Thê Tử Phản Bội Của "Mặt Quỷ"
Chương 9
Cuối năm là Tổng tuyển cử quốc hội, Hạ Đông Bình là một trong những ứng cử viên của đảng phái, ông sớm đã được chọn là người đại diện, đêm nay vì muốn kiếm phiếu tranh cử nên mới tổ chứ một bữa tiệc thiết đãi trọng đại thế này.
Tham dự hội nghị này đều là những chính – thương nhân vật nổi tiếng (chính trị nhân và thương nghiệp nhân), những lão đại (xã hội đen) chiếm vị trí quan trọng, mấy trăm bàn tiệc được đặt, náo nhiệt vô cùng, nhiều danh nhân nổi tiếng không phải chỉ vì kiếm mấy lá phiếu, đồng thời cũng là vì nâng cao khí thế bầu cử.
Ngồi trong yến hội, Hạ Mộ Nghiên mặt lạnh nhìn mọi chuyện.
Nam nhân chỉ coi trọng tiền tài cùng danh vọng cô không có hứng thú, một chút hứng thú cũng không có, nhưng mà thân là nữ nhi của Hạ Đông Bình, thê tử của La Kế Đường, có hoàn toàn không có lý do vắng mặt, chỉ có thể ngoan ngoãn theo đuôi chồng mình, ngồi ở thế giới không thuộc về mình này.
Bữa tiệc như ngày hôm nay là do Hạ Đông Bình - kim chủ lớn nhất tổ chức, La Kế Đường đương nhiên không thể vắng mặt mà cũng sẽ không vắng mặt, hơn nữa đường đường mang tiếng là đưa thê tử mình ra ngoài ăn tiệc.
Từ lúc xuất môn đến bây giờ, hai người vẫn bảo trì một khoảng cách cùng im lặng nhất định, không ai nói với ai một câu,thậm chí còn chưa liếc mắt nhìn nhau một cái: trừ bỏ lạnh lùng, thì không còn gì khác.
Tiếp đến trăm ngàn khách nhân,kế phụ cùng mẫu thân không hề để ý tới thái độ kì lạ của hai người bọn họ, vì thế Hạ Mộ Nghiên cũng vui vẻ thoải mái, không cần giải thích những vấn đề mà mình không muốn nói, chỉ cần ngoãn ngoãn đứng bên cạnh La Kế Đường, sắm tốt vai La thiếu phu nhân, chờ bữa tiệc kết thúc lại có thể trở về nhà.
Đây là tình trạng hôn nhân về sau của cô.
Trước mặt của người ta cô là La thiếu phu nhân, sau lưng người ta cô lại trở thành Hạ Mộ Nghiên cô độc một mình. Nếu La Kế Đường không buông tha cho cô, cuộc sống sau này của cô chỉ có thể như thế.
Vì lợi ích của bản thân, La Kế Đường hiển nhiên sẽ không buông tha cho cô rời đi, trừ phi một ngày kia Hạ Đông Bình không hề còn quyền lực nữa, bởi vậy mà cô không còn giá trị lợi dụng nữa, nếu không chỉ có thể sống bên cạnh nam nhân lạnh lùng lý trí này, yên lặng chấp nhận tư vị bị người mình yêu xem thường, đây là vận mệnh mà trời ban cho Hạ Mộ Nghiên cô. Đến bây giờ, cô không thể không tin tưởng cái gọi là vận mệnh, không thể không tin tưởng sự thực “Trời sinh mệnh khổ” là như thế nào.
Nếu không phải như thế, Vì sao ngay từ nhỏ cô liền bị người ta ghẻ lạnh ? Nếu không phải như thế, La Kế Đường vì sao không chọn Hạ Mạn Đình xinh đẹp động lòng người mà lại chọn cô ? Nếu không phải như thế, vì sao trên lưng cô tự dưng lại đeo cái tội danh mà chính cô không làm ?
Bất đắc dĩ nghĩ đến số phận vô tình, trong ngực bỗng cảm thấy rất bực mình.
Nhìn La Kế Đường một cái, thấy anh đang cùng người đến kính rượu hàn huyện, hoàn toàn không để ý đến sự tồn tại của cô, vì thế cô yên lặng đứng dậy, chậm rãi đi ra khỏi thế giới huyện náo ồn ào này, đi ra khỏi tầm mắt của nam nhân làm cô tan nát cõi lòng kia.
“Hô…” Đi vào vườn hoa đối diện quảng trường tổ chức yến hội, Hạ Mộ Nghiên dùng sức thở ra một hơi, giống như muốn thả trôi tất cả những nỗi lòng bực mình trong thời gian qua ra.
Ban đêm công viên yên tĩnh không tiếng động, so với cái thế giới ồn ào náo nhiệt trong kia thật quá đối lập nhau.
Một mình đi lẫn vào ánh đèn đường màu vàng, Hạ Mộ Nghiên lẳng lặng lui vào một góc, tính chờ yến hội kết thúc thì âm thầm quay về, dù sao việc xã giao bận rộn anh cũng không chú ý tới sự có mặt của cô.
Nhắm hai mắt lại, cô cố gắng làm cho đầu óc mình trống rỗng, không muốn tìm cách xoay chuyển tình thế hiện tại, không muốn đụng đến nỗi đau khắc cốt ghi tâm.
Gió đêm nhè nhẹ thổi thấm lạnh cái không gian yên tĩnh, cũng thấm lạnh cái tâm tình đang phập phồng không yên của cô.
“Vì sao lại ở một mình chỗ này ?”
Đột nhiên, một giọng nữ kiều thái truyền đến, tâm tư hỗn loạn thật vất vả mới bình tĩnh lại.
Bỗng dưng mở mắt ra, liền nhìn thấy Hạ Mạn Đình cười cười đứng ở trước mặt .” Cô…”
“Sắc mặt chị thoạt nhìn không tốt lắm, có tâm sự gì sao ?” Cô chủ động ngồi xuống bên cạnh Hạ Mộ Nghiên, vẻ mặt quan tâm hỏi.
“Tôi…” Hạ Mộ Nghiên muốn nói lại thôi.
Cô nên nói như thế nào? Chuyện vợ chồng cãi vã riêng tư cô khó có thể mở miệng, huống hồ mặc dù cô cùng muội muội bắt tay làm hoà, nhưng giao tình của hai người vẫn chưa đủ để cô có thể tin tưởng thổ lộ tất cả, hơn nữa đầu sỏ gây ra vụ này là bạn trai của muội muội, vì thế cô lại càng không muốn nói ra, tránh cho mọi việc càng thêm hỗn loạn.
“Cô làm sao biết được tôi ở trong này ?” Cô đơn giản thay đổi đề tài.
“Vừa nãy em thấy chị một mình rời khỏi bữa tiệc, em lo lắng liền đi ra theo.” Hạ Mạn Đình đưa túi hồng trà đệ nhất quán cho cô.”Nhạ, đây là đồ uống chị thích nhất…”
Cô nhận lấy túi hồng trà.”Nơi này im lặng, không khí thật tốt, chúng ta tỷ muội liền vừa uống vừa tán gẫu đi.”
“Cám ơn.” Đối với sự quan tâm bất thình lình của muội muội, cô có chút kinh ngạc, nhưng mà vẫn nhận lấy túi đồ uống uống mấy ngụm, cô không nghĩ chà đạp lên hảo ý của người ta.
“Cảm tạ cái gì?” Hạ Mạn Đình cười cười, cũng không quên tiếp tục chủ đề ban đầu, “Chị cùng anh rể sao vậy ? Em thấy bộ dáng hai người rất mệt mỏi, nhất là chị, chẳng những sắc mặt tái nhợt còn gầy đi rất nhiều, thoạt nhìn như thể vất vả quá.” Cô vỗ vỗ tay tỷ tỷ .”Có chuyện gì không thể nói với muội muội này được thế ? Nếu anh rể dám khi dễ chị, em sẽ kêu baba giúp chị dạy hắn.”
Nghe vậy, Hạ Mộ Nghiên nhịn không được cười khổ.
La Kế Đường đối với Hạ Đông Bình mà nói đều quan trọng hơn hết thảy, cho dù anh đem cô chặt làm tám khúc (ta thề ta dịch sát nghĩa), kế phụ chắc cũng chẳng thèm hỏi một câu, nói gì đến dạy bảo anh.
“Rất nhiều chuyện tôicũng không biết nên nói như thế nào.” Chăm chú nhìn túi đồ uống trong tay, cô bỗng cảm thấy chua sót.”Dù sao ngày nào cũng như ngày nào, hết thảy cứ để vận mệnh an bài, nếu không thể thay đổi vận mệnh cả bản thân, vậy đành phải nhận nó thôi.”
“Vận mệnh an bài?” Hạ Mạn Đình cười nhẹ.”Chị nói rõ được không, em nghe vẫn chưa hiểu lắm.”
Không hiểu? Cô ta đương nhiên làm sao có thể hiểu, thiên chi kiều nữ giống như cô ta, làm sao có thể hiểu được nỗi khổ sở của cô ?
“Không hiểu càng tót, tốt nhất vĩnh viễn đừng hiểu.” Hạ Mộ Nghiên thở dài, sau đó lại uống thêm mấy ngụm đồ uống.
“Em không bao giờ tin cái gì mà vận mệnh an bài.” Hạ Mạn Đình cười nói: “Vận mệnh là có thể thay đổi, chỉ cần biết cách khống chế, dù cho vận mệnh cũng có thể tuỳ theo ý mình.” Cô ta cười như không cười.”Tựa như vận mệnh của chị.”
Hạ Mộ Nghiên hơi hơi sửng sốt.”Vận mệnh…. Của tôi ?”
“Chị cho rằng mọi chuyện xảy ra như ngày hôm nay đều là trên trời an bài sao ?” Hạ Mạn Đình lắc đầu.”Sai lầm rồi, tất cả đều sai lầm rồi.” Vẻ mặt cô ta tràn đầy đắc ý.”Là tôi, tôi chính là người khống chế vận mệnh của chị.”
Phanh ——
Tayhơi run, đồ uống bỗng rơi xuống đất.
“Cô… Có ý tứ gì?” Hạ Mộ Nghiên khiếp sợ nhìn cô ta.
“Có ý tứ gì?” Hạ Mạn Đình cười lạnh.”Chị thật sự nghĩ đến mình có sức quyến rũ khôn cùng, ngay cả bạn trai của tôi cũng bị chị hấp dẫn sao ?”
Cô khoa trương cười khẩy hai tiếng, “Đừng choáng váng, trừ bỏ La Kế Đường mắt chó mù đường (em lại thề là dịch sát nghĩa), cũng chẳng ai thèm coi trọng một nữ nhân khô khan không thú vị như chị ? Là tôi kêu hắn cố tình giả ý hôn chị, sau đó kêu phóng viên chụp ảnh, mục đích là cho chồng của chị hiểu nhầm.”
Hạ Mộ Nghiên kinh hách không thể nói nên lời.
“Theo đúng ý tứ của tôi, là muốn cho chuyện này thành đầu đề của mấy tờ báo bát quái, ha ha, thê tử tân hôn của La Kế Đường hồng hạnh vượt tường (ngoại tình), tiêu đề này thật kích thích cỡ nào, chính vì thế mặt mũi hắn không còn chỗ nào để sẽ đem chị đá ra khỏi của, ngươi sẽ trở thành một La thiếu phu nhân thất bại. Đáng tiếc…” Cô ta hừ một tiếng.”Tên phóng viên ngu ngốc kia cư nhiên ngu tới mức tìm đến La Kế Đường muốn xin đểu, chẳng những không lấy được tiền, còn bị đánh cho một trận.”
“Bất quá cũng không sao cả !” Hạ Mạn Đình cười cười.”Như thế này cũng làm cho chị nếm không ít đau khổ rồi. Nói cho tôi biết, La Kế Đường giáo huấn chị như thế nào ? Hắn đánh chửi chị, hay là khổ hình tra tấn chị ? Nói cho em nghe một chút, em rất thích chia sẻ tâm sự với chị.”
Thì ra, thì ra …
“Cô ——” quá độ khiếp sợ cùng phẫn nộ, làm cho Hạ Mộ Nghiên không nói nên lời.
“Chị rất yêu La Kế Đương phải không ?” Hạ Mạn Đình vẫn chưa buông tha cô dễ dàng như vậy. “Đừng nói với tôi là chị không thương hắn, thời điểm chị nhắc đến hắn bộ dáng mặt đỏ buồn cười, đến người ngu ngốc cũng nhận ra.”
Cô ta ác độc cười nói: “Nói cho tôi biết, bị chính người nam nhân mình yêu nhất oán hận có phải hay không rất thống khổ ? Hay là đối với chị mà nói ngược lại lại là một loại hưởng thụ ? Nói không chừng loại người tạp chủng như mày có gien ngược dâm trên người…”
Kích động run run , Hạ Mộ Nghiên trừng mắt nhìn khuôn mặt xinh đẹp nhưng ác độc như ác ma dưới địa ngục.
Cô đã làm gì mà phải chịu đựng sự trả thù tàn bạo của Hạ Mạ Đình như vậy ? Cô không hiểu, thật sự không hiểu.
“Cô… Vì cái gì…” Cổ họng tắc nghẽn miễn cưỡng phát ra một tia âm thanh.
“Vì cái gì?” Hạ Mạn Đình âm trầm không nể mặt.”Rất đơn giản, Hạ Mạn Đình tao không chiếm được cái gì, ngươi cũng đừng mơ tưởng có được.” Cô oán hận nói: “người vốn nên gả cho La Kế Đưởng phải là tao, người nên trở thành La thiếu phu nhân tôn quí phải là tao, người nên trở thành ánh sáng tiêu điểm là tao, mày cố tình cướp đi hết thảy những gì vốn thuộc về tao, mày chỉ là kẻ tầm thường, dựa vào cái gì lại có hết thảy? Dựa vào cái gì lại có những thứ tốt hơn tao ?”
“Cô hơi quá đáng rồi đó!” Hạ Mộ Nghiên bi phẫn kêu: “Từ nhỏ đến lớn cô muốn cái gì đều có cái đó, cha mẹ đều chăm lo cho cô, sủng cô, cô đã có rất nhiều thứ mà tôi không có, như vậy cô còn không thấy đủ sao ? Vì sao còn muốn cướp của người chỉ có hai bàn tay trắng như tôi ? Vì sao ngay cả một chút hạnh phúc nhỏ nhoi cũng không để cho tôi…”
“Bởi vì mày không có tư cách có hạnh phúc, càng không có tư cách hơn tao, trong mắt tao mày chỉ là một kẻ dư thừa.” Ngón trỏ cô ta chỉ thẳng hướng chóp mũi Hạ Mộ Nghiện châm chọc.
Kẻ dư thừa ?
Tuy rằng sớm hiểu được chuyện này là thật, nhưng mà nghe lời nói tàn khốc từ trong miệng Hạ Mạn Đình, Hạ Mộ Nghiên vẫn đau lòng tột đỉnh như trước.
“Như thế nào? Hận tao sao?” Thấy dung nhan cô trắng bệch thống khổ, Hạ Mạn Đình sung sướng hưởng thụ.
“Cứ việc hận tao đi, mày hận càng sâu chứng tỏ thống khổ trong lòng mày càng sâu, mày càng hận tao, tao lại càng vui vẻ.”
Cô ta cười đến quỷ dị.”Chuyện chút nữa qua đi, chỉ sợ mày còn có thể càng hận tao.”
“Cô có ý tứ gì ?” Cô ta cười thật không có hảo ý, làm Hạ Mộ Nghiên kinh hãi.
Hạ Mạn Đình cười tủm tỉm xem cô.”Mày vẫn không nhận ra rằng mày bắt đầu choáng váng sao ?”
“Tôi…” Mới vừa rồi cảm xúc quá độ kích động làm cho cô xem nhẹ phản ứng của bản thân, sau khi muội muội nhắc nhở, Hạ Mộ Nghiên mới ẩn ẩn cảm thấy không khoẻ. Cô chẳng những có chút choáng váng đầu, hơn nữa tứ chi vô lực.
“Vừa rồi tao đã hạ dược trong hồng trà của mày.”Cô chỉ chỉ cốc nước vừa bị Hạ Mộ Nghiên quá kích động mà đánh đổ.”Thuốc kích thích mày có từng nghe qua phải không, tuy là mày uống không nhiều lắm, bất quá thần trí nhất định không rõ, toàn thân sẽ mê man, chỉ có thể tuỳ người khác bài bố.”
“Cô, cô rốt cuộc còn muốn làm gì?” Nữ nhân này đã muốn hại cô đến thảm, hiện tại cư nhiên còn không dừng tay, hình như còn muốn dùng phương pháp ác độc nào đó chỉnh cô.
“Không có gì, chính là tình toán huỷ mày hoàn toàn thôi.” Hạ Mạn Đình từng chút từng chút nói ra kế hoạch của bản thân mì nh.
“Chờ sau khi mày không thể nhúc nhích, tao sẽ gọi người hảo hảo yêu thương mày, sau đó thay mày chụp mấy tấm ảnh thâu hoan. Ha ha, tân hôn thê tử của La Kế Đường không chịu được cô đơn, thừa dịp yên hội bận rộn lui đến vườn hoa cùng tình nhân hẹn hò.”
Cô ta vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn hoảng sợ của Hạ Mộ Nghiên.
“Đương nhiên lần này, ảnh chụp tao sẽ tự tay giao cho giới truyền thông, lần này khẳng định người sĩ diện như La Kế Đường sẽ đem mày đá ra khỏi cửa, mà La thiếu phu nhân thất bại như mày cũng suốt đời mang cái tội danh lăng loàn, cả đời này không ngẩng đầu lên được. Mày xem, kế hoạch của tao có phải thực hoàn mỹ hay không ?” Cô đắc ý cười, từ trong túi xách lấy một chiếc máy ảnh.
Hạ Mộ Nghiên đương nhiên sẽ không ngồi chờ chết.
Cô hoảng hốt vực dậy thân thể hư nhuyễn, ý đồ muốn thoát khỏi Hạ Mạn Đình, thoát khỏi cái kế hoạch ác độc của cô ta.
“Đừng lãng phí khí lực, mày trốn cũng không thoát đâu.” Cười lạnh, Hạ Mạn Đình đứng dậy đuổi theo cô.
Hạ Mộ Nghiên không thèm để ý tới lời nói trào phúng của cô ta, chỉ có hết sức bước những bước chân nặng nề, liên tiếp bước hướng đến cổng vườn hoa. Hiện tại toàn bộ đầu óc cô chỉ óc một ý nghĩ duy nhất —— dùng tất cả sức lực cuối cùng của mình thoát khỏi nơi này.
Nhưng mà chưa đi được đến mười bước, trước mắt đột nhiên xuất hiện một bóng dáng cao lớn chặn ngang đường đi của cô.
Chưa kịp thấy rõ gương mặt đối phương, cổ tay cô đã bị người ta nắm chặt, sau đó lôi kéo cô đi về hượng Hạ Mạn Đinh.
“Đừng mà… Mau buông tay ra…” Cô giãy dụa, nhưng không thoát được sự kìm kẹp của đối phương.
Rất nhanh, cô bị người đó đẩy ngồi xuống cái ghế đá vừa đứng dậy.
Hạ Mạn Đình sớm đứng ở một bên cười nhìn.”Tao không phải bảo mày đừng uổng phí khí lực sao? Vì sao lại không nghe lời tao nói ?” Cô ta quay đầu hướng nam nhân bên cạnh bĩu môi.”Uy, Thời gian đến rồi, có thể động thủ.”
“Ngay ở trong này sao?” Nam nhân cười hỏi.
“Ở trong này thì làm sao ? Ánh sáng mĩ, không khí thoáng, huống hò chỉ là giả vờ giả vịt, đâu có bảo anh phải thật sự làm gì ?” Cô ta nhướn đôi lông mày hỏi.”Loại nữ nhân nhạt nhẽo như nước lã này mà anh cũng muốn sao ?”
“Vậy được rồi!” Xem bối cảnh gia đình của Hạ Mạn Đình, nam nhân đối cô nói gì nghe nấy.
Có được nữ nhân này, hắn ước chừng phải phấn đấu hai mươi năm.
Hạ Mộ Nghiên nhận ra nam nhân này, hắn chính là bạn trai Hạ Mạn Đình – Trác Ứng Kì, cũng chính là người lúc ấy khinh bạc cô. Ngã xuống ghế lạnh, cô kinh hoàng muốn chạy trốn, nhưng mà tác dụng cảu thuốc bắt đầu phát tác, sức lực cảu cô cũng theo đó mà dần cạn kiệt.
Trác Ứng Kì rất nhanh đi đến trước người cô, động thủ vởi bỏ quần áo trên người cô.
Ý thức còn sót lại làm cô kháng cự theo bản năng.
“Đừng mà, đừng đụng vào người tôi…” Trừ bỏ vài câu chống cự yếu ớt, môi mấp máy căn bản không thốt ra nửa tiếng kêu, hai tay yếu đuối như thể treo vô số quả tạ.
Đừng mà,đừng đối xử với cô như vậy, cô không muốn La Kế Đường lại hiểu lầm cô, cô không muốn…
Trong lòng đau kịch liệt, nước mắt chảy xuống, cô lại không có cách thay đổi tất cả những chuyện này, dược lực từng chút từng chút kiểm soát thân thể cô, cô cơ hồ sắp hôn mê.
“Các ngươi đang làm trò gì?”
Mơ hồ, cô tựa hồ nghe thấy một tiếng thét to.
Có, có người đến sao?
Thần trí mơ hồ không thể nhận thức được nữa.
Thanh âm nữ nhân kinh hô cùng tiếng kêu thảm thiết của nam nhân là điều cuối cùng cô nghe được.
“Đừng mà … Đừng mà… Đừng làm như vậy với tôi …” Sau khi thoát khỏi ác mộng tra tấn liên tiếp, Hạ Mộ Nghiên rốt cục tỉnh lại.
Cô sợ hãi nhìn bốn phía, mới phát hiện chính mình nằm ở trên giường —— chính mình nằm ở trên giường.
Này rốt cuộc là…
Trước khi hôn mê cô nhớ rõ có người muốn làm hại cô, còn sau đó chuyện gì xảy ra một chút ấn tượng cô cũng không có, càng không rõ vì sao mình trở về nhà được, lại còn nằm trên giường của mình.
A! Khi chuyển mắt sang bên cạnh thấy một người nam nhân ngồi bên cạnh giường, Hạ Mộ Nghiên trong lòng run sợ ngồi dậy.
La Kế Đường hai tay giao nhau ở trước ngực, nhìn cô không chớp mắt.
Một trận run rẩy lủi qua lưng.
Anh, anh đang suy nghĩ cái gì ? Có phải hay không lại hiểu lầm cô?
“Em tỉnh rồi.” Không lạnh lùng giống như trước, thah âm của anh ôn nhu thần kì.
“Cảm giác thế nào? Có phải rất khát hay không ?” Anh chủ động cầm chén nước trên tủ bên đầu giường đưa đến bên môi cô.”Uống nhiều nước một chút, như vậy mới có thể mau chóng đêm dược lực trong cơ thể em bài trừ.”
Anh, anh biết cô bị hãm hại ? Nói như vậy…
“Anh, anh đều đã biết?” Hạ Mộ Nghiên kích động cầm tay anh.”Tôi không có, tôi không có làm chuyện gì có lỗi với anh, tôi thật sự không có, cho tới bây giờ vốn không có…” Nói đến đây, cô nhịn không được lại nghẹn ngào.
“Anh biết, anh cái gì cũng đều biết rồi.” La Kế Đường vuốt mái tóc cô nhẹ giọng nói: “Ngoan, trước uống nước, có chuyện gì chúng ta nói sau.”
Đúng vậy, hắn đã muốn hiểu được hết thảy.
Bởi vì tối hôm qua Hạ Mộ Nghiên đi ra ngoài lâu quá, hắn có chút lo lắng, vì thế ra lễ tân hỏi nơi cô đi, khi hắn tìm được đến chỗ vườn hoa, liền nhìn thấy Hạ Mạn Đình đang chụp ảnh cho một đôi nam nữ trên ghế đá, mà nữ nhân kia không phải là người lạ, mà chính là thê tử của hắn.
Thấy cô quần áo không chỉnh, ngất xỉu trên ghế đá mặc kệ người ta xâm lược, hắn có ngu cũng hiểu được sự tình không thích hợp, sau một quyền đấm văng tên khốn khiếp dám đụng vào người thê tử hắn, hắn lập tức bắt được Hạ Mạn Đình đang muốn chạy trốn, bức bách cô ta phải nói ra sự thực.
Sau khi biết chân tướng sự thực, hắn hối hận tột đỉnh. Hắn chẳng những hiểu lầm thê tử của mình, còn làm mọi cách hạ nhục cô, thậm chí làm cho cô mất đi đứa nhỏ. Hắn hiểu được chính mình có boa nhiêu quá đáng, thậm chí đáng giận, cho nên liều mạng nghĩ biện pháp hy vọng chuộc lại những lỗi lầm đã gây ra.
Đương nhiên trước đó, hắn đã trừng phạt hai tên thủ phạm gây nên chuyện này, nam nhân đại khái phải chống nạng đi lại ba tháng, nữ nhân hai má nhất định bầm tím hơn 2 tuần.
Nếu không phải nể mặt Hạ Đông Bình, hai người kia kết cục cam đoan càng thê thảm.
Hạ Mộ Nghiên tiếp nhận cốc nước, yết hầu khô nóng khiến cô tham lam uống một hơn hết sạch, một đôi đôi mắt đẹp cũng không ngừng liếc về phía La Kế Đường đang ngồi, quan sát phản ứng
Bởi vậy… Anh sẽ không hiểu lầm cô, không thương tổn cô, không lạnh lùng đối đãi cô, có phải hay không?
“Thực xin lỗi.” La Kế Đường chủ động mở miệng hướng cô nói xin lỗi .”Tôi không nên không tin em, không nghe em giải thích, xin em tha thứ cho tôi được không?” Hắn nhìn trộm cô.”Tôi… Không biết nên nói cái gì mới có thể được em tha thứ, chỉ cần em chấp nhận tha thứ cho tôi, tôi, tôi nguyện ý làm một chuyện gì cho em.”
Hắn đã suy nghĩ thật lâu, vẫn không nghĩ ra biện pháp gì cso thể thập toàn thập mỹ bù đắp lại sai lầm của mình, cho nên thẳng thắn đưa ra chi phiếu, để cho co tự điền vào con số đi. (cái này là tác giả ví von thôi chứ thật sự không có cái chi phiếu hay con số nào sất)
“Thật không?” Thấy hắn thật cẩn thận, Hạ Mộ Nghiên hốc mắt hơi hơi nóng lên, trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào.
“Kia… chuyện ly hon anh có thể đáp ứng em không ?” Đôi mắt đẹp ngập nước cố ý nhìn hắn.
Mặt La Kế Đường nhất thời cứng đờ.”Chỉ có chuyện này là không được.” Khẩu khí của anh có điểm hung.
“Anh không phải nói chuyện gì đều chấp nhận làm cho em sao?” Cô lấy chính lời nói của hắn hỏi lại hắn.
“Đúng, chuyện gì cũng được.” Hắn quyết định làm kẻ cãi cùn.”Nhưng trừ bỏ chuyện này ra.”
“Tốt lắm.” Cô hơi hơi cong lên khóe miệng.”Em, em hy vọng anh có thể làm một chuyện cho em…”
“Em nói đi.” Mặc kệ cô đưa ra cô đưa ra yêu cầu gì hẵn cũng đều làm theo, hắn không sợ cô yêu cầu hắn lên núi đao xuống biển lửa gì hết.
“Có thể hay không xin anh tin tưởng em, đối với em tính nhiệm nhiều hơn một chút.” Cô nhẹ giọng nói: “Không ai biết về sau còn phát sinh chuyện gì, em khống nghĩ lúc nào cũng phải lo lắng vì bị anh hiểu nhầm, như vậy thực sự rất rất mệt mỏi…”
Hiểu biết tâm bệnh thuở nhỏ của hắn, Hạ Mộ Nghiên không thể không đưa ra cái yêu cầu này, cô hy vọng nam nhân trước mắt này có thể học được cách tin tưởng người khác, ít nhất là tin tưởng thê tử của mình, hy vọng từng chút một có thể hiểu ra được rằng không phải bất cứ người phụ nữ nào cũng là kẻ phản bội, lại càng không phải bất cứ người phụ nữ nào cũng ruồng bỏ nam nhân yêu mình.
“Nếu anh thật sự làm không được…” Cô phiếm đỏ hốc mắt.”Vậy thả em đi, Em… Em không còn cách nào thừa nhận chuyện anh hiểu lầm, anh có biết em đau khổ biết bao sao ?”
Nhớ tới những dày vò ngày trước, nước mắt cô lại chảy dài xuống hai gò má.
“Thực xin lỗi, thật sự thực xin lỗi…” Đau lòng nắm chặt tay cô, La Kế Đường cắn chặt răng quyết tâm.”Vì em, tôi sẽ cố gắng học cách không tuỳ tiện ghen.”
Trải qua giáo huấn lần này, hắn tuyệt đối sẽ kiềm chế bệnh đa nghi chết tiệt của mình, tuyệt không cho phép nỗi lo lắng ngày bé tác động vào cuộc sống của hắn.
Ghen?Namnhân này nói anh vì cô mà ghen ?
Kinh ngạc không ngờ, hai mắt đẫm lệ của cô mở to nhìn anh.
“Sao lại nhìn tôi như vậy ?” Hắn không được tự nhiên hỏi cô.”Tôi nói gì không đúng sao? Tôi là chồng của em, đương nhiên không thể nhin em đi qua đi lại cùng tên nam nhân khác được.”
Thật không ? Cô muốn biết đây chỉ là dục vọng độc chiếm của nam nhâm, hay là hắn để ý đến cô bao nhiêu ?
“Anh ghen…” Hạ Mộ Nghiên cẩn thận dò hỏi.”Là vì để ý em sao?”
“Nếu tôi không cần em, vậy tốn nhiền khí lực tức giận với em như vậy làm cái gì ?” La Kế Đường khẩu khí lại hung lên, đường cong trên gương mặt cứng ngắc. (mình nghĩ là anh ý ngượng hahaha….)
Không nói gì, lệ cô lại rớt xuống.
“Làm sao vậy?” Hắn không khỏi hoảng lên.”Uy, lại, lại làm sao vậy? Em đừng khóc được không? Có chuyện gì không thể nói sao ?”
Nữ nhân này có chuyện gì vậy ? Sao hôm nay đặc biệt thích khóc …
“Không thể tưởng tượng được trên đời này còn có người để ý em…” Cô nức nở lau đi những giọt nước mắt vui sướng
“Em đúng là ngốc…” Đau lòng nhưng yên tâm, anh dang tay ôm chặt cô vào lòng.
Nằm trong lồng ngực ấm áp của anh, cô thỏa mãn thở ra một hơi.
Đúng vậy, như vậy là đủ rồi, chỉ cần trong lòng anh có cô, cô đã mãn nguyện lắm rồi.
Bàn tay nhỏ bé mảnh khảnh nắm chặt lấy vạt áo trước ngực anh.
“Em không mong tình yêu của mình được hồi báo…” Cô thì thào nói nhỏ.”Chỉ mong anh đừng không để ý đến em, đừng hung hăng với em, ngẫu nhiên nhớ đến em, ngẫu nhiên ôm em…” Cô thổ lộ những tâm tình giấu kín trong lòng mình.
La Kế Đường càng thêm căng thẳng
Cô, cô thương anh ? Nữ nhân lúc trước luôn mồm nói không muốn gả cho anh nói thương anh ?
Vô cùng kinh hỉ nhanh chóng thay thế cảm xúc ngạc nhiên.
“Yêu tôi vì sao không nói?” Ngữ khi anh hung hăng, giống như trách cứ tiểu hài tử không hiểu chuyện.
“Anh nghĩ em làm sao dám nói ?” Lưu luyến cọ xát trong lồng ngực kiên cố của anh .”Em hiểu anh vì sao lại lấy em, nói ra chỉ làm anh cười em tự mình đa tình thôi.”
“Bất quá hiện tại không giống nhau.” Đầu ngón tay cảu cô nhẹ nhàng sờ lên vết sẹo trên mặt anh.”Anh đã có chút để ý em, nên sẽ không giễu cợt em có phải không ?”
Có chút để ý? Anh đâu chỉ có chút để ý mà thôi !
Từ khi ý thức được anh không thể buông tha cho cô suốt kiếp này, La Kế Đường cũng đã hiểu được tâm sự của mình.
Anh thế nhưng có thể yêu một nữ nhân, không những thế còn là một nữ nhân dùng để trao đổi lợi ích.
“Ngu ngốc!” Hắn cười mắng yêu cô, ôm cô càng chặt hơn .”Tôi làm sao mà cười em được , tôi cũng yêu em a !”
Yêu?
“Anh…” Nước mắt lại đong đầy khóe mắt cô.
“Lại làm sao vậy?” Thấy mắt cô lại ậng nước, anh nhịn không được thở dài.
“Em còn tưởng rằng cả đời này cũng không thể nghe được câu nói đấy từ miệng anh …”
La Kế Đường nâng chiếc cằm nhỏ của cô lên.”hiện tại em nghe rõ chứ.”
“Ân…” Cô gật gật đầu.
“Vậy em không có chút nào phản ứng lại sao ?” Anh làm bộ tức giận nhíu mày.
Hạ Mộ Nghiên rưng rưng miệng cười ôm lấy cổ anh, lần đầu tiên chủ động hôn lên môi anh.
Rất nhanh, anh đã hóa bị động thành chủ động, cuồng dã xâm nhập cái miệng nhỏ nhắn của cô, qua một lúc lâu lâu lắm, đến lúc cô thở không nổi mới buông cô ra.
“Nếu em đã nói yêu tôi, vậy từ giờ trở đi cấm không được nhắc đến hai chữ ly hôn.” Anh trịnh trọng cảnh cáo.”Vĩnh viễn không được nhắc đến, rõ chưa?”
Cô cắn cắn môi dưới, trừng mắt nhìn.”Chỉ cần anh đừng làm bộ hung thần ác sát dọa em sợ…”
“Đứa ngốc!” Anh ngã người đem cô đẩy ngã xuống đệm.”Về sau tôi yêu em, sủng em còn không kịp nữa, làm sao có thời gian rảnh dọa nạt em…” Anh cười nhẹ tay bắt đầu cởi quần áo của cô.”Tựa như như bây giờ…”
Mặt đỏ lựng, nữ nhân ngượng ngùng thừa nhận nam nhâm âu yếm.
Ân, xem ra ông trời không chán ghét cô như vậy.
Tuy rằng nhiều lần đau khổ, nhưng vẫn an bài cho cô một kết cục tốt đẹp.
Ai nói Hạ Mộ Nghiên cô nhất định trời sinh mệnh khổ ?
Phải nói là… Trước khổ sau ngọt, đúng không?
Tham dự hội nghị này đều là những chính – thương nhân vật nổi tiếng (chính trị nhân và thương nghiệp nhân), những lão đại (xã hội đen) chiếm vị trí quan trọng, mấy trăm bàn tiệc được đặt, náo nhiệt vô cùng, nhiều danh nhân nổi tiếng không phải chỉ vì kiếm mấy lá phiếu, đồng thời cũng là vì nâng cao khí thế bầu cử.
Ngồi trong yến hội, Hạ Mộ Nghiên mặt lạnh nhìn mọi chuyện.
Nam nhân chỉ coi trọng tiền tài cùng danh vọng cô không có hứng thú, một chút hứng thú cũng không có, nhưng mà thân là nữ nhi của Hạ Đông Bình, thê tử của La Kế Đường, có hoàn toàn không có lý do vắng mặt, chỉ có thể ngoan ngoãn theo đuôi chồng mình, ngồi ở thế giới không thuộc về mình này.
Bữa tiệc như ngày hôm nay là do Hạ Đông Bình - kim chủ lớn nhất tổ chức, La Kế Đường đương nhiên không thể vắng mặt mà cũng sẽ không vắng mặt, hơn nữa đường đường mang tiếng là đưa thê tử mình ra ngoài ăn tiệc.
Từ lúc xuất môn đến bây giờ, hai người vẫn bảo trì một khoảng cách cùng im lặng nhất định, không ai nói với ai một câu,thậm chí còn chưa liếc mắt nhìn nhau một cái: trừ bỏ lạnh lùng, thì không còn gì khác.
Tiếp đến trăm ngàn khách nhân,kế phụ cùng mẫu thân không hề để ý tới thái độ kì lạ của hai người bọn họ, vì thế Hạ Mộ Nghiên cũng vui vẻ thoải mái, không cần giải thích những vấn đề mà mình không muốn nói, chỉ cần ngoãn ngoãn đứng bên cạnh La Kế Đường, sắm tốt vai La thiếu phu nhân, chờ bữa tiệc kết thúc lại có thể trở về nhà.
Đây là tình trạng hôn nhân về sau của cô.
Trước mặt của người ta cô là La thiếu phu nhân, sau lưng người ta cô lại trở thành Hạ Mộ Nghiên cô độc một mình. Nếu La Kế Đường không buông tha cho cô, cuộc sống sau này của cô chỉ có thể như thế.
Vì lợi ích của bản thân, La Kế Đường hiển nhiên sẽ không buông tha cho cô rời đi, trừ phi một ngày kia Hạ Đông Bình không hề còn quyền lực nữa, bởi vậy mà cô không còn giá trị lợi dụng nữa, nếu không chỉ có thể sống bên cạnh nam nhân lạnh lùng lý trí này, yên lặng chấp nhận tư vị bị người mình yêu xem thường, đây là vận mệnh mà trời ban cho Hạ Mộ Nghiên cô. Đến bây giờ, cô không thể không tin tưởng cái gọi là vận mệnh, không thể không tin tưởng sự thực “Trời sinh mệnh khổ” là như thế nào.
Nếu không phải như thế, Vì sao ngay từ nhỏ cô liền bị người ta ghẻ lạnh ? Nếu không phải như thế, La Kế Đường vì sao không chọn Hạ Mạn Đình xinh đẹp động lòng người mà lại chọn cô ? Nếu không phải như thế, vì sao trên lưng cô tự dưng lại đeo cái tội danh mà chính cô không làm ?
Bất đắc dĩ nghĩ đến số phận vô tình, trong ngực bỗng cảm thấy rất bực mình.
Nhìn La Kế Đường một cái, thấy anh đang cùng người đến kính rượu hàn huyện, hoàn toàn không để ý đến sự tồn tại của cô, vì thế cô yên lặng đứng dậy, chậm rãi đi ra khỏi thế giới huyện náo ồn ào này, đi ra khỏi tầm mắt của nam nhân làm cô tan nát cõi lòng kia.
“Hô…” Đi vào vườn hoa đối diện quảng trường tổ chức yến hội, Hạ Mộ Nghiên dùng sức thở ra một hơi, giống như muốn thả trôi tất cả những nỗi lòng bực mình trong thời gian qua ra.
Ban đêm công viên yên tĩnh không tiếng động, so với cái thế giới ồn ào náo nhiệt trong kia thật quá đối lập nhau.
Một mình đi lẫn vào ánh đèn đường màu vàng, Hạ Mộ Nghiên lẳng lặng lui vào một góc, tính chờ yến hội kết thúc thì âm thầm quay về, dù sao việc xã giao bận rộn anh cũng không chú ý tới sự có mặt của cô.
Nhắm hai mắt lại, cô cố gắng làm cho đầu óc mình trống rỗng, không muốn tìm cách xoay chuyển tình thế hiện tại, không muốn đụng đến nỗi đau khắc cốt ghi tâm.
Gió đêm nhè nhẹ thổi thấm lạnh cái không gian yên tĩnh, cũng thấm lạnh cái tâm tình đang phập phồng không yên của cô.
“Vì sao lại ở một mình chỗ này ?”
Đột nhiên, một giọng nữ kiều thái truyền đến, tâm tư hỗn loạn thật vất vả mới bình tĩnh lại.
Bỗng dưng mở mắt ra, liền nhìn thấy Hạ Mạn Đình cười cười đứng ở trước mặt .” Cô…”
“Sắc mặt chị thoạt nhìn không tốt lắm, có tâm sự gì sao ?” Cô chủ động ngồi xuống bên cạnh Hạ Mộ Nghiên, vẻ mặt quan tâm hỏi.
“Tôi…” Hạ Mộ Nghiên muốn nói lại thôi.
Cô nên nói như thế nào? Chuyện vợ chồng cãi vã riêng tư cô khó có thể mở miệng, huống hồ mặc dù cô cùng muội muội bắt tay làm hoà, nhưng giao tình của hai người vẫn chưa đủ để cô có thể tin tưởng thổ lộ tất cả, hơn nữa đầu sỏ gây ra vụ này là bạn trai của muội muội, vì thế cô lại càng không muốn nói ra, tránh cho mọi việc càng thêm hỗn loạn.
“Cô làm sao biết được tôi ở trong này ?” Cô đơn giản thay đổi đề tài.
“Vừa nãy em thấy chị một mình rời khỏi bữa tiệc, em lo lắng liền đi ra theo.” Hạ Mạn Đình đưa túi hồng trà đệ nhất quán cho cô.”Nhạ, đây là đồ uống chị thích nhất…”
Cô nhận lấy túi hồng trà.”Nơi này im lặng, không khí thật tốt, chúng ta tỷ muội liền vừa uống vừa tán gẫu đi.”
“Cám ơn.” Đối với sự quan tâm bất thình lình của muội muội, cô có chút kinh ngạc, nhưng mà vẫn nhận lấy túi đồ uống uống mấy ngụm, cô không nghĩ chà đạp lên hảo ý của người ta.
“Cảm tạ cái gì?” Hạ Mạn Đình cười cười, cũng không quên tiếp tục chủ đề ban đầu, “Chị cùng anh rể sao vậy ? Em thấy bộ dáng hai người rất mệt mỏi, nhất là chị, chẳng những sắc mặt tái nhợt còn gầy đi rất nhiều, thoạt nhìn như thể vất vả quá.” Cô vỗ vỗ tay tỷ tỷ .”Có chuyện gì không thể nói với muội muội này được thế ? Nếu anh rể dám khi dễ chị, em sẽ kêu baba giúp chị dạy hắn.”
Nghe vậy, Hạ Mộ Nghiên nhịn không được cười khổ.
La Kế Đường đối với Hạ Đông Bình mà nói đều quan trọng hơn hết thảy, cho dù anh đem cô chặt làm tám khúc (ta thề ta dịch sát nghĩa), kế phụ chắc cũng chẳng thèm hỏi một câu, nói gì đến dạy bảo anh.
“Rất nhiều chuyện tôicũng không biết nên nói như thế nào.” Chăm chú nhìn túi đồ uống trong tay, cô bỗng cảm thấy chua sót.”Dù sao ngày nào cũng như ngày nào, hết thảy cứ để vận mệnh an bài, nếu không thể thay đổi vận mệnh cả bản thân, vậy đành phải nhận nó thôi.”
“Vận mệnh an bài?” Hạ Mạn Đình cười nhẹ.”Chị nói rõ được không, em nghe vẫn chưa hiểu lắm.”
Không hiểu? Cô ta đương nhiên làm sao có thể hiểu, thiên chi kiều nữ giống như cô ta, làm sao có thể hiểu được nỗi khổ sở của cô ?
“Không hiểu càng tót, tốt nhất vĩnh viễn đừng hiểu.” Hạ Mộ Nghiên thở dài, sau đó lại uống thêm mấy ngụm đồ uống.
“Em không bao giờ tin cái gì mà vận mệnh an bài.” Hạ Mạn Đình cười nói: “Vận mệnh là có thể thay đổi, chỉ cần biết cách khống chế, dù cho vận mệnh cũng có thể tuỳ theo ý mình.” Cô ta cười như không cười.”Tựa như vận mệnh của chị.”
Hạ Mộ Nghiên hơi hơi sửng sốt.”Vận mệnh…. Của tôi ?”
“Chị cho rằng mọi chuyện xảy ra như ngày hôm nay đều là trên trời an bài sao ?” Hạ Mạn Đình lắc đầu.”Sai lầm rồi, tất cả đều sai lầm rồi.” Vẻ mặt cô ta tràn đầy đắc ý.”Là tôi, tôi chính là người khống chế vận mệnh của chị.”
Phanh ——
Tayhơi run, đồ uống bỗng rơi xuống đất.
“Cô… Có ý tứ gì?” Hạ Mộ Nghiên khiếp sợ nhìn cô ta.
“Có ý tứ gì?” Hạ Mạn Đình cười lạnh.”Chị thật sự nghĩ đến mình có sức quyến rũ khôn cùng, ngay cả bạn trai của tôi cũng bị chị hấp dẫn sao ?”
Cô khoa trương cười khẩy hai tiếng, “Đừng choáng váng, trừ bỏ La Kế Đường mắt chó mù đường (em lại thề là dịch sát nghĩa), cũng chẳng ai thèm coi trọng một nữ nhân khô khan không thú vị như chị ? Là tôi kêu hắn cố tình giả ý hôn chị, sau đó kêu phóng viên chụp ảnh, mục đích là cho chồng của chị hiểu nhầm.”
Hạ Mộ Nghiên kinh hách không thể nói nên lời.
“Theo đúng ý tứ của tôi, là muốn cho chuyện này thành đầu đề của mấy tờ báo bát quái, ha ha, thê tử tân hôn của La Kế Đường hồng hạnh vượt tường (ngoại tình), tiêu đề này thật kích thích cỡ nào, chính vì thế mặt mũi hắn không còn chỗ nào để sẽ đem chị đá ra khỏi của, ngươi sẽ trở thành một La thiếu phu nhân thất bại. Đáng tiếc…” Cô ta hừ một tiếng.”Tên phóng viên ngu ngốc kia cư nhiên ngu tới mức tìm đến La Kế Đường muốn xin đểu, chẳng những không lấy được tiền, còn bị đánh cho một trận.”
“Bất quá cũng không sao cả !” Hạ Mạn Đình cười cười.”Như thế này cũng làm cho chị nếm không ít đau khổ rồi. Nói cho tôi biết, La Kế Đường giáo huấn chị như thế nào ? Hắn đánh chửi chị, hay là khổ hình tra tấn chị ? Nói cho em nghe một chút, em rất thích chia sẻ tâm sự với chị.”
Thì ra, thì ra …
“Cô ——” quá độ khiếp sợ cùng phẫn nộ, làm cho Hạ Mộ Nghiên không nói nên lời.
“Chị rất yêu La Kế Đương phải không ?” Hạ Mạn Đình vẫn chưa buông tha cô dễ dàng như vậy. “Đừng nói với tôi là chị không thương hắn, thời điểm chị nhắc đến hắn bộ dáng mặt đỏ buồn cười, đến người ngu ngốc cũng nhận ra.”
Cô ta ác độc cười nói: “Nói cho tôi biết, bị chính người nam nhân mình yêu nhất oán hận có phải hay không rất thống khổ ? Hay là đối với chị mà nói ngược lại lại là một loại hưởng thụ ? Nói không chừng loại người tạp chủng như mày có gien ngược dâm trên người…”
Kích động run run , Hạ Mộ Nghiên trừng mắt nhìn khuôn mặt xinh đẹp nhưng ác độc như ác ma dưới địa ngục.
Cô đã làm gì mà phải chịu đựng sự trả thù tàn bạo của Hạ Mạ Đình như vậy ? Cô không hiểu, thật sự không hiểu.
“Cô… Vì cái gì…” Cổ họng tắc nghẽn miễn cưỡng phát ra một tia âm thanh.
“Vì cái gì?” Hạ Mạn Đình âm trầm không nể mặt.”Rất đơn giản, Hạ Mạn Đình tao không chiếm được cái gì, ngươi cũng đừng mơ tưởng có được.” Cô oán hận nói: “người vốn nên gả cho La Kế Đưởng phải là tao, người nên trở thành La thiếu phu nhân tôn quí phải là tao, người nên trở thành ánh sáng tiêu điểm là tao, mày cố tình cướp đi hết thảy những gì vốn thuộc về tao, mày chỉ là kẻ tầm thường, dựa vào cái gì lại có hết thảy? Dựa vào cái gì lại có những thứ tốt hơn tao ?”
“Cô hơi quá đáng rồi đó!” Hạ Mộ Nghiên bi phẫn kêu: “Từ nhỏ đến lớn cô muốn cái gì đều có cái đó, cha mẹ đều chăm lo cho cô, sủng cô, cô đã có rất nhiều thứ mà tôi không có, như vậy cô còn không thấy đủ sao ? Vì sao còn muốn cướp của người chỉ có hai bàn tay trắng như tôi ? Vì sao ngay cả một chút hạnh phúc nhỏ nhoi cũng không để cho tôi…”
“Bởi vì mày không có tư cách có hạnh phúc, càng không có tư cách hơn tao, trong mắt tao mày chỉ là một kẻ dư thừa.” Ngón trỏ cô ta chỉ thẳng hướng chóp mũi Hạ Mộ Nghiện châm chọc.
Kẻ dư thừa ?
Tuy rằng sớm hiểu được chuyện này là thật, nhưng mà nghe lời nói tàn khốc từ trong miệng Hạ Mạn Đình, Hạ Mộ Nghiên vẫn đau lòng tột đỉnh như trước.
“Như thế nào? Hận tao sao?” Thấy dung nhan cô trắng bệch thống khổ, Hạ Mạn Đình sung sướng hưởng thụ.
“Cứ việc hận tao đi, mày hận càng sâu chứng tỏ thống khổ trong lòng mày càng sâu, mày càng hận tao, tao lại càng vui vẻ.”
Cô ta cười đến quỷ dị.”Chuyện chút nữa qua đi, chỉ sợ mày còn có thể càng hận tao.”
“Cô có ý tứ gì ?” Cô ta cười thật không có hảo ý, làm Hạ Mộ Nghiên kinh hãi.
Hạ Mạn Đình cười tủm tỉm xem cô.”Mày vẫn không nhận ra rằng mày bắt đầu choáng váng sao ?”
“Tôi…” Mới vừa rồi cảm xúc quá độ kích động làm cho cô xem nhẹ phản ứng của bản thân, sau khi muội muội nhắc nhở, Hạ Mộ Nghiên mới ẩn ẩn cảm thấy không khoẻ. Cô chẳng những có chút choáng váng đầu, hơn nữa tứ chi vô lực.
“Vừa rồi tao đã hạ dược trong hồng trà của mày.”Cô chỉ chỉ cốc nước vừa bị Hạ Mộ Nghiên quá kích động mà đánh đổ.”Thuốc kích thích mày có từng nghe qua phải không, tuy là mày uống không nhiều lắm, bất quá thần trí nhất định không rõ, toàn thân sẽ mê man, chỉ có thể tuỳ người khác bài bố.”
“Cô, cô rốt cuộc còn muốn làm gì?” Nữ nhân này đã muốn hại cô đến thảm, hiện tại cư nhiên còn không dừng tay, hình như còn muốn dùng phương pháp ác độc nào đó chỉnh cô.
“Không có gì, chính là tình toán huỷ mày hoàn toàn thôi.” Hạ Mạn Đình từng chút từng chút nói ra kế hoạch của bản thân mì nh.
“Chờ sau khi mày không thể nhúc nhích, tao sẽ gọi người hảo hảo yêu thương mày, sau đó thay mày chụp mấy tấm ảnh thâu hoan. Ha ha, tân hôn thê tử của La Kế Đường không chịu được cô đơn, thừa dịp yên hội bận rộn lui đến vườn hoa cùng tình nhân hẹn hò.”
Cô ta vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn hoảng sợ của Hạ Mộ Nghiên.
“Đương nhiên lần này, ảnh chụp tao sẽ tự tay giao cho giới truyền thông, lần này khẳng định người sĩ diện như La Kế Đường sẽ đem mày đá ra khỏi cửa, mà La thiếu phu nhân thất bại như mày cũng suốt đời mang cái tội danh lăng loàn, cả đời này không ngẩng đầu lên được. Mày xem, kế hoạch của tao có phải thực hoàn mỹ hay không ?” Cô đắc ý cười, từ trong túi xách lấy một chiếc máy ảnh.
Hạ Mộ Nghiên đương nhiên sẽ không ngồi chờ chết.
Cô hoảng hốt vực dậy thân thể hư nhuyễn, ý đồ muốn thoát khỏi Hạ Mạn Đình, thoát khỏi cái kế hoạch ác độc của cô ta.
“Đừng lãng phí khí lực, mày trốn cũng không thoát đâu.” Cười lạnh, Hạ Mạn Đình đứng dậy đuổi theo cô.
Hạ Mộ Nghiên không thèm để ý tới lời nói trào phúng của cô ta, chỉ có hết sức bước những bước chân nặng nề, liên tiếp bước hướng đến cổng vườn hoa. Hiện tại toàn bộ đầu óc cô chỉ óc một ý nghĩ duy nhất —— dùng tất cả sức lực cuối cùng của mình thoát khỏi nơi này.
Nhưng mà chưa đi được đến mười bước, trước mắt đột nhiên xuất hiện một bóng dáng cao lớn chặn ngang đường đi của cô.
Chưa kịp thấy rõ gương mặt đối phương, cổ tay cô đã bị người ta nắm chặt, sau đó lôi kéo cô đi về hượng Hạ Mạn Đinh.
“Đừng mà… Mau buông tay ra…” Cô giãy dụa, nhưng không thoát được sự kìm kẹp của đối phương.
Rất nhanh, cô bị người đó đẩy ngồi xuống cái ghế đá vừa đứng dậy.
Hạ Mạn Đình sớm đứng ở một bên cười nhìn.”Tao không phải bảo mày đừng uổng phí khí lực sao? Vì sao lại không nghe lời tao nói ?” Cô ta quay đầu hướng nam nhân bên cạnh bĩu môi.”Uy, Thời gian đến rồi, có thể động thủ.”
“Ngay ở trong này sao?” Nam nhân cười hỏi.
“Ở trong này thì làm sao ? Ánh sáng mĩ, không khí thoáng, huống hò chỉ là giả vờ giả vịt, đâu có bảo anh phải thật sự làm gì ?” Cô ta nhướn đôi lông mày hỏi.”Loại nữ nhân nhạt nhẽo như nước lã này mà anh cũng muốn sao ?”
“Vậy được rồi!” Xem bối cảnh gia đình của Hạ Mạn Đình, nam nhân đối cô nói gì nghe nấy.
Có được nữ nhân này, hắn ước chừng phải phấn đấu hai mươi năm.
Hạ Mộ Nghiên nhận ra nam nhân này, hắn chính là bạn trai Hạ Mạn Đình – Trác Ứng Kì, cũng chính là người lúc ấy khinh bạc cô. Ngã xuống ghế lạnh, cô kinh hoàng muốn chạy trốn, nhưng mà tác dụng cảu thuốc bắt đầu phát tác, sức lực cảu cô cũng theo đó mà dần cạn kiệt.
Trác Ứng Kì rất nhanh đi đến trước người cô, động thủ vởi bỏ quần áo trên người cô.
Ý thức còn sót lại làm cô kháng cự theo bản năng.
“Đừng mà, đừng đụng vào người tôi…” Trừ bỏ vài câu chống cự yếu ớt, môi mấp máy căn bản không thốt ra nửa tiếng kêu, hai tay yếu đuối như thể treo vô số quả tạ.
Đừng mà,đừng đối xử với cô như vậy, cô không muốn La Kế Đường lại hiểu lầm cô, cô không muốn…
Trong lòng đau kịch liệt, nước mắt chảy xuống, cô lại không có cách thay đổi tất cả những chuyện này, dược lực từng chút từng chút kiểm soát thân thể cô, cô cơ hồ sắp hôn mê.
“Các ngươi đang làm trò gì?”
Mơ hồ, cô tựa hồ nghe thấy một tiếng thét to.
Có, có người đến sao?
Thần trí mơ hồ không thể nhận thức được nữa.
Thanh âm nữ nhân kinh hô cùng tiếng kêu thảm thiết của nam nhân là điều cuối cùng cô nghe được.
“Đừng mà … Đừng mà… Đừng làm như vậy với tôi …” Sau khi thoát khỏi ác mộng tra tấn liên tiếp, Hạ Mộ Nghiên rốt cục tỉnh lại.
Cô sợ hãi nhìn bốn phía, mới phát hiện chính mình nằm ở trên giường —— chính mình nằm ở trên giường.
Này rốt cuộc là…
Trước khi hôn mê cô nhớ rõ có người muốn làm hại cô, còn sau đó chuyện gì xảy ra một chút ấn tượng cô cũng không có, càng không rõ vì sao mình trở về nhà được, lại còn nằm trên giường của mình.
A! Khi chuyển mắt sang bên cạnh thấy một người nam nhân ngồi bên cạnh giường, Hạ Mộ Nghiên trong lòng run sợ ngồi dậy.
La Kế Đường hai tay giao nhau ở trước ngực, nhìn cô không chớp mắt.
Một trận run rẩy lủi qua lưng.
Anh, anh đang suy nghĩ cái gì ? Có phải hay không lại hiểu lầm cô?
“Em tỉnh rồi.” Không lạnh lùng giống như trước, thah âm của anh ôn nhu thần kì.
“Cảm giác thế nào? Có phải rất khát hay không ?” Anh chủ động cầm chén nước trên tủ bên đầu giường đưa đến bên môi cô.”Uống nhiều nước một chút, như vậy mới có thể mau chóng đêm dược lực trong cơ thể em bài trừ.”
Anh, anh biết cô bị hãm hại ? Nói như vậy…
“Anh, anh đều đã biết?” Hạ Mộ Nghiên kích động cầm tay anh.”Tôi không có, tôi không có làm chuyện gì có lỗi với anh, tôi thật sự không có, cho tới bây giờ vốn không có…” Nói đến đây, cô nhịn không được lại nghẹn ngào.
“Anh biết, anh cái gì cũng đều biết rồi.” La Kế Đường vuốt mái tóc cô nhẹ giọng nói: “Ngoan, trước uống nước, có chuyện gì chúng ta nói sau.”
Đúng vậy, hắn đã muốn hiểu được hết thảy.
Bởi vì tối hôm qua Hạ Mộ Nghiên đi ra ngoài lâu quá, hắn có chút lo lắng, vì thế ra lễ tân hỏi nơi cô đi, khi hắn tìm được đến chỗ vườn hoa, liền nhìn thấy Hạ Mạn Đình đang chụp ảnh cho một đôi nam nữ trên ghế đá, mà nữ nhân kia không phải là người lạ, mà chính là thê tử của hắn.
Thấy cô quần áo không chỉnh, ngất xỉu trên ghế đá mặc kệ người ta xâm lược, hắn có ngu cũng hiểu được sự tình không thích hợp, sau một quyền đấm văng tên khốn khiếp dám đụng vào người thê tử hắn, hắn lập tức bắt được Hạ Mạn Đình đang muốn chạy trốn, bức bách cô ta phải nói ra sự thực.
Sau khi biết chân tướng sự thực, hắn hối hận tột đỉnh. Hắn chẳng những hiểu lầm thê tử của mình, còn làm mọi cách hạ nhục cô, thậm chí làm cho cô mất đi đứa nhỏ. Hắn hiểu được chính mình có boa nhiêu quá đáng, thậm chí đáng giận, cho nên liều mạng nghĩ biện pháp hy vọng chuộc lại những lỗi lầm đã gây ra.
Đương nhiên trước đó, hắn đã trừng phạt hai tên thủ phạm gây nên chuyện này, nam nhân đại khái phải chống nạng đi lại ba tháng, nữ nhân hai má nhất định bầm tím hơn 2 tuần.
Nếu không phải nể mặt Hạ Đông Bình, hai người kia kết cục cam đoan càng thê thảm.
Hạ Mộ Nghiên tiếp nhận cốc nước, yết hầu khô nóng khiến cô tham lam uống một hơn hết sạch, một đôi đôi mắt đẹp cũng không ngừng liếc về phía La Kế Đường đang ngồi, quan sát phản ứng
Bởi vậy… Anh sẽ không hiểu lầm cô, không thương tổn cô, không lạnh lùng đối đãi cô, có phải hay không?
“Thực xin lỗi.” La Kế Đường chủ động mở miệng hướng cô nói xin lỗi .”Tôi không nên không tin em, không nghe em giải thích, xin em tha thứ cho tôi được không?” Hắn nhìn trộm cô.”Tôi… Không biết nên nói cái gì mới có thể được em tha thứ, chỉ cần em chấp nhận tha thứ cho tôi, tôi, tôi nguyện ý làm một chuyện gì cho em.”
Hắn đã suy nghĩ thật lâu, vẫn không nghĩ ra biện pháp gì cso thể thập toàn thập mỹ bù đắp lại sai lầm của mình, cho nên thẳng thắn đưa ra chi phiếu, để cho co tự điền vào con số đi. (cái này là tác giả ví von thôi chứ thật sự không có cái chi phiếu hay con số nào sất)
“Thật không?” Thấy hắn thật cẩn thận, Hạ Mộ Nghiên hốc mắt hơi hơi nóng lên, trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào.
“Kia… chuyện ly hon anh có thể đáp ứng em không ?” Đôi mắt đẹp ngập nước cố ý nhìn hắn.
Mặt La Kế Đường nhất thời cứng đờ.”Chỉ có chuyện này là không được.” Khẩu khí của anh có điểm hung.
“Anh không phải nói chuyện gì đều chấp nhận làm cho em sao?” Cô lấy chính lời nói của hắn hỏi lại hắn.
“Đúng, chuyện gì cũng được.” Hắn quyết định làm kẻ cãi cùn.”Nhưng trừ bỏ chuyện này ra.”
“Tốt lắm.” Cô hơi hơi cong lên khóe miệng.”Em, em hy vọng anh có thể làm một chuyện cho em…”
“Em nói đi.” Mặc kệ cô đưa ra cô đưa ra yêu cầu gì hẵn cũng đều làm theo, hắn không sợ cô yêu cầu hắn lên núi đao xuống biển lửa gì hết.
“Có thể hay không xin anh tin tưởng em, đối với em tính nhiệm nhiều hơn một chút.” Cô nhẹ giọng nói: “Không ai biết về sau còn phát sinh chuyện gì, em khống nghĩ lúc nào cũng phải lo lắng vì bị anh hiểu nhầm, như vậy thực sự rất rất mệt mỏi…”
Hiểu biết tâm bệnh thuở nhỏ của hắn, Hạ Mộ Nghiên không thể không đưa ra cái yêu cầu này, cô hy vọng nam nhân trước mắt này có thể học được cách tin tưởng người khác, ít nhất là tin tưởng thê tử của mình, hy vọng từng chút một có thể hiểu ra được rằng không phải bất cứ người phụ nữ nào cũng là kẻ phản bội, lại càng không phải bất cứ người phụ nữ nào cũng ruồng bỏ nam nhân yêu mình.
“Nếu anh thật sự làm không được…” Cô phiếm đỏ hốc mắt.”Vậy thả em đi, Em… Em không còn cách nào thừa nhận chuyện anh hiểu lầm, anh có biết em đau khổ biết bao sao ?”
Nhớ tới những dày vò ngày trước, nước mắt cô lại chảy dài xuống hai gò má.
“Thực xin lỗi, thật sự thực xin lỗi…” Đau lòng nắm chặt tay cô, La Kế Đường cắn chặt răng quyết tâm.”Vì em, tôi sẽ cố gắng học cách không tuỳ tiện ghen.”
Trải qua giáo huấn lần này, hắn tuyệt đối sẽ kiềm chế bệnh đa nghi chết tiệt của mình, tuyệt không cho phép nỗi lo lắng ngày bé tác động vào cuộc sống của hắn.
Ghen?Namnhân này nói anh vì cô mà ghen ?
Kinh ngạc không ngờ, hai mắt đẫm lệ của cô mở to nhìn anh.
“Sao lại nhìn tôi như vậy ?” Hắn không được tự nhiên hỏi cô.”Tôi nói gì không đúng sao? Tôi là chồng của em, đương nhiên không thể nhin em đi qua đi lại cùng tên nam nhân khác được.”
Thật không ? Cô muốn biết đây chỉ là dục vọng độc chiếm của nam nhâm, hay là hắn để ý đến cô bao nhiêu ?
“Anh ghen…” Hạ Mộ Nghiên cẩn thận dò hỏi.”Là vì để ý em sao?”
“Nếu tôi không cần em, vậy tốn nhiền khí lực tức giận với em như vậy làm cái gì ?” La Kế Đường khẩu khí lại hung lên, đường cong trên gương mặt cứng ngắc. (mình nghĩ là anh ý ngượng hahaha….)
Không nói gì, lệ cô lại rớt xuống.
“Làm sao vậy?” Hắn không khỏi hoảng lên.”Uy, lại, lại làm sao vậy? Em đừng khóc được không? Có chuyện gì không thể nói sao ?”
Nữ nhân này có chuyện gì vậy ? Sao hôm nay đặc biệt thích khóc …
“Không thể tưởng tượng được trên đời này còn có người để ý em…” Cô nức nở lau đi những giọt nước mắt vui sướng
“Em đúng là ngốc…” Đau lòng nhưng yên tâm, anh dang tay ôm chặt cô vào lòng.
Nằm trong lồng ngực ấm áp của anh, cô thỏa mãn thở ra một hơi.
Đúng vậy, như vậy là đủ rồi, chỉ cần trong lòng anh có cô, cô đã mãn nguyện lắm rồi.
Bàn tay nhỏ bé mảnh khảnh nắm chặt lấy vạt áo trước ngực anh.
“Em không mong tình yêu của mình được hồi báo…” Cô thì thào nói nhỏ.”Chỉ mong anh đừng không để ý đến em, đừng hung hăng với em, ngẫu nhiên nhớ đến em, ngẫu nhiên ôm em…” Cô thổ lộ những tâm tình giấu kín trong lòng mình.
La Kế Đường càng thêm căng thẳng
Cô, cô thương anh ? Nữ nhân lúc trước luôn mồm nói không muốn gả cho anh nói thương anh ?
Vô cùng kinh hỉ nhanh chóng thay thế cảm xúc ngạc nhiên.
“Yêu tôi vì sao không nói?” Ngữ khi anh hung hăng, giống như trách cứ tiểu hài tử không hiểu chuyện.
“Anh nghĩ em làm sao dám nói ?” Lưu luyến cọ xát trong lồng ngực kiên cố của anh .”Em hiểu anh vì sao lại lấy em, nói ra chỉ làm anh cười em tự mình đa tình thôi.”
“Bất quá hiện tại không giống nhau.” Đầu ngón tay cảu cô nhẹ nhàng sờ lên vết sẹo trên mặt anh.”Anh đã có chút để ý em, nên sẽ không giễu cợt em có phải không ?”
Có chút để ý? Anh đâu chỉ có chút để ý mà thôi !
Từ khi ý thức được anh không thể buông tha cho cô suốt kiếp này, La Kế Đường cũng đã hiểu được tâm sự của mình.
Anh thế nhưng có thể yêu một nữ nhân, không những thế còn là một nữ nhân dùng để trao đổi lợi ích.
“Ngu ngốc!” Hắn cười mắng yêu cô, ôm cô càng chặt hơn .”Tôi làm sao mà cười em được , tôi cũng yêu em a !”
Yêu?
“Anh…” Nước mắt lại đong đầy khóe mắt cô.
“Lại làm sao vậy?” Thấy mắt cô lại ậng nước, anh nhịn không được thở dài.
“Em còn tưởng rằng cả đời này cũng không thể nghe được câu nói đấy từ miệng anh …”
La Kế Đường nâng chiếc cằm nhỏ của cô lên.”hiện tại em nghe rõ chứ.”
“Ân…” Cô gật gật đầu.
“Vậy em không có chút nào phản ứng lại sao ?” Anh làm bộ tức giận nhíu mày.
Hạ Mộ Nghiên rưng rưng miệng cười ôm lấy cổ anh, lần đầu tiên chủ động hôn lên môi anh.
Rất nhanh, anh đã hóa bị động thành chủ động, cuồng dã xâm nhập cái miệng nhỏ nhắn của cô, qua một lúc lâu lâu lắm, đến lúc cô thở không nổi mới buông cô ra.
“Nếu em đã nói yêu tôi, vậy từ giờ trở đi cấm không được nhắc đến hai chữ ly hôn.” Anh trịnh trọng cảnh cáo.”Vĩnh viễn không được nhắc đến, rõ chưa?”
Cô cắn cắn môi dưới, trừng mắt nhìn.”Chỉ cần anh đừng làm bộ hung thần ác sát dọa em sợ…”
“Đứa ngốc!” Anh ngã người đem cô đẩy ngã xuống đệm.”Về sau tôi yêu em, sủng em còn không kịp nữa, làm sao có thời gian rảnh dọa nạt em…” Anh cười nhẹ tay bắt đầu cởi quần áo của cô.”Tựa như như bây giờ…”
Mặt đỏ lựng, nữ nhân ngượng ngùng thừa nhận nam nhâm âu yếm.
Ân, xem ra ông trời không chán ghét cô như vậy.
Tuy rằng nhiều lần đau khổ, nhưng vẫn an bài cho cô một kết cục tốt đẹp.
Ai nói Hạ Mộ Nghiên cô nhất định trời sinh mệnh khổ ?
Phải nói là… Trước khổ sau ngọt, đúng không?
Tác giả :
Dư Phàm