Thị Ngược Thành Tính
Chương 6
Hàn Lượng nhắm mắt lại lần nữa, cố gắng ổn định cảm xúc của mình. Hắn không biết chính mình có nên hôn mê thêm một lần nữa hay không, đến nói cho hắn biết hết thảy không phải là sự thật, bất quá chỉ là một giấc mộng! Hắn đã muốn xác định trăm phần trăm nơi này không cùng thời không với nơi của hắn, như vậy —— hắn chính là xuyên qua! Mẹ nó! Cái loại tình tiết cẩu huyết chỉ xuất hiện trên phim ảnh cùng tiểu thuyết! Hắn không có ôm ấp nhiều tình cảm lãng mạn như vậy, trong lúc này hắn suy nghĩ đến là —– nơi này có điện hay không? Có hệ thống cung cấp nước uống không? Thậm chí đi WC có giấy vệ sinh chứ? Còn có thuốc sát trùng, tiêu viêm?
Tại sao ông trời không cho hắn chết mà lại cho hắn đến nơi này?
“Ân, khôi phục rất tốt, mười ngày nửa tháng là có thể sinh long hoạt hổ.” Ngay thời điểm Hàn Lượng còn đang ảo não, thanh âm tiêm tế kia lại vang lên, khiến cho đầu Hàn Lượng đau nhức như bị kim đâm. “May mắn ngươi gặp ta, loại vết thương của ngươi nếu như ở trong tay người khác…”
“Ngươi có thể câm miệng!” Đây là câu nói đầu tiên của Hàn Lượng sau khi tỉnh lại. Vì ngủ lâu mà tiếng nói khàn khàn rách nát, lại hung tợn, tuy nói là “có thể” nhưng bất luận là phương thức hay giọng nói, Hàn Lượng đều dùng thể mệnh lệnh, không có chút ý tứ thương lượng hoặc khẩn cầu.
“Ngươi…ngươi…” Tiểu Hà Tử bị khí thế của hắn chấn cho sửng sốt, chưa thấy qua người được cứu lại hung dữ như vậy, ngón tay chỉ Hàn Lượng run run nửa ngày vẫn không nói ra cái gì, “Ta không so đo cùng một người bệnh!” Tiếng thét chói tai cơ hồ phá tan nóc nhà. Nói xong vung tay áo giống như một trận gió mà ly khai, đột ngột giống như lúc vừa đến.
Tiểu nha đầu tùy thị một bên hiển nhiên chưa từng thấy qua việc như vậy, bị dọa đến cứng ngắc thân thể, đi cũng không được, ở cũng không xong, cơ hồ muốn khóc ra.
Hàn Lượng cũng không để ý nàng, nhắm mắt lại cố gắng củng cố tâm lý của mình.
Không chết là tốt rồi, không chết là tốt rồi! Vô luận đến cái gì địa phương, đều tốt hơn so với đã chết! Đều tốt hơn so với đã chết!…
Tuy rằng lần nữa cố gắng thuyết phục chính mình, nhưng trong lòng Hàn Lượng so với ai đều hiểu được, có đôi khi sống so với chết chưa chắc đã hạnh phúc, chết mới thật sự là xong hết mọi chuyện, sống mới là bắt đầu của ác mộng. Mà nay, cái hắn đang đối mặt, không biết là phúc hay họa?
“Chủ tử, ngài không biết đâu, ta chưa từng gặp qua người như vậy…” Tiểu Hà tử vừa thay dược cho Lục Đỉnh Nguyên vừa nhắc đi nhắc lại Hàn Lượng quá phận, Lục Đỉnh Nguyên đã quen với việc hắn ồn ào, cũng liền mặc hắn náo loạn bên tai.
Chờ thay dược xong, Tiểu Hà tử hầu hạ Lục Đỉnh Nguyên đi ngủ. “Chủ tử, không thể nằm, sẽ áp đến miệng vết thương ở mặt sau, vẫn là nằm nghiêng mà ngủ đi!” Trước ngực sau lưng đều có thương, Tiểu Hà Tử không khỏi khuyên nhủ.
“Ta muốn ngủ, không còn việc của ngươi, ngươi đi đi!” Lục Đỉnh Nguyên không để ý tới hắn, vẫn nằm thẳng xuống như trước.
Ai! Tiểu Hà Tử thở dài, biết chủ tử không có khả năng nghe hắn, thế là kéo chăn đắp cho Lục Đỉnh Nguyên, buông màn, thổi tắt đèn đóng cửa đi ra ngoài.
Thật không biết chủ tử đang nghĩ gì? Mỗi lần đều như vậy, Tiểu Hà tử luôn cảm thấy chủ tử giống như hy vọng miệng vết thương không lành lại nhanh chóng.
Chờ Tiểu Hà Tử đi xa, Lục Đỉnh Nguyên mới sờ vết thương trên ngực. Bởi vì miệng vết thương nhiễm độc, lẫn này xo với dĩ vãng càng đau hơn, thời gian chữa khỏi càng lâu hơn. Mà cái loại cảm giác này cũng càng mãnh liệt —- xung quanh miệng vết thương hỏa lạt lạt, nơi miệng vết thương lại giống như có trái tim cổ động, nhảy dựng nhảy dựng, những chỗ khác cũng bắt đầu nhảy lên. Mỗi lần bị thương, hắn liền không hiểu ra sao mà hưng phấn! Cho nên nới quản không được chính mình một lần lại một lần đi khiêu chiến những ai thiên hạ đệ nhất gì đó. Nguyên nhân, bất quá là y muốn bị thương mà thôi!
Loại tình huống này được phát hiện khi nào? Lục Đỉnh Nguyên không khỏi hồi tưởng. A, là lần y luận võ cùng Hồ Thiên Thanh!
Nguyên bản chỉ là đơn thuần hậu bối tiến đến khiêu chiến tiền bối, lúc ấy tên tuổi của Hồ Thiên Thanh trên giang hồ rất vang dội. Y vốn không muốn giết người, chính là nghĩ trao đổi vài chiêu với Hồ Thiên Thanh, khiến cho hắn công nhận mình, nói vài câu khen ngợi, như vậy mình cũng sẽ có chút danh tiếng trên giang hồ. Ai có thể nghĩ đến, Hồ Thiên Thanh xuống tay không hề khoan dung, ngay khi bị hắn đánh trúng một tiên ở mặt sau, Lục Đỉnh Nguyên phát hiện bản thân không thích hợp. Máu bắt đầu đi xuống nửa người dưới bắt đầu va chạm, nơi nào đó nhảy dựng trướng đau, hô hấp bắt đầu dồn dập, sắc mặt cũng bắt đầu biến thành đỏ đậm. Năm đó chính mình tuổi nhỏ ngây thơ, cũng không biết đây là có chuyện gì xảy ra, mà Hồ Thiên Thanh đối diện lại phát hiện dị trạng của y. Hồ Thiên Thanh đã mấy chục tuổi, lại lăn lộn trên giang hồ không biết bao lâu, có cái gì không biết? Cái gì không chơi đùa? Thấy bộ dạng của y liền cười *** đãng, “Tiểu súc sinh ngay lúc này cũng có thể động dục? Vẫn là nói ngươi căn bản chính là đến lãnh giáo một loại công phu bằng roi khác? Ha ha ha…” Nửa canh giờ sau, Hồ Thiên Thanh không còn thật sự luận võ, mà là ngả ngớn quất y một thân thương, vết roi trùng lắp vết roi, khiến y một thân thương tích đầy mình, nhất là ngực cùng đùi, quần áo tơi tả, huyết nhục mơ hồ. Hồ Thiên Thanh vẫn chưa chịu từ bỏ, thỉnh thoảng đến gần miệng vết thương của y mà sờ nắn. Mà ngay lúc Hồ Thiên Thanh mang vẻ mặt *** đãng sờ đến hạ thể của y, trong nháy mắt y một kiếm xỏ xuyên qua trái tim của Hồ Thiên Thanh, còn sợ hắn không chết nên cơ hồ đem Hồ Thiên Thanh biến thành cái sàng thịt.
Từ đó về sau, trên giang hồ bắt đầu truyền đi y như thế nào tàn nhẫn cùng mất đi nhân tính. A…. Lục Đỉnh Nguyên cười nhạo, lại có ai biết y từng trả giá cái gì? Thật muốn tính toán, y đã giết mấy người đâu?
Tổng cộng có 11 người bị y khiêu chiến, bỏ qua phụ tử Hồ Thiên Thanh cùng Hồ Thừa Thanh, còn có chính người. « Thiên hạ đệ nhất đao » là vì tranh đấu nội bộ, lúc y đến tên đó chỉ kém bị loạn đao hóa thành thịt vụn, nhưng bút trướng này, lại ghi tạc danh nghĩa của y còn có « Thiên hạ đệ nhất kiếm » bởi vì lý do một người già nua như hắn lại bại trong tay một người trẻ tuổi liền làm sao cũng không chịu ra giang hồ, kết quả bị người giang hồ truyền thành chết trong tay y « Thiên hạ đệ nhất phiêu » chết cũng nói y nhất định có trách nhiệm, luận võ thua liền tự sát, người này không chết dưới tay y sớm muộn gì cũng chết dưới tay người khác, ai có thể cả đời không thua đây? Thế là bút trương này lại tính cho y. Còn lại sáu người, quả thật là do y giết, vô luận y luận võ thắng hay thua. Thắng, trực tiếp lấy mạng bọn họ, thua, phái ảnh vệ cùng sát thủ Đông cung vây công ám sát nhất định phải đuổi tận giết tuyệt. Nguyên nhân liền bởi vì sáu người bọn họ cũng giống như Hồ Thiên Thanh, làm y bị thương, nhìn thấy dị trạng của y.
Y không muốn, cũng không thể để cho người khác bắt được nhược điểm của y!
Tại sao ông trời không cho hắn chết mà lại cho hắn đến nơi này?
“Ân, khôi phục rất tốt, mười ngày nửa tháng là có thể sinh long hoạt hổ.” Ngay thời điểm Hàn Lượng còn đang ảo não, thanh âm tiêm tế kia lại vang lên, khiến cho đầu Hàn Lượng đau nhức như bị kim đâm. “May mắn ngươi gặp ta, loại vết thương của ngươi nếu như ở trong tay người khác…”
“Ngươi có thể câm miệng!” Đây là câu nói đầu tiên của Hàn Lượng sau khi tỉnh lại. Vì ngủ lâu mà tiếng nói khàn khàn rách nát, lại hung tợn, tuy nói là “có thể” nhưng bất luận là phương thức hay giọng nói, Hàn Lượng đều dùng thể mệnh lệnh, không có chút ý tứ thương lượng hoặc khẩn cầu.
“Ngươi…ngươi…” Tiểu Hà Tử bị khí thế của hắn chấn cho sửng sốt, chưa thấy qua người được cứu lại hung dữ như vậy, ngón tay chỉ Hàn Lượng run run nửa ngày vẫn không nói ra cái gì, “Ta không so đo cùng một người bệnh!” Tiếng thét chói tai cơ hồ phá tan nóc nhà. Nói xong vung tay áo giống như một trận gió mà ly khai, đột ngột giống như lúc vừa đến.
Tiểu nha đầu tùy thị một bên hiển nhiên chưa từng thấy qua việc như vậy, bị dọa đến cứng ngắc thân thể, đi cũng không được, ở cũng không xong, cơ hồ muốn khóc ra.
Hàn Lượng cũng không để ý nàng, nhắm mắt lại cố gắng củng cố tâm lý của mình.
Không chết là tốt rồi, không chết là tốt rồi! Vô luận đến cái gì địa phương, đều tốt hơn so với đã chết! Đều tốt hơn so với đã chết!…
Tuy rằng lần nữa cố gắng thuyết phục chính mình, nhưng trong lòng Hàn Lượng so với ai đều hiểu được, có đôi khi sống so với chết chưa chắc đã hạnh phúc, chết mới thật sự là xong hết mọi chuyện, sống mới là bắt đầu của ác mộng. Mà nay, cái hắn đang đối mặt, không biết là phúc hay họa?
“Chủ tử, ngài không biết đâu, ta chưa từng gặp qua người như vậy…” Tiểu Hà tử vừa thay dược cho Lục Đỉnh Nguyên vừa nhắc đi nhắc lại Hàn Lượng quá phận, Lục Đỉnh Nguyên đã quen với việc hắn ồn ào, cũng liền mặc hắn náo loạn bên tai.
Chờ thay dược xong, Tiểu Hà tử hầu hạ Lục Đỉnh Nguyên đi ngủ. “Chủ tử, không thể nằm, sẽ áp đến miệng vết thương ở mặt sau, vẫn là nằm nghiêng mà ngủ đi!” Trước ngực sau lưng đều có thương, Tiểu Hà Tử không khỏi khuyên nhủ.
“Ta muốn ngủ, không còn việc của ngươi, ngươi đi đi!” Lục Đỉnh Nguyên không để ý tới hắn, vẫn nằm thẳng xuống như trước.
Ai! Tiểu Hà Tử thở dài, biết chủ tử không có khả năng nghe hắn, thế là kéo chăn đắp cho Lục Đỉnh Nguyên, buông màn, thổi tắt đèn đóng cửa đi ra ngoài.
Thật không biết chủ tử đang nghĩ gì? Mỗi lần đều như vậy, Tiểu Hà tử luôn cảm thấy chủ tử giống như hy vọng miệng vết thương không lành lại nhanh chóng.
Chờ Tiểu Hà Tử đi xa, Lục Đỉnh Nguyên mới sờ vết thương trên ngực. Bởi vì miệng vết thương nhiễm độc, lẫn này xo với dĩ vãng càng đau hơn, thời gian chữa khỏi càng lâu hơn. Mà cái loại cảm giác này cũng càng mãnh liệt —- xung quanh miệng vết thương hỏa lạt lạt, nơi miệng vết thương lại giống như có trái tim cổ động, nhảy dựng nhảy dựng, những chỗ khác cũng bắt đầu nhảy lên. Mỗi lần bị thương, hắn liền không hiểu ra sao mà hưng phấn! Cho nên nới quản không được chính mình một lần lại một lần đi khiêu chiến những ai thiên hạ đệ nhất gì đó. Nguyên nhân, bất quá là y muốn bị thương mà thôi!
Loại tình huống này được phát hiện khi nào? Lục Đỉnh Nguyên không khỏi hồi tưởng. A, là lần y luận võ cùng Hồ Thiên Thanh!
Nguyên bản chỉ là đơn thuần hậu bối tiến đến khiêu chiến tiền bối, lúc ấy tên tuổi của Hồ Thiên Thanh trên giang hồ rất vang dội. Y vốn không muốn giết người, chính là nghĩ trao đổi vài chiêu với Hồ Thiên Thanh, khiến cho hắn công nhận mình, nói vài câu khen ngợi, như vậy mình cũng sẽ có chút danh tiếng trên giang hồ. Ai có thể nghĩ đến, Hồ Thiên Thanh xuống tay không hề khoan dung, ngay khi bị hắn đánh trúng một tiên ở mặt sau, Lục Đỉnh Nguyên phát hiện bản thân không thích hợp. Máu bắt đầu đi xuống nửa người dưới bắt đầu va chạm, nơi nào đó nhảy dựng trướng đau, hô hấp bắt đầu dồn dập, sắc mặt cũng bắt đầu biến thành đỏ đậm. Năm đó chính mình tuổi nhỏ ngây thơ, cũng không biết đây là có chuyện gì xảy ra, mà Hồ Thiên Thanh đối diện lại phát hiện dị trạng của y. Hồ Thiên Thanh đã mấy chục tuổi, lại lăn lộn trên giang hồ không biết bao lâu, có cái gì không biết? Cái gì không chơi đùa? Thấy bộ dạng của y liền cười *** đãng, “Tiểu súc sinh ngay lúc này cũng có thể động dục? Vẫn là nói ngươi căn bản chính là đến lãnh giáo một loại công phu bằng roi khác? Ha ha ha…” Nửa canh giờ sau, Hồ Thiên Thanh không còn thật sự luận võ, mà là ngả ngớn quất y một thân thương, vết roi trùng lắp vết roi, khiến y một thân thương tích đầy mình, nhất là ngực cùng đùi, quần áo tơi tả, huyết nhục mơ hồ. Hồ Thiên Thanh vẫn chưa chịu từ bỏ, thỉnh thoảng đến gần miệng vết thương của y mà sờ nắn. Mà ngay lúc Hồ Thiên Thanh mang vẻ mặt *** đãng sờ đến hạ thể của y, trong nháy mắt y một kiếm xỏ xuyên qua trái tim của Hồ Thiên Thanh, còn sợ hắn không chết nên cơ hồ đem Hồ Thiên Thanh biến thành cái sàng thịt.
Từ đó về sau, trên giang hồ bắt đầu truyền đi y như thế nào tàn nhẫn cùng mất đi nhân tính. A…. Lục Đỉnh Nguyên cười nhạo, lại có ai biết y từng trả giá cái gì? Thật muốn tính toán, y đã giết mấy người đâu?
Tổng cộng có 11 người bị y khiêu chiến, bỏ qua phụ tử Hồ Thiên Thanh cùng Hồ Thừa Thanh, còn có chính người. « Thiên hạ đệ nhất đao » là vì tranh đấu nội bộ, lúc y đến tên đó chỉ kém bị loạn đao hóa thành thịt vụn, nhưng bút trướng này, lại ghi tạc danh nghĩa của y còn có « Thiên hạ đệ nhất kiếm » bởi vì lý do một người già nua như hắn lại bại trong tay một người trẻ tuổi liền làm sao cũng không chịu ra giang hồ, kết quả bị người giang hồ truyền thành chết trong tay y « Thiên hạ đệ nhất phiêu » chết cũng nói y nhất định có trách nhiệm, luận võ thua liền tự sát, người này không chết dưới tay y sớm muộn gì cũng chết dưới tay người khác, ai có thể cả đời không thua đây? Thế là bút trương này lại tính cho y. Còn lại sáu người, quả thật là do y giết, vô luận y luận võ thắng hay thua. Thắng, trực tiếp lấy mạng bọn họ, thua, phái ảnh vệ cùng sát thủ Đông cung vây công ám sát nhất định phải đuổi tận giết tuyệt. Nguyên nhân liền bởi vì sáu người bọn họ cũng giống như Hồ Thiên Thanh, làm y bị thương, nhìn thấy dị trạng của y.
Y không muốn, cũng không thể để cho người khác bắt được nhược điểm của y!
Tác giả :
Đệ Lục