Thê Tử Của Chàng Câm
Chương 96: Quân sư mặt sắt, Chủy Vũ đại nhân
Truy binh từ hai mươi dặm ngoài thành Thiệu Châu đuổi đến quận Lưu, thi thể của kẻ ám sát cấp cao trong rừng đào Xuyên Ông các thành Hoài Châu, Tiểu Lâu bị bắt cóc…………
Khi mọi thứ xâu chuỗi lại với nhau, mũi nhọn dường như đều chĩa về một người.
Lâu Kiêm Gia.
Nếu thiết kỵ binh Tây Tần và kẻ ám sát Tây Tần đều tới để giết Lâu Kiêm Gia, vậy phải chăng có thể chứng minh rằng dù Tiểu Lâu rời đi một cách lạ lùng nhưng người mang hắn đi đã giết chết kẻ ám sát Tây Tần tới giết hắn, phải chăng có thể chứng minh rằng hắn bây giờ đang an toàn, hai ông cháu kia đã cứu hắn thì ít nhất cũng không làm hại hắn?
Mồ hôi lạnh trên người nàng khó khăn lắm mới khô được. Ít nhất, Tiểu Lâu đang an toàn, chỉ cần biết điều này là đủ rồi.
Tiễn Vương Tiềm đi, từ dịch quán ra ngoài, Tang Vi Sương đi về phía ngoài thành Hoài Châu.
- Trong vòng nửa tháng đoạt lại huyện Thiệu Tây? Dù bổn tướng quân có tâm này……….
- Nhưng lệnh vua không truyền xuống, tướng quân tự tiện rời thành sẽ bị dùng quân pháp xử lý, đúng không?
Đôi mắt lạnh của Bạc Ngạn giận dữ trừng trở lại:
- Hừ, trong lòng ngươi biết rõ, còn hỏi ta làm gì?
- Tướng quân, nếu làm trái một lệnh vua mà có thể khiến tên ngài lưu truyền sử sách, ngài có làm không?
Nàng nhẹ nhàng nói lời đại nghịch bất đạo:
- Nên biết rằng tướng ở bên ngoài có thể không nghe lệnh vua.
Bạc Ngạn cười lạnh nhìn nàng:
- Tang Vi Sương, ta không biết trên khuôn mặt không hề quyến rũ của ngươi, đôi môi kia lại nói ra những lời mê hoặc lòng người như thế đấy?
Bàn tay to của hắn nắm chặt xương vai trái của nàng, hắn nghĩ hắn lại bị vài ba câu của nàng làm mất khống chế:
- Sao hả? Không thể làm Đát Kỷ Bao Tự, ngươi cảm thấy rất uất ức? Muốn kéo ta vào địa ngục?
Lực tay hắn rất lớn khiến bả vai nàng đau đến tê dại, nhưng nàng không cam lòng yếu thế, một mưu sĩ của tướng quân không thể thể hiện sự nhu nhược dưới “quyền uy” của tướng quân, hắn là anh hùng trong mắt nàng, là người anh hùng trong chiến trận có thể tiếu ngạo sa trường, nàng là mưu sĩ của hắn, mưu sĩ duy nhất của hắn, cái nàng muốn không phải là dăm ba câu của hắn, không phải những lời châm chọc trào phúng của hắn mà là sự tín nhiệm tuyệt đối của hắn.
- Tướng quân muốn đuổi quân Tần ra khỏi huyện Thiệu Tây nhưng không muốn mạo hiểm rời khỏi Hoài Châu, tướng quân, thiên hạ không có chiến thắng nào không có hi sinh...
Nàng cười khẽ, ngón tay trắng trẻo mảnh khảnh xoa cổ áo hắn, vuốt vuốt ít nếp nhăn trên cổ áo hắn cho ngay ngắn.
- Thận nhi.
Hắn đột nhiên lớn tiếng kêu, thiếu niên mặc khôi giáp màu đen đứng trước mặt hai người.
Thận nhi dâng lên một cái mặt nạ bằng sắt đen.
Tang Vi Sương nhìn chằm chằm cái mặt nạ đen thui kia không dời mắt.
- Thế nào? Có phải rất phù hợp với hắc mỹ nhân tâm như rắn rết là ngươi không?
Hắn khẽ cười giễu cợt tự tay đeo cái mặt nạ đó cho nàng:
- Tang Vi Sương, từ nay về sau ngươi là người của ta...thuộc hạ của ta đều sẽ gọi ngươi là “đại nhân”, ngươi nếu dám ăn ở hai lòng, Bạc Ngạn ta chắc chắn sẽ tự tay bóp chết ngươi, sau đó đem ngươi...rạch ngực mổ bụng, treo xác trên cổng thành, phơi nắng ba ngày...
Biểu cảm của nàng không hề sợ hãi, nàng hiểu cách làm người của hắn còn hơn của chính mình, nàng biết hắn chỉ dọa nàng mà thôi.
Nhưng vì để phối hợp, nàng vẫn ra vẻ kinh ngạc nói:
- Vi Sương sẽ cẩn thận chăm lo cho cái cổ của mình.
Hắn cười thỏa mãn, cúi đầu nhẹ giọng nói:
- Tang Vi Sương, cái tên này e rằng khi chúng ta nói chuyện không thể dùng nữa, ta không muốn để người khác biết quân sư dưới trướng Bạc Ngạn ta là một thương nhân, còn là một nữ nhân...
Vi Sương giật mình, mặc dù câu nào của hắn cũng đầy khinh thường, nhưng nàng biết kỳ thực hắn đang bảo vệ nàng, bảo vệ Tang gia của nàng.
- Dạ, tướng quân, tiểu nhân có một cái tên khác là “Chủy Vũ”; tướng quân nếu không chê thì dùng nó để gọi đi.
Nghe vậy khóe môi Bạc Ngạn không khỏi co rút, hắn khẽ gật đầu rồi xoay người ra lệnh cho Thận nhi vài câu.
Vẻ mặt trấn định của Thận nhi trong nháy mắt trắng bệch, thật lâu mới bình tĩnh lại nói với Tang Vi Sương:
- Chủy Vũ đại nhân, chúng ta tối nay lên đường.
Tang Vi Sương không biết Bạc Ngạn lại hào phóng như vậy, ban cho nàng một ngàn tinh binh, nàng bảo một ngàn tinh binh đó toàn bộ hóa trang thành nông phu thợ săn chia thành vài nhóm theo nàng đi Thiệu Tây, vận dụng thế lực của Bạc Ngạn và những thám tử trước đó.
Một ngàn tinh binh này một phần vào ở trong lều cỏ thợ săn trong rừng núi, một phần hóa trang vào trong nhà nông gần huyện Thiệu Tây, ba ngày sau Vi Sương tìm Thận nhi, nói rõ với hắn bước tiếp theo của kế hoạch.
Bản đồ da trâu mở ra, trong ánh nến mờ mờ, vị trí ngón tay Tang Vi Sương chỉ chính là sông Thiệu, sông Thiệu bao quanh Thiệu Tây, phía Tây huyện Thiệu Tây hai mươi dặm chính là “lạch trời” mà người Tây Tần luôn lấy làm tự hào: Đoạn Tí Nhai!
Huyện Thiệu Tây sở dĩ sau khi bị quân Tần chiếm đóng, quân Diêu khó đoạt lại là vì phía Đông và phía Bắc gần sông Thiệu, phía Tây có Đoạn Tí Nhai, phía Nam tiếp giáp với Trường Giang. Cho nên sau khi Thiệu Tây bị chiếm, quân Diêu tốn sức chín trâu hai hổ cũng không thể thu về.
- Không biết Chủy Vũ đại nhân có diệu kế thế nào?
Thận nhi luôn trầm mặc, bây giờ thấy Tang Vi Sương mở bản đồ ra thì biết nàng muốn nói rõ toàn bộ kế hoạch với hắn.
Ngón tay Vi Sương vẫn chỉ vào sông Thiệu như cũ:
- Thận tướng quân, nơi này đã mưa xuân liên tiếp bảy ngày.
Thận nhi cau chặt mày:
- Ngài muốn nói gì?
Vi Sương cười:
- Trận mưa xuân này vẫn còn.
Thận nhi nheo mắt:
- Chẳng lẽ Chủy Vũ đại nhân biết yêu thuật hô mưa gọi gió?
Vi Sương lắc đầu:
- Không phải ta hô mưa gọi gió, mà là trận mưa xuân này kéo dài suốt nửa tháng, cho nên ta mới hứa với Bạc tướng quân trong vòng nửa tháng đoạt lại Thiệu Tây, nhưng thành hay bại mấu chốt là ở Thận đại nhân.
- Ở tôi?
Hắn ngẩng người, nhìn sự tự tin kinh người của nàng, hít sâu một hơi:
- Chủy Vũ đại nhân cứ nói thẳng.
Môi Thận nhi run rẩy, cười nhạo nói:
- Mưa to liên tiếp nhiều ngày mà đại nhân muốn ti chức cho nổ dòng nước, chẳng phải nực cười sao?
Bây giờ ngay cả đuốc nhúng dầu ở trong mưa chốc lát cũng tắt, nếu đặt thuốc nổ vào dòng nước, đoán rằng kíp nổ cũng không đốt được!
- Vậy cho hỏi Thận đại nhân, nếu đào thêm một cái rạch cần bao lâu? Hơn nữa Thận đại nhân có thể bảo đảm chúng ta sẽ không bị lộ hay không?
Vi Sương hỏi ngược lại.
Thận nhi nghẹn họng, cảm thấy nàng nói có lý, nhưng cho nổ dòng nước thì có phải hơi thiếu suy nghĩ không? Hơn nữa nhược điểm của nó là nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì họ không phải sẽ bị lộ hoàn toàn sao? Vả lại, nếu không thành công, đại quân cũng sẽ bị liên lụy!
Tang Vi Sương biết hắn đang nghĩ gì nhưng lời không nắm chắc nàng sẽ không nói, nếu nói được thì nhất định phải làm được.
- Trong một ngàn người kia có cao thủ về thuốc nổ không?
Thận nhi suy nghĩ rồi nói:
- Có.
- Lập tức gọi đến gặp ta. Gọi cả các đội trưởng của các tiểu phân đội luôn.
Dưới ánh nến mờ mờ, mười mấy người tập trung một chỗ, Tang Vi Sương đứng trước bản đồ trên bàn, trên mặt nàng đeo mặt nạ sắt hoàn toàn che hết ngũ quan, cũng che đi biểu cảm trên mặt nàng.
- Sông Thiệu chảy quanh hướng Bắc và hướng Đông của huyện Thiệu Tây, hai địa điểm, một là khoảng năm dặm phía Đông Bắc huyện Thiệu Tây có một rừng trúc, các ngươi đưa một nhóm người trong mấy ngày này đi đến đó, nếu bị người khác hỏi thì nói là dẫn thôn dân đi “đào măng”, hiện tại điều quan trọng nhất chính là chôn thuốc nổ...
Tang Vi Sương vừa nói xong thì thấy mấy người ngẩng đầu muốn nói, nàng khoát tay ngắt lời họ:
- Ta biết các ngươi muốn nói gì, chuyện thuốc nổ ta vừa thương lượng xong với ba vị tiên sinh này, bọn họ sẽ hướng dẫn các ngươi...
Ba vị tiên sinh kia nhìn về phía mười mấy tướng sĩ, gật đầu:
- Phương pháp của Chủy Vũ đại nhân có thể thực hiện được trong mưa, chư vị tướng quân không cần lo lắng.
Dùng phương pháp phá hầm tạo ra nhiều đường hầm sâu trong rừng trúc, các đường hầm này thông với nhau đến gần sông Thiệu nhưng không thể thông với sông Thiệu.
Gói thuốc nổ đặt trong thùng sắt, dùng giấy dầu bao lại, đặt bên ngoài các lạch sông, không chỉ phải tránh nước mưa mà còn phải tránh tai mắt người khác không thể để bị phát hiện!
- Trước mắt chính là uy lực của thuốc nổ, ta muốn loại có uy lực mạnh nhất, loại mà nổ một lần là nứt trời lở đất ấy!
Dưới mặt nạ sắt, mắt Tang Vi Sương hơi nheo lại, tay nàng làm tư thế thu rồi thả, giọng điệu nhẹ nhàng khiến cả đám đại nam nhân từng trải qua các trận chiến lớn nhỏ không rét mà run.
Khi mọi thứ xâu chuỗi lại với nhau, mũi nhọn dường như đều chĩa về một người.
Lâu Kiêm Gia.
Nếu thiết kỵ binh Tây Tần và kẻ ám sát Tây Tần đều tới để giết Lâu Kiêm Gia, vậy phải chăng có thể chứng minh rằng dù Tiểu Lâu rời đi một cách lạ lùng nhưng người mang hắn đi đã giết chết kẻ ám sát Tây Tần tới giết hắn, phải chăng có thể chứng minh rằng hắn bây giờ đang an toàn, hai ông cháu kia đã cứu hắn thì ít nhất cũng không làm hại hắn?
Mồ hôi lạnh trên người nàng khó khăn lắm mới khô được. Ít nhất, Tiểu Lâu đang an toàn, chỉ cần biết điều này là đủ rồi.
Tiễn Vương Tiềm đi, từ dịch quán ra ngoài, Tang Vi Sương đi về phía ngoài thành Hoài Châu.
- Trong vòng nửa tháng đoạt lại huyện Thiệu Tây? Dù bổn tướng quân có tâm này……….
- Nhưng lệnh vua không truyền xuống, tướng quân tự tiện rời thành sẽ bị dùng quân pháp xử lý, đúng không?
Đôi mắt lạnh của Bạc Ngạn giận dữ trừng trở lại:
- Hừ, trong lòng ngươi biết rõ, còn hỏi ta làm gì?
- Tướng quân, nếu làm trái một lệnh vua mà có thể khiến tên ngài lưu truyền sử sách, ngài có làm không?
Nàng nhẹ nhàng nói lời đại nghịch bất đạo:
- Nên biết rằng tướng ở bên ngoài có thể không nghe lệnh vua.
Bạc Ngạn cười lạnh nhìn nàng:
- Tang Vi Sương, ta không biết trên khuôn mặt không hề quyến rũ của ngươi, đôi môi kia lại nói ra những lời mê hoặc lòng người như thế đấy?
Bàn tay to của hắn nắm chặt xương vai trái của nàng, hắn nghĩ hắn lại bị vài ba câu của nàng làm mất khống chế:
- Sao hả? Không thể làm Đát Kỷ Bao Tự, ngươi cảm thấy rất uất ức? Muốn kéo ta vào địa ngục?
Lực tay hắn rất lớn khiến bả vai nàng đau đến tê dại, nhưng nàng không cam lòng yếu thế, một mưu sĩ của tướng quân không thể thể hiện sự nhu nhược dưới “quyền uy” của tướng quân, hắn là anh hùng trong mắt nàng, là người anh hùng trong chiến trận có thể tiếu ngạo sa trường, nàng là mưu sĩ của hắn, mưu sĩ duy nhất của hắn, cái nàng muốn không phải là dăm ba câu của hắn, không phải những lời châm chọc trào phúng của hắn mà là sự tín nhiệm tuyệt đối của hắn.
- Tướng quân muốn đuổi quân Tần ra khỏi huyện Thiệu Tây nhưng không muốn mạo hiểm rời khỏi Hoài Châu, tướng quân, thiên hạ không có chiến thắng nào không có hi sinh...
Nàng cười khẽ, ngón tay trắng trẻo mảnh khảnh xoa cổ áo hắn, vuốt vuốt ít nếp nhăn trên cổ áo hắn cho ngay ngắn.
- Thận nhi.
Hắn đột nhiên lớn tiếng kêu, thiếu niên mặc khôi giáp màu đen đứng trước mặt hai người.
Thận nhi dâng lên một cái mặt nạ bằng sắt đen.
Tang Vi Sương nhìn chằm chằm cái mặt nạ đen thui kia không dời mắt.
- Thế nào? Có phải rất phù hợp với hắc mỹ nhân tâm như rắn rết là ngươi không?
Hắn khẽ cười giễu cợt tự tay đeo cái mặt nạ đó cho nàng:
- Tang Vi Sương, từ nay về sau ngươi là người của ta...thuộc hạ của ta đều sẽ gọi ngươi là “đại nhân”, ngươi nếu dám ăn ở hai lòng, Bạc Ngạn ta chắc chắn sẽ tự tay bóp chết ngươi, sau đó đem ngươi...rạch ngực mổ bụng, treo xác trên cổng thành, phơi nắng ba ngày...
Biểu cảm của nàng không hề sợ hãi, nàng hiểu cách làm người của hắn còn hơn của chính mình, nàng biết hắn chỉ dọa nàng mà thôi.
Nhưng vì để phối hợp, nàng vẫn ra vẻ kinh ngạc nói:
- Vi Sương sẽ cẩn thận chăm lo cho cái cổ của mình.
Hắn cười thỏa mãn, cúi đầu nhẹ giọng nói:
- Tang Vi Sương, cái tên này e rằng khi chúng ta nói chuyện không thể dùng nữa, ta không muốn để người khác biết quân sư dưới trướng Bạc Ngạn ta là một thương nhân, còn là một nữ nhân...
Vi Sương giật mình, mặc dù câu nào của hắn cũng đầy khinh thường, nhưng nàng biết kỳ thực hắn đang bảo vệ nàng, bảo vệ Tang gia của nàng.
- Dạ, tướng quân, tiểu nhân có một cái tên khác là “Chủy Vũ”; tướng quân nếu không chê thì dùng nó để gọi đi.
Nghe vậy khóe môi Bạc Ngạn không khỏi co rút, hắn khẽ gật đầu rồi xoay người ra lệnh cho Thận nhi vài câu.
Vẻ mặt trấn định của Thận nhi trong nháy mắt trắng bệch, thật lâu mới bình tĩnh lại nói với Tang Vi Sương:
- Chủy Vũ đại nhân, chúng ta tối nay lên đường.
Tang Vi Sương không biết Bạc Ngạn lại hào phóng như vậy, ban cho nàng một ngàn tinh binh, nàng bảo một ngàn tinh binh đó toàn bộ hóa trang thành nông phu thợ săn chia thành vài nhóm theo nàng đi Thiệu Tây, vận dụng thế lực của Bạc Ngạn và những thám tử trước đó.
Một ngàn tinh binh này một phần vào ở trong lều cỏ thợ săn trong rừng núi, một phần hóa trang vào trong nhà nông gần huyện Thiệu Tây, ba ngày sau Vi Sương tìm Thận nhi, nói rõ với hắn bước tiếp theo của kế hoạch.
Bản đồ da trâu mở ra, trong ánh nến mờ mờ, vị trí ngón tay Tang Vi Sương chỉ chính là sông Thiệu, sông Thiệu bao quanh Thiệu Tây, phía Tây huyện Thiệu Tây hai mươi dặm chính là “lạch trời” mà người Tây Tần luôn lấy làm tự hào: Đoạn Tí Nhai!
Huyện Thiệu Tây sở dĩ sau khi bị quân Tần chiếm đóng, quân Diêu khó đoạt lại là vì phía Đông và phía Bắc gần sông Thiệu, phía Tây có Đoạn Tí Nhai, phía Nam tiếp giáp với Trường Giang. Cho nên sau khi Thiệu Tây bị chiếm, quân Diêu tốn sức chín trâu hai hổ cũng không thể thu về.
- Không biết Chủy Vũ đại nhân có diệu kế thế nào?
Thận nhi luôn trầm mặc, bây giờ thấy Tang Vi Sương mở bản đồ ra thì biết nàng muốn nói rõ toàn bộ kế hoạch với hắn.
Ngón tay Vi Sương vẫn chỉ vào sông Thiệu như cũ:
- Thận tướng quân, nơi này đã mưa xuân liên tiếp bảy ngày.
Thận nhi cau chặt mày:
- Ngài muốn nói gì?
Vi Sương cười:
- Trận mưa xuân này vẫn còn.
Thận nhi nheo mắt:
- Chẳng lẽ Chủy Vũ đại nhân biết yêu thuật hô mưa gọi gió?
Vi Sương lắc đầu:
- Không phải ta hô mưa gọi gió, mà là trận mưa xuân này kéo dài suốt nửa tháng, cho nên ta mới hứa với Bạc tướng quân trong vòng nửa tháng đoạt lại Thiệu Tây, nhưng thành hay bại mấu chốt là ở Thận đại nhân.
- Ở tôi?
Hắn ngẩng người, nhìn sự tự tin kinh người của nàng, hít sâu một hơi:
- Chủy Vũ đại nhân cứ nói thẳng.
Môi Thận nhi run rẩy, cười nhạo nói:
- Mưa to liên tiếp nhiều ngày mà đại nhân muốn ti chức cho nổ dòng nước, chẳng phải nực cười sao?
Bây giờ ngay cả đuốc nhúng dầu ở trong mưa chốc lát cũng tắt, nếu đặt thuốc nổ vào dòng nước, đoán rằng kíp nổ cũng không đốt được!
- Vậy cho hỏi Thận đại nhân, nếu đào thêm một cái rạch cần bao lâu? Hơn nữa Thận đại nhân có thể bảo đảm chúng ta sẽ không bị lộ hay không?
Vi Sương hỏi ngược lại.
Thận nhi nghẹn họng, cảm thấy nàng nói có lý, nhưng cho nổ dòng nước thì có phải hơi thiếu suy nghĩ không? Hơn nữa nhược điểm của nó là nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì họ không phải sẽ bị lộ hoàn toàn sao? Vả lại, nếu không thành công, đại quân cũng sẽ bị liên lụy!
Tang Vi Sương biết hắn đang nghĩ gì nhưng lời không nắm chắc nàng sẽ không nói, nếu nói được thì nhất định phải làm được.
- Trong một ngàn người kia có cao thủ về thuốc nổ không?
Thận nhi suy nghĩ rồi nói:
- Có.
- Lập tức gọi đến gặp ta. Gọi cả các đội trưởng của các tiểu phân đội luôn.
Dưới ánh nến mờ mờ, mười mấy người tập trung một chỗ, Tang Vi Sương đứng trước bản đồ trên bàn, trên mặt nàng đeo mặt nạ sắt hoàn toàn che hết ngũ quan, cũng che đi biểu cảm trên mặt nàng.
- Sông Thiệu chảy quanh hướng Bắc và hướng Đông của huyện Thiệu Tây, hai địa điểm, một là khoảng năm dặm phía Đông Bắc huyện Thiệu Tây có một rừng trúc, các ngươi đưa một nhóm người trong mấy ngày này đi đến đó, nếu bị người khác hỏi thì nói là dẫn thôn dân đi “đào măng”, hiện tại điều quan trọng nhất chính là chôn thuốc nổ...
Tang Vi Sương vừa nói xong thì thấy mấy người ngẩng đầu muốn nói, nàng khoát tay ngắt lời họ:
- Ta biết các ngươi muốn nói gì, chuyện thuốc nổ ta vừa thương lượng xong với ba vị tiên sinh này, bọn họ sẽ hướng dẫn các ngươi...
Ba vị tiên sinh kia nhìn về phía mười mấy tướng sĩ, gật đầu:
- Phương pháp của Chủy Vũ đại nhân có thể thực hiện được trong mưa, chư vị tướng quân không cần lo lắng.
Dùng phương pháp phá hầm tạo ra nhiều đường hầm sâu trong rừng trúc, các đường hầm này thông với nhau đến gần sông Thiệu nhưng không thể thông với sông Thiệu.
Gói thuốc nổ đặt trong thùng sắt, dùng giấy dầu bao lại, đặt bên ngoài các lạch sông, không chỉ phải tránh nước mưa mà còn phải tránh tai mắt người khác không thể để bị phát hiện!
- Trước mắt chính là uy lực của thuốc nổ, ta muốn loại có uy lực mạnh nhất, loại mà nổ một lần là nứt trời lở đất ấy!
Dưới mặt nạ sắt, mắt Tang Vi Sương hơi nheo lại, tay nàng làm tư thế thu rồi thả, giọng điệu nhẹ nhàng khiến cả đám đại nam nhân từng trải qua các trận chiến lớn nhỏ không rét mà run.
Tác giả :
Đam Quân