The Viscount Who Loved Me
Chương 23
Lord Bridgerton đã tổ chức kỷ niệm ngày sinh nhật của ngài - Bổn Tác Giả tin rằng đây là sinh nhật lần thứ ba mươi chín của ngài - tại nhà cùng với gia đình.
Bổn Tác Giả không được mời.
Mặc dù vậy, các chi tiết của sự kiện này vẫn đến được với đôi tai luôn luôn lắng nghe của Bổn Tác Giả, và nó nghe có vẻ như là một buổi tiệc hài hước nhất. Bắt đầu buổi lễ là một bản hòa tấu ngắn: Lord thổi kèn trumpet và Lady Bridgerton thì thổi sáo. Mrs.Bagwell (em gái của Lady Bridgerton) cũng đã gợi ý là cô sẽ hòa tấu với cây đàn piano của cô, nhưng lời đề nghị của cô bị từ chối.
Theo như bà tử tước thừa kế, chưa bao giờ có một buổi hòa tấu nào chói tai hơn thế, và chúng ta được nói lại rằng rốt cuộc thì cậu Miles Bridgerton nhỏ đã đứng lên trên ghế và cầu xin cha mẹ cậu ngừng lại.
Chúng ta cũng được bảo rằng không có ai đã mắng cậu bé vì thô lỗ, nhưng lại chỉ thở những hơi dài nhẹ nhõm khi Lord và Lady Bridgerton đặt nhạc cụ của họ xuống.
Tạp chí của Lady Whistledown, ngày 17 tháng 9 năm 1823
“Cô ta nhất định phải có một gián điệp trong gia đình này,” Anthony nói với Kate, lắc đầu. Kate cười to khi cô chải tóc, chuẩn bị lên giường.
“Cô ấy đã không nhận ra rằng hôm nay mới là ngày sinh nhật của anh, không phải hôm qua.”
“Chỉ là một chi tiết vặt.” Anh lầm bầm. “Cô ta phải có một gián điệp. Không có cách giải thích nào khác.”
“Cô ấy đã nói về mọi thứ khác rất đúng.” Kate không thể ngăn mình lưu ý. “Em nói với anh, em đã luôn ngưỡng mộ người phụ nữ đó về điều này.”
“Chúng ta không tệ đến thế.” Anthony phản đối.
“Chúng ta thật kinh khủng.” Cô đặt chiếc lược xuống và đi đến bên cạnh anh. “Chúng ta lúc nào cũng kinh khủng. Nhưng ít nhất thì chúng ta đã cố gắng.”
Anthony vòng hai cánh tay quanh eo vợ anh và tựa cằm lên đỉnh đầu cô. Có rất ít thứ có thể đem đến sự yên bình cho anh bằng việc đơn giản là chỉ ôm cô trong vòng tay. Anh không hiểu được có người đàn ông nào lại có thể sống sót mà không có một người phụ nữ để yêu.
“Đửa đêm rồi.” Kate thì thầm. “Ngày sinh nhật của anh gần như đã trôi qua.”
Anthony gật đầu. Ba mươi chín. Anh chưa bao giờ nghĩ anh sẽ thấy được ngày này.
Không, điều đó không đúng. Từ lúc anh để cho Kate vào trái tim anh, những nỗi sợ hãi của anh dần tan biến đi. Nhưng dù vậy, vẫn thật là tuyệt đến được tuổi ba mươi chín. Ổn định. Anh đã dành nhiều thời gian của ngày trong phòng làm việc của anh, nhìn chăm chú lên bức chân dung của cha anh. Và anh thấy mình trò chuyện. Hàng giờ liền, anh đã nói chuyện với cha anh. Anh nói với ông về ba đứa con của anh, về hôn nhân của các em trai em gái anh và con cái của họ. Anh nói với ông về mẹ anh, và bà đã tiếp tục vẽ tranh sơn dầu, và rằng bà thật sự giỏi. Và anh nói với ông về Kate, và cô đã giải phóng tâm hồn anh như thế nào, và về việc anh yêu cô quá nhiều.
Đó là, Anthony nhận ra, những gì mà cha anh đã luôn luôn mong mỏi cho anh.
Đồng hồ treo tường trên mặt lò sưởi bắt đầu điểm, và cả Anthony và Kate đều không nói gì cho đến khi tiếng chuông thứ mười hai vang lên.
“Vậy là thế đấy.” Kate thì thầm.
Anh gật đầu. “Hãy lên giường thôi.”
Cô di chuyển đi chỗ khác, và anh có thể thấy cô đang mỉm cười. “Đó là cách mà anh muốn kỷ niệm?”
Anh nắm lấy bàn tay cô và đưa nó lên môi anh. “Anh không thể nghĩ ra được cách nào hay hơn. Em có thể không?”
Kate lắc đầu, rồi cười khúc khích khi cô chạy đến giường. “Anh có đọc những thứ khác cô ấy đã viết trong bài báo không?”
“Người phụ nữ Whistledown đó sao?”
Cô gật đầu.
Anthony đặt tay anh ở hai bên người vợ anh và liếc mắt đưa tình với cô. “Nó là về chúng ta
Kate lắc đầu.
“Vậy thì anh không quan tâm.”
“Nó là về Colin.”
Anthony thở dài nhỏ. “Cô ta có vẻ viết về Colin khá nhiều.”
“Có lẽ cô ấy có một tình cảm quyến luyến với Colin.” Kate đề nghị.
“Lady Whistledown?” Anthony trợn tròn mắt. “Cái bà già lão luyện đó?”
“Cô ấy có thể không già đâu.”
Anthony khịt mũi một cách chế giễu. “Cô ta là một bộ xương già nhăn nheo và em biết điều đó.”
“Em không biết.” Kate nói, chuồn khỏi tầm tay của anh và trườn vào dưới tấm chăn. “Em nghĩ là cô ấy có thể trẻ đấy.”
“Và anh nghĩ,” Anthony tuyên bố, “rằng anh không muốn nói nhiều về Lady Whistledown lúc này.”
Kate mỉm cười. “Anh không muốn?”
Anh trượt vào chỗ nằm bên cạnh cô, những ngón tay anh đặt trên đường cong của hông cô. “Anh có những việc tốt hơn để làm.”
“Anh có?”
“Rất.” Môi anh tìm thấy tai cô. “Rất, rất, rất nhiều thứ tốt hơn để làm.”
* * *
Và trong một căn phòng ngủ nhỏ, được trang hoàng thanh lịch, không xa lắm từ Bridgerton House, một phụ nữ - không còn ở ngưỡng cửa của tuổi trẻ, nhưng chắc chắn là không hề nhăn nheo và già cỗi ở cái bàn của cô với một cây bút lông và lọ mực, rút ra một tờ giấy.
Vươn cổ từ bên này sang bên kia, cô đặt cây bút lông xuống tờ giấy và viết:
Tạp chí của Lady Whistledown,
ngày 19 tháng 9 năm 1823
A, Độc Giả Thân Mến, Bổn Tác Giả đã để ý...
Bổn Tác Giả không được mời.
Mặc dù vậy, các chi tiết của sự kiện này vẫn đến được với đôi tai luôn luôn lắng nghe của Bổn Tác Giả, và nó nghe có vẻ như là một buổi tiệc hài hước nhất. Bắt đầu buổi lễ là một bản hòa tấu ngắn: Lord thổi kèn trumpet và Lady Bridgerton thì thổi sáo. Mrs.Bagwell (em gái của Lady Bridgerton) cũng đã gợi ý là cô sẽ hòa tấu với cây đàn piano của cô, nhưng lời đề nghị của cô bị từ chối.
Theo như bà tử tước thừa kế, chưa bao giờ có một buổi hòa tấu nào chói tai hơn thế, và chúng ta được nói lại rằng rốt cuộc thì cậu Miles Bridgerton nhỏ đã đứng lên trên ghế và cầu xin cha mẹ cậu ngừng lại.
Chúng ta cũng được bảo rằng không có ai đã mắng cậu bé vì thô lỗ, nhưng lại chỉ thở những hơi dài nhẹ nhõm khi Lord và Lady Bridgerton đặt nhạc cụ của họ xuống.
Tạp chí của Lady Whistledown, ngày 17 tháng 9 năm 1823
“Cô ta nhất định phải có một gián điệp trong gia đình này,” Anthony nói với Kate, lắc đầu. Kate cười to khi cô chải tóc, chuẩn bị lên giường.
“Cô ấy đã không nhận ra rằng hôm nay mới là ngày sinh nhật của anh, không phải hôm qua.”
“Chỉ là một chi tiết vặt.” Anh lầm bầm. “Cô ta phải có một gián điệp. Không có cách giải thích nào khác.”
“Cô ấy đã nói về mọi thứ khác rất đúng.” Kate không thể ngăn mình lưu ý. “Em nói với anh, em đã luôn ngưỡng mộ người phụ nữ đó về điều này.”
“Chúng ta không tệ đến thế.” Anthony phản đối.
“Chúng ta thật kinh khủng.” Cô đặt chiếc lược xuống và đi đến bên cạnh anh. “Chúng ta lúc nào cũng kinh khủng. Nhưng ít nhất thì chúng ta đã cố gắng.”
Anthony vòng hai cánh tay quanh eo vợ anh và tựa cằm lên đỉnh đầu cô. Có rất ít thứ có thể đem đến sự yên bình cho anh bằng việc đơn giản là chỉ ôm cô trong vòng tay. Anh không hiểu được có người đàn ông nào lại có thể sống sót mà không có một người phụ nữ để yêu.
“Đửa đêm rồi.” Kate thì thầm. “Ngày sinh nhật của anh gần như đã trôi qua.”
Anthony gật đầu. Ba mươi chín. Anh chưa bao giờ nghĩ anh sẽ thấy được ngày này.
Không, điều đó không đúng. Từ lúc anh để cho Kate vào trái tim anh, những nỗi sợ hãi của anh dần tan biến đi. Nhưng dù vậy, vẫn thật là tuyệt đến được tuổi ba mươi chín. Ổn định. Anh đã dành nhiều thời gian của ngày trong phòng làm việc của anh, nhìn chăm chú lên bức chân dung của cha anh. Và anh thấy mình trò chuyện. Hàng giờ liền, anh đã nói chuyện với cha anh. Anh nói với ông về ba đứa con của anh, về hôn nhân của các em trai em gái anh và con cái của họ. Anh nói với ông về mẹ anh, và bà đã tiếp tục vẽ tranh sơn dầu, và rằng bà thật sự giỏi. Và anh nói với ông về Kate, và cô đã giải phóng tâm hồn anh như thế nào, và về việc anh yêu cô quá nhiều.
Đó là, Anthony nhận ra, những gì mà cha anh đã luôn luôn mong mỏi cho anh.
Đồng hồ treo tường trên mặt lò sưởi bắt đầu điểm, và cả Anthony và Kate đều không nói gì cho đến khi tiếng chuông thứ mười hai vang lên.
“Vậy là thế đấy.” Kate thì thầm.
Anh gật đầu. “Hãy lên giường thôi.”
Cô di chuyển đi chỗ khác, và anh có thể thấy cô đang mỉm cười. “Đó là cách mà anh muốn kỷ niệm?”
Anh nắm lấy bàn tay cô và đưa nó lên môi anh. “Anh không thể nghĩ ra được cách nào hay hơn. Em có thể không?”
Kate lắc đầu, rồi cười khúc khích khi cô chạy đến giường. “Anh có đọc những thứ khác cô ấy đã viết trong bài báo không?”
“Người phụ nữ Whistledown đó sao?”
Cô gật đầu.
Anthony đặt tay anh ở hai bên người vợ anh và liếc mắt đưa tình với cô. “Nó là về chúng ta
Kate lắc đầu.
“Vậy thì anh không quan tâm.”
“Nó là về Colin.”
Anthony thở dài nhỏ. “Cô ta có vẻ viết về Colin khá nhiều.”
“Có lẽ cô ấy có một tình cảm quyến luyến với Colin.” Kate đề nghị.
“Lady Whistledown?” Anthony trợn tròn mắt. “Cái bà già lão luyện đó?”
“Cô ấy có thể không già đâu.”
Anthony khịt mũi một cách chế giễu. “Cô ta là một bộ xương già nhăn nheo và em biết điều đó.”
“Em không biết.” Kate nói, chuồn khỏi tầm tay của anh và trườn vào dưới tấm chăn. “Em nghĩ là cô ấy có thể trẻ đấy.”
“Và anh nghĩ,” Anthony tuyên bố, “rằng anh không muốn nói nhiều về Lady Whistledown lúc này.”
Kate mỉm cười. “Anh không muốn?”
Anh trượt vào chỗ nằm bên cạnh cô, những ngón tay anh đặt trên đường cong của hông cô. “Anh có những việc tốt hơn để làm.”
“Anh có?”
“Rất.” Môi anh tìm thấy tai cô. “Rất, rất, rất nhiều thứ tốt hơn để làm.”
* * *
Và trong một căn phòng ngủ nhỏ, được trang hoàng thanh lịch, không xa lắm từ Bridgerton House, một phụ nữ - không còn ở ngưỡng cửa của tuổi trẻ, nhưng chắc chắn là không hề nhăn nheo và già cỗi ở cái bàn của cô với một cây bút lông và lọ mực, rút ra một tờ giấy.
Vươn cổ từ bên này sang bên kia, cô đặt cây bút lông xuống tờ giấy và viết:
Tạp chí của Lady Whistledown,
ngày 19 tháng 9 năm 1823
A, Độc Giả Thân Mến, Bổn Tác Giả đã để ý...
Tác giả :
Julia Quinn