Thế Thân - Bán Tiệt Bạch Thái
Chương 35 Quên đi
"Em kêu thêm một tiếng nữa?" Sắc mặt Hứa Điện trầm xuống, bóp cằm của cô.
"Trương Hách Thâm."
"Thả em ra." Cô nói rõ từng chữ một, giống như đêm hôm đó.
Sắc mặt Hứa Điện lạnh lùng như đến từ địa ngục.
Bầu không khí xung quanh tuy không rét nhưng khiến cho người ta run rẩy, toàn bộ đoàn phim không người nào dám tới gần, ngay cả Tần Tuyển đứng ở cách đó không xa nhưng cũng không lên tiếng. Lưu Cần thì cảm giác khá hả hê cho tên tra nam này.
Trong ánh mắt là sự trào phúng.
Mấy giây sau, Hứa Điện bế ngang Mạnh Oánh lên, ôm đến xe, nhét người vào. Chính anh cũng ngồi vào xe, sau đó, đóng thật mạnh cửa xe.
Mạnh Oánh tựa vào cửa sổ, ký ức của cô bị rối loạn, Trương Hách Thâm, Hứa Điện, Trương Hách Thâm, Hứa Điện, sau cùng người bị tổn thương vẫn là cô.
Tình hình đã lên tới đỉnh điểm, ngoài cửa sổ xe, đèn đuốc sáng rỡ nhưng yên ắng. Mạnh Oánh rốt cục cũng thoát vai trở về hiện thực, cô nâng tay xoa cái trán, rồi quay đầu lại.
Liền phát hiện trong xe khói mù lượn lờ, đầu ngón tay người kia cầm điếu thuốc, rủ xuống để ở một bên, anh quay đầu, đôi mắt đào hoa đằng sau lớp kính âm trầm khiến cho người ta kinh sợ.
Cùng đối mặt với cô.
Trong xe lờ mờ, chỉ có một chút ánh đèn nhàn nhạt, một bên mặt Hứa Điện chìm vào trong bóng tối, một nửa được ánh sáng hắt lên làm nổi bật xương hàm lạnh lẽo cứng rắn.
Giống như một con sói đang chực chờ để bổ nhào tới tấn công cô.
Mạnh Oánh tỉnh táo lại, cười nói: "Hứa tổng?"
Nhìn vào đôi mắt thanh tịnh, mỉm cười, không có một chút tình cảm nào đọng lại, cũng không có sự dịu dàng ôn nhu, giống như hình ảnh của cô vào đêm hôm đó chỉ là sự ảo tưởng của anh.
Cô chỉ là coi anh là thế thân của Trương Hách Thâm.
Nghĩ đến đây.
Đầu ngón tay siết chặt điếu thuốc gãy thành hai nửa. Một tay Hứa Điện chống lên ghế, tới gần Mạnh Oánh, cả người cô tựa vào cửa sổ, nở nụ cười nhìn anh tới gần.
Thậm chí cô còn giơ tay, sờ lên mặt Hứa Điện.
Động tác Hứa Điện dừng lại, đưa mắt nhìn theo ngón tay thon dài trắng nõn của cô.
Cô vuốt tới vuốt lui trên gương mặt của anh, giống như đang trêu đùa, nhưng hoàn toàn không chất chứa tình yêu, không phải là cô gái năm đó mang dáng vẻ của người si tình.
Cô quay phim.
Có thể hôn Tần Tuyển.
Tương lai.
Cô sẽ quen người mới, sẽ vô cùng kiều mị dưới thân người nào đó không phải anh.
Bàn tay để bên ghế cuộn lại thành nắm đấm, Hứa Điện đột nhiên cảm giác thở không nổi, anh kéo cánh tay Mạnh Oánh, kéo người vào trong ngực.
Cúi đầu mạnh mẽ hôn xuống.
Mạnh Oánh sửng sốt một chút, sau đó nở nụ cười ôm lấy mặt của anh, đón tiếp nụ hôn.
Hứa Điện lại mở miệng, cắn môi của cô.
Trong khoảnh khắc đó.
Mạnh Oánh bị đau, giơ tay đánh lên mặt anh.
Cô dùng sức đẩy người ra.
"Hôn thì hôn, cắn làm cái gì!"
Hứa Điện lần nữa dùng sức, đè chặt cô, đầu lưỡi thăm dò vào miệng cô cùng với máu rỉ ra từ môi, cuồng loạn hôn cô.
Một tay dụi tắt điếu thuốc.
Hoàn toàn không biết cảm giác đau đớn là gì.
*
Vốn đang muốn bổ sung thêm một số góc quay cận cảnh, thiết bị đạo cụ cũng đều chuẩn bị xong, mà lúc này, một đám người lại chỉ có thể đứng xa xa nhìn chiếc xe màu đen ở đầu bên kia mà không thể làm gì được.
Dưới ánh đèn đường.
Chiếc Mercedes màu đen tuyền lẳng lặng đậu ở đó, tựa như vương giả cao lãnh.
Nhưng ở muốn chỗ cao thì phải chịu được giá lạnh.
Lý Nguyên Nhi cầm điện thoại, đi tới hai bước, định chụp gì đó, lại chỉ chụp được gương mặt của chính mình phản chiếu lên cửa kính. Cô chỉ có thể từ bỏ, trở lại bên cạnh đạo diễn Lâm, đạo diễn Lâm u sầu hút một hơi thuốc lá, lại nhìn Lưu Cần ở bên cạnh, nhà sản xuất hôm nay không đến phim trường, cuối cùng đạo diễn suy nghĩ một chút, nói: "Quên đi, không quay nữa. . . ."
Nói còn chưa dứt lời.
Liền thấy cửa xe không chút động tĩnh đột nhiên bị mở ra, Mạnh Oánh giẫm lên giày cao gót bước xuống, tóc tai có chút lộn xộn đi ra, đóng thật mạnh cửa xe rồi đi về phía bên này.
Cô nhận lấy khăn tay của Lưu Cần đưa tới, lau khóe môi, nói với đạo diễn Lâm: "Xin lỗi đạo diễn, làm lỡ thời gian của mọi người rồi, chúng ta tiếp tục quay đi."
Đạo diễn Lâm nhìn vết thương ở khóe môi của cô, chần chừ một lúc, nói: "Nhưng mà. . . Vậy thì chuẩn bị đi."
"Cám ơn."
Mạnh Oánh nói xong, đi tới khu nghỉ ngơi, thợ trang điểm lập tức cầm theo dụng cụ, ngồi xổm ở một bên, giúp cô trang điểm lại. Toàn bộ đoàn làm phim có hơi yên tĩnh. Mọi người nhìn Mạnh Oánh, lại nhìn chiếc xe màu đen vẫn đậu ở bên kia, thợ trang điểm nhanh tay dặm lại lớp trang điểm cho Mạnh Oánh, không dám thân thiết gần gũi như trước, cũng không dám nhìn vào mắt Mạnh Oánh.
Không dám đối mặt với cô.
Ai cũng nghĩ không ra.
Mạnh Oánh không dây dưa với Cố ảnh đế, cũng không mập mờ cùng Tần Tuyển. Những thứ đồ ăn vặt trước kia đưa đến đoàn phim, tất cả đều chuẩn bị vì nữ chính.
Người mà Hứa tổng tốn công theo đuổi chính là Mạnh Oánh.
Lập tức bầu không khí trong đoàn làm phim đã có sự thay đổi, có nhiều ánh mắt đổ dồn về phía khu nghỉ ngơi hơn, vụng trộm nhìn Mạnh Oánh.
Trước đó đạo diễn Lâm cũng từng hoài nghi, nhưng không ngờ nay đã được xác nhận.
Khó trách, nhà sản xuất lại đối tốt với Mạnh Oánh như vậy.
Anh quay đầu trừng mắt nhìn Lý Nguyên Nhi.
Lý Nguyên Nhi: "? ? ?"
Chờ Mạnh Oánh dặm phấn xong, đứng dậy, đi tới vị trí quay. Chiếc Mercedes màu đen kia lại mở cửa ra lần nữa, một đám người nhìn thấy Hứa Điện một thân áo sơ mi đen, cổ áo mở, mặt lạnh ngồi vào vị trí lái.
Xa xa.
Khuôn mặt anh tựa như được bao phủ bởi một tầng băng.
Làm cho người ta không rét mà run.
Quả thực không thể tin được đó là Hứa tổng, người luôn treo nụ cười trên môi.
Chiếc xe lui lại, sau đó phóng đi một cách tuyệt tình.
Sau khi chiếc xe khuất dạng, cả đoàn làm phim thở dài một hơi, trở lại nhịp làm việc, người nào nên làm gì thì làm cái đó. Quay bổ sung chỉ có hai cảnh, cũng chỉ quay một mình Mạnh Oánh, tuy cô đã không còn nhập tâm nữa, nhưng kỹ năng diễn vẫn còn, nên đã hoàn thành nhanh chóng.
"Rất tốt, rất tốt." Đạo diễn Lâm búng tay một cái, mọi người đều thoải mái, nhẹ nhõm.
Đạo diễn lại nói: "Mạnh Oánh, đừng vội về Lê thành, ngày mai chúng ta có tiệc bãi công."
Bởi vì bây giờ là buổi tối cũng trễ rồi, lúc này cũng không kịp chuẩn bị. Mạnh Oánh cầm lấy chai nước, gật gật đầu, nói: "Được ạ."
Lưu Cần cùng Trần Khiết đi vào thu dọn đồ đạc, Mạnh Oánh ngồi nghỉ ngơi trên ghế, thả lỏng tinh thần. Nhìn mọi người tất bật dọn dẹp, Tần Tuyển đi tới, đến trước mặt cô, bàn tay để lên hông chậc chậc hai tiếng nói ra: "Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Hứa thiếu mất khống chế như vậy. . . ."
"Cô thật sự có bản lãnh."
Hắn xem như đã nhìn ra, đối tượng mà Mạnh Oánh lấy để nâng cao cảm xúc là Hứa Điện, lúc trước hai người này chắc chắn có một đoạn tình cảm với nhau.
Nhưng mà, có thể chỉnh Hứa Điện đến thảm như vậy, chỉ có một Mạnh Oánh.
Tần Tuyển hạ người xuống, ngang tầm mắt với Mạnh Oánh.
Mạnh Oánh nhíu mày, lui về sau một chút, kéo dài khoảng cách. Tần Tuyển nhìn gương mặt xinh đẹp của cô, còn có vết thương ở khóe môi, trái tim nho nhỏ hơi rung động, nói: "Không bằng hai chúng ta chơi trò mập mờ?"
Mạnh Oánh chậm rãi vặn lại chai nước.
Cười nói: "Tần lão sư, nhà anh cũng sắp cháy rồi đó, mau tìm cách phòng ngừa đi chứ?"
Một câu hai ý nghĩa.
Sắc mặt Tần Tuyển biến đổi.
"Đệch."
Hắn đứng lên, rời đi, đi hai bước, lại quay đầu, hỏi Mạnh Oánh: "Làm sao cô biết?"
Mạnh Oánh: "Tôi với Hứa Khuynh là bạn tốt."
Nhắc tới Hứa Khuynh.
Sắc mặt Tần Tuyển lại thay đổi, lại chửi thề một tiếng, quay người rời đi.
Nhìn bóng lưng người đàn ông thân dài chân dài, Mạnh Oánh chậc một tiếng.
Không có người đàn ông nào tốt đẹp hết.
Chỉ chốc lát sau, Lưu Cần và Trần Khiết dọn dẹp xong, cầm đồ dùng ra ngoài, ba người còn chào tạm biệt với các nhân viên trong đoàn làm phim, sau đó lên xe bảo mẫu, trở về khách sạn.
Trong xe, Lưu Cần nhìn Mạnh Oánh.
Mạnh Oánh chân dài bắt tréo, lướt weibo.
Gương mặt thản nhiên.
Lưu Cần thở phào trong lòng một hơi, rốt cuộc Mạnh Oánh đã trở lại.
Lúc cô ấy không thể thoát vai, phần lớn thời gian là ngẩn người, cử chỉ dịu dàng, giống như quay ngược thời gian trở về một năm trước. Mà kể từ khi cô thoát vai, lại có cảm giác tinh thần thoải mái hơn, gương mặt toát lên vẻ tự tin rạng rỡ.
Nếu như là Mạnh Oánh của một năm trước.
Nói không chừng sẽ rơi vào cái hố Hứa Điện một lần nữa.
Nhưng Mạnh Oánh bây giờ, sẽ không.
Trở lại khách sạn là hơn mười một giờ, vừa xuống xe, gió lớn thổi đến, sét đánh rạch ngang bầu trời, hình như trời sắp đổ cơn mưa. Ba người ra khỏi thang máy liền tách ra, Mạnh Oánh về phòng, rửa mặt tắm rửa, lúc đi ra, điện thoại vang lên. Cô khom lưng cầm lên, là người trong nhà gọi đến, cô ngồi ghế sa lon, bắt máy.
Đầu kia.
Tiếng mẹ cô truyền đến: "Lúc nãy gọi điện con không nghe máy, nên nghĩ là con đang làm việc."
Mạnh Oánh không quá thân thiết đối với mẹ, cô dựa vào thành ghế, dạ: "Công việc rất bận."
"Bận thì bận, cũng phải tự chăm sóc bản thân một chút." Giọng Trần Kiều vẫn luôn rất lanh lảnh, "Sắp đến Tết rồi, có dự định về nhà không?"
Tính ra, Mạnh Oánh đã không về nhà hai năm rồi.
Cô không muốn trở về nguyên nhân chủ yếu là vì Trần Kiều, người mẹ gia trưởng bất công này. Dù cho cô vất vả kiếm tiền, trở thành trụ cột kinh tế trong nhà nhưng vẫn không vượt qua rào cản giới tính trong mắt mẹ cô.
Chỉ vì cô không phải là con trai.
Không thể nhấc quan tài, đây chính là tội.
"Con chưa có ý định."
"Sao lại không có ý định, đã hơn hai năm không về, chẳng lẽ không nghĩ tới cha cô? Không nghĩ tới em trai cô sao?"
Thật đúng là không nghĩ.
Nhưng Mạnh Oánh không đáp, cô nhớ tới cuộc gọi lén lút của cha lần trước. Đột nhiên bật cười, tiếng cười truyền đến bên kia khiến Trần Kiều sửng sốt, lời muốn nói cũng nghẹn lại.
Mạnh Oánh hỏi: "Mẹ muốn giới thiệu bạn trai cho con sao?"
Trần Kiều im lặng vài giây, giọng nói càng sắc bén hơn!
"Mạnh Ngọc Lâm nói cho cô biết đúng không? !"
Nói xong, Trần Kiều cúp phăng điện thoại.
Mạnh Oánh dừng mấy giây.
Tâm trạng không tốt.
Trần Kiều lại đi tìm cha mắng một trận cho xem.
Ước chừng nửa giờ sau, Mạnh Ngọc Lâm gọi điện thoại tới, giọng trầm thấp nói: "Mạnh Oánh, sắp xếp thời gian trở về ăn Tết được không con? Con cũng lớn rồi, cho dù sự nghiệp có tốt đến đâu, cũng phải tìm người thích hợp. . . ."
Nghe xong liền biết là bị Trần Kiều ép nói.
Mạnh Oánh không đáp, chỉ trấn an Mạnh Ngọc Lâm vài tiếng, liền cúp điện thoại.
Sau đó cô tựa vào ghế sa lon.
Ngẩn người.
*
Chiếc xe đen dừng trước cửa quán bar Ginza ở Tùng sơn, đèn xe được mở sáng. Trong xe lại đen kịt một màu, Hứa Điện tháo kính mắt, ném xuống ghế phụ lái bên cạnh.
Đốt thuốc, ngậm vào trong miệng.
Cặp mắt đào hoa nhắm lại, khuôn cằm cứng rắn, mày nhíu lại.
Trong đầu.
Đều là gương mặt ôn nhu dịu dàng của Mạnh Oánh hai ngày qua.
Bàn tay tinh tế mềm mại của cô.
Nụ cười của cô.
Bờ vai trắng mướt, chuyên chú nấu canh gừng.
Luôn lấy anh làm ưu tiên.
Tùy ý để cho anh muốn làm gì cũng được.
Mỗi một cử chỉ ôn nhu đều có thể làm anh điên mất.
Cô lúc đó giống như đúc cô của một năm trước. Bất kể anh muốn làm gì, cô cũng có thể chiều theo.
Sự dịu dàng khi đó.
Là cho anh.
Còn sự dịu dàng lần này, lại không phải.
Cô của một năm sau, cũng lười phải ôn nhu với anh. Một tay Hứa Điện khoác lên tay lái, cửa sổ xe lúc này bị gõ vài cái, anh nhấn nút hạ cửa xuống, Chu Dương cúi người, ngậm điếu thuốc cười: "Không phải tới phim trường à?"
Hứa Điện cầm điếu thuốc ngậm trong miệng xuống.
Không đáp.
Năm phút sau.
Hứa Điện ngồi vào bàn, từ từ nhắm hai mắt hút thuốc.
Chu Dương ở một bên, phất tay, để những mỹ nhân có ý định đi tới biết đường mà rời đi. Sau đó nói ra: "Thật tình nhé, sau khi tôi thấy cậu theo đuổi Mạnh Oánh, không những không thành công mà còn bị cho ăn hành tơi tả, đường đường là thiếu gia của Hứa gia đấy, chậc chậc, cậu chỉ cần một cái nhấc tay, là đã có vô số lựa chọn rồi, sao cứ phải mặt nóng đi dán mông lạnh?"
"Quên đi thôi, chia tay đi."
*cảm ơn mn đã vote và cmt nha! <3. mình thì không có lịch ra chương cố định nhưng khoảng từ một đến hai tuần sẽ có một chương. nó còn phụ thuộc vào nhiều yếu tố để mình edit chương mới đó hiu hiu.