Thế Thúc
Chương 4: Gặp lại cố nhân
Editor: Greeny ????
Beta: Q. Er ????
_______________
Bốn cỗ xe ngựa lớn, hoa lệ, lộng lẫy như vậy khó tránh bị cướp dòm ngó. Nhưng mười mấy người theo sau bọn họ mặc y phục thị vệ, vả lại còn đi trên đường lớn, những tên cướp kia không sợ sao? Đúng là to gan lớn mật!
Trước kia, Khương Thanh Uyển chưa bao giờ gặp chuyện này, trong lòng cũng sợ hãi, có điều khi nhìn thấy Diêu thị bị dọa mặt mũi không còn chút máu nên cố gắng giả vờ bình tĩnh trấn an bà.
Nhưng chưa kịp mở miệng, nàng đã bị Diêu thị kéo ra sau lưng, bà dùng lực rất mạnh khiến cổ tay Khương Thanh Uyển hơi nhói.
Mặc dù vẻ mặt Diêu thị hoảng sợ nhưng vẫn kiên định nói với nàng: "Con cứ trốn sau lưng ta như thế này, không được ra ngoài. Yên tâm, mẫu thân luôn che chở con, không để những người kia làm tổn thương con đâu".
Quả nhiên bà muốn dùng thân mình bảo vệ nàng.
Khương Thanh Uyển cảm động vô cùng, cảm giác đau nhói trên cổ tay bỗng chốc biến mất. Nàng nhẹ giọng: "Mẫu thân yên tâm, chúng ta có thị vệ. Những tên cướp kia đều là tay ngang, không đánh lại người của chúng ta đâu".
Nghe nàng nói lời an ủi, Diêu thị bình tĩnh hơn một chút. Bà đưa tay khẽ vén tấm rèm, lén nhìn bên ngoài, Khương Thanh Uyển cũng nhìn thoáng qua.
Chỉ thấy những thanh đao bên hông thị vệ đã được rút ra khỏi vỏ, lưỡi đao lóe sáng dưới ánh mặt trời. Bọn cướp tạo thành vòng tròn, vây quanh bốn cỗ xe ngựa, khuôn mặt bọn họ rất nghiêm túc, nhìn ánh mắt có thể đoán được họ là cướp từ trong rừng kéo đến.
Đông nghịt, nhưng không biết rốt cuộc có bao nhiêu người.
Lúc này, một người đứng phắt dậy, có lẽ là thị vệ dẫn đầu, hắn lớn tiếng nói với bọn cướp: "Đây là xe ngựa của phủ Vĩnh Xương bá ở kinh thành, yêu ma quỷ quái phía trước chớ làm càn, mau cút khỏi đây. Nếu không, các người sẽ một đi không trở lại".
Nghe thấy là xe ngựa của phủ Vĩnh Xương bá ở kinh thành, một số tên cướp bắt đầu sợ, đứng yên tại chỗ, không dám tiến lên phía trước.
Nhưng một tên bộ dạng thô kệch nghe vậy thì gác thanh đại đao lên vai, cười nói: "Vĩnh Xương bá ở kinh thành sao? Kinh thành cách xa bọn ta vạn dặm, lão tử muốn cướp xe ngựa của hắn, có bản lĩnh thì ngươi bảo hắn gọi người đến đánh lão tử đi".
Nói rồi hắn vung đại đao trong tay lên, hô hào với mọi người: "Yên tâm! Người nào can đảm xông lên cướp, giết một mạng lão tử thưởng người đó mười lượng bạc!"
Hiện tại, những người này giống như ăn gan hùm mật gấu, la hét và lao về phía trước.
Diêu thị nhìn thấy mà sợ mất hồn, tay bà đang nắm rèm xe bắt đầu run lên. Bà quay đầu dùng khuôn mặt khóc tang nói với Khương Thanh Uyển: "Sao lại nhiều cướp thế này?"
Nhất định không thể tránh khỏi.
Trái tim của Khương Thanh Uyển cũng chìm xuống. Nhưng nàng vẫn không nói gì, lặng im nhìn tình hình chiến đấu bên ngoài.
Khó khăn lắm mới được sống lại, nàng không muốn vừa hồi sinh lại phải chết lần nữa.
Mặc dù thị vệ trong Bá phủ dũng mãnh, nhưng bọn cướp quá đông, mà tên nào cũng liều mạng, đã có vài thị vệ ngã xuống. Những tên cướp ngày càng ép sát, muốn xông đến ngay lập tức.
Cuối cùng, Diêu thị không kiềm được, sợ hãi khóc nấc lên. Khương Thanh Uyển vừa định trấn an bà thì chợt thấy cây trâm bạc cài trên đầu bà, nàng lập tức đưa tay kéo xuống rồi giữ chặt trong lòng bàn tay.
Nếu thị vệ bên ngoài thật sự không thể ngăn cản được, để những tên cưới kia vào đây bắt nàng, đến lúc đó nàng có thể chết một cách nhanh chóng.
Không biết nếu bây giờ nàng chết, ông trời có cho nàng sống lại lần nữa không?
Chỉ sợ sẽ không đâu.
Khương Thanh Uyển nở nụ cười tự giễu, ánh mắt vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lại thêm vài thị vệ ngã xuống, những tên cướp càng lúc càng điên cuồng, ngang ngược, đã có mấy người vọt tới cỗ xe ngựa vén rèm lên, sau đó quay đầu hưng phấn nói với tên dẫn đầu: "Lão đại, có nữ nhân".
Lão đại của bọn hắn đang vung đại đao giao đấu với thị vệ trưởng, cũng hô to: "Đi xem những xe ngựa khác có thứ gì".
Tên thủ hạ lên tiếng, rồi chạy đến xe ngựa thứ hai.
Nhìn thấy bàn tay của hắn chuẩn bị chạm vào tấm rèm, Diêu thị bị dọa hét toáng lên, sắc mặt Khương Thanh Uyển cũng trắng bệch, nàng đưa trâm bạc trong tay lên kề vào cổ của mình.
Lúc này, chợt có âm thanh sắc nhọn xé gió, không biết mũi tên lông vũ từ đâu xuất hiện, bỗng chốc xuyên qua đầu người này.
Bên phải và bên trái huyệt thái dương còn thấy mũi tên hình tam giác nhô ra, trên bề mặt nhiễm thứ dịch nhầy đỏ đỏ trắng trắng.
Diêu thị lập tức hôn mê bất tỉnh, Khương Thanh Uyển cũng bị dọa không nhẹ, dường như trái tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Nàng hoảng sợ nhìn người đang trợn mắt to vừa ngã xuống trước mặt.
Sau tiếng xé gió, bọn cướp không ngừng ngã xuống, còn có vài người thúc ngựa chạy tới, xoay người xuống ngựa tham gia trận chiến. Nhìn qua liền biết võ nghệ bọn họ rất cao cường, mỗi người đều có thể một chọi mười.
Tình hình trận chiến lập tức thay đổi.
Tinh thần thị vệ trưởng chấn động, vội vàng kêu huynh đệ mình tiến lên tiếp tục giết đạo tặc. Những tên cướp kia thấy tình hình không ổn, huýt sáo một tiếng rồi vừa đánh vừa lui, sau đó bọn chúng nhanh chóng lẩn trốn vào núi rừng.
Thị vệ trưởng không có ý thừa thắng xông lên, khi thấy tình hình khá lên hắn chỉ gọi thủ hạ của hắn trở về.
Tiếp theo, hắn vừa sai người đến xem an nguy của Khương lão thái thái và những người còn lại, vừa ôm quyền chân thành hành lễ với mấy người kia: "Đa tạ các vị đã ứng cứu. Xin hỏi cao tính đại danh của các vị? Khi trở về nhất định ta sẽ bẩm báo với Bá gia, chắc chắc trong lòng Bá gia rất cảm kích các vị".
Họ nói rằng người ngồi trong xe ngựa là người nhà của Vĩnh Xương bá ở kinh thành.
Chỉ thấy một người đeo mũi tên màu xanh, bên má phải có vết sẹo đang cười như không cười nhìn hắn nói: "Vì các ngươi là người của phủ Vĩnh Xương bá. Nếu các ngươi không phải người ở phủ Vĩnh Xương bá thì Hầu gia nhà ta cũng không xuất thủ tương trợ".
Lúc này, Khương lão thái thái đang được Đào Diệp đỡ xuống xe ngựa, nghe người này nói năng lưu loát, còn có khẩu âm ở kinh thành nên liền hỏi: "Xin hỏi ân công, các vị là người kinh thành sao?"
Hơn nữa, hắn vừa nói Hầu gia nhà hắn, xem ra lai lịch không nhỏ.
Nhìn sơ qua khuôn mặt mà đánh giá thì người này khoảng 27, 28 tuổi, tướng mạo đứng đắn. Đáng tiếc bên má phải có vết sẹo trông rất dữ tợn, khiến người ta cảm thấy sát khí nặng nề. Thật ra dáng vẻ của hắn như vậy thôi, nhưng hắn rất hay cười.
Người kia thấy Khương lão thái thái ôm quyền hành lễ với mình vội kêu một tiếng lão thái thái. Khương lão thái thái không rõ lai lịch của hắn, hơn nữa người này vừa cứu bọn họ, bà không dám nhận lễ của hắn, nghiêng người né tránh, còn hành lễ với hắn.
Người này cũng nghiêng người né tránh: "Lão thái khách sáo rồi".
Khương lão thái thái vừa bảo Đào Diệp gọi Diêu thị và Khương Thanh Uyển xuống xe để tạ ơn, vừa hỏi danh tính ân công.
Bà có ý muốn báo đáp hắn.
Hắn ta cười cười: "Bỉ [*] họ Chu, tên Huy, Bá gia cũng biết tại hạ. Lúc nãy Hầu gia nhà ta thấy có bọn cướp quấy nhiễu lão thái thái nên mới muốn ta ra tay tương trợ".
[*] Bỉ: dùng xưng hô một cách khiêm tốn.
Đương nhiên Khương lão thái thái muốn hỏi Hầu gia của hắn là ai, chợt nghe Chu Huy cười nói: "Hầu gia nhà ta là Tĩnh Ninh Hậu, người chỉ cần trở về nói như vậy là hắn biết rồi".
Khương lão thái thái còn muốn nói gì nữa thì thấy có người thúc ngựa chạy đến, hắn xoay người xuống ngựa, cung kính hành lễ với Chu Huy, sau đó nói: "Hầu gia gọi người quay về".
Lúc này, Khương Thanh Uyển cũng đỡ Diêu thị xuống xe ngựa, nghe được đoạn đối thoại của Khương lão thái thái và Chu Huy, trong lòng nàng bắt đầu nghi ngờ lai lịch Tĩnh Ninh Hậu.
Chu Huy từ biệt Khương lão thái thái, nhìn Diêu thị và Khương Thanh Uyển lên xe rồi ôm quyền khấu đầu với các nàng hai cái, hành động này xem như lời chào. Sau đó hắn phóng lên ngựa, quay đầu ngựa phi như tên bắn, những người đi theo hắn cũng nhao nhao leo lên ngựa và đuổi theo.
Khương lão thái thái nhìn mấy người này đi xa, sau đó kinh ngạc phát hiện vẫn còn một vài người ở cuối con đường.
Những con ngựa mà người xung quanh cưỡi đều có bộ lông tạp sắc, chỉ duy nhất người chính giữa cưỡi con ngựa bộ lông đen tuyền. Dưới ánh nắng chiều, bộ lông của nó bắt sáng trông như gấm vóc.
Người cưỡi ngựa dường như đang nghe người bên cạnh nói chuyện, thân thể hơi nghiêng, nhưng lưng eo vẫn thẳng tắp như tre trúc. Tay trái của hắn đang cầm cung tên, đoán chừng mũi tên lúc nãy cũng do hắn bắn.
Người của Khương lão thái thái đều suy đoán vị này là Tĩnh Ninh Hậu mà Chu Huy nhắc đến, đang do dự không biết có nên đi qua nói lời cảm tạ không.
Nhưng vị Tĩnh Ninh Hậu này không muốn tự mình đến mà để Chu Huy đến, xem ra không muốn gặp các nàng, cũng có thể là coi thường các nàng. Lúc này tốt nhất không nên qua.
Cuối cùng, Khương lão thái thái chỉ bảo thị vệ trưởng đến hỏi thăm Tĩnh Ninh Hậu là ai.
Mấy năm nay, bà luôn ở vùng nông thôn Cam Châu, không quan tâm những sự việc trong kinh thành nên cũng không biết Tĩnh Ninh Hậu là người nào. Nhưng có được chức Hầu tước nhất định không phải tầm thường.
Lúc này Diêu thị đã bình tĩnh, cảm thấy vừa nhặt được cái mạng trở về nên trong lòng vô cùng cảm kích vị Tĩnh Ninh Hậu kia. Bà suy tính khi đến kinh thành nhất định phải kết giao với nữ quyến của Tĩnh Ninh Hậu gia.
Bà vừa quay đầu lại liền trông thấy sắc mặt trắng bệch của Khương Thanh Uyển, ánh mắt nhìn chằm chằm phía trước, hàm răng trên cắn chặt môi dưới, môi nàng bắt đầu xuất hiện vệt máu đỏ tươi.
Diêu thị sợ hãi kêu lên, vội vàng kéo tay nàng.
Bàn tay lạnh như băng của nàng còn đang phát run.
Trong lòng Diêu thị càng kinh hoảng, vội hỏi: "Uyển Uyển, con sao vậy? Đừng dọa mẫu thân như thế chứ!"
Gọi vài lần Uyển Uyển thì Khương Thanh Uyển mới quay lại nhìn bà. Trong mắt nàng có đau thương khổ sở, có oán hận đan xen, còn có rất nhiều thứ bà không hiểu.
"Con không sao". Giọng nói của nàng nhẹ bẫng giống như cả người không còn chút sức lực.
Mặc dù khoảng cách với người đứng chính giữa kia khá xa, nàng không thấy rõ tướng mạo của hắn, nhưng đã chung sống với nhau nhiều năm, chỉ cần nhìn thoáng thân hình nàng có thể lập tức nhận ra.
Hắn là Thôi Quý Lăng. Người đó từng quỳ trước cửa nhà nàng ba ngày ba đêm để cầu thân với nàng, hứa hẹn cả đời này sẽ đối tốt với nàng, sẽ không để nàng chịu bất cứ thiệt thòi nào. Nhưng sau này hắn lại có con với bằng hữu tốt của nàng, còn hiến nàng cho lão Hoàng đế như tặng cống vật.
Nàng tuyệt đối không thể nhận lầm.
_______________
Lời editor: 2 tuần không gặp! Có nàng nào nhớ truyện không????!!!!!:3
Beta: Q. Er ????
_______________
Bốn cỗ xe ngựa lớn, hoa lệ, lộng lẫy như vậy khó tránh bị cướp dòm ngó. Nhưng mười mấy người theo sau bọn họ mặc y phục thị vệ, vả lại còn đi trên đường lớn, những tên cướp kia không sợ sao? Đúng là to gan lớn mật!
Trước kia, Khương Thanh Uyển chưa bao giờ gặp chuyện này, trong lòng cũng sợ hãi, có điều khi nhìn thấy Diêu thị bị dọa mặt mũi không còn chút máu nên cố gắng giả vờ bình tĩnh trấn an bà.
Nhưng chưa kịp mở miệng, nàng đã bị Diêu thị kéo ra sau lưng, bà dùng lực rất mạnh khiến cổ tay Khương Thanh Uyển hơi nhói.
Mặc dù vẻ mặt Diêu thị hoảng sợ nhưng vẫn kiên định nói với nàng: "Con cứ trốn sau lưng ta như thế này, không được ra ngoài. Yên tâm, mẫu thân luôn che chở con, không để những người kia làm tổn thương con đâu".
Quả nhiên bà muốn dùng thân mình bảo vệ nàng.
Khương Thanh Uyển cảm động vô cùng, cảm giác đau nhói trên cổ tay bỗng chốc biến mất. Nàng nhẹ giọng: "Mẫu thân yên tâm, chúng ta có thị vệ. Những tên cướp kia đều là tay ngang, không đánh lại người của chúng ta đâu".
Nghe nàng nói lời an ủi, Diêu thị bình tĩnh hơn một chút. Bà đưa tay khẽ vén tấm rèm, lén nhìn bên ngoài, Khương Thanh Uyển cũng nhìn thoáng qua.
Chỉ thấy những thanh đao bên hông thị vệ đã được rút ra khỏi vỏ, lưỡi đao lóe sáng dưới ánh mặt trời. Bọn cướp tạo thành vòng tròn, vây quanh bốn cỗ xe ngựa, khuôn mặt bọn họ rất nghiêm túc, nhìn ánh mắt có thể đoán được họ là cướp từ trong rừng kéo đến.
Đông nghịt, nhưng không biết rốt cuộc có bao nhiêu người.
Lúc này, một người đứng phắt dậy, có lẽ là thị vệ dẫn đầu, hắn lớn tiếng nói với bọn cướp: "Đây là xe ngựa của phủ Vĩnh Xương bá ở kinh thành, yêu ma quỷ quái phía trước chớ làm càn, mau cút khỏi đây. Nếu không, các người sẽ một đi không trở lại".
Nghe thấy là xe ngựa của phủ Vĩnh Xương bá ở kinh thành, một số tên cướp bắt đầu sợ, đứng yên tại chỗ, không dám tiến lên phía trước.
Nhưng một tên bộ dạng thô kệch nghe vậy thì gác thanh đại đao lên vai, cười nói: "Vĩnh Xương bá ở kinh thành sao? Kinh thành cách xa bọn ta vạn dặm, lão tử muốn cướp xe ngựa của hắn, có bản lĩnh thì ngươi bảo hắn gọi người đến đánh lão tử đi".
Nói rồi hắn vung đại đao trong tay lên, hô hào với mọi người: "Yên tâm! Người nào can đảm xông lên cướp, giết một mạng lão tử thưởng người đó mười lượng bạc!"
Hiện tại, những người này giống như ăn gan hùm mật gấu, la hét và lao về phía trước.
Diêu thị nhìn thấy mà sợ mất hồn, tay bà đang nắm rèm xe bắt đầu run lên. Bà quay đầu dùng khuôn mặt khóc tang nói với Khương Thanh Uyển: "Sao lại nhiều cướp thế này?"
Nhất định không thể tránh khỏi.
Trái tim của Khương Thanh Uyển cũng chìm xuống. Nhưng nàng vẫn không nói gì, lặng im nhìn tình hình chiến đấu bên ngoài.
Khó khăn lắm mới được sống lại, nàng không muốn vừa hồi sinh lại phải chết lần nữa.
Mặc dù thị vệ trong Bá phủ dũng mãnh, nhưng bọn cướp quá đông, mà tên nào cũng liều mạng, đã có vài thị vệ ngã xuống. Những tên cướp ngày càng ép sát, muốn xông đến ngay lập tức.
Cuối cùng, Diêu thị không kiềm được, sợ hãi khóc nấc lên. Khương Thanh Uyển vừa định trấn an bà thì chợt thấy cây trâm bạc cài trên đầu bà, nàng lập tức đưa tay kéo xuống rồi giữ chặt trong lòng bàn tay.
Nếu thị vệ bên ngoài thật sự không thể ngăn cản được, để những tên cưới kia vào đây bắt nàng, đến lúc đó nàng có thể chết một cách nhanh chóng.
Không biết nếu bây giờ nàng chết, ông trời có cho nàng sống lại lần nữa không?
Chỉ sợ sẽ không đâu.
Khương Thanh Uyển nở nụ cười tự giễu, ánh mắt vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lại thêm vài thị vệ ngã xuống, những tên cướp càng lúc càng điên cuồng, ngang ngược, đã có mấy người vọt tới cỗ xe ngựa vén rèm lên, sau đó quay đầu hưng phấn nói với tên dẫn đầu: "Lão đại, có nữ nhân".
Lão đại của bọn hắn đang vung đại đao giao đấu với thị vệ trưởng, cũng hô to: "Đi xem những xe ngựa khác có thứ gì".
Tên thủ hạ lên tiếng, rồi chạy đến xe ngựa thứ hai.
Nhìn thấy bàn tay của hắn chuẩn bị chạm vào tấm rèm, Diêu thị bị dọa hét toáng lên, sắc mặt Khương Thanh Uyển cũng trắng bệch, nàng đưa trâm bạc trong tay lên kề vào cổ của mình.
Lúc này, chợt có âm thanh sắc nhọn xé gió, không biết mũi tên lông vũ từ đâu xuất hiện, bỗng chốc xuyên qua đầu người này.
Bên phải và bên trái huyệt thái dương còn thấy mũi tên hình tam giác nhô ra, trên bề mặt nhiễm thứ dịch nhầy đỏ đỏ trắng trắng.
Diêu thị lập tức hôn mê bất tỉnh, Khương Thanh Uyển cũng bị dọa không nhẹ, dường như trái tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Nàng hoảng sợ nhìn người đang trợn mắt to vừa ngã xuống trước mặt.
Sau tiếng xé gió, bọn cướp không ngừng ngã xuống, còn có vài người thúc ngựa chạy tới, xoay người xuống ngựa tham gia trận chiến. Nhìn qua liền biết võ nghệ bọn họ rất cao cường, mỗi người đều có thể một chọi mười.
Tình hình trận chiến lập tức thay đổi.
Tinh thần thị vệ trưởng chấn động, vội vàng kêu huynh đệ mình tiến lên tiếp tục giết đạo tặc. Những tên cướp kia thấy tình hình không ổn, huýt sáo một tiếng rồi vừa đánh vừa lui, sau đó bọn chúng nhanh chóng lẩn trốn vào núi rừng.
Thị vệ trưởng không có ý thừa thắng xông lên, khi thấy tình hình khá lên hắn chỉ gọi thủ hạ của hắn trở về.
Tiếp theo, hắn vừa sai người đến xem an nguy của Khương lão thái thái và những người còn lại, vừa ôm quyền chân thành hành lễ với mấy người kia: "Đa tạ các vị đã ứng cứu. Xin hỏi cao tính đại danh của các vị? Khi trở về nhất định ta sẽ bẩm báo với Bá gia, chắc chắc trong lòng Bá gia rất cảm kích các vị".
Họ nói rằng người ngồi trong xe ngựa là người nhà của Vĩnh Xương bá ở kinh thành.
Chỉ thấy một người đeo mũi tên màu xanh, bên má phải có vết sẹo đang cười như không cười nhìn hắn nói: "Vì các ngươi là người của phủ Vĩnh Xương bá. Nếu các ngươi không phải người ở phủ Vĩnh Xương bá thì Hầu gia nhà ta cũng không xuất thủ tương trợ".
Lúc này, Khương lão thái thái đang được Đào Diệp đỡ xuống xe ngựa, nghe người này nói năng lưu loát, còn có khẩu âm ở kinh thành nên liền hỏi: "Xin hỏi ân công, các vị là người kinh thành sao?"
Hơn nữa, hắn vừa nói Hầu gia nhà hắn, xem ra lai lịch không nhỏ.
Nhìn sơ qua khuôn mặt mà đánh giá thì người này khoảng 27, 28 tuổi, tướng mạo đứng đắn. Đáng tiếc bên má phải có vết sẹo trông rất dữ tợn, khiến người ta cảm thấy sát khí nặng nề. Thật ra dáng vẻ của hắn như vậy thôi, nhưng hắn rất hay cười.
Người kia thấy Khương lão thái thái ôm quyền hành lễ với mình vội kêu một tiếng lão thái thái. Khương lão thái thái không rõ lai lịch của hắn, hơn nữa người này vừa cứu bọn họ, bà không dám nhận lễ của hắn, nghiêng người né tránh, còn hành lễ với hắn.
Người này cũng nghiêng người né tránh: "Lão thái khách sáo rồi".
Khương lão thái thái vừa bảo Đào Diệp gọi Diêu thị và Khương Thanh Uyển xuống xe để tạ ơn, vừa hỏi danh tính ân công.
Bà có ý muốn báo đáp hắn.
Hắn ta cười cười: "Bỉ [*] họ Chu, tên Huy, Bá gia cũng biết tại hạ. Lúc nãy Hầu gia nhà ta thấy có bọn cướp quấy nhiễu lão thái thái nên mới muốn ta ra tay tương trợ".
[*] Bỉ: dùng xưng hô một cách khiêm tốn.
Đương nhiên Khương lão thái thái muốn hỏi Hầu gia của hắn là ai, chợt nghe Chu Huy cười nói: "Hầu gia nhà ta là Tĩnh Ninh Hậu, người chỉ cần trở về nói như vậy là hắn biết rồi".
Khương lão thái thái còn muốn nói gì nữa thì thấy có người thúc ngựa chạy đến, hắn xoay người xuống ngựa, cung kính hành lễ với Chu Huy, sau đó nói: "Hầu gia gọi người quay về".
Lúc này, Khương Thanh Uyển cũng đỡ Diêu thị xuống xe ngựa, nghe được đoạn đối thoại của Khương lão thái thái và Chu Huy, trong lòng nàng bắt đầu nghi ngờ lai lịch Tĩnh Ninh Hậu.
Chu Huy từ biệt Khương lão thái thái, nhìn Diêu thị và Khương Thanh Uyển lên xe rồi ôm quyền khấu đầu với các nàng hai cái, hành động này xem như lời chào. Sau đó hắn phóng lên ngựa, quay đầu ngựa phi như tên bắn, những người đi theo hắn cũng nhao nhao leo lên ngựa và đuổi theo.
Khương lão thái thái nhìn mấy người này đi xa, sau đó kinh ngạc phát hiện vẫn còn một vài người ở cuối con đường.
Những con ngựa mà người xung quanh cưỡi đều có bộ lông tạp sắc, chỉ duy nhất người chính giữa cưỡi con ngựa bộ lông đen tuyền. Dưới ánh nắng chiều, bộ lông của nó bắt sáng trông như gấm vóc.
Người cưỡi ngựa dường như đang nghe người bên cạnh nói chuyện, thân thể hơi nghiêng, nhưng lưng eo vẫn thẳng tắp như tre trúc. Tay trái của hắn đang cầm cung tên, đoán chừng mũi tên lúc nãy cũng do hắn bắn.
Người của Khương lão thái thái đều suy đoán vị này là Tĩnh Ninh Hậu mà Chu Huy nhắc đến, đang do dự không biết có nên đi qua nói lời cảm tạ không.
Nhưng vị Tĩnh Ninh Hậu này không muốn tự mình đến mà để Chu Huy đến, xem ra không muốn gặp các nàng, cũng có thể là coi thường các nàng. Lúc này tốt nhất không nên qua.
Cuối cùng, Khương lão thái thái chỉ bảo thị vệ trưởng đến hỏi thăm Tĩnh Ninh Hậu là ai.
Mấy năm nay, bà luôn ở vùng nông thôn Cam Châu, không quan tâm những sự việc trong kinh thành nên cũng không biết Tĩnh Ninh Hậu là người nào. Nhưng có được chức Hầu tước nhất định không phải tầm thường.
Lúc này Diêu thị đã bình tĩnh, cảm thấy vừa nhặt được cái mạng trở về nên trong lòng vô cùng cảm kích vị Tĩnh Ninh Hậu kia. Bà suy tính khi đến kinh thành nhất định phải kết giao với nữ quyến của Tĩnh Ninh Hậu gia.
Bà vừa quay đầu lại liền trông thấy sắc mặt trắng bệch của Khương Thanh Uyển, ánh mắt nhìn chằm chằm phía trước, hàm răng trên cắn chặt môi dưới, môi nàng bắt đầu xuất hiện vệt máu đỏ tươi.
Diêu thị sợ hãi kêu lên, vội vàng kéo tay nàng.
Bàn tay lạnh như băng của nàng còn đang phát run.
Trong lòng Diêu thị càng kinh hoảng, vội hỏi: "Uyển Uyển, con sao vậy? Đừng dọa mẫu thân như thế chứ!"
Gọi vài lần Uyển Uyển thì Khương Thanh Uyển mới quay lại nhìn bà. Trong mắt nàng có đau thương khổ sở, có oán hận đan xen, còn có rất nhiều thứ bà không hiểu.
"Con không sao". Giọng nói của nàng nhẹ bẫng giống như cả người không còn chút sức lực.
Mặc dù khoảng cách với người đứng chính giữa kia khá xa, nàng không thấy rõ tướng mạo của hắn, nhưng đã chung sống với nhau nhiều năm, chỉ cần nhìn thoáng thân hình nàng có thể lập tức nhận ra.
Hắn là Thôi Quý Lăng. Người đó từng quỳ trước cửa nhà nàng ba ngày ba đêm để cầu thân với nàng, hứa hẹn cả đời này sẽ đối tốt với nàng, sẽ không để nàng chịu bất cứ thiệt thòi nào. Nhưng sau này hắn lại có con với bằng hữu tốt của nàng, còn hiến nàng cho lão Hoàng đế như tặng cống vật.
Nàng tuyệt đối không thể nhận lầm.
_______________
Lời editor: 2 tuần không gặp! Có nàng nào nhớ truyện không????!!!!!:3
Tác giả :
Trường Câu Lạc Nguyệt