Thì Ra Ông Thẳng Như Này
Chương 30 Dạo này tôi cảm thấy hơi hoang mang
“Sao không nói gì thế?” Hạ Hà dè dặt nhìn tôi, “Tớ đùa thôi mà, Ngôn đừng cáu.”
Tôi không cáu.
Chỉ là tôi đang bàng hoàng nhận ra cái cảm giác tê tê hồi nãy Hạ Hà sờ mông tôi lại đến nữa rồi.
Như thể có một luồng điện chạy khắp cơ thể dọc theo nơi mà hắn chạm vào.
Chưa hết, trước lúc Hạ Hà lên tiếng phá vỡ bầu không khí, tôi còn cảm thấy tim mình như muốn nhảy tọt ra ngoài.
Chuyện này sai quá sai.
Tôi bảo, “Muộn rồi, về thôi.”
Hạ Hà đồng ý.
Quay lại nhà hắn, hắn giữ lời đưa tôi vào phòng hắn để xem cúp của mình.
Hạ Hà… trừ ngáo với cả đê tiện ra thì cực kỳ xuất sắc.
Mở tủ giá sách ra, bên trong đầy ắp các loại cúp, từ thi đấu Tán Thủ, cho đến piano, thi hát, còn có… cuộc thi xoay bút dành cho thanh thiếu niên.
Hắn lấy xuống một chiếc cúp kim loại, “Cái này đẹp nhất, làm bằng nhôm, cảm giác rất tốt, Ngôn sờ thử đi.”
Sờ… sờ cúp.
Nghĩ đến sự cố gõ sai của Hạ Hà hồi chiều, và sự hiểu sai ý của tôi sau đó.
Tôi… bị lây thiểu năng trí tuệ rồi hả?
Sờ xong cúp, tôi hỏi Hạ Hà mình ngủ đâu, hắn ấp a ấp úng bảo, “Ngủ với tớ… Ngôn ngủ phòng cho khách, để tớ đưa Ngôn qua.”
Tôi cứ tưởng hắn sẽ để tôi ngủ cùng hắn. Phòng của hắn chỉ có mỗi một cái giường, từ lúc nhớ chuyện đến nay tôi chưa từng ngủ cùng ai cả, nếu vậy chắc chắn tôi sẽ bị mất ngủ.
Không ngờ hắn lại cho tôi ngủ phòng cho khách, thế lại tuyệt không còn gì bằng.
Tôi đi theo Hạ Hà đến cửa một phòng ở tầng 2. Hạ Hà xoay nắm cửa, không mở ra được.
“Sao thế?”
Hạ Hà đáp, “Bị khóa mất rồi.”
Tôi: “… Còn phòng nào khác không?”
Hạ Hà: “Tầng 1 còn một phòng.”
Tôi lại theo hắn xuống tầng 1, kết quả phòng này cũng bị khóa.
“Có chìa khóa không?” Tôi hỏi Hạ Hà.
“Có, nhưng tớ không biết mẹ tớ cất ở đâu,” Hạ Hà chậm rãi nói, “Hay là… Ngôn ngủ với tớ, được không?”
Tôi gật đầu.
Đã ăn nhờ ở đậu thì không nên kén chọn.
Hạ Hà chừng như thở phào một hơi, “Giường tớ to lắm, muốn lăn lộn kiểu gì cũng được.”
Lăn lộn kiểu gì cũng được, là sao?
Rốt cuộc tôi bị sao thế, sao tôi lại suy nghĩ đen tối vậy chứ?
Giường to nên ngủ hai người không sao, cơ mà đắp chung chăn thì hình như không được ổn cho lắm.
Hạ Hà nhìn tôi một cách vô tội, “Tớ không biết chăn dự phòng để ở đâu.”
Tôi không tin.
Đây là nhà hắn thật hả? Sao cái gì hắn cũng không biết thế.
Trong phòng Hạ Hà có nhà vệ sinh, hắn bảo tôi đi tắm trước.
Tôi tắm được nửa chừng thì nghe thấy Hạ Hà gõ cửa, “Có cần gì thêm không Ngôn?”
Tên này bị làm sao đấy.
Dầu gội sữa tắm đủ cả rồi, còn cần cái vẹo gì nữa.
Hắn lại nói khe khẽ thêm gì đó.
Tôi tắt vòi hoa sen, “Cậu nói gì cơ, nãy không nghe rõ.”
Hạ Hà tăng âm lượng, “Cậu có mang sịp không?”
“… Có mang.”
Tôi phải mang sịp của tôi đi chứ, sao có thể mặc của Hạ Hà được, tổn thương lòng tự trọng của tôi lắm.
“Thế đồ ngủ thì sao?”
“Có mang.”
“Okay.” Hạ Hà rời đi.
Tôi tắm xong đi ra, Hạ Hà đi vào tắm.
Sau này nghĩ lại, hình như hôm đó hắn tắm rất lâu thì phải, song lúc ấy tôi lại không để ý.
Vì tôi đã làm ra một chuyện cực cực đáng khinh.
Di động của Hạ Hà tỏa sáng lấp lánh trên bàn học.
Màn hình sáng lên, là giao diện chat wechat.
Với Chu Lam Lam.
Điện thoại của hắn không có mật khẩu, vì thế tôi… tôi đã xem trộm lịch sử chat của hắn và Chu Lam Lam.
Sao tôi lại có thể làm ra chuyện vô đạo đức như vậy được chứ?
Thế nhưng tôi đã làm, tôi cũng không muốn thế, tại tay tôi không nghe não chỉ huy.
Tôi buộc mình phải kiếm cớ, tôi chỉ đang giúp Trịnh Dục xác nhận xem hai người này có léng phéng gì sau lưng cậu ta không.
Bọn họ bắt đầu nói chuyện từ hai tuần trước.
【Bạn đã thêm “Muốn xem chương bị khóa vui lòng inbox vùng kín”, hiện tại có thể bắt đầu trò chuyện】
Hạ Hà:【Tôi có một thằng bạn】
Chu Lam Lam:【Next bước này đi, hãy chân thành và thẳng thắn đi vào vấn đề được không bạn tôi】
Hạ Hà:【Dạo này tôi cảm thấy hơi hoang mang】
Mới vừa vào đề đã bắt đầu thổ lộ rồi à? Tôi cảm thấy tiếc cho Trịnh Dục.
Chu Lam Lam:【Nói hoang mang của ông đi】
Hạ Hà:【Chính là】
Hạ Hà:【Không biết phải nói như nào, khó nói quá】
Chu Lam Lam:【Cong】
Ý của cô nàng là gì? Ai cong?
Hạ Hà:【? Ê tôi còn chưa nói gì mà】
Chu Lam Lam:【Khoảnh khắc ông ấp a ấp úng, do do dự dự thì ông đã không còn thẳng nữa rồi】
Hạ Hà:【Tôi thấy bà như thế là chuyên quyền】
Chu Lam Lam:【Đừng có mà nghi ngờ uy tín của tôi. Thế này đi, tôi có một số tài liệu nhập môn, ông xem trước coi thế nào, ok chứ?】
Hạ Hà:【Mong được chia sẻ】
Chu Lam Lam:【Hết tiết ba ngày mai đứng ở chỗ lấy nước đợi tôi】
Rõ ràng tôi biết hết những chữ mà họ mà đang chat, ấy nhưng khi ghép vào nhau thì tôi lại chẳng hiểu mô tê gì.
Cho nên hôm tôi thấy Chu Lam Lam dấm dúi đưa Hạ Hà thứ gì đó, chính là hôm họ đã hẹn trước để làm giao dịch mà không ai nghĩ đó là giao dịch?
Hạ Hà và Chu Lam Lam nói chuyện lại với nhau là vào hôm sau nữa.
Chu Lam Lam:【Xem xong thấy thế nào?】
Hạ Hà:【Nói thật là tởm】
Hắn xem gì đó?
Tâm trí tôi chợt hiện lên cảnh tượng xấu hổ hôm cuối tuần nọ.
Tôi nói mà, sao phim vừa được tải về lại nằm ở mục video đang phát chứ, thì ra là thế.
Nhưng mà sao Hạ Hà lại muốn xem GV?
Chu Lam Lam:【Ông là thuộc dạng cong có chủ đích rồi】
Hạ Hà:【Cong có chủ đích? Là sao?】
Chu Lam Lam:【Tức là chỉ cong với một đối tượng nhất định thôi. Ông thay mặt nhân vật chính thành người kia xem, còn thấy tởm không?】
Hạ Hà:【…..】
Tôi không cáu.
Chỉ là tôi đang bàng hoàng nhận ra cái cảm giác tê tê hồi nãy Hạ Hà sờ mông tôi lại đến nữa rồi.
Như thể có một luồng điện chạy khắp cơ thể dọc theo nơi mà hắn chạm vào.
Chưa hết, trước lúc Hạ Hà lên tiếng phá vỡ bầu không khí, tôi còn cảm thấy tim mình như muốn nhảy tọt ra ngoài.
Chuyện này sai quá sai.
Tôi bảo, “Muộn rồi, về thôi.”
Hạ Hà đồng ý.
Quay lại nhà hắn, hắn giữ lời đưa tôi vào phòng hắn để xem cúp của mình.
Hạ Hà… trừ ngáo với cả đê tiện ra thì cực kỳ xuất sắc.
Mở tủ giá sách ra, bên trong đầy ắp các loại cúp, từ thi đấu Tán Thủ, cho đến piano, thi hát, còn có… cuộc thi xoay bút dành cho thanh thiếu niên.
Hắn lấy xuống một chiếc cúp kim loại, “Cái này đẹp nhất, làm bằng nhôm, cảm giác rất tốt, Ngôn sờ thử đi.”
Sờ… sờ cúp.
Nghĩ đến sự cố gõ sai của Hạ Hà hồi chiều, và sự hiểu sai ý của tôi sau đó.
Tôi… bị lây thiểu năng trí tuệ rồi hả?
Sờ xong cúp, tôi hỏi Hạ Hà mình ngủ đâu, hắn ấp a ấp úng bảo, “Ngủ với tớ… Ngôn ngủ phòng cho khách, để tớ đưa Ngôn qua.”
Tôi cứ tưởng hắn sẽ để tôi ngủ cùng hắn. Phòng của hắn chỉ có mỗi một cái giường, từ lúc nhớ chuyện đến nay tôi chưa từng ngủ cùng ai cả, nếu vậy chắc chắn tôi sẽ bị mất ngủ.
Không ngờ hắn lại cho tôi ngủ phòng cho khách, thế lại tuyệt không còn gì bằng.
Tôi đi theo Hạ Hà đến cửa một phòng ở tầng 2. Hạ Hà xoay nắm cửa, không mở ra được.
“Sao thế?”
Hạ Hà đáp, “Bị khóa mất rồi.”
Tôi: “… Còn phòng nào khác không?”
Hạ Hà: “Tầng 1 còn một phòng.”
Tôi lại theo hắn xuống tầng 1, kết quả phòng này cũng bị khóa.
“Có chìa khóa không?” Tôi hỏi Hạ Hà.
“Có, nhưng tớ không biết mẹ tớ cất ở đâu,” Hạ Hà chậm rãi nói, “Hay là… Ngôn ngủ với tớ, được không?”
Tôi gật đầu.
Đã ăn nhờ ở đậu thì không nên kén chọn.
Hạ Hà chừng như thở phào một hơi, “Giường tớ to lắm, muốn lăn lộn kiểu gì cũng được.”
Lăn lộn kiểu gì cũng được, là sao?
Rốt cuộc tôi bị sao thế, sao tôi lại suy nghĩ đen tối vậy chứ?
Giường to nên ngủ hai người không sao, cơ mà đắp chung chăn thì hình như không được ổn cho lắm.
Hạ Hà nhìn tôi một cách vô tội, “Tớ không biết chăn dự phòng để ở đâu.”
Tôi không tin.
Đây là nhà hắn thật hả? Sao cái gì hắn cũng không biết thế.
Trong phòng Hạ Hà có nhà vệ sinh, hắn bảo tôi đi tắm trước.
Tôi tắm được nửa chừng thì nghe thấy Hạ Hà gõ cửa, “Có cần gì thêm không Ngôn?”
Tên này bị làm sao đấy.
Dầu gội sữa tắm đủ cả rồi, còn cần cái vẹo gì nữa.
Hắn lại nói khe khẽ thêm gì đó.
Tôi tắt vòi hoa sen, “Cậu nói gì cơ, nãy không nghe rõ.”
Hạ Hà tăng âm lượng, “Cậu có mang sịp không?”
“… Có mang.”
Tôi phải mang sịp của tôi đi chứ, sao có thể mặc của Hạ Hà được, tổn thương lòng tự trọng của tôi lắm.
“Thế đồ ngủ thì sao?”
“Có mang.”
“Okay.” Hạ Hà rời đi.
Tôi tắm xong đi ra, Hạ Hà đi vào tắm.
Sau này nghĩ lại, hình như hôm đó hắn tắm rất lâu thì phải, song lúc ấy tôi lại không để ý.
Vì tôi đã làm ra một chuyện cực cực đáng khinh.
Di động của Hạ Hà tỏa sáng lấp lánh trên bàn học.
Màn hình sáng lên, là giao diện chat wechat.
Với Chu Lam Lam.
Điện thoại của hắn không có mật khẩu, vì thế tôi… tôi đã xem trộm lịch sử chat của hắn và Chu Lam Lam.
Sao tôi lại có thể làm ra chuyện vô đạo đức như vậy được chứ?
Thế nhưng tôi đã làm, tôi cũng không muốn thế, tại tay tôi không nghe não chỉ huy.
Tôi buộc mình phải kiếm cớ, tôi chỉ đang giúp Trịnh Dục xác nhận xem hai người này có léng phéng gì sau lưng cậu ta không.
Bọn họ bắt đầu nói chuyện từ hai tuần trước.
【Bạn đã thêm “Muốn xem chương bị khóa vui lòng inbox vùng kín”, hiện tại có thể bắt đầu trò chuyện】
Hạ Hà:【Tôi có một thằng bạn】
Chu Lam Lam:【Next bước này đi, hãy chân thành và thẳng thắn đi vào vấn đề được không bạn tôi】
Hạ Hà:【Dạo này tôi cảm thấy hơi hoang mang】
Mới vừa vào đề đã bắt đầu thổ lộ rồi à? Tôi cảm thấy tiếc cho Trịnh Dục.
Chu Lam Lam:【Nói hoang mang của ông đi】
Hạ Hà:【Chính là】
Hạ Hà:【Không biết phải nói như nào, khó nói quá】
Chu Lam Lam:【Cong】
Ý của cô nàng là gì? Ai cong?
Hạ Hà:【? Ê tôi còn chưa nói gì mà】
Chu Lam Lam:【Khoảnh khắc ông ấp a ấp úng, do do dự dự thì ông đã không còn thẳng nữa rồi】
Hạ Hà:【Tôi thấy bà như thế là chuyên quyền】
Chu Lam Lam:【Đừng có mà nghi ngờ uy tín của tôi. Thế này đi, tôi có một số tài liệu nhập môn, ông xem trước coi thế nào, ok chứ?】
Hạ Hà:【Mong được chia sẻ】
Chu Lam Lam:【Hết tiết ba ngày mai đứng ở chỗ lấy nước đợi tôi】
Rõ ràng tôi biết hết những chữ mà họ mà đang chat, ấy nhưng khi ghép vào nhau thì tôi lại chẳng hiểu mô tê gì.
Cho nên hôm tôi thấy Chu Lam Lam dấm dúi đưa Hạ Hà thứ gì đó, chính là hôm họ đã hẹn trước để làm giao dịch mà không ai nghĩ đó là giao dịch?
Hạ Hà và Chu Lam Lam nói chuyện lại với nhau là vào hôm sau nữa.
Chu Lam Lam:【Xem xong thấy thế nào?】
Hạ Hà:【Nói thật là tởm】
Hắn xem gì đó?
Tâm trí tôi chợt hiện lên cảnh tượng xấu hổ hôm cuối tuần nọ.
Tôi nói mà, sao phim vừa được tải về lại nằm ở mục video đang phát chứ, thì ra là thế.
Nhưng mà sao Hạ Hà lại muốn xem GV?
Chu Lam Lam:【Ông là thuộc dạng cong có chủ đích rồi】
Hạ Hà:【Cong có chủ đích? Là sao?】
Chu Lam Lam:【Tức là chỉ cong với một đối tượng nhất định thôi. Ông thay mặt nhân vật chính thành người kia xem, còn thấy tởm không?】
Hạ Hà:【…..】
Tác giả :
Tuyên Lê