Thê Tử Ngốc
Chương 28
Editor: Hương Vũ
Đã qua hai canh giờ, Hàn Thiếu Khanh nhìn Khâu Tiểu Ninh từ khi trở lại liền ngồi trong phòng hai canh giờ, thở dài đi tới bên người nàng: "Tiểu Ninh, ngươi từ nhà trở lại đây đã qua hai canh giờ vẫn ngồi im lặng ở chỗ này, ngươi đang suy nghĩ cái gì? Ngươi đó, rốt cuộc có để tiểu thư ta đây ở trong mắt hay không?" Hàn Thiếu Khanh giả bộ tức giận, gõ ly trà trên bàn.
"Tốt lắm, tiểu thư lão nhân gia của ta ngài có thể về phòng mình trước được không, nô tỳ hiện tại có chuyện không thể phục vụ ngài, một lát sẽ đến thỉnh tội với ngài có được hay không?" Khâu Tiểu Ninh khoát khoát tay, mặt không nhịn được đuổi người.
Nghe xong lời này, Hàn Thiếu Khanh mặc kệ, nhéo mặt của Khâu Tiểu Ninh, vẻ mặt bất đắc dĩ thở dài nói: "Tiểu nha đầu, ta là lo lắng ngươi còn tiếp tục như vậy sẽ bị bệnh! Ngươi có biết ngươi ngẩn người ở chỗ này đã bao lâu hay không? Hai canh giờ, hai canh giờ a! Có chuyện gì ngươi nói với ta, nói không chừng ta có thể giúp ngươi." Ở trong mắt nàng, Khâu Tiểu Ninh giống như nữ nhi của nàng. Dĩ nhiên, đây là suy nghĩ của bản thân nàng, Khâu Tiểu Ninh cũng không biết.
Khâu Tiểu Ninh suy nghĩ một chút hỏi "Thiếu Khanh, ngươi nói trên thế giới này có phải là thật sự có nam tử ngu ngốc giống như cọc gỗ hay không?" Nếu cứ tiếp tục thế này, nàng lại cách ca ca càng ngày càng xa.
"Có a, cõi đời này trăm ngàn loại người, có loại người đầu gỗ có cái gì kỳ quái đâu." Người đầu gỗ nàng chưa từng thấy qua, nhưng nàng tin tưởng nhất định có. Bởi vì trên đời còn có một đại ngốc tử, đợi một người vĩnh viễn không có khả năng, cả đời chưa lập gia đình. Cười khổ một tiếng, Hàn Thiếu Khanh cúi đầu, không để cho Khâu Tiểu Ninh phát hiện tâm trạng của nàng. Cảm xúc của chính nàng cần gì nhiều người thương cảm, hơn nữa người kia đã không có ở đây.
"Vậy ngươi nói tốt nhất nên đối phó với người như vậy thế nào, ta thật sự không có biện pháp nào." Vào lúc này suy nghĩ của Khâu Tiểu Ninh vòng vo xoay chuyển, không hề có một chút dáng vẻ tức giận.
"Sắc dụ, đùa giỡn, bá vương ngạnh thượng cung, nếu ngươi cảm thấy những biện pháp này cũng không tốt, ngươi còn có thể bỏ thuốc." Vừa nghe nói cái này, Hàn Thiếu Khanh thu hồi tâm tình thương cảm, thảo luận hào hứng bừng bừng. Nàng biết nếu như nàng đoán không sai, tiểu Ninh nói hẳn là con mọt sách ca ca kia của nàng ấy.
"Ngươi. . . . . . Ngươi tránh ra, cái này là biện pháp gì? Tránh ra. . . . . . Tránh ra. . . . . ." Khâu Tiểu Ninh bụm mặt, nàng cảm thấy mình không còn mặt mũi nhìn người, như thế nào đều ra loại chủ ý này, thật là làm cho người ta hết ý kiến.
"Tốt lắm, không đùa ngươi, thật ra thì ta cảm thấy được bây giờ quan trọng nhất chính là ngươi nói cho hắn biết, ngươi không phải là thân muội muội của hắn hơn nữa ngươi thích hắn. Ta hiểu rõ ngươi lo lắng hắn không tiếp nhận nổi ngươi, nhưng mà tiểu Ninh ngươi có nghĩ qua không, ngươi không nói rõ thì hắn vĩnh viễn vẫn xem ngươi là muội muội, làm sao có thể đối với ngươi sinh ra tình yêu nam nữ? Còn nữa, ngươi nói thích hắn sẽ kích thích hắn một chút, hắn nếu có ý tứ với ngươi nhất định sẽ từ từ chuyển đổi tâm tính với ngươi." Tiểu Ninh thông minh hơn nàng rất nhiều, đáng tiếc kiến thức về chuyện nam nữ nàng ấy lại thật mơ hồ, cũng khó trách nàng ấy và Khâu Minh Thông không có tí tiến triển gì.
Khâu Tiểu Ninh nghiêm túc suy nghĩ, suy nghĩ lời nói của Hàn Thiếu Khanh, chậm rãi gật đầu một cái: "Ta biết rồi Thiếu Khanh, cám ơn ngươi." Khâu Tiểu Ninh thật tâm nói cảm ơn, Thiếu Khanh nói đúng, chính nàng không nói rõ ràng làm sao ca ca hiểu được. Không hiểu, nàng đối với hắn tốt hơn nữa, hắn cũng chỉ cảm thấy là muội muội đối với ca ca tốt. Khâu Tiểu Ninh lộ ra một nụ cười yếu ớt, quyết định chờ Khâu Minh Thông thi xong sơ tuyển liền nói rõ với hắn những chuyện này.
"Cám ơn cái gì, mấy năm nay ta còn chưa có cám ơn ngươi đấy. Được rồi, ngươi không có việc gì ta liền trở về phòng, ngươi tốt nhất nên nghỉ ngơi đi." Hàn Thiếu Khanh đứng thẳng người, cười cười khoát khoát tay đang chuẩn bị rời phòng, đột nhiên nghĩ đến cái gì, Hàn Thiếu Khanh ngừng lại bước chân: "Đúng rồi, tiểu Ninh Hàn Thiếu Quân muốn đi thi cử, ca ca ngươi có biết hay không?" Chuyện này, tốt nhất nên nói với nàng. Ít nhất để Khâu Minh Thông có chuẩn bị tránh né mũi nhọn, tránh cho ở dự tuyển biểu hiện quá mức xuất sắc, tạo cho mình một mối họa cũng không biết.
"Cái gì? Ta thế nào chưa bao giờ nghe người khác nói qua?" Chuyện này nếu như bây giờ nàng mới biết vậy ca ca càng không thể nào biết được? Lo lắng một chút liền yên lòng, nàng tin tưởng ca ca dù vào trường thi mới gặp được Hàn Thiếu Quân, chính hắn cũng hiểu phải làm sao mới phải. Suy nghĩ một chút, Khâu Tiểu Ninh nói cám ơn với Hàn Thiếu Quân: "Thiếu Khanh, cám ơn ngươi, ta sẽ báo cho ca ca biết, ngươi cũng sớm trở về phòng nghỉ ngơi đi!"
"Được, chuyện này nói cho ngươi biết là được." Thấy bộ dạng của Khâu Tiểu Ninh, hình như không chuẩn bị nói với Khâu Minh Thông. Chẳng qua là, Khâu Minh Thông ngoại trừ chậm chạp chuyện nam nữ, những vấn đề khác hắn đều rất thông minh.
Hàn Thiếu Khanh rời đi, Khâu Tiểu Ninh tắm rửa lên giường nằm, lại nghĩ tới lời nói của Hàn Thiếu Khanh. Kéo chăn che mặt, có chút mong đợi dự tuyển mau mau kết thúc.
Dự tuyển của Hoàng thành là do nha môn Hoàng Thành tổ chức, vốn là trước kia chỉ cần là tú tài là được tham gia khoa khảo. Nhưng lần này Tô thừa tướng đặc biệt kiến nghị với Hoàng Thượng, trước khi tổ chức khoa cử trước tiên làm một lần dự tuyển ở Hoàng Thành, chỉ cần là người có tài học đều có thể tham gia. Tô Hồng Xán làm như vậy không những có thể lựa chọn người có tài, càng thêm nghĩ chọn lựa được người thích hợp, tiến hành huấn luyện, ngày sau an bài đến vị trí đặc biệt. Chuyện này, là sau khi Tô Hồng Xán cùng lão Thừa tướng thương lượng rất lâu, mới hướng Hoàng thượng nói ra.
Hoàng thượng tự mình hạ chỉ, người tới tham dự chen chúc như muốn phá đổ cổng nha môn. Bất quá trạm kiểm soát đầu tiên, hơn phân nửa số người bị loại, điều này làm cho Khâu Minh Thông có chút nghi ngờ, nói là dự tuyển tại sao trạm kiểm soát thứ nhất đưa ra câu hỏi không hề liên quan đến kiến thức trong sách? Chẳng lẽ lần chọn lựa người này và khoa khảo không có liên quan? Mà là có tác dụng khác? Đè xuống nghi ngờ trong lòng, Khâu Minh Thông nghĩ đã đến đây rồi thì thử một lần cũng không sao.
Vòng thứ hai, tiếp tục đứng xếp hàng đợi trả lời các câu hỏi được đưa ra. Trong những người đưa ra câu hỏi, một là Thành chủ Hoàng thành, một là Tô Hồng Xán không tiết lộ thân phận, và một người nữ giả nam trang phu nhân Tô Hồng Diệu. Người đứng trước Khâu Minh Thông sau khi ấp úng không trả lời được vấn đề rời đi, Khâu Minh Thông liền đứng ở trước mặt ba vị giám khảo, lễ độ hành lễ với ba người: "Vãn sinh Khâu Minh Thông bái kiến ba vị đại nhân."
Thấy Khâu Minh Thông, trên người hắn toát ra khi chất thư sinh làm cho Tô Hồng Xán nhìn một cái đã thích, cười lên tiếng hỏi: "Khâu Minh Thông, bản quan hỏi ngươi, nếu như Tứ thành xảy ra thiên tai, ngươi nghĩ việc quan trọng nhất phải làm là chuyện gì?" Vấn đề này, đã có không ít người đáp sai, hi vọng tiểu tử hắn nhìn trúng này có thể trả lời .
Khâu Minh Thông suy nghĩ một chút, trả lời: "Tứ thành cách Hoàng thành không xa, lập tức phái người xác định mức độ thiệt hại và tra xét Tứ thành thiếu thốn nhất là cái gì? Kiêng kỵ nhất là mang tất cả đồ cần thiết và không cần thiết đều vận chuyển đến Tứ thành, vận chuyển những đồ này cũng không giúp được gì cho Tứ thành. Mà trong đó việc đầu tiên theo cách làm của triều đình là trước tiên cấp bạc giúp nạn thiên tai, vãn sinh cho rằng đây là cách làm không sáng suốt nhất." Thật ra thì, đây là ý tưởng Khâu Minh Thông đã đơn giản hoá rất nhiều.
"A, tại sao cấp bạc giúp nạn dân thiên tai là cách làm không sáng suốt nhất?" Tô Hồng Xán đối với đáp án của Khâu Minh Thông rất hài lòng, không nhịn được tiếp tục hỏi. Suy nghĩ của tiểu tử này với hắn giống nhau như đúc. Hắn đang đề nghị với Hoàng thượng, nhập từ Mạc quốc một nhóm Hãn Huyết Bảo Mã tốt nhất, sau này dùng cho việc truyền đạt tin tức. Hắn mới vừa làm Thừa tướng không lâu, đã phát hiện không ít quan viên phía dưới, hoặc là sợ bị truy cứu trách nhiệm tự động giảm bớt mức độ tình hình thiên tai, nói dối số người chết do thiên tai, hoặc chính là muốn từ bên trong lấy được chỗ tốt mà khoa trương mức độ thiên tai. Loại hành vi này, rất bất lợi với Hoàng triều Hiên Viên.
"Nếu như là nạn hạn hán ngập úng, ngay cả có bạc cũng không mua được lương thực rau dưa. Còn nữa, ai có thể bảo đảm số bạc này trước tiên có thể dùng trên người dân chúng?" Khâu Minh Thông nhàn nhạt nói ra một câu. Hoàng triều Hiên Viên mặc dù tốt hơn so với tiền triều rất nhiều, nhưng mỗi triều đại cũng không thể không có tham quan. Theo hắn biết Hoàng thượng hạ chỉ ngân sách, sau đó do Thừa Tướng gửi công văn xuống Lại Bộ Thượng Thư ký tên đóng dấu mới có thể chi, những thứ này phải mất thời gian một ngày. Sau đó từ quốc khố lấy ra ngân lượng, các loại trình tự lấy ra bạc lại mất thời gian một ngày. Bạc lấy ra cần người hộ tống, trên đường còn phải đi qua mấy thành. Có thể nói không ít người chạm vào bạc, hơn nữa thời gian hao phí cũng quá nhiều.
"Ừ, có thể, ngươi trước đi nghỉ ngơi một chút đi!" Tô Hồng Xán gật đầu một cái, cuối cùng gặp được một người đáng tin một chút. Khâu Minh Thông vừa đi, Tô Hồng Xán liền nghiêng đầu hỏi "Em dâu, muội thấy mới vừa rồi tiểu tử kia trả lời như thế nào? Ta thấy muội một vấn đề cũng không có hỏi, có phải không hài lòng hắn hay không?" Em dâu nhìn người nhất định chính xác, mới vừa rồi tiểu tử kia rõ ràng không tệ, nàng tại sao không hỏi một câu?
"Trả lời mặc dù ngắn gọn, nhưng hiểu được rất nhiều chuyện, không phải học như vẹt. Nhưng người này có chí lớn, tất nhiên là muốn đi thi cử. Người huynh muốn chọn cho công việc lần này không thích hợp với hắn, cho nên muội mới không có ra đề hỏi hắn." Nàng vẫn âm thầm quan sát lời nói cử chỉ của Khâu Minh Thông, đã sớm nhìn ra hắn thích hợp đi đường gì muốn làm chuyện gì rồi.
"Biết, dù sao đến lúc đó vẫn là do chính ta ra đề thi, chờ đến lúc đó gặp lại hắn. Ta lại muốn nhìn một chút tiểu tử kia có bao nhiêu bản lãnh cùng khả năng, có thể để cho em dâu kén chọn của ta nói hắn có chí lớn." Tô Hồng Xán rõ ràng cao hứng, nhưng vẫn là sĩ diện phun ra một câu như vậy.
"Ta nghĩ, tiểu tử kia sẽ làm rất nhiều người mở to mắt nhìn." Gia cảnh của Khâu Minh Thông, nàng đã xem rồi. Một đệ tử hàn môn, có thể có trí tuệ như thế thật là ít gặp, ít nhất so với Hàn Thiếu Quân Hàn gia tỉ mỉ bồi dưỡng cũng giỏi hơn rất nhiều.
Vòng thứ ba thi viết, đề thi Khâu Minh Thông bắt được đã xác định ý nghĩ trong lòng mình hơn, nhấc bút lên chăm chú trả lời mỗi đề mục. Hà bao thêu trúc xanh bên hông, phát ra mùi thơm dễ chịu, khiến Khâu Minh Thông viết một giờ vẫn không cảm thấy một chút mệt mỏi. Viết xong, để bút xuống, thổi khô vết mực đem đề thi đã trả lời tốt kẹp chặt lại để vào bên trong chỗ chuẩn bị cho thí sinh.
Khâu Minh Thông cười đứng lên, mặt tự tin, mặc kệ bọn họ muốn chọn cái gì? Chỉ cần hắn tới, lấy được đề, hắn sẽ nghiêm túc làm xong. Về phần chuyện khác, sau này hãy nói.
Khâu Minh Thông bước ra cửa nha môn, Khâu Tiểu Ninh đứng ở bên cạnh hắn đưa nước: "Ca ca, huynh uống nước trước đi!" Ca ca buổi sáng đi vào, vào lúc này ra ngoài đã là xế chiều, cũng không biết hắn thi có được hay không?
Khâu Minh Thông nhận lấy nước, uống một hớp, hỏi Khâu Tiểu Ninh: "Ninh nhi, sao muội lại tới đây?"
Khâu Tiểu Ninh cắn cắn môi, vẻ mặt thành thật nói: "Ca ca, Ninh nhi có chuyện rất quan trọng nói cho huynh." Đã nói, chờ ca ca thi xong dự tuyển liền nói thật tâm tư của nàng thân thế của nàng cho hắn biết.
Đã qua hai canh giờ, Hàn Thiếu Khanh nhìn Khâu Tiểu Ninh từ khi trở lại liền ngồi trong phòng hai canh giờ, thở dài đi tới bên người nàng: "Tiểu Ninh, ngươi từ nhà trở lại đây đã qua hai canh giờ vẫn ngồi im lặng ở chỗ này, ngươi đang suy nghĩ cái gì? Ngươi đó, rốt cuộc có để tiểu thư ta đây ở trong mắt hay không?" Hàn Thiếu Khanh giả bộ tức giận, gõ ly trà trên bàn.
"Tốt lắm, tiểu thư lão nhân gia của ta ngài có thể về phòng mình trước được không, nô tỳ hiện tại có chuyện không thể phục vụ ngài, một lát sẽ đến thỉnh tội với ngài có được hay không?" Khâu Tiểu Ninh khoát khoát tay, mặt không nhịn được đuổi người.
Nghe xong lời này, Hàn Thiếu Khanh mặc kệ, nhéo mặt của Khâu Tiểu Ninh, vẻ mặt bất đắc dĩ thở dài nói: "Tiểu nha đầu, ta là lo lắng ngươi còn tiếp tục như vậy sẽ bị bệnh! Ngươi có biết ngươi ngẩn người ở chỗ này đã bao lâu hay không? Hai canh giờ, hai canh giờ a! Có chuyện gì ngươi nói với ta, nói không chừng ta có thể giúp ngươi." Ở trong mắt nàng, Khâu Tiểu Ninh giống như nữ nhi của nàng. Dĩ nhiên, đây là suy nghĩ của bản thân nàng, Khâu Tiểu Ninh cũng không biết.
Khâu Tiểu Ninh suy nghĩ một chút hỏi "Thiếu Khanh, ngươi nói trên thế giới này có phải là thật sự có nam tử ngu ngốc giống như cọc gỗ hay không?" Nếu cứ tiếp tục thế này, nàng lại cách ca ca càng ngày càng xa.
"Có a, cõi đời này trăm ngàn loại người, có loại người đầu gỗ có cái gì kỳ quái đâu." Người đầu gỗ nàng chưa từng thấy qua, nhưng nàng tin tưởng nhất định có. Bởi vì trên đời còn có một đại ngốc tử, đợi một người vĩnh viễn không có khả năng, cả đời chưa lập gia đình. Cười khổ một tiếng, Hàn Thiếu Khanh cúi đầu, không để cho Khâu Tiểu Ninh phát hiện tâm trạng của nàng. Cảm xúc của chính nàng cần gì nhiều người thương cảm, hơn nữa người kia đã không có ở đây.
"Vậy ngươi nói tốt nhất nên đối phó với người như vậy thế nào, ta thật sự không có biện pháp nào." Vào lúc này suy nghĩ của Khâu Tiểu Ninh vòng vo xoay chuyển, không hề có một chút dáng vẻ tức giận.
"Sắc dụ, đùa giỡn, bá vương ngạnh thượng cung, nếu ngươi cảm thấy những biện pháp này cũng không tốt, ngươi còn có thể bỏ thuốc." Vừa nghe nói cái này, Hàn Thiếu Khanh thu hồi tâm tình thương cảm, thảo luận hào hứng bừng bừng. Nàng biết nếu như nàng đoán không sai, tiểu Ninh nói hẳn là con mọt sách ca ca kia của nàng ấy.
"Ngươi. . . . . . Ngươi tránh ra, cái này là biện pháp gì? Tránh ra. . . . . . Tránh ra. . . . . ." Khâu Tiểu Ninh bụm mặt, nàng cảm thấy mình không còn mặt mũi nhìn người, như thế nào đều ra loại chủ ý này, thật là làm cho người ta hết ý kiến.
"Tốt lắm, không đùa ngươi, thật ra thì ta cảm thấy được bây giờ quan trọng nhất chính là ngươi nói cho hắn biết, ngươi không phải là thân muội muội của hắn hơn nữa ngươi thích hắn. Ta hiểu rõ ngươi lo lắng hắn không tiếp nhận nổi ngươi, nhưng mà tiểu Ninh ngươi có nghĩ qua không, ngươi không nói rõ thì hắn vĩnh viễn vẫn xem ngươi là muội muội, làm sao có thể đối với ngươi sinh ra tình yêu nam nữ? Còn nữa, ngươi nói thích hắn sẽ kích thích hắn một chút, hắn nếu có ý tứ với ngươi nhất định sẽ từ từ chuyển đổi tâm tính với ngươi." Tiểu Ninh thông minh hơn nàng rất nhiều, đáng tiếc kiến thức về chuyện nam nữ nàng ấy lại thật mơ hồ, cũng khó trách nàng ấy và Khâu Minh Thông không có tí tiến triển gì.
Khâu Tiểu Ninh nghiêm túc suy nghĩ, suy nghĩ lời nói của Hàn Thiếu Khanh, chậm rãi gật đầu một cái: "Ta biết rồi Thiếu Khanh, cám ơn ngươi." Khâu Tiểu Ninh thật tâm nói cảm ơn, Thiếu Khanh nói đúng, chính nàng không nói rõ ràng làm sao ca ca hiểu được. Không hiểu, nàng đối với hắn tốt hơn nữa, hắn cũng chỉ cảm thấy là muội muội đối với ca ca tốt. Khâu Tiểu Ninh lộ ra một nụ cười yếu ớt, quyết định chờ Khâu Minh Thông thi xong sơ tuyển liền nói rõ với hắn những chuyện này.
"Cám ơn cái gì, mấy năm nay ta còn chưa có cám ơn ngươi đấy. Được rồi, ngươi không có việc gì ta liền trở về phòng, ngươi tốt nhất nên nghỉ ngơi đi." Hàn Thiếu Khanh đứng thẳng người, cười cười khoát khoát tay đang chuẩn bị rời phòng, đột nhiên nghĩ đến cái gì, Hàn Thiếu Khanh ngừng lại bước chân: "Đúng rồi, tiểu Ninh Hàn Thiếu Quân muốn đi thi cử, ca ca ngươi có biết hay không?" Chuyện này, tốt nhất nên nói với nàng. Ít nhất để Khâu Minh Thông có chuẩn bị tránh né mũi nhọn, tránh cho ở dự tuyển biểu hiện quá mức xuất sắc, tạo cho mình một mối họa cũng không biết.
"Cái gì? Ta thế nào chưa bao giờ nghe người khác nói qua?" Chuyện này nếu như bây giờ nàng mới biết vậy ca ca càng không thể nào biết được? Lo lắng một chút liền yên lòng, nàng tin tưởng ca ca dù vào trường thi mới gặp được Hàn Thiếu Quân, chính hắn cũng hiểu phải làm sao mới phải. Suy nghĩ một chút, Khâu Tiểu Ninh nói cám ơn với Hàn Thiếu Quân: "Thiếu Khanh, cám ơn ngươi, ta sẽ báo cho ca ca biết, ngươi cũng sớm trở về phòng nghỉ ngơi đi!"
"Được, chuyện này nói cho ngươi biết là được." Thấy bộ dạng của Khâu Tiểu Ninh, hình như không chuẩn bị nói với Khâu Minh Thông. Chẳng qua là, Khâu Minh Thông ngoại trừ chậm chạp chuyện nam nữ, những vấn đề khác hắn đều rất thông minh.
Hàn Thiếu Khanh rời đi, Khâu Tiểu Ninh tắm rửa lên giường nằm, lại nghĩ tới lời nói của Hàn Thiếu Khanh. Kéo chăn che mặt, có chút mong đợi dự tuyển mau mau kết thúc.
Dự tuyển của Hoàng thành là do nha môn Hoàng Thành tổ chức, vốn là trước kia chỉ cần là tú tài là được tham gia khoa khảo. Nhưng lần này Tô thừa tướng đặc biệt kiến nghị với Hoàng Thượng, trước khi tổ chức khoa cử trước tiên làm một lần dự tuyển ở Hoàng Thành, chỉ cần là người có tài học đều có thể tham gia. Tô Hồng Xán làm như vậy không những có thể lựa chọn người có tài, càng thêm nghĩ chọn lựa được người thích hợp, tiến hành huấn luyện, ngày sau an bài đến vị trí đặc biệt. Chuyện này, là sau khi Tô Hồng Xán cùng lão Thừa tướng thương lượng rất lâu, mới hướng Hoàng thượng nói ra.
Hoàng thượng tự mình hạ chỉ, người tới tham dự chen chúc như muốn phá đổ cổng nha môn. Bất quá trạm kiểm soát đầu tiên, hơn phân nửa số người bị loại, điều này làm cho Khâu Minh Thông có chút nghi ngờ, nói là dự tuyển tại sao trạm kiểm soát thứ nhất đưa ra câu hỏi không hề liên quan đến kiến thức trong sách? Chẳng lẽ lần chọn lựa người này và khoa khảo không có liên quan? Mà là có tác dụng khác? Đè xuống nghi ngờ trong lòng, Khâu Minh Thông nghĩ đã đến đây rồi thì thử một lần cũng không sao.
Vòng thứ hai, tiếp tục đứng xếp hàng đợi trả lời các câu hỏi được đưa ra. Trong những người đưa ra câu hỏi, một là Thành chủ Hoàng thành, một là Tô Hồng Xán không tiết lộ thân phận, và một người nữ giả nam trang phu nhân Tô Hồng Diệu. Người đứng trước Khâu Minh Thông sau khi ấp úng không trả lời được vấn đề rời đi, Khâu Minh Thông liền đứng ở trước mặt ba vị giám khảo, lễ độ hành lễ với ba người: "Vãn sinh Khâu Minh Thông bái kiến ba vị đại nhân."
Thấy Khâu Minh Thông, trên người hắn toát ra khi chất thư sinh làm cho Tô Hồng Xán nhìn một cái đã thích, cười lên tiếng hỏi: "Khâu Minh Thông, bản quan hỏi ngươi, nếu như Tứ thành xảy ra thiên tai, ngươi nghĩ việc quan trọng nhất phải làm là chuyện gì?" Vấn đề này, đã có không ít người đáp sai, hi vọng tiểu tử hắn nhìn trúng này có thể trả lời .
Khâu Minh Thông suy nghĩ một chút, trả lời: "Tứ thành cách Hoàng thành không xa, lập tức phái người xác định mức độ thiệt hại và tra xét Tứ thành thiếu thốn nhất là cái gì? Kiêng kỵ nhất là mang tất cả đồ cần thiết và không cần thiết đều vận chuyển đến Tứ thành, vận chuyển những đồ này cũng không giúp được gì cho Tứ thành. Mà trong đó việc đầu tiên theo cách làm của triều đình là trước tiên cấp bạc giúp nạn thiên tai, vãn sinh cho rằng đây là cách làm không sáng suốt nhất." Thật ra thì, đây là ý tưởng Khâu Minh Thông đã đơn giản hoá rất nhiều.
"A, tại sao cấp bạc giúp nạn dân thiên tai là cách làm không sáng suốt nhất?" Tô Hồng Xán đối với đáp án của Khâu Minh Thông rất hài lòng, không nhịn được tiếp tục hỏi. Suy nghĩ của tiểu tử này với hắn giống nhau như đúc. Hắn đang đề nghị với Hoàng thượng, nhập từ Mạc quốc một nhóm Hãn Huyết Bảo Mã tốt nhất, sau này dùng cho việc truyền đạt tin tức. Hắn mới vừa làm Thừa tướng không lâu, đã phát hiện không ít quan viên phía dưới, hoặc là sợ bị truy cứu trách nhiệm tự động giảm bớt mức độ tình hình thiên tai, nói dối số người chết do thiên tai, hoặc chính là muốn từ bên trong lấy được chỗ tốt mà khoa trương mức độ thiên tai. Loại hành vi này, rất bất lợi với Hoàng triều Hiên Viên.
"Nếu như là nạn hạn hán ngập úng, ngay cả có bạc cũng không mua được lương thực rau dưa. Còn nữa, ai có thể bảo đảm số bạc này trước tiên có thể dùng trên người dân chúng?" Khâu Minh Thông nhàn nhạt nói ra một câu. Hoàng triều Hiên Viên mặc dù tốt hơn so với tiền triều rất nhiều, nhưng mỗi triều đại cũng không thể không có tham quan. Theo hắn biết Hoàng thượng hạ chỉ ngân sách, sau đó do Thừa Tướng gửi công văn xuống Lại Bộ Thượng Thư ký tên đóng dấu mới có thể chi, những thứ này phải mất thời gian một ngày. Sau đó từ quốc khố lấy ra ngân lượng, các loại trình tự lấy ra bạc lại mất thời gian một ngày. Bạc lấy ra cần người hộ tống, trên đường còn phải đi qua mấy thành. Có thể nói không ít người chạm vào bạc, hơn nữa thời gian hao phí cũng quá nhiều.
"Ừ, có thể, ngươi trước đi nghỉ ngơi một chút đi!" Tô Hồng Xán gật đầu một cái, cuối cùng gặp được một người đáng tin một chút. Khâu Minh Thông vừa đi, Tô Hồng Xán liền nghiêng đầu hỏi "Em dâu, muội thấy mới vừa rồi tiểu tử kia trả lời như thế nào? Ta thấy muội một vấn đề cũng không có hỏi, có phải không hài lòng hắn hay không?" Em dâu nhìn người nhất định chính xác, mới vừa rồi tiểu tử kia rõ ràng không tệ, nàng tại sao không hỏi một câu?
"Trả lời mặc dù ngắn gọn, nhưng hiểu được rất nhiều chuyện, không phải học như vẹt. Nhưng người này có chí lớn, tất nhiên là muốn đi thi cử. Người huynh muốn chọn cho công việc lần này không thích hợp với hắn, cho nên muội mới không có ra đề hỏi hắn." Nàng vẫn âm thầm quan sát lời nói cử chỉ của Khâu Minh Thông, đã sớm nhìn ra hắn thích hợp đi đường gì muốn làm chuyện gì rồi.
"Biết, dù sao đến lúc đó vẫn là do chính ta ra đề thi, chờ đến lúc đó gặp lại hắn. Ta lại muốn nhìn một chút tiểu tử kia có bao nhiêu bản lãnh cùng khả năng, có thể để cho em dâu kén chọn của ta nói hắn có chí lớn." Tô Hồng Xán rõ ràng cao hứng, nhưng vẫn là sĩ diện phun ra một câu như vậy.
"Ta nghĩ, tiểu tử kia sẽ làm rất nhiều người mở to mắt nhìn." Gia cảnh của Khâu Minh Thông, nàng đã xem rồi. Một đệ tử hàn môn, có thể có trí tuệ như thế thật là ít gặp, ít nhất so với Hàn Thiếu Quân Hàn gia tỉ mỉ bồi dưỡng cũng giỏi hơn rất nhiều.
Vòng thứ ba thi viết, đề thi Khâu Minh Thông bắt được đã xác định ý nghĩ trong lòng mình hơn, nhấc bút lên chăm chú trả lời mỗi đề mục. Hà bao thêu trúc xanh bên hông, phát ra mùi thơm dễ chịu, khiến Khâu Minh Thông viết một giờ vẫn không cảm thấy một chút mệt mỏi. Viết xong, để bút xuống, thổi khô vết mực đem đề thi đã trả lời tốt kẹp chặt lại để vào bên trong chỗ chuẩn bị cho thí sinh.
Khâu Minh Thông cười đứng lên, mặt tự tin, mặc kệ bọn họ muốn chọn cái gì? Chỉ cần hắn tới, lấy được đề, hắn sẽ nghiêm túc làm xong. Về phần chuyện khác, sau này hãy nói.
Khâu Minh Thông bước ra cửa nha môn, Khâu Tiểu Ninh đứng ở bên cạnh hắn đưa nước: "Ca ca, huynh uống nước trước đi!" Ca ca buổi sáng đi vào, vào lúc này ra ngoài đã là xế chiều, cũng không biết hắn thi có được hay không?
Khâu Minh Thông nhận lấy nước, uống một hớp, hỏi Khâu Tiểu Ninh: "Ninh nhi, sao muội lại tới đây?"
Khâu Tiểu Ninh cắn cắn môi, vẻ mặt thành thật nói: "Ca ca, Ninh nhi có chuyện rất quan trọng nói cho huynh." Đã nói, chờ ca ca thi xong dự tuyển liền nói thật tâm tư của nàng thân thế của nàng cho hắn biết.
Tác giả :
Phượng Vân