giá cho sự trưởng thành, luôn đầy nỗi ưu phiền.Sở Mặc bĩu môi.
- Ha ha ha, Tiểu tử con hiểu ưu phiền là gì không?
Thúc thúc cụt tay cười mắng một câu, sau đó hỏi tiếp:
- Chỗ nguyên liệu trên thân Nguyên thú vô cùng đáng giá, con có ý định cụ thể gì không?
Sở Mặc nhớ lại những mong ước trước đây cùng với Hứa Nhị Phù, nhoẻn miệng cười, nói:
- Cụ thể thì không có, nhưng thúc thúc à, chúng ta có thể dùng số tiền này thành lập một tổ chức không?Thúc thúc cụt tay khẽ dướn mày:
- Tổ chức? Tổ chức gì? Con muốn làm gì?
Sở Mặc nói:
- Con muốn có một thế lực không bị bên ngoài biết, con hy vọng thế lực này có thể trải rộng khắp Đại Hạ Không, tốt nhất có thể trải khắp cả Đại lục Thanh Long. Sau đó, con hy vọng mỗi việc xảy ra ở Đại lục Thanh Long, con sẽ là người biết đầu tiên.
- Vậy là tổ chức tình báo rồi?
Thúc thúc cụt tay không chế giễu Sở Mặc có ý nghĩ điên rồ, ngược lại rất nghiêm túc hỏi:
- Sau đó thì sao?
- Sau đó, con muốn thông qua thế lực này để thực hiện vài việc con muốn. Thí dụ như có thể phát huy tác dụng trong chiến tranh, phát huy tác dụng trong buôn bán
Sở Mặc nhìn thúc thúc cụt tay.
- Thúc thúc, có phải suy nghĩ của con quá ấu trĩ không?
Thúc thúc cụt tay tập trung suy nghĩ rồi nói:
- Suy nghĩ không có gì là ấu trĩ, nhưng phải có một nguồn tiền tài dồi dào mới có thể chống đỡ được. Mặc dù thúc thúc không biết con rốt cục muốn làm gì, nhưng thúc thúc chắc chắn sẽ ủng hộ con.- Hì Con biết trong lòng thúc thúc vẫn chưa già mà.
Sở Mặc vui mừng nói.
Một người luyện võ mới chừng ba mươi tuổi đã có thể tu luyện đến cảnh giới Nguyên Quan thì làm sao lại có thể là loại không có chí lớn được? Cụt mất một tay giống như đứt mất con đường tu luyện. Đành chịu đựng ở lại trong phủ Tướng quân, đối với thúc thúc cụt tay mà nói quả là một đòn trí mạng.
- Thúc thúc cụt tay của con vẫn còn trẻ lắm.
- Nguyên thạch của ta Nguyên thạch của ta đâu? Khốn kiếp, còncó thể sống tiếp qua ngày nữa sao?
- Thiếu gia của ta, người làm sao vậy? Người cần Nguyên thạch thì chỉ cần nói một câu, trong nhà chúng ta hãy còn mấy viên nữa. Chớ làm thúc thúc một tay sợ hãi
Người trung niên mắt to mày rậm, toàn thân hừng hực khí thế, nếu không phải vì thiếu một cánh tay thì trên chiến trường ắt hẳn phải là một mãnh tướng. Ông ta vẫn chưa lập gia đình nên sớm đã coi Sở Mặc như con cháu trong nhà.
- Thúc thúc à, con không sao cả, chỉ là hơi đau một chút Con cần yên tĩnh (trong tiếng Trung đồng âm với: Con nhớ Tĩnh Tĩnh) một chút.
Sở Mặc kiệt sức nói.- Tĩnh tĩnh? Con có người trong mộng rồi à?
Người trung niên bỗng tò mò nhìn Sở Mặc, ha ha cười lớn:
- Thiếu gia nhà chúng ta rốt cục cũng trưởng thành rồi. Ha ha ha, thật không dễ gì, chỉ ngồi nhớ có ích chi, tiến lên, theo đuổi đi! Con là cháu trai của một tướng quân mà. Sợ gì chứ?
-.
Sở Mặc mặt mày u ám, tròn mắt nhìn thúc thúc một tay đang cao hứng, hắn không buồn nói lấy một lời, lập tức tháo chiếc nhẫn trữ vật trên ngón tay xuống, ném qua cho thúc thúc:
- Trong này có không ít nguyên liệu lấy từ thân của Nguyên thú, có gân, xương và da. Con không rõ có thể bán được bao nhiêu tiền, thúcthúc xem bán chúng đi, rồi sửa sang lại phủ tướng quân của chúng ta, không cần phải cầu kỳ tráng lệ nhưng cũng không được để dột mưa, thế này trông tồi tàn quá. Chỗ tiền còn thừa thì tùy thúc thúc cân nhắc. Gia gia chẳng phải luôn rầu rĩ vì những lão binh bị thương xuất ngũ sao? Chỗ tiền này có thể giải quyết nhiều vấn đề đó.
Người trung niên cụt tay năm xưa cũng từng là một người luyện võ đã đột phá Nguyên Quan, muốn mở chiếc nhẫn này ra thật không cần phí sức lực, ông ngây người ra nhận lấy chiếc nhẫn, chỉ dùng tinh thần lực nhìn qua một loáng, vẻ mặt kinh ngạc biến sắc:
- Đây những thứ này từ đâu mà có?Sở Mặc trả lời:
- Từ đấu võ.
- Con đấu võ?
Người trung niên cụt tay liếc mắt nhìn bộ da của con Xích mục Hàn băng Mãng xà cùng với cả bộ xương rắn, đầu rắn Chợt thấy lạnh người. Mặc dù việc đó đã qua nhiều năm nhưng mỗi lần nhớ lại, ông vẫn cảm thấy vô cùng sợ hãi.
- Phải, bây giờ con rất lợi hại.
Sở Mặc nói nhưng trong lòng lại tự giễu cợt:
- Phải, vô cùng lợi hại, đến người con gái mà ta yêu cũng không bảo vệ nổi, còn khiến cho nàngphải hy sinh vì ta, thật lợi hại mà.
- Thật tốt quá! Thật tốt quá! Những thứ này có giá trị liên thành! Tùy tiện một loại thôi cũng đủ để trở thành vật áp giá trong buổi bán đấu giá rồi.
Người trung niên cụt tay vẻ mặt vui mừng hớn hở:
- Phòng ốc nên sửa sang lại một chút, nếu không Tĩnh Tĩnh mà con thích tới đây, nhìn thấy thế này sẽ rất thất vọng.
-
Sở Mặc bất lực nhìn người mãnh tướng từng trên chiến trường, ở đời cũng coi như một Hán tử tinh tường, hắn mím môi gật đầu:
- Ừm, không sai. Người nói thật quá có lý thúc thúc cụt tay ạ, con giờ mới phát hiện người so với trước đây càng tinh tường hơn rồi đó.
- Ha ha ha Thúc thúc là ai cơ chứ? Không phải nói quá, năm xưa ta cũng có một nữ nhân mê mệt, nữ nhân đó ngực đầy đặn, mông cũng lớn, da trắng nõn nà một tay bóp ra nước, dáng đi thì Hà hà
Thúc thúc cụt tay hào hứng, nhưng chợt nhận ra vẻ mặt kỳ lạ của Sở Mặc, ông liền đỏ mặt:
- Hờ hờ
Sở Mặc bỗng cảm thấy tâm trạng tốt lên nhiều, đây mới là nhà của hắn. Mỗi người ở đây đều là người nhà hắn. Mặc dù không có quan hệmáu mủ, nhưng không khác gì so với người thân ruột thịt. Thúc thúc cụt tay không phải kẻ ngốc, đương nhiên đến "chỉ muốn yên tĩnh" là gì cũng không hiểu. Chỉ là thúc thúc thấy hắn không vui nên muốn trêu chọc hắn mà thôi.
- Thúc thúc một tay à, con thấy hiện tại chúng ta cũng gọi là có tiền rồi...
Nói đến hai chữ "có tiền", Sở Mặc chợt thấy đau lòng, vốn dĩ có thể có nhiều tiền hơn nữa...
- Việc của thúc thúc cũng nên giải quyết cho xong đi.
Sở Mặc nhìn Thúc thúc cụt tay, cười nói:
- Thích vòng ngực đầy đặn thì đi tìm một người đi. Đừng tìm một thẩm thẩm cụt tay về cho con là được rồi. Con tin vào nhãn quang của thúc không tệ như vậy đâu, phải không?
- Tiểu tử thối, đến thúc thúc ngươi cũng dám trêu chọc.
Thúc thúc cụt tay thấy Sở Mặc đang mỉm cười, tự dưng trong lòng cũng vui lây. Ông nhìn Sở Mặc, cảm động nói:
- Sở Mặc, con trưởng thành rồi.
- Phải, trưởng thành rồi, đây là cái giá cho sự trưởng thành, luôn đầy nỗi ưu phiền.Sở Mặc bĩu môi.
- Ha ha ha, Tiểu tử con hiểu ưu phiền là gì không?
Thúc thúc cụt tay cười mắng một câu, sau đó hỏi tiếp:
- Chỗ nguyên liệu trên thân Nguyên thú vô cùng đáng giá, con có ý định cụ thể gì không?
Sở Mặc nhớ lại những mong ước trước đây cùng với Hứa Nhị Phù, nhoẻn miệng cười, nói:
- Cụ thể thì không có, nhưng thúc thúc à, chúng ta có thể dùng số tiền này thành lập một tổ chức không?Thúc thúc cụt tay khẽ dướn mày:
- Tổ chức? Tổ chức gì? Con muốn làm gì?
Sở Mặc nói:
- Con muốn có một thế lực không bị bên ngoài biết, con hy vọng thế lực này có thể trải rộng khắp Đại Hạ Không, tốt nhất có thể trải khắp cả Đại lục Thanh Long. Sau đó, con hy vọng mỗi việc xảy ra ở Đại lục Thanh Long, con sẽ là người biết đầu tiên.
- Vậy là tổ chức tình báo rồi?
Thúc thúc cụt tay không chế giễu Sở Mặc có ý nghĩ điên rồ, ngược lại rất nghiêm túc hỏi:
- Sau đó thì sao?
- Sau đó, con muốn thông qua thế lực này để thực hiện vài việc con muốn. Thí dụ như có thể phát huy tác dụng trong chiến tranh, phát huy tác dụng trong buôn bán
Sở Mặc nhìn thúc thúc cụt tay.
- Thúc thúc, có phải suy nghĩ của con quá ấu trĩ không?
Thúc thúc cụt tay tập trung suy nghĩ rồi nói:
- Suy nghĩ không có gì là ấu trĩ, nhưng phải có một nguồn tiền tài dồi dào mới có thể chống đỡ được. Mặc dù thúc thúc không biết con rốt cục muốn làm gì, nhưng thúc thúc chắc chắn sẽ ủng hộ con.- Hì Con biết trong lòng thúc thúc vẫn chưa già mà.
Sở Mặc vui mừng nói.
Một người luyện võ mới chừng ba mươi tuổi đã có thể tu luyện đến cảnh giới Nguyên Quan thì làm sao lại có thể là loại không có chí lớn được? Cụt mất một tay giống như đứt mất con đường tu luyện. Đành chịu đựng ở lại trong phủ Tướng quân, đối với thúc thúc cụt tay mà nói quả là một đòn trí mạng.
- Thúc thúc cụt tay của con vẫn còn trẻ lắm.
Tác giả :
Tiểu Đao Phong Lợi