Thế Thân Tình Lang
Chương 5
“Chó chết!”
Bao nhiêu nước lạnh xối vào người cũng không đủ, An Tá bèn dùng đến nước đá tạt qua khiến toàn thân hắn phát run, nhưng là hạ thể của hắn vẫn ngạnh, vẫn nhiệt. Sau khi tức giận rống to. Hắn khoác áo vào mình, phóng đến ga-ra, ngồi vào xe hơi rồi lái đi.
Chiếc xe lăn bánh trên đường đến biệt thự. Trong quãng thời gian đó, hắn thực sự rất muốn trở lại, nếu không không phải là đúng ý Tào Dư Văn quá sao? Tâm tình tuy vậy nhưng tính dục hắn lại kêu gào, đòi hỏi đươc thỏa mãn. Hắn nhiều lần tự hỏi chính mình: Cùng hỗn trướng kia lên giường lần nữa thì hắn có tổn thất gì? Chẳng tổn thất gì cả, chỉ hơi tổn thương một chút lòng tự trọng đàn ông thôi, nhưng hắn sẽ được bồi thường tất cả khi cả hai ở trên giường, hơn nữa đây là do cậu chủ động yêu cầu, coi như là cậu tự cúi đầu chịu thua vậy.
Cho dù tự tôn bị tổn thương một chút, nhưng được ở trên giường hành hạ Tào Dư Văn, nhìn thấy hết bộ dạng vô sỉ, lả lơi của cậu ta, vừa được trả thù vừa được hưởng thụ, có thể nói là nhất tiễn hạ song điêu, không có gì là không tốt cả.
Hắn dùng những lập luận này để tự thuyết phục bản thân cho đến tận lúc lái xe đến trước biệt thự. Hắn mở cửa rồi nhanh chạy lên lầu. Đại bộ phận căn nhà đã được trang hoàng lại rất tỉ mỉ. Hắn nắm lấy chốt cửa, hình ảnh đập vào mắt hoàn toàn vượt xa những gì hắn đã tưởng tượng từ nãy đến giờ.
Phòng ngủ của hắn tựa như phòng ngủ của các bậc đế vương, hoa lệ huyễn mục, mà ở trung tâm là một cái giường thật lớn với tấm trải giường màu cà phê điềm đạm. Mà quan trọng hơn chính là con người đang nằm trên đó, Tào Dư Văn, lúc này thân trên chỉ mặc một cái áo sơ mi thật mỏng manh.
Nhìn thấy hắn xuất hiện vậy mà phản ứng của cậu lại rất thản nhiên, giống như đã dự liệu được hết mọi chuyện. Thái độ đó khiến An Tá tức giận cắn răng, hiện hắn rất muốn nghoảnh mặt đi chỗ khác để Tào Dư Văn biết hắn không phải là người dễ bị người khác xỏ mũi như vậy.
“An Tá…”
Thanh âm này làm cho tất cả ý nghĩ chống cự còn sót lại của An Tá trôi tuột đi hết. Giọng nói của cậu nói trắng ra là chẳng có điểm kiều mỵ gì nhưng mà, nó lại hơi khàn khàn, chỉ bằng điểm ấy thôi đã khiến khố hạ của hắn cương cứng. Hai chân cậu khép lại, giọng nói ngọt ngào, nhè nhẹ tựa như một thiếu nữ mới lớn. Nếu đàn ông bình thường phát ra loại âm thanh này, nhất định hắn sẽ ói mửa đến chết nhưng mà thoát ra từ cái miệng nho nhỏ xinh xắn kia thì lại là chuyện khác.
“Bác sĩ An Tá à…, ngực tôi khó chịu quá, anh không phải đã nói sẽ giúp tôi kiểm tra sao? Tôi chờ anh lâu rồi.”
“Bác Sĩ An Tá?” Hắn do dự suy nghĩ một chút, sau mới phát hiện rằng cậu là đang muốn cùng hắn chơi trò giả làm diễn viên a. Thanh âm khờ dại của cậu thực sự rất có uy lực làm cho người ta mềm lòng “Mau đến đây đi, bác sĩ à…”
Đôi chân của hắn không tự chủ mà hướng giường đi tới. Ngồi ở bên giường, Tào Dư Văn ngẩng đầu, cười với hắn. Nụ cười nhẹ nhàng, khoan khoái giống như một cô hái ngây thơ không biết đường đời hiểm ác. Cậu ra sức lôi kéo tay hắn, đặt nó lên bờ ngực lộ ra dưới lớp áo sơ mi mỏng manh.
Mấy ngày nay, đã không biết bao nhiêu lần hắn mơ được đặt cậu dưới thân như lúc này.
“Bác sĩ à, anh kiểm tra nhịp tim của tôi xem, nó có bình thường không?”
Căn bản thứ An Tá đang xem xét không phải là tim cậu mà là đầu nhũ đỏ hồng trên ngực cậu. Hắn hận không thể vuốt ve nó mãi, mà nhịp tim đập binh binh càng làm hắn trở nên ái muội.
Cậu giữ chặt tay hắn rồi dắt nó di chuyển xuống dưới, đến khi chạm đến vùng kín thì vùi mặt vào lòng hắn, cư xử như một cô gái mới lớn đang xấu hổ.
“Bác sĩ, chỗ này của tôi lạ lắm, anh có muốn tiếp tục khám không?”
An Tá nuốt ực một cái, phát ra một chữ ‘ân’ không toàn vẹn. Hắn chậm rãi cởi quần Tào Dư Văn xuống trong khi cậu cố gắng diễn trọn vai diễn ‘cô gái thẹn thùng’ và nhanh nhẹn lấy tay che đi bộ vị quan trọng nhất.
“Không được, bác sĩ tò mò quá!”
Hắn hất hai tay cậu ra, vừa vặn đặt tay mình lên đó. Hắn thật sự không thể theo tiếp trò chơi mà cậu bày ra nữa. An Tá một tay nắm lấy tóc cậu, vội vàng đặt môi hắn lên môi cậu, tay còn lại thì vỗ về bộ phận đàn ông của người kia.
“Ngô…ân…An Tá…”
An Tá lập tức đem cậu đặt dưới thân, nhanh chóng cởi bỏ quần áo của chính mình rồi điên cuồng khỏa lấp đôi môi hấp dẫn trước mắt. Đầu lưỡi hắn nhiệt tình khuấy động khoang miệng của Tào Dư Văn, thậm chí còn cố ý cắn lên môi cậu một cái.
“Không được, trò chơi bác sĩ – bệnh nhân còn chưa chơi xong mà…”
“Cậu câm miệng cho tôi.”
An Tá rống giận rồi lại hôn lên môi cậu, đồng thời tách đôi chân thon thả ra. Ngón tay của hắn nhanh chóng tham nhập mật huyệt chật hẹp. Tào Dư Văn hừ nhẹ một tiếng, giọt nước mắt từ khóé mắt rơi xuống, hiển nhiên, ngay cả cậu cũng không thể chịu được sự thô bạo của hắn.
“Anh không được thô bạo.” Cậu uể oải kháng nghị.
Ngay lập tức cậu liền nhận được lời phản bác từ hắn “Tôi không thô bạo. Nếu tôi thô bạo thì đã sớm cho cậu vài quyền đến bán sống bán chết rồi.”
Tuy nói vậy nhưng hành động của An Tá đích thực có dịu dàng lại đôi chút. Hắn dùng hai ngón tay mở rộng lối vào, chậm rãi hoạt tiến. Tào Dư Văn nghiêm mặt suyễn tức, cảm thụ ngón tay ma mị đang ở trong cơ thể mình quấy phá.
“Thoải mái sao? Tôi muốn cậu nếu thiếu tôi thì không sống được.”
An Tá lặp đi lặp lại động tác đó thật lâu, này không chỉ là tính yêu khoái trá mà còn là kế hoạch của hắn. Hắn muốn lợi dụng những lúc làm tình như thế này, dùng kĩ thuật điêu luyện của mình khiến Tào Dư Văn từ nay về sau phải quỳ dưới chân hắn, cầu xin hắn không được rời xa cậu. Đây mới là mục đích chân chính của hắn ngày hôm nay.
“Ngô…ân…ân…”
Tào Dư Văn thần tình đỏ bừng, hơi thở dồn dập còn thân hình thì quá hoàn hảo, hơn nữa biểu tình trên mặt cậu lại quá khiêu khích, giống như đang muốn xuất tinh a. Hắn di chuyển tay nhanh hơn, vuốt ve bộ phận nam tính của cậu khiến cậu phải rên rỉ, thừa nhận thứ khoái cảm khó nói.
“An Tá…”
Giọng nói của Tào Dư Văn cơ hồ là đang khẩn cầu. Hai chân cậu mở ra, để lộ nơi tư mật. An Tá đã làm cậu phát tiết đến lần thứ hai, thế nhưng hắn vẫn chưa vội xâm nhập vào trong. Hắn mải mê kích thích cơ thể cậu, dù cho cậu có vặn vẹo, uốn éo thế nào, hắn vẫn cố nén lại dục vọng. Nếu không phải có khả năng tự khắc chế bản thân thì ắt hẳn hắn đã tiến vào thân thể cậu, cùng cậu cộng hưởng ngư thủy chi hoan* từ lâu rồi.
Nhưng vì kế hoạch dài lâu, vì muốn Tào Dư Văn không thể sống thiếu mình, hắn phải lợi dụng những lúc thế này để chế ngự cậu, khiến cậu phải ở trước mình tất cung tất kính, tựa như thái độ mà một người bình thường nên có khi nhìn thấy hắn..
“Ân…ân…An Tá…mau, mau một chút…”
Hắn cử động ngón tay, song chỉ** nhẹ nhàng rút ra khỏi mật huyệt. Cảm thụ sự mất mát, Tào Dư Văn hơi chấn động. An Tá nhìn thấy phản ứng đó thì thỏa mãn cực kì, ngay sau đó, hắn liền áp vào tai cậu, nói “Mau, cái gì mau? Nói rõ một chút.”
Tào Dư Văn liếc đôi mắt đỏ bừng nhìn về phía hắn, nhưng chỉ khiến cho tính dục của hắn càng thêm trướng cao. Nụ cười cao cao tại thượng, rút ngón tay ra, cương đỉnh nóng hổi chà xát tại cửa huyệt, cảm nhận sự run rẩy của cậu, mãi cũng không chịu vào.
“Nói ra a.” Hắn mệnh lệnh.
“Tiến vào, dùng cái kia của ngươi tiến vào đi.”
Cậu cắn môi, nhỏ giọng nói. Hình ảnh quật cường không chịu đầu hàng còn mỹ lệ hơn cả nữ nhân, làm cho An Tá long tâm đại duyệt. Hắn một hơi tiến nhập, sau đó liền nghe thấy Tào Dư Văn rên dài một tiếng. Hắn cấp tốc cử động ra vào còn cậu thì khẽ rên rỉ. Kia thanh âm chính là đối hắn thần phục, trên đời này, có lẽ không còn thứ thanh âm nào tuyệt vời hơn thế a.
.
.
“Anh…hỗn đãn…”
Giọng nói của Tào Dư Văn có chút tổn thương, đều do vừa rồi rên la quá độ mà ra. An Tá hài lòng đặt tay trên chiếc eo thon nhỏ, mặt khác dùng tay vỗ về tấm lưng tuyệt mĩ của cậu.
Tâm trạng hiện tại của hắn rất tốt, phi thường tốt. Vì vừa rồi Tào Dư Văn đã chịu xuống nước cầu xin hắn nên hắn sẽ khoan hồng độ lượng mà tha thứ cho những hành động cùng thái độ vô lễ trước đó của cậu, cho dù lúc này cậu có xuất ngôn bừa bãi, hắn cũng sẵn sàng cho qua.
“Tôi đã nói từ ‘hỗn đãn’ này tôi nghe quen tai rồi mà.”
Tào Dư Văn mỉm cười, hiển nhiên cũng không tái chống cự hắn vì dẫu sao thân thể cậu đã bị hắn làm mệt chết, không đủ hơi sức đâu mà cãi lại.
“Vừa rồi thật thoải mái, thiếu chút nữa tôi nghĩ mình đã chết rồi.”
“Tiếng cậu la cũng làm tôi tưởng cậu sắp chết chứ.”
Tào Dư Văn đấm hắn một quyền nhưng chẳng mắng hắn. An Tá tự hiểu là cậu đang xấu hổ nên ha ha cười to rồi ôm lấy cậu “Ngủ đi, không ai đến quấy rầy chúng ta đâu.”
“Phòng này cũng hoàn thành rồi.”
Lúc xem bản thiết kế, hắn có phần không hài lòng lắm, nhưng Tào Dư Văn biết hắn thích sự hoa lệ nên mới thiết kế phòng ngủ của hắn theo cách này.
“Hoàn thành cũng không sao cả. Ngẫm lại xem, mỗi đêm chúng ta có thể ở đây kích tình, người khinh tôi nhất cuối cùng cũng trở thành nhân tình quyến rũ a.”
Tào Dư Văn cười, bộ dạng phi thường tuấn dật. An Tá nhịn không được nên hôn lên khoé mắt cậu một cái. Hắn đã tinh bì kiệt lực, nhưng nhìn nụ cười của cậu, hắn có cảm tưởng mình lại muốn tìm đến cao trào một lần nữa.
“Được.”
Tào Dư Văn đơn giản ưng thuận, làm hắn vui nhưng ẩn ẩn đâu đó lại hơi thất vọng. Hắn còn nghĩ cậu là một con cá khó câu cơ đấy.
“Â..”
Từ ‘ân’ của An Tá còn chưa nói xong thì Tào Dư Văn đã nói tiếp “Được, tôi có thể trở thành tình nhân của anh, nhưng tôi muốn anh biết rõ một chuyện: chúng ta chỉ là bạn tình thôi. Anh không thể quản tôi cùng người đàn ông khác ra ngoài, ngược lại, tôi cũng không xen vào chuyện anh cùng người khác âu yếm, hơn nữa cũng không được để lộ ra bên ngoài…”
Sắc mặt An Tá bắt đầu trở nên khó coi “Đã có tôi mà cậu còn muốn người khác?” Đời này, căn bản không có loại sự tình như vậy.
“Anh có tôi nhưng vẫn muốn kết hôn với người khác, có khác gì đâu?” Tào Dư Văn cười “Anh không chung tình vậy mà đòi hỏi tôi phải chung tình sao? Trên đời này không có chuyện thuận lợi như vậy đâu.”
Lời nói của Tào Dư Văn khiến An Tá xụ mặt “Tôi là tôi, cậu là cậu. Cậu như thế nào có thể so sánh với tôi? Cậu xứng sao?”
Tào Dư Văn xoay người, bước xuống giường, đại khái là không muốn nằm sóng vai cùng hắn thêm một khắc nào nữa “Tôi không xứng? Tốt lắm, anh đi tìm người nào xứng với anh hơn đi.”
An Tá tức giận vô cùng. Hắn cầm lấy bình hoa ở đầu giường ném vào vách tường, âm lãnh nói “Tào Dư Văn, tôi có hứng thú với cậu chứ không phải yêu thương cậu. Muốn tìm nam nhân đẹp hơn cậu, công quan điếm không thiếu đâu.”
Toàn Dư Văn nghiêng đầu nhìn hắn, khinh thường nói “Những lời này đáng lẽ nên để tôi nói. Tôi muốn tìm người phong độ hơn anh, trẻ hơn anh, tính tình tốt hơn anh, công quan điếm không hề hiếm a.” Cậu hất tóc, trong mắt tràn đầy vẻ tự tin “Chẳng qua tôi muốn loại nam nhân không cần tiêu tiền cũng tìm được thôi.”
An Tá mặc quần áo vào, cười lạnh “Tôi thừa nhận cậu có tư sắc, nhưng lại quá tuổi, chẳng qua giống như một mụ già thiếu hơi ấm tình thương thôi, tuyệt sẽ không có nam nhân nào yêu cậu đâu.”
Tào Dư Văn lạnh nhạt đáp trả “Nếu vũ nhục tôi khiến anh thấy vui thì không sao cả. Chẳng qua An Tá à, điều kiện của anh rất thấp kém. Tôi rất vui vì được công tác với anh mấy tuần nay, nhưng mà, tôi không thích ông chủ có trình độ kém cỏi như anh.” Cậu cười, cố ý chỉ chỉ mảnh vỡ của bình hoa nằm trên sàn “Anh có thói quen hả giận rất thần kinh a.”
An Tá quay đầu, âm ngoan chăm chú nhìn cậu “Tào Dư Văn, tôi cho cậu một cơ hội nữa, cậu có muốn làm tình nhân của tôi hay không?”
“Tôi nói rồi. Tôi có thể trở thành tình nhân của anh nếu anh chấp nhận điều kiện mà tôi đề ra.”
“Cậu sẽ hối hận vì đã đắc tội với tôi.”
An Tá đạp cửa rời khỏi. Hắn sẽ cho cậu biết hắn là người vô tình như thế nào. Hắn có được quyền thế cao sang, vậy mà cậu lại muốn đi đối đầu với hắn, đúng là không biết lượng sức mà.
Hắn nổi trận lôi đình, vận dụng hết tất cả thủ đoạn để hạ bệ Tào Dư Văn, dù sao thì việc thiết kế cũng đã hoàn thành nên hắn cũng không sợ cậu trở mặt, bỏ dở công việc.
——— ———
Một tuần sau, Lị Tát trở về. Nàng mang đôi giày cao gót bằng thủ tinh thật cao nhưng vẫn cố chạy nhanh, nhào vào lòng hắn. Hắn vỗ về mái tóc dài của nàng, vừa hôn bờ môi mềm mại vừa ôn nhu nói “Lần này đi chơi vui không? Xem da của em sạm đi hết rồi kìa.”
“Ân, vui lắm! Này không sao đâu, vài ngày nữa sẽ trắng lại thôi.”
Kiểu nói chuyện của nàng y hệt một cô gái mới lớn, làm An Tá cảm thấy thật khoan khoái. Mấy tháng rồi hắn không được thỏa mãn, sung sướng như vậy, hoàn toàn không giống một Tào Dư Văn lúc nào cũng chọc giận hắn. Hắn để những sợi tóc của nàng luồng vào kẽ tay, rồi chạm khẽ lên bộ ngực đang nằm trong tầm mắt.
“Chúng ta về nhà đi. Đã lâu không gặp, anh muốn yêu em ngay bây giờ.”
Hắn ôm lấy cơ thể nàng, ngón tay mơn trớn trên lớp da thịt mềm mịn. Lị Tát ôm lấy mặt hắn âu yếm. Hai người cứ quấn quýt như thế cho đến lúc trở về phòng. Hắn cởi bỏ quần áo trên người, ôm nàng, là Lị Tát tối hoàn mỹ của riêng hắn. Hơi thở ngắt quãng của nàng hắn vĩnh viễn không thể nào quên được. Bộ ngực đã qua thẩm mỹ của nàng lúc này săn chắc như thật. Đây chính là Lị Tát trong mơ của hắn. Lị Tát đã trở lại rồi.
“An Tá…An Tá…”
Trong cơn mê loạn, hắn nắm chặt tóc nàng, giải phóng tinh hoa vào sâu trong cơ thể nàng, tuy nhiên, hắn vẫn không thể có được cảm giác thăng hoa như khi cùng Tào Dư Văn, không có trào lên tính dục, hạ thể không thể nhẫn nại, nhưng…nàng tự nguyện nằm trong lòng hắn chứ không như cậu.
——— ———
Tào Dư Văn gọi điện đến, không phải để nhận thua mà là yêu cầu nghiệm thu công việc. Người bí thư vừa nói thì hắn đã nhờ anh ta truyền lời lại rằng chiều mai cậu phải đến nhà hắn rồi mới bàn bạc sau.
An Tá chỉ nói buổi chiều chứ không hẹn rõ thời gian nên bốn giờ chiều, hắn mới ung dung mang Lị Tát ra khỏi văn phòng, đến khi về tới biệt thự thì đã hơn năm giờ rưỡi. Đây chỉ là bước đầu thị uy với Tào Dư Văn thôi. Hắn tin một, hai tuần nay cậu đang sợ hãi, sợ hãi hắn làm cho tiền đồ cậu trở nên ảm đạm, thậm chí là bịt kín con đường kiếm sống bằng nghề thiết kế của cậu.
“An Tá tiên sinh.”
Bọn họ vừa tiến vào thì Tào Dư Văn đã đứng dậy khỏi ghế sô-pha, không tỏ vẻ gì là mất kiên nhẫn do đợi quá lâu cả. Cậu lúc này đang cầm một cuốn sách, vừa nãy còn rất chăm chú nữa là đằng khác. An Tá liếc mắt nhìn quyển sách, bề mặt có ghi là ‘một trăm phương pháp trừng trị đàn ông tệ bạc’.
An Tá hắng giọng, mà cậu thì cười cười, to gan đặt cuốn sách lên bàn. Hắn biết, cậu là đang lấy uy với hắn.
“Cậu không biết cái gì làm ngu dân sao? Loại sách đồi trụy vậy mà cũng đọc được?”
Tào Dư Văn điềm đạm đáp “Tôi không thấy nó có gì đồi trụy cả. Trên thế giới, thực tế có rất nhiều người đàn ông tệ. Anh cũng có quan hệ kinh doanh với nhiều người, có lẽ nên biết một số cách để trừng trị bọn họ. Anh đừng khinh thường quyển sách này, đối với nữ sinh tâm hồn thuần khiết thì nó là bảo bối đấy.”
Câu nói này làm chân mày An Tá co giật. Cậu đang châm chọc hắn a. “Cậu không xứng là nữ sinh tâm hồn thuần khiết đâu.”
Tào Dư Văn cười, để lộ hàm răng trắng “Tôi có thuần khiết hay không, người nào cùng tôi lên giường đều biết, nhưng là, bọn họ đều rất thích a.”
Lị Tát thấy tình hình không ổn, hai người tràn đầy ý chí chiến đấu nên do dự nhìn An Tá thật lâu. Sắc mặt hắn hiện phi thường khó coi, mà cách lấy lòng An Tá, nàng đều nắm đủ.
Ngày thường, hắn là một nhân tình khẳng khái, hào phóng, nhưng khi hắn không vui, hắn sẽ vô cùng lạnh lùng, thậm chí có chút lãnh huyết vô tình, khiến người ta vừa thấy đã kinh hách.
Nàng đổi chủ đề “Ân, thiết kế phòng này đẹp quá.”
An Tá liếc nhìn nàng, lạnh băng “Lị Tát anh thích sẽ không thích loại thiết kế dở người này.”
Lị Tát lập tức ý thức được tình hình nên im miệng. Trong khi đó, Tào Dư Văn tiếp tục nói “Mặc kệ anh có thích hay không, tôi chỉ muốn giới thiệu thiết kế một chút thôi.”
Cậu nói chuyện thật rõ ràng, một mặt giới thiệu thiết kế trong căn nhà, một mặt đi qua đi lại. An Tá đi sau cậu, mặt không thay đổi, mỗi lần cậu nói thì hắn sẽ liền mở miệng chê bai.
“Màu tường này thật sự là thô tục, cẩu đến sái niệu a.”
Đối với những lời trào phúng của hắn, Tào Dư Văn hoàn toàn không màng đến, cũng không biện giải. Cậu chỉ chuyên tâm vào việc thuyết minh, mà ngôn ngữ An Tá sử dụng càng lúc càng bén nhọn, không chút lưu tình, thậm chí lời lẽ phê bình càng thêm khắc nghiệt. Đến khi mọi chuyện sắp kết thúc, cậu khẽ nhếch lên khóe miệng, để lộ cái cười nhẹ.
“Và cuối cùng là phòng ngủ, thiết kế hoa lệ theo sở thích của An Tá tiên sinh, là vì An Tá tiên sinh mà thiết kế ra, để anh ấy có cảm giác riêng tư, cùng vợ tương lai tạo nên nhiều kỉ niệm ngọt ngào.”
An Tá chuyển hướng Lị Tát, lãnh thanh hỏi “Em thích thiết kế này không?”
Lị Tát bất an liếm môi, nàng ngoái nhìn Tào Dư Văn ở sau lưng rồi lại nhìn về phía An Tá thật cẩn thận, sau đó mới chắc chắn điều mình nên nói hiện tại.
“Không, dung tục như vậy An Tá nhất định sẽ không thích, nên em cũng không thích.”
An Tá nghe câu trả lời của nàng thì rất hài lòng, còn cười vô cùng đắc ý, rồi không nhìn Tào Dư Văn mà nói “Ngày mai tôi sẽ gọi người đến hủy đi thiết kế căn phòng này. Nó là thiết kế cậu tâm đắc nhất, nhưng thật đáng tiếc, nó không phải là phong cách tôi thích.”
Tào Dư Văn hơi biến sắc. Cậu hít vào một hơi thật sâu rồi nói “Nếu không phù hợp sở thích của An Tá tiên sinh thì tôi phi thường có lỗi, nếu lúc trước đưa bản thiết kế, anh có ý kiến thì nên đề xuất cho tôi sửa chữa.”
An Tá ngạo nghễ hỏi lại “Cậu chỉ trích tôi?”
“Không. Đó là lỗi của tôi. Nếu khách hàng không thích thì đó tất nhiên là lỗi của tôi.”
Nghe lời nói khiêm nhường của cậu, An Tá càng tỏ vẻ khinh bỉ “Tôi đã nhận chi trả tổn thất, căn biệt thự này không cần dùng đến nữa. Tiền của cậu tôi sẽ không lấy, nhưng từ nay về sau cậu sẽ không thể thiết kế cho ai nữa, để tránh người khác lâm vào hoàn cảnh như tôi.”
Tào Dư Văn nắm chặt nắm tay, nhưng không có biện giải gì. An Tá hả hê nói tiếp “Cậu không biết đàn ông tệ bạc nhất mới là người đàn ông nắm trong tay nhiều quyền lực nhất sao?”
Cậu nâng đầu lên, ánh mắt kiêu ngạo đối diện An Tá “Có quyền thế không có nghĩ là có được tất cả.”
“Có được tất cả hay không, chờ đến khi cậu lâm vào đường cùng sẽ rõ.” Rồi hắn nhìn Lị Tát “Đi thôi, ở trong này lâu hơn chút nữa, anh cũng muốn nôn mửa.”
“Ân.”
Nàng ngọt ngào đáp ứng. An Tá đặt tay lên eo nàng rồi đi khỏi biệt thự. Tào Dư Văn cũng rời khỏi sau đó. Cậu khóa cửa biệt thự. Này công tác một khi đoạn lạc thì việc kiếm sống bằng nghề thiết kế của cậu cũng đoạn lạc, vĩnh viễn đừng tưởng có thể xoay chuyển. An Tá có bao nhiêu thế lực, cậu không phải không biết.
“Cũng tốt, dù sao mình cũng muốn đổi cách khác a.”
Tào Dư Văn vừa muốn ly khai thì chiếc di động bỗng nhiên rung lên. Cậu nhanh cầm lấy nó. Vừa nhìn thấy dãy số xuất hiện trên màn hình, cậu ngay lập tức nhoẻn miệng cười. Đó là nụ cười mà An Tá chưa bao giờ thấy qua, có thể, nếu bắt gặp, hắn sẽ phải ghen lồng lộn lên đây.
Bao nhiêu nước lạnh xối vào người cũng không đủ, An Tá bèn dùng đến nước đá tạt qua khiến toàn thân hắn phát run, nhưng là hạ thể của hắn vẫn ngạnh, vẫn nhiệt. Sau khi tức giận rống to. Hắn khoác áo vào mình, phóng đến ga-ra, ngồi vào xe hơi rồi lái đi.
Chiếc xe lăn bánh trên đường đến biệt thự. Trong quãng thời gian đó, hắn thực sự rất muốn trở lại, nếu không không phải là đúng ý Tào Dư Văn quá sao? Tâm tình tuy vậy nhưng tính dục hắn lại kêu gào, đòi hỏi đươc thỏa mãn. Hắn nhiều lần tự hỏi chính mình: Cùng hỗn trướng kia lên giường lần nữa thì hắn có tổn thất gì? Chẳng tổn thất gì cả, chỉ hơi tổn thương một chút lòng tự trọng đàn ông thôi, nhưng hắn sẽ được bồi thường tất cả khi cả hai ở trên giường, hơn nữa đây là do cậu chủ động yêu cầu, coi như là cậu tự cúi đầu chịu thua vậy.
Cho dù tự tôn bị tổn thương một chút, nhưng được ở trên giường hành hạ Tào Dư Văn, nhìn thấy hết bộ dạng vô sỉ, lả lơi của cậu ta, vừa được trả thù vừa được hưởng thụ, có thể nói là nhất tiễn hạ song điêu, không có gì là không tốt cả.
Hắn dùng những lập luận này để tự thuyết phục bản thân cho đến tận lúc lái xe đến trước biệt thự. Hắn mở cửa rồi nhanh chạy lên lầu. Đại bộ phận căn nhà đã được trang hoàng lại rất tỉ mỉ. Hắn nắm lấy chốt cửa, hình ảnh đập vào mắt hoàn toàn vượt xa những gì hắn đã tưởng tượng từ nãy đến giờ.
Phòng ngủ của hắn tựa như phòng ngủ của các bậc đế vương, hoa lệ huyễn mục, mà ở trung tâm là một cái giường thật lớn với tấm trải giường màu cà phê điềm đạm. Mà quan trọng hơn chính là con người đang nằm trên đó, Tào Dư Văn, lúc này thân trên chỉ mặc một cái áo sơ mi thật mỏng manh.
Nhìn thấy hắn xuất hiện vậy mà phản ứng của cậu lại rất thản nhiên, giống như đã dự liệu được hết mọi chuyện. Thái độ đó khiến An Tá tức giận cắn răng, hiện hắn rất muốn nghoảnh mặt đi chỗ khác để Tào Dư Văn biết hắn không phải là người dễ bị người khác xỏ mũi như vậy.
“An Tá…”
Thanh âm này làm cho tất cả ý nghĩ chống cự còn sót lại của An Tá trôi tuột đi hết. Giọng nói của cậu nói trắng ra là chẳng có điểm kiều mỵ gì nhưng mà, nó lại hơi khàn khàn, chỉ bằng điểm ấy thôi đã khiến khố hạ của hắn cương cứng. Hai chân cậu khép lại, giọng nói ngọt ngào, nhè nhẹ tựa như một thiếu nữ mới lớn. Nếu đàn ông bình thường phát ra loại âm thanh này, nhất định hắn sẽ ói mửa đến chết nhưng mà thoát ra từ cái miệng nho nhỏ xinh xắn kia thì lại là chuyện khác.
“Bác sĩ An Tá à…, ngực tôi khó chịu quá, anh không phải đã nói sẽ giúp tôi kiểm tra sao? Tôi chờ anh lâu rồi.”
“Bác Sĩ An Tá?” Hắn do dự suy nghĩ một chút, sau mới phát hiện rằng cậu là đang muốn cùng hắn chơi trò giả làm diễn viên a. Thanh âm khờ dại của cậu thực sự rất có uy lực làm cho người ta mềm lòng “Mau đến đây đi, bác sĩ à…”
Đôi chân của hắn không tự chủ mà hướng giường đi tới. Ngồi ở bên giường, Tào Dư Văn ngẩng đầu, cười với hắn. Nụ cười nhẹ nhàng, khoan khoái giống như một cô hái ngây thơ không biết đường đời hiểm ác. Cậu ra sức lôi kéo tay hắn, đặt nó lên bờ ngực lộ ra dưới lớp áo sơ mi mỏng manh.
Mấy ngày nay, đã không biết bao nhiêu lần hắn mơ được đặt cậu dưới thân như lúc này.
“Bác sĩ à, anh kiểm tra nhịp tim của tôi xem, nó có bình thường không?”
Căn bản thứ An Tá đang xem xét không phải là tim cậu mà là đầu nhũ đỏ hồng trên ngực cậu. Hắn hận không thể vuốt ve nó mãi, mà nhịp tim đập binh binh càng làm hắn trở nên ái muội.
Cậu giữ chặt tay hắn rồi dắt nó di chuyển xuống dưới, đến khi chạm đến vùng kín thì vùi mặt vào lòng hắn, cư xử như một cô gái mới lớn đang xấu hổ.
“Bác sĩ, chỗ này của tôi lạ lắm, anh có muốn tiếp tục khám không?”
An Tá nuốt ực một cái, phát ra một chữ ‘ân’ không toàn vẹn. Hắn chậm rãi cởi quần Tào Dư Văn xuống trong khi cậu cố gắng diễn trọn vai diễn ‘cô gái thẹn thùng’ và nhanh nhẹn lấy tay che đi bộ vị quan trọng nhất.
“Không được, bác sĩ tò mò quá!”
Hắn hất hai tay cậu ra, vừa vặn đặt tay mình lên đó. Hắn thật sự không thể theo tiếp trò chơi mà cậu bày ra nữa. An Tá một tay nắm lấy tóc cậu, vội vàng đặt môi hắn lên môi cậu, tay còn lại thì vỗ về bộ phận đàn ông của người kia.
“Ngô…ân…An Tá…”
An Tá lập tức đem cậu đặt dưới thân, nhanh chóng cởi bỏ quần áo của chính mình rồi điên cuồng khỏa lấp đôi môi hấp dẫn trước mắt. Đầu lưỡi hắn nhiệt tình khuấy động khoang miệng của Tào Dư Văn, thậm chí còn cố ý cắn lên môi cậu một cái.
“Không được, trò chơi bác sĩ – bệnh nhân còn chưa chơi xong mà…”
“Cậu câm miệng cho tôi.”
An Tá rống giận rồi lại hôn lên môi cậu, đồng thời tách đôi chân thon thả ra. Ngón tay của hắn nhanh chóng tham nhập mật huyệt chật hẹp. Tào Dư Văn hừ nhẹ một tiếng, giọt nước mắt từ khóé mắt rơi xuống, hiển nhiên, ngay cả cậu cũng không thể chịu được sự thô bạo của hắn.
“Anh không được thô bạo.” Cậu uể oải kháng nghị.
Ngay lập tức cậu liền nhận được lời phản bác từ hắn “Tôi không thô bạo. Nếu tôi thô bạo thì đã sớm cho cậu vài quyền đến bán sống bán chết rồi.”
Tuy nói vậy nhưng hành động của An Tá đích thực có dịu dàng lại đôi chút. Hắn dùng hai ngón tay mở rộng lối vào, chậm rãi hoạt tiến. Tào Dư Văn nghiêm mặt suyễn tức, cảm thụ ngón tay ma mị đang ở trong cơ thể mình quấy phá.
“Thoải mái sao? Tôi muốn cậu nếu thiếu tôi thì không sống được.”
An Tá lặp đi lặp lại động tác đó thật lâu, này không chỉ là tính yêu khoái trá mà còn là kế hoạch của hắn. Hắn muốn lợi dụng những lúc làm tình như thế này, dùng kĩ thuật điêu luyện của mình khiến Tào Dư Văn từ nay về sau phải quỳ dưới chân hắn, cầu xin hắn không được rời xa cậu. Đây mới là mục đích chân chính của hắn ngày hôm nay.
“Ngô…ân…ân…”
Tào Dư Văn thần tình đỏ bừng, hơi thở dồn dập còn thân hình thì quá hoàn hảo, hơn nữa biểu tình trên mặt cậu lại quá khiêu khích, giống như đang muốn xuất tinh a. Hắn di chuyển tay nhanh hơn, vuốt ve bộ phận nam tính của cậu khiến cậu phải rên rỉ, thừa nhận thứ khoái cảm khó nói.
“An Tá…”
Giọng nói của Tào Dư Văn cơ hồ là đang khẩn cầu. Hai chân cậu mở ra, để lộ nơi tư mật. An Tá đã làm cậu phát tiết đến lần thứ hai, thế nhưng hắn vẫn chưa vội xâm nhập vào trong. Hắn mải mê kích thích cơ thể cậu, dù cho cậu có vặn vẹo, uốn éo thế nào, hắn vẫn cố nén lại dục vọng. Nếu không phải có khả năng tự khắc chế bản thân thì ắt hẳn hắn đã tiến vào thân thể cậu, cùng cậu cộng hưởng ngư thủy chi hoan* từ lâu rồi.
Nhưng vì kế hoạch dài lâu, vì muốn Tào Dư Văn không thể sống thiếu mình, hắn phải lợi dụng những lúc thế này để chế ngự cậu, khiến cậu phải ở trước mình tất cung tất kính, tựa như thái độ mà một người bình thường nên có khi nhìn thấy hắn..
“Ân…ân…An Tá…mau, mau một chút…”
Hắn cử động ngón tay, song chỉ** nhẹ nhàng rút ra khỏi mật huyệt. Cảm thụ sự mất mát, Tào Dư Văn hơi chấn động. An Tá nhìn thấy phản ứng đó thì thỏa mãn cực kì, ngay sau đó, hắn liền áp vào tai cậu, nói “Mau, cái gì mau? Nói rõ một chút.”
Tào Dư Văn liếc đôi mắt đỏ bừng nhìn về phía hắn, nhưng chỉ khiến cho tính dục của hắn càng thêm trướng cao. Nụ cười cao cao tại thượng, rút ngón tay ra, cương đỉnh nóng hổi chà xát tại cửa huyệt, cảm nhận sự run rẩy của cậu, mãi cũng không chịu vào.
“Nói ra a.” Hắn mệnh lệnh.
“Tiến vào, dùng cái kia của ngươi tiến vào đi.”
Cậu cắn môi, nhỏ giọng nói. Hình ảnh quật cường không chịu đầu hàng còn mỹ lệ hơn cả nữ nhân, làm cho An Tá long tâm đại duyệt. Hắn một hơi tiến nhập, sau đó liền nghe thấy Tào Dư Văn rên dài một tiếng. Hắn cấp tốc cử động ra vào còn cậu thì khẽ rên rỉ. Kia thanh âm chính là đối hắn thần phục, trên đời này, có lẽ không còn thứ thanh âm nào tuyệt vời hơn thế a.
.
.
“Anh…hỗn đãn…”
Giọng nói của Tào Dư Văn có chút tổn thương, đều do vừa rồi rên la quá độ mà ra. An Tá hài lòng đặt tay trên chiếc eo thon nhỏ, mặt khác dùng tay vỗ về tấm lưng tuyệt mĩ của cậu.
Tâm trạng hiện tại của hắn rất tốt, phi thường tốt. Vì vừa rồi Tào Dư Văn đã chịu xuống nước cầu xin hắn nên hắn sẽ khoan hồng độ lượng mà tha thứ cho những hành động cùng thái độ vô lễ trước đó của cậu, cho dù lúc này cậu có xuất ngôn bừa bãi, hắn cũng sẵn sàng cho qua.
“Tôi đã nói từ ‘hỗn đãn’ này tôi nghe quen tai rồi mà.”
Tào Dư Văn mỉm cười, hiển nhiên cũng không tái chống cự hắn vì dẫu sao thân thể cậu đã bị hắn làm mệt chết, không đủ hơi sức đâu mà cãi lại.
“Vừa rồi thật thoải mái, thiếu chút nữa tôi nghĩ mình đã chết rồi.”
“Tiếng cậu la cũng làm tôi tưởng cậu sắp chết chứ.”
Tào Dư Văn đấm hắn một quyền nhưng chẳng mắng hắn. An Tá tự hiểu là cậu đang xấu hổ nên ha ha cười to rồi ôm lấy cậu “Ngủ đi, không ai đến quấy rầy chúng ta đâu.”
“Phòng này cũng hoàn thành rồi.”
Lúc xem bản thiết kế, hắn có phần không hài lòng lắm, nhưng Tào Dư Văn biết hắn thích sự hoa lệ nên mới thiết kế phòng ngủ của hắn theo cách này.
“Hoàn thành cũng không sao cả. Ngẫm lại xem, mỗi đêm chúng ta có thể ở đây kích tình, người khinh tôi nhất cuối cùng cũng trở thành nhân tình quyến rũ a.”
Tào Dư Văn cười, bộ dạng phi thường tuấn dật. An Tá nhịn không được nên hôn lên khoé mắt cậu một cái. Hắn đã tinh bì kiệt lực, nhưng nhìn nụ cười của cậu, hắn có cảm tưởng mình lại muốn tìm đến cao trào một lần nữa.
“Được.”
Tào Dư Văn đơn giản ưng thuận, làm hắn vui nhưng ẩn ẩn đâu đó lại hơi thất vọng. Hắn còn nghĩ cậu là một con cá khó câu cơ đấy.
“Â..”
Từ ‘ân’ của An Tá còn chưa nói xong thì Tào Dư Văn đã nói tiếp “Được, tôi có thể trở thành tình nhân của anh, nhưng tôi muốn anh biết rõ một chuyện: chúng ta chỉ là bạn tình thôi. Anh không thể quản tôi cùng người đàn ông khác ra ngoài, ngược lại, tôi cũng không xen vào chuyện anh cùng người khác âu yếm, hơn nữa cũng không được để lộ ra bên ngoài…”
Sắc mặt An Tá bắt đầu trở nên khó coi “Đã có tôi mà cậu còn muốn người khác?” Đời này, căn bản không có loại sự tình như vậy.
“Anh có tôi nhưng vẫn muốn kết hôn với người khác, có khác gì đâu?” Tào Dư Văn cười “Anh không chung tình vậy mà đòi hỏi tôi phải chung tình sao? Trên đời này không có chuyện thuận lợi như vậy đâu.”
Lời nói của Tào Dư Văn khiến An Tá xụ mặt “Tôi là tôi, cậu là cậu. Cậu như thế nào có thể so sánh với tôi? Cậu xứng sao?”
Tào Dư Văn xoay người, bước xuống giường, đại khái là không muốn nằm sóng vai cùng hắn thêm một khắc nào nữa “Tôi không xứng? Tốt lắm, anh đi tìm người nào xứng với anh hơn đi.”
An Tá tức giận vô cùng. Hắn cầm lấy bình hoa ở đầu giường ném vào vách tường, âm lãnh nói “Tào Dư Văn, tôi có hứng thú với cậu chứ không phải yêu thương cậu. Muốn tìm nam nhân đẹp hơn cậu, công quan điếm không thiếu đâu.”
Toàn Dư Văn nghiêng đầu nhìn hắn, khinh thường nói “Những lời này đáng lẽ nên để tôi nói. Tôi muốn tìm người phong độ hơn anh, trẻ hơn anh, tính tình tốt hơn anh, công quan điếm không hề hiếm a.” Cậu hất tóc, trong mắt tràn đầy vẻ tự tin “Chẳng qua tôi muốn loại nam nhân không cần tiêu tiền cũng tìm được thôi.”
An Tá mặc quần áo vào, cười lạnh “Tôi thừa nhận cậu có tư sắc, nhưng lại quá tuổi, chẳng qua giống như một mụ già thiếu hơi ấm tình thương thôi, tuyệt sẽ không có nam nhân nào yêu cậu đâu.”
Tào Dư Văn lạnh nhạt đáp trả “Nếu vũ nhục tôi khiến anh thấy vui thì không sao cả. Chẳng qua An Tá à, điều kiện của anh rất thấp kém. Tôi rất vui vì được công tác với anh mấy tuần nay, nhưng mà, tôi không thích ông chủ có trình độ kém cỏi như anh.” Cậu cười, cố ý chỉ chỉ mảnh vỡ của bình hoa nằm trên sàn “Anh có thói quen hả giận rất thần kinh a.”
An Tá quay đầu, âm ngoan chăm chú nhìn cậu “Tào Dư Văn, tôi cho cậu một cơ hội nữa, cậu có muốn làm tình nhân của tôi hay không?”
“Tôi nói rồi. Tôi có thể trở thành tình nhân của anh nếu anh chấp nhận điều kiện mà tôi đề ra.”
“Cậu sẽ hối hận vì đã đắc tội với tôi.”
An Tá đạp cửa rời khỏi. Hắn sẽ cho cậu biết hắn là người vô tình như thế nào. Hắn có được quyền thế cao sang, vậy mà cậu lại muốn đi đối đầu với hắn, đúng là không biết lượng sức mà.
Hắn nổi trận lôi đình, vận dụng hết tất cả thủ đoạn để hạ bệ Tào Dư Văn, dù sao thì việc thiết kế cũng đã hoàn thành nên hắn cũng không sợ cậu trở mặt, bỏ dở công việc.
——— ———
Một tuần sau, Lị Tát trở về. Nàng mang đôi giày cao gót bằng thủ tinh thật cao nhưng vẫn cố chạy nhanh, nhào vào lòng hắn. Hắn vỗ về mái tóc dài của nàng, vừa hôn bờ môi mềm mại vừa ôn nhu nói “Lần này đi chơi vui không? Xem da của em sạm đi hết rồi kìa.”
“Ân, vui lắm! Này không sao đâu, vài ngày nữa sẽ trắng lại thôi.”
Kiểu nói chuyện của nàng y hệt một cô gái mới lớn, làm An Tá cảm thấy thật khoan khoái. Mấy tháng rồi hắn không được thỏa mãn, sung sướng như vậy, hoàn toàn không giống một Tào Dư Văn lúc nào cũng chọc giận hắn. Hắn để những sợi tóc của nàng luồng vào kẽ tay, rồi chạm khẽ lên bộ ngực đang nằm trong tầm mắt.
“Chúng ta về nhà đi. Đã lâu không gặp, anh muốn yêu em ngay bây giờ.”
Hắn ôm lấy cơ thể nàng, ngón tay mơn trớn trên lớp da thịt mềm mịn. Lị Tát ôm lấy mặt hắn âu yếm. Hai người cứ quấn quýt như thế cho đến lúc trở về phòng. Hắn cởi bỏ quần áo trên người, ôm nàng, là Lị Tát tối hoàn mỹ của riêng hắn. Hơi thở ngắt quãng của nàng hắn vĩnh viễn không thể nào quên được. Bộ ngực đã qua thẩm mỹ của nàng lúc này săn chắc như thật. Đây chính là Lị Tát trong mơ của hắn. Lị Tát đã trở lại rồi.
“An Tá…An Tá…”
Trong cơn mê loạn, hắn nắm chặt tóc nàng, giải phóng tinh hoa vào sâu trong cơ thể nàng, tuy nhiên, hắn vẫn không thể có được cảm giác thăng hoa như khi cùng Tào Dư Văn, không có trào lên tính dục, hạ thể không thể nhẫn nại, nhưng…nàng tự nguyện nằm trong lòng hắn chứ không như cậu.
——— ———
Tào Dư Văn gọi điện đến, không phải để nhận thua mà là yêu cầu nghiệm thu công việc. Người bí thư vừa nói thì hắn đã nhờ anh ta truyền lời lại rằng chiều mai cậu phải đến nhà hắn rồi mới bàn bạc sau.
An Tá chỉ nói buổi chiều chứ không hẹn rõ thời gian nên bốn giờ chiều, hắn mới ung dung mang Lị Tát ra khỏi văn phòng, đến khi về tới biệt thự thì đã hơn năm giờ rưỡi. Đây chỉ là bước đầu thị uy với Tào Dư Văn thôi. Hắn tin một, hai tuần nay cậu đang sợ hãi, sợ hãi hắn làm cho tiền đồ cậu trở nên ảm đạm, thậm chí là bịt kín con đường kiếm sống bằng nghề thiết kế của cậu.
“An Tá tiên sinh.”
Bọn họ vừa tiến vào thì Tào Dư Văn đã đứng dậy khỏi ghế sô-pha, không tỏ vẻ gì là mất kiên nhẫn do đợi quá lâu cả. Cậu lúc này đang cầm một cuốn sách, vừa nãy còn rất chăm chú nữa là đằng khác. An Tá liếc mắt nhìn quyển sách, bề mặt có ghi là ‘một trăm phương pháp trừng trị đàn ông tệ bạc’.
An Tá hắng giọng, mà cậu thì cười cười, to gan đặt cuốn sách lên bàn. Hắn biết, cậu là đang lấy uy với hắn.
“Cậu không biết cái gì làm ngu dân sao? Loại sách đồi trụy vậy mà cũng đọc được?”
Tào Dư Văn điềm đạm đáp “Tôi không thấy nó có gì đồi trụy cả. Trên thế giới, thực tế có rất nhiều người đàn ông tệ. Anh cũng có quan hệ kinh doanh với nhiều người, có lẽ nên biết một số cách để trừng trị bọn họ. Anh đừng khinh thường quyển sách này, đối với nữ sinh tâm hồn thuần khiết thì nó là bảo bối đấy.”
Câu nói này làm chân mày An Tá co giật. Cậu đang châm chọc hắn a. “Cậu không xứng là nữ sinh tâm hồn thuần khiết đâu.”
Tào Dư Văn cười, để lộ hàm răng trắng “Tôi có thuần khiết hay không, người nào cùng tôi lên giường đều biết, nhưng là, bọn họ đều rất thích a.”
Lị Tát thấy tình hình không ổn, hai người tràn đầy ý chí chiến đấu nên do dự nhìn An Tá thật lâu. Sắc mặt hắn hiện phi thường khó coi, mà cách lấy lòng An Tá, nàng đều nắm đủ.
Ngày thường, hắn là một nhân tình khẳng khái, hào phóng, nhưng khi hắn không vui, hắn sẽ vô cùng lạnh lùng, thậm chí có chút lãnh huyết vô tình, khiến người ta vừa thấy đã kinh hách.
Nàng đổi chủ đề “Ân, thiết kế phòng này đẹp quá.”
An Tá liếc nhìn nàng, lạnh băng “Lị Tát anh thích sẽ không thích loại thiết kế dở người này.”
Lị Tát lập tức ý thức được tình hình nên im miệng. Trong khi đó, Tào Dư Văn tiếp tục nói “Mặc kệ anh có thích hay không, tôi chỉ muốn giới thiệu thiết kế một chút thôi.”
Cậu nói chuyện thật rõ ràng, một mặt giới thiệu thiết kế trong căn nhà, một mặt đi qua đi lại. An Tá đi sau cậu, mặt không thay đổi, mỗi lần cậu nói thì hắn sẽ liền mở miệng chê bai.
“Màu tường này thật sự là thô tục, cẩu đến sái niệu a.”
Đối với những lời trào phúng của hắn, Tào Dư Văn hoàn toàn không màng đến, cũng không biện giải. Cậu chỉ chuyên tâm vào việc thuyết minh, mà ngôn ngữ An Tá sử dụng càng lúc càng bén nhọn, không chút lưu tình, thậm chí lời lẽ phê bình càng thêm khắc nghiệt. Đến khi mọi chuyện sắp kết thúc, cậu khẽ nhếch lên khóe miệng, để lộ cái cười nhẹ.
“Và cuối cùng là phòng ngủ, thiết kế hoa lệ theo sở thích của An Tá tiên sinh, là vì An Tá tiên sinh mà thiết kế ra, để anh ấy có cảm giác riêng tư, cùng vợ tương lai tạo nên nhiều kỉ niệm ngọt ngào.”
An Tá chuyển hướng Lị Tát, lãnh thanh hỏi “Em thích thiết kế này không?”
Lị Tát bất an liếm môi, nàng ngoái nhìn Tào Dư Văn ở sau lưng rồi lại nhìn về phía An Tá thật cẩn thận, sau đó mới chắc chắn điều mình nên nói hiện tại.
“Không, dung tục như vậy An Tá nhất định sẽ không thích, nên em cũng không thích.”
An Tá nghe câu trả lời của nàng thì rất hài lòng, còn cười vô cùng đắc ý, rồi không nhìn Tào Dư Văn mà nói “Ngày mai tôi sẽ gọi người đến hủy đi thiết kế căn phòng này. Nó là thiết kế cậu tâm đắc nhất, nhưng thật đáng tiếc, nó không phải là phong cách tôi thích.”
Tào Dư Văn hơi biến sắc. Cậu hít vào một hơi thật sâu rồi nói “Nếu không phù hợp sở thích của An Tá tiên sinh thì tôi phi thường có lỗi, nếu lúc trước đưa bản thiết kế, anh có ý kiến thì nên đề xuất cho tôi sửa chữa.”
An Tá ngạo nghễ hỏi lại “Cậu chỉ trích tôi?”
“Không. Đó là lỗi của tôi. Nếu khách hàng không thích thì đó tất nhiên là lỗi của tôi.”
Nghe lời nói khiêm nhường của cậu, An Tá càng tỏ vẻ khinh bỉ “Tôi đã nhận chi trả tổn thất, căn biệt thự này không cần dùng đến nữa. Tiền của cậu tôi sẽ không lấy, nhưng từ nay về sau cậu sẽ không thể thiết kế cho ai nữa, để tránh người khác lâm vào hoàn cảnh như tôi.”
Tào Dư Văn nắm chặt nắm tay, nhưng không có biện giải gì. An Tá hả hê nói tiếp “Cậu không biết đàn ông tệ bạc nhất mới là người đàn ông nắm trong tay nhiều quyền lực nhất sao?”
Cậu nâng đầu lên, ánh mắt kiêu ngạo đối diện An Tá “Có quyền thế không có nghĩ là có được tất cả.”
“Có được tất cả hay không, chờ đến khi cậu lâm vào đường cùng sẽ rõ.” Rồi hắn nhìn Lị Tát “Đi thôi, ở trong này lâu hơn chút nữa, anh cũng muốn nôn mửa.”
“Ân.”
Nàng ngọt ngào đáp ứng. An Tá đặt tay lên eo nàng rồi đi khỏi biệt thự. Tào Dư Văn cũng rời khỏi sau đó. Cậu khóa cửa biệt thự. Này công tác một khi đoạn lạc thì việc kiếm sống bằng nghề thiết kế của cậu cũng đoạn lạc, vĩnh viễn đừng tưởng có thể xoay chuyển. An Tá có bao nhiêu thế lực, cậu không phải không biết.
“Cũng tốt, dù sao mình cũng muốn đổi cách khác a.”
Tào Dư Văn vừa muốn ly khai thì chiếc di động bỗng nhiên rung lên. Cậu nhanh cầm lấy nó. Vừa nhìn thấy dãy số xuất hiện trên màn hình, cậu ngay lập tức nhoẻn miệng cười. Đó là nụ cười mà An Tá chưa bao giờ thấy qua, có thể, nếu bắt gặp, hắn sẽ phải ghen lồng lộn lên đây.
Tác giả :
Lăng BáoTư