Thế Thân - Huân Khang
Chương 3
Châu Giang giam mình trong phòng ngủ, tâm trạng cô lo sợ nơm nớp không biết mẹ và chị có đánh mình hay không.
Bỗng có tiếng gõ cửa, Châu phu nhân đi vào phòng, bà nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, gương mặt cố tỏ ra hiền từ xoa đầu cô:
- Con không cần phải lo lắng, ta không trách phạt con đâu!
Châu Giang dường như không tin vào tai mình, mẹ chưa bao giờ tử tế với cô như thế, cô nhìn bà chăm chăm.
Châu phu nhân lắc đầu cười khổ, nói một câu trái với lòng mình:
- Dù sao đây cũng là chuyện tốt, ba mẹ cũng thực sự rất mong gả con vào gia đình tốt. Nếu Lam thiếu gia đã ngỏ lời thì cha mẹ cũng ủng hộ.
Châu Giang mừng rỡ, khóe mắt ươn ướt lăn xuống một giọt nước trong suốt. Hóa ra cha mẹ cũng vô cùng tốt và lo nghĩ cho cô, bấy lâu nay có lẽ cô đã hiểu lầm họ rồi.
Nhưng trong lòng cô cũng không muốn phải cưới một người mình chỉ mới gặp lần đầu, vả lại chị cô rất thích người này, cô không thể tranh giành với chị của mình được. Cô làm mấy động tác tay, cổ họng phát ra tiếng ứ ứ, ý nói: Con không muốn đám cưới, cha mẹ không giận con là tốt rồi.
Bà nghĩ thầm trong bụng: Đúng là giả vờ giả vịt, nếu không muốn cưới tại sao lại lảng vảng trước mắt Lam Triệt để hắn trông thấy cơ chứ. Đã cố tình tính kế còn ra vẻ vô tội.
Trong lòng nghĩ thế nhưng ngoài mặt bà xoa đầu cô, hiền từ đáp:
- Chuyện hôn sự quan trọng của 2 nhà không thể tự ý con quyết định được.
Nói rồi bà đưa ly nước trái cây sang cho Châu Giang, ngon ngọt dụ dỗ:
- Chuyện đó từ từ tính, con uống nước cho có sức khoẻ đã!
Cô ngoan ngoãn gật đầu, nghe lời uống sạch ly nước. Có lẽ đây chính là lần đầu tiên cô được mẹ mình chăm sóc thế này, trong tim không khỏi dâng lên sự ấm áp vô tận.
Bỗng nhiên đầu óc cô trải qua trận choáng váng, ý thức dần dần mơ hồ, ngay cả những thức trước mắt cô cũng nhìn không rõ nữa.
Mẹ...tại sao lại làm vậy chứ?
——————
- Lam thiếu gia, bên Châu gia báo tin Châu nhị tiểu thư Châu Giang mất tích rồi!
Người nọ lễ phép cúi người báo tin, nghe xong, Lam Triệt nhíu mày. Hôm qua người vẫn còn ở đó, mạnh khỏe khả ái, sao hôm nay lại có thể mất tích?
Bỗng nhiên từ bên ngoài, một người đàn ông mặc vest đen bước vào, trên người tỏa ra khí chất lạnh lùng y hệt Lam Triệt:
- Anh trai, bên chỗ buôn người của em vừa mua được một cô gái, bị câm! Lại là bị chính gia đình mình bán mới đáng ngạc nhiên.
Nói rồi hắn đưa tấm ảnh ra trước mắt Lam Triệt, cô gái nhỏ mê man bị trói chặt, tóc tai rũ rượi, bên đuôi mắt trái có một nốt ruồi màu đỏ nhỏ xíu. Gương mặt này, hắn không thể nhầm lẫn được!
- Đó chẳng phải là Châu Giang hay sao? Khốn nạn, Châu gia dám làm thế với vợ sắp cưới của tôi, mà đó lại là con gái của họ! Quả thật không bằng cầm thú!
Giọng hắn trầm thấp mang đầy vẻ nguy hiểm, cây bút đang cầm trên tay bị lực đạo mạnh mẽ xiết chặc, kêu "rắc rắc"
Thả sao nha!!!!!
Bỗng có tiếng gõ cửa, Châu phu nhân đi vào phòng, bà nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, gương mặt cố tỏ ra hiền từ xoa đầu cô:
- Con không cần phải lo lắng, ta không trách phạt con đâu!
Châu Giang dường như không tin vào tai mình, mẹ chưa bao giờ tử tế với cô như thế, cô nhìn bà chăm chăm.
Châu phu nhân lắc đầu cười khổ, nói một câu trái với lòng mình:
- Dù sao đây cũng là chuyện tốt, ba mẹ cũng thực sự rất mong gả con vào gia đình tốt. Nếu Lam thiếu gia đã ngỏ lời thì cha mẹ cũng ủng hộ.
Châu Giang mừng rỡ, khóe mắt ươn ướt lăn xuống một giọt nước trong suốt. Hóa ra cha mẹ cũng vô cùng tốt và lo nghĩ cho cô, bấy lâu nay có lẽ cô đã hiểu lầm họ rồi.
Nhưng trong lòng cô cũng không muốn phải cưới một người mình chỉ mới gặp lần đầu, vả lại chị cô rất thích người này, cô không thể tranh giành với chị của mình được. Cô làm mấy động tác tay, cổ họng phát ra tiếng ứ ứ, ý nói: Con không muốn đám cưới, cha mẹ không giận con là tốt rồi.
Bà nghĩ thầm trong bụng: Đúng là giả vờ giả vịt, nếu không muốn cưới tại sao lại lảng vảng trước mắt Lam Triệt để hắn trông thấy cơ chứ. Đã cố tình tính kế còn ra vẻ vô tội.
Trong lòng nghĩ thế nhưng ngoài mặt bà xoa đầu cô, hiền từ đáp:
- Chuyện hôn sự quan trọng của 2 nhà không thể tự ý con quyết định được.
Nói rồi bà đưa ly nước trái cây sang cho Châu Giang, ngon ngọt dụ dỗ:
- Chuyện đó từ từ tính, con uống nước cho có sức khoẻ đã!
Cô ngoan ngoãn gật đầu, nghe lời uống sạch ly nước. Có lẽ đây chính là lần đầu tiên cô được mẹ mình chăm sóc thế này, trong tim không khỏi dâng lên sự ấm áp vô tận.
Bỗng nhiên đầu óc cô trải qua trận choáng váng, ý thức dần dần mơ hồ, ngay cả những thức trước mắt cô cũng nhìn không rõ nữa.
Mẹ...tại sao lại làm vậy chứ?
——————
- Lam thiếu gia, bên Châu gia báo tin Châu nhị tiểu thư Châu Giang mất tích rồi!
Người nọ lễ phép cúi người báo tin, nghe xong, Lam Triệt nhíu mày. Hôm qua người vẫn còn ở đó, mạnh khỏe khả ái, sao hôm nay lại có thể mất tích?
Bỗng nhiên từ bên ngoài, một người đàn ông mặc vest đen bước vào, trên người tỏa ra khí chất lạnh lùng y hệt Lam Triệt:
- Anh trai, bên chỗ buôn người của em vừa mua được một cô gái, bị câm! Lại là bị chính gia đình mình bán mới đáng ngạc nhiên.
Nói rồi hắn đưa tấm ảnh ra trước mắt Lam Triệt, cô gái nhỏ mê man bị trói chặt, tóc tai rũ rượi, bên đuôi mắt trái có một nốt ruồi màu đỏ nhỏ xíu. Gương mặt này, hắn không thể nhầm lẫn được!
- Đó chẳng phải là Châu Giang hay sao? Khốn nạn, Châu gia dám làm thế với vợ sắp cưới của tôi, mà đó lại là con gái của họ! Quả thật không bằng cầm thú!
Giọng hắn trầm thấp mang đầy vẻ nguy hiểm, cây bút đang cầm trên tay bị lực đạo mạnh mẽ xiết chặc, kêu "rắc rắc"
Thả sao nha!!!!!
Tác giả :
Huân Khang