The Smile!
Chương 61
“ Chị ấy không sao rồi.” Hoàng Thiên Vũ đứng trước giường bệnh của Hoàng Thiên An, nhìn Vũ Linh Nhi cả người đang run rẩy, khẽ trấn an.
Vũ Linh Nhi không để ý đến lời cậu nói nhìn chằm chằm vào Hoàng Thiên An. Hai con mắt trừ bỏ vẻ sợ hãi thì chính là bi thương. Cái ánh mắt trống rỗng đã không còn nữa. Cả cơ thể cô lạnh toát đến dọa người, đôi môi không ngừng lẩm bẩm gì đó.
Hoàng Thiên An nằm trên giường bệnh, đầu còn bị quấn một lớp vải trắng, sắc mặt xanh xao đến dọa người. Lúc nãy tai nạn làm cậu sợ gần chết cũng may là Hoàng Thiên An không bị nặng, đầu chỉ bị va đập nhẹ, chân bó bột vài tháng là khỏi. Nhưng… người làm cậu lo lắng hơn bây giờ lại là Vũ Linh Nhi.
Hoàng Thiên Vũ nhìn cô còn đang run cầm cập ngồi trên ghế sofa đằng kia, đôi lông mày nhíu chặt lại. Cậu từ nghĩ một ngày nào đó Vũ Linh Nhi sẽ khỏi bệnh nhưng không ngờ lại là lúc này. Từ khi nào mà mọi chuyện lại trở nên như vậy, từ lúc nào mà cậu không còn kiểm soát được nó nữa. Vũ Linh Nhi bây giờ so với trước đây liệu có khác gì nhau?
Sự việc 9 năm trước, kể cả chị hai và Vũ Linh Nhi nữa. Cậu rốt cuộc thì phải làm thế nào?
Không hiểu tại sao từ khi gặp Vũ Linh Nhi, số lần cậu tự hỏi mình phải làm thế nào ngày càng nhiều. Trước đây, cậu không bao giờ lo lắng về bất cứ việc gì. Nhưng giờ đây cậu càng ngày càng trở nên hoang mang, cậu không biết mình phải làm gì nữa. Giống như việc đi bộ giữa một con đường đầy sương mù. Cậu không thể xác định phương hướng, không thể tiến lên, cũng không thể dừng lại.
“ Anh hai…” Vũ Linh Nhi đôi mắt ngập nước, hai bàn tay nắm chặt, miệng vẫn liên tục lẩm bẩm, lặp đi lặp lại câu nói đó.
Cậu cảm thấy trong lòng nổi lên một trận chua xót, cậm thật sự muốn ôm Vũ Linh Nhi vào lòng, muốn an ủi cô, muốn nắm chặt lấy tay cô, muốn truyền hơi ấm của mình sang cho cô. Thậm chí, cậu còn từng nghĩ cả đời bảo vệ cô.
Đột nhiên, mí mắt Hoàng Thiên An hơi giật giật.
“ Chị! Chị tỉnh lại rồi!” Hoàng Thiên Vũ nắm lấy bàn tay Hoàng Thiên An, nui mừng nói.
Vũ Linh Nhi hơi giật mình, đôi mắt vẫn nhìn chăm chăm về người đang nằm trên giường bệnh kia. Hoàng Thiên An từ từ mở mắt.
Tiếp xúc đột ngột với ánh sáng khiến cô đột nhiên cảm thấy chói mắt. Phải một lúc sao cô mới nhìn rõ mọi vật. Hoàng Thiên Vũ vẫn nắm chặt lấy tay cô.
“ Tiểu Vũ?” Hoàng Thiên nhìn cậu, nhỏ giọng nói.
“ Em ở đây mà. Không sao đâu.” Cậu gật gật đầu với Hoàng Thiên An.
Vũ Linh Nhi thấy cô gái kia đã tỉnh nhưng cả người cô lại trở nên cứng đờ. Cô… không biết phải đối diện với chuyện này như thế nào. Cô ngồi yên bất động tại chỗ, ánh mắt không còn nhìn về phía Hoàng Thiên An nữa. Người đã cứu cô, là cô gái đó.
“ Tiểu Vũ… Linh… Linh Nhi đâu?…” Hoàng Thiên An đột nhiên nhớ ra, đôi lông mày ngay lập tức nhíu lại. Cô dùng chút sức lực duy nhất của mình nắm lấy bàn tay Hoàng Thiên Vũ. Cô nhớ… cô nhớ lúc đó có ôtô lao đến. Rồi… sau đó… Không biết Vũ Linh Nhi có bị thương không.
“ Chị đừng lo, cậu ấy không sao.” Hoàng Thiên Vũ vỗ vỗ bàn tay Hoàng Thiên An đang nắm chặt lấy tay cậu, nhìn sang chỗ Vũ Linh Nhi đang ngồi. “ Cậu ấy ở kia kìa.”
“ Ừ. Không sao thì tốt rồi.” Hoàng Thiên An tận mắt nhìn thấy Vũ Linh Nhi không bị thương mới yên tâm, buông tay Hoàng Thiên Vũ ra.
Vũ Linh Nhi ngẩng đầu lên nhìn Hoàng Thiên An. Hoàng Thiên An yếu ớt cười với cô, một nụ cười ấm áp mà có lẽ cả đời cô cũng không thể quên được.
“ Chị cứ nghỉ ngơi đi.” Hoàng Thiên Vũ đắp lại chăn cho Hoàng Thiên An.
“ Chị biết rồi. Chị không sao đâu. Chị là bác sĩ mà.” Hoàng Thiên An khẽ cười.
“ Chị có biết là chị làm em lo chết không?”
“ Cạch!”
***
Trần Hà Duy đứng ngoài phòng bệnh. Qua khe hở của cánh cửa được khép hờ, hắn nhìn thấy Vũ Linh Nhi. Cô gái đó cả người run rẩy, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt sưng đỏ ngập đầy bi thương.
Hắn ta không hiểu sao mình lại tới đây, chỉ là đột nhiên muốn tới nhìn cô gái này. Đôi mắt dài màu nâu đậm nhìn chăm chú vào Vũ Linh Nhi, cô gái này đột nhiên lại thu hút hắn tới kỳ lạ. Bình thường, hắn khinh thường, hắn chán ghét cô gái đó nhưng từ khi nhìn thấy vẻ mặt đó hắn lại có một cảm giác khác. Cái thú vị ban đầu trong hắn dường như có chút thay đổi.
Khó hiểu!
Hắn hai tay đút túi quần, quay người rời khỏi.
“ Ba! Ba ăn chút trái cây đi.”
Đột nhiên có một giọng nói từ phòng bệnh nào đó phát. Hắn ta đột nhiên dừng lại cước bộ, giọng nói này…
Bên trong phòng bệnh số 203, một người phụ nữ mặc chiếc váy màu tím than đang ngồi trên ghế gần giường gọt hoa quả.
Trên giường, có một ông lão. Ông ta, không ai khác chính là Trần Hữu Hà.
“ Bà ta?” Trần Hà Duy nhíu mày, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
Người đàn bà đó chính là người đàn bà mặc bộ đồ đỏ lần trước. Nói thẳng ra, bà ta là người vợ hiện tại của Trần Qúy Dương.
“ Hóa ra là nằm ở bệnh việc này. Vẫn còn chưa chết.” Trần Hà Duy khẽ nhếch môi cười lạnh một tiếng. Hắn ta lại nhìn sang người đàn bà đang bưng trà rót nước tươi cười với lão kia cứ một tiếng lại gọi “ba”. Hắn chỉ có hai chữ để hình dung: Giả tạo.
Thử hỏi nếu không phải tại cái gia tài kếch xù mà lão già đó cố chết vẫn giữ khư khư kia thì làm gì có chuyện bà ta lại đối xử tốt với một người sắp chết như thế. Nếu không phải vì đống tài sản kia, thậm chí Trần Qúy Dương cũng đã sớm trở mặt rồi, còn bà ta sống chết của Trần Hữu Hà cũng không thèm quan tâm chứ đừng nói là đến thăm.
Nhưng bà ta cũng thật ngu ngốc, bà ta nghĩ Trần Hữu Hà không biết mục đích thật sự của bà ta sao? Nếu đến ngay cả việc đơn giản như vậy là cũng bị lừa thì ông ta cũng đã không thể sống được trong cái thế giới hắc đạo đến tận bây giờ. Bà ta làm những điều đó chỉ phí công mà thôi, cuối cũng vẫn là trắng tay.
Trần Hà Duy hắn thật sự muốn xem, vở kịch này rồi sẽ đi đến đâu.
***
“ Chị biết rồi. Chị không sao đâu. Chị là bác sĩ mà.”
“ Chị có biết là chị làm em lo chết không?”
“ Cạch!”
Cánh cửa phòng bệnh đột nhiên bật mở, một người đàn ông mặc đồ bác sĩ bước vào.
“ Ai là người nhà của bệnh nhân Hoàng Thiên An?”
“ Là tôi.” Hoàng Thiên Vũ lên tiếng.
“ Cậu theo tôi sang phòng bên một chút.”
“ Chị không sao đâu, cứ đi đi.” Hoàng Thiên An lắc lắc đầu nói.
“ Được rồi.” Cậu gật đầu với Hoàng Thiên An, rồi quay sang phía Vũ Linh Nhi. “Linh Nhi. Cậu ở đây nhé. Tôi sẽ quay lại ngay.”
“ Cạch!”
Cửa phòng đóng lại. Bên trong chỉ còn lại hai người. Cả hai người họ đều đồng loạt duy trì trạng thái trầm mặc, không ai lên tiếng.
***
“ Bác sĩ. Chị tôi không sao chứ?” Hoàng Thiên Vũ đi đằng sau vị bác sĩ kia, không kìm nổi lo lắng mà hỏi.
“ Không sao. Cậu đừng lo. Tôi chỉ mời cậu sang để lấy một số thuốc cần thiết thôi.”
“ Vậy là tôi yên tâm rồi.” Hoàng Thiên Vũ thở phào một hơi, cậu cứ sợ sau tai nạ sẽ để lại di chứng gì đó. Cũng may lúc đấy chiếc xe tải kia phanh kịp nếu không đã đâm trúng người rồi.
“ Chỉ cần ở việc tĩnh dưỡng vài tháng là khỏi hoàn toàn rồi.”
“ Cảm ơn bác sĩ.”
“ Cậu đừng nói thế. Đây là việc của tôi mà.”
Hoàng Thiên Vũ trong lòng thầm cảm thấy may mắn, ít nhất thì mọi việc cũng đã tạm ổn thỏa. Đột nhiên, cậu nhìn thấy một dáng người đang đi xuống cầu thang. Người đó… hình như chính là hắn ta. Cậu hơi nhíu mày, chân đang đi cũng dừng lại. Cậu muốn cố nhìn rõ xem kia có phải là hắn không, nhưng người đó đã biến mất sau dãy cầu thang.
“ Cậu còn đứng đó làm gì, còn không vào đây.” Tiếng ông bác sĩ ở đằng trước cậu truyền tới.
“ Tôi biết rồi.”
(hết chap 61)
Vũ Linh Nhi không để ý đến lời cậu nói nhìn chằm chằm vào Hoàng Thiên An. Hai con mắt trừ bỏ vẻ sợ hãi thì chính là bi thương. Cái ánh mắt trống rỗng đã không còn nữa. Cả cơ thể cô lạnh toát đến dọa người, đôi môi không ngừng lẩm bẩm gì đó.
Hoàng Thiên An nằm trên giường bệnh, đầu còn bị quấn một lớp vải trắng, sắc mặt xanh xao đến dọa người. Lúc nãy tai nạn làm cậu sợ gần chết cũng may là Hoàng Thiên An không bị nặng, đầu chỉ bị va đập nhẹ, chân bó bột vài tháng là khỏi. Nhưng… người làm cậu lo lắng hơn bây giờ lại là Vũ Linh Nhi.
Hoàng Thiên Vũ nhìn cô còn đang run cầm cập ngồi trên ghế sofa đằng kia, đôi lông mày nhíu chặt lại. Cậu từ nghĩ một ngày nào đó Vũ Linh Nhi sẽ khỏi bệnh nhưng không ngờ lại là lúc này. Từ khi nào mà mọi chuyện lại trở nên như vậy, từ lúc nào mà cậu không còn kiểm soát được nó nữa. Vũ Linh Nhi bây giờ so với trước đây liệu có khác gì nhau?
Sự việc 9 năm trước, kể cả chị hai và Vũ Linh Nhi nữa. Cậu rốt cuộc thì phải làm thế nào?
Không hiểu tại sao từ khi gặp Vũ Linh Nhi, số lần cậu tự hỏi mình phải làm thế nào ngày càng nhiều. Trước đây, cậu không bao giờ lo lắng về bất cứ việc gì. Nhưng giờ đây cậu càng ngày càng trở nên hoang mang, cậu không biết mình phải làm gì nữa. Giống như việc đi bộ giữa một con đường đầy sương mù. Cậu không thể xác định phương hướng, không thể tiến lên, cũng không thể dừng lại.
“ Anh hai…” Vũ Linh Nhi đôi mắt ngập nước, hai bàn tay nắm chặt, miệng vẫn liên tục lẩm bẩm, lặp đi lặp lại câu nói đó.
Cậu cảm thấy trong lòng nổi lên một trận chua xót, cậm thật sự muốn ôm Vũ Linh Nhi vào lòng, muốn an ủi cô, muốn nắm chặt lấy tay cô, muốn truyền hơi ấm của mình sang cho cô. Thậm chí, cậu còn từng nghĩ cả đời bảo vệ cô.
Đột nhiên, mí mắt Hoàng Thiên An hơi giật giật.
“ Chị! Chị tỉnh lại rồi!” Hoàng Thiên Vũ nắm lấy bàn tay Hoàng Thiên An, nui mừng nói.
Vũ Linh Nhi hơi giật mình, đôi mắt vẫn nhìn chăm chăm về người đang nằm trên giường bệnh kia. Hoàng Thiên An từ từ mở mắt.
Tiếp xúc đột ngột với ánh sáng khiến cô đột nhiên cảm thấy chói mắt. Phải một lúc sao cô mới nhìn rõ mọi vật. Hoàng Thiên Vũ vẫn nắm chặt lấy tay cô.
“ Tiểu Vũ?” Hoàng Thiên nhìn cậu, nhỏ giọng nói.
“ Em ở đây mà. Không sao đâu.” Cậu gật gật đầu với Hoàng Thiên An.
Vũ Linh Nhi thấy cô gái kia đã tỉnh nhưng cả người cô lại trở nên cứng đờ. Cô… không biết phải đối diện với chuyện này như thế nào. Cô ngồi yên bất động tại chỗ, ánh mắt không còn nhìn về phía Hoàng Thiên An nữa. Người đã cứu cô, là cô gái đó.
“ Tiểu Vũ… Linh… Linh Nhi đâu?…” Hoàng Thiên An đột nhiên nhớ ra, đôi lông mày ngay lập tức nhíu lại. Cô dùng chút sức lực duy nhất của mình nắm lấy bàn tay Hoàng Thiên Vũ. Cô nhớ… cô nhớ lúc đó có ôtô lao đến. Rồi… sau đó… Không biết Vũ Linh Nhi có bị thương không.
“ Chị đừng lo, cậu ấy không sao.” Hoàng Thiên Vũ vỗ vỗ bàn tay Hoàng Thiên An đang nắm chặt lấy tay cậu, nhìn sang chỗ Vũ Linh Nhi đang ngồi. “ Cậu ấy ở kia kìa.”
“ Ừ. Không sao thì tốt rồi.” Hoàng Thiên An tận mắt nhìn thấy Vũ Linh Nhi không bị thương mới yên tâm, buông tay Hoàng Thiên Vũ ra.
Vũ Linh Nhi ngẩng đầu lên nhìn Hoàng Thiên An. Hoàng Thiên An yếu ớt cười với cô, một nụ cười ấm áp mà có lẽ cả đời cô cũng không thể quên được.
“ Chị cứ nghỉ ngơi đi.” Hoàng Thiên Vũ đắp lại chăn cho Hoàng Thiên An.
“ Chị biết rồi. Chị không sao đâu. Chị là bác sĩ mà.” Hoàng Thiên An khẽ cười.
“ Chị có biết là chị làm em lo chết không?”
“ Cạch!”
***
Trần Hà Duy đứng ngoài phòng bệnh. Qua khe hở của cánh cửa được khép hờ, hắn nhìn thấy Vũ Linh Nhi. Cô gái đó cả người run rẩy, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt sưng đỏ ngập đầy bi thương.
Hắn ta không hiểu sao mình lại tới đây, chỉ là đột nhiên muốn tới nhìn cô gái này. Đôi mắt dài màu nâu đậm nhìn chăm chú vào Vũ Linh Nhi, cô gái này đột nhiên lại thu hút hắn tới kỳ lạ. Bình thường, hắn khinh thường, hắn chán ghét cô gái đó nhưng từ khi nhìn thấy vẻ mặt đó hắn lại có một cảm giác khác. Cái thú vị ban đầu trong hắn dường như có chút thay đổi.
Khó hiểu!
Hắn hai tay đút túi quần, quay người rời khỏi.
“ Ba! Ba ăn chút trái cây đi.”
Đột nhiên có một giọng nói từ phòng bệnh nào đó phát. Hắn ta đột nhiên dừng lại cước bộ, giọng nói này…
Bên trong phòng bệnh số 203, một người phụ nữ mặc chiếc váy màu tím than đang ngồi trên ghế gần giường gọt hoa quả.
Trên giường, có một ông lão. Ông ta, không ai khác chính là Trần Hữu Hà.
“ Bà ta?” Trần Hà Duy nhíu mày, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
Người đàn bà đó chính là người đàn bà mặc bộ đồ đỏ lần trước. Nói thẳng ra, bà ta là người vợ hiện tại của Trần Qúy Dương.
“ Hóa ra là nằm ở bệnh việc này. Vẫn còn chưa chết.” Trần Hà Duy khẽ nhếch môi cười lạnh một tiếng. Hắn ta lại nhìn sang người đàn bà đang bưng trà rót nước tươi cười với lão kia cứ một tiếng lại gọi “ba”. Hắn chỉ có hai chữ để hình dung: Giả tạo.
Thử hỏi nếu không phải tại cái gia tài kếch xù mà lão già đó cố chết vẫn giữ khư khư kia thì làm gì có chuyện bà ta lại đối xử tốt với một người sắp chết như thế. Nếu không phải vì đống tài sản kia, thậm chí Trần Qúy Dương cũng đã sớm trở mặt rồi, còn bà ta sống chết của Trần Hữu Hà cũng không thèm quan tâm chứ đừng nói là đến thăm.
Nhưng bà ta cũng thật ngu ngốc, bà ta nghĩ Trần Hữu Hà không biết mục đích thật sự của bà ta sao? Nếu đến ngay cả việc đơn giản như vậy là cũng bị lừa thì ông ta cũng đã không thể sống được trong cái thế giới hắc đạo đến tận bây giờ. Bà ta làm những điều đó chỉ phí công mà thôi, cuối cũng vẫn là trắng tay.
Trần Hà Duy hắn thật sự muốn xem, vở kịch này rồi sẽ đi đến đâu.
***
“ Chị biết rồi. Chị không sao đâu. Chị là bác sĩ mà.”
“ Chị có biết là chị làm em lo chết không?”
“ Cạch!”
Cánh cửa phòng bệnh đột nhiên bật mở, một người đàn ông mặc đồ bác sĩ bước vào.
“ Ai là người nhà của bệnh nhân Hoàng Thiên An?”
“ Là tôi.” Hoàng Thiên Vũ lên tiếng.
“ Cậu theo tôi sang phòng bên một chút.”
“ Chị không sao đâu, cứ đi đi.” Hoàng Thiên An lắc lắc đầu nói.
“ Được rồi.” Cậu gật đầu với Hoàng Thiên An, rồi quay sang phía Vũ Linh Nhi. “Linh Nhi. Cậu ở đây nhé. Tôi sẽ quay lại ngay.”
“ Cạch!”
Cửa phòng đóng lại. Bên trong chỉ còn lại hai người. Cả hai người họ đều đồng loạt duy trì trạng thái trầm mặc, không ai lên tiếng.
***
“ Bác sĩ. Chị tôi không sao chứ?” Hoàng Thiên Vũ đi đằng sau vị bác sĩ kia, không kìm nổi lo lắng mà hỏi.
“ Không sao. Cậu đừng lo. Tôi chỉ mời cậu sang để lấy một số thuốc cần thiết thôi.”
“ Vậy là tôi yên tâm rồi.” Hoàng Thiên Vũ thở phào một hơi, cậu cứ sợ sau tai nạ sẽ để lại di chứng gì đó. Cũng may lúc đấy chiếc xe tải kia phanh kịp nếu không đã đâm trúng người rồi.
“ Chỉ cần ở việc tĩnh dưỡng vài tháng là khỏi hoàn toàn rồi.”
“ Cảm ơn bác sĩ.”
“ Cậu đừng nói thế. Đây là việc của tôi mà.”
Hoàng Thiên Vũ trong lòng thầm cảm thấy may mắn, ít nhất thì mọi việc cũng đã tạm ổn thỏa. Đột nhiên, cậu nhìn thấy một dáng người đang đi xuống cầu thang. Người đó… hình như chính là hắn ta. Cậu hơi nhíu mày, chân đang đi cũng dừng lại. Cậu muốn cố nhìn rõ xem kia có phải là hắn không, nhưng người đó đã biến mất sau dãy cầu thang.
“ Cậu còn đứng đó làm gì, còn không vào đây.” Tiếng ông bác sĩ ở đằng trước cậu truyền tới.
“ Tôi biết rồi.”
(hết chap 61)
Tác giả :
Han