Thị Ngược Thành Tính
Chương 80: [xôi thịt ~]
(Ai tới mua xôi thịt a comn/vote/like = 1 hộp nhá)
Lục Đỉnh Nguyên tất nhiên là cam tâm tình nguyện để Hàn Lượng thu thập, tay bị trói ra sau lưng, hai chân mở lớn, cột vào đầu giường, tuy rằng thân mình bị đè ép có chút khó chịu, nhưng trong lòng lại một mảnh ngọt ngào, thân mình cũng nóng lên.
“Biết đây là cái gì không?” Hàn Lượng cầm ba cây ngọc căn đến gần, đưa đến trước mắt Lục Đỉnh Nguyên cho y xem.
“Ngọc căn.” Lục Đỉnh Nguyên nhu thuận đáp.
“Biết nó làm từ loại ngọc nào không?” Hàn Lượng mỉm cười lại hỏi.
Điều này Lục Đỉnh Nguyên tất nhiên là biết, khi còn nhỏ thường đi theo phụ thân đến nơi chế tác ngọc thạch, như thế nào còn không rõ ràng.“Cái này từ Bạch Ngọc, cái này từ ôn ngọc, cái này từ hàn ngọc.”
“Ngoan, biết để chỗ nào không?” Hàn Lượng cười đến càng tà ác.
Khuôn mặt tuấn tú của Lục Đỉnh Nguyên càng đỏ,“Biết, để…… để nai con nơi đó…”
“Nơi đó là nơi nào?” Hàn Lượng cũng không định buông tha y.
“Chủ nhân, ngươi cũng đừng trêu đùa nai con nữa.” Lục Đỉnh Nguyên nhu thuận khẽ nâng mông.
Lục Đỉnh Nguyên eo nhỏ hơi chuyển, trong thoáng qua hiện ra không chỉ hai cánh mông trắng nõn, còn có ngọc hành non nớt cùng hai viên ngọc châu căng cứng, ngay cả tiểu huyệt phía sau cũng co rút hé mở vô cùng mê người. Hàn Lượng chỉ hận không thể thẳng đảo Hoàng Long, khó khăn nhịn xuống. Cười trộm một tiếng, nâng chưởng liền cho mông Lục Đỉnh Nguyên hai bàn tay,“Ngươi, tiểu yêu *** hư hỏng.” Thẳng đánh cho Lục Đỉnh Nguyên song mông đỏ rực một mảnh.
“Ân…… Ha……” Hàn Lượng xuống tay không nhẹ, Lục Đỉnh Nguyên cũng thập phần hưởng thụ, sảng khoái yêu kiều hừ hai tiếng.
“Gia cái này cho ngươi kêu không được.” Hàn Lượng cười ra một bộ bĩ dạng, lấy thanh ngọc căn làm từ Bạch Ngọc, trực tiếp cho vào miệng Lục Đỉnh Nguyên.
“Ngô……” Lục Đỉnh Nguyên mặc dù không nghĩ tới, nhưng cũng là ngoan ngoãn hàm chứa, không dám có nửa phần giãy dụa. Trước không nói kia ngọc trụ là Hàn Lượng tự tay chế tạo, liền ngay cả tạo hình cùng Hàn Lượng cái kia giống nhau như đúc điểm này, khiến cho Lục Đỉnh Nguyên đã muốn muốn ngừng mà không được, đầu lưỡi tình tế liếm mút, vẻ mặt tình mê ý loạn.
Hàn Lượng dùng hai ngón tay đưa vào hậu huyệt Lục Đỉnh Nguyên, lại phát hiện đã muốn có *** dịch tiết ra ướt đẫm, không khỏi lại bỏ thêm một ngón tay đi vào. Tam ngón tay quấy đảo một trận, quấy đến khi Lục Đỉnh Nguyên đầu óc còn một đoàn tương hồ, xoay xoay thắt lưng kêu rên không ngừng. Đến khi có thể chứa được bốn ngón tay Hàn Lượng, Hàn Lượng liền đem cây ngọc căn làm từ ôn ngọc chậm rãi đỉnh đi vào.
Có chút đau, lại đúng là thứ Lục Đỉnh Nguyên thích, trùng hợp lại đúng mức có thể khiến cho hắn hưng phấn phi thường cũng không chân chính làm bị thương đến hắn. Chờ ngọc trụ trên Lục Đỉnh Nguyên người ra vào thông thuận, Hàn Lượng lúc này mới hướng lên thân trên mà đi, một tay vừa chậm rãi di chuyển ngọc thế dưới thân Lục Đỉnh Nguyên, một tay kia đem hai người dán chặt một chỗ, lúc nhẹ lúc nặng mà di động.
Nhìn đến trước ngực Lục Đỉnh Nguyên doanh bạch trắng noãn như tuyết, dùng răng nanh cắn xé, lại là một phen tàn sát bừa bãi. Lục Đỉnh Nguyên thở hổn hển, trong mắt sớm đã không còn tỉnh táo.Hiện tại trong trong ngoài ngoài của y đều là Hàn Lượng, cảm giác giống như ba cây côn thịt của Hàn Lượng đồng thời làm hắn vậy. Miệng hàm chứa tráng kiện, hậu huyệt ấm áp triền miên, trước người nóng rực một mảnh, hơn nữa ngực chỗ Hàn Lượng hôn nhiệt hỏa mọc lên như nấm, khi có khi không khẽ động nhũ hoàn hồng nộn, thẳng đến khi trước mắt Lục Đỉnh Nguyên phiến phiến bạch quang lóe ra, đã vài lần thiếu chút nữa bắn, nhưng lại đều bị Hàn Lượng ngăn trở. Mãi cho đến khi Hàn Lượng cũng nhịn không được, rút ra khỏi miệng Lục Đỉnh Nguyên chuyên vật, đem chính mình trụ căn đi vào, khiến miệng Lục Đỉnh Nguyên đầy tanh nồng. Lục Đỉnh Nguyên cũng không ngại, ngoan ngoãn nuốt xuống sạch sẽ, còn đem Hàn Lượng côn thịt liếm hôn sạch sẽ.
Lục Đỉnh Nguyên tất nhiên là cam tâm tình nguyện để Hàn Lượng thu thập, tay bị trói ra sau lưng, hai chân mở lớn, cột vào đầu giường, tuy rằng thân mình bị đè ép có chút khó chịu, nhưng trong lòng lại một mảnh ngọt ngào, thân mình cũng nóng lên.
“Biết đây là cái gì không?” Hàn Lượng cầm ba cây ngọc căn đến gần, đưa đến trước mắt Lục Đỉnh Nguyên cho y xem.
“Ngọc căn.” Lục Đỉnh Nguyên nhu thuận đáp.
“Biết nó làm từ loại ngọc nào không?” Hàn Lượng mỉm cười lại hỏi.
Điều này Lục Đỉnh Nguyên tất nhiên là biết, khi còn nhỏ thường đi theo phụ thân đến nơi chế tác ngọc thạch, như thế nào còn không rõ ràng.“Cái này từ Bạch Ngọc, cái này từ ôn ngọc, cái này từ hàn ngọc.”
“Ngoan, biết để chỗ nào không?” Hàn Lượng cười đến càng tà ác.
Khuôn mặt tuấn tú của Lục Đỉnh Nguyên càng đỏ,“Biết, để…… để nai con nơi đó…”
“Nơi đó là nơi nào?” Hàn Lượng cũng không định buông tha y.
“Chủ nhân, ngươi cũng đừng trêu đùa nai con nữa.” Lục Đỉnh Nguyên nhu thuận khẽ nâng mông.
Lục Đỉnh Nguyên eo nhỏ hơi chuyển, trong thoáng qua hiện ra không chỉ hai cánh mông trắng nõn, còn có ngọc hành non nớt cùng hai viên ngọc châu căng cứng, ngay cả tiểu huyệt phía sau cũng co rút hé mở vô cùng mê người. Hàn Lượng chỉ hận không thể thẳng đảo Hoàng Long, khó khăn nhịn xuống. Cười trộm một tiếng, nâng chưởng liền cho mông Lục Đỉnh Nguyên hai bàn tay,“Ngươi, tiểu yêu *** hư hỏng.” Thẳng đánh cho Lục Đỉnh Nguyên song mông đỏ rực một mảnh.
“Ân…… Ha……” Hàn Lượng xuống tay không nhẹ, Lục Đỉnh Nguyên cũng thập phần hưởng thụ, sảng khoái yêu kiều hừ hai tiếng.
“Gia cái này cho ngươi kêu không được.” Hàn Lượng cười ra một bộ bĩ dạng, lấy thanh ngọc căn làm từ Bạch Ngọc, trực tiếp cho vào miệng Lục Đỉnh Nguyên.
“Ngô……” Lục Đỉnh Nguyên mặc dù không nghĩ tới, nhưng cũng là ngoan ngoãn hàm chứa, không dám có nửa phần giãy dụa. Trước không nói kia ngọc trụ là Hàn Lượng tự tay chế tạo, liền ngay cả tạo hình cùng Hàn Lượng cái kia giống nhau như đúc điểm này, khiến cho Lục Đỉnh Nguyên đã muốn muốn ngừng mà không được, đầu lưỡi tình tế liếm mút, vẻ mặt tình mê ý loạn.
Hàn Lượng dùng hai ngón tay đưa vào hậu huyệt Lục Đỉnh Nguyên, lại phát hiện đã muốn có *** dịch tiết ra ướt đẫm, không khỏi lại bỏ thêm một ngón tay đi vào. Tam ngón tay quấy đảo một trận, quấy đến khi Lục Đỉnh Nguyên đầu óc còn một đoàn tương hồ, xoay xoay thắt lưng kêu rên không ngừng. Đến khi có thể chứa được bốn ngón tay Hàn Lượng, Hàn Lượng liền đem cây ngọc căn làm từ ôn ngọc chậm rãi đỉnh đi vào.
Có chút đau, lại đúng là thứ Lục Đỉnh Nguyên thích, trùng hợp lại đúng mức có thể khiến cho hắn hưng phấn phi thường cũng không chân chính làm bị thương đến hắn. Chờ ngọc trụ trên Lục Đỉnh Nguyên người ra vào thông thuận, Hàn Lượng lúc này mới hướng lên thân trên mà đi, một tay vừa chậm rãi di chuyển ngọc thế dưới thân Lục Đỉnh Nguyên, một tay kia đem hai người dán chặt một chỗ, lúc nhẹ lúc nặng mà di động.
Nhìn đến trước ngực Lục Đỉnh Nguyên doanh bạch trắng noãn như tuyết, dùng răng nanh cắn xé, lại là một phen tàn sát bừa bãi. Lục Đỉnh Nguyên thở hổn hển, trong mắt sớm đã không còn tỉnh táo.Hiện tại trong trong ngoài ngoài của y đều là Hàn Lượng, cảm giác giống như ba cây côn thịt của Hàn Lượng đồng thời làm hắn vậy. Miệng hàm chứa tráng kiện, hậu huyệt ấm áp triền miên, trước người nóng rực một mảnh, hơn nữa ngực chỗ Hàn Lượng hôn nhiệt hỏa mọc lên như nấm, khi có khi không khẽ động nhũ hoàn hồng nộn, thẳng đến khi trước mắt Lục Đỉnh Nguyên phiến phiến bạch quang lóe ra, đã vài lần thiếu chút nữa bắn, nhưng lại đều bị Hàn Lượng ngăn trở. Mãi cho đến khi Hàn Lượng cũng nhịn không được, rút ra khỏi miệng Lục Đỉnh Nguyên chuyên vật, đem chính mình trụ căn đi vào, khiến miệng Lục Đỉnh Nguyên đầy tanh nồng. Lục Đỉnh Nguyên cũng không ngại, ngoan ngoãn nuốt xuống sạch sẽ, còn đem Hàn Lượng côn thịt liếm hôn sạch sẽ.
Tác giả :
Đệ Lục