Thị Ngược Thành Tính
Chương 63
Đối phương áp lực gia tăng mãnh liệt, rốt cục bắt đầu hiểu được chính mình lần này khó có thể được việc — vô luận là tìm ngươi hay giết người! Vì thế bắt đầu tìm cơ hội lui lại, nhưng Lục Đỉnh Nguyên lại siết chặt không tha, chiêu chiêu lấy mạng, tấn công toàn tâm toàn ý. Liều mạng dùng ngực hứng một kiếm, đối phương hướng Hàn Lượng tung ám khí, định thừa dịp Lục Đỉnh Nguyên không thể không cứu mà bỏ chạy.
Hắn lại không thể nghĩ được Lục Đỉnh Nguyên kỳ thật đã là nỏ mạnh hết đà, mặc dù tấn công mạnh mẽ, nhưng thể lực đã sớm cạn kiệt, hơn nữa gì đó trong cơ thể, làm cho y căn bản không có biện pháp bổ cứu đường xa, cho nên Lục Đỉnh Nguyên dùng biện pháp ngay khi đối phương tung ám khí liền nghiêng người đi chắn, bởi vì khoảng cách gần, đối phương lại dùng toàn lực, cho nên ám khí hoàn toàn nhập vào trong cơ thể Lục Đỉnh Nguyên. Mà Lục Đỉnh Nguyên cũng nương theo lực đạo của ám khí rút lui vài bước.
Đối phương tựa hồ cũng nhìn ra Lục Đỉnh Nguyên có chút vấn đề, muốn thừa cơ hạ đao, cũng không tưởng được lúc này trong bóng đen toát ra một người, trong tay cầm đoản đao, sát khí ngút ngàn giống như điên một đường giết người tiến lại đây.
“Phi Ảnh, không thể giết hắn.” Lục Đỉnh Nguyên chỉ liếc mắt một cái liền nhìn ra người đến là ai, tuy ra tiếng ngăn cản, nhưng vẫn chậm, Phi Ảnh đã dỡ xuống tay phải của đối phương, muộn thêm chút, ngay cả đầu cũng không còn.
“Cút!” Phi Ảnh hung hăng gầm lên, đá vào miệng vết thương nơi ngực của đối phương.
“Lui!” Đối phương hô to một tiếng, được mấy tên thủ hạ nâng dậy chật vật lui đi, trước khi đi ngay cả khí lực để nói lời ác độc cũng không có.
Phi Ảnh là ở mấy ngày trước đuổi kịp Lục Đỉnh Nguyên. Sáng ngày ấy đột nhiên không nhìn thấy Hàn Lượng, mặc dù lo lắng làm sao để công đạo cho Lục Đỉnh Nguyên, nhưng càng nhiều là cảm thấy may mắn, trong lòng ước gì Hàn Lượng sớm biến mất sạch sẽ mới tốt, mặc dù trì hoãn mấy ngày, ra vẻ tìm kiếm, nhưng cuối cùng vẫn quyết định đi hội họp cùng Lục Đỉnh Nguyên. Hướng Hạ Thiên tìm hiểu nơi đến của Lục Đỉnh Nguyên, liền ngày đêm kiêm trình chạy lại đây. Kỳ thật nếu hắn đợi thêm mấy ngày, có thể nhận được tin tức Lục Đỉnh Nguyên truyền lại cho Hạ Thiên, biết Hàn Lượng ở cùng y. Nhưng hắn không có. Cho nên khi vượt qua Lục Đỉnh Nguyên, phát hiện Hàn Lượng cư nhiên đồng hành cùng y, liền bị lửa giận công tâm một hồi, mới chậm chạp không tìm Lục Đỉnh Nguyên phục mệnh. Mà ngày này theo tới bãi đá, liền thấy Lục Đỉnh Nguyên thế nhưng vì Hàn Lượng mà bị thương, lửa giận nhiều ngày bộc phát ra, lại chỉ có thể hướng về người của đối phương. Tuy rằng nghi hoặc về diện mạo của đối phương, nhưng ở trong lòng hắn, Lục Đỉnh Nguyên là quan trọng nhất, ai tổn thương y, đều phải chết.
Phi Ảnh thả người đi, có chút không vui, nhưng vẫn trở lại bên người Lục Đỉnh Nguyên đang bị thương, tất nhiên hết thảy lấy y làm trọng.
Lục Đỉnh Nguyên từ lúc Phi Ảnh xuất phát mấy ngày sau liền nhận được tin truyền từ người của Hạ Cung, tự nhiên không kỳ quái về sự xuất hiện của Phi Ảnh. Yên tâm té xỉu ngã vào trong lòng Hàn Lượng, đúng là một câu cũng chưa kịp lưu lại.
“…”
“Chủ tử!”
“”…” Trừ bỏ Tiểu Hà Tử hô lên, Hàn Lượng cùng Phi Ảnh đều bị hù một câu cũng không nói được.
“Lên xe trước.” Hàn Lượng thở sâu ổn định chính mình, che lại miệng vết thương của Lục Đỉnh Nguyên, ôm người đi lên xe.
Phi Ảnh một tay đoạt người, cẩn thận hoành ôm nhanh chóng tiến vào trong thùng xe.
Tiểu Hà Tử bị dọa rớt cằm, chờ Hàn Lượng bão nổi, Không nghĩ tới Hàn Lượng chỉ cau mày, lạnh mặt nhịn xuống.
Hiện tại không phải lúc so đo với Phi Ảnh, trước không nói lúc này hắn hết thảy lấy người yêu làm trọng, chính là làm một gã y giả, hắn cũng nên hết thảy lấy người bệnh làm trọng. Cho nên hắn nhẫn!
Hắn lại không thể nghĩ được Lục Đỉnh Nguyên kỳ thật đã là nỏ mạnh hết đà, mặc dù tấn công mạnh mẽ, nhưng thể lực đã sớm cạn kiệt, hơn nữa gì đó trong cơ thể, làm cho y căn bản không có biện pháp bổ cứu đường xa, cho nên Lục Đỉnh Nguyên dùng biện pháp ngay khi đối phương tung ám khí liền nghiêng người đi chắn, bởi vì khoảng cách gần, đối phương lại dùng toàn lực, cho nên ám khí hoàn toàn nhập vào trong cơ thể Lục Đỉnh Nguyên. Mà Lục Đỉnh Nguyên cũng nương theo lực đạo của ám khí rút lui vài bước.
Đối phương tựa hồ cũng nhìn ra Lục Đỉnh Nguyên có chút vấn đề, muốn thừa cơ hạ đao, cũng không tưởng được lúc này trong bóng đen toát ra một người, trong tay cầm đoản đao, sát khí ngút ngàn giống như điên một đường giết người tiến lại đây.
“Phi Ảnh, không thể giết hắn.” Lục Đỉnh Nguyên chỉ liếc mắt một cái liền nhìn ra người đến là ai, tuy ra tiếng ngăn cản, nhưng vẫn chậm, Phi Ảnh đã dỡ xuống tay phải của đối phương, muộn thêm chút, ngay cả đầu cũng không còn.
“Cút!” Phi Ảnh hung hăng gầm lên, đá vào miệng vết thương nơi ngực của đối phương.
“Lui!” Đối phương hô to một tiếng, được mấy tên thủ hạ nâng dậy chật vật lui đi, trước khi đi ngay cả khí lực để nói lời ác độc cũng không có.
Phi Ảnh là ở mấy ngày trước đuổi kịp Lục Đỉnh Nguyên. Sáng ngày ấy đột nhiên không nhìn thấy Hàn Lượng, mặc dù lo lắng làm sao để công đạo cho Lục Đỉnh Nguyên, nhưng càng nhiều là cảm thấy may mắn, trong lòng ước gì Hàn Lượng sớm biến mất sạch sẽ mới tốt, mặc dù trì hoãn mấy ngày, ra vẻ tìm kiếm, nhưng cuối cùng vẫn quyết định đi hội họp cùng Lục Đỉnh Nguyên. Hướng Hạ Thiên tìm hiểu nơi đến của Lục Đỉnh Nguyên, liền ngày đêm kiêm trình chạy lại đây. Kỳ thật nếu hắn đợi thêm mấy ngày, có thể nhận được tin tức Lục Đỉnh Nguyên truyền lại cho Hạ Thiên, biết Hàn Lượng ở cùng y. Nhưng hắn không có. Cho nên khi vượt qua Lục Đỉnh Nguyên, phát hiện Hàn Lượng cư nhiên đồng hành cùng y, liền bị lửa giận công tâm một hồi, mới chậm chạp không tìm Lục Đỉnh Nguyên phục mệnh. Mà ngày này theo tới bãi đá, liền thấy Lục Đỉnh Nguyên thế nhưng vì Hàn Lượng mà bị thương, lửa giận nhiều ngày bộc phát ra, lại chỉ có thể hướng về người của đối phương. Tuy rằng nghi hoặc về diện mạo của đối phương, nhưng ở trong lòng hắn, Lục Đỉnh Nguyên là quan trọng nhất, ai tổn thương y, đều phải chết.
Phi Ảnh thả người đi, có chút không vui, nhưng vẫn trở lại bên người Lục Đỉnh Nguyên đang bị thương, tất nhiên hết thảy lấy y làm trọng.
Lục Đỉnh Nguyên từ lúc Phi Ảnh xuất phát mấy ngày sau liền nhận được tin truyền từ người của Hạ Cung, tự nhiên không kỳ quái về sự xuất hiện của Phi Ảnh. Yên tâm té xỉu ngã vào trong lòng Hàn Lượng, đúng là một câu cũng chưa kịp lưu lại.
“…”
“Chủ tử!”
“”…” Trừ bỏ Tiểu Hà Tử hô lên, Hàn Lượng cùng Phi Ảnh đều bị hù một câu cũng không nói được.
“Lên xe trước.” Hàn Lượng thở sâu ổn định chính mình, che lại miệng vết thương của Lục Đỉnh Nguyên, ôm người đi lên xe.
Phi Ảnh một tay đoạt người, cẩn thận hoành ôm nhanh chóng tiến vào trong thùng xe.
Tiểu Hà Tử bị dọa rớt cằm, chờ Hàn Lượng bão nổi, Không nghĩ tới Hàn Lượng chỉ cau mày, lạnh mặt nhịn xuống.
Hiện tại không phải lúc so đo với Phi Ảnh, trước không nói lúc này hắn hết thảy lấy người yêu làm trọng, chính là làm một gã y giả, hắn cũng nên hết thảy lấy người bệnh làm trọng. Cho nên hắn nhẫn!
Tác giả :
Đệ Lục