Thị Ngược Thành Tính
Chương 30
Hàn Lượng thưởng thức biểu tình thẹn thùng của Lục Đỉnh Nguyên một lúc lâu, cuối cùng không làm khó y nữa, hai tay bài khai mông của y, trực tiếp ấn xuống hung khí của mình.
“A…” Sáp nhập quá mạnh mẽ làm cho Lục Đỉnh Nguyên giât mình run lên, một cỗ tê dại đánh thẳng lên đại não.
“Chính mình động.” Hàn Lượng đánh mấy cái lên cặp mông săn chắc.
“Lượng… Đừng…” Lục Đỉnh Nguyên khó xử kêu nhẹ, ý tứ hàm xúc làm nũng cùng van xin.
“Chính mình động.” Hàn Lượng cũng không ăn này bộ, một cái tát đánh lên cặp mông rắn chắc khiến cho Lục Đỉnh Nguyên không hề phòng bị “A” một tiếng kêu lên.
“Ân…” Lục Đỉnh Nguyên chỉ có thể cắn môi, gian nan thử đong đưa mông mình.
Sau vài cái, mỗi khi Lục Đỉnh Nguyên ngồi xuống, Hàn Lượng đều cử động thắt lưng, hung hăng đánh vào trong nhị hoa cúc của Lục Đỉnh Nguyên.
“A… Ân…” Tuyến tiền liệt bị va chạm. lúc này run rẩy không chỉ có thân thể của Lục Đỉnh Nguyên, ngay cả thanh âm cũng mang theo âm rung.
« A a… » Không quá lâu, Lục Đỉnh Nguyên lại bị đánh tơi bời mà tước vũ khí đầu hàng.
Nhìn Lục Đỉnh Nguyên mềm nhũn ngã trong lòng mình vẫn không ngừng run rẩy, Hàn Lượng có chút bất đắc dĩ. Đem hung khí của mình rời đi, lau mồ hôi cho y, lại vỗ nhẹ lưng y nói nhỏ: « Ngủ đi. »
« Nhưng là… ngươi còn… » Lục Đỉnh Nguyên vẫn có chút uể oải, nhưng nhìn Hàn Lượng vẫn « nhất trụ kình thiên », là nam nhân đều biết như vậy đều không thể nào ngủ thoải mái.
« Không quan hệ, ngủ đi! »
« Ta có thể, ngươi… » Lục Đỉnh Nguyên còn chưa nói xong đã bị Hàn Lượng đánh gãy, « Thân thể ngươi chịu không nổi, ngoan, ngủ đi. »
Lục Đỉnh Nguyên nhìn biểu tình nhắm mắt ẩn nhẫn của Hàn Lượng, nhớ tới hắn vừa mới vì mình làm, âm thầm làm ra quyết định.
Hàn Lượng còn đang đấu tranh cùng dục hỏa, lại cảm giác được Lục Đỉnh Nguyên trong lòng mình giống như một con sâu thịt, cọ a cọ, thân mình y lại tiếp tục trượt xuống, tiếp theo nơi linh khẩu liền truyền đến cảm giác mềm mại ấm nóng.
Hàn Lượng trợn mắt, nhìn thấy Lục Đỉnh Nguyên giống như con mèo nhỏ đang uống nước, từng chút liếm lộng trên người huynh đệ của hắn.
Hàn Lượng kéo tay y đặt ở gốc huynh đệ của mình, liền để cho Lục Đỉnh Nguyên ngoạn. Mặc kệ y làm tốt hay không tốt, có thể hưởng thụ đến Lục đại cung chủ phục vụ, Hàn Lượng hắn có bao nhiêu vinh hạnh a?
Lục Đỉnh Nguyên cố gắng nhớ lại vừa rồi Hàn Lượng làm sao với mình, nhìn mèo vẽ hổ thi lộng một phen, lại liếm lại hấp lại cắn, thẳng đến Hàn Lượng thật sự nhịn không được hừ ra một tiếng « đau », Lục Đỉnh Nguyên mới nhớ đến, Hàn Lượng không giống mình, hắn không thể chịu đau.
« Đối…. Thực xin lỗi… » Lục Đỉnh Nguyên gấp gáp giải thích.
Hàn Lượng vuốt ve mái tóc tán loạn của Lục Đỉnh Nguyên, nhẹ nhàng thở dài: « Đừng miễn cưỡng. »
Lục Đỉnh Nguyên lắc đầu, lại cúi đầu tiếp tục, chính là lần này so với vừa rồi, càng thêm thật cẩn thận.
Hàn Lượng hít khí, một tay khẽ vuốt tóc Lục Đỉnh Nguyên, một tay nắm sàng đan, ở trong lòng không ngừng nói với chính mình: Bắn nhanh lên, bắn nhanh lên đi! Thân thể Lục Đỉnh Nguyên yếu ớt không thể chịu nổi ép buộc lâu dài.
« …. » Cuối cùng, Hàn Lượng động thân một cái, kết thúc nhiệm vụ gian nan lần này của Lục Đỉnh Nguyên.
Hàn Lượng kéo Lục Đỉnh Nguyên, vươn tay lau đi một giọt trọc bạch còn vươn nơi khóe môi y, không nghĩ tới y sẽ đem tất cả gì đó nuốt vào. Đem y ôm vào trong lòng hôn lại hôn, « Vất vả, ngủ đi. »
Lục Đỉnh Nguyên nhẹ nhàng cười, đỏ mặt vùi đầu vào ngực Hàn Lượng, an tâm ngủ.
Qua không bao lâu, khoảng chừng hai canh giờ, Lục Đỉnh Nguyên nguyên bản đang ngủ an ổn liền bị một mảnh nóng rực nơi đan điền thiêu tỉnh. Nhìn đến Hàn Lượng ngủ thật sâu, cũng không dám quấy rầy, nhẹ tay nhẹ chân đi đến một bên ngồi xuống. Được một cái tiểu chu thiên, mồ hôi không ngừng tuôn ra, dùng bố khăn lau mồ hôi, mới phát hiện mồ hôi cư nhiên lại lạnh khiến bố khăn cũng là một mảnh lạnh lẽo.
« Đây là có chuyện gì? » Lục Đỉnh Nguyên không khỏi đối bố khăn ngẩn người.
« Cái gì có chuyện gì? » Hàn Lượng từ lúc Lục Đỉnh Nguyên rời khỏi ngực hắn không lâu liền tỉnh lại, mỗi ngày hắn ngủ bốn năm tiếng đã đủ, nhìn đến Lục Đỉnh Nguyên đang luyện công, cũng không quấy rầy, liền vẫn nằm trên giường không nhúc nhích mà nhìn, thẳng đến khi Lục Đỉnh Nguyên lau mồ hôi đặt câu hỏi, hắn mới lên tiếng.
Cũng là Lục Đỉnh Nguyên đối Hàn Lượng toàn tâm tín nhiệm, phàm là y có tâm phòng bị, bằng vào hô hấp cũng có thể biết Hàn Lượng tỉnh. « Nha, ngươi tỉnh? »
« Ân. » Hàn Lượng đứng dậy, đi đến bên người Lục Đỉnh Nguyên, « Xảy ra chuyện gì? »
« Mồ hôi chảy ra không biết thế nào lại lạnh như vậy? » Lục Đỉnh Nguyên đem bố khăn đưa cho Hàn Lượng xem.
Hàn Lượng tiếp nhận, phát hiện bố khăn một mảnh lạnh băng giống như vừa mới được lấy từ trong tủ lạnh ra. Vừa nãy khi Lục Đỉnh Nguyên vận công quanh thân đều phát ra hàn khí, trong lòng Hàn lượng đã có chút kết luận, bất quá vẫn hướng Lục Đỉnh Nguyên hỏi: « Vừa rồi khi vận công ngươi có cảm giác gì? »
« Ẩn ẩn có một cỗ nhiệt lưu, theo đan điền đi ra, thuận theo kinh mạch tản đi. » Lục Đỉnh Nguyên nhớ lại.
« Có nhơ rõ tình huống vài lần vận công trước không? » Hàn Lượng lại hỏi.
« Nhiệt khí vào đan điền đều bị ngăn chặn, tắc nghẽn lạnh lẽo, không bao lâu liền phun ra máu. »
« Thì ra là vậy, » Hàn lượng ôm hai má Lục Đỉnh Nguyên cười khẽ: « Chúc mừng ngươi. »
« ngươi là nói? » Lục Đỉnh Nguyên trợn to mắt, vẻ vui mừng nhiễm lên cả đuôi lông mày.
« Còn không xác định, ngươi kêu Tiểu Hà Tử đến xem. » Hàn Lượng vỗ vỗ lưng y an ủi, không dám cho y đáp án khẳng định, sợ vạn nhất không như những gì hắn nghĩ, như vậy sẽ chỉ làm cho y càng đau lòng.
« Hảo. » Lục Đỉnh Nguyên kích động chuẩn bị chạy ra ngoài.
Hàn Lượng nhíu mày, khẽ quát một tiếng: « Đem quần áo mặc vào cho ta. »
Lục Đỉnh Nguyên sửng sốt, hai bên khóe môi chậm rãi hướng về phía trước cong lên, ngoan ngoãn đi trở về trước giường mặc quần áo.
“A…” Sáp nhập quá mạnh mẽ làm cho Lục Đỉnh Nguyên giât mình run lên, một cỗ tê dại đánh thẳng lên đại não.
“Chính mình động.” Hàn Lượng đánh mấy cái lên cặp mông săn chắc.
“Lượng… Đừng…” Lục Đỉnh Nguyên khó xử kêu nhẹ, ý tứ hàm xúc làm nũng cùng van xin.
“Chính mình động.” Hàn Lượng cũng không ăn này bộ, một cái tát đánh lên cặp mông rắn chắc khiến cho Lục Đỉnh Nguyên không hề phòng bị “A” một tiếng kêu lên.
“Ân…” Lục Đỉnh Nguyên chỉ có thể cắn môi, gian nan thử đong đưa mông mình.
Sau vài cái, mỗi khi Lục Đỉnh Nguyên ngồi xuống, Hàn Lượng đều cử động thắt lưng, hung hăng đánh vào trong nhị hoa cúc của Lục Đỉnh Nguyên.
“A… Ân…” Tuyến tiền liệt bị va chạm. lúc này run rẩy không chỉ có thân thể của Lục Đỉnh Nguyên, ngay cả thanh âm cũng mang theo âm rung.
« A a… » Không quá lâu, Lục Đỉnh Nguyên lại bị đánh tơi bời mà tước vũ khí đầu hàng.
Nhìn Lục Đỉnh Nguyên mềm nhũn ngã trong lòng mình vẫn không ngừng run rẩy, Hàn Lượng có chút bất đắc dĩ. Đem hung khí của mình rời đi, lau mồ hôi cho y, lại vỗ nhẹ lưng y nói nhỏ: « Ngủ đi. »
« Nhưng là… ngươi còn… » Lục Đỉnh Nguyên vẫn có chút uể oải, nhưng nhìn Hàn Lượng vẫn « nhất trụ kình thiên », là nam nhân đều biết như vậy đều không thể nào ngủ thoải mái.
« Không quan hệ, ngủ đi! »
« Ta có thể, ngươi… » Lục Đỉnh Nguyên còn chưa nói xong đã bị Hàn Lượng đánh gãy, « Thân thể ngươi chịu không nổi, ngoan, ngủ đi. »
Lục Đỉnh Nguyên nhìn biểu tình nhắm mắt ẩn nhẫn của Hàn Lượng, nhớ tới hắn vừa mới vì mình làm, âm thầm làm ra quyết định.
Hàn Lượng còn đang đấu tranh cùng dục hỏa, lại cảm giác được Lục Đỉnh Nguyên trong lòng mình giống như một con sâu thịt, cọ a cọ, thân mình y lại tiếp tục trượt xuống, tiếp theo nơi linh khẩu liền truyền đến cảm giác mềm mại ấm nóng.
Hàn Lượng trợn mắt, nhìn thấy Lục Đỉnh Nguyên giống như con mèo nhỏ đang uống nước, từng chút liếm lộng trên người huynh đệ của hắn.
Hàn Lượng kéo tay y đặt ở gốc huynh đệ của mình, liền để cho Lục Đỉnh Nguyên ngoạn. Mặc kệ y làm tốt hay không tốt, có thể hưởng thụ đến Lục đại cung chủ phục vụ, Hàn Lượng hắn có bao nhiêu vinh hạnh a?
Lục Đỉnh Nguyên cố gắng nhớ lại vừa rồi Hàn Lượng làm sao với mình, nhìn mèo vẽ hổ thi lộng một phen, lại liếm lại hấp lại cắn, thẳng đến Hàn Lượng thật sự nhịn không được hừ ra một tiếng « đau », Lục Đỉnh Nguyên mới nhớ đến, Hàn Lượng không giống mình, hắn không thể chịu đau.
« Đối…. Thực xin lỗi… » Lục Đỉnh Nguyên gấp gáp giải thích.
Hàn Lượng vuốt ve mái tóc tán loạn của Lục Đỉnh Nguyên, nhẹ nhàng thở dài: « Đừng miễn cưỡng. »
Lục Đỉnh Nguyên lắc đầu, lại cúi đầu tiếp tục, chính là lần này so với vừa rồi, càng thêm thật cẩn thận.
Hàn Lượng hít khí, một tay khẽ vuốt tóc Lục Đỉnh Nguyên, một tay nắm sàng đan, ở trong lòng không ngừng nói với chính mình: Bắn nhanh lên, bắn nhanh lên đi! Thân thể Lục Đỉnh Nguyên yếu ớt không thể chịu nổi ép buộc lâu dài.
« …. » Cuối cùng, Hàn Lượng động thân một cái, kết thúc nhiệm vụ gian nan lần này của Lục Đỉnh Nguyên.
Hàn Lượng kéo Lục Đỉnh Nguyên, vươn tay lau đi một giọt trọc bạch còn vươn nơi khóe môi y, không nghĩ tới y sẽ đem tất cả gì đó nuốt vào. Đem y ôm vào trong lòng hôn lại hôn, « Vất vả, ngủ đi. »
Lục Đỉnh Nguyên nhẹ nhàng cười, đỏ mặt vùi đầu vào ngực Hàn Lượng, an tâm ngủ.
Qua không bao lâu, khoảng chừng hai canh giờ, Lục Đỉnh Nguyên nguyên bản đang ngủ an ổn liền bị một mảnh nóng rực nơi đan điền thiêu tỉnh. Nhìn đến Hàn Lượng ngủ thật sâu, cũng không dám quấy rầy, nhẹ tay nhẹ chân đi đến một bên ngồi xuống. Được một cái tiểu chu thiên, mồ hôi không ngừng tuôn ra, dùng bố khăn lau mồ hôi, mới phát hiện mồ hôi cư nhiên lại lạnh khiến bố khăn cũng là một mảnh lạnh lẽo.
« Đây là có chuyện gì? » Lục Đỉnh Nguyên không khỏi đối bố khăn ngẩn người.
« Cái gì có chuyện gì? » Hàn Lượng từ lúc Lục Đỉnh Nguyên rời khỏi ngực hắn không lâu liền tỉnh lại, mỗi ngày hắn ngủ bốn năm tiếng đã đủ, nhìn đến Lục Đỉnh Nguyên đang luyện công, cũng không quấy rầy, liền vẫn nằm trên giường không nhúc nhích mà nhìn, thẳng đến khi Lục Đỉnh Nguyên lau mồ hôi đặt câu hỏi, hắn mới lên tiếng.
Cũng là Lục Đỉnh Nguyên đối Hàn Lượng toàn tâm tín nhiệm, phàm là y có tâm phòng bị, bằng vào hô hấp cũng có thể biết Hàn Lượng tỉnh. « Nha, ngươi tỉnh? »
« Ân. » Hàn Lượng đứng dậy, đi đến bên người Lục Đỉnh Nguyên, « Xảy ra chuyện gì? »
« Mồ hôi chảy ra không biết thế nào lại lạnh như vậy? » Lục Đỉnh Nguyên đem bố khăn đưa cho Hàn Lượng xem.
Hàn Lượng tiếp nhận, phát hiện bố khăn một mảnh lạnh băng giống như vừa mới được lấy từ trong tủ lạnh ra. Vừa nãy khi Lục Đỉnh Nguyên vận công quanh thân đều phát ra hàn khí, trong lòng Hàn lượng đã có chút kết luận, bất quá vẫn hướng Lục Đỉnh Nguyên hỏi: « Vừa rồi khi vận công ngươi có cảm giác gì? »
« Ẩn ẩn có một cỗ nhiệt lưu, theo đan điền đi ra, thuận theo kinh mạch tản đi. » Lục Đỉnh Nguyên nhớ lại.
« Có nhơ rõ tình huống vài lần vận công trước không? » Hàn Lượng lại hỏi.
« Nhiệt khí vào đan điền đều bị ngăn chặn, tắc nghẽn lạnh lẽo, không bao lâu liền phun ra máu. »
« Thì ra là vậy, » Hàn lượng ôm hai má Lục Đỉnh Nguyên cười khẽ: « Chúc mừng ngươi. »
« ngươi là nói? » Lục Đỉnh Nguyên trợn to mắt, vẻ vui mừng nhiễm lên cả đuôi lông mày.
« Còn không xác định, ngươi kêu Tiểu Hà Tử đến xem. » Hàn Lượng vỗ vỗ lưng y an ủi, không dám cho y đáp án khẳng định, sợ vạn nhất không như những gì hắn nghĩ, như vậy sẽ chỉ làm cho y càng đau lòng.
« Hảo. » Lục Đỉnh Nguyên kích động chuẩn bị chạy ra ngoài.
Hàn Lượng nhíu mày, khẽ quát một tiếng: « Đem quần áo mặc vào cho ta. »
Lục Đỉnh Nguyên sửng sốt, hai bên khóe môi chậm rãi hướng về phía trước cong lên, ngoan ngoãn đi trở về trước giường mặc quần áo.
Tác giả :
Đệ Lục