The Taming
Chương 18
Liana kết thúc mũi thêu cuối cùng trên tấm thêu hình con rồng và cắt sợi chỉ. Nàng đã hoàn thành xong hết bộ vỏ gối chỉ trong vài tuần. Nàng buộc bản thân phải luôn tay luôn chân vì nếu bận rộn rồi thì nàng sẽ bớt nghĩ đi.
Suốt năm tuần dài dặc nàng là một tù nhân của nhà Howard. Sau khi nàng đủ khỏe để chuyển đi, nàng được bố trí cho một phòng khách thoải mái, đầy nắng ấm và mọi dụng cụ may vá cần thiết. Jeanne đã chia sẻ hai bộ áo dài cho nàng.
Ngoài Jeanne, Liana không gặp gỡ bất kỳ ai khác ngoài đám gia nhân, những kẻ đến để lau dọn, và họ bị cấm không được nói chuyện với nàng. Mấy ngày đầu nàng loanh quanh trong phòng cho tới khi hai chân rã rời, nhưng rồi nàng bắt đầu may vá, dùng sự phức tạp của những mũi thêu để lôi kéo tâm trí ra khỏi những tin tức mà Jeanne mang tới cho nàng mỗi tối.
Nhà Howard vẫn theo dõi sát sao nhà Peregrine, và họ báo cáo lại cho Oliver. Rogan vẫn bị theo dõi hàng ngày. Anh huấn luyện binh lính, cưỡi ngựa với em trai, đuổi theo mấy ả nông dân như một gã dâm dục.
Oliver gửi lời đe dọa mới cho Rogan, nói rằng Liana đã phải lòng em trai Oliver. Đáp lại của Rogan là câu hỏi liệu anh có được mời tới dự đám cưới không.
Liana đâm xuyên cái kim qua tấm thảm và trúng vào ngón tay cái của nàng. Đôi mắt trào lệ đắng. Đồ thú vật dơ dáy, nàng nghĩ. Hàng ngày nàng đay đả không biết bao nhiêu điều khủng khiếp Rogan đã làm với nàng. Nếu nàng mà rời khỏi được nhà Howard, nàng hy vọng sẽ không bao giờ phải thấy lại một gã Peregrine nào nữa. Nàng hy vọng tất cả bọn chúng gồm cả nhóc Zared không biết là trai hay gái ấy, sẽ chìm nghỉm trong vũng lầy bẩn thỉu của bọn chúng và chết ngộp.
Bắt đầu sang tuần thứ sáu, Jeanne đến gặp nàng với một cái cau mày trên gương mặt.
“Chuyện gì thế?” Liana hỏi.
“Tôi không biết. Oliver giận dữ, giận dữ hơn bao giờ hết. Anh ấy muốn buộc Rogan phải chiến đấu.” Jeanne nặng nhọc ngồi xuống. “Tôi chẳng thấy gì, nhưng tôi nghĩ Oliver có thể sẽ thách đấu cá nhân với Rogan, phân thắng bại bằng đánh nhau.”
“Chuyện đó sẽ giải quyết mối thù này một lần và mãi mãi. Kẻ thắng sẽ sở hữu nơi này.”
Jeanne ôm lấy gương mặt. “Cô có thể nói thế. Rogan trẻ hơn Oliver, và to lớn hơn và mạnh hơn nữa. Chồng cô sẽ thắng còn chồng tôi sẽ chết.”
Trong những tuần vừa qua Jeanne đã trở nên gần gũi với Liana, gần gũi tới mức gần như là bạn bè. Liana đặt tay lên vai nàng ta. “Tôi biết cảm giác của chị thế nào. Tôi đã từng tin là mình yêu chồng mình.”
Bên phải vang lên một tiếng động.
“Cái gì thế?” Jeanne hỏi, ngẩng đầu lên.
“Người dọn vệ sinh.”
“Tôi không biết lại có ai đó đang ở đây.”
“Tôi quên mất. Họ đến và đi rất lặng lẽ,” Liana nói. “Ở nhà… ý tôi là, ở lâu đài của chồng tôi, đám người hầu rất vớ vẩn, lười biếng và chẳng biết lau dọn gì cả.”
Lại một tiếng loảng xoảng.
Liana đi tới cánh cửa dẫn tới nhà vệ sinh. “Để chúng ta riêng tư,” nàng ra lện với ông lão còng lưng đã vụng về lau dọn phòng cho nàng suốt ba hôm vừa rồi.
“Nhưng tôi vẫn chưa làm xong, thư phu nhân,” lão rít lên.
“Đi đi!” Liana ra lệnh, và đứng đó trong khi ông lão khập khiễng đi ra, một chân lê lết phía sau.
Khi họ còn lại một mình, nàng quay lại với Jeanne. “Rogan nói gì về vụ thách đấu?”
“Tôi không tin được là nó sẽ xảy ra. Oliver không thể nào nghĩ rằng anh ấy có thể đánh bại Rogan. Ôi, Liana, chuyện này phải ngừng lại.”
“Vậy hãy thả tôi ra,” Liana nói. “Giúp tôi trốn khỏi đây. Một khi tôi đi rồi, cơn giận của Oliver sẽ nguôi ngoai.”
“Cô sẽ quay lại với Rogan à?”
Liana quay đi. “Tôi không biết nữa. Tôi có vài sản sự thuộc quyền riêng của mình. Có lẽ tôi sẽ tới đó. Chắc chắn tôi có thể tìm thấy nơi nào đó mà tôi thuộc về, nơi nào đó tôi không phải là một gánh nặng.”
Jeanne đứng dậy. “Lòng trung thành của tôi trước hết là dành cho chồng mình. Tôi không thể giúp cô trốn. Anh ấy không hài lòng khi thấy tôi tới gặp cô mỗi ngày thế này. Không,”
nàng ta quả quyết, “nó sẽ khiến anh bẽ mặt nếu tôi phản bội anh ấy.”
Phản bội, Liana nghĩ. Lịch sử của nhà Howard và nhà Peregrine đầy rẫy sự bội phản.
Ngay sau đó, Jeanne rời phòng, như thể nàng ta sợ hãi sẽ thay đổi ý định nếu nàng ta vẫn còn ở lại đó với Liana.
Ngày hôm sau Liana lo lắng, giật thót lên với mỗi tiếng động. Cánh cửa mở ra và nàng ngước lên, hy vọng thấy Jeanne và nghe những tin tức, nhưng chỉ là ông lão lau dọn. Thất vọng, nàng nhìn xuống tấm vải lanh mới đang căng trên khung thêu của mình. “Đem theo khay đồ ăn và cút ra,” nàng gắt gỏng.
“Và ta nên đi đâu đây?” giọng nói thân quen tới mức khiến lưng nàng ớn lạnh. Chầm chậm, nàng ngước lên. Đang đứng trước cánh cửa nặng nề là Rogan, một cái băng mắt bị đẩy lên trán, một cái đệm lưng giả gù, một cái chân băng bó để trông như thể nó bị gãy còng queo.
Anh đang cười toe toét với nàng theo cái cách rất điên tiết mà Liana biết là anh đang mong đợi nàng sẽ lao vào lòng anh đầy hân hoan.
Thay vào đó, nàng chộp lấy một cái ly từ cái khay đựng đồ ăn sáng đã hết sạch và ném thẳng vào đầu anh. Anh cúi xuống né, và nó văng mạnh vào cánh cửa. “Đồ khốn!” nàng nói. “Đồ động đực dâm đãng. Đồ dối trá, lừa đảo đê tiện. Ta không bao giờ muốn nhìn thấy mặt ngươi nữa.” Lần lượt nàng ném đồ đạc trên khay vào anh và rồi bắt đầu vớ lấy mọi thứ nàng chộp được trong căn phòng để ném. “Ngươi bỏ mặc ta ở đây đến mục ruỗng. Chúng cắt tóc ta, nhưng ngươi không thèm quan tâm. Ngươi không muốn ta.
Ngươi chưa bao giờ muốn ta cả. Ngươi thậm chí còn chẳng thèm nói với ta Zared là con gái. Ngươi nói Oliver Howard có thể giữ ta vì ngươi chẳng thèm quan tâm. Ngươi cười nói trong khi ta bị giam cầm. Ngươi đi săn với Severn trong khi ta bị nhốt trong căn phòng này. Ngươi – ”
“Đó là Baudoin,” Rogan nói.
Hết đồ trang trí để ném anh, Liana bắt đầu giật lấy mấy cái chăn ở giường và quăng vào anh. Chúng trải tung trong khoảng không, rồi rủ xuống dưới chân anh. Giờ là một đống đồ trang trí, gối, và đĩa xung quanh anh. “Ngươi xứng đáng với mọi thứ mà nhà Howard đã làm với ngươi,” nàng hét lên. “Cả nhà các người đồi bại tới tận xương tủy. Ta suýt chết vì sốt cao trong khi ngươi phè phỡn chơi bời. Ta chắc là ngươi không thèm quan tâm đâu, nhưng bọn chúng đã trói ta vào một cái cây suốt một đêm mưa tầm tã. Ta đã suýt mất đứa con. Nếu mà ngươi có quan tâm. Ngươi sẽ không bao giờ -”
“Là Baudoin đi săn. Anh ở đây mà,” Rogan nói.
“Thật giống một gã Peregrine làm sao: đổ vấy cho kẻ khác. Người đàn ông đó nghèo khó và tận tụy với gia đình. Anh ta sẽ quan tâm xem kẻ nào đã cắt tóc vợ anh ta. Anh ta sẽ - ” Nàng ngưng lại. Chẳng còn gì nữa trong căn phòng này để mà quăng vào anh ta. “Ở đây ư? Anh đã ở đây ư?” Giọng nàng nghi hoặc.
“Anh đã ở đây tìm kiếm em suốt gần ba tuần nay. Phòng giam của em rất cẩn mật.”
Liana không chắc nàng có tin anh không. “Làm thế nào mà anh ở đây được và không bị phát hiện chứ? Nhà Howard luôn theo dõi hành tung của anh mà.”
“Không giỏi như chúng nghĩ. Do thám của chúng thấy Baudoin đi săn và đuổi theo mấy cô Ngày, không phải anh. Anh đã ở đây dưới lớp cải trang. Anh lau dọn mọi thứ. Anh đã cọ sạch bong những bức tường, quét các tầng – và nghe ngóng.”
Liana đang lắng nghe anh. Có lẽ những tin tức mà nàng nghe được về sự thờ ơ của anh là không thật. “Anh lau dọn mọi thứ ư?” nàng nói. “Làm sao em tin được? Anh có khi còn chẳng biết đầu nào của cây chổi dùng để quét ấy chứ.”
“Nếu anh có một cái lúc này, anh biết đầu nào dùng để đánh vào mông em đấy.”
Là thật. Ôi Chúa ôi, là thật. Anh đã đi tìm nàng. Đầu gối Liana mềm nhũn và nàng sụm xuống, ngồi bệt trên tấm đệm trần trụi, ôm lấy gương mặt, và bắt đầu khóc như thể trái tim nàng sắp tan vỡ.
Rogan không dám chạm vào nàng. Anh vẫn đứng đó giữa đống đổ vỡ và nhìn nàng. Anh đã không nghĩ là sẽ có thể gặp lại được nàng lần nữa.
Ngày mà nàng bị bắt đi, anh bị ngã vào bụi tầm gai ma và da anh bỏng rát. Anh đã tưởng tượng ra vợ mình sẽ chuẩn bị một bồn nước nóng cho anh và nàng sẽ xoa dịu cơn đau cho anh. Nhưng khi anh vừa bước lên gác thì thấy khu nhà kính đầy ắp đám đàn bà khóc lóc. Anh chẳng thể thu lượm được gì từ những cô hầu của Liana, nhưng Gaby, giữa những tiếng thổn thức, đã nói cho anh biết rằng Liana vừa bị nhà Howard bắt đi rồi. Oliver Howard đã gửi tin đến, để đổi lại Liana, hắn muốn Lâu đài Moray phải dâng nộp cho hắn.
Rogan, không nói lời nào, đi thẳng vào phòng ngủ của họ. Anh đã định dành chút thời gian một mình để lên kế hoạch, nhưng điều tiếp theo mà anh biết, là Severn và Baudoin đã ở trên người anh, găm chặt anh xuống sàn nhà. Căn phòng đã bị phá hủy. Trong cơn thịnh nộ mù quáng anh vẫn còn nhớ không có nó, anh đã mang vào phòng một cái rìu và đập nát mọi thứ, đồ gỗ, đồ sắt, y phục. Sáp nến đổ tràn lên những vết cắt. Những cái chân ghế gỗ sồi bị nghiền nát với một cái giá nến bằng thép còng queo. Cây thánh giá của Liana nát vụn. Những mảnh y phục của nàng vương vãi khắp nơi. Lụa đỏ, vải kim tuyến xanh, y phục thêu vàng, thêu bạc. Bốn cái mũ trùm đầu của nàng rách toạc, lớp đệm bông bên trong lòi hết ra ngoài.
Cánh cửa phòng đổ sập xuống vì Severn và Baudoin khi họ xông vào để giữ lấy ông anh trai và ngăn anh ấy khỏi tự hủy hoại bản thân.
Khi Rogan đã lấy lại được lý trí, anh trở nên hết sức, hết sức bình tĩnh. Anh quá bình tĩnh tới mức Severn phát sợ.
“Chúng ta sẽ tấn công,” Severn nói. “Chúng ta giờ đã có tiền. Chúng ta sẽ thuê đám lính đánh thuê. Chúng cuối cùng cũng đánh bật lũ Howard ra khỏi nhà của dòng họ Peregrine.”
Rogan nhìn Severn và tưởng tượng em trai mình đang tắm rồi nằm lạnh lẽo trong áo quan – như cái cách mà anh đã thấy Basil và James khi họ chiến đấu để mang người vợ đầu của Rogan trở lại. Rogan biết anh không được phép làm gì hấp tấp, rằng anh phải suy nghĩ thấu đáo và bình tĩnh. Anh không được tấn công vào một nơi rộng lớn như lãnh địa nhà Peregrine mà không lên một kế hoạch chu toàn.
Suốt ngày anh làm việc quần quật, huần luyện binh sĩ đến kiệt sức như thể chuẩn bị cho chiến tranh. Đến đêm anh chỉ ngừng lại khi không thể cử động thêm được nữa, rồi anh thiếp đi vào giấc ngủ chập chờn, nặng nề.
Nhưng thậm chí vùi đầu vào công việc, anh vẫn nhớ nàng. Nàng là người duy nhất trong cuộc đời đã từng khiến anh bật cười. Kể cả cha và những ông anh trai của anh cũng chưa từng cười khi họ còn sống. Nhưng sau khi anh kết hôn với cô gái này vì tiền của nàng và chẳng có gì giống thế kể từ đó nữa. Nàng là người phụ nữ duy nhất dám chỉ trích anh.
Những người đàn bà khác quá sợ hãi anh để mà trách cứ sự đối xử của anh. Những người đàn bà khác không nói anh đã làm sai trái điều gì. Những người đàn bà khác không có can đảm, anh nghĩ. Bọn họ không dám hỏa thiêu những cái giường, không dám đeo cái mũ tiền xu tới bữa tối, không dám hỏi anh về người vợ đầu tiên của anh.
Anh đang giám sát việc đóng gói những cỗ máy chiến tranh lên xe thồ thì một binh sĩ nhà Peregrine bước lại với một cái bọc tới từ nhà Howard. Một cái hộp gỗ sồi nhỏ được treo trên bức tường với dòng tin nhắn là gửi cho Rogan.
Anh nậy chiếc khóa ra với một que thép và mở cái bọc vải quấn bên ngoài thì thấy mái tóc của Liana ở bên trong hộp. Làm thế nào đó mà anh đã giữ được bình tĩnh. Với mái tóc óng ả tuyệt đẹp của nàng vắt trên tay, anh xăm xăm bước về phía tòa tháp.
Severn đuổi kịp anh. “Anh định đi đâu đấy?” anh quát hỏi.
“Chuyện này là giữa Oliver và anh,” Rogan lặng lẽ nói. “Anh đi giết hắn.”
Severn quay ngoắt Rogan lại. “Anh nghĩ bọn Howard sẽ chiến đấu với anh một chọi một sao? Rằng hắn sẽ chiến đấu với anh một trận công bằng? Hắn là một lão già rồi.”
Rogan cảm nhận mái tóc trên tay anh. “Hắn đã hại nàng; anh sẽ giết hắn vì chuyện này.”
“Nghĩ xem anh định làm gì chứ,” Severn ngăn lại. “Nếu anh định làm gì như là trèo qua cổng nhà Howard, hắn ta sẽ găm tên kín người anh đấy. Rồi thì vợ anh ở chỗ nào chứ? Đi nào, giúp bọn em chuẩn bị cho cuộc chiến đi. Chúng ta sẽ tấn công nhà Howard một cách đường đường chính chính.”
“Một cách đường đường chính chính ư!” Rogan nói, nửa rít lên. “Khi chúng ta đã ba mươi lăm tuổi ư? Có tới năm anh em trai nhà Peregrine rồi và vẫn là nhà Howard đánh bại chúng ta. Chúng ta có thể sao, khi mà nghèo khó thế này, hy vọng chiến đấu với nhà Howard ư? Chúng ta sẽ dùng lực lượng bé tẹo này và vây hãm để đám Howard sẽ cười vào mũi chúng ta từ trên tường thành.”
“Anh vẫn nghĩ rằng anh, chỉ là một người đàn ông, có thể làm điều mà tất cả lính tráng của chúng ta không thể ư?”
Rogan không trả lời em trai. Thay vào đó, anh đi tới thư phòng, khóa trái cửa, và không bước ra ngoài suốt hai mươi tư giờ. Thế rồi anh cũng đã biết phải làm gì bây giờ. Khi anh và Liana đi đến lễ hội, anh đã thấy nông dân đi lại trong Lâu đài Moray dễ dàng đến thế nào. Anh đã luôn nhìn thấy họ, tất nhiên rồi, với những cái giỏ đựng lũ gà kêu quang quác, những cái xe đẩy ba bánh của họ chất hàng hóa, đàn ông mang theo công cụ trên người khi họ tới để làm công việc sửa chữa, nhưng anh chưa bao giờ chú ý đến họ. Chỉ khi mặc y phục nông dân anh mới thấy được sự tự do đi lại của những người đó, cái cái mà họ đi qua những cổng thành mà không hề bị tra hỏi. Nếu như một người đàn ông mặc giáp sắt cưỡi ngựa đến trong bán kính mười dặm của Lâu đài Moray thôi, anh ta sẽ được chào đón bởi đội quân giáp trụ ngay.
Rogan gọi hai em trai của mình vào trong thư phòng, lần đầu tiên có cả Baudoin như một thành viên của gia đình. Liana đã làm thế, anh nghĩ. Nàng đã mang lại cho anh món quà tuyệt diệu nhất: một người em trai nữa. Rogan nói với hai em kế hoạch của anh là sẽ cải trang thành nông dần và một mình xâm nhập vào pháo đài nhà Howard.
Tiếng thét của Severn làm kinh động lũ bồ câu khiến chúng bay nháo nhác trên mái nhà. Anh hét lên, anh giận dữ, anh đe dọa, nhưng không thể nào lay chuyển được Rogan.
Baudoin, người vẫn im lặng trong suốt cơn bão cảm xúc của Severn, cuối cùng cũng lên tiếng. “Anh sẽ cần cải trang thận trọng đấy. Anh quá cao, quá dễ nhận dạng. Gaby sẽ giúp anh cải trang đến mức mà cả Lady Liana cũng sẽ không nhận ra đâu.”
Hôm đó Rogan và Gaby và Baudoin đã bận rộn để biến anh thành một ông lão què quặt, lưng gù, chột một mắt. Severn đã quá giận dữ nên từ chối tham gia, nhưng Rogan đã tới gặp em trai và yêu cầu sự giúp đỡ. Rogan biết rằng gián điệp nhà Howard đang theo dõi họ, và anh muốn Severn sẽ khiến chúng nghĩ rằng Rogan vẫn đang ở Lâu đài Moray.
Severn và Baudoin sẽ khiến nhà Howard nghĩ rằng Baudoin chính là Rogan.
Một mình, Rogan tiếp cận pháo đài Howard. Khi anh và Severn chia tay ở trong rừng, Severn đã ghì chặt anh trai, một dấu hiệu hiếm gặp giữa những người nhà Peregrine mà chẳng hề có trước khi Liana đến và khiến họ trở nên nền tính.
“Mang chị ấy trở lại với bọn em nhé,” Severn ôn tồn. “Và… em không muốn mất thêm ông anh trai nào nữa đâu.”
“Anh sẽ tìm thấy nàng.” Anh nhìn Severn lần cuối. “Hãy chăm sóc Zared.”
Severn gật đầu, rồi Rogan đi mất.
Rogan thấy rằng cái chân lê lết và phải cúi người khiến cái lưng của anh đau nhứ, và đám người nhà Howard thường xuyên nhấn mạnh mấy cái lệnh của chúng với những cú đá và xô đẩy. Anh đã nhớ mặt bọn chúng và mong rằng một ngày nào đó sẽ gặp lại chúng trên chiến trường.
Anh dò la khắp lâu đài, lau dọn, làm bất cứ việc gì mà anh có thể để lân la tới chỗ người ta nói chuyện. Cả lâu đài đang ầm ỹ với những tin đồn về sự bội tín của nhà Peregrine, họ đang cố trộm cắp lại thứ chính đáng thuộc về nhà Howard. Đám người này suy diễn về Liana và nói rằng nàng không xứng đáng với em trai của Oliver. Rogan đã bẽ gãy đôi cán chổi lúc đó, khiến gã đầu bếp choảng anh một cái với cái đùi cừu.
Anh ăn những thứ anh có thể trộm được và từ khi nhà Howard, trên lãnh địa gia đình Peregrine, quá sức giàu có, bọn chúng không bao giờ thiếu thốn đồ ăn. Anh ngủ trong góc chuồng ngựa không thì ở chuồng chim.
Anh làm việc và anh nghe ngóng, mở to bên mắt không bị che vào bất cứ kẻ nào trông có vẻ như biết chút ít gì đó.
Đã sang tuần thứ ba, anh đang mất dần hy vọng, một gã đá vào cái lưng giả của anh và quắc mắt nhìn anh trong đống dơ bẩn. “Đi với ta, lão già,” hắn nói.
Rogan nhổm người dậy và đi theo gã, lên kế hoạch cho cái chết của gã khi họ trèo lên cầu thang. Gã đưa cho Rogan cây chổi. “Vào quét dọn đi,” gã nói, và tháo chốt một cánh cửa bọc sắt dầy.
Trong phòng, Rogan đứng đó không chớp mắt mất một lúc, vì Liana ở đó, khuôn mặt đáng yêu của nàng cúi xuống trên khung thêu, mái tóc nàng bị trùm lại với một cái khăn len trắng. Anh không tài nào nhúc nhích, mà chỉ đứng đó và nhìn nàng chằm chằm.
Nàng ngước lên. “Ôi, đi đi,” nàng nói. “Ngươi có những thứ tốt hơn để làm là lóng ngóng với tù nhân nhà Howard.”
Anh định mở miệng để nói với nàng anh là ai, nhưng rồi cánh cửa bật mở phía sau anh.
Rogan lỉnh nhanh vào trong khu vệ sinh, ở yên đó bên cánh cửa để nghe lén. Anh thở phào nhẹ nhõm khi nghe giọng một phụ nữ, nhưng khi anh tiếp tục lắng nghe, anh thấy Liana gọi người phụ nữ là Jeanne. Lẽ nào là Jeanne mà anh đã từng cưới đó ư?
Anh rời khỏi khu vệ sinh và bắt đầu di chuyển về phía tư phòng. Không người phụ nữ nào thèm để mắt đến anh. Anh nhìn người phụ nữ tên Jeanne ấy và anh nghĩ nàng chính là người vợ đầu của anh, nhưng anh cũng không dám chắc nữa. Cuộc hôn nhân của họ quá ngắn ngủi và kết thúc cũng lâu quá rồi, và bên cạnh đó, nàng ta cũng chẳng có nét gì như ký ức về một người vợ.
Anh lắng nghe hai người phụ nữ và nghe những câu chuyện về sự dửng dưng của chính anh, anh đã say xỉn và đi săn chim ưng và chẳng thèm quan tâm gì tới người vợ đang bị giam cầm của mình như thế nào. Anh mỉm cười khi anh nghe về đứa trẻ Liana đang mang. Nhưng anh cũng tắt mất nụ cười khi thấy rằng Liana tin tưởng mọi lời Jeanne nói. Đám đàn bà không có lòng trung thành hay sao? Anh đã làm gì để đáng phải chịu sự không tin tưởng của vợ mình chứ? Anh đã ban cho nàng một mái nhà trú thân, thức ăn no bụng – cũng đủ cho một kẻ hay đòi hỏi – và anh thậm chí còn từ bỏ cả đám đàn bà vì nàng. Và anh còn đến đây để cứu nàng khỏi lũ Howard nữa nè.
Anh đã quá phẫn nộ vì hành vi bất trung của nàng vì trong khi anh thu xếp, đút lót cho bọn lính canh và đám gia nhân bằng khoản tiền mà lẽ ra cần dùng cho việc khác, và tới phòng nàng mỗi ngày, anh đã không tiết lộ bản thân với nàng.
Thế mà giờ anh đang ở đây, và sau tất cả những gì anh đã phải trải qua để tìm kiếm nàng, nàng không hề vui mừng.
“Nàng đã làm gì bên ngoài tường lâu đài chứ?” anh hỏi, cau có. “Ta đã ra lệnh cho nàng là không được rời khỏi khu vực sân trong rồi mà.” Cái mũ trùm nhỏ bé trên đầu nàng quá mỏng tới mức gần như trong suốt và anh có thể thấy mái tóc nàng ngắn ngủn ra sao. Nếu anh túm cổ được gã Oliver Howard, cái chết của gã sẽ thật chậm rãi và đau đớn.
“Em đang đi tìm thảo dược để trị độc gai tầm ma. Gaby nói anh bị ngã vào chúng.” Nàng khụt khịt rõ to.
“Cây tầm ma!” anh nói dưới hơi thở. “Nàng gây ra tất cả những chuyện này bởi vì nàng đi hái thảo mộc giải độc tầm ma ư?”
Liana đã bắt đầu nhận ra là anh đến đây vì nàng, rằng tất cả những bản báo cáo mà nàng nghe được về sự thờ ơ của anh đều sai hết. Nàng nhào khỏi cái giường trong đám tơ lụa và quàng cánh tay nàng quanh cổ anh và đặt miệng nàng chính xác lên miệng anh.
Anh ôm nàng thật chặt tới mức khiến xương sườn nàng suýt gãy. “Liana,” anh thì thầm bên cổ nàng.
Nàng dụi vào mái tóc anh và thêm nhiều ngọc lệ đong đầy trong đôi mắt. “Anh không quên em,” nàng thì thầm.
“Không bao giờ được như vậy nữa,” anh nói, rồi giọng anh thay đổi. “Anh không thể ở lại đây lâu hơn nữa. Đêm nay không trăng. Anh sẽ đến với em và chúng ta sẽ rời đây.”
“Bằng cách nào?” Nàng kéo người ra để nhìn anh. Dường như nàng đã quên mất ngay giây phút tiếp theo đó là anh đẹp đẽ đến nhường nào. Thậm chí dưới lớp bụi bặm bẩn thỉu hàng tuần trời, khuôn mặt anh vẫn –
“Nàng có đang nghe ta nói không đấy?”
“Rất rõ ràng ạ,” nàng đáp, dụi hông nàng vào người anh.
“Ngoan nào, và hãy nghe lời anh. Không được tin Jeanne Howard.”
“Nhưng chị ta đã giúp em. Chị ta đã cứu sống em. Em đang sốt cao và – ”
“Thề với anh đi,” Rogan kiên quyết. “Thề với anh là em sẽ không tin cô ta. Không kể lể với cô ta, không nói cho cô ta biết rằng anh đã ở đây. Cô ta đã phản bội gia đình anh một lần, và nếu cô ta phản bội anh lần nữa, anh sẽ không còn sống đâu. Anh không thể đánh bại lũ Howard một mình đơn độc như lúc này. Thề với anh đi.”
“Vâng ạ,” Liana thì thầm. “Em thề.”
Anh đặt tay lên đôi vai nàng, và trao cho nàng một cái nhìn thật lâu lần cuối. “Anh phải đi ngay, nhưng đêm nay anh sẽ tới với em. Hãy đợi anh, và chỉ lần này thôi, hãy đặt lòng trung thành của em vào anh.” Anh khẽ mỉm cười. “Và dọn sạch căn phòng này đi. Anh đã học được việc thích sự sạch sẽ rồi đấy.”
Anh hôn nàng mạnh mẽ và kiên quyết, rồi anh đi mất.
Phải mất một lúc lâu Liana dựa người lên cánh cửa. Chàng đã đến vì nàng. Chàng không hề say xỉn hay đi săn ưng trong khi nàng đang bị giam cầm. Thay vào đó, chàng đã mạo hiểm mạng sống của mình để xâm nhập vào lãnh địa nhà Howard một mình. Chàng không hề nói là chàng không muốn nàng.
Mơ màng, nàng bắt đầu nhặt nhạnh mọi thứ mà nàng vừa ném vào anh. Nàng không muốn Jeanne nhìn thấy động lộn xộn và thắc mắc.
Đêm nay, nàng nghĩ, chàng sẽ đến vì nàng đêm nay. Khi nàng bắt đầu bớt lãng mạn về việc anh đến với nàng và suy nghĩ thực tế hơn, nàng bắt đầu thấy sợ hãi. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu chàng bị bắt? Oliver Howard sẽ giết chết Rogan. Nàng ngồi phịch lên giường, hai tay đan chặt vào nhau, và nỗi sợ hãi bắt đầu vây bủa lấy cơ thể nàng khiến nàng cứng đờ người.
Khi mặt trời bắt đầu lặn, nỗi sợ hãi của Liana đã ngấm vào tận xương tủy nàng cho tới khi nàng thấy như thể nàng đang thấy bản thân từ một nơi xa xôi. Chậm chạp, nàng đứng dậy, cởi bỏ bộ đầm lụa Jeanne đã cho nàng mượn, và mặc vào bộ y phục nông dân mà nàng đã mặc khi bị bắt tới đây. Nàng mặc lại chiếc áo dài lụa trùm ra bên ngoài bộ đồ nông dân, rồi ngồi xuống chờ đợi.
Mọi múi cơ trên cơ thể nàng căng thẳng khi nàng ngồi đó và nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng kín. Nàng nghe thấy những tiếng động của lâu đài lắng dần khi những người lao động lên giường đi nghỉ. Một người hầu mang bữa khuya cho nàng để trên một cái khay và thắp một cây nến, nhưng Liana chẳng hề chạm vào thức ăn. Thay vì thế, nàng ngồi đợi cho tới khi màn đêm sẽ mang Rogan đến.
Khoảng nửa đêm, chầm chậm, cánh cửa mở ra và Liana đứng dậy, đôi mắt nàng mở to.
Jeanne bước vào trong phòng, đôi măt nàng ta hướng lên giường, rồi, giật mình, nàng ta nhìn thấy Liana. “Tôi nghĩ là cô đã ngủ rồi.”
“Có chuyện gì à?” Liana thì thầm.
“Tôi không biết nữa. Oliver rất giận dữ và anh ấy vẫn đang uống. Tôi nghe thấy…” Nàng ta nhìn Liana. Nàng ta không muốn nói điều mà nàng ta nghe thấy. Trong mọi lĩnh vực ngoại trừ một thứ chồng nàng là một người nhạy cảm, nhưng cứ dính đến nhà Peregrine là anh lại mất hết lý trí của sự đúng đắn, trung thực, nhạy bén. Ngày hôm nay nàng đã nghe Oliver nói rằng anh định giết Liana và quăng xác nàng ta cho Rogan. “Cô phải đi với tôi,”
Jeanne nói. “Tôi phải giấu cô đi.”
“Tôi không thể,” Liana nói. “Tôi phải đợi ở đây để -”
“Đợi cái gì?” Jeanne hỏi. “Hay là cô đợi ai à?”
“Chẳng ai cả,” Liana liến thoắng. “Không ai biết tôi ở đây, đúng không? Sao tôi có thể đợi chờ ai được chứ? Tôi chỉ đang ngồi đây, thế thôi.” Nàng ngậm miệng lại. Nàng không thể nói với Jeanne rằng Rogan sẽ đến với nàng. Jeanne có thể nói cho Oliver biết. Nhưng nếu nàng đi, làm sao Rogan có thể tìm thấy nàng đây?
“Căn phòng này đẹp quá,” Liana nói. “Tôi thích ở đây hơn là sang chỗ khác. Tôi không nghĩ tôi có thể chịu đựng được một căn phòng lạnh giá đâu.”
“Giờ không có thời gian để mà nghĩ tới sự xa xỉ đâu. Tôi đang lo lắng cho mạng sống của cô đấy. Nếu cô mong cho bản thân và cả đứa con được sống, hãy đi với tôi ngay.”
Liana biết nàng không có sự lựa chọn nào khác. Với trái tim nặng trĩu nàng đi theo Jeanne xuống cầu thang với ánh sáng của ngọn đuốc. Nàng đi theo nàng ta ra khỏi tháp, băng qua khu nội thành tối om, và cuối cùng bước xuống những bậc thang đá trong đường hầm dẫn tới một cái cổng tháp. Ở đây có những bao lớn chứa đầy hạt giống, chất đống cao tới tận trần. Một nơi mốc meo, ẩm thấp, tối tăm, cánh cửa sổ duy nhất heo hắt ánh sáng tít cao trên đầu nàng.
“Cô không định để tôi lại ở đây đấy chứ,” Liana thì thào.
“Đây là chỗ duy nhất tôi có thể tìm thấy mà sẽ không ai để ý tới. Chỗ hạt giống này sẽ không cần dùng đến cho tới tận mùa xuân, thế nên sẽ không có ai tới đây đâu. Toi đã để những cái chăn len ở đây, và có một cái bô vệ sinh để ở góc.”
“Ai sẽ dọn sạch nó vậy?” Liana hỏi. “Lão già dọn phòng cho tôi trông có vẻ đủ ngu ngốc đấy.”
“Không phải lúc này. Tôi sẽ trở lại vào tối mai. Tôi không tin tưởng ai ngoài chính mình.”
Nàng sợ hãi rằng khi Oliver thấy Liana biến mất, anh sẽ treo thưởng, và nếu anh làm thế, ai đó sẽ thích thú mà tìm ra cô ta. “Tôi rất tiếc. Một chỗ kinh khủng, nhưng lại là nơi an toàn duy nhất. Hãy cố ngủ đi một chút. Tôi sẽ tới vào ngày mai.”
Khi Jeanne đi rồi và chốt cánh cửa đằng sau nàng ta lại, tiếng động vang vọng quanh căn phòng đá lên tới tận trần. Một nơi hoàn toàn tăm tối và lạnh lẽo như thể chỉ có đá tảng thứ chưa bao giờ được cấp nhiệt. Liana lục lọi, vấp ngã trên những bao hạt giống để tìm mấy cái chăn Jeanne để lại. Khi nàng tìm thấy, nàng cố gắng làm một cái giường tạm bằng đống bao lổn nhổn, nhưng chẳng có cách nào khiến chúng dễ chịu hơn cả.
Cuối cùng, xếp đặt mấy cái bao dơ bẩn, cứng queo bên dưới nàng và hai cái chăn mỏng manh quanh người, nàng bắt đầu khóc. Đâu đó ngoài kia, Rogan yêu thương của nàng đang mạo hiểm mạng sống của chàng để tìm nàng. Nàng đã cầu nguyện rằng anh sẽ không làm gì ngu ngốc khi anh thấy là nàng đã biến mất. Nhưng thậm chí nếu anh giữ im lặng, anh cũng sẽ chẳng bao giờ tìm thấy nàng trong căn hầm này, không lính gác hay người hầu nào biết nàng giờ ở đâu. Chỉ có Jeanne Howard biết.
Jeanne không đến ngày hôm sau. Liana không có đồ ăn, không nước, không ánh sáng, không hơi ấm. Và khi ngày chuyển dần sang đêm, nàng không còn chút hy vọng nào.
Rogan đã đúng về Jeanne: Cô ta không đáng tin. Liana bắt đầu nhớ lại rằng Jeanne chính là người đã nói với nàng về việc Rogan không quan tâm tới việc nàng bị bắt giam. Là Jeanne khiến nàng tin vào sự phụ bạc của Rogan.
Jeanne đến vào đêm ngày thứ hai. Lặng lẽ, nàng ta mở cửa và bước vào căn hầm tối đen, lạnh lẽo. “Liana,” nàng ta gọi.
Liana quá kiệt sức và ngập tràn giận dữ để mà trả lời.
Vấp ngã trên đống bao hạt, Jeanne bắt đầu lần mò căn phòng, nghẹn thở khi chạm thấy Liana. “Tôi đem cho cô đồ ăn, nước và một cái chăn khác.” Nàng ta nâng váy lên và bắt đầu cởi cái bọc ra. Nàng ta giữ một cái bầu đựng nước lên môi Liana, và nàng uống thèm khát, rồi Jeanne dúi cho Liana món thịt bò, bánh mì và pho mát lạnh ngắt.
“Tôi không thể đến ngày hôm qua. Oliver nghi ngờ rằng tôi đã làm gì đó cho việc bỏ trốn của cô. Anh ấy đã khiến mọi người để mắt tới mọi người khác. Tôi thậm chí đã sợ hãi ngay chính những thị nữ của mình. Tôi phải giả ốm và yêu cầu mang đồ ăn lên phòng để có thể mang một ít cho cô.”
“Tôi phải tin là cô đã nhường bữa ăn của chính mình cho tôi à?” Liana hỏi, miệng nhồm nhoàm.
Nơi này tối đen và nàng không thể trông thấy gương mặt Jeanne, nhưng có một khoảng ngừng trước khi nàng ta nói. “Có chuyện đã xảy ra,” Jeanne nói. “Chuyện gì vậy?”
“Tôi không hiểu cô định nói gì. Tôi ở đây một mình giữa nơi băng giá này. Không ai đến và đi trong suốt hai ngày.”
“Và không nghi ngờ gì là mạng cô đã được cứu,” Jeanne quát. “Cô là vợ kẻ thù của chồng tôi, và tôi đã mạo hiểm biết bao khi giữ cho cô được khỏe mạnh và an toàn.”
“Mạo hiểm gì thế? Những lời dối trá của cô ư?” Liana ước gì nàng đã không nói thế.
“Những lời dối trá nào? Liana, chuyện gì xảy ra vậy? Cô nghe được gì à? Cô đã nghe thấy những gì à?”
“Chẳng gì cả,” Liana nói. “Tôi bị giam giữ suốt. Tôi còn có thể nghe được gì chứ.”
Jeanne bước xa khỏi nàng. Đôi mắt nàng ta bắt đầu quen dần với bóng tối và nàng ta có thể nhìn thấy bóng đen của những cái bao hạt và chỗ tối hơn là dáng của Liana. Nàng ta hít một hơi thật sâu và nhìn Liana. “Tôi đã quyết định nói với cô sự thật, tất cả sự thật.
Chồng tôi định giết cô. Đó là những gì tôi nghe thấy khi tôi đưa cô đi khỏi căn phòng đó.
Anh ấy không định lợi dụng cô. Anh ấy chưa bao giờ định bắt giữ cô, cô chỉ là xuất hiện ở đó, nói không quá, và anh ấy bắt cô chỉ do cơn bốc đồng. Anh ấy đã hy vọng buộc Rogan phải giao nộp Lâu đài Moray. Thứ mà anh ấy thực sự muốn là tước đoạt mọi thứ của nhà Peregrine.” Có sự cay đắng trong giọng nàng.
Jeanne tiếp. “Tôi không biết phải làm gì với cô bây giờ. Tôi không không thể tin ai. Oliver đã đe dọa sẽ giết bất cứ kẻ nào bị trông thấy là giúp cô. Anh ấy biết cô vẫn còn trong lâu đài, vì từ khi anh ấy bắt cô, anh ấy đã bắt đám lính canh nhìn kỹ mặt mọi nông dân ra vào trong thành. Lính của anh ấy thậm chí còn chốt canh ở khu rừng bên ngoài thành.”
Jeanne ngừng lại. “Rogan chết giẫm! Tại sao anh ấy không cố cứu cô chứ? Tôi không bao giờ nghĩ rằng anh ta lại nhẫn tâm để một người của mình chết mòn chết mỏi.”
“Chàng không thế!” Liana nói, rồi cắn chặt lưỡi.
“Co có biết chuyện gì đó.” Jeanne chộp lấy vai Liana. “Hãy giúp tôi cứu mạng cô. Chỉ không lâu nữa thôi lính của Oliver sẽ soát xét căn hầm này. Tôi không thể cứu cô nếu cô bị tìm thấy.”
Liana từ chối nói chuyện. Rogan đã bắt nàng thề không được tin Jeanne, và nàng sẽ giữ lời.
“Được rồi,” Jeanne mệt mỏi nói. “Cứ theo cô đi. Tôi sẽ làm những gì tốt nhất có thể để đưa cô ra khỏi đây càng nhanh càng tốt. Cô bơi được không?”
“Không,” Liana đáp.
Jeanne thở dài. “Tôi sẽ làm hết sức mình,” nàng ta thì thầm, rồi trượt ra ngoài cánh cửa.
Liana dành nốt đêm còn lại trên đống bao hạt giống. Nàng không thể nói cho Jeanne rằng Rogan vẫn đang ở quanh đây và rằng chàng sẽ giúp nàng trốn thoát. Nếu nàng nói với Jeanne vỏ bọc của Rogan, Jeanne có thể sẽ nói với Oliver.
Mặt khác, lỡ như Jeanne nói sự thật thì sao? Rằng chỉ còn là vấn đề thời gian cho tới khi nàng bị phát giác. Và nếu họ bắt được nàng, liệu Rogan sẽ đứng một bên trong cái vỏ bọc què quặt của chàng và lặng lẽ chứng kiến nàng rơi vào chỗ chết ư? Không, Rogan sẽ không để yên đâu và Oliver Howard sẽ bắt được cả hai người bọn họ.
Sáng ra, Liana nghe thấy tiếng động vọng đến từ vết nứt trên bức tường. Mất một lúc, vì nàng phải dùng sức để vần cái bao hạt giống nặng tới cả trăm pound để tạo thành cái tháp mà nàng có thể trèo lên trên. Đứng cao lên thế, nàng có thể nhìn thấy qua đoạn cuối của vết nứt dài.
Sân lâu đài nhốn nháo cả lên, đàn ông và đàn bà đi lại và la hét, những cánh cửa bị mở toang hoắc, lũ ngựa bị dẫn ra khỏi chuống, những cái xe kéo chất đầy hàng hóa đang bị dỡ ra. Nàng biết bọn họ đang tìm kiếm nàng.
Khi nàng cố rướn cao trên đầu ngón chân để nhìn ra ngoài, góc xa kia nàng thấy một lão ăn mày, cái bướu to trên lưng, một cái chân lê lết phía sau. “Rogan,” Liana thì thầm, và nhìn chăm chú lão già với tất cả sự mãnh liệt, khẩn khoản của nàng kêu gọi lão. Như thể lão nhận được thông điệp của nàng, lão chậm chạp tiến về phía nàng.
Trái tim nàng giật thót khi thấy anh đang lê lết lại gần. Cánh cửa sổ không quá xa phía trên mặt sân ngoài, và nếu anh đến đủ gần, nàng có thể gọi anh. Khi anh tới gần hơn nữa, nàng nín thở. Nàng mở miệng định gọi anh.
“Này! Tên kia!” một gã lính Howard quát Rogan. “Ngươi có đôi tay khỏe đấy. Đánh cái xe này ra khỏi đây.”
Nước mắt đong đầy trong mắt Liana khi nàng thấy Rogan vụng về nhấc người lên chỗ ghế lái và đánh cái xe ra xa. Nàng ngồi thụp xuống trên đống bao hạt giống và bắt đầu khóc. Những gì Jeanne nói với nàng là sự thật. Oliver Howard đang cho người lùng sục khắp nơi để kiếm nàng, và nếu không phải hôm nay, thì ngày mai hắn cũng sẽ tìm thấy nàng.
Một giọng nói vang lên trong đầu nàng bảo rằng nàng phải tin tưởng Jeanne, rằng cơ hội sống sót duy nhất của nàng là nói cho Jeanne biết là Rogan đang ở gần đây và rằng anh có một kế hoạch trốn chạy. Nếu nàng không tin Jeanne, nàng chắc sẽ chết. Nếu nàng tin cô ta, có một khả năng là cả nàng và Rogan có thể sống sót.
Khi Jeanne đến đêm đó, đầu Liana căng thẳng phát đau vì sự do dự của chính nàng.
“Tôi đã thu xếp vài chuyện,” Jeanne nói. “Nó là điều tốt nhất tôi có thể làm, nhưng tôi không biết liệu nó có hiệu quả không. Tôi không dám tin bất kỳ gã lính nào của chồng tôi. Tôi sợ rằng một trong số thị nữ của mình đã nói với chồng tôi mọi việc. Hãy đi với tôi ngay. Không còn thời gian nữa đâu.”
“Rogan đang ở đây,” Liana thốt lên.
“Ở đây ư? Trong căn phòng này ư?” Giọng Jeanne ngập tràn nỗi sợ.
“Không. Anh ấy đang ở trong nội thành. Anh ấy đã đến chỗ tôi lúc còn ở căn phòng trong tòa tháp. Anh ấy nói có một kế hoạch và định đưa tôi thoát khỏi đây vào cái đêm cô mang tôi tới đây.”
“Anh ấy ở đâu rồi? Nhanh lên! Mọi người đang đợi để giúp cô, và chúng tôi cực kỳ cần sự giúp đỡ của chồng cô.”
Liana bấu chặt những ngón tay của nàng vào cánh tay của Jeanne. “Nếu cô phản bội chúng tôi, tôi thề trước Chúa rằng tôi sẽ ám cô suốt đời.”
Jeanne làm dấu thánh. “Nếu cô bị bắt, thì đó là vì cô đã lãng phí quá nhiều thời gian để mà đe dọa tôi. Anh ấy đâu rồi?”
Liana mô tả vỏ bọc hóa trang của Rogan.
“Tôi đã trông thấy anh ấy. Anh ấy hẳn quan tâm tới cô lắm mới mạo hiểm một mình tới đây như vậy. Đợi ở đây, tôi sẽ quay lại.”
Liana ngồi huỵch xuống một cái bao tải hạt giống. Giờ là lúc nàng biết liệu nàng có quyết định đúng hay không. Nếu nàng quyết định sai, nàng coi như đã chết.
Suốt năm tuần dài dặc nàng là một tù nhân của nhà Howard. Sau khi nàng đủ khỏe để chuyển đi, nàng được bố trí cho một phòng khách thoải mái, đầy nắng ấm và mọi dụng cụ may vá cần thiết. Jeanne đã chia sẻ hai bộ áo dài cho nàng.
Ngoài Jeanne, Liana không gặp gỡ bất kỳ ai khác ngoài đám gia nhân, những kẻ đến để lau dọn, và họ bị cấm không được nói chuyện với nàng. Mấy ngày đầu nàng loanh quanh trong phòng cho tới khi hai chân rã rời, nhưng rồi nàng bắt đầu may vá, dùng sự phức tạp của những mũi thêu để lôi kéo tâm trí ra khỏi những tin tức mà Jeanne mang tới cho nàng mỗi tối.
Nhà Howard vẫn theo dõi sát sao nhà Peregrine, và họ báo cáo lại cho Oliver. Rogan vẫn bị theo dõi hàng ngày. Anh huấn luyện binh lính, cưỡi ngựa với em trai, đuổi theo mấy ả nông dân như một gã dâm dục.
Oliver gửi lời đe dọa mới cho Rogan, nói rằng Liana đã phải lòng em trai Oliver. Đáp lại của Rogan là câu hỏi liệu anh có được mời tới dự đám cưới không.
Liana đâm xuyên cái kim qua tấm thảm và trúng vào ngón tay cái của nàng. Đôi mắt trào lệ đắng. Đồ thú vật dơ dáy, nàng nghĩ. Hàng ngày nàng đay đả không biết bao nhiêu điều khủng khiếp Rogan đã làm với nàng. Nếu nàng mà rời khỏi được nhà Howard, nàng hy vọng sẽ không bao giờ phải thấy lại một gã Peregrine nào nữa. Nàng hy vọng tất cả bọn chúng gồm cả nhóc Zared không biết là trai hay gái ấy, sẽ chìm nghỉm trong vũng lầy bẩn thỉu của bọn chúng và chết ngộp.
Bắt đầu sang tuần thứ sáu, Jeanne đến gặp nàng với một cái cau mày trên gương mặt.
“Chuyện gì thế?” Liana hỏi.
“Tôi không biết. Oliver giận dữ, giận dữ hơn bao giờ hết. Anh ấy muốn buộc Rogan phải chiến đấu.” Jeanne nặng nhọc ngồi xuống. “Tôi chẳng thấy gì, nhưng tôi nghĩ Oliver có thể sẽ thách đấu cá nhân với Rogan, phân thắng bại bằng đánh nhau.”
“Chuyện đó sẽ giải quyết mối thù này một lần và mãi mãi. Kẻ thắng sẽ sở hữu nơi này.”
Jeanne ôm lấy gương mặt. “Cô có thể nói thế. Rogan trẻ hơn Oliver, và to lớn hơn và mạnh hơn nữa. Chồng cô sẽ thắng còn chồng tôi sẽ chết.”
Trong những tuần vừa qua Jeanne đã trở nên gần gũi với Liana, gần gũi tới mức gần như là bạn bè. Liana đặt tay lên vai nàng ta. “Tôi biết cảm giác của chị thế nào. Tôi đã từng tin là mình yêu chồng mình.”
Bên phải vang lên một tiếng động.
“Cái gì thế?” Jeanne hỏi, ngẩng đầu lên.
“Người dọn vệ sinh.”
“Tôi không biết lại có ai đó đang ở đây.”
“Tôi quên mất. Họ đến và đi rất lặng lẽ,” Liana nói. “Ở nhà… ý tôi là, ở lâu đài của chồng tôi, đám người hầu rất vớ vẩn, lười biếng và chẳng biết lau dọn gì cả.”
Lại một tiếng loảng xoảng.
Liana đi tới cánh cửa dẫn tới nhà vệ sinh. “Để chúng ta riêng tư,” nàng ra lện với ông lão còng lưng đã vụng về lau dọn phòng cho nàng suốt ba hôm vừa rồi.
“Nhưng tôi vẫn chưa làm xong, thư phu nhân,” lão rít lên.
“Đi đi!” Liana ra lệnh, và đứng đó trong khi ông lão khập khiễng đi ra, một chân lê lết phía sau.
Khi họ còn lại một mình, nàng quay lại với Jeanne. “Rogan nói gì về vụ thách đấu?”
“Tôi không tin được là nó sẽ xảy ra. Oliver không thể nào nghĩ rằng anh ấy có thể đánh bại Rogan. Ôi, Liana, chuyện này phải ngừng lại.”
“Vậy hãy thả tôi ra,” Liana nói. “Giúp tôi trốn khỏi đây. Một khi tôi đi rồi, cơn giận của Oliver sẽ nguôi ngoai.”
“Cô sẽ quay lại với Rogan à?”
Liana quay đi. “Tôi không biết nữa. Tôi có vài sản sự thuộc quyền riêng của mình. Có lẽ tôi sẽ tới đó. Chắc chắn tôi có thể tìm thấy nơi nào đó mà tôi thuộc về, nơi nào đó tôi không phải là một gánh nặng.”
Jeanne đứng dậy. “Lòng trung thành của tôi trước hết là dành cho chồng mình. Tôi không thể giúp cô trốn. Anh ấy không hài lòng khi thấy tôi tới gặp cô mỗi ngày thế này. Không,”
nàng ta quả quyết, “nó sẽ khiến anh bẽ mặt nếu tôi phản bội anh ấy.”
Phản bội, Liana nghĩ. Lịch sử của nhà Howard và nhà Peregrine đầy rẫy sự bội phản.
Ngay sau đó, Jeanne rời phòng, như thể nàng ta sợ hãi sẽ thay đổi ý định nếu nàng ta vẫn còn ở lại đó với Liana.
Ngày hôm sau Liana lo lắng, giật thót lên với mỗi tiếng động. Cánh cửa mở ra và nàng ngước lên, hy vọng thấy Jeanne và nghe những tin tức, nhưng chỉ là ông lão lau dọn. Thất vọng, nàng nhìn xuống tấm vải lanh mới đang căng trên khung thêu của mình. “Đem theo khay đồ ăn và cút ra,” nàng gắt gỏng.
“Và ta nên đi đâu đây?” giọng nói thân quen tới mức khiến lưng nàng ớn lạnh. Chầm chậm, nàng ngước lên. Đang đứng trước cánh cửa nặng nề là Rogan, một cái băng mắt bị đẩy lên trán, một cái đệm lưng giả gù, một cái chân băng bó để trông như thể nó bị gãy còng queo.
Anh đang cười toe toét với nàng theo cái cách rất điên tiết mà Liana biết là anh đang mong đợi nàng sẽ lao vào lòng anh đầy hân hoan.
Thay vào đó, nàng chộp lấy một cái ly từ cái khay đựng đồ ăn sáng đã hết sạch và ném thẳng vào đầu anh. Anh cúi xuống né, và nó văng mạnh vào cánh cửa. “Đồ khốn!” nàng nói. “Đồ động đực dâm đãng. Đồ dối trá, lừa đảo đê tiện. Ta không bao giờ muốn nhìn thấy mặt ngươi nữa.” Lần lượt nàng ném đồ đạc trên khay vào anh và rồi bắt đầu vớ lấy mọi thứ nàng chộp được trong căn phòng để ném. “Ngươi bỏ mặc ta ở đây đến mục ruỗng. Chúng cắt tóc ta, nhưng ngươi không thèm quan tâm. Ngươi không muốn ta.
Ngươi chưa bao giờ muốn ta cả. Ngươi thậm chí còn chẳng thèm nói với ta Zared là con gái. Ngươi nói Oliver Howard có thể giữ ta vì ngươi chẳng thèm quan tâm. Ngươi cười nói trong khi ta bị giam cầm. Ngươi đi săn với Severn trong khi ta bị nhốt trong căn phòng này. Ngươi – ”
“Đó là Baudoin,” Rogan nói.
Hết đồ trang trí để ném anh, Liana bắt đầu giật lấy mấy cái chăn ở giường và quăng vào anh. Chúng trải tung trong khoảng không, rồi rủ xuống dưới chân anh. Giờ là một đống đồ trang trí, gối, và đĩa xung quanh anh. “Ngươi xứng đáng với mọi thứ mà nhà Howard đã làm với ngươi,” nàng hét lên. “Cả nhà các người đồi bại tới tận xương tủy. Ta suýt chết vì sốt cao trong khi ngươi phè phỡn chơi bời. Ta chắc là ngươi không thèm quan tâm đâu, nhưng bọn chúng đã trói ta vào một cái cây suốt một đêm mưa tầm tã. Ta đã suýt mất đứa con. Nếu mà ngươi có quan tâm. Ngươi sẽ không bao giờ -”
“Là Baudoin đi săn. Anh ở đây mà,” Rogan nói.
“Thật giống một gã Peregrine làm sao: đổ vấy cho kẻ khác. Người đàn ông đó nghèo khó và tận tụy với gia đình. Anh ta sẽ quan tâm xem kẻ nào đã cắt tóc vợ anh ta. Anh ta sẽ - ” Nàng ngưng lại. Chẳng còn gì nữa trong căn phòng này để mà quăng vào anh ta. “Ở đây ư? Anh đã ở đây ư?” Giọng nàng nghi hoặc.
“Anh đã ở đây tìm kiếm em suốt gần ba tuần nay. Phòng giam của em rất cẩn mật.”
Liana không chắc nàng có tin anh không. “Làm thế nào mà anh ở đây được và không bị phát hiện chứ? Nhà Howard luôn theo dõi hành tung của anh mà.”
“Không giỏi như chúng nghĩ. Do thám của chúng thấy Baudoin đi săn và đuổi theo mấy cô Ngày, không phải anh. Anh đã ở đây dưới lớp cải trang. Anh lau dọn mọi thứ. Anh đã cọ sạch bong những bức tường, quét các tầng – và nghe ngóng.”
Liana đang lắng nghe anh. Có lẽ những tin tức mà nàng nghe được về sự thờ ơ của anh là không thật. “Anh lau dọn mọi thứ ư?” nàng nói. “Làm sao em tin được? Anh có khi còn chẳng biết đầu nào của cây chổi dùng để quét ấy chứ.”
“Nếu anh có một cái lúc này, anh biết đầu nào dùng để đánh vào mông em đấy.”
Là thật. Ôi Chúa ôi, là thật. Anh đã đi tìm nàng. Đầu gối Liana mềm nhũn và nàng sụm xuống, ngồi bệt trên tấm đệm trần trụi, ôm lấy gương mặt, và bắt đầu khóc như thể trái tim nàng sắp tan vỡ.
Rogan không dám chạm vào nàng. Anh vẫn đứng đó giữa đống đổ vỡ và nhìn nàng. Anh đã không nghĩ là sẽ có thể gặp lại được nàng lần nữa.
Ngày mà nàng bị bắt đi, anh bị ngã vào bụi tầm gai ma và da anh bỏng rát. Anh đã tưởng tượng ra vợ mình sẽ chuẩn bị một bồn nước nóng cho anh và nàng sẽ xoa dịu cơn đau cho anh. Nhưng khi anh vừa bước lên gác thì thấy khu nhà kính đầy ắp đám đàn bà khóc lóc. Anh chẳng thể thu lượm được gì từ những cô hầu của Liana, nhưng Gaby, giữa những tiếng thổn thức, đã nói cho anh biết rằng Liana vừa bị nhà Howard bắt đi rồi. Oliver Howard đã gửi tin đến, để đổi lại Liana, hắn muốn Lâu đài Moray phải dâng nộp cho hắn.
Rogan, không nói lời nào, đi thẳng vào phòng ngủ của họ. Anh đã định dành chút thời gian một mình để lên kế hoạch, nhưng điều tiếp theo mà anh biết, là Severn và Baudoin đã ở trên người anh, găm chặt anh xuống sàn nhà. Căn phòng đã bị phá hủy. Trong cơn thịnh nộ mù quáng anh vẫn còn nhớ không có nó, anh đã mang vào phòng một cái rìu và đập nát mọi thứ, đồ gỗ, đồ sắt, y phục. Sáp nến đổ tràn lên những vết cắt. Những cái chân ghế gỗ sồi bị nghiền nát với một cái giá nến bằng thép còng queo. Cây thánh giá của Liana nát vụn. Những mảnh y phục của nàng vương vãi khắp nơi. Lụa đỏ, vải kim tuyến xanh, y phục thêu vàng, thêu bạc. Bốn cái mũ trùm đầu của nàng rách toạc, lớp đệm bông bên trong lòi hết ra ngoài.
Cánh cửa phòng đổ sập xuống vì Severn và Baudoin khi họ xông vào để giữ lấy ông anh trai và ngăn anh ấy khỏi tự hủy hoại bản thân.
Khi Rogan đã lấy lại được lý trí, anh trở nên hết sức, hết sức bình tĩnh. Anh quá bình tĩnh tới mức Severn phát sợ.
“Chúng ta sẽ tấn công,” Severn nói. “Chúng ta giờ đã có tiền. Chúng ta sẽ thuê đám lính đánh thuê. Chúng cuối cùng cũng đánh bật lũ Howard ra khỏi nhà của dòng họ Peregrine.”
Rogan nhìn Severn và tưởng tượng em trai mình đang tắm rồi nằm lạnh lẽo trong áo quan – như cái cách mà anh đã thấy Basil và James khi họ chiến đấu để mang người vợ đầu của Rogan trở lại. Rogan biết anh không được phép làm gì hấp tấp, rằng anh phải suy nghĩ thấu đáo và bình tĩnh. Anh không được tấn công vào một nơi rộng lớn như lãnh địa nhà Peregrine mà không lên một kế hoạch chu toàn.
Suốt ngày anh làm việc quần quật, huần luyện binh sĩ đến kiệt sức như thể chuẩn bị cho chiến tranh. Đến đêm anh chỉ ngừng lại khi không thể cử động thêm được nữa, rồi anh thiếp đi vào giấc ngủ chập chờn, nặng nề.
Nhưng thậm chí vùi đầu vào công việc, anh vẫn nhớ nàng. Nàng là người duy nhất trong cuộc đời đã từng khiến anh bật cười. Kể cả cha và những ông anh trai của anh cũng chưa từng cười khi họ còn sống. Nhưng sau khi anh kết hôn với cô gái này vì tiền của nàng và chẳng có gì giống thế kể từ đó nữa. Nàng là người phụ nữ duy nhất dám chỉ trích anh.
Những người đàn bà khác quá sợ hãi anh để mà trách cứ sự đối xử của anh. Những người đàn bà khác không nói anh đã làm sai trái điều gì. Những người đàn bà khác không có can đảm, anh nghĩ. Bọn họ không dám hỏa thiêu những cái giường, không dám đeo cái mũ tiền xu tới bữa tối, không dám hỏi anh về người vợ đầu tiên của anh.
Anh đang giám sát việc đóng gói những cỗ máy chiến tranh lên xe thồ thì một binh sĩ nhà Peregrine bước lại với một cái bọc tới từ nhà Howard. Một cái hộp gỗ sồi nhỏ được treo trên bức tường với dòng tin nhắn là gửi cho Rogan.
Anh nậy chiếc khóa ra với một que thép và mở cái bọc vải quấn bên ngoài thì thấy mái tóc của Liana ở bên trong hộp. Làm thế nào đó mà anh đã giữ được bình tĩnh. Với mái tóc óng ả tuyệt đẹp của nàng vắt trên tay, anh xăm xăm bước về phía tòa tháp.
Severn đuổi kịp anh. “Anh định đi đâu đấy?” anh quát hỏi.
“Chuyện này là giữa Oliver và anh,” Rogan lặng lẽ nói. “Anh đi giết hắn.”
Severn quay ngoắt Rogan lại. “Anh nghĩ bọn Howard sẽ chiến đấu với anh một chọi một sao? Rằng hắn sẽ chiến đấu với anh một trận công bằng? Hắn là một lão già rồi.”
Rogan cảm nhận mái tóc trên tay anh. “Hắn đã hại nàng; anh sẽ giết hắn vì chuyện này.”
“Nghĩ xem anh định làm gì chứ,” Severn ngăn lại. “Nếu anh định làm gì như là trèo qua cổng nhà Howard, hắn ta sẽ găm tên kín người anh đấy. Rồi thì vợ anh ở chỗ nào chứ? Đi nào, giúp bọn em chuẩn bị cho cuộc chiến đi. Chúng ta sẽ tấn công nhà Howard một cách đường đường chính chính.”
“Một cách đường đường chính chính ư!” Rogan nói, nửa rít lên. “Khi chúng ta đã ba mươi lăm tuổi ư? Có tới năm anh em trai nhà Peregrine rồi và vẫn là nhà Howard đánh bại chúng ta. Chúng ta có thể sao, khi mà nghèo khó thế này, hy vọng chiến đấu với nhà Howard ư? Chúng ta sẽ dùng lực lượng bé tẹo này và vây hãm để đám Howard sẽ cười vào mũi chúng ta từ trên tường thành.”
“Anh vẫn nghĩ rằng anh, chỉ là một người đàn ông, có thể làm điều mà tất cả lính tráng của chúng ta không thể ư?”
Rogan không trả lời em trai. Thay vào đó, anh đi tới thư phòng, khóa trái cửa, và không bước ra ngoài suốt hai mươi tư giờ. Thế rồi anh cũng đã biết phải làm gì bây giờ. Khi anh và Liana đi đến lễ hội, anh đã thấy nông dân đi lại trong Lâu đài Moray dễ dàng đến thế nào. Anh đã luôn nhìn thấy họ, tất nhiên rồi, với những cái giỏ đựng lũ gà kêu quang quác, những cái xe đẩy ba bánh của họ chất hàng hóa, đàn ông mang theo công cụ trên người khi họ tới để làm công việc sửa chữa, nhưng anh chưa bao giờ chú ý đến họ. Chỉ khi mặc y phục nông dân anh mới thấy được sự tự do đi lại của những người đó, cái cái mà họ đi qua những cổng thành mà không hề bị tra hỏi. Nếu như một người đàn ông mặc giáp sắt cưỡi ngựa đến trong bán kính mười dặm của Lâu đài Moray thôi, anh ta sẽ được chào đón bởi đội quân giáp trụ ngay.
Rogan gọi hai em trai của mình vào trong thư phòng, lần đầu tiên có cả Baudoin như một thành viên của gia đình. Liana đã làm thế, anh nghĩ. Nàng đã mang lại cho anh món quà tuyệt diệu nhất: một người em trai nữa. Rogan nói với hai em kế hoạch của anh là sẽ cải trang thành nông dần và một mình xâm nhập vào pháo đài nhà Howard.
Tiếng thét của Severn làm kinh động lũ bồ câu khiến chúng bay nháo nhác trên mái nhà. Anh hét lên, anh giận dữ, anh đe dọa, nhưng không thể nào lay chuyển được Rogan.
Baudoin, người vẫn im lặng trong suốt cơn bão cảm xúc của Severn, cuối cùng cũng lên tiếng. “Anh sẽ cần cải trang thận trọng đấy. Anh quá cao, quá dễ nhận dạng. Gaby sẽ giúp anh cải trang đến mức mà cả Lady Liana cũng sẽ không nhận ra đâu.”
Hôm đó Rogan và Gaby và Baudoin đã bận rộn để biến anh thành một ông lão què quặt, lưng gù, chột một mắt. Severn đã quá giận dữ nên từ chối tham gia, nhưng Rogan đã tới gặp em trai và yêu cầu sự giúp đỡ. Rogan biết rằng gián điệp nhà Howard đang theo dõi họ, và anh muốn Severn sẽ khiến chúng nghĩ rằng Rogan vẫn đang ở Lâu đài Moray.
Severn và Baudoin sẽ khiến nhà Howard nghĩ rằng Baudoin chính là Rogan.
Một mình, Rogan tiếp cận pháo đài Howard. Khi anh và Severn chia tay ở trong rừng, Severn đã ghì chặt anh trai, một dấu hiệu hiếm gặp giữa những người nhà Peregrine mà chẳng hề có trước khi Liana đến và khiến họ trở nên nền tính.
“Mang chị ấy trở lại với bọn em nhé,” Severn ôn tồn. “Và… em không muốn mất thêm ông anh trai nào nữa đâu.”
“Anh sẽ tìm thấy nàng.” Anh nhìn Severn lần cuối. “Hãy chăm sóc Zared.”
Severn gật đầu, rồi Rogan đi mất.
Rogan thấy rằng cái chân lê lết và phải cúi người khiến cái lưng của anh đau nhứ, và đám người nhà Howard thường xuyên nhấn mạnh mấy cái lệnh của chúng với những cú đá và xô đẩy. Anh đã nhớ mặt bọn chúng và mong rằng một ngày nào đó sẽ gặp lại chúng trên chiến trường.
Anh dò la khắp lâu đài, lau dọn, làm bất cứ việc gì mà anh có thể để lân la tới chỗ người ta nói chuyện. Cả lâu đài đang ầm ỹ với những tin đồn về sự bội tín của nhà Peregrine, họ đang cố trộm cắp lại thứ chính đáng thuộc về nhà Howard. Đám người này suy diễn về Liana và nói rằng nàng không xứng đáng với em trai của Oliver. Rogan đã bẽ gãy đôi cán chổi lúc đó, khiến gã đầu bếp choảng anh một cái với cái đùi cừu.
Anh ăn những thứ anh có thể trộm được và từ khi nhà Howard, trên lãnh địa gia đình Peregrine, quá sức giàu có, bọn chúng không bao giờ thiếu thốn đồ ăn. Anh ngủ trong góc chuồng ngựa không thì ở chuồng chim.
Anh làm việc và anh nghe ngóng, mở to bên mắt không bị che vào bất cứ kẻ nào trông có vẻ như biết chút ít gì đó.
Đã sang tuần thứ ba, anh đang mất dần hy vọng, một gã đá vào cái lưng giả của anh và quắc mắt nhìn anh trong đống dơ bẩn. “Đi với ta, lão già,” hắn nói.
Rogan nhổm người dậy và đi theo gã, lên kế hoạch cho cái chết của gã khi họ trèo lên cầu thang. Gã đưa cho Rogan cây chổi. “Vào quét dọn đi,” gã nói, và tháo chốt một cánh cửa bọc sắt dầy.
Trong phòng, Rogan đứng đó không chớp mắt mất một lúc, vì Liana ở đó, khuôn mặt đáng yêu của nàng cúi xuống trên khung thêu, mái tóc nàng bị trùm lại với một cái khăn len trắng. Anh không tài nào nhúc nhích, mà chỉ đứng đó và nhìn nàng chằm chằm.
Nàng ngước lên. “Ôi, đi đi,” nàng nói. “Ngươi có những thứ tốt hơn để làm là lóng ngóng với tù nhân nhà Howard.”
Anh định mở miệng để nói với nàng anh là ai, nhưng rồi cánh cửa bật mở phía sau anh.
Rogan lỉnh nhanh vào trong khu vệ sinh, ở yên đó bên cánh cửa để nghe lén. Anh thở phào nhẹ nhõm khi nghe giọng một phụ nữ, nhưng khi anh tiếp tục lắng nghe, anh thấy Liana gọi người phụ nữ là Jeanne. Lẽ nào là Jeanne mà anh đã từng cưới đó ư?
Anh rời khỏi khu vệ sinh và bắt đầu di chuyển về phía tư phòng. Không người phụ nữ nào thèm để mắt đến anh. Anh nhìn người phụ nữ tên Jeanne ấy và anh nghĩ nàng chính là người vợ đầu của anh, nhưng anh cũng không dám chắc nữa. Cuộc hôn nhân của họ quá ngắn ngủi và kết thúc cũng lâu quá rồi, và bên cạnh đó, nàng ta cũng chẳng có nét gì như ký ức về một người vợ.
Anh lắng nghe hai người phụ nữ và nghe những câu chuyện về sự dửng dưng của chính anh, anh đã say xỉn và đi săn chim ưng và chẳng thèm quan tâm gì tới người vợ đang bị giam cầm của mình như thế nào. Anh mỉm cười khi anh nghe về đứa trẻ Liana đang mang. Nhưng anh cũng tắt mất nụ cười khi thấy rằng Liana tin tưởng mọi lời Jeanne nói. Đám đàn bà không có lòng trung thành hay sao? Anh đã làm gì để đáng phải chịu sự không tin tưởng của vợ mình chứ? Anh đã ban cho nàng một mái nhà trú thân, thức ăn no bụng – cũng đủ cho một kẻ hay đòi hỏi – và anh thậm chí còn từ bỏ cả đám đàn bà vì nàng. Và anh còn đến đây để cứu nàng khỏi lũ Howard nữa nè.
Anh đã quá phẫn nộ vì hành vi bất trung của nàng vì trong khi anh thu xếp, đút lót cho bọn lính canh và đám gia nhân bằng khoản tiền mà lẽ ra cần dùng cho việc khác, và tới phòng nàng mỗi ngày, anh đã không tiết lộ bản thân với nàng.
Thế mà giờ anh đang ở đây, và sau tất cả những gì anh đã phải trải qua để tìm kiếm nàng, nàng không hề vui mừng.
“Nàng đã làm gì bên ngoài tường lâu đài chứ?” anh hỏi, cau có. “Ta đã ra lệnh cho nàng là không được rời khỏi khu vực sân trong rồi mà.” Cái mũ trùm nhỏ bé trên đầu nàng quá mỏng tới mức gần như trong suốt và anh có thể thấy mái tóc nàng ngắn ngủn ra sao. Nếu anh túm cổ được gã Oliver Howard, cái chết của gã sẽ thật chậm rãi và đau đớn.
“Em đang đi tìm thảo dược để trị độc gai tầm ma. Gaby nói anh bị ngã vào chúng.” Nàng khụt khịt rõ to.
“Cây tầm ma!” anh nói dưới hơi thở. “Nàng gây ra tất cả những chuyện này bởi vì nàng đi hái thảo mộc giải độc tầm ma ư?”
Liana đã bắt đầu nhận ra là anh đến đây vì nàng, rằng tất cả những bản báo cáo mà nàng nghe được về sự thờ ơ của anh đều sai hết. Nàng nhào khỏi cái giường trong đám tơ lụa và quàng cánh tay nàng quanh cổ anh và đặt miệng nàng chính xác lên miệng anh.
Anh ôm nàng thật chặt tới mức khiến xương sườn nàng suýt gãy. “Liana,” anh thì thầm bên cổ nàng.
Nàng dụi vào mái tóc anh và thêm nhiều ngọc lệ đong đầy trong đôi mắt. “Anh không quên em,” nàng thì thầm.
“Không bao giờ được như vậy nữa,” anh nói, rồi giọng anh thay đổi. “Anh không thể ở lại đây lâu hơn nữa. Đêm nay không trăng. Anh sẽ đến với em và chúng ta sẽ rời đây.”
“Bằng cách nào?” Nàng kéo người ra để nhìn anh. Dường như nàng đã quên mất ngay giây phút tiếp theo đó là anh đẹp đẽ đến nhường nào. Thậm chí dưới lớp bụi bặm bẩn thỉu hàng tuần trời, khuôn mặt anh vẫn –
“Nàng có đang nghe ta nói không đấy?”
“Rất rõ ràng ạ,” nàng đáp, dụi hông nàng vào người anh.
“Ngoan nào, và hãy nghe lời anh. Không được tin Jeanne Howard.”
“Nhưng chị ta đã giúp em. Chị ta đã cứu sống em. Em đang sốt cao và – ”
“Thề với anh đi,” Rogan kiên quyết. “Thề với anh là em sẽ không tin cô ta. Không kể lể với cô ta, không nói cho cô ta biết rằng anh đã ở đây. Cô ta đã phản bội gia đình anh một lần, và nếu cô ta phản bội anh lần nữa, anh sẽ không còn sống đâu. Anh không thể đánh bại lũ Howard một mình đơn độc như lúc này. Thề với anh đi.”
“Vâng ạ,” Liana thì thầm. “Em thề.”
Anh đặt tay lên đôi vai nàng, và trao cho nàng một cái nhìn thật lâu lần cuối. “Anh phải đi ngay, nhưng đêm nay anh sẽ tới với em. Hãy đợi anh, và chỉ lần này thôi, hãy đặt lòng trung thành của em vào anh.” Anh khẽ mỉm cười. “Và dọn sạch căn phòng này đi. Anh đã học được việc thích sự sạch sẽ rồi đấy.”
Anh hôn nàng mạnh mẽ và kiên quyết, rồi anh đi mất.
Phải mất một lúc lâu Liana dựa người lên cánh cửa. Chàng đã đến vì nàng. Chàng không hề say xỉn hay đi săn ưng trong khi nàng đang bị giam cầm. Thay vào đó, chàng đã mạo hiểm mạng sống của mình để xâm nhập vào lãnh địa nhà Howard một mình. Chàng không hề nói là chàng không muốn nàng.
Mơ màng, nàng bắt đầu nhặt nhạnh mọi thứ mà nàng vừa ném vào anh. Nàng không muốn Jeanne nhìn thấy động lộn xộn và thắc mắc.
Đêm nay, nàng nghĩ, chàng sẽ đến vì nàng đêm nay. Khi nàng bắt đầu bớt lãng mạn về việc anh đến với nàng và suy nghĩ thực tế hơn, nàng bắt đầu thấy sợ hãi. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu chàng bị bắt? Oliver Howard sẽ giết chết Rogan. Nàng ngồi phịch lên giường, hai tay đan chặt vào nhau, và nỗi sợ hãi bắt đầu vây bủa lấy cơ thể nàng khiến nàng cứng đờ người.
Khi mặt trời bắt đầu lặn, nỗi sợ hãi của Liana đã ngấm vào tận xương tủy nàng cho tới khi nàng thấy như thể nàng đang thấy bản thân từ một nơi xa xôi. Chậm chạp, nàng đứng dậy, cởi bỏ bộ đầm lụa Jeanne đã cho nàng mượn, và mặc vào bộ y phục nông dân mà nàng đã mặc khi bị bắt tới đây. Nàng mặc lại chiếc áo dài lụa trùm ra bên ngoài bộ đồ nông dân, rồi ngồi xuống chờ đợi.
Mọi múi cơ trên cơ thể nàng căng thẳng khi nàng ngồi đó và nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng kín. Nàng nghe thấy những tiếng động của lâu đài lắng dần khi những người lao động lên giường đi nghỉ. Một người hầu mang bữa khuya cho nàng để trên một cái khay và thắp một cây nến, nhưng Liana chẳng hề chạm vào thức ăn. Thay vì thế, nàng ngồi đợi cho tới khi màn đêm sẽ mang Rogan đến.
Khoảng nửa đêm, chầm chậm, cánh cửa mở ra và Liana đứng dậy, đôi mắt nàng mở to.
Jeanne bước vào trong phòng, đôi măt nàng ta hướng lên giường, rồi, giật mình, nàng ta nhìn thấy Liana. “Tôi nghĩ là cô đã ngủ rồi.”
“Có chuyện gì à?” Liana thì thầm.
“Tôi không biết nữa. Oliver rất giận dữ và anh ấy vẫn đang uống. Tôi nghe thấy…” Nàng ta nhìn Liana. Nàng ta không muốn nói điều mà nàng ta nghe thấy. Trong mọi lĩnh vực ngoại trừ một thứ chồng nàng là một người nhạy cảm, nhưng cứ dính đến nhà Peregrine là anh lại mất hết lý trí của sự đúng đắn, trung thực, nhạy bén. Ngày hôm nay nàng đã nghe Oliver nói rằng anh định giết Liana và quăng xác nàng ta cho Rogan. “Cô phải đi với tôi,”
Jeanne nói. “Tôi phải giấu cô đi.”
“Tôi không thể,” Liana nói. “Tôi phải đợi ở đây để -”
“Đợi cái gì?” Jeanne hỏi. “Hay là cô đợi ai à?”
“Chẳng ai cả,” Liana liến thoắng. “Không ai biết tôi ở đây, đúng không? Sao tôi có thể đợi chờ ai được chứ? Tôi chỉ đang ngồi đây, thế thôi.” Nàng ngậm miệng lại. Nàng không thể nói với Jeanne rằng Rogan sẽ đến với nàng. Jeanne có thể nói cho Oliver biết. Nhưng nếu nàng đi, làm sao Rogan có thể tìm thấy nàng đây?
“Căn phòng này đẹp quá,” Liana nói. “Tôi thích ở đây hơn là sang chỗ khác. Tôi không nghĩ tôi có thể chịu đựng được một căn phòng lạnh giá đâu.”
“Giờ không có thời gian để mà nghĩ tới sự xa xỉ đâu. Tôi đang lo lắng cho mạng sống của cô đấy. Nếu cô mong cho bản thân và cả đứa con được sống, hãy đi với tôi ngay.”
Liana biết nàng không có sự lựa chọn nào khác. Với trái tim nặng trĩu nàng đi theo Jeanne xuống cầu thang với ánh sáng của ngọn đuốc. Nàng đi theo nàng ta ra khỏi tháp, băng qua khu nội thành tối om, và cuối cùng bước xuống những bậc thang đá trong đường hầm dẫn tới một cái cổng tháp. Ở đây có những bao lớn chứa đầy hạt giống, chất đống cao tới tận trần. Một nơi mốc meo, ẩm thấp, tối tăm, cánh cửa sổ duy nhất heo hắt ánh sáng tít cao trên đầu nàng.
“Cô không định để tôi lại ở đây đấy chứ,” Liana thì thào.
“Đây là chỗ duy nhất tôi có thể tìm thấy mà sẽ không ai để ý tới. Chỗ hạt giống này sẽ không cần dùng đến cho tới tận mùa xuân, thế nên sẽ không có ai tới đây đâu. Toi đã để những cái chăn len ở đây, và có một cái bô vệ sinh để ở góc.”
“Ai sẽ dọn sạch nó vậy?” Liana hỏi. “Lão già dọn phòng cho tôi trông có vẻ đủ ngu ngốc đấy.”
“Không phải lúc này. Tôi sẽ trở lại vào tối mai. Tôi không tin tưởng ai ngoài chính mình.”
Nàng sợ hãi rằng khi Oliver thấy Liana biến mất, anh sẽ treo thưởng, và nếu anh làm thế, ai đó sẽ thích thú mà tìm ra cô ta. “Tôi rất tiếc. Một chỗ kinh khủng, nhưng lại là nơi an toàn duy nhất. Hãy cố ngủ đi một chút. Tôi sẽ tới vào ngày mai.”
Khi Jeanne đi rồi và chốt cánh cửa đằng sau nàng ta lại, tiếng động vang vọng quanh căn phòng đá lên tới tận trần. Một nơi hoàn toàn tăm tối và lạnh lẽo như thể chỉ có đá tảng thứ chưa bao giờ được cấp nhiệt. Liana lục lọi, vấp ngã trên những bao hạt giống để tìm mấy cái chăn Jeanne để lại. Khi nàng tìm thấy, nàng cố gắng làm một cái giường tạm bằng đống bao lổn nhổn, nhưng chẳng có cách nào khiến chúng dễ chịu hơn cả.
Cuối cùng, xếp đặt mấy cái bao dơ bẩn, cứng queo bên dưới nàng và hai cái chăn mỏng manh quanh người, nàng bắt đầu khóc. Đâu đó ngoài kia, Rogan yêu thương của nàng đang mạo hiểm mạng sống của chàng để tìm nàng. Nàng đã cầu nguyện rằng anh sẽ không làm gì ngu ngốc khi anh thấy là nàng đã biến mất. Nhưng thậm chí nếu anh giữ im lặng, anh cũng sẽ chẳng bao giờ tìm thấy nàng trong căn hầm này, không lính gác hay người hầu nào biết nàng giờ ở đâu. Chỉ có Jeanne Howard biết.
Jeanne không đến ngày hôm sau. Liana không có đồ ăn, không nước, không ánh sáng, không hơi ấm. Và khi ngày chuyển dần sang đêm, nàng không còn chút hy vọng nào.
Rogan đã đúng về Jeanne: Cô ta không đáng tin. Liana bắt đầu nhớ lại rằng Jeanne chính là người đã nói với nàng về việc Rogan không quan tâm tới việc nàng bị bắt giam. Là Jeanne khiến nàng tin vào sự phụ bạc của Rogan.
Jeanne đến vào đêm ngày thứ hai. Lặng lẽ, nàng ta mở cửa và bước vào căn hầm tối đen, lạnh lẽo. “Liana,” nàng ta gọi.
Liana quá kiệt sức và ngập tràn giận dữ để mà trả lời.
Vấp ngã trên đống bao hạt, Jeanne bắt đầu lần mò căn phòng, nghẹn thở khi chạm thấy Liana. “Tôi đem cho cô đồ ăn, nước và một cái chăn khác.” Nàng ta nâng váy lên và bắt đầu cởi cái bọc ra. Nàng ta giữ một cái bầu đựng nước lên môi Liana, và nàng uống thèm khát, rồi Jeanne dúi cho Liana món thịt bò, bánh mì và pho mát lạnh ngắt.
“Tôi không thể đến ngày hôm qua. Oliver nghi ngờ rằng tôi đã làm gì đó cho việc bỏ trốn của cô. Anh ấy đã khiến mọi người để mắt tới mọi người khác. Tôi thậm chí đã sợ hãi ngay chính những thị nữ của mình. Tôi phải giả ốm và yêu cầu mang đồ ăn lên phòng để có thể mang một ít cho cô.”
“Tôi phải tin là cô đã nhường bữa ăn của chính mình cho tôi à?” Liana hỏi, miệng nhồm nhoàm.
Nơi này tối đen và nàng không thể trông thấy gương mặt Jeanne, nhưng có một khoảng ngừng trước khi nàng ta nói. “Có chuyện đã xảy ra,” Jeanne nói. “Chuyện gì vậy?”
“Tôi không hiểu cô định nói gì. Tôi ở đây một mình giữa nơi băng giá này. Không ai đến và đi trong suốt hai ngày.”
“Và không nghi ngờ gì là mạng cô đã được cứu,” Jeanne quát. “Cô là vợ kẻ thù của chồng tôi, và tôi đã mạo hiểm biết bao khi giữ cho cô được khỏe mạnh và an toàn.”
“Mạo hiểm gì thế? Những lời dối trá của cô ư?” Liana ước gì nàng đã không nói thế.
“Những lời dối trá nào? Liana, chuyện gì xảy ra vậy? Cô nghe được gì à? Cô đã nghe thấy những gì à?”
“Chẳng gì cả,” Liana nói. “Tôi bị giam giữ suốt. Tôi còn có thể nghe được gì chứ.”
Jeanne bước xa khỏi nàng. Đôi mắt nàng ta bắt đầu quen dần với bóng tối và nàng ta có thể nhìn thấy bóng đen của những cái bao hạt và chỗ tối hơn là dáng của Liana. Nàng ta hít một hơi thật sâu và nhìn Liana. “Tôi đã quyết định nói với cô sự thật, tất cả sự thật.
Chồng tôi định giết cô. Đó là những gì tôi nghe thấy khi tôi đưa cô đi khỏi căn phòng đó.
Anh ấy không định lợi dụng cô. Anh ấy chưa bao giờ định bắt giữ cô, cô chỉ là xuất hiện ở đó, nói không quá, và anh ấy bắt cô chỉ do cơn bốc đồng. Anh ấy đã hy vọng buộc Rogan phải giao nộp Lâu đài Moray. Thứ mà anh ấy thực sự muốn là tước đoạt mọi thứ của nhà Peregrine.” Có sự cay đắng trong giọng nàng.
Jeanne tiếp. “Tôi không biết phải làm gì với cô bây giờ. Tôi không không thể tin ai. Oliver đã đe dọa sẽ giết bất cứ kẻ nào bị trông thấy là giúp cô. Anh ấy biết cô vẫn còn trong lâu đài, vì từ khi anh ấy bắt cô, anh ấy đã bắt đám lính canh nhìn kỹ mặt mọi nông dân ra vào trong thành. Lính của anh ấy thậm chí còn chốt canh ở khu rừng bên ngoài thành.”
Jeanne ngừng lại. “Rogan chết giẫm! Tại sao anh ấy không cố cứu cô chứ? Tôi không bao giờ nghĩ rằng anh ta lại nhẫn tâm để một người của mình chết mòn chết mỏi.”
“Chàng không thế!” Liana nói, rồi cắn chặt lưỡi.
“Co có biết chuyện gì đó.” Jeanne chộp lấy vai Liana. “Hãy giúp tôi cứu mạng cô. Chỉ không lâu nữa thôi lính của Oliver sẽ soát xét căn hầm này. Tôi không thể cứu cô nếu cô bị tìm thấy.”
Liana từ chối nói chuyện. Rogan đã bắt nàng thề không được tin Jeanne, và nàng sẽ giữ lời.
“Được rồi,” Jeanne mệt mỏi nói. “Cứ theo cô đi. Tôi sẽ làm những gì tốt nhất có thể để đưa cô ra khỏi đây càng nhanh càng tốt. Cô bơi được không?”
“Không,” Liana đáp.
Jeanne thở dài. “Tôi sẽ làm hết sức mình,” nàng ta thì thầm, rồi trượt ra ngoài cánh cửa.
Liana dành nốt đêm còn lại trên đống bao hạt giống. Nàng không thể nói cho Jeanne rằng Rogan vẫn đang ở quanh đây và rằng chàng sẽ giúp nàng trốn thoát. Nếu nàng nói với Jeanne vỏ bọc của Rogan, Jeanne có thể sẽ nói với Oliver.
Mặt khác, lỡ như Jeanne nói sự thật thì sao? Rằng chỉ còn là vấn đề thời gian cho tới khi nàng bị phát giác. Và nếu họ bắt được nàng, liệu Rogan sẽ đứng một bên trong cái vỏ bọc què quặt của chàng và lặng lẽ chứng kiến nàng rơi vào chỗ chết ư? Không, Rogan sẽ không để yên đâu và Oliver Howard sẽ bắt được cả hai người bọn họ.
Sáng ra, Liana nghe thấy tiếng động vọng đến từ vết nứt trên bức tường. Mất một lúc, vì nàng phải dùng sức để vần cái bao hạt giống nặng tới cả trăm pound để tạo thành cái tháp mà nàng có thể trèo lên trên. Đứng cao lên thế, nàng có thể nhìn thấy qua đoạn cuối của vết nứt dài.
Sân lâu đài nhốn nháo cả lên, đàn ông và đàn bà đi lại và la hét, những cánh cửa bị mở toang hoắc, lũ ngựa bị dẫn ra khỏi chuống, những cái xe kéo chất đầy hàng hóa đang bị dỡ ra. Nàng biết bọn họ đang tìm kiếm nàng.
Khi nàng cố rướn cao trên đầu ngón chân để nhìn ra ngoài, góc xa kia nàng thấy một lão ăn mày, cái bướu to trên lưng, một cái chân lê lết phía sau. “Rogan,” Liana thì thầm, và nhìn chăm chú lão già với tất cả sự mãnh liệt, khẩn khoản của nàng kêu gọi lão. Như thể lão nhận được thông điệp của nàng, lão chậm chạp tiến về phía nàng.
Trái tim nàng giật thót khi thấy anh đang lê lết lại gần. Cánh cửa sổ không quá xa phía trên mặt sân ngoài, và nếu anh đến đủ gần, nàng có thể gọi anh. Khi anh tới gần hơn nữa, nàng nín thở. Nàng mở miệng định gọi anh.
“Này! Tên kia!” một gã lính Howard quát Rogan. “Ngươi có đôi tay khỏe đấy. Đánh cái xe này ra khỏi đây.”
Nước mắt đong đầy trong mắt Liana khi nàng thấy Rogan vụng về nhấc người lên chỗ ghế lái và đánh cái xe ra xa. Nàng ngồi thụp xuống trên đống bao hạt giống và bắt đầu khóc. Những gì Jeanne nói với nàng là sự thật. Oliver Howard đang cho người lùng sục khắp nơi để kiếm nàng, và nếu không phải hôm nay, thì ngày mai hắn cũng sẽ tìm thấy nàng.
Một giọng nói vang lên trong đầu nàng bảo rằng nàng phải tin tưởng Jeanne, rằng cơ hội sống sót duy nhất của nàng là nói cho Jeanne biết là Rogan đang ở gần đây và rằng anh có một kế hoạch trốn chạy. Nếu nàng không tin Jeanne, nàng chắc sẽ chết. Nếu nàng tin cô ta, có một khả năng là cả nàng và Rogan có thể sống sót.
Khi Jeanne đến đêm đó, đầu Liana căng thẳng phát đau vì sự do dự của chính nàng.
“Tôi đã thu xếp vài chuyện,” Jeanne nói. “Nó là điều tốt nhất tôi có thể làm, nhưng tôi không biết liệu nó có hiệu quả không. Tôi không dám tin bất kỳ gã lính nào của chồng tôi. Tôi sợ rằng một trong số thị nữ của mình đã nói với chồng tôi mọi việc. Hãy đi với tôi ngay. Không còn thời gian nữa đâu.”
“Rogan đang ở đây,” Liana thốt lên.
“Ở đây ư? Trong căn phòng này ư?” Giọng Jeanne ngập tràn nỗi sợ.
“Không. Anh ấy đang ở trong nội thành. Anh ấy đã đến chỗ tôi lúc còn ở căn phòng trong tòa tháp. Anh ấy nói có một kế hoạch và định đưa tôi thoát khỏi đây vào cái đêm cô mang tôi tới đây.”
“Anh ấy ở đâu rồi? Nhanh lên! Mọi người đang đợi để giúp cô, và chúng tôi cực kỳ cần sự giúp đỡ của chồng cô.”
Liana bấu chặt những ngón tay của nàng vào cánh tay của Jeanne. “Nếu cô phản bội chúng tôi, tôi thề trước Chúa rằng tôi sẽ ám cô suốt đời.”
Jeanne làm dấu thánh. “Nếu cô bị bắt, thì đó là vì cô đã lãng phí quá nhiều thời gian để mà đe dọa tôi. Anh ấy đâu rồi?”
Liana mô tả vỏ bọc hóa trang của Rogan.
“Tôi đã trông thấy anh ấy. Anh ấy hẳn quan tâm tới cô lắm mới mạo hiểm một mình tới đây như vậy. Đợi ở đây, tôi sẽ quay lại.”
Liana ngồi huỵch xuống một cái bao tải hạt giống. Giờ là lúc nàng biết liệu nàng có quyết định đúng hay không. Nếu nàng quyết định sai, nàng coi như đã chết.
Tác giả :
Jude Deveraux