Thi Quan Kinh Niên
Chương 10: Cường trấn phong hoa cốc (thượng)
Edit: Yunchan
Thấy vô số đầu người tụ lại thành mảng kéo tới ùn ùn che trời lấp trăng, ai nấy đều thở hộc ra sững sờ. Huyền Ảnh, Gia Cát Thủ chắn đao kiếm trước ngực, chia ra bảo vệ trước sau Điện Hạ, Lô Hoài Nhâm nắm chặt song quyền, đứng bên cạnh Trần Mộc bày sẵn tư thế, nghiêng đầu nói với Kinh Niên: “Tiểu muội, hành đầu của ta hành động bất tiện, hai người đứng yên ở đây đừng cách xa ta, nếu không ta khó bảo vệ được.”
Kinh Niên kề sát vào lưng Thi Ngũ gia, cười nói: “Lô đại ca đừng lo, dù Kinh Niên kém cỏi, nhưng vẫn còn chút sức tự vệ.” Dứt lời moi cái bao vải trong lòng ra, mở miệng bao.
Lô Hoài Nhâm vừa thấy thứ bên trong bao vải thì buột miệng kêu: “Kính Bạch Hổ bảy cạnh!”
Kinh Niên sửng sốt, đảo mắt qua mặt kính, lúc này mặt kính không còn đen kịt nữa mà đã lấy lại ánh sáng ban đầu. Cô nhướng nhướng đuôi mày, liếc về phía Lô Hoài Nhâm: “Lô đại ca thật tinh mắt, người có thể nói ra danh hào của nó không nhiều lắm đâu.”
Nói đoạn một tay nâng kính lên, tay còn lại rút đoản kiếm giắt bên hông ra, đoản kiếm hai lưỡi hình xương, độ dài ước chừng ba tấc, làm vũ khí thì thiếu lực sát thương, làm trang sức thì hình thức lại quái dị, khiến những người còn lại không biết cô rút đoản kiếm này ra để làm gì.
Chỉ thấy Kinh Niên nâng kiếm lên quá đầu, hướng thẳng lưỡi kiếm xuống mặt kính rồi quát to: “Tới lúc dùng ngươi rồi! Ra đi!”
Theo tiếng quát này, mặt kính chợt hiện lên hào quang màu bạc, sau đó một làn khói nhẹ bay chếch lên trên, bao lấy thân đoản kiếm, chậm rãi hợp làm một thể rồi kéo dài tới trước, chẳng bao lâu sau làn khói nhẹ đã hóa thành một thanh trường kiếm dài hơn hai thước, thân kiếm trơn nhẵn, mỏng như băng phiến, phản xạ ra ánh sáng rực rỡ, còn tản mác ra từng luồng hàn khí. Chuôi kiếm đơn giản trải rộng ra miếng vảy bảo hộ, ở hai bên tay cầm nở nộ hình hoa sen vờn quanh qua chuôi kiếm. Sau khi thân kiếm thành hình, Kinh Niên nhét kính Bạch Hổ vào lòng, nghe Gia Cát Thủ quát to một tiếng thì quay đầu lại, thấy hắn chỉ cái tay run run sang đây, chữ ráp không thành câu: “… Đó… không phải là… đó không phải là… Mai Lĩnh đó… cái đó…”
Người ngoài có lẽ chỉ nói nó là cái kính thần, nhưng nói nào ngay Gia Cát Thủ đã từng đánh nhau chính diện với Linh Xà, nên tất nhiên rất quen với luồng hàn khí này, dù Linh Xà không hiện nguyên hình cũng có thể cảm giác được. Kinh Niên lại chẳng thấy kinh ngạc tẹo nào, nếu đã lấy ra thì cũng chẳng quan tâm bị hắn phát hiện, bây giờ nghe hắn nói lắp cả buổi cũng không ráp được thành câu nguyên vẹn, bèn dứt khoát lật bài: “Chính nó đó, đạo gia, chỉ khác là đêm đó nó đối địch với chúng ta, còn đêm nay nó là trợ thủ đắc lực của Kinh Niên.”
Tuy Gia Cát Thủ chưa từng nghĩ lời cô kể là thật, nhưng cũng chẳng bao giờ ngờ cô đã thu phục được Linh Xà, còn dạy nó thành ngoan ngoãn thế này. Con rắn kia lợi hại thế nào hắn vẫn nhớ như in, chỉ cần vừa nghĩ tới là đã tháo mồ hôi lạnh, tuy rất muốn biết Kinh Niên đã hàng phục Xà quái bằng cách nào, nhưng giờ khắc này không cho phép hắn hỏi thêm gì nữa, bởi lũ đầu người đã bao vây tứ phía, vồ tới từ bốn phương tám hướng.
Huyền Ảnh khua đại đao, quét ngang bổ dọc, bọn đầu người trước mắt đều bị xả thành mảnh nhỏ rơi la liệt xuống đất. Tuy Đại Diễm Hỏa Luân của Gia Cát Thủ không thể tung ra xa, nhưng có thể chắn ở trước người, hễ cái đầu nào chạm tới Hỏa Luân đều bị thiêu rụi phát ra tiếng gào khóc hãi hùng, không dám tới gần. Điện Hạ được hai người đẩy vào giữa che chắn, không bị thương chút nào.
Thiếu Trần Mộc phối hợp, quyền cước của Lô Hoài Nhâm không hiệu nghiệm như trước, chưa kể bọn đầu người quá nhiều, lũ lượt chen tới, hắn vừa phải lo thân vừa phải che chở cho Trần Mộc, hơn mười chiêu đã có vẻ kiệt sức.
Linh Xà kiếm của Kinh Niên rất lợi hại, hễ đầu người va vào thân kiếm thì tức khắc bị hàn khí đóng băng, không thể động đậy, sau đó chém vỡ rất dễ dàng. Mặc dù Thi Ngũ gia có trở nên chậm hơn, song lại không như Trần Mộc, vẫn có thể vung quyền tung chân, sức của hắn rất mạnh, chỉ cần một quyền đã có thể đánh nát bấy lũ đầu người, chẳng cần ai bận tâm thay, cho nên Kinh Niên cũng rảnh tay hơn nhiều. Cô nhìn thấy Lô Hoài Nhâm có nhiều lần là né thoát trong đường tơ kẽ tóc, ở vai và cánh tay bị răng bén xước qua bị thương, bèn nhảy qua ngăn công kích phía sau giúp hắn.
“Tiểu muội, rất xin lỗi, trái lại còn phải để muội giúp.” Lô Hoài Nhâm gãi gãi ót, một quyền đánh bay cái đầu đang vọt tới trước mặt, trong giọng nói mang theo tiếng thở hổn hển.
Kinh Niên nghiêng đầu cười, tiếp tục khua trường kiếm. Trong không trung chằng chịt ánh đao bóng kiếm, nhiệt khí lãnh khí va chạm, hợp lại rồi tan ra, máu đen văng tung tóe khắp nơi, tiếng kêu rú xé tai vang lên dồn dập, thịt nát rơi nhầy nhụa đầy đất, mỗi lần dịch chuyển là mỗi lần đạp lên, phát ra âm thanh nhớp nhúa sền sệt. Thế nhưng đầu người cứ bay hàng đàn hàng lũ nối tiếp nhau từ trong cốc ra, đánh nát một tốp thì tốp sau đã xông lên, cứ như đánh kiểu nào cũng không hết nổi.
Qua hồi lâu, tinh thần và thể lực đã bị hao mòn không ít, động tác ra đòn của mọi người cũng dần chậm lại. Điện Hạ và Gia Cát Thủ tuy không bị thương, nhưng Huyền Ảnh dốc hết sức bảo vệ hai người lại bị cắn trúng cổ tay, Lô Hoài Nhâm cũng bị thương nhiều chỗ. Dưới tình huống này, nếu muốn tự bảo vệ mình chỉ còn nước rời khỏi cốc, nhưng trước sau đều bị vây ráp, muốn thoát thân một mình thì có thể, nhưng muốn dẫn một Điện Hạ không biết võ công và một Trần Mộc không cục cựa toàn thân trở ra là việc khó như lên trời.
Nhưng mắt thấy đầu người tập trung lại ngày càng nhiều, hệt một cái lồng khổng lồ chụp từ trên xuống, chỉ bị động chịu trận thì sợ rằng khó lòng giữ mạng. Kinh Niên thấy lũ đầu người đều trào tới từ một hướng duy nhất, đoán rằng chỗ đó nhất định có huyền cơ. Nếu có thể tìm được đầu nguồn âm khí, nói không chừng sẽ có cách đối phó với bọn đầu người này. Nhưng Huyền Ảnh và Gia Cát Thủ vây quanh trước sau Điện Hạ, Lô Hoài Nhâm phải che chắn cho Trần Mộc, chẳng ai có thể tự do hành động, muốn chạy sâu vào cốc tìm kiếm nơi bắt nguồn, suy cho cùng chỉ có mỗi mình cô.
Kinh Niên đang định lôi cây bút ra lệnh cho Thi Ngũ gia ở lại đây hỗ trợ cho Lô Hoài Nhâm, thì đúng lúc này mấy cái đầu đồng loạt vọt tới. Bàn tay đang moi bút của cô vẫn còn trong vạt áo, tay còn lại cầm kiếm quét ngang, chợt nghe phía sau phát ra một tiếng rống điên cuồng, không giống tiếng thét bén nhọn của thi đầu, đồng thời nghe thấy tiếng quát to của Lô Hoài Nhâm: “Không ổn! Phù chú mất hiệu lực, cẩn thận —-“
Cô vừa quay đầu lại đã thấy hai mắt Trần Mộc lóe ánh đỏ, duỗi thẳng hai tay nhào lên, hai tay bóp lên vai cô, há mồm cắn xuống. Kinh Niên không ngờ tới Trần Mộc sẽ phát cuồng vào lúc này, lúc cần phòng bị thì đã không kịp nữa, chưa kể lũ đầu người đang vồ thẳng tới mặt, mà cô chỉ có một tay cầm kiếm. Trước thời khắc nguy cấp trước có sói sau có hổ này, không cho phép nửa điểm do dự. Đằng nào cũng bị cắn, đầu người có bảy, Trần Mộc chỉ có một, hơn nữa cô liếc qua khóe mắt thấy Lô Hoài Nhâm đã kéo Trần Mộc lại, thế nên dứt khoát mặc kệ phía sau, chém kiếm về phía đầu người.
Đúng lúc này, một bóng lam bay vụt tới bên cạnh Kinh Niên, một chưởng quét bay thi đầu, cánh tay còn lại chắn ngang ở sau gáy cô, răng Trần Mộc tức thì cắn phập xuống cánh tay đó.
“Ngũ gia?!” Kinh Niên la lên một tiếng khiếp đảm, thấy Thi Ngũ gia vẫn giữ vẻ mặt không cảm xúc như thường, chỉ có đôi mắt là lóe lên tia sáng mơ hồ, như có như không lập lòe ở đáy mắt.
Lô Hoài Nhâm vận sức giật Trần Mộc ra, Kinh Niên lật đật xoay người kiểm tra cánh tay của Thi Ngũ gia. Cô xé tay áo bị gặm nham nhở xuống, thấy trên cánh tay chỉ có dấu răng chứ không rách da mới thở phào một cái. Còn Trần Mộc thì tạo phản đánh ngược lại chủ, Lô Hoài Nhâm vội vàng móc ra ba lá bùa, tống lên ngực và hai vai nó, trói gô nó tại chỗ, hai mắt nó phun máu, nhe răng trợn mắt, miệng sùi bọt mép, cơ thể vặn vẹo liều mạng giãy giụa, hoàn toàn khác xa với hình dạng bình thường. Gia Cát Thủ và Điện Hạ thấy cảnh này thì thầm kinh hãi, cảm thấy dắt theo một vật như vậy bên người quá sức nguy hiểm.
Lô Hoài Nhâm trói hành đầu xong thì quay lại chiến đấu với đầu người lần nữa, không bao lâu sau chợt nghe thấy một tiếng rít gào, Trần Mộc đã đánh văng ra ba chỗ bùa chú, nhìn trời gầm thét, không đợi Lô Hoài Nhâm hành động đã sải chân chạy như điên vào chỗ sâu trong cốc.
Lô Hoài Nhâm thoắt cái như bị sét đánh, chết điếng cả người. Kinh Niên khua kiếm chặn đàn thi đầu xung quanh hắn lại, mãi tới khi Trần Mộc chạy khuất dạng hắn mới như sực tỉnh mộng, hét to một tiếng “Nhân huynh”, rồi quỵ phịch xuống, đấm một quyền xuống đất: “Mẹ nó! Rốt cuộc là sao! Ba đại bùa Trấn Hồn của ta lại… lại…”
“Âm khí càng ngày càng nặng! Chỉ dùng phù chú xem ra không có ích đâu, đừng nói Trần Mộc, ngay cả Ngũ gia cũng…”
Kinh Niên nhìn về phía Thi Ngũ gia đã chạy ào vào đống thi đầu đánh đấm điên cuồng, động tác đã nhanh lại một cách bất ngờ, không chỉ vậy, mà thậm chí còn nhanh hơn: “Ngài ấy hoàn toàn không nghe theo phù chú, cả ngôn chú cũng không nghe…” Vừa rồi cũng không gọi ngài ấy tới, nhưng ngài ấy vẫn cản răng của Trần Mộc.
Trong lòng Kinh Niên lo sợ bất an, Ngũ gia ra tay là vì hiệu lực của phù chú chưa đánh mất hoàn toàn hay chỉ vô tình trùng hợp… Còn một loại khả năng, cô mới nghĩ tới đã không muốn đi sâu xuống nữa.
Lô Hoài Nhâm đấm đất phát tiết xong thì nhảy phắt lên, nói với Kinh Niên: “Tiểu muội, ta phải đoạt hành đầu về!” Nói rồi ngẩng đầu nhìn về phía nhóm Gia Cát Thủ, lần lữa chưa hành động.
Kinh Niên nở nụ cười, nói thẳng: “Huynh cứ đi đi, bọn ta có thể chống đỡ được.”
Lô Hoài Nhâm cười khổ: “Haizz, có ta ở đây trái lại còn khiến tiểu muội vướng tay vướng chân…” Hắn trở tay hất bay một cái đầu, sau đó ôm quyền nói: “Xin lỗi, nếu ta có thể sống sót ra khỏi đây, thì sẽ tới kinh thành tìm mọi người!”
Dứt lời chạy thẳng về hướng Trần Mộc biến mất.
Gia Cát Thủ thấy hắn chạy đi, trề môi ném cho một câu: “Không đáng tin.”
Kinh Niên nghe thấy, sau khi giết chết mấy cái đầu vây quanh mình thì nhảy nhanh qua mấy bước, nói với hắn: “Ở lại đây mãi cũng chẳng có cách gì, chúng ta đi theo luôn đi?”
Nói rồi móc cái kính Bạch Hổ ra đặt vào tay Điện Hạ, lật ngón cái của y lên lấy móng tay cắt vào, sau đó ấn bụng ngón tay lên mặt kính, lên tiếng giải thích trước khi y mở miệng: “Trong kính này dồi dào linh khí, có thể theo huyết mạch lan khắp toàn thân ngài, ngài ấn xuống đừng động, mấy cái đầu đó sẽ không dám lại gần ngài đâu.”
Gia Cát Thủ không rõ chuyện kính Bạch Hổ lắm, song cũng biết linh khí là nơi âm dương tương hợp, tức có thể phá dương cũng có thể khắc âm. Vậy tại sao cô không lấy ra sớm hơn?
Kinh Niên nhìn thấu suy nghĩ của hắn, cười nhạt: “Lúc nãy bên phía Lô đại ca cũng rất nguy hiểm, Kinh Niên thật tình không biết nên đưa cái gương này cho ai hộ thân, tới tận giờ này cũng rất khó khăn… đang suy nghĩ là cho Điện Hạ hay là đưa cho đạo gia ngài?”
Gia Cát Thủ vừa xỉ Lô Hoài Nhâm “Không đáng tin”, câu này của Kinh Niên đơn giản là ám chỉ hắn cũng giống với Lô Hoài Nhâm, đại ca chớ nên nói nhị ca. Trong lòng hắn không phục, đáp ngay: “Bần đạo không cần cái gương đó!”
“Ờ?” Kinh Niên hí mắt liếc hắn, trong mắt ngập đầy vẻ hoài nghi.
Gia Cát Thủ bị ánh mắt nhìn người qua khe cửa của cô chọc cho xù lông, tay run một cái, mũi kiếm chĩa về phía trước, lấy bát quái đặt xuống dưới kiếm, hét lớn một tiếng: “Tam thức đại diễm hỏa long!”
Viên hình cầu giữa đĩa bát quái chợt phừng lên một ngọn lửa, chạy dọc từ chuôi kiếm tới mũi kiếm, Gia Cát Thủ giơ tay lên vung mạnh xuống, ngọn lửa kia bị quất dài ra giống như một chiếc roi lửa, khi dừng lại thì ngọn lửa đó lại trở về trên thân kiếm.
“Đại diễm hỏa long…” Kinh Niên thì thào nhẩm lại, dán mắt vào ngọn lửa trên mặt kiếm, thấy hỏa tâm phồng lên như nước sôi, biết ngay thức thứ ba này cao hơn thứ nhất và thứ hai mấy phần. Đầu người mới đó còn đột kích dồn dập, lúc này tất cả lại lượn vòng ở bên ngoài ba thước, ngay cả lòng bàn tay cô đang cầm thanh kiếm cực hàn cũng bắt đầu đổ mồ hôi, sức nóng này không phải đùa đâu. Vì vậy dùng cùi chỏ huých huýt Gia Cát Thủ: “Ta nói này đạo gia, chiêu này sao ngài không tung ra sớm sớm vậy, làm hại Huyền Ảnh bị cắn toi công.”
Gia Cát Thủ nhìn về phía Huyền Ảnh, trên bao cổ tay của cánh tay không cầm đao đã bị nhuộm một mảng lớn máu tươi, vừa rồi lúc hắn bận thi triển hỏa luân không kịp đề phòng, khiến thi đầu tấn công giữa lưng, Huyền Ảnh cầm đao bảo vệ Điện Hạ, tay còn lại ném ngân châm đâm xiên đầu người để cứu hắn, không ngờ bị cắn trả lại một cái. Gia Cát Thủ lần đầu tiên thấy Huyền Ảnh thụ thương, mà còn là vì mình, thấp giọng nói “Xin lỗi”, nhưng không giải thích tại sao mình lần lữa không ra thức thứ ba.
Đại Diễm Thái Dương kiếm tổng cộng có bảy thức, hắn chỉ luyện tới thức thứ ba, hơn nữa thức thứ ba này chưa từng dùng lúc đối phó địch, chỉ vì nó hao tổn rất nhiều tinh lực, bình thường lúc tu luyện cũng duy trì chẳng được bao lâu, huống hồ sau khi sử dụng toàn thân sẽ bủn rủn kiệt sức, đừng nói Thái Dương kiếm, ngay cả hỏa chú thông thường cũng không phát ra nổi. Thế nên không dám thử nghiệm tùy tiện. Nhưng hiện tại là thời điểm vạn bất đắc dĩ, chỉ còn biết đi một bước tính một bước.
Hắn xả thân xông lên trước, kiếm lửa thoắt trái thoắt phải, ngọn lửa bắn ra ngoằn ngoèo, hệt như rồng lượn, thoáng chốc quất lũ đầu người phía trước ra hai bên, mở một con đường thoát.
Kinh Niên vỗ tay reo lên: “Hay quá! Chúng ta cứ vậy mà chạy vào trong đi, đạo gia, làm phiền ngài mở đường phía trước!”
Gia Cát Thủ hiểu rõ dụng ý của cô, bị kẹt mãi ở nơi vào cốc bị cả đống đầu người quấy rầy, chưa tới hừng đông sẽ mệt chết vì vận động quá mức. Hắn gật đầu, thấy Huyền Ảnh bảo vệ sau lưng Điện Hạ chạy lên trước, bọn đầu người không xoay quanh bên phía Điện Hạ nữa, trái lại toàn bộ bay hết về phía này, thà bị hỏa thiêu cũng không tình nguyện tiếp cận khu vực của Điện Hạ. Trong lòng hắn khẳng định Kinh Niên không nói ngoa, mặt kính đó quả thật có thể bảo vệ Điện Hạ bình an, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, quất roi lửa xông thẳng tới trước.
Điện Hạ không thể chạy nhanh, Huyền Ảnh bèn lấy một tay kẹp sườn của y rượt theo phía sau, Kinh Niên thì xoay người chạy về hướng Thi Ngũ gia. Lũ thi đầu thấy có người thoát ra khỏi vùng ảnh hưởng của hỏa diễm và Bạch Hổ kính, thế nên hàng loạt đầu người với số lượng khổng lồ đổ ập về phía cô.
Điện Hạ hoảng sợ tái mặt, thét lên với Gia Cát Thủ: “Chờ đã! Thủ lão đệ! Mục ngự quan rớt lại!”
Gia Cát Thủ quay đầu, đã thấy một tia sáng trắng lóe lên, một mảng lớn đầu người văng tung tóe trước mặt Kinh Niên hệt như màn vải bị xé toạc, Kinh Niên cầm ngang Linh Xà kiếm bằng một tay, mặt mỉm cười chớp chớp mắt: “Đạo gia, Kinh Niên muốn nán lại một lát.” Đoạn dựng thẳng ngón tay cái chỉ chỉ sau lưng: “Các người đi trước đi!”
Cái chớp mắt kia vô cùng dí dỏm, đổi lại ngày thường, Gia Cát Thủ sẽ cảm thấy tiểu cô nương này hết sức dễ thương, nhưng bây giờ, toàn thân cô đẫm máu, trên mặt nhem nhuốc vết ố đen loang lổ, chiếc váy vải trắng ngần đã sắp tiệp màu với dải gấm đỏ trên eo, chưa kể bên chân cô còn vây quanh từng đống thịt nhầy nhụa. Dưới tình huống này, thái độ dửng dưng của cô chỉ tổ khiến người ta khó chịu từ tận đáy lòng.
Gia Cát Thủ nuốt ực nước bọt, quay đầu chạy tiếp tới trước, tứ chi Điện Hạ vắt vẻo trên trời, chỉ còn biết để mặc cho Huyền Ảnh cắp đi.
Kinh Niên nhìn theo bóng ba người còn chưa chìm vào trong bóng tối, sau đó trường kiếm quét mấy đường, đóng băng mấy cái đầu đang vật lộn với Thi Ngũ gia. Thi Ngũ gia lập tức vung quyền đánh nát, nhưng vẫn chưa chịu dừng tay, tiếp tục đi tới chỗ đầu người tụ tập. Kinh Niên hét to một tiếng “Ngũ gia”, thân hình hắn khựng lại, cứng đờ một thoáng, sau đó lại cất bước đi tiếp.
“Phù chú vô dụng thật sao? Vậy tại sao không giống Trần Mộc…” Kinh Niên chạy lên hai bước, giang hai tay ra chắn trước người Thi Ngũ gia: “Ngũ gia! Cứ tấn công tới đây như trước đi! Nói cho ta biết những ngờ vực không giải thích được này đều là vớ vẩn đi!!”
Cô hy vọng có thể kết thúc mơ tưởng hoang đường của bản thân tại đây, nhưng vẫn chờ mong Ngũ gia đừng động thủ.
Quả nhiên Thi Ngũ gia chậm rãi nâng hai tay lên, đưa về phía cô, tay phải nắm chặt thành quyền, vươn lên giữa chừng rồi đột ngột đánh ra. Kinh Niên nhắm hai mắt lại, nghĩ sau khi quyền này giáng xuống mình sẽ triệt để chết tâm.
Chỉ nghe tiếng gió gào thét sượt qua bên tai, theo sau là tiếng răng rắc của xương vỡ vụn. Kinh Niên bỗng chốc mở mắt, mặt của Thi Ngũ gia đang ở ngay bên trên, đuôi lá bùa rũ xuống trên đầu cô. Sau đó là mấy tiếng bịch bịch như có vật gì rơi xuống đất, hóa ra quyền kia không giáng xuống mặt cô, mà là lướt qua đánh nát đầu người nhào tới sau lưng cô.
“Ngũ gia… ngài… ngài… đang cứu… Kinh Niên sao?” Cô ngẩng đầu nhìn lên, muốn nhìn rõ biểu cảm của Thi Ngũ gia, muốn nhìn thử xem rốt cuộc ánh mắt hắn có phải rơi trên người mình không. Thế nhưng cô lại bị hắn dùng bàn tay trái phủ lên sau ót ấn vào trong ngực, tay kia cũng mở ra vòng qua sau lưng Kinh Niên, hai cánh tay ôm siết lại.
Kinh Niên tựa má vào trước ngực hắn, cảm thấy bị ôm rất chặt rất chặt, hai cánh tay của hắn còn mạnh mẽ hơn bất cứ thứ gì, tưởng như muốn ép cô vào trong cơ thể: “Ngũ… Ngũ gia… Kinh Niên… còn chưa nói lạnh mà…”
Cánh tay của Ngũ gia càng buột chặt vài phần, nhưng chỉ trong nháy mắt đã thả ra, vung quyền đánh nát bấy mấy tên phá đám.
Kinh Niên chớp thời cơ vén lá bùa lên, thấy đôi mắt thấu quang của Thi Ngũ gia vẫn trước sau như một, hoàn toàn không nhìn cô, cũng không nhìn về phía đầu người bị giã nát, mà chỉ trừng thẳng phía trước, hành động vừa rồi có lẽ là do bùa chú chưa mất hết linh nghiệm. Cô dồn nén thất vọng trong lòng, thả tay xuống, kêu một tiếng thăm dò: “Ngũ gia, chúng ta đi theo đi!”
Thi Ngũ gia lại xuất thủ đánh nát hai cái đầu mới đánh vòng tới trước người cô, tay trái chụp tới khiêng cô lên vai, rồi giẫm chân chạy như bay về hướng trong cốc.
Thấy vô số đầu người tụ lại thành mảng kéo tới ùn ùn che trời lấp trăng, ai nấy đều thở hộc ra sững sờ. Huyền Ảnh, Gia Cát Thủ chắn đao kiếm trước ngực, chia ra bảo vệ trước sau Điện Hạ, Lô Hoài Nhâm nắm chặt song quyền, đứng bên cạnh Trần Mộc bày sẵn tư thế, nghiêng đầu nói với Kinh Niên: “Tiểu muội, hành đầu của ta hành động bất tiện, hai người đứng yên ở đây đừng cách xa ta, nếu không ta khó bảo vệ được.”
Kinh Niên kề sát vào lưng Thi Ngũ gia, cười nói: “Lô đại ca đừng lo, dù Kinh Niên kém cỏi, nhưng vẫn còn chút sức tự vệ.” Dứt lời moi cái bao vải trong lòng ra, mở miệng bao.
Lô Hoài Nhâm vừa thấy thứ bên trong bao vải thì buột miệng kêu: “Kính Bạch Hổ bảy cạnh!”
Kinh Niên sửng sốt, đảo mắt qua mặt kính, lúc này mặt kính không còn đen kịt nữa mà đã lấy lại ánh sáng ban đầu. Cô nhướng nhướng đuôi mày, liếc về phía Lô Hoài Nhâm: “Lô đại ca thật tinh mắt, người có thể nói ra danh hào của nó không nhiều lắm đâu.”
Nói đoạn một tay nâng kính lên, tay còn lại rút đoản kiếm giắt bên hông ra, đoản kiếm hai lưỡi hình xương, độ dài ước chừng ba tấc, làm vũ khí thì thiếu lực sát thương, làm trang sức thì hình thức lại quái dị, khiến những người còn lại không biết cô rút đoản kiếm này ra để làm gì.
Chỉ thấy Kinh Niên nâng kiếm lên quá đầu, hướng thẳng lưỡi kiếm xuống mặt kính rồi quát to: “Tới lúc dùng ngươi rồi! Ra đi!”
Theo tiếng quát này, mặt kính chợt hiện lên hào quang màu bạc, sau đó một làn khói nhẹ bay chếch lên trên, bao lấy thân đoản kiếm, chậm rãi hợp làm một thể rồi kéo dài tới trước, chẳng bao lâu sau làn khói nhẹ đã hóa thành một thanh trường kiếm dài hơn hai thước, thân kiếm trơn nhẵn, mỏng như băng phiến, phản xạ ra ánh sáng rực rỡ, còn tản mác ra từng luồng hàn khí. Chuôi kiếm đơn giản trải rộng ra miếng vảy bảo hộ, ở hai bên tay cầm nở nộ hình hoa sen vờn quanh qua chuôi kiếm. Sau khi thân kiếm thành hình, Kinh Niên nhét kính Bạch Hổ vào lòng, nghe Gia Cát Thủ quát to một tiếng thì quay đầu lại, thấy hắn chỉ cái tay run run sang đây, chữ ráp không thành câu: “… Đó… không phải là… đó không phải là… Mai Lĩnh đó… cái đó…”
Người ngoài có lẽ chỉ nói nó là cái kính thần, nhưng nói nào ngay Gia Cát Thủ đã từng đánh nhau chính diện với Linh Xà, nên tất nhiên rất quen với luồng hàn khí này, dù Linh Xà không hiện nguyên hình cũng có thể cảm giác được. Kinh Niên lại chẳng thấy kinh ngạc tẹo nào, nếu đã lấy ra thì cũng chẳng quan tâm bị hắn phát hiện, bây giờ nghe hắn nói lắp cả buổi cũng không ráp được thành câu nguyên vẹn, bèn dứt khoát lật bài: “Chính nó đó, đạo gia, chỉ khác là đêm đó nó đối địch với chúng ta, còn đêm nay nó là trợ thủ đắc lực của Kinh Niên.”
Tuy Gia Cát Thủ chưa từng nghĩ lời cô kể là thật, nhưng cũng chẳng bao giờ ngờ cô đã thu phục được Linh Xà, còn dạy nó thành ngoan ngoãn thế này. Con rắn kia lợi hại thế nào hắn vẫn nhớ như in, chỉ cần vừa nghĩ tới là đã tháo mồ hôi lạnh, tuy rất muốn biết Kinh Niên đã hàng phục Xà quái bằng cách nào, nhưng giờ khắc này không cho phép hắn hỏi thêm gì nữa, bởi lũ đầu người đã bao vây tứ phía, vồ tới từ bốn phương tám hướng.
Huyền Ảnh khua đại đao, quét ngang bổ dọc, bọn đầu người trước mắt đều bị xả thành mảnh nhỏ rơi la liệt xuống đất. Tuy Đại Diễm Hỏa Luân của Gia Cát Thủ không thể tung ra xa, nhưng có thể chắn ở trước người, hễ cái đầu nào chạm tới Hỏa Luân đều bị thiêu rụi phát ra tiếng gào khóc hãi hùng, không dám tới gần. Điện Hạ được hai người đẩy vào giữa che chắn, không bị thương chút nào.
Thiếu Trần Mộc phối hợp, quyền cước của Lô Hoài Nhâm không hiệu nghiệm như trước, chưa kể bọn đầu người quá nhiều, lũ lượt chen tới, hắn vừa phải lo thân vừa phải che chở cho Trần Mộc, hơn mười chiêu đã có vẻ kiệt sức.
Linh Xà kiếm của Kinh Niên rất lợi hại, hễ đầu người va vào thân kiếm thì tức khắc bị hàn khí đóng băng, không thể động đậy, sau đó chém vỡ rất dễ dàng. Mặc dù Thi Ngũ gia có trở nên chậm hơn, song lại không như Trần Mộc, vẫn có thể vung quyền tung chân, sức của hắn rất mạnh, chỉ cần một quyền đã có thể đánh nát bấy lũ đầu người, chẳng cần ai bận tâm thay, cho nên Kinh Niên cũng rảnh tay hơn nhiều. Cô nhìn thấy Lô Hoài Nhâm có nhiều lần là né thoát trong đường tơ kẽ tóc, ở vai và cánh tay bị răng bén xước qua bị thương, bèn nhảy qua ngăn công kích phía sau giúp hắn.
“Tiểu muội, rất xin lỗi, trái lại còn phải để muội giúp.” Lô Hoài Nhâm gãi gãi ót, một quyền đánh bay cái đầu đang vọt tới trước mặt, trong giọng nói mang theo tiếng thở hổn hển.
Kinh Niên nghiêng đầu cười, tiếp tục khua trường kiếm. Trong không trung chằng chịt ánh đao bóng kiếm, nhiệt khí lãnh khí va chạm, hợp lại rồi tan ra, máu đen văng tung tóe khắp nơi, tiếng kêu rú xé tai vang lên dồn dập, thịt nát rơi nhầy nhụa đầy đất, mỗi lần dịch chuyển là mỗi lần đạp lên, phát ra âm thanh nhớp nhúa sền sệt. Thế nhưng đầu người cứ bay hàng đàn hàng lũ nối tiếp nhau từ trong cốc ra, đánh nát một tốp thì tốp sau đã xông lên, cứ như đánh kiểu nào cũng không hết nổi.
Qua hồi lâu, tinh thần và thể lực đã bị hao mòn không ít, động tác ra đòn của mọi người cũng dần chậm lại. Điện Hạ và Gia Cát Thủ tuy không bị thương, nhưng Huyền Ảnh dốc hết sức bảo vệ hai người lại bị cắn trúng cổ tay, Lô Hoài Nhâm cũng bị thương nhiều chỗ. Dưới tình huống này, nếu muốn tự bảo vệ mình chỉ còn nước rời khỏi cốc, nhưng trước sau đều bị vây ráp, muốn thoát thân một mình thì có thể, nhưng muốn dẫn một Điện Hạ không biết võ công và một Trần Mộc không cục cựa toàn thân trở ra là việc khó như lên trời.
Nhưng mắt thấy đầu người tập trung lại ngày càng nhiều, hệt một cái lồng khổng lồ chụp từ trên xuống, chỉ bị động chịu trận thì sợ rằng khó lòng giữ mạng. Kinh Niên thấy lũ đầu người đều trào tới từ một hướng duy nhất, đoán rằng chỗ đó nhất định có huyền cơ. Nếu có thể tìm được đầu nguồn âm khí, nói không chừng sẽ có cách đối phó với bọn đầu người này. Nhưng Huyền Ảnh và Gia Cát Thủ vây quanh trước sau Điện Hạ, Lô Hoài Nhâm phải che chắn cho Trần Mộc, chẳng ai có thể tự do hành động, muốn chạy sâu vào cốc tìm kiếm nơi bắt nguồn, suy cho cùng chỉ có mỗi mình cô.
Kinh Niên đang định lôi cây bút ra lệnh cho Thi Ngũ gia ở lại đây hỗ trợ cho Lô Hoài Nhâm, thì đúng lúc này mấy cái đầu đồng loạt vọt tới. Bàn tay đang moi bút của cô vẫn còn trong vạt áo, tay còn lại cầm kiếm quét ngang, chợt nghe phía sau phát ra một tiếng rống điên cuồng, không giống tiếng thét bén nhọn của thi đầu, đồng thời nghe thấy tiếng quát to của Lô Hoài Nhâm: “Không ổn! Phù chú mất hiệu lực, cẩn thận —-“
Cô vừa quay đầu lại đã thấy hai mắt Trần Mộc lóe ánh đỏ, duỗi thẳng hai tay nhào lên, hai tay bóp lên vai cô, há mồm cắn xuống. Kinh Niên không ngờ tới Trần Mộc sẽ phát cuồng vào lúc này, lúc cần phòng bị thì đã không kịp nữa, chưa kể lũ đầu người đang vồ thẳng tới mặt, mà cô chỉ có một tay cầm kiếm. Trước thời khắc nguy cấp trước có sói sau có hổ này, không cho phép nửa điểm do dự. Đằng nào cũng bị cắn, đầu người có bảy, Trần Mộc chỉ có một, hơn nữa cô liếc qua khóe mắt thấy Lô Hoài Nhâm đã kéo Trần Mộc lại, thế nên dứt khoát mặc kệ phía sau, chém kiếm về phía đầu người.
Đúng lúc này, một bóng lam bay vụt tới bên cạnh Kinh Niên, một chưởng quét bay thi đầu, cánh tay còn lại chắn ngang ở sau gáy cô, răng Trần Mộc tức thì cắn phập xuống cánh tay đó.
“Ngũ gia?!” Kinh Niên la lên một tiếng khiếp đảm, thấy Thi Ngũ gia vẫn giữ vẻ mặt không cảm xúc như thường, chỉ có đôi mắt là lóe lên tia sáng mơ hồ, như có như không lập lòe ở đáy mắt.
Lô Hoài Nhâm vận sức giật Trần Mộc ra, Kinh Niên lật đật xoay người kiểm tra cánh tay của Thi Ngũ gia. Cô xé tay áo bị gặm nham nhở xuống, thấy trên cánh tay chỉ có dấu răng chứ không rách da mới thở phào một cái. Còn Trần Mộc thì tạo phản đánh ngược lại chủ, Lô Hoài Nhâm vội vàng móc ra ba lá bùa, tống lên ngực và hai vai nó, trói gô nó tại chỗ, hai mắt nó phun máu, nhe răng trợn mắt, miệng sùi bọt mép, cơ thể vặn vẹo liều mạng giãy giụa, hoàn toàn khác xa với hình dạng bình thường. Gia Cát Thủ và Điện Hạ thấy cảnh này thì thầm kinh hãi, cảm thấy dắt theo một vật như vậy bên người quá sức nguy hiểm.
Lô Hoài Nhâm trói hành đầu xong thì quay lại chiến đấu với đầu người lần nữa, không bao lâu sau chợt nghe thấy một tiếng rít gào, Trần Mộc đã đánh văng ra ba chỗ bùa chú, nhìn trời gầm thét, không đợi Lô Hoài Nhâm hành động đã sải chân chạy như điên vào chỗ sâu trong cốc.
Lô Hoài Nhâm thoắt cái như bị sét đánh, chết điếng cả người. Kinh Niên khua kiếm chặn đàn thi đầu xung quanh hắn lại, mãi tới khi Trần Mộc chạy khuất dạng hắn mới như sực tỉnh mộng, hét to một tiếng “Nhân huynh”, rồi quỵ phịch xuống, đấm một quyền xuống đất: “Mẹ nó! Rốt cuộc là sao! Ba đại bùa Trấn Hồn của ta lại… lại…”
“Âm khí càng ngày càng nặng! Chỉ dùng phù chú xem ra không có ích đâu, đừng nói Trần Mộc, ngay cả Ngũ gia cũng…”
Kinh Niên nhìn về phía Thi Ngũ gia đã chạy ào vào đống thi đầu đánh đấm điên cuồng, động tác đã nhanh lại một cách bất ngờ, không chỉ vậy, mà thậm chí còn nhanh hơn: “Ngài ấy hoàn toàn không nghe theo phù chú, cả ngôn chú cũng không nghe…” Vừa rồi cũng không gọi ngài ấy tới, nhưng ngài ấy vẫn cản răng của Trần Mộc.
Trong lòng Kinh Niên lo sợ bất an, Ngũ gia ra tay là vì hiệu lực của phù chú chưa đánh mất hoàn toàn hay chỉ vô tình trùng hợp… Còn một loại khả năng, cô mới nghĩ tới đã không muốn đi sâu xuống nữa.
Lô Hoài Nhâm đấm đất phát tiết xong thì nhảy phắt lên, nói với Kinh Niên: “Tiểu muội, ta phải đoạt hành đầu về!” Nói rồi ngẩng đầu nhìn về phía nhóm Gia Cát Thủ, lần lữa chưa hành động.
Kinh Niên nở nụ cười, nói thẳng: “Huynh cứ đi đi, bọn ta có thể chống đỡ được.”
Lô Hoài Nhâm cười khổ: “Haizz, có ta ở đây trái lại còn khiến tiểu muội vướng tay vướng chân…” Hắn trở tay hất bay một cái đầu, sau đó ôm quyền nói: “Xin lỗi, nếu ta có thể sống sót ra khỏi đây, thì sẽ tới kinh thành tìm mọi người!”
Dứt lời chạy thẳng về hướng Trần Mộc biến mất.
Gia Cát Thủ thấy hắn chạy đi, trề môi ném cho một câu: “Không đáng tin.”
Kinh Niên nghe thấy, sau khi giết chết mấy cái đầu vây quanh mình thì nhảy nhanh qua mấy bước, nói với hắn: “Ở lại đây mãi cũng chẳng có cách gì, chúng ta đi theo luôn đi?”
Nói rồi móc cái kính Bạch Hổ ra đặt vào tay Điện Hạ, lật ngón cái của y lên lấy móng tay cắt vào, sau đó ấn bụng ngón tay lên mặt kính, lên tiếng giải thích trước khi y mở miệng: “Trong kính này dồi dào linh khí, có thể theo huyết mạch lan khắp toàn thân ngài, ngài ấn xuống đừng động, mấy cái đầu đó sẽ không dám lại gần ngài đâu.”
Gia Cát Thủ không rõ chuyện kính Bạch Hổ lắm, song cũng biết linh khí là nơi âm dương tương hợp, tức có thể phá dương cũng có thể khắc âm. Vậy tại sao cô không lấy ra sớm hơn?
Kinh Niên nhìn thấu suy nghĩ của hắn, cười nhạt: “Lúc nãy bên phía Lô đại ca cũng rất nguy hiểm, Kinh Niên thật tình không biết nên đưa cái gương này cho ai hộ thân, tới tận giờ này cũng rất khó khăn… đang suy nghĩ là cho Điện Hạ hay là đưa cho đạo gia ngài?”
Gia Cát Thủ vừa xỉ Lô Hoài Nhâm “Không đáng tin”, câu này của Kinh Niên đơn giản là ám chỉ hắn cũng giống với Lô Hoài Nhâm, đại ca chớ nên nói nhị ca. Trong lòng hắn không phục, đáp ngay: “Bần đạo không cần cái gương đó!”
“Ờ?” Kinh Niên hí mắt liếc hắn, trong mắt ngập đầy vẻ hoài nghi.
Gia Cát Thủ bị ánh mắt nhìn người qua khe cửa của cô chọc cho xù lông, tay run một cái, mũi kiếm chĩa về phía trước, lấy bát quái đặt xuống dưới kiếm, hét lớn một tiếng: “Tam thức đại diễm hỏa long!”
Viên hình cầu giữa đĩa bát quái chợt phừng lên một ngọn lửa, chạy dọc từ chuôi kiếm tới mũi kiếm, Gia Cát Thủ giơ tay lên vung mạnh xuống, ngọn lửa kia bị quất dài ra giống như một chiếc roi lửa, khi dừng lại thì ngọn lửa đó lại trở về trên thân kiếm.
“Đại diễm hỏa long…” Kinh Niên thì thào nhẩm lại, dán mắt vào ngọn lửa trên mặt kiếm, thấy hỏa tâm phồng lên như nước sôi, biết ngay thức thứ ba này cao hơn thứ nhất và thứ hai mấy phần. Đầu người mới đó còn đột kích dồn dập, lúc này tất cả lại lượn vòng ở bên ngoài ba thước, ngay cả lòng bàn tay cô đang cầm thanh kiếm cực hàn cũng bắt đầu đổ mồ hôi, sức nóng này không phải đùa đâu. Vì vậy dùng cùi chỏ huých huýt Gia Cát Thủ: “Ta nói này đạo gia, chiêu này sao ngài không tung ra sớm sớm vậy, làm hại Huyền Ảnh bị cắn toi công.”
Gia Cát Thủ nhìn về phía Huyền Ảnh, trên bao cổ tay của cánh tay không cầm đao đã bị nhuộm một mảng lớn máu tươi, vừa rồi lúc hắn bận thi triển hỏa luân không kịp đề phòng, khiến thi đầu tấn công giữa lưng, Huyền Ảnh cầm đao bảo vệ Điện Hạ, tay còn lại ném ngân châm đâm xiên đầu người để cứu hắn, không ngờ bị cắn trả lại một cái. Gia Cát Thủ lần đầu tiên thấy Huyền Ảnh thụ thương, mà còn là vì mình, thấp giọng nói “Xin lỗi”, nhưng không giải thích tại sao mình lần lữa không ra thức thứ ba.
Đại Diễm Thái Dương kiếm tổng cộng có bảy thức, hắn chỉ luyện tới thức thứ ba, hơn nữa thức thứ ba này chưa từng dùng lúc đối phó địch, chỉ vì nó hao tổn rất nhiều tinh lực, bình thường lúc tu luyện cũng duy trì chẳng được bao lâu, huống hồ sau khi sử dụng toàn thân sẽ bủn rủn kiệt sức, đừng nói Thái Dương kiếm, ngay cả hỏa chú thông thường cũng không phát ra nổi. Thế nên không dám thử nghiệm tùy tiện. Nhưng hiện tại là thời điểm vạn bất đắc dĩ, chỉ còn biết đi một bước tính một bước.
Hắn xả thân xông lên trước, kiếm lửa thoắt trái thoắt phải, ngọn lửa bắn ra ngoằn ngoèo, hệt như rồng lượn, thoáng chốc quất lũ đầu người phía trước ra hai bên, mở một con đường thoát.
Kinh Niên vỗ tay reo lên: “Hay quá! Chúng ta cứ vậy mà chạy vào trong đi, đạo gia, làm phiền ngài mở đường phía trước!”
Gia Cát Thủ hiểu rõ dụng ý của cô, bị kẹt mãi ở nơi vào cốc bị cả đống đầu người quấy rầy, chưa tới hừng đông sẽ mệt chết vì vận động quá mức. Hắn gật đầu, thấy Huyền Ảnh bảo vệ sau lưng Điện Hạ chạy lên trước, bọn đầu người không xoay quanh bên phía Điện Hạ nữa, trái lại toàn bộ bay hết về phía này, thà bị hỏa thiêu cũng không tình nguyện tiếp cận khu vực của Điện Hạ. Trong lòng hắn khẳng định Kinh Niên không nói ngoa, mặt kính đó quả thật có thể bảo vệ Điện Hạ bình an, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, quất roi lửa xông thẳng tới trước.
Điện Hạ không thể chạy nhanh, Huyền Ảnh bèn lấy một tay kẹp sườn của y rượt theo phía sau, Kinh Niên thì xoay người chạy về hướng Thi Ngũ gia. Lũ thi đầu thấy có người thoát ra khỏi vùng ảnh hưởng của hỏa diễm và Bạch Hổ kính, thế nên hàng loạt đầu người với số lượng khổng lồ đổ ập về phía cô.
Điện Hạ hoảng sợ tái mặt, thét lên với Gia Cát Thủ: “Chờ đã! Thủ lão đệ! Mục ngự quan rớt lại!”
Gia Cát Thủ quay đầu, đã thấy một tia sáng trắng lóe lên, một mảng lớn đầu người văng tung tóe trước mặt Kinh Niên hệt như màn vải bị xé toạc, Kinh Niên cầm ngang Linh Xà kiếm bằng một tay, mặt mỉm cười chớp chớp mắt: “Đạo gia, Kinh Niên muốn nán lại một lát.” Đoạn dựng thẳng ngón tay cái chỉ chỉ sau lưng: “Các người đi trước đi!”
Cái chớp mắt kia vô cùng dí dỏm, đổi lại ngày thường, Gia Cát Thủ sẽ cảm thấy tiểu cô nương này hết sức dễ thương, nhưng bây giờ, toàn thân cô đẫm máu, trên mặt nhem nhuốc vết ố đen loang lổ, chiếc váy vải trắng ngần đã sắp tiệp màu với dải gấm đỏ trên eo, chưa kể bên chân cô còn vây quanh từng đống thịt nhầy nhụa. Dưới tình huống này, thái độ dửng dưng của cô chỉ tổ khiến người ta khó chịu từ tận đáy lòng.
Gia Cát Thủ nuốt ực nước bọt, quay đầu chạy tiếp tới trước, tứ chi Điện Hạ vắt vẻo trên trời, chỉ còn biết để mặc cho Huyền Ảnh cắp đi.
Kinh Niên nhìn theo bóng ba người còn chưa chìm vào trong bóng tối, sau đó trường kiếm quét mấy đường, đóng băng mấy cái đầu đang vật lộn với Thi Ngũ gia. Thi Ngũ gia lập tức vung quyền đánh nát, nhưng vẫn chưa chịu dừng tay, tiếp tục đi tới chỗ đầu người tụ tập. Kinh Niên hét to một tiếng “Ngũ gia”, thân hình hắn khựng lại, cứng đờ một thoáng, sau đó lại cất bước đi tiếp.
“Phù chú vô dụng thật sao? Vậy tại sao không giống Trần Mộc…” Kinh Niên chạy lên hai bước, giang hai tay ra chắn trước người Thi Ngũ gia: “Ngũ gia! Cứ tấn công tới đây như trước đi! Nói cho ta biết những ngờ vực không giải thích được này đều là vớ vẩn đi!!”
Cô hy vọng có thể kết thúc mơ tưởng hoang đường của bản thân tại đây, nhưng vẫn chờ mong Ngũ gia đừng động thủ.
Quả nhiên Thi Ngũ gia chậm rãi nâng hai tay lên, đưa về phía cô, tay phải nắm chặt thành quyền, vươn lên giữa chừng rồi đột ngột đánh ra. Kinh Niên nhắm hai mắt lại, nghĩ sau khi quyền này giáng xuống mình sẽ triệt để chết tâm.
Chỉ nghe tiếng gió gào thét sượt qua bên tai, theo sau là tiếng răng rắc của xương vỡ vụn. Kinh Niên bỗng chốc mở mắt, mặt của Thi Ngũ gia đang ở ngay bên trên, đuôi lá bùa rũ xuống trên đầu cô. Sau đó là mấy tiếng bịch bịch như có vật gì rơi xuống đất, hóa ra quyền kia không giáng xuống mặt cô, mà là lướt qua đánh nát đầu người nhào tới sau lưng cô.
“Ngũ gia… ngài… ngài… đang cứu… Kinh Niên sao?” Cô ngẩng đầu nhìn lên, muốn nhìn rõ biểu cảm của Thi Ngũ gia, muốn nhìn thử xem rốt cuộc ánh mắt hắn có phải rơi trên người mình không. Thế nhưng cô lại bị hắn dùng bàn tay trái phủ lên sau ót ấn vào trong ngực, tay kia cũng mở ra vòng qua sau lưng Kinh Niên, hai cánh tay ôm siết lại.
Kinh Niên tựa má vào trước ngực hắn, cảm thấy bị ôm rất chặt rất chặt, hai cánh tay của hắn còn mạnh mẽ hơn bất cứ thứ gì, tưởng như muốn ép cô vào trong cơ thể: “Ngũ… Ngũ gia… Kinh Niên… còn chưa nói lạnh mà…”
Cánh tay của Ngũ gia càng buột chặt vài phần, nhưng chỉ trong nháy mắt đã thả ra, vung quyền đánh nát bấy mấy tên phá đám.
Kinh Niên chớp thời cơ vén lá bùa lên, thấy đôi mắt thấu quang của Thi Ngũ gia vẫn trước sau như một, hoàn toàn không nhìn cô, cũng không nhìn về phía đầu người bị giã nát, mà chỉ trừng thẳng phía trước, hành động vừa rồi có lẽ là do bùa chú chưa mất hết linh nghiệm. Cô dồn nén thất vọng trong lòng, thả tay xuống, kêu một tiếng thăm dò: “Ngũ gia, chúng ta đi theo đi!”
Thi Ngũ gia lại xuất thủ đánh nát hai cái đầu mới đánh vòng tới trước người cô, tay trái chụp tới khiêng cô lên vai, rồi giẫm chân chạy như bay về hướng trong cốc.
Tác giả :
Thác Ẩn