Thị Ngược Thành Tính
Chương 40
“Sao vậy? Chân nhuyễn đến mức không thể tự mình xuống ngựa được?” Hàn Lượng kề sát lỗ tai Lục Đỉnh Nguyên, dùng thanh âm chỉ có y nghe được mà nói nhỏ.
“…” Nhiệt khí phả vào vị trí mẫn cảm, trong nháy mắt Lục Đỉnh Nguyên sương mù hai mắt, con ngươi ngập nước thoạt nhìn vô hạn ủy khuất, trừ bỏ thở dốc, y đúng là một câu cũng không thể phun ra.
Hàn Lượng cười khẽ, vươn tay hướng hạ thân của Lục Đỉnh Nguyên sờ soạng, quả nhiên, đũng quần là một mảnh ướt át, thậm chí vải dệt kia cũng đã muốn sũng nước. Thứ lóe sáng nơi yên ngựa kia qủa nhiên là *** thủy!
“Cáp…” Hàn Lượng vỗ về chơi đùa đổi lấy một tiếng than nhẹ của Lục Đỉnh Nguyên.
Hàn Lượng chọn mi, kéo xuống đai lưng của mình nhét vào trong miệng Lục Đỉnh Nguyên, lại túm lấy khăn cột tóc của Lục Đỉnh Nguyên đem miệng y bịt kín.
“Ngươi cũng không hi vọng thanh âm của ngươi bị cấp dưới nghe thấy đi?” Hàn Lượng như trước dán sát lỗ tai của Lục Đỉnh Nguyên mà thì thầm, đổi lấy một trận run rẩy của Lục Đỉnh Nguyên.
Hàn Lượng thực vừa lòng phản ứng của Lục Đỉnh Nguyên, thưởng cho Lục Đỉnh Nguyên hai cái đánh lên tiếu thí thí.
Hàn Lượng lại kéo quần của Lục Đỉnh Nguyên xuống, nhìn đến nơi đỉnh phân thân của y tràn ra nhiều điểm bạch trọc, chậc chậc thở dài: “Này không thể được a, mau bắn như vậy, phía sau sẽ không thể chơi đùa đủ a.”
Hàn Lượng bởi vì tóc ngắn không có dây buộc tóc, đai lưng lại quá dài, tìm tìm, từ trong ngực xuất ra một cái khắn tay, đem cột tại gốc phân thân của Lục Đỉnh Nguyên. Nghĩ nghĩ, sợ Lục Đỉnh Nguyên kéo xuống, lại dùng đai lưng của Lục Đỉnh Nguyên trói hai tay y ra sau.
“Ngô…” Lục Đỉnh Nguyên lắc đầu, biết lúc này không thể thoát được, đối cái loại cảm giác mãnh liệt sắp đến này vừa sợ vừa yêu, ở trong lòng lại bảo trì ý thức không phản kháng Hàn Lượng.
Hàn Lượng đưa ngón tay tham nhập hậu huyệt của Lục Đỉnh Nguyên, lại làm sao còn cần hắn giúp? Nơi đó đã muốn là một mảnh mềm mại, cộng thêm *** thủy tràn ra mà thoải mái nuốt lấy bốn ngón tay của hắn thậm chí còn không hoàn toàn lấp đầy.
Nói Hàn Lượng không nghĩ, đó là giả. Bị người như có như không ma sát huynh đệ vài canh giờ, nếu một chút phản ứng cũng không có trừ khi hắn là thái giám, vất vả áp chế bất quá là vì suy nghĩ cho Lục Đỉnh Nguyên. Hiện tại đã muốn như thế này, tự nhiên không cần nhịn nữa, đề thương thượng đồi, một phát thẳng tiến.
“Ngô ngô…” Lục Đỉnh Nguyên ở thời điểm Hàn Lượng vọt vào liền vô cùng kích động, cái loại cảm giác thoải mái cùng thoải mái này, nếu không có cái khăn chặn kia, y nhất định liền văn chương trôi chảy. Cho dù như vậy, y vẫn gắt gao cong lưng, móng tay lại cắm vào trong da thịt. Trong cổ họng nhét đầy vải, làm cho y không thể cao giọng quát to, ngay cả ngón chân cũng co quắp lại, mông lại thừa nhận từng đợt công kích, nước mắt thuận theo khóe mắt chảy xuống, không biết là vì vui sướng hay thống khổ.
Hàn Lượng ngắm nhìn bộ dáng Lục Đỉnh Nguyên, lại vẫn không ngoạn đủ như cũ, một tay khẽ động ngọc hoàn trước ngực Lục Đỉnh Nguyên, một tay hung hăng vưốt ve mông y, một bên lại cắn cắn lỗ tai y, còn không ngừng thì thầm: “Sao vậy? Như vậy liền chịu không nổi? Thoải mái như vậy sao?”
“Ngô…Ngô…” Lục Đỉnh Nguyên vặn vẹo thắt lưng, không ngừng truy đuổi thân thể Hàn Lượng. Một bên hồng anh đã bị ngoạn đau đớn đến tê dại, mà bên kia lại không được ai để ý, trong thân thể ngứa ngáy khó nhịn, hắn rõ ràng ngay tại bên trong y lại không chút động đậy giảm bớt không kiên nhẫn của y, trước người lại trướng đau giống như sắp nổ tung, lại vẫn bị đè ép một cách vô tình, từng đợt xoa nắn nơi mông đều khiến y hung hăng run rẩy một trận… Lý trí lại bay xa khỏi thân thể, Lục Đỉnh Nguyên không ngừng cử động phần eo, mỗi một lần ma sát nho nhỏ đều đổi lấy thanh âm rên rỉ khóc nhẹ của y.
Hàn Lượng xem Lục Đỉnh Nguyên thật sự chịu không nổi, trong mắt trừ bỏ nước mắt trong suốt đã không còn thần trí, thế là hắn không đùa y nữa, tách hai chân y rộng ra, hung hăng va chạm, mỗi một lần đều thật sâu, tần suất tùy theo sự xóc nảy của xe ngựa lại chính xác đánh vào tuyến tiền liệt của y.
“Ngô…Ngô ân…” Lục Đỉnh Nguyên dưới thân Hàn Lượng co rút từng trận, phía trước tuy rằng không thể phun ra, lại không ngừng chảy ra từng giọt lệ *** tế trong suốt, khiến nơi giao nhau giữa thắt lưng cùng bụng dưới của hai người là một mảnh ẩm thấp.
“…” Nhiệt khí phả vào vị trí mẫn cảm, trong nháy mắt Lục Đỉnh Nguyên sương mù hai mắt, con ngươi ngập nước thoạt nhìn vô hạn ủy khuất, trừ bỏ thở dốc, y đúng là một câu cũng không thể phun ra.
Hàn Lượng cười khẽ, vươn tay hướng hạ thân của Lục Đỉnh Nguyên sờ soạng, quả nhiên, đũng quần là một mảnh ướt át, thậm chí vải dệt kia cũng đã muốn sũng nước. Thứ lóe sáng nơi yên ngựa kia qủa nhiên là *** thủy!
“Cáp…” Hàn Lượng vỗ về chơi đùa đổi lấy một tiếng than nhẹ của Lục Đỉnh Nguyên.
Hàn Lượng chọn mi, kéo xuống đai lưng của mình nhét vào trong miệng Lục Đỉnh Nguyên, lại túm lấy khăn cột tóc của Lục Đỉnh Nguyên đem miệng y bịt kín.
“Ngươi cũng không hi vọng thanh âm của ngươi bị cấp dưới nghe thấy đi?” Hàn Lượng như trước dán sát lỗ tai của Lục Đỉnh Nguyên mà thì thầm, đổi lấy một trận run rẩy của Lục Đỉnh Nguyên.
Hàn Lượng thực vừa lòng phản ứng của Lục Đỉnh Nguyên, thưởng cho Lục Đỉnh Nguyên hai cái đánh lên tiếu thí thí.
Hàn Lượng lại kéo quần của Lục Đỉnh Nguyên xuống, nhìn đến nơi đỉnh phân thân của y tràn ra nhiều điểm bạch trọc, chậc chậc thở dài: “Này không thể được a, mau bắn như vậy, phía sau sẽ không thể chơi đùa đủ a.”
Hàn Lượng bởi vì tóc ngắn không có dây buộc tóc, đai lưng lại quá dài, tìm tìm, từ trong ngực xuất ra một cái khắn tay, đem cột tại gốc phân thân của Lục Đỉnh Nguyên. Nghĩ nghĩ, sợ Lục Đỉnh Nguyên kéo xuống, lại dùng đai lưng của Lục Đỉnh Nguyên trói hai tay y ra sau.
“Ngô…” Lục Đỉnh Nguyên lắc đầu, biết lúc này không thể thoát được, đối cái loại cảm giác mãnh liệt sắp đến này vừa sợ vừa yêu, ở trong lòng lại bảo trì ý thức không phản kháng Hàn Lượng.
Hàn Lượng đưa ngón tay tham nhập hậu huyệt của Lục Đỉnh Nguyên, lại làm sao còn cần hắn giúp? Nơi đó đã muốn là một mảnh mềm mại, cộng thêm *** thủy tràn ra mà thoải mái nuốt lấy bốn ngón tay của hắn thậm chí còn không hoàn toàn lấp đầy.
Nói Hàn Lượng không nghĩ, đó là giả. Bị người như có như không ma sát huynh đệ vài canh giờ, nếu một chút phản ứng cũng không có trừ khi hắn là thái giám, vất vả áp chế bất quá là vì suy nghĩ cho Lục Đỉnh Nguyên. Hiện tại đã muốn như thế này, tự nhiên không cần nhịn nữa, đề thương thượng đồi, một phát thẳng tiến.
“Ngô ngô…” Lục Đỉnh Nguyên ở thời điểm Hàn Lượng vọt vào liền vô cùng kích động, cái loại cảm giác thoải mái cùng thoải mái này, nếu không có cái khăn chặn kia, y nhất định liền văn chương trôi chảy. Cho dù như vậy, y vẫn gắt gao cong lưng, móng tay lại cắm vào trong da thịt. Trong cổ họng nhét đầy vải, làm cho y không thể cao giọng quát to, ngay cả ngón chân cũng co quắp lại, mông lại thừa nhận từng đợt công kích, nước mắt thuận theo khóe mắt chảy xuống, không biết là vì vui sướng hay thống khổ.
Hàn Lượng ngắm nhìn bộ dáng Lục Đỉnh Nguyên, lại vẫn không ngoạn đủ như cũ, một tay khẽ động ngọc hoàn trước ngực Lục Đỉnh Nguyên, một tay hung hăng vưốt ve mông y, một bên lại cắn cắn lỗ tai y, còn không ngừng thì thầm: “Sao vậy? Như vậy liền chịu không nổi? Thoải mái như vậy sao?”
“Ngô…Ngô…” Lục Đỉnh Nguyên vặn vẹo thắt lưng, không ngừng truy đuổi thân thể Hàn Lượng. Một bên hồng anh đã bị ngoạn đau đớn đến tê dại, mà bên kia lại không được ai để ý, trong thân thể ngứa ngáy khó nhịn, hắn rõ ràng ngay tại bên trong y lại không chút động đậy giảm bớt không kiên nhẫn của y, trước người lại trướng đau giống như sắp nổ tung, lại vẫn bị đè ép một cách vô tình, từng đợt xoa nắn nơi mông đều khiến y hung hăng run rẩy một trận… Lý trí lại bay xa khỏi thân thể, Lục Đỉnh Nguyên không ngừng cử động phần eo, mỗi một lần ma sát nho nhỏ đều đổi lấy thanh âm rên rỉ khóc nhẹ của y.
Hàn Lượng xem Lục Đỉnh Nguyên thật sự chịu không nổi, trong mắt trừ bỏ nước mắt trong suốt đã không còn thần trí, thế là hắn không đùa y nữa, tách hai chân y rộng ra, hung hăng va chạm, mỗi một lần đều thật sâu, tần suất tùy theo sự xóc nảy của xe ngựa lại chính xác đánh vào tuyến tiền liệt của y.
“Ngô…Ngô ân…” Lục Đỉnh Nguyên dưới thân Hàn Lượng co rút từng trận, phía trước tuy rằng không thể phun ra, lại không ngừng chảy ra từng giọt lệ *** tế trong suốt, khiến nơi giao nhau giữa thắt lưng cùng bụng dưới của hai người là một mảnh ẩm thấp.
Tác giả :
Đệ Lục