Thế Tử Hàn Tư Ân
Chương 30
Hàn Tư Ân vừa không chút do dự phản bác, hoàng đế ngồi ngay ngắn trên long ỷ nhướng nhướng mày, kéo âm điệu thật dài, ồ một tiếng, hứng thú nói: "Ngươi nói ngươi không đồng ý?"
Hàn Trác quỳ trên mặt đất lập tức căm tức Hàn Tư Ân nói: "Làm càn, trước mặt hoàng thượng, còn dám hung hăng như thế, còn không mau mau nhận tội."
Hàn Tư Ân không nhìn Hàn Trác, càng không hề trả lời hắn, hắn nhìn hoàng đế thẳng thắn nói: "Hoàng thượng, tội vi thần vừa nãy đã nhận, cũng nguyện ý tiếp thu bất kỳ xử phạt nào của hoàng thượng, thế nhưng Hàn Quốc công nói muốn đích thân xử phạt, chuyện này vi thần không đồng ý. Hắn dù sao cũng là thân phụ của vi thần, do hắn phụ trách hình phạt, có chút không công bằng."
"Không công bằng?" Hoàng đế liền hỏi ngược lại.
Hàn Tư Ân một chút mặt mũi cũng không lưu lại cho Hàn Trác, hắn thong thả bình tĩnh nói "Đúng, chính là không công bằng. Hàn Quốc công nếu như động thủ quá nhẹ, người khác sẽ nói hắn kiêng kỵ tình phụ tử, cố ý làm như thế. Nhưng vi thần cảm thấy Hàn Quốc công sẽ không như vậy, hắn nhất định sẽ vì để hoàng thượng nguôi giận, cố ý nặng tay, mà vi thần thân thể gầy yếu lắm bệnh, khẳng định không chịu nổi một trăm roi kia, sau này không chết cũng trọng thương tàn phế. Vậy sau này vi thần làm sao mà cống hiến cho hoàng thượng được nữa? Cho nên vi thần cảm thấy không công bằng, Hàn Quốc công có tư tâm."
Hàn Trác quỳ trên mặt đất, lúc này hắn thật sự có chút hối hận rồi, lúc trước tại sao chính mình còn lưu lại một mạng cho Hàn Tư Ân. Có nhi tử nhà ai dám ở trong triều mà phản bác phụ thân chính mình như thế?
"Ngươi sau đó còn muốn cống hiến cho trẫm ư? Còn định không có thánh chỉ mà đi xét nhà nữa à?" Hoàng đế nghe lời này lại quay về câu oán giận, nhưng những ai hiểu rõ tính tình hoàng đế đều biết, người hiện tại đã nguôi giận rồi.
Hàn Tư Ân làm như không biết, nói: "Vi thần dùng đầu đảm bảo, lục soát ra đồ vật." Hoàng đế vốn không tức giận như vậy, nghe Hàn Tư Ân chết cũng không hối cải như thế, đang muốn đứng lên mắng một trận, Cao Phong đã trở về phục mệnh.
Ý định mắng người của Hoàng đế bị cắt đứt, thái độ đối với Cao Phong cũng không hòa nhã, Cao Phong sợ mất mật đem bạc từ Lý gia kéo về trong cung.
Bởi vì số bạc quá lớn, đều đang để hết ở bên ngoài điện.
Hoàng đế vừa nghe bạc đến, tâm tình có chút phức tạp, vừa cao hứng lại có chút xấu hổ, hắn đứng lên trừng Hàn Tư Ân, liếc mắt một cái, sau đó nhìn văn võ bá quan hừ lạnh một tiếng, nói: "Bạc nếu đã đến, vậy các vị ái khanh theo trẫm xem một chút, lòng trung thành của Lý thượng thư Lý ái khanh đối với trẫm thiên địa chứng giám."
Văn võ bá quan giờ khắc này, không ai dám phản bác hoàng đế, mọi người bao gồm Lý Trung đang run rẩy đều được người đỡ ra ngoài đại điện.
Chỉ thấy cửa điện trước kia trống rỗng, nay lại chất vô số rương hòm, Cao Phong lần này ngược lại linh động bước lên trước, cho người đem hết thảy mở rương ra, bạc trắng toát ra chỉ thiếu lóa mù hai mắt triều thần.
Hoàng đế tiện tay cầm một nén bạc đặt trên tay, nặng trình trịch, hắn tinh tế nhìn một chút bạc kia, sau đó bỗng nhiên vứt trở về trong rương, làm rối loạn số bạc được bày biện chỉnh tề, có nén bạc còn rơi trên mặt đất, phát ra tiếng vang lanh lảnh.
Hoàng đế nói: "Hộ bộ, ngươi tới định lượng số bạc này với quốc khố Đại Chu xem thế nào?"
Trong lòng hộ bộ Thượng thư lúc này đặc biệt sợ hoàng đế chú ý tới hắn, nghe hoàng đế gọi hắn, trong tâm đem Lý Trung mắng đến máu chó đầy đầu. Bọn họ làm quan, ai lại không nhận chút tiền bạc, nhiều hay ít thôi. Bây giờ Lý Trung bị bắt quả tang, hoàng đế nếu như xét nhà đến nghiện, nhà hắn cũng chạy không thoát.
Hoàng đế đã hỏi, Hộ bộ Thượng thư không dám không đáp, hắn cẩn thận nói: "Bẩm hoàng thượng, ngân lượng hiện tại trong quốc khố, đại khái cũng không sánh được những thứ này."
Hoàng đế gật gật đầu, kéo kéo khóe miệng, tựa hồ trào phúng chính mình, hắn nói: "Được được, đường đường bạc trong quốc khố Đại Chu dĩ nhiên lại không bằng tài sản riêng của Thượng Thư bộ Lại, thực sự là buồn cười đến cực điểm, người đến, đem Thượng Thư bộ Lại Lý Trung kể cả người nhà đều áp giải, Đại lý tự cùng Hình bộ tiến hành lập hồ sơ hỏi cung, hộ bộ điểm ngân lượng."
Thượng Thư bộ Hình cùng Đại lý tự khanh tiến lên lĩnh mệnh, những người khác khẩu hô hoàng thượng anh minh. Hoàng đế bây giờ đối với hai chữ anh minh này cực kỳ không thích, hắn lạnh lùng nói: "Anh minh? Các ngươi còn không phải cho rằng trẫm là kẻ ngu si đi? Các ngươi nhà ai tham ít tham nhiều, trong lòng giữ cho kín, đừng để trẫm bắt được."
Hoàng đế nói xong lời này, Lý Ngọc tựa như kịp phản ứng, hắn nhảy dựng lên chỉ vào Thạch Nhụy cắn răng nghiến lợi nói: "Đều là bởi vì ngươi, những tiền bạc này cũng là vì ngươi, ta mới thu lấy." Nói xong lời này, Lý Ngọc quỳ trên mặt đất hướng hoàng đế rập đầu lạy nói: "Hoàng thượng, những bạc này, món nào cũng có An quận chúa góp phần..."
Lý Ngọc còn chưa nói hết, Hàn Tư Ân liền cười rộ lên, hắn nói: "Lý công tử có phải là cảm thấy An quận chúa tương đối dễ lừa gạt rồi không? Lại là hoàng thân quốc thích cao quý, người được hoàng đế thương yêu, cho nên mới chuyện gì cũng đẩy lên người An quận chúa, chính mình thì vô can? Một cái rương ngân phiếu kia tính sơ qua cũng có trên dưới một trăm vạn lượng đi, dựa theo số năm trên mặt tính ra, An quận chúa vẫn chưa gả cho Lý gia ngươi đâu? An quận chúa có tội, nhưng cũng không nên thay nhà ngươi chịu oan ức đi? Thân làm con, dùng danh nghĩa phụ thân thu hối lộ, đó là bất hiếu, thân là trượng phu, sau khi xảy ra chuyện, không biết liêm sỉ, mưu toan để thê tử gánh tội thay, chính là khi quân, càng là bất trung. Nói đến loại người bất trung bất hiếu như ngươi, bản Thế tử nói chuyện cùng ngươi còn cảm thấy sỉ nhục vô cùng."
Hàn Tư Ân nói chuyện luôn chầm chậm, thế nhưng lời của hắn còn sắc bén hơn đao, luôn cắt vào da mặt người ta, đẫm máu không nói, còn cực kỳ đau.
Lý Ngọc bị hắn nói cho mặt đỏ tới mang tai, mà Thạch Nhụy lúc này cũng kịp phản ứng, nàng sững sờ nhìn Lý Ngọc, giống như lần đầu hiểu rõ người bên gối.
Hoàng đế có Hàn Tư Ân nói đỡ, tránh khỏi tình cảnh lưỡng nan, hắn nhìn về phía Thạch Nhụy, lắc lắc đầu, mặt đầy thất vọng, cuối cùng hắn nhắm mắt lại nói: "Đem An quận chúa đơn độc giam giữ." Sau đó phất tay áo ly khai, đi được hai bước, hắn quay đầu lại nhìn Hàn Tư Ân nói: "Ngươi cùng trẫm đến ngự thư phòng."
Hàn Tư Ân đi theo hoàng đế đến ngự thư phòng, để lại đại điện náo nhiệt ngoài cửa.
Đến ngự thư phòng, hoàng đế liên tục nhìn chằm chằm vào Hàn Tư Ân, Hàn Tư Ân đứng đó, thần sắc bình tĩnh.
Sau một hồi, hoàng đế nói: "Ngươi lần này là lập công lớn, nên khen thưởng ngươi, ngươi ban thưởng cái gì?"
Hàn Tư Ân nháy nháy mí mắt, nhìn hoàng đế nói: "Vi thần thiếu tiền."
Hoàng đế cơ hồ là bị tức đến bật cười, hắn cầm tấu chương trên bàn ném tới bên chân Hàn Tư Ân: "Ngươi còn tưởng trẫm nói thật? Ý xấu ý tốt đều nghe không ra? Ngươi cãi ý chỉ của trẫm, trẫm còn chưa tính sổ với ngươi đây."
Hàn Tư Ân trừng hai mắt nói: "Không phải nói quân vô hí ngôn sao?"
Hoàng đế hừ một tiếng, nói: "Ngươi là lập công, nhưng là phạm vào tội lớn, ưu khuyết bù trừ, ngươi về đi."
Hàn Tư Ân tạ ân, quay người rời đi, đi được hai bước, hắn đứng lại, liền quay người, từ trong tay áo lấy ra mấy phong thư nói: "Đây là soát từ Lý gia ra, vi thần sợ đánh rơi, vẫn mang theo bên người."
Nguyên Bảo nhận thư, đặt ở trước mắt hoàng đế, hoàng đế mở thư ra, sau khi nhìn thấy nội dung bức thư, thần sắc đại biến. Điều này cũng đúng, dù ai biết vị trí mình đang ngồi vẫn luôn bị người khác dòm ngó, tâm tình cũng sẽ không tốt nổi.
Hoàng đế khép thư lại, nhìn Hàn Tư Ân, khí tức xơ xác tiêu điều nói: "Thư này ngươi xem qua?"
Hàn Tư Ân thành thật nói: "Xem qua một phong."
Hoàng đế trầm mặc một chút, nói: "Chuyện này không nên nói qua với bất kì người nào, Nguyên Bảo, nói cho đại lý tự cùng Hình bộ bên kia, bất luận người nào cũng không thể đi vào thăm người Lý gia, kể cả Thạch Nhụy quận chúa ở bên trong."
Hàn Tư Ân cùng Nguyên Bảo từng người đáp lại, sau đó, Hàn Tư Ân thấy hoàng đế bên này không còn chuyện gì của mình nữa, liền ra ánh mắt bản thân nên về rồi.
Hoàng đế thiếu kiên nhẫn phất tay, ý bảo hắn khẩn trương biến mất.
Chờ Hàn Tư Ân rời đi ngự thư phòng, hoàng đế nhìn về phía Nguyên Bảo nói: "Nguyên Bảo, ngươi thấy thế nào?"
Nguyên Bảo khôi phục thần sắc thường ngày, hắn nói: "Hàn thế tử là người mưu trí can đảm, tựa hồ quan hệ của Hàn thế tử cùng mọi người Hàn gia không tốt." Nguyên Bảo đem chuyện ngày đó ở Hàn gia, thái độ của Hàn lão phu nhân đối với Hàn Tư Ân kể rõ cho hoàng đế.
Hoàng đế lạnh lùng nói: "Trên triều đình ngươi cũng thấy đấy, không chỉ lão thái thái cùng hắn quan hệ không tốt, Hàn Trác cùng hắn giao tiếp cũng không tiện, ngược lại là người cô đơn giống trẫm."
Nguyên Bảo vội hỏi: "Thế tử kia sao có thể so với vạn tuế gia ngài."
Hoàng đế nghe Nguyên Bảo nói, nở nụ cười, sau đó hoàng đế liền nhẹ giọng nói: "Lúc trước hắn mở miệng đòi trẫm năm mươi cấm vệ quân, trong lòng trẫm có chút ý nghĩ như vậy, cảm thấy hắn có thể sẽ trực tiếp lục soát Lý gia. Nhưng cũng cảm thấy hắn không giống người lỗ mãng, không có chứng cứ, không đến nỗi thô lỗ như thế. Kết quả thật không nghĩ tới, hắn thật sự cho người xét nhà, còn đụng phải cơ quan. Nguyên Bảo, ngươi nói, Hàn Tư Ân làm như thế, có thèm nhìn ý chỉ của trẫm đâu? Trong lòng còn muốn làm việc cho trẫm? Mấu chốt nhất chính là, con sói chưa thuần hóa này, ngày sau có thể sẽ làm phản, cắn trẫm một cái hay không?"
Nguyên Bảo nở nụ cười nói: "Vạn tuế gia, lão nô không phải giun đũa trong bụng Hàn thế tử, đầu óc cũng không thông minh, sao có thể đoán ra trong lòng Thế tử đang suy nghĩ gì. Mà lão nô cảm thấy, Thế tử cùng trưởng bối trong nhà quan hệ kém, thân thể vẫn luôn suy yếu, nghe nói năm nay suýt chút nữa bị lão nô tài hại chết, hiện tại lại có muội muội song sinh mới từ biên quan về, nhất định phải có chút điều kiêng kị. Nếu không có vạn tuế gia ở phía sau chống đỡ cho hắn, tội danh bất hiếu này của hắn, sợ là đã sớm thành. Thế tử gan lớn, không sợ đắc tội người khác, trên chốn quan trường cũng không có chiến tích, tất cả còn không phải dựa vào vạn tuế gia ngài đề bạt sao."
Hoàng đế nghe Nguyên Bảo nói lời này, nở nụ cười: "Ngươi nô tài này nói chính mình không biết, trong lòng ngược lại đã suy xét rõ ràng. Chỉ là, ngươi khoan hãy nói, trẫm thật sự có điểm yêu thích bộ dáng không sợ trời không sợ đất này của hắn. Người cũng thông minh, ngay cả chuyện Lý Ngọc vu hại Thạch Nhụy, hắn đánh gãy rất đúng lúc, nói Thạch Nhụy có tội, nhưng giữ gìn được mặt mũi của Thạch Nhụy, mạnh mẽ phản bác Lý Ngọc tiểu nhân, tránh để trẫm thành người hai mặt. Có sự xuất hiện của hắn, nói không chừng có thể giúp trẫm giải được nghi hoặc năm đó."
"Hắn" trong miệng hoàng đế là ai, Nguyên Bảo tự nhiên rõ ràng, thời điểm hoàng đế rơi vào trầm tư, hắn là không dám lắm miệng, liền yên lặng đứng ở một bên.
Hàn Tư Ân từ trong hoàng cung đi ra, liền đem hoàng đế quăng ở sau ót. Ngược lại hắn trong lòng rõ ràng, hoàng đế mặt ngoài tức giận, trong lòng lại hận không thể để hắn xét nhà toàn bộ các quan trong triều, cho nên hắn rất bình tĩnh, chỉ cần có thể nắm chặt tâm tư của hoàng đế, hắn luôn có thể sống sung sướng.
Hàn Tư Ân trên đường về Hàn gia, thời điểm đi qua Lưu Tiên lâu của phố Chu Tước, bị một hạ nhân ngăn cản, nói chủ tử nhà mình trên lầu hai cho mời.
Hàn Tư Ân nhìn người kia trầm mặc một chút, cuối cùng vẫn cùng người này lên lầu. Tại nhã gian bên trong lầu hai, hắn thấy Bạch Thư cùng tam hoàng tử Cơ Lạc đang ngồi bên trong.
Hàn Trác quỳ trên mặt đất lập tức căm tức Hàn Tư Ân nói: "Làm càn, trước mặt hoàng thượng, còn dám hung hăng như thế, còn không mau mau nhận tội."
Hàn Tư Ân không nhìn Hàn Trác, càng không hề trả lời hắn, hắn nhìn hoàng đế thẳng thắn nói: "Hoàng thượng, tội vi thần vừa nãy đã nhận, cũng nguyện ý tiếp thu bất kỳ xử phạt nào của hoàng thượng, thế nhưng Hàn Quốc công nói muốn đích thân xử phạt, chuyện này vi thần không đồng ý. Hắn dù sao cũng là thân phụ của vi thần, do hắn phụ trách hình phạt, có chút không công bằng."
"Không công bằng?" Hoàng đế liền hỏi ngược lại.
Hàn Tư Ân một chút mặt mũi cũng không lưu lại cho Hàn Trác, hắn thong thả bình tĩnh nói "Đúng, chính là không công bằng. Hàn Quốc công nếu như động thủ quá nhẹ, người khác sẽ nói hắn kiêng kỵ tình phụ tử, cố ý làm như thế. Nhưng vi thần cảm thấy Hàn Quốc công sẽ không như vậy, hắn nhất định sẽ vì để hoàng thượng nguôi giận, cố ý nặng tay, mà vi thần thân thể gầy yếu lắm bệnh, khẳng định không chịu nổi một trăm roi kia, sau này không chết cũng trọng thương tàn phế. Vậy sau này vi thần làm sao mà cống hiến cho hoàng thượng được nữa? Cho nên vi thần cảm thấy không công bằng, Hàn Quốc công có tư tâm."
Hàn Trác quỳ trên mặt đất, lúc này hắn thật sự có chút hối hận rồi, lúc trước tại sao chính mình còn lưu lại một mạng cho Hàn Tư Ân. Có nhi tử nhà ai dám ở trong triều mà phản bác phụ thân chính mình như thế?
"Ngươi sau đó còn muốn cống hiến cho trẫm ư? Còn định không có thánh chỉ mà đi xét nhà nữa à?" Hoàng đế nghe lời này lại quay về câu oán giận, nhưng những ai hiểu rõ tính tình hoàng đế đều biết, người hiện tại đã nguôi giận rồi.
Hàn Tư Ân làm như không biết, nói: "Vi thần dùng đầu đảm bảo, lục soát ra đồ vật." Hoàng đế vốn không tức giận như vậy, nghe Hàn Tư Ân chết cũng không hối cải như thế, đang muốn đứng lên mắng một trận, Cao Phong đã trở về phục mệnh.
Ý định mắng người của Hoàng đế bị cắt đứt, thái độ đối với Cao Phong cũng không hòa nhã, Cao Phong sợ mất mật đem bạc từ Lý gia kéo về trong cung.
Bởi vì số bạc quá lớn, đều đang để hết ở bên ngoài điện.
Hoàng đế vừa nghe bạc đến, tâm tình có chút phức tạp, vừa cao hứng lại có chút xấu hổ, hắn đứng lên trừng Hàn Tư Ân, liếc mắt một cái, sau đó nhìn văn võ bá quan hừ lạnh một tiếng, nói: "Bạc nếu đã đến, vậy các vị ái khanh theo trẫm xem một chút, lòng trung thành của Lý thượng thư Lý ái khanh đối với trẫm thiên địa chứng giám."
Văn võ bá quan giờ khắc này, không ai dám phản bác hoàng đế, mọi người bao gồm Lý Trung đang run rẩy đều được người đỡ ra ngoài đại điện.
Chỉ thấy cửa điện trước kia trống rỗng, nay lại chất vô số rương hòm, Cao Phong lần này ngược lại linh động bước lên trước, cho người đem hết thảy mở rương ra, bạc trắng toát ra chỉ thiếu lóa mù hai mắt triều thần.
Hoàng đế tiện tay cầm một nén bạc đặt trên tay, nặng trình trịch, hắn tinh tế nhìn một chút bạc kia, sau đó bỗng nhiên vứt trở về trong rương, làm rối loạn số bạc được bày biện chỉnh tề, có nén bạc còn rơi trên mặt đất, phát ra tiếng vang lanh lảnh.
Hoàng đế nói: "Hộ bộ, ngươi tới định lượng số bạc này với quốc khố Đại Chu xem thế nào?"
Trong lòng hộ bộ Thượng thư lúc này đặc biệt sợ hoàng đế chú ý tới hắn, nghe hoàng đế gọi hắn, trong tâm đem Lý Trung mắng đến máu chó đầy đầu. Bọn họ làm quan, ai lại không nhận chút tiền bạc, nhiều hay ít thôi. Bây giờ Lý Trung bị bắt quả tang, hoàng đế nếu như xét nhà đến nghiện, nhà hắn cũng chạy không thoát.
Hoàng đế đã hỏi, Hộ bộ Thượng thư không dám không đáp, hắn cẩn thận nói: "Bẩm hoàng thượng, ngân lượng hiện tại trong quốc khố, đại khái cũng không sánh được những thứ này."
Hoàng đế gật gật đầu, kéo kéo khóe miệng, tựa hồ trào phúng chính mình, hắn nói: "Được được, đường đường bạc trong quốc khố Đại Chu dĩ nhiên lại không bằng tài sản riêng của Thượng Thư bộ Lại, thực sự là buồn cười đến cực điểm, người đến, đem Thượng Thư bộ Lại Lý Trung kể cả người nhà đều áp giải, Đại lý tự cùng Hình bộ tiến hành lập hồ sơ hỏi cung, hộ bộ điểm ngân lượng."
Thượng Thư bộ Hình cùng Đại lý tự khanh tiến lên lĩnh mệnh, những người khác khẩu hô hoàng thượng anh minh. Hoàng đế bây giờ đối với hai chữ anh minh này cực kỳ không thích, hắn lạnh lùng nói: "Anh minh? Các ngươi còn không phải cho rằng trẫm là kẻ ngu si đi? Các ngươi nhà ai tham ít tham nhiều, trong lòng giữ cho kín, đừng để trẫm bắt được."
Hoàng đế nói xong lời này, Lý Ngọc tựa như kịp phản ứng, hắn nhảy dựng lên chỉ vào Thạch Nhụy cắn răng nghiến lợi nói: "Đều là bởi vì ngươi, những tiền bạc này cũng là vì ngươi, ta mới thu lấy." Nói xong lời này, Lý Ngọc quỳ trên mặt đất hướng hoàng đế rập đầu lạy nói: "Hoàng thượng, những bạc này, món nào cũng có An quận chúa góp phần..."
Lý Ngọc còn chưa nói hết, Hàn Tư Ân liền cười rộ lên, hắn nói: "Lý công tử có phải là cảm thấy An quận chúa tương đối dễ lừa gạt rồi không? Lại là hoàng thân quốc thích cao quý, người được hoàng đế thương yêu, cho nên mới chuyện gì cũng đẩy lên người An quận chúa, chính mình thì vô can? Một cái rương ngân phiếu kia tính sơ qua cũng có trên dưới một trăm vạn lượng đi, dựa theo số năm trên mặt tính ra, An quận chúa vẫn chưa gả cho Lý gia ngươi đâu? An quận chúa có tội, nhưng cũng không nên thay nhà ngươi chịu oan ức đi? Thân làm con, dùng danh nghĩa phụ thân thu hối lộ, đó là bất hiếu, thân là trượng phu, sau khi xảy ra chuyện, không biết liêm sỉ, mưu toan để thê tử gánh tội thay, chính là khi quân, càng là bất trung. Nói đến loại người bất trung bất hiếu như ngươi, bản Thế tử nói chuyện cùng ngươi còn cảm thấy sỉ nhục vô cùng."
Hàn Tư Ân nói chuyện luôn chầm chậm, thế nhưng lời của hắn còn sắc bén hơn đao, luôn cắt vào da mặt người ta, đẫm máu không nói, còn cực kỳ đau.
Lý Ngọc bị hắn nói cho mặt đỏ tới mang tai, mà Thạch Nhụy lúc này cũng kịp phản ứng, nàng sững sờ nhìn Lý Ngọc, giống như lần đầu hiểu rõ người bên gối.
Hoàng đế có Hàn Tư Ân nói đỡ, tránh khỏi tình cảnh lưỡng nan, hắn nhìn về phía Thạch Nhụy, lắc lắc đầu, mặt đầy thất vọng, cuối cùng hắn nhắm mắt lại nói: "Đem An quận chúa đơn độc giam giữ." Sau đó phất tay áo ly khai, đi được hai bước, hắn quay đầu lại nhìn Hàn Tư Ân nói: "Ngươi cùng trẫm đến ngự thư phòng."
Hàn Tư Ân đi theo hoàng đế đến ngự thư phòng, để lại đại điện náo nhiệt ngoài cửa.
Đến ngự thư phòng, hoàng đế liên tục nhìn chằm chằm vào Hàn Tư Ân, Hàn Tư Ân đứng đó, thần sắc bình tĩnh.
Sau một hồi, hoàng đế nói: "Ngươi lần này là lập công lớn, nên khen thưởng ngươi, ngươi ban thưởng cái gì?"
Hàn Tư Ân nháy nháy mí mắt, nhìn hoàng đế nói: "Vi thần thiếu tiền."
Hoàng đế cơ hồ là bị tức đến bật cười, hắn cầm tấu chương trên bàn ném tới bên chân Hàn Tư Ân: "Ngươi còn tưởng trẫm nói thật? Ý xấu ý tốt đều nghe không ra? Ngươi cãi ý chỉ của trẫm, trẫm còn chưa tính sổ với ngươi đây."
Hàn Tư Ân trừng hai mắt nói: "Không phải nói quân vô hí ngôn sao?"
Hoàng đế hừ một tiếng, nói: "Ngươi là lập công, nhưng là phạm vào tội lớn, ưu khuyết bù trừ, ngươi về đi."
Hàn Tư Ân tạ ân, quay người rời đi, đi được hai bước, hắn đứng lại, liền quay người, từ trong tay áo lấy ra mấy phong thư nói: "Đây là soát từ Lý gia ra, vi thần sợ đánh rơi, vẫn mang theo bên người."
Nguyên Bảo nhận thư, đặt ở trước mắt hoàng đế, hoàng đế mở thư ra, sau khi nhìn thấy nội dung bức thư, thần sắc đại biến. Điều này cũng đúng, dù ai biết vị trí mình đang ngồi vẫn luôn bị người khác dòm ngó, tâm tình cũng sẽ không tốt nổi.
Hoàng đế khép thư lại, nhìn Hàn Tư Ân, khí tức xơ xác tiêu điều nói: "Thư này ngươi xem qua?"
Hàn Tư Ân thành thật nói: "Xem qua một phong."
Hoàng đế trầm mặc một chút, nói: "Chuyện này không nên nói qua với bất kì người nào, Nguyên Bảo, nói cho đại lý tự cùng Hình bộ bên kia, bất luận người nào cũng không thể đi vào thăm người Lý gia, kể cả Thạch Nhụy quận chúa ở bên trong."
Hàn Tư Ân cùng Nguyên Bảo từng người đáp lại, sau đó, Hàn Tư Ân thấy hoàng đế bên này không còn chuyện gì của mình nữa, liền ra ánh mắt bản thân nên về rồi.
Hoàng đế thiếu kiên nhẫn phất tay, ý bảo hắn khẩn trương biến mất.
Chờ Hàn Tư Ân rời đi ngự thư phòng, hoàng đế nhìn về phía Nguyên Bảo nói: "Nguyên Bảo, ngươi thấy thế nào?"
Nguyên Bảo khôi phục thần sắc thường ngày, hắn nói: "Hàn thế tử là người mưu trí can đảm, tựa hồ quan hệ của Hàn thế tử cùng mọi người Hàn gia không tốt." Nguyên Bảo đem chuyện ngày đó ở Hàn gia, thái độ của Hàn lão phu nhân đối với Hàn Tư Ân kể rõ cho hoàng đế.
Hoàng đế lạnh lùng nói: "Trên triều đình ngươi cũng thấy đấy, không chỉ lão thái thái cùng hắn quan hệ không tốt, Hàn Trác cùng hắn giao tiếp cũng không tiện, ngược lại là người cô đơn giống trẫm."
Nguyên Bảo vội hỏi: "Thế tử kia sao có thể so với vạn tuế gia ngài."
Hoàng đế nghe Nguyên Bảo nói, nở nụ cười, sau đó hoàng đế liền nhẹ giọng nói: "Lúc trước hắn mở miệng đòi trẫm năm mươi cấm vệ quân, trong lòng trẫm có chút ý nghĩ như vậy, cảm thấy hắn có thể sẽ trực tiếp lục soát Lý gia. Nhưng cũng cảm thấy hắn không giống người lỗ mãng, không có chứng cứ, không đến nỗi thô lỗ như thế. Kết quả thật không nghĩ tới, hắn thật sự cho người xét nhà, còn đụng phải cơ quan. Nguyên Bảo, ngươi nói, Hàn Tư Ân làm như thế, có thèm nhìn ý chỉ của trẫm đâu? Trong lòng còn muốn làm việc cho trẫm? Mấu chốt nhất chính là, con sói chưa thuần hóa này, ngày sau có thể sẽ làm phản, cắn trẫm một cái hay không?"
Nguyên Bảo nở nụ cười nói: "Vạn tuế gia, lão nô không phải giun đũa trong bụng Hàn thế tử, đầu óc cũng không thông minh, sao có thể đoán ra trong lòng Thế tử đang suy nghĩ gì. Mà lão nô cảm thấy, Thế tử cùng trưởng bối trong nhà quan hệ kém, thân thể vẫn luôn suy yếu, nghe nói năm nay suýt chút nữa bị lão nô tài hại chết, hiện tại lại có muội muội song sinh mới từ biên quan về, nhất định phải có chút điều kiêng kị. Nếu không có vạn tuế gia ở phía sau chống đỡ cho hắn, tội danh bất hiếu này của hắn, sợ là đã sớm thành. Thế tử gan lớn, không sợ đắc tội người khác, trên chốn quan trường cũng không có chiến tích, tất cả còn không phải dựa vào vạn tuế gia ngài đề bạt sao."
Hoàng đế nghe Nguyên Bảo nói lời này, nở nụ cười: "Ngươi nô tài này nói chính mình không biết, trong lòng ngược lại đã suy xét rõ ràng. Chỉ là, ngươi khoan hãy nói, trẫm thật sự có điểm yêu thích bộ dáng không sợ trời không sợ đất này của hắn. Người cũng thông minh, ngay cả chuyện Lý Ngọc vu hại Thạch Nhụy, hắn đánh gãy rất đúng lúc, nói Thạch Nhụy có tội, nhưng giữ gìn được mặt mũi của Thạch Nhụy, mạnh mẽ phản bác Lý Ngọc tiểu nhân, tránh để trẫm thành người hai mặt. Có sự xuất hiện của hắn, nói không chừng có thể giúp trẫm giải được nghi hoặc năm đó."
"Hắn" trong miệng hoàng đế là ai, Nguyên Bảo tự nhiên rõ ràng, thời điểm hoàng đế rơi vào trầm tư, hắn là không dám lắm miệng, liền yên lặng đứng ở một bên.
Hàn Tư Ân từ trong hoàng cung đi ra, liền đem hoàng đế quăng ở sau ót. Ngược lại hắn trong lòng rõ ràng, hoàng đế mặt ngoài tức giận, trong lòng lại hận không thể để hắn xét nhà toàn bộ các quan trong triều, cho nên hắn rất bình tĩnh, chỉ cần có thể nắm chặt tâm tư của hoàng đế, hắn luôn có thể sống sung sướng.
Hàn Tư Ân trên đường về Hàn gia, thời điểm đi qua Lưu Tiên lâu của phố Chu Tước, bị một hạ nhân ngăn cản, nói chủ tử nhà mình trên lầu hai cho mời.
Hàn Tư Ân nhìn người kia trầm mặc một chút, cuối cùng vẫn cùng người này lên lầu. Tại nhã gian bên trong lầu hai, hắn thấy Bạch Thư cùng tam hoàng tử Cơ Lạc đang ngồi bên trong.
Tác giả :
Thời Bất Đãi Ngã