Theo Em Đi Ra Biển Lắng Nghe
Chương 4
Năm giờ bốn phút, tan sở, rời công ty.
Bầu không khí hầm hập phía ngoài không hề giảm đi chút nào, thậm chí nhiệt độ trên mặt đất còn cao hơn buổi trưa. Cặp công văn trong tay khá nặng, lại còn phải làm thêm giờ vào buổi tối, chiến dịch vận động cho nhãn hiệu công ty kia còn rất nhiều tài liệu phải tra thêm, thêm nữa còn phải tham khảo cả thiết kế quảng cáo của nước ngoài.
Lùm cây gần sân ga dường như cũng không chịu nổi cái oi bức của sân ga, lá cây héo héo ủ rũ.
Một chiếc xe Jeep Suzuki tung khói chạy qua mặt cô, thổi tung chiếc váy của cô. Đó là xe của Thẩm Úy.
Cô lấy tay che lại ánh nắng chiều từ phía tây, thầm nghĩ: nếu lần này thiết kế của cô được sử dụng thì có thể lấy tiền thưởng đó cộng thêm phần tiền tiết kiệm mua một chiếc xe, từ nay đi làm sẽ không cực khổ nữa.
Chỉ là. . . . . . Nghĩ nghĩ lại thở dài!
Chủ thuê nhà đã tới sửa chữa máy điều hòa không khí, phòng khách còn lưu lại mấy dấu chân xốc xếch, các thứ dụng cụ rải bừa bãi khắp nơi.
Thở dài, trước tiên là quét nhà cái đã rồi mới tắm.
Duy nhất có hai trái xoài làm thành một bữa ăn tối hôm nay cho cô. Khí trời quá nóng, công việc lại tiêu hao toàn bộ thể lực của cô, không còn hơi sức nào làm tiếp bữa ăn tối.
Cô sống ở nơi thành thị này vốn không có bạn bè, gia đình họ hàng thì ở nông thôn cách xa nơi đây cả vài trăm dặm.
Khi còn bé, cô cực kỳ yêu thích mùa hè.
Mặt bị phơi đen kịt, giúp mẹ nhổ cỏ dưới ruộng. Mưa rào có sấm chớp đi qua, nước sông dâng lên cao nhiều, lục bình lềnh bềnh trên mặt nước. Cạnh bờ sông hoang sơ là thảm thực vật xanh mơn mởn , những cây cỏ ngây ngô đáng yêu hòa cùng không khí nóng thành một mùi vị trộn lẫn.
Ngồi trên cầu gỗ ngước lên, quan sát tất cả, bắt đầu mơ mộng bay bổng, rằng một ngày nào đó mình sẽ lớn lên, rồi sẽ có người bạn trai yêu thương ngồi cạnh mình, mình sẽ nói với anh ấy về những thứ đó, bất ngờ nhận ra mùa hạ mới tuyệt đẹp vô cùng.
Sau này khi lớn lên, mùa hạ lại trở nên phiền não nặng nề, được gặp một nửa yêu mến đó của mình mới thấy sao mà khó thế.
Điện thoại di động lại đột nhiên vang lên, trong lúc nhất thời, cô còn cứ tưởng mình nghe lầm.
Các đồng nghiệp đi bar ở ngoài, kêu cô mau tới.
Liền thấy không vui lúc ấy, tại sao lúc tan việc không nói mà bây giờ mới nói?
"Mau tới đây nhanh lên, trưởng phòng cũng ở đây, mới vừa hỏi cô đó!" Đồng nghiệp hạ giọng thúc giục.
Trong lòng bị khựng lại.
"Thành thật xin lỗi, tôi có hẹn với mất rồi." Cô lạnh lùng cự tuyệt.
Đồng nghiệp cứng đờ, ngạc nhiên cô sao lại không hoan nghênh gì cấp trên.
Tắt điện thoại, mở máy lên net.
Anh đang online, avatar sáng lên nhìn vô cùng thân quen.
"Hi!" Cô cất tiếng chào.
"Hi! Tôi đang biên dịch phần văn học của nhạc Jazz, có tạp chí đặt hàng. Hôm nay có làm thêm giờ không?"
"Có!" Cô thở dài.
"Làm việc trước đi, một hồi chúng ta nghe nhé!"
Nàng mở websites bắt đầu tìm tài liệu.
Cô và anh vẫn thường như vậy, không cần nói chuyện phiếm, không cần làm gì hết, chỉ hướng về màn hình, vẫn bận rộn nhưng lại không thấy cô đơn.
Mười một giờ thì ngẩng đầu lên nghe thấy anh đang gọi cô.
"Công việc bên cô gần đây có sớm hoàn thành không?" Bên kia anh hỏi, trong khi share cho cô một ca khúc ghita mang tên “Nhìn lên bầu trời”
Nhạc của Minh Tịnh , như dòng suối róc rách chảy qua khe núi.
Cô trầm ngâm nói: "Chắc là được!" Thật ra thì không dễ dàng như vậy, nhưng cô không muốn nói thế.
"Vậy để ra mấy ngày chúng ta gặp mặt đi!"
"Hiện tại. . . . . . Như vậy không tốt sao?" Lòng cô bắt đầu hốt hoảng.
"Tôi muốn cho cô xem con người chân thật của tôi ra sao, tôi cũng muốn đưa cô ra ngoài đi dạo. Cô quá căng thẳng rồi, nên thả lỏng thư thái đi. Địa điểm do cô chọn, nếu như không muốn đi xa, tôi cũng có thể đến chỗ cô. Trước thiên nhiên tươi đẹp thế nhưng luôn có một cảm giác mất mác. Hoàn cảnh này, tâm tình này tôi rất muốn cùng ai đó chia sẻ, bằng chính mắt chứ không phải chữ viết. Chữ viết giới hạn nhiều thứ lắm. "
"Tôi. . . . . . Có thể cho anh xem hình, tôi không đẹp đâu!" Cô bật thốt lên câu đó.
Màn hình đột nhiên không có động tĩnh nào.
Anh ta thất vọng ư? Cô cười khổ.
Hồi lâu, anh mới nói ra: "Tôi mới đi ra ngoài hút một điếu thuốc, tịnh tâm suy nghĩ chút, có lẽ đề nghị của tôi có hơi vội vàng, chúng ta còn cần hiểu rõ thêm về nhau, bây giờ tôi khiến cho cô không có cảm giác an toàn. Nhưng tôi vẫn muốn nói cho cô biết, diện mạo không phải động cơ thúc giục tình cảm của tôi. Người với người mà đem ra so sánh nhau giống như bảng lý lịch xin việc, liệt kê tất cả các mối quan hệ xã hội, trình độ học vấn, chiều cao, số tuổi, sau đó mới quyết định có kết bạn hay không, cái đó tôi mới không cần."
Cô liền thấy xấu hổ không tự chủ được.
"Nhưng sự băn khoăn của cô cũng hợp lý, trong đời thực, chúng ta còn là hai người xa lạ. Con gái thường phải tự bảo vệ mình. Không thấy mặt, không gặp gỡ thì không phát sinh quan hệ gì, nhưng bây giờ Thần Thần à, cô nhất định phải cho mình mấy ngày nghỉ, cô đã căng não, mệt đừ lắm rồi. Nghe lời đi!"
Dù chỉ là mấy hàng chữ, nhưng sao cô lại cảm thấy giọng điệu của anh mới dịu dàng, quan tâm làm sao.
Tinh thần cô đã ổn định lại, căn phòng cũng mang một vẻ đặc biệt an tĩnh.
"Tôi. . . . . . Rất muốn đi ra bờ biển!" Khối cứng rắn trong lòng từ từ dãn ra, cô nghe được chính mình đang thì thầm.
Bầu không khí hầm hập phía ngoài không hề giảm đi chút nào, thậm chí nhiệt độ trên mặt đất còn cao hơn buổi trưa. Cặp công văn trong tay khá nặng, lại còn phải làm thêm giờ vào buổi tối, chiến dịch vận động cho nhãn hiệu công ty kia còn rất nhiều tài liệu phải tra thêm, thêm nữa còn phải tham khảo cả thiết kế quảng cáo của nước ngoài.
Lùm cây gần sân ga dường như cũng không chịu nổi cái oi bức của sân ga, lá cây héo héo ủ rũ.
Một chiếc xe Jeep Suzuki tung khói chạy qua mặt cô, thổi tung chiếc váy của cô. Đó là xe của Thẩm Úy.
Cô lấy tay che lại ánh nắng chiều từ phía tây, thầm nghĩ: nếu lần này thiết kế của cô được sử dụng thì có thể lấy tiền thưởng đó cộng thêm phần tiền tiết kiệm mua một chiếc xe, từ nay đi làm sẽ không cực khổ nữa.
Chỉ là. . . . . . Nghĩ nghĩ lại thở dài!
Chủ thuê nhà đã tới sửa chữa máy điều hòa không khí, phòng khách còn lưu lại mấy dấu chân xốc xếch, các thứ dụng cụ rải bừa bãi khắp nơi.
Thở dài, trước tiên là quét nhà cái đã rồi mới tắm.
Duy nhất có hai trái xoài làm thành một bữa ăn tối hôm nay cho cô. Khí trời quá nóng, công việc lại tiêu hao toàn bộ thể lực của cô, không còn hơi sức nào làm tiếp bữa ăn tối.
Cô sống ở nơi thành thị này vốn không có bạn bè, gia đình họ hàng thì ở nông thôn cách xa nơi đây cả vài trăm dặm.
Khi còn bé, cô cực kỳ yêu thích mùa hè.
Mặt bị phơi đen kịt, giúp mẹ nhổ cỏ dưới ruộng. Mưa rào có sấm chớp đi qua, nước sông dâng lên cao nhiều, lục bình lềnh bềnh trên mặt nước. Cạnh bờ sông hoang sơ là thảm thực vật xanh mơn mởn , những cây cỏ ngây ngô đáng yêu hòa cùng không khí nóng thành một mùi vị trộn lẫn.
Ngồi trên cầu gỗ ngước lên, quan sát tất cả, bắt đầu mơ mộng bay bổng, rằng một ngày nào đó mình sẽ lớn lên, rồi sẽ có người bạn trai yêu thương ngồi cạnh mình, mình sẽ nói với anh ấy về những thứ đó, bất ngờ nhận ra mùa hạ mới tuyệt đẹp vô cùng.
Sau này khi lớn lên, mùa hạ lại trở nên phiền não nặng nề, được gặp một nửa yêu mến đó của mình mới thấy sao mà khó thế.
Điện thoại di động lại đột nhiên vang lên, trong lúc nhất thời, cô còn cứ tưởng mình nghe lầm.
Các đồng nghiệp đi bar ở ngoài, kêu cô mau tới.
Liền thấy không vui lúc ấy, tại sao lúc tan việc không nói mà bây giờ mới nói?
"Mau tới đây nhanh lên, trưởng phòng cũng ở đây, mới vừa hỏi cô đó!" Đồng nghiệp hạ giọng thúc giục.
Trong lòng bị khựng lại.
"Thành thật xin lỗi, tôi có hẹn với mất rồi." Cô lạnh lùng cự tuyệt.
Đồng nghiệp cứng đờ, ngạc nhiên cô sao lại không hoan nghênh gì cấp trên.
Tắt điện thoại, mở máy lên net.
Anh đang online, avatar sáng lên nhìn vô cùng thân quen.
"Hi!" Cô cất tiếng chào.
"Hi! Tôi đang biên dịch phần văn học của nhạc Jazz, có tạp chí đặt hàng. Hôm nay có làm thêm giờ không?"
"Có!" Cô thở dài.
"Làm việc trước đi, một hồi chúng ta nghe nhé!"
Nàng mở websites bắt đầu tìm tài liệu.
Cô và anh vẫn thường như vậy, không cần nói chuyện phiếm, không cần làm gì hết, chỉ hướng về màn hình, vẫn bận rộn nhưng lại không thấy cô đơn.
Mười một giờ thì ngẩng đầu lên nghe thấy anh đang gọi cô.
"Công việc bên cô gần đây có sớm hoàn thành không?" Bên kia anh hỏi, trong khi share cho cô một ca khúc ghita mang tên “Nhìn lên bầu trời”
Nhạc của Minh Tịnh , như dòng suối róc rách chảy qua khe núi.
Cô trầm ngâm nói: "Chắc là được!" Thật ra thì không dễ dàng như vậy, nhưng cô không muốn nói thế.
"Vậy để ra mấy ngày chúng ta gặp mặt đi!"
"Hiện tại. . . . . . Như vậy không tốt sao?" Lòng cô bắt đầu hốt hoảng.
"Tôi muốn cho cô xem con người chân thật của tôi ra sao, tôi cũng muốn đưa cô ra ngoài đi dạo. Cô quá căng thẳng rồi, nên thả lỏng thư thái đi. Địa điểm do cô chọn, nếu như không muốn đi xa, tôi cũng có thể đến chỗ cô. Trước thiên nhiên tươi đẹp thế nhưng luôn có một cảm giác mất mác. Hoàn cảnh này, tâm tình này tôi rất muốn cùng ai đó chia sẻ, bằng chính mắt chứ không phải chữ viết. Chữ viết giới hạn nhiều thứ lắm. "
"Tôi. . . . . . Có thể cho anh xem hình, tôi không đẹp đâu!" Cô bật thốt lên câu đó.
Màn hình đột nhiên không có động tĩnh nào.
Anh ta thất vọng ư? Cô cười khổ.
Hồi lâu, anh mới nói ra: "Tôi mới đi ra ngoài hút một điếu thuốc, tịnh tâm suy nghĩ chút, có lẽ đề nghị của tôi có hơi vội vàng, chúng ta còn cần hiểu rõ thêm về nhau, bây giờ tôi khiến cho cô không có cảm giác an toàn. Nhưng tôi vẫn muốn nói cho cô biết, diện mạo không phải động cơ thúc giục tình cảm của tôi. Người với người mà đem ra so sánh nhau giống như bảng lý lịch xin việc, liệt kê tất cả các mối quan hệ xã hội, trình độ học vấn, chiều cao, số tuổi, sau đó mới quyết định có kết bạn hay không, cái đó tôi mới không cần."
Cô liền thấy xấu hổ không tự chủ được.
"Nhưng sự băn khoăn của cô cũng hợp lý, trong đời thực, chúng ta còn là hai người xa lạ. Con gái thường phải tự bảo vệ mình. Không thấy mặt, không gặp gỡ thì không phát sinh quan hệ gì, nhưng bây giờ Thần Thần à, cô nhất định phải cho mình mấy ngày nghỉ, cô đã căng não, mệt đừ lắm rồi. Nghe lời đi!"
Dù chỉ là mấy hàng chữ, nhưng sao cô lại cảm thấy giọng điệu của anh mới dịu dàng, quan tâm làm sao.
Tinh thần cô đã ổn định lại, căn phòng cũng mang một vẻ đặc biệt an tĩnh.
"Tôi. . . . . . Rất muốn đi ra bờ biển!" Khối cứng rắn trong lòng từ từ dãn ra, cô nghe được chính mình đang thì thầm.
Tác giả :
Lâm Địch Nhi