Thê Tử Lười Biếng Của Nam Nhân Hung Hãn
Chương 44: Không thấy Thư Uyển
Editor: aq_scents
Tiêu Lang cảm thấy như có người theo dõi bọn họ, nhưng khi hắn lơ đãng quay đầu nhìn lại thì lại không phát hiện bất kỳ dấu hiệu gì.
Hắn nhìn Thư Mậu Đình ôm nha đầu lười xem khỉ làm xiếc, ánh mắt chuyển tới túi tiền bên hông ông, nghĩ tới nghĩ lui, ba người có thể bị để mắt tới chỉ có thể vì tiền, mặt liền bình thường đi tới sau lưng Thư Mậu Đình, cùng ông duy trì khoảng cách ba bước chân.
Một lát sau, hình như hai con khỉ bên trong làm trò thú vị gì đó, bách tính vây xem ồn ào cười to, rối rít móc tiền ra ném vào khoảng trống trước mặt, cũng có người đứng ở phía sau chen tới trước, muốn xem rõ ràng hơn một chút,trong lúc hành động khó tránh phải va chạm thân thể.
Tiếng huyên nào càng ngày càng cao, đột nhiên, một nam tử gầy gò đẩy người Tiêu Lang ra trước, sau đó làm bộ như tiếp tục chen lên trước, đụng phải người Thư Mậu Đình, bàn tay ẩn trong tay áo lặng lẽ lộ ra một con dao sắc bén, một chút nữa thôi sẽ cắt vào túi tiền Thư Mậu Đình.
Tiêu Lang sầm mặt, sải một bước lên trước, trước nắm cánh tay không đứng đắn của nam tử gầy gò, thuận tay đem hắn đè xuống trên mặt đất, “Bá phụ, tên này muốn trộm tiền của người!”
“A, có kẻ gian!”
Theo động tác của hắn, người đứng xung quanh kinh hoảng lui về phía sau, chờ tới lúc phát hiện tặc nhân bị chế ngự không cách nào chạy thoát, mới chỉ chỉ trỏ trỏ mắng mỏ.
Thư Mậu Đình vội vàng để Thư Lan xuống, sờ sờ túi tiền của mình.
“Tiểu huynh đệ, có phải ngươi hiểu lầm ta không, ta vừa nãy thật sự không cẩn thận mới va vào hắn, ngươi xem túi tiền của hắn vẫn còn ở trên người!” Nam tử gầy gò vặn vẹo uốn éo giãy giụa, vừa mới chống nửa người lên, liền bị Tiêu Lang đá cho một cước vào mắt cá chân, đau tới mức la lên oai oái, cũng không dám như bình thường sau khi bị lộ tẩy như vậy liền chơi xấu mắng chửi người.
Tiêu Lang tóm cổ tay hắn, đoạt lấy lưỡi dao mỏng giấu trong tay áo.
Đây là thủ đoạn tặc nhân đã sử dụng, đủ để chứng minh thân phận của nam tử gầy gò rồi, bách tính tức giận lập tức ồn ào lớn tiếng, tiếng mắng chửi khiến hai người mặc trường bào nha dịch cổ tròn màu lam thẫm đi tới, không nói hai lời, liền bắt người đi.
“Tốt rồi, chúng ta lên núi tìm bá mẫu con thôi!” Thư Mậu Đình nhìn sắc trời một chút, cúi đầu nói với Tiêu Lang, dắt Thư Lan định đi.
Thư Lan vẫn chưa xem đủ, dùng sức kéo cánh tay Thư Mậu Đình, đôi mắt mở to nhìn ông cầu xin: “Cha, chúng ta xem thêm một lát đi!”
Thư Mậu Đình nhíu nhíu mày, không đi chỉ sợ thê tử cùng A Uyển phải đợi.
“Vị này là Thư lang trung phải không? Lão phu là Tuần Mục, có một số chuyện muốn thương lượng một chút với ngài.” Âm thanh bình thản thuần phác đột nhiên từ phía sau truyền tới.
Nghe tới cái tên đó, trong nháy mắt mặt Thư Mậu Đình biến sắc.
Tuần Mục? Không thể nào, loại người có thân phận như thế, sao có thể xuất hiện tại nơi nhỏ bé này? Nhất định là trùng tên! Nhưng, khi ông quay lại, thấy rõ mặt mũi nho nhã mà ông đã từng từ xa chiêm ngưỡng, nhìn tới cặp mắt thâm trầm không gợn sóng thì trái tim của ông không khống chế được mà đập nhanh, căn bản không biết nên bày tỏ như thế nào, bản năng lên tiếng: “Ngài tìm ta có chuyện gì?”
Nếu không phải xung quanh quá mức ồn ào náo động, nhất định Tuần Mục có thể nghe được run rẩy trong giọng Thư Mậu Đình.
Đáng tiếc, phần lớn sự chú ý của ông lại đặt trên người Tiêu Lang, thấy Tiêu Lang cau mày nhìn mình, có lẽ đã nhận ra mình, mới cười nói: “Ở đây nhiều người, không tiện nói chuyện, nếu mọi người không vội rời đi, chúng ta qua bên kia ngồi một lát được chứ?” Đưa ngón tay chỉ hướng lều trà nhỏ bên ngoài.
“Không vội, không vội, mời ngài!” Giọng nói đối phương tự nhiên bình thản, trái tim kích động của Thư Mậu Đình cũng bình phục lại.
Tuần Mục dẫn đầu đi trước.
Thư Lan bất đắc dĩ bị phụ thân lôi kéo đi, bĩu môi, nghiêng đầu hướng Tiêu Lang oán trách: “Phụ thân thật là, vừa mới nói muốn đi tìm mẫu thân, hiện tại lại muốn đi nói chuyện với người khác, còn không bằng theo ta đi xem khỉ làm xiếc!”
Tiêu Lang xoa xoa đầu của nàng, ánh mắt lại nghi ngờ nhìn chằm chằm Tuần Mục đi phía trước, hắn không phải chủ cửa hàng đao kiếm sao, tìm bá phụ có chuyện gì? Hơn nữa, thái độ của bá phụ cũng rất kỳ quái, căn bản không hỏi thân phận của đối phương đã chủ động đồng ý. . . . . .
Thư Lan thấy Tiêu Lang không giúp nàng nói chuyện, bất mãn bĩu môi.
Đến lều trà, Tuần Mục chọn góc ngồi thanh tịnh. Thư Mậu Đình ngồi đối diện với ông, Tiêu Lang lôi kéo Thư Lan ngồi ở bên cạnh, nhìn vào nơi xa xa mà Thư Lan chỉ, kì thực đang quan sát tỉ mỉ hai người nói chuyện.
Chờ người làm dâng trà, Tuần Mục đưa mắt nhìn ly trà một chút, mới nhìn Tiêu Lang hỏi “Thư lang trung, nửa tháng trước nghe nói có một thiếu niên đơn độc vào núi đánh sói, người đó là hắn phải không?”
Thư Mậu Đình hơi sững sờ, không ngờ rằng Tuần Mục lại hỏi đến Tiêu Lang, vội nói: “Đúng ạ, đứa nhỏ này là người trọng tình trọng nghĩa, phụ thân ra đi đột ngột, nhất thời không thể nào tiếp nhận được, thừa lúc mọi người không chú ý chạy vào núi. Thật may là hắn phúc lớn mạng lớn, vượt qua hai bầy sói tàn sát lẫn nhau, bị hắn lượm tiện nghi.” Đây là lời mà sau này Tiêu Lang giải thích, mặc dù mọi người cảm thấy lạ lùng, nhưng giữa tin tưởng đứa bé một mình giết một con sói lớn với may mắn lượm tiện nghi, vẫn là chọn cái sau.
Tuần Mục lắc đầu, hướng Tiêu Lang nói: “Tiêu Lang, ngày đó ngươi làm thế nào tìm được bầy sói? Nhiều sói như vậy, ngươi làm thế nào xác định con sói đó là con đã hại cha ngươi?”
Sau khi nghe nói sự kiện đó, tâm huyết dâng trào ông cũng đi thôn Thanh Sơn, tận mắt thấy Tiêu Lang khiêng đầu sói đi ra khỏi núi. Tuần Mục nhớ rõ ràng, máu tươi đầm đìa trên cổ con sói đó, không nhìn rõ miệng vết thương, vừa vặn trên thân không có chút dấu vết bị cắn xé, căn bản không giống như đã đánh nhau với con sói khác. Thôn nhân có lẽ đã vô cùng kinh hãi, hơn nữa Tiêu Lang rất nhanh phá hủy thân sói, bọn họ mới không có suy nghĩ sâu xa chỗ sơ hở trong lời nói của đứa bé.
Hắn âm thầm suy đoán, đó là Tiêu Lang tự mình săn giết, như vậy, đứa bé này có cái nhìn như lão thành, không chỉ có phương pháp truy lùng mục tiêu, còn nắm giữ lực chiến đấu mạnh mẽ. Mà hôm nay vô tình gặp gỡ, vô luận là Tiêu Lang đúng lúc bên ngoài vòng vây hay là lúc hắn mạnh mẽ chế phục tặc nhân, cũng chứng tỏ những gì ông phỏng đoán. Như vậy, một đứa bé sơn dã không qua bất kỳ dạy dỗ chính quy nào lại có thể xuất sắc như thế, nếu dụng tâm bồi dưỡng, tương lai hắn có thể trưởng thành tới mức nào?
Tiêu Lang ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn lại ánh mắt dò xét của Tuần Mục: “Liên quan gì đến ông?”
Thư Mậu Đình sợ hết hồn, muốn nhỏ giọng khiển trách tiểu tử ngốc này, lại sợ lộ liễu quá, giúp hắn cứu vãn: “Tuần tiền bối, A Lang chỉ là đứa bé, có lẽ chỉ muốn chém đầu sói để báo thù, sao có thể chu toàn mọi mặt! Không biết ngài hỏi thăm những thứ này để làm gì?”
Tuần Mục nhìn có vẻ trẻ tuổi, kì thực tuổi đã gần năm mươi, sao đảm đương nổi tiếng “Tiền bối” của Thư Mậu Đình, thêm với am hiểu y thuật quan sát khí sắc, ông liền không nghĩ nhiều, vuốt râu nói: “Thực không dám giấu diếm, lão phu từng nhậm chức trong quân đội một thời gian, sau lại tuổi già quy ẩn, ở trong trấn nhỏ này mở một cửa hàng đao kiếm. Ngày đó, đứa nhỏ này ở chỗ lão phu chọn một cây chủy thủ, đúng là lão phu nghĩ hắn cũng như người bình thường, cảm thấy, đó cũng chỉ là một loại duyên phận. Về sau được biết hắn tuổi trẻ tài cao, hữu dũng hữu mưu, liền muốn thu hắn làm đệ tử, thứ nhất mài thời gian, thứ hai không đành lòng nhìn ngọc thô chưa mài dũa bị long đong, trông mong tương lai hắn sau này có thể làm nên thành tựu, dĩ nhiên, nếu các người tin lời của ta.” Đưa tay lên vuốt râu.
Thư Mậu Đình mừng rỡ: “Ngài qua khách khí, A Lang chỉ là hài tử nhà quê, được ngài nguyện ý bồi dưỡng, chúng ta vui mừng còn không kịp!” Kéo Tiêu Lang lại hành lễ bái sư, “Nhanh, mau hành lễ với ân sư của con!” Bởi vì vui mừng quá mức, lại sợ Tuần Mục đổi ý, nhất thời quên lễ bái sư phải trịnh trọng mới đúng.
Tuần Mục cũng không so đo nghi thức xã giao, cười nhìn về phía Tiêu Lang, danh sư khó cầu, đệ tử có thiên phú cũng là ngàn dặm mới tìm được một người, đứa nhỏ này, ông tuyệt đối không nhìn lầm.
Tiêu Lang không động, nghi ngờ nhìn Tuần Mục: “Tại sao ta phải bái ông làm thầy? Ông có thể dạy ta cái gì?” Bộ dáng cũng không co nửa điểm vui mừng.
Thư Mậu Đình chỉ hận không thể rèn sắt thành thép dí đầu hắn một cái: “Ngươi. . . . . .”
“Ha ha. . . . . .” Tuần Mục cười to lên, cắt đứt lời nói Thư Mậu Đình, ánh mắt sáng quắc nhìn tới Tiêu Lang: “Không phải lão phu khoe khoang, nếu ngươi muốn học văn, lão phu có thể đưa ngươi vào Hàn Lâm, ngươi muốn học võ, lão phu có thể đưa ngươi phong hầu bái tướng!”
Nếu là người khác nói ra lời này, chắc chắn Thư Mậu Đình coi hắn là kẻ điên, nhưng người ngồi trước mặt là nhân vật truyền kỳ trải qua hai triều, là được Đương Kim Thánh Thượng khen ngợi vì nho tướng trước Thái Phó đại nhân, bồi dưỡng một hàn lâm học sĩ hoặc tướng quân, ông ta tuyệt đối có thể nói được làm được. Đáng tiếc cái đứa bé ngốc Tiêu Lang này!
Tiêu Lang như không nhận ra ánh mắt ám thị của Thư Mậu Đình, không chút khéo léo cự tuyệt nói: “Ta không có hứng thú với ông, cho nên không cần bái ông làm thầy.” Nói xong, lôi kéo Thư Lan đang đần mặt quan sát ba người đứng dậy, “Bá phụ, bá mẫu cùng Uyển tỷ chắc đã đợi chúng ta lâu rồi, chúng ta nhanh đi thôi.” Nhấc chân hướng bên ngoài lều trà đi ra.
Thư Mậu Đình giận tới mức chỉ muốn bắt hắn trở lại đè xuống đất dập đầu, nhưng làm như vậy, ý tứ nịnh bợ lại rõ ràng quá, đành ngượng ngùng cười nói: “Tuần tiền bối, đứa bé kia cái gì cũng không hiểu, ngài chớ để ý, trở lại ta sẽ khuyên bảo hắn, nhất định phải khiến hắn tới cửa bồi tội! Không biết hiện giờ ngài ở nơi nào?”
Tốt bụng lại gặp phải cự tuyệt, Tuần Mục cũng không tức giận, ông nhìn bóng lưng thẳng tắp của Tiêu Lang, cười càng sâu không lường được: “Không sao, vẫn xin ông thay lão phu chuyển tới hắn một câu, như đã nói, nếu sau này hắn thay đổi chủ ý, có thể tới cửa hàng tìm lão phu, lão phu vẫn luôn canh giữ ở đó. Nói xong đứng dậy, hướng hướng ngược lại mà đi.
Thư Mậu Đình thở phào nhẹ nhõm, đại nhân người ta thật tốt thật đại lượng, không có truy cứu Tiêu Lang kiêu căng.
Không được, ông nhất định phải khuyên nhủ đứa bé này thật tốt, đây là cơ hội ngàn năm có một!
Bên ngoài chùa Cô Sơn, du khách đông như dệt cửi.
Tần thị đứng cùng Thư Uyển dưới tàng cây hoa ngọc lan, vừa thưởng thức quang cảnh quanh chùa cổ, vừa lưu ý lối vào chùa, chỉ sợ bỏ qua bóng dáng của ba người Thư Mậu Đình.
“Cha con cũng thật là, sao giờ còn chưa tới nữa?” Tần thị chấm chấm mồ hôi trên chán, nhỏ giọng phàn nàn.
“Chắc cũng đang đuổi tới đây rồi, cha con khẳng định không dám để cho nương đợi đâu!” Thư Uyển cười trêu ghẹo, ngẩng đầu nhìn quán ăn chay đối diện, nói: “Nương, nếu không chúng ta đi đặt bàn trước đi? Miễn cho lát nữa cha đến lại phải chờ, hiện tại chỉ sợ quán ăn chay đầy ắp người rồi!”
Đúng lúc nàng ngẩng đầu, người nào đó sớm đã bao tầng trên cùng quán ăn chay đang đứng trước cửa sổ nhìn ra bên ngoài chợt chột dạ nhảy vọt sang một bên, sợ bị nàng nhìn thấy, qua một hồi lâu, hắn mới lặng lẽ thò đầu ra, tầm mắt lần nữa rơi trên bóng dáng yểu điệu của Thư Uyển. Mặc dù nàng đội mũ che mặt, có thể xa xa nhìn nàng như vậy, Trình Khanh Nhiễm vẫn cảm thấy rất vui vẻ, khóe miệng không tự chủ nâng lên, căn bản không có chú ý tới Ngụy Đại sau lưng chấn kinh sắp rớt cả cằm.
Tần thị suy nghĩ một chút, cảm thấy đề nghị của nữ nhi không tệ, chỉ là có chút không yên lòng, “Vậy nếu như chúng ta vừa mới đi, cha con bọn họ lại tới thì làm thế nào?”
Thư Uyển liền nói: “Vậy nương đi một mình đi, con ở đây đợi họ.”
Tần thị lập tức lắc đầu, “Không được, một mình con ở chỗ này ta không yên tâm. . . . . .” Lời còn chưa dứt, bên người chợt truyền đến giọng nói vui mừng của nữ nhân: “A, đây không phải là Nghi An sao?”
Tần thị kinh ngạc há to miệng, quay đầu nhìn lại, vẻ mặt tràn đầy tươi cười, người phụ nữ trung niên mặt trái xoan này không phải chính là bạn tốt ngày xưa Tôn Xảo Tuệ!
Nàng vui mừng kéo tay đối phương, “Xảo Tuệ, ngươi cũng tới đây sao?” Vừa nhìn tiểu nữ đồng sáu tuổi bên cạnh: “Đây là tiểu nữ nhi của ngươi sao? Giống như đúc ngươi hồi nhỏ, lớn lên sẽ rất xinh xắn!”
Tôn Thị cũng hết sức vui mừng, giới thiệu xong tiểu nữ Phương Như, mắt thấy Thư Uyển hạ mũ che mặt hành lễ, liền lôi kéo tay Thư Uyển khen ngợi một hồi, sau đó lời nói dần dần chuyển từ tình trạng hai người gần đây sang chuyện nam nữ kết hôn.
Tôn thị cũng hết sức cao hứng, Thư Uyển mắc cỡ đỏ bừng mặt, nhìn như muốn la hét muốn đi vườn hoa thược dược bên cạnh, liền chủ động dẫn cô bé bên cạnh đi ra phía sau.
Vườn hoa thược dược này diện tích cực lớn, Tần thị dặn dò hai người bên cạnh đi xem một chút, chớ đi quá xa, rồi lại tiếp tục cùng Tôn thị hàn huyên.
Mắt thấy bóng dáng Thư Uyển biến mất phía sau cây cổ thụ, Trình Khanh Nhiễm có chút tiếc hận, muốn đi xuống vô tình gặp được một phen, lại sợ hắn còn đi qua đó người ta cũng đã trở lại, không thể làm gì khác hơn đành tiếp tục đứng ở trước cửa sổ ôm cây đợi thỏ.
Khoảng mười năm phút sau, Thư Uyển vẫn chưa về, Trình Khanh Nhiễm có chút nhàm chán, muốn tới bàn ngồi một lát.
Nhưng ngay khi hắn tính xoay người lại, tiểu nha đầu kia đột nhiên khóc lóc chạy trở lại, tự nhiên Trình Khanh Nhiễm không nghe thấy nàng nói cái gì, nhưng lại nhìn thấy bóng dáng Tần thị xiêu vẹo chỉ chực ngã xuống, trong lòng hắn liền bất an, trong nháy mắt sắc mặt trở nên xanh mét.
Ngụy Đại cảm thấy có một trận gió xẹt qua trước người, chờ hắn kinh ngạc ngẩng đầu lên, mới phát hiện chủ tử chạy, vội vàng đứng dậy đuổi theo.
Tiêu Lang cảm thấy như có người theo dõi bọn họ, nhưng khi hắn lơ đãng quay đầu nhìn lại thì lại không phát hiện bất kỳ dấu hiệu gì.
Hắn nhìn Thư Mậu Đình ôm nha đầu lười xem khỉ làm xiếc, ánh mắt chuyển tới túi tiền bên hông ông, nghĩ tới nghĩ lui, ba người có thể bị để mắt tới chỉ có thể vì tiền, mặt liền bình thường đi tới sau lưng Thư Mậu Đình, cùng ông duy trì khoảng cách ba bước chân.
Một lát sau, hình như hai con khỉ bên trong làm trò thú vị gì đó, bách tính vây xem ồn ào cười to, rối rít móc tiền ra ném vào khoảng trống trước mặt, cũng có người đứng ở phía sau chen tới trước, muốn xem rõ ràng hơn một chút,trong lúc hành động khó tránh phải va chạm thân thể.
Tiếng huyên nào càng ngày càng cao, đột nhiên, một nam tử gầy gò đẩy người Tiêu Lang ra trước, sau đó làm bộ như tiếp tục chen lên trước, đụng phải người Thư Mậu Đình, bàn tay ẩn trong tay áo lặng lẽ lộ ra một con dao sắc bén, một chút nữa thôi sẽ cắt vào túi tiền Thư Mậu Đình.
Tiêu Lang sầm mặt, sải một bước lên trước, trước nắm cánh tay không đứng đắn của nam tử gầy gò, thuận tay đem hắn đè xuống trên mặt đất, “Bá phụ, tên này muốn trộm tiền của người!”
“A, có kẻ gian!”
Theo động tác của hắn, người đứng xung quanh kinh hoảng lui về phía sau, chờ tới lúc phát hiện tặc nhân bị chế ngự không cách nào chạy thoát, mới chỉ chỉ trỏ trỏ mắng mỏ.
Thư Mậu Đình vội vàng để Thư Lan xuống, sờ sờ túi tiền của mình.
“Tiểu huynh đệ, có phải ngươi hiểu lầm ta không, ta vừa nãy thật sự không cẩn thận mới va vào hắn, ngươi xem túi tiền của hắn vẫn còn ở trên người!” Nam tử gầy gò vặn vẹo uốn éo giãy giụa, vừa mới chống nửa người lên, liền bị Tiêu Lang đá cho một cước vào mắt cá chân, đau tới mức la lên oai oái, cũng không dám như bình thường sau khi bị lộ tẩy như vậy liền chơi xấu mắng chửi người.
Tiêu Lang tóm cổ tay hắn, đoạt lấy lưỡi dao mỏng giấu trong tay áo.
Đây là thủ đoạn tặc nhân đã sử dụng, đủ để chứng minh thân phận của nam tử gầy gò rồi, bách tính tức giận lập tức ồn ào lớn tiếng, tiếng mắng chửi khiến hai người mặc trường bào nha dịch cổ tròn màu lam thẫm đi tới, không nói hai lời, liền bắt người đi.
“Tốt rồi, chúng ta lên núi tìm bá mẫu con thôi!” Thư Mậu Đình nhìn sắc trời một chút, cúi đầu nói với Tiêu Lang, dắt Thư Lan định đi.
Thư Lan vẫn chưa xem đủ, dùng sức kéo cánh tay Thư Mậu Đình, đôi mắt mở to nhìn ông cầu xin: “Cha, chúng ta xem thêm một lát đi!”
Thư Mậu Đình nhíu nhíu mày, không đi chỉ sợ thê tử cùng A Uyển phải đợi.
“Vị này là Thư lang trung phải không? Lão phu là Tuần Mục, có một số chuyện muốn thương lượng một chút với ngài.” Âm thanh bình thản thuần phác đột nhiên từ phía sau truyền tới.
Nghe tới cái tên đó, trong nháy mắt mặt Thư Mậu Đình biến sắc.
Tuần Mục? Không thể nào, loại người có thân phận như thế, sao có thể xuất hiện tại nơi nhỏ bé này? Nhất định là trùng tên! Nhưng, khi ông quay lại, thấy rõ mặt mũi nho nhã mà ông đã từng từ xa chiêm ngưỡng, nhìn tới cặp mắt thâm trầm không gợn sóng thì trái tim của ông không khống chế được mà đập nhanh, căn bản không biết nên bày tỏ như thế nào, bản năng lên tiếng: “Ngài tìm ta có chuyện gì?”
Nếu không phải xung quanh quá mức ồn ào náo động, nhất định Tuần Mục có thể nghe được run rẩy trong giọng Thư Mậu Đình.
Đáng tiếc, phần lớn sự chú ý của ông lại đặt trên người Tiêu Lang, thấy Tiêu Lang cau mày nhìn mình, có lẽ đã nhận ra mình, mới cười nói: “Ở đây nhiều người, không tiện nói chuyện, nếu mọi người không vội rời đi, chúng ta qua bên kia ngồi một lát được chứ?” Đưa ngón tay chỉ hướng lều trà nhỏ bên ngoài.
“Không vội, không vội, mời ngài!” Giọng nói đối phương tự nhiên bình thản, trái tim kích động của Thư Mậu Đình cũng bình phục lại.
Tuần Mục dẫn đầu đi trước.
Thư Lan bất đắc dĩ bị phụ thân lôi kéo đi, bĩu môi, nghiêng đầu hướng Tiêu Lang oán trách: “Phụ thân thật là, vừa mới nói muốn đi tìm mẫu thân, hiện tại lại muốn đi nói chuyện với người khác, còn không bằng theo ta đi xem khỉ làm xiếc!”
Tiêu Lang xoa xoa đầu của nàng, ánh mắt lại nghi ngờ nhìn chằm chằm Tuần Mục đi phía trước, hắn không phải chủ cửa hàng đao kiếm sao, tìm bá phụ có chuyện gì? Hơn nữa, thái độ của bá phụ cũng rất kỳ quái, căn bản không hỏi thân phận của đối phương đã chủ động đồng ý. . . . . .
Thư Lan thấy Tiêu Lang không giúp nàng nói chuyện, bất mãn bĩu môi.
Đến lều trà, Tuần Mục chọn góc ngồi thanh tịnh. Thư Mậu Đình ngồi đối diện với ông, Tiêu Lang lôi kéo Thư Lan ngồi ở bên cạnh, nhìn vào nơi xa xa mà Thư Lan chỉ, kì thực đang quan sát tỉ mỉ hai người nói chuyện.
Chờ người làm dâng trà, Tuần Mục đưa mắt nhìn ly trà một chút, mới nhìn Tiêu Lang hỏi “Thư lang trung, nửa tháng trước nghe nói có một thiếu niên đơn độc vào núi đánh sói, người đó là hắn phải không?”
Thư Mậu Đình hơi sững sờ, không ngờ rằng Tuần Mục lại hỏi đến Tiêu Lang, vội nói: “Đúng ạ, đứa nhỏ này là người trọng tình trọng nghĩa, phụ thân ra đi đột ngột, nhất thời không thể nào tiếp nhận được, thừa lúc mọi người không chú ý chạy vào núi. Thật may là hắn phúc lớn mạng lớn, vượt qua hai bầy sói tàn sát lẫn nhau, bị hắn lượm tiện nghi.” Đây là lời mà sau này Tiêu Lang giải thích, mặc dù mọi người cảm thấy lạ lùng, nhưng giữa tin tưởng đứa bé một mình giết một con sói lớn với may mắn lượm tiện nghi, vẫn là chọn cái sau.
Tuần Mục lắc đầu, hướng Tiêu Lang nói: “Tiêu Lang, ngày đó ngươi làm thế nào tìm được bầy sói? Nhiều sói như vậy, ngươi làm thế nào xác định con sói đó là con đã hại cha ngươi?”
Sau khi nghe nói sự kiện đó, tâm huyết dâng trào ông cũng đi thôn Thanh Sơn, tận mắt thấy Tiêu Lang khiêng đầu sói đi ra khỏi núi. Tuần Mục nhớ rõ ràng, máu tươi đầm đìa trên cổ con sói đó, không nhìn rõ miệng vết thương, vừa vặn trên thân không có chút dấu vết bị cắn xé, căn bản không giống như đã đánh nhau với con sói khác. Thôn nhân có lẽ đã vô cùng kinh hãi, hơn nữa Tiêu Lang rất nhanh phá hủy thân sói, bọn họ mới không có suy nghĩ sâu xa chỗ sơ hở trong lời nói của đứa bé.
Hắn âm thầm suy đoán, đó là Tiêu Lang tự mình săn giết, như vậy, đứa bé này có cái nhìn như lão thành, không chỉ có phương pháp truy lùng mục tiêu, còn nắm giữ lực chiến đấu mạnh mẽ. Mà hôm nay vô tình gặp gỡ, vô luận là Tiêu Lang đúng lúc bên ngoài vòng vây hay là lúc hắn mạnh mẽ chế phục tặc nhân, cũng chứng tỏ những gì ông phỏng đoán. Như vậy, một đứa bé sơn dã không qua bất kỳ dạy dỗ chính quy nào lại có thể xuất sắc như thế, nếu dụng tâm bồi dưỡng, tương lai hắn có thể trưởng thành tới mức nào?
Tiêu Lang ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn lại ánh mắt dò xét của Tuần Mục: “Liên quan gì đến ông?”
Thư Mậu Đình sợ hết hồn, muốn nhỏ giọng khiển trách tiểu tử ngốc này, lại sợ lộ liễu quá, giúp hắn cứu vãn: “Tuần tiền bối, A Lang chỉ là đứa bé, có lẽ chỉ muốn chém đầu sói để báo thù, sao có thể chu toàn mọi mặt! Không biết ngài hỏi thăm những thứ này để làm gì?”
Tuần Mục nhìn có vẻ trẻ tuổi, kì thực tuổi đã gần năm mươi, sao đảm đương nổi tiếng “Tiền bối” của Thư Mậu Đình, thêm với am hiểu y thuật quan sát khí sắc, ông liền không nghĩ nhiều, vuốt râu nói: “Thực không dám giấu diếm, lão phu từng nhậm chức trong quân đội một thời gian, sau lại tuổi già quy ẩn, ở trong trấn nhỏ này mở một cửa hàng đao kiếm. Ngày đó, đứa nhỏ này ở chỗ lão phu chọn một cây chủy thủ, đúng là lão phu nghĩ hắn cũng như người bình thường, cảm thấy, đó cũng chỉ là một loại duyên phận. Về sau được biết hắn tuổi trẻ tài cao, hữu dũng hữu mưu, liền muốn thu hắn làm đệ tử, thứ nhất mài thời gian, thứ hai không đành lòng nhìn ngọc thô chưa mài dũa bị long đong, trông mong tương lai hắn sau này có thể làm nên thành tựu, dĩ nhiên, nếu các người tin lời của ta.” Đưa tay lên vuốt râu.
Thư Mậu Đình mừng rỡ: “Ngài qua khách khí, A Lang chỉ là hài tử nhà quê, được ngài nguyện ý bồi dưỡng, chúng ta vui mừng còn không kịp!” Kéo Tiêu Lang lại hành lễ bái sư, “Nhanh, mau hành lễ với ân sư của con!” Bởi vì vui mừng quá mức, lại sợ Tuần Mục đổi ý, nhất thời quên lễ bái sư phải trịnh trọng mới đúng.
Tuần Mục cũng không so đo nghi thức xã giao, cười nhìn về phía Tiêu Lang, danh sư khó cầu, đệ tử có thiên phú cũng là ngàn dặm mới tìm được một người, đứa nhỏ này, ông tuyệt đối không nhìn lầm.
Tiêu Lang không động, nghi ngờ nhìn Tuần Mục: “Tại sao ta phải bái ông làm thầy? Ông có thể dạy ta cái gì?” Bộ dáng cũng không co nửa điểm vui mừng.
Thư Mậu Đình chỉ hận không thể rèn sắt thành thép dí đầu hắn một cái: “Ngươi. . . . . .”
“Ha ha. . . . . .” Tuần Mục cười to lên, cắt đứt lời nói Thư Mậu Đình, ánh mắt sáng quắc nhìn tới Tiêu Lang: “Không phải lão phu khoe khoang, nếu ngươi muốn học văn, lão phu có thể đưa ngươi vào Hàn Lâm, ngươi muốn học võ, lão phu có thể đưa ngươi phong hầu bái tướng!”
Nếu là người khác nói ra lời này, chắc chắn Thư Mậu Đình coi hắn là kẻ điên, nhưng người ngồi trước mặt là nhân vật truyền kỳ trải qua hai triều, là được Đương Kim Thánh Thượng khen ngợi vì nho tướng trước Thái Phó đại nhân, bồi dưỡng một hàn lâm học sĩ hoặc tướng quân, ông ta tuyệt đối có thể nói được làm được. Đáng tiếc cái đứa bé ngốc Tiêu Lang này!
Tiêu Lang như không nhận ra ánh mắt ám thị của Thư Mậu Đình, không chút khéo léo cự tuyệt nói: “Ta không có hứng thú với ông, cho nên không cần bái ông làm thầy.” Nói xong, lôi kéo Thư Lan đang đần mặt quan sát ba người đứng dậy, “Bá phụ, bá mẫu cùng Uyển tỷ chắc đã đợi chúng ta lâu rồi, chúng ta nhanh đi thôi.” Nhấc chân hướng bên ngoài lều trà đi ra.
Thư Mậu Đình giận tới mức chỉ muốn bắt hắn trở lại đè xuống đất dập đầu, nhưng làm như vậy, ý tứ nịnh bợ lại rõ ràng quá, đành ngượng ngùng cười nói: “Tuần tiền bối, đứa bé kia cái gì cũng không hiểu, ngài chớ để ý, trở lại ta sẽ khuyên bảo hắn, nhất định phải khiến hắn tới cửa bồi tội! Không biết hiện giờ ngài ở nơi nào?”
Tốt bụng lại gặp phải cự tuyệt, Tuần Mục cũng không tức giận, ông nhìn bóng lưng thẳng tắp của Tiêu Lang, cười càng sâu không lường được: “Không sao, vẫn xin ông thay lão phu chuyển tới hắn một câu, như đã nói, nếu sau này hắn thay đổi chủ ý, có thể tới cửa hàng tìm lão phu, lão phu vẫn luôn canh giữ ở đó. Nói xong đứng dậy, hướng hướng ngược lại mà đi.
Thư Mậu Đình thở phào nhẹ nhõm, đại nhân người ta thật tốt thật đại lượng, không có truy cứu Tiêu Lang kiêu căng.
Không được, ông nhất định phải khuyên nhủ đứa bé này thật tốt, đây là cơ hội ngàn năm có một!
Bên ngoài chùa Cô Sơn, du khách đông như dệt cửi.
Tần thị đứng cùng Thư Uyển dưới tàng cây hoa ngọc lan, vừa thưởng thức quang cảnh quanh chùa cổ, vừa lưu ý lối vào chùa, chỉ sợ bỏ qua bóng dáng của ba người Thư Mậu Đình.
“Cha con cũng thật là, sao giờ còn chưa tới nữa?” Tần thị chấm chấm mồ hôi trên chán, nhỏ giọng phàn nàn.
“Chắc cũng đang đuổi tới đây rồi, cha con khẳng định không dám để cho nương đợi đâu!” Thư Uyển cười trêu ghẹo, ngẩng đầu nhìn quán ăn chay đối diện, nói: “Nương, nếu không chúng ta đi đặt bàn trước đi? Miễn cho lát nữa cha đến lại phải chờ, hiện tại chỉ sợ quán ăn chay đầy ắp người rồi!”
Đúng lúc nàng ngẩng đầu, người nào đó sớm đã bao tầng trên cùng quán ăn chay đang đứng trước cửa sổ nhìn ra bên ngoài chợt chột dạ nhảy vọt sang một bên, sợ bị nàng nhìn thấy, qua một hồi lâu, hắn mới lặng lẽ thò đầu ra, tầm mắt lần nữa rơi trên bóng dáng yểu điệu của Thư Uyển. Mặc dù nàng đội mũ che mặt, có thể xa xa nhìn nàng như vậy, Trình Khanh Nhiễm vẫn cảm thấy rất vui vẻ, khóe miệng không tự chủ nâng lên, căn bản không có chú ý tới Ngụy Đại sau lưng chấn kinh sắp rớt cả cằm.
Tần thị suy nghĩ một chút, cảm thấy đề nghị của nữ nhi không tệ, chỉ là có chút không yên lòng, “Vậy nếu như chúng ta vừa mới đi, cha con bọn họ lại tới thì làm thế nào?”
Thư Uyển liền nói: “Vậy nương đi một mình đi, con ở đây đợi họ.”
Tần thị lập tức lắc đầu, “Không được, một mình con ở chỗ này ta không yên tâm. . . . . .” Lời còn chưa dứt, bên người chợt truyền đến giọng nói vui mừng của nữ nhân: “A, đây không phải là Nghi An sao?”
Tần thị kinh ngạc há to miệng, quay đầu nhìn lại, vẻ mặt tràn đầy tươi cười, người phụ nữ trung niên mặt trái xoan này không phải chính là bạn tốt ngày xưa Tôn Xảo Tuệ!
Nàng vui mừng kéo tay đối phương, “Xảo Tuệ, ngươi cũng tới đây sao?” Vừa nhìn tiểu nữ đồng sáu tuổi bên cạnh: “Đây là tiểu nữ nhi của ngươi sao? Giống như đúc ngươi hồi nhỏ, lớn lên sẽ rất xinh xắn!”
Tôn Thị cũng hết sức vui mừng, giới thiệu xong tiểu nữ Phương Như, mắt thấy Thư Uyển hạ mũ che mặt hành lễ, liền lôi kéo tay Thư Uyển khen ngợi một hồi, sau đó lời nói dần dần chuyển từ tình trạng hai người gần đây sang chuyện nam nữ kết hôn.
Tôn thị cũng hết sức cao hứng, Thư Uyển mắc cỡ đỏ bừng mặt, nhìn như muốn la hét muốn đi vườn hoa thược dược bên cạnh, liền chủ động dẫn cô bé bên cạnh đi ra phía sau.
Vườn hoa thược dược này diện tích cực lớn, Tần thị dặn dò hai người bên cạnh đi xem một chút, chớ đi quá xa, rồi lại tiếp tục cùng Tôn thị hàn huyên.
Mắt thấy bóng dáng Thư Uyển biến mất phía sau cây cổ thụ, Trình Khanh Nhiễm có chút tiếc hận, muốn đi xuống vô tình gặp được một phen, lại sợ hắn còn đi qua đó người ta cũng đã trở lại, không thể làm gì khác hơn đành tiếp tục đứng ở trước cửa sổ ôm cây đợi thỏ.
Khoảng mười năm phút sau, Thư Uyển vẫn chưa về, Trình Khanh Nhiễm có chút nhàm chán, muốn tới bàn ngồi một lát.
Nhưng ngay khi hắn tính xoay người lại, tiểu nha đầu kia đột nhiên khóc lóc chạy trở lại, tự nhiên Trình Khanh Nhiễm không nghe thấy nàng nói cái gì, nhưng lại nhìn thấy bóng dáng Tần thị xiêu vẹo chỉ chực ngã xuống, trong lòng hắn liền bất an, trong nháy mắt sắc mặt trở nên xanh mét.
Ngụy Đại cảm thấy có một trận gió xẹt qua trước người, chờ hắn kinh ngạc ngẩng đầu lên, mới phát hiện chủ tử chạy, vội vàng đứng dậy đuổi theo.
Tác giả :
Tiếu Giai Nhân