Theo Đuổi Đến Cùng
Chương 29
Ngày hai mươi tháng năm, Lục Dĩ Trạch và Doãn Sắt dậy thật sớm. Đầu tiên là hai người đi một chuyến đến nhà họ Từ, rồi sau đó đi một chuyến đến nhà họ Lục, cầm hộ khẩu hai nhà, mang theo chứng minh thư của mình đi đến cục dân chính thành phố S.
Khi đến nơi đó đã có rất nhiều người xếp hàng trước mặt, bọn họ không vội, đứng ở phía sau kiên nhẫn chờ đợi.
Ngày đó là một ngày đẹp trời, thời tiết tháng năm đã rất nóng rồi, mặt trời cũng rất chói, Doãn Sắt không mang theo ô liền núp ở trong ngực Lục Dĩ Trạch. Tuy Lục Dĩ Trạch cũng nóng nhưng vẫn cười ôm lấy cô.
Lúc này phía sau bọn họ đã có nhiều người hơn, bởi vì hôm nay là một ngày tốt để kết hôn, bất tri bất giác đã xếp thành một hàng dài. Khi người phía sau nhìn về phía này, trên mặt luôn mang theo nụ cười.
Đợi đến lượt bọn họ, đã sắp đến buổi trưa, Lục Dĩ Trạch kéo Doãn Sắt ngồi xuống, nhận lấy bản mẫu nhân viên cục dân chính đưa tới, lấy một tờ đặt trước mặt của Doãn Sắt.
"Sắt Sắt, ở viết tên của em lên đây là được rồi." Ngón tay thon dài của anh gõ một cái lên chỗ ký tên, cười dịu dàngnói với cô.
Doãn Sắt liếc nhìn Lục Dĩ Trạch lại nhìn nhân viên trước mắt đang đợi bọn họ ký tên xong, sau đó đỏ mặt, cúi đầu lập tức nhanh chóng viết tên của mình lên, đưa ra.
Lục Dĩ Trạch thấy cô viết xong, anh cũng cầm bút chuẩn bị viết, bị Doãn Sắt kéo tay lại: "Lục Dĩ Trạch, anh cần phải suy nghĩ kỹ, một khi đã ký thì anh không thể đổi ý, em sẽ ỷ lại vào anh cả đời!"
Nhân viên công tác ngồi ở trước mặt bọn họ vừa nghe thấy Doãn Sắt nói như vậy, "Phì” cười ra tiếng, Lục Dĩ Trạch chỉ lắc đầu một cái, cười kéo tay cô xuống, điền tên của mình lên: "Yên tâm đi, anh chưa bao giờ nghĩ đến việc đổi ý."ddiieenndllqd
Anh quay đầu nhìn về phía Doãn Sắt, nhớ tới ban đầu mình ngược lại sợ rằng sau khi Doãn Sắt rời đi năm năm, cô sẽ coi trọng người khác, sẽ dùng dáng vẻ theo đuổi mình khi đó để theo đuổi một người khác, mà không yêu mình nữa.
Cho nên trong khoảng thời gian đó mới phải đến nước Pháp một lần, nhìn cô từ phía xa, hỏi thăm tất cả mọi chuyện có liên quan đến cô, cuối cùng mới yên lòng về nước.
"Lục tiên sinh, Lục phu nhân, mời đi tới chỗ này." Một người nhân viên khác dẫn bọn họ đi tới một gian phòng nhỏ.
Gian phòng rất nhỏ, trên mặt tường màu trắng có một trái tim màu đỏ to khổng lồ, phía trước vách tường bày một VCR (máy quay phim), Doãn Sắt chỉ chỉ Lục Dĩ Trạch nhỏ giọng hỏi đây là muốn làm cái gì, Lục Dĩ Trạch chỉ cười không nói lôi kéo cô đi tới bức tường trái tim trước mặt đối diện VCR.
Nhân viên đưa cho hai người bản điều kiện kết hôn, còn đưa một trang giấy viết tay cho Lục Dĩ Trạch: "Bây giờ hai vị chuẩn bị làm một nghi thức tuyên thệ ngắn gọn, sẽ được ghi hình lại và gửi lại cho hai vị."
Doãn Sắt vốn đang rơi vào trong sương mù, lúc này mới biết dụng ý, đứng nghiêm chỉnh, cười nhìn về phía ống kính máy quay.
"Bắt đầu nhé." Nhân viên nhỏ giọng nói với hai người, nhìn thấy bọn họ nhẹ nhàng gật đầu, mới nhấn nút quay.
Lục Dĩ Trạch cầm tờ giấy lên, Doãn Sắt lại tựa đầu lại gần, hai người cùng nhau nhìn vào chữ trên tờ giấy đọc lên.
"Tôi - Lục Dĩ Trạch ——"
"Tôi - Doãn Sắt ——"
"Chúng tôi tự nguyện kết làm vợ chồng, nguyện gắn bó cùng với cô ấy / anh ấy, quan tâm cô ấy / anh ấy, mến yêu cô ấy / anh ấy, tôn trọng cô ấy / anh ấy, hiểu cô ấy / anh ấy, bảo vệ cô ấy / anh ấy, cho dù cô ấy / anh ấy nghèo khó hoặc là giàu có, cho dù cô ấy / anh ấy khỏe mạnh hoặc là đau ốm, thủy chung trung thành với cô ấy / anh ấy, mãi yêu cô ấy / anh ấy như ban đầu."
Sau khi hai người đọc xong lời thề rất ăn ý mà nhìn thẳng vào mắt nhau, trong mắt đều là vui sướng và thâm tình, nhân viên làm việc nhấn nút dừng lại, cười nói với hai người bọn họ: "Tốt rồi, hai người thật sự là cặp vợ chồng xứng đôi nhất mà tôi thấy dạo gần đây."
Ở lại chỗ này một lúc, cuối cùng Doãn Sắt và Lục Dĩ Trạch cũng ký xong tên, nhân viên đưa đầy đủ đĩa video cho bọn họ: "Chúc hai vị tân hôn vui vẻ."
Đưa mắt nhìn bọn họ rời đi.
Cầm trong tay hai bản hôn thú, Doãn Sắt được Lục Dĩ Trạch nắm tay, mắt không nhìn đường lại ngây ngốc nhìn chữ phía trên. Tấm thiệp nho nhỏ màu đỏ, tại sao lại đẹp mắt như vậy chứ, cười ngây ngốc lại nhìn về phía người đàn ông bên cạnh mình.
Ừ, hiện tại, người đàn ông này, chỉ thuộc về một mình cô thôi.
Lại cúi đầu nhìn hai tấm giấy đỏ, nghĩ tới mình được gọi là "Lục phu nhân", trong nháy mắt khi đó trong lòng cô vẫn lén vui mừng, chỉ là không biểu hiện ra ngoài, nhưng mà vừa nghĩ lại, phát hiện có lẽ bây giờ mình đang có chút vui mừng trước mặt Lục Dĩ Trạch, liền kìm hãm lại một chút, gấp giấy chứng nhận kết hôn lại, đặt vào trong túi nhỏ của mình.
"Lục phu nhân, kết hôn với anh vui mừng như vậy sao?" Lục Dĩ Trạch dừng bước, vén tóc Doãn Sắt vừa bị gió thổi rối loạn, mắt cười nhìn cô, Doãn Sắt trước mặt liều mạng gật đầu.
Từ khi bắt đầu giấc mộng gả cho Lục Dĩ Trạch cho đến khi giấc mộng này biến thành thật, toàn bộ mất hơn tám năm, cho dù ai vượt qua khoảng thời gian tám năm khá dài này, cuối cùng cũng sẽ cười như vậy, Doãn Sắt cô tự nhiên càng phải như vậy.
Hai tay Lục Dĩ Trạch đặt ở trên vai cô, xoay người Doãn Sắt lại: "Em xem, anh dẫn em trở lại."
Thì ra là khi mình cúi đầu nhìn giấy hôn thú, Lục Dĩ Trạch đã kéo tự mình tới đến trước cửa trường Nhất Trung của thành phố S.
Trường trung học ngày trước, kể từ hôm xảy ra chuyện với Từ Khải, Doãn Sắt chưa từng trở lại đây, cũng bởi vì không được nhiều người yêu quý, cho nên đã cắt đứt liên lạc với tất cả các bạn học.
Cánh cửa này vẫn là cánh cửa trước đây, bọn họ đứng ở trước cửa trường Nhất Trung đúng là vẫn giống như bọn họ đứng trước cửa trường khi đó, hình như không có gì thay đổi cả. Lần này Doãn Sắt kéo Lục Dĩ Trạch đi vào trong sân trường.
Đi tới chỗ lần đầu tiên gặp được Lục Dĩ Trạch khi đó, Doãn Sắt dừng ở trước mặt anh, hơi giận dỗi nói: "Lục Dĩ Trạch, lúc ấy em thật sự rất giống một nam sinh sao?"
"Nói thật." Cô ra lệnh.
Lục Dĩ Trạch thành thực gật gật đầu: "Tóc ngắn ngủn, quần áo lôi thôi lếch thếch, còn có chiều cao hơi cao so với những nữ sinh cùng tuổi, cộng thêm loại tính tình hay khoe khoang của em, thật sự. . . . . . Rất giống một nam sinh."
"Được rồi." Có chút ảo não, miệng cô lẩm bẩm tự nhủ tiếp tục đi cùng anh.
Thấy vợ mình như thế, anh cười cười, vừa đi tay còn nghịch ngợm nhéo mặt cô: "Có thể cũng bởi vì em quá đặc biệt, cho nên anh mới có thể thích em, cho nên anh mới có thể bị em đuổi theo."
Doãn Sắt ôm lấy cánh tay của anh, cười cọ xát anh: "Dù sao anh cũng không từ bỏ được nữa rồi."
Khi đi đến tòa nhà phòng học, hai người đều dừng bước chân, bởi vì bọn họ thấy một người quen đang đứng ở chỗ đó nhìn pho tượng trước tòa nhà, giống như là một người ngây ngốc đứng ở nơi đó.
Người kia mới vừa ở bên ngoài Thiên Trạch nhìn Lục Liên Tiếu một chút, rồi sau đó tới nơi này - Tiết Hà.
Anh ngẩn người đến khi mắt có chút chua xót, cuối cùng trừng mắt nhìn, xoay người lại thấy lục Dĩ Trạch và Doãn Sắ đứng sau lưng, lên tiếng chào hỏi: "Hai người cũng tới nơi này sao?"
Doãn sắt gật đầu một cái đi tới, đứng ở trước mặt Tiết Hà, lần này cuối cùng Doãn Sắt cũng không bạo lực như trước nữa, bình tĩnh hòa nhã hỏi Tiết Hà: "Anh định sắp xếp như thế nào? Liên Tiếu nói cô ấy rất nhớ anh, còn nữa, chính là hôm hôn lễ anh sẽ đến làm phù rể chứ?"
Tiết Hà gật đầu một cái: "Sẽ, nhất định."
Tiết Hà hứa hẹn, trong lòng Doãn Sắt vì Liền Tiếu mà vui mừng hơn nhiều.
"Hai người đi dạo tiếp đi, tôi còn có chuyện, đi trước." Tiết Hà nhìn thời gian đã đến buổi trưa, còn có bữa tiệc xã giao phải đi giải quyết, chúc phúc bọn họ xong anh rời đi trước.
Doãn Sắt và Lục Dĩ Trạch, sau khi hai người ăn cơm trưa ở phòng ăn trong trường xong, đi tới phòng làm việc của thầy cô, phát thiếp mời kết hôn của bọn họ cho thầy cô ngày trước, mời họ đến dự tiệc cưới.
Một số thầy cô buổi chiều không có lớp, liền lôi kéo bọn họ nói chuyện, gần như mất cả một buổi chiều, tán gẫu đông tán gẫu tây, khi đi ra bên ngoài trời đã dần tối, nhìn thời gian không còn sớm, Lục Dĩ Trạch và Doãn Sắt tạm biệt thầy cô sau đó trở về căn nhà nhỏ của mình.
Khoảng thời gian trước mua mỳ Ý vẫn chưa mở ra, trong tủ lạnh còn có thịt mới mua trước đó vài ngày, Doãn Sắt lại tính toán bộc lộ tài năng trước mặt Lục Dĩ Trạch.
Bởi vì là lần đầu tiên làm mỳ cho Lục Dĩ Trạch, cô cực kỳ nghiêm túc, khi cắt thịt động tác cũng từ từ, Lục Dĩ Trạch lại ngồi yên trên ghế trong phòng ăn nhìn vợ chuẩn bị bữa ăn tối cho mình.
Đêm hôm đó không biết vì sao, thời gian trôi qua rất chậm, thời gian Doãn Sắt làm xong mì cũng khá lâu, nhưng Lục Dĩ Trạch tuyệt đối không gấp gáp, anh hưởng thụ mọi chuyện Doãn Sắt làm cho anh, cho nên chỉ biết hi vọng có thể chung sống với cô một khoảng thời gian thật lâu. ddiieenndllqd
"Ăn thật ngon." Ăn hết đĩa mỳ Ý, Lục Dĩ Trạch cũng no bụng rồi, ấn Doãn Sắt ngồi trên ghế, tự cầm hai cái đĩa đến phòng bếp rửa sạch sẽ.
Khi Lục Dĩ Trạch rửa chén, Doãn Sắt ra TV mở, TV đang chiếu chuyên mục "Thế giới động vật", âm thanh quen thuộc từ trong TV truyền đến ——"Mùa xuân đến, mùa sinh sản của động vật cũng đến ——"
Vốn là những lời nói bình thường không thể quen thuộc hơn được nữa, tại sao giờ phút này nghe thấy lại có chút kỳ quái?
"Pằng" một tiếng tắt TV đi, cô ảo não chạy về gian phòng của mình cầm quần áo tắm rửa. Lúc đi ra, Lục Dĩ Trạch đi vào sau cô, Doãn Sắt cúi đầu nhìn sàn nhà chạy về phòng khách, mở ti vi tiếp tục xem.
Chương trình "Thế giới động vật" vẫn còn chưa kết thúc, giờ phút này đang giải thích về một loại động vật đại tinh tinh.
Tiếng nước Lục Dĩ Trạch tắm rửa truyền đến, nghe vào trong tai cô, khiến cho khi cô xem ti vi cũng bị phân tâm, trái tim cũng đập thật nhanh.
—— Đúng, bọn họ đã kết hôn rồi, cái đó sẽ tới.
—— Mặc dù trong lòng cô rất sợ, nhưng mà cô cũng rất chờ mong.
—— Cho nên chủ động nhiều như vậy rồi, lần này không cần cô lại chủ động thêm một lần nữa chứ?
Lắc đầu một cái, Doãn Sắt đỏ mặt không nghĩ nữa, Lục Dĩ Trạch đã tắm xong đi ra ngoài.
Lục Dĩ Trạch gội đầu tóc ướt nhẹp, nhỏ giọt, chỉ mặc một cái áo choàng tắm thật mỏng, lúc trước Doãn Sắt cảm thấy thật bình thường nhưng lúc này trong đầu chỉ có hai chữ "Sắc | tình" mới có thể hình dung.
Lục Dĩ Trạch cầm khăn lông ngồi ở bên cạnh cô lau khô tóc, xem ti vi cùng cô.
Không biết là cố ý hay là vô ý, Lục Dĩ Trạch thỉnh thoảng cũng sẽ liếc mắt nhìn vẻ mặt Doãn Sắt lúc này, sau khi lau khô tóc, anh quay đầu đi, nắm tay Doãn Sắt, kéo cô qua.
Cô gái nhìn ánh mắt của anh gợn sóng lăn tăn hình như còn có thể thấm ra nước, phản chiếu ánh sáng TV xem ra xinh đẹp dị thường, nhiệt độ nóng bỏng trên người Lục Dĩ Trạch áp lên trên người cô trêu chọc ngọn lửa đã lâu chưa phát hỏa, cô lại chủ động một lần nữa rồi.
Ôm cổ Lục Dĩ Trạch, môi tới gần, từ từ hôn lên, lại chậm chậm gia tăng nụ hôn kia, khi môi lưỡi quấn lấy nhau, hai người đều đã động tình.
Tiết mục trên ti vi vẫn còn đang chiếu, bình luận viên đang thảo luận về số lượng nhiễm sắc thể khác biệt giữa đại tinh tinh và con người.
Kết thúc nụ hôn kia, cuối cùng Lục Dĩ Trạch dùng giọng nói đầy tình cảm đưa ra lời mời mọc với Doãn Sắt.
"Lục phu nhân, anh có một nhiễm sắc thể gia truyền, đã muốn tặng cho em từ lâu."
Khi đến nơi đó đã có rất nhiều người xếp hàng trước mặt, bọn họ không vội, đứng ở phía sau kiên nhẫn chờ đợi.
Ngày đó là một ngày đẹp trời, thời tiết tháng năm đã rất nóng rồi, mặt trời cũng rất chói, Doãn Sắt không mang theo ô liền núp ở trong ngực Lục Dĩ Trạch. Tuy Lục Dĩ Trạch cũng nóng nhưng vẫn cười ôm lấy cô.
Lúc này phía sau bọn họ đã có nhiều người hơn, bởi vì hôm nay là một ngày tốt để kết hôn, bất tri bất giác đã xếp thành một hàng dài. Khi người phía sau nhìn về phía này, trên mặt luôn mang theo nụ cười.
Đợi đến lượt bọn họ, đã sắp đến buổi trưa, Lục Dĩ Trạch kéo Doãn Sắt ngồi xuống, nhận lấy bản mẫu nhân viên cục dân chính đưa tới, lấy một tờ đặt trước mặt của Doãn Sắt.
"Sắt Sắt, ở viết tên của em lên đây là được rồi." Ngón tay thon dài của anh gõ một cái lên chỗ ký tên, cười dịu dàngnói với cô.
Doãn Sắt liếc nhìn Lục Dĩ Trạch lại nhìn nhân viên trước mắt đang đợi bọn họ ký tên xong, sau đó đỏ mặt, cúi đầu lập tức nhanh chóng viết tên của mình lên, đưa ra.
Lục Dĩ Trạch thấy cô viết xong, anh cũng cầm bút chuẩn bị viết, bị Doãn Sắt kéo tay lại: "Lục Dĩ Trạch, anh cần phải suy nghĩ kỹ, một khi đã ký thì anh không thể đổi ý, em sẽ ỷ lại vào anh cả đời!"
Nhân viên công tác ngồi ở trước mặt bọn họ vừa nghe thấy Doãn Sắt nói như vậy, "Phì” cười ra tiếng, Lục Dĩ Trạch chỉ lắc đầu một cái, cười kéo tay cô xuống, điền tên của mình lên: "Yên tâm đi, anh chưa bao giờ nghĩ đến việc đổi ý."ddiieenndllqd
Anh quay đầu nhìn về phía Doãn Sắt, nhớ tới ban đầu mình ngược lại sợ rằng sau khi Doãn Sắt rời đi năm năm, cô sẽ coi trọng người khác, sẽ dùng dáng vẻ theo đuổi mình khi đó để theo đuổi một người khác, mà không yêu mình nữa.
Cho nên trong khoảng thời gian đó mới phải đến nước Pháp một lần, nhìn cô từ phía xa, hỏi thăm tất cả mọi chuyện có liên quan đến cô, cuối cùng mới yên lòng về nước.
"Lục tiên sinh, Lục phu nhân, mời đi tới chỗ này." Một người nhân viên khác dẫn bọn họ đi tới một gian phòng nhỏ.
Gian phòng rất nhỏ, trên mặt tường màu trắng có một trái tim màu đỏ to khổng lồ, phía trước vách tường bày một VCR (máy quay phim), Doãn Sắt chỉ chỉ Lục Dĩ Trạch nhỏ giọng hỏi đây là muốn làm cái gì, Lục Dĩ Trạch chỉ cười không nói lôi kéo cô đi tới bức tường trái tim trước mặt đối diện VCR.
Nhân viên đưa cho hai người bản điều kiện kết hôn, còn đưa một trang giấy viết tay cho Lục Dĩ Trạch: "Bây giờ hai vị chuẩn bị làm một nghi thức tuyên thệ ngắn gọn, sẽ được ghi hình lại và gửi lại cho hai vị."
Doãn Sắt vốn đang rơi vào trong sương mù, lúc này mới biết dụng ý, đứng nghiêm chỉnh, cười nhìn về phía ống kính máy quay.
"Bắt đầu nhé." Nhân viên nhỏ giọng nói với hai người, nhìn thấy bọn họ nhẹ nhàng gật đầu, mới nhấn nút quay.
Lục Dĩ Trạch cầm tờ giấy lên, Doãn Sắt lại tựa đầu lại gần, hai người cùng nhau nhìn vào chữ trên tờ giấy đọc lên.
"Tôi - Lục Dĩ Trạch ——"
"Tôi - Doãn Sắt ——"
"Chúng tôi tự nguyện kết làm vợ chồng, nguyện gắn bó cùng với cô ấy / anh ấy, quan tâm cô ấy / anh ấy, mến yêu cô ấy / anh ấy, tôn trọng cô ấy / anh ấy, hiểu cô ấy / anh ấy, bảo vệ cô ấy / anh ấy, cho dù cô ấy / anh ấy nghèo khó hoặc là giàu có, cho dù cô ấy / anh ấy khỏe mạnh hoặc là đau ốm, thủy chung trung thành với cô ấy / anh ấy, mãi yêu cô ấy / anh ấy như ban đầu."
Sau khi hai người đọc xong lời thề rất ăn ý mà nhìn thẳng vào mắt nhau, trong mắt đều là vui sướng và thâm tình, nhân viên làm việc nhấn nút dừng lại, cười nói với hai người bọn họ: "Tốt rồi, hai người thật sự là cặp vợ chồng xứng đôi nhất mà tôi thấy dạo gần đây."
Ở lại chỗ này một lúc, cuối cùng Doãn Sắt và Lục Dĩ Trạch cũng ký xong tên, nhân viên đưa đầy đủ đĩa video cho bọn họ: "Chúc hai vị tân hôn vui vẻ."
Đưa mắt nhìn bọn họ rời đi.
Cầm trong tay hai bản hôn thú, Doãn Sắt được Lục Dĩ Trạch nắm tay, mắt không nhìn đường lại ngây ngốc nhìn chữ phía trên. Tấm thiệp nho nhỏ màu đỏ, tại sao lại đẹp mắt như vậy chứ, cười ngây ngốc lại nhìn về phía người đàn ông bên cạnh mình.
Ừ, hiện tại, người đàn ông này, chỉ thuộc về một mình cô thôi.
Lại cúi đầu nhìn hai tấm giấy đỏ, nghĩ tới mình được gọi là "Lục phu nhân", trong nháy mắt khi đó trong lòng cô vẫn lén vui mừng, chỉ là không biểu hiện ra ngoài, nhưng mà vừa nghĩ lại, phát hiện có lẽ bây giờ mình đang có chút vui mừng trước mặt Lục Dĩ Trạch, liền kìm hãm lại một chút, gấp giấy chứng nhận kết hôn lại, đặt vào trong túi nhỏ của mình.
"Lục phu nhân, kết hôn với anh vui mừng như vậy sao?" Lục Dĩ Trạch dừng bước, vén tóc Doãn Sắt vừa bị gió thổi rối loạn, mắt cười nhìn cô, Doãn Sắt trước mặt liều mạng gật đầu.
Từ khi bắt đầu giấc mộng gả cho Lục Dĩ Trạch cho đến khi giấc mộng này biến thành thật, toàn bộ mất hơn tám năm, cho dù ai vượt qua khoảng thời gian tám năm khá dài này, cuối cùng cũng sẽ cười như vậy, Doãn Sắt cô tự nhiên càng phải như vậy.
Hai tay Lục Dĩ Trạch đặt ở trên vai cô, xoay người Doãn Sắt lại: "Em xem, anh dẫn em trở lại."
Thì ra là khi mình cúi đầu nhìn giấy hôn thú, Lục Dĩ Trạch đã kéo tự mình tới đến trước cửa trường Nhất Trung của thành phố S.
Trường trung học ngày trước, kể từ hôm xảy ra chuyện với Từ Khải, Doãn Sắt chưa từng trở lại đây, cũng bởi vì không được nhiều người yêu quý, cho nên đã cắt đứt liên lạc với tất cả các bạn học.
Cánh cửa này vẫn là cánh cửa trước đây, bọn họ đứng ở trước cửa trường Nhất Trung đúng là vẫn giống như bọn họ đứng trước cửa trường khi đó, hình như không có gì thay đổi cả. Lần này Doãn Sắt kéo Lục Dĩ Trạch đi vào trong sân trường.
Đi tới chỗ lần đầu tiên gặp được Lục Dĩ Trạch khi đó, Doãn Sắt dừng ở trước mặt anh, hơi giận dỗi nói: "Lục Dĩ Trạch, lúc ấy em thật sự rất giống một nam sinh sao?"
"Nói thật." Cô ra lệnh.
Lục Dĩ Trạch thành thực gật gật đầu: "Tóc ngắn ngủn, quần áo lôi thôi lếch thếch, còn có chiều cao hơi cao so với những nữ sinh cùng tuổi, cộng thêm loại tính tình hay khoe khoang của em, thật sự. . . . . . Rất giống một nam sinh."
"Được rồi." Có chút ảo não, miệng cô lẩm bẩm tự nhủ tiếp tục đi cùng anh.
Thấy vợ mình như thế, anh cười cười, vừa đi tay còn nghịch ngợm nhéo mặt cô: "Có thể cũng bởi vì em quá đặc biệt, cho nên anh mới có thể thích em, cho nên anh mới có thể bị em đuổi theo."
Doãn Sắt ôm lấy cánh tay của anh, cười cọ xát anh: "Dù sao anh cũng không từ bỏ được nữa rồi."
Khi đi đến tòa nhà phòng học, hai người đều dừng bước chân, bởi vì bọn họ thấy một người quen đang đứng ở chỗ đó nhìn pho tượng trước tòa nhà, giống như là một người ngây ngốc đứng ở nơi đó.
Người kia mới vừa ở bên ngoài Thiên Trạch nhìn Lục Liên Tiếu một chút, rồi sau đó tới nơi này - Tiết Hà.
Anh ngẩn người đến khi mắt có chút chua xót, cuối cùng trừng mắt nhìn, xoay người lại thấy lục Dĩ Trạch và Doãn Sắ đứng sau lưng, lên tiếng chào hỏi: "Hai người cũng tới nơi này sao?"
Doãn sắt gật đầu một cái đi tới, đứng ở trước mặt Tiết Hà, lần này cuối cùng Doãn Sắt cũng không bạo lực như trước nữa, bình tĩnh hòa nhã hỏi Tiết Hà: "Anh định sắp xếp như thế nào? Liên Tiếu nói cô ấy rất nhớ anh, còn nữa, chính là hôm hôn lễ anh sẽ đến làm phù rể chứ?"
Tiết Hà gật đầu một cái: "Sẽ, nhất định."
Tiết Hà hứa hẹn, trong lòng Doãn Sắt vì Liền Tiếu mà vui mừng hơn nhiều.
"Hai người đi dạo tiếp đi, tôi còn có chuyện, đi trước." Tiết Hà nhìn thời gian đã đến buổi trưa, còn có bữa tiệc xã giao phải đi giải quyết, chúc phúc bọn họ xong anh rời đi trước.
Doãn Sắt và Lục Dĩ Trạch, sau khi hai người ăn cơm trưa ở phòng ăn trong trường xong, đi tới phòng làm việc của thầy cô, phát thiếp mời kết hôn của bọn họ cho thầy cô ngày trước, mời họ đến dự tiệc cưới.
Một số thầy cô buổi chiều không có lớp, liền lôi kéo bọn họ nói chuyện, gần như mất cả một buổi chiều, tán gẫu đông tán gẫu tây, khi đi ra bên ngoài trời đã dần tối, nhìn thời gian không còn sớm, Lục Dĩ Trạch và Doãn Sắt tạm biệt thầy cô sau đó trở về căn nhà nhỏ của mình.
Khoảng thời gian trước mua mỳ Ý vẫn chưa mở ra, trong tủ lạnh còn có thịt mới mua trước đó vài ngày, Doãn Sắt lại tính toán bộc lộ tài năng trước mặt Lục Dĩ Trạch.
Bởi vì là lần đầu tiên làm mỳ cho Lục Dĩ Trạch, cô cực kỳ nghiêm túc, khi cắt thịt động tác cũng từ từ, Lục Dĩ Trạch lại ngồi yên trên ghế trong phòng ăn nhìn vợ chuẩn bị bữa ăn tối cho mình.
Đêm hôm đó không biết vì sao, thời gian trôi qua rất chậm, thời gian Doãn Sắt làm xong mì cũng khá lâu, nhưng Lục Dĩ Trạch tuyệt đối không gấp gáp, anh hưởng thụ mọi chuyện Doãn Sắt làm cho anh, cho nên chỉ biết hi vọng có thể chung sống với cô một khoảng thời gian thật lâu. ddiieenndllqd
"Ăn thật ngon." Ăn hết đĩa mỳ Ý, Lục Dĩ Trạch cũng no bụng rồi, ấn Doãn Sắt ngồi trên ghế, tự cầm hai cái đĩa đến phòng bếp rửa sạch sẽ.
Khi Lục Dĩ Trạch rửa chén, Doãn Sắt ra TV mở, TV đang chiếu chuyên mục "Thế giới động vật", âm thanh quen thuộc từ trong TV truyền đến ——"Mùa xuân đến, mùa sinh sản của động vật cũng đến ——"
Vốn là những lời nói bình thường không thể quen thuộc hơn được nữa, tại sao giờ phút này nghe thấy lại có chút kỳ quái?
"Pằng" một tiếng tắt TV đi, cô ảo não chạy về gian phòng của mình cầm quần áo tắm rửa. Lúc đi ra, Lục Dĩ Trạch đi vào sau cô, Doãn Sắt cúi đầu nhìn sàn nhà chạy về phòng khách, mở ti vi tiếp tục xem.
Chương trình "Thế giới động vật" vẫn còn chưa kết thúc, giờ phút này đang giải thích về một loại động vật đại tinh tinh.
Tiếng nước Lục Dĩ Trạch tắm rửa truyền đến, nghe vào trong tai cô, khiến cho khi cô xem ti vi cũng bị phân tâm, trái tim cũng đập thật nhanh.
—— Đúng, bọn họ đã kết hôn rồi, cái đó sẽ tới.
—— Mặc dù trong lòng cô rất sợ, nhưng mà cô cũng rất chờ mong.
—— Cho nên chủ động nhiều như vậy rồi, lần này không cần cô lại chủ động thêm một lần nữa chứ?
Lắc đầu một cái, Doãn Sắt đỏ mặt không nghĩ nữa, Lục Dĩ Trạch đã tắm xong đi ra ngoài.
Lục Dĩ Trạch gội đầu tóc ướt nhẹp, nhỏ giọt, chỉ mặc một cái áo choàng tắm thật mỏng, lúc trước Doãn Sắt cảm thấy thật bình thường nhưng lúc này trong đầu chỉ có hai chữ "Sắc | tình" mới có thể hình dung.
Lục Dĩ Trạch cầm khăn lông ngồi ở bên cạnh cô lau khô tóc, xem ti vi cùng cô.
Không biết là cố ý hay là vô ý, Lục Dĩ Trạch thỉnh thoảng cũng sẽ liếc mắt nhìn vẻ mặt Doãn Sắt lúc này, sau khi lau khô tóc, anh quay đầu đi, nắm tay Doãn Sắt, kéo cô qua.
Cô gái nhìn ánh mắt của anh gợn sóng lăn tăn hình như còn có thể thấm ra nước, phản chiếu ánh sáng TV xem ra xinh đẹp dị thường, nhiệt độ nóng bỏng trên người Lục Dĩ Trạch áp lên trên người cô trêu chọc ngọn lửa đã lâu chưa phát hỏa, cô lại chủ động một lần nữa rồi.
Ôm cổ Lục Dĩ Trạch, môi tới gần, từ từ hôn lên, lại chậm chậm gia tăng nụ hôn kia, khi môi lưỡi quấn lấy nhau, hai người đều đã động tình.
Tiết mục trên ti vi vẫn còn đang chiếu, bình luận viên đang thảo luận về số lượng nhiễm sắc thể khác biệt giữa đại tinh tinh và con người.
Kết thúc nụ hôn kia, cuối cùng Lục Dĩ Trạch dùng giọng nói đầy tình cảm đưa ra lời mời mọc với Doãn Sắt.
"Lục phu nhân, anh có một nhiễm sắc thể gia truyền, đã muốn tặng cho em từ lâu."
Tác giả :
Phiên Chương