The Smile!
Chương 57
“ Bác tìm cháu có việc gì không?” Hà Vi Băng ngồi trên ghế sofa, ngước nhìn lên người đàn ông đang ngồi trên bàn làm việc đằng kia.
Bình thường người này gọi cô lên đây chỉ để giáo huấn mấy cái việc vô tổ chức của cô. Nhưng lần này, có vẻ không giống. Đặc biệt là sự nghiêm túc và lo âu trên nét mặt người kia khiến cô cảm thấy lần này nhất định là có chuyện.
“ Thật ra… bác cũng hết cách rồi.” Người đàn ông kia nhíu mày, xoa xoa hai thái dương đang đau nhức kia, vẻ mặt nhuốm đầy mệt mỏi.
“ Bác! Có chuyện gì?”
“ Bác xin lỗi.”
***
Căn phòng này không rộng lắm nhưn lại khá tối. Chỉ có mấy cái đèn trên tường tỏa ra thứ ánh sáng mật mờ yếu ớt nhưng cũng không đủ để thắp sáng cả phòng. Ở ngay chính giữa có đặt một bàn lớn được, phía trên còn bày đủ thứ cốc rồi đến rượu. Những chai rượu trống không bị vứt lăn lúc dưới đất. Trên chiếc sofa màu đỏ đun đặt gần đó, Trần Hà Duy tựa như một con hổ lười biếng ngồi uống rượu.
Phòng này cách âm rất tốt, ngoài những tiếng ly cốc chạm vào nhau thì hoàn toàn không nghe thấy bất cứ âm thanh nào khác.
Vũ Linh Nhi ngồi ở ghế bên kia, hai bàn tay đặt nơi đầu gối hơi nắm chặt, đầu cũng cúi thấp xuống đến không thể thấp hơn. Cô không thích nơi này, hơn hết cô lại rất sợ con người kia. Hắn luôn khiến cô sợ hãi, giống như bị bao lấy bởi một thế lực vô hình, nhiều lúc nó làm cô không thể thở được.
Hắn ta khiến cô có cảm giác đáng sợ, hắn ta tàn bạo, ngang ngược, độc ác. Nhưng… không hiểu sao có lúc cô lại cảm thấy hắn thật cô đơn, cũng thật yếu ớt… giống như cô.
Trần Hà Duy ngồi dựa lưng vào ghế, đôi tay cầm lên cốc rượu bằng thủy tinh khẽ lắc vài cái. Chất lỏng màu đỏ sóng sánh bên trong cốc liền một hơi bị hắn ta uống cạn. Trong đôi mắt dài lạnh lẽo như còn vương vấn lại một chút màu đỏ của rượu.
“ Cạch!”
Trần Hà Duy đặt cốc rược xuống bàn, cầm lấy chai rượu đã bị uống hơn phân nửa tự rót thêm cho mình một cốc, lại nhìn đến cái cốc trống không ở bên kia. Hắn ta khẽ ngẩng đầu lên nhìn con người tưởng chừng như vô hình kia, đôi mắt trở nên nhập nhòe không rõ hẳn là hắn ta đã say.
“ Uống đi.” Hắn rót thêm một cốc rượu nữa, chất lỏng màu đỏ trong cốc khiến cho hắn dường như không còn tỉnh táo được nữa, đôi mắt luôn lạnh lùng giờ lại ẩn chứa một tia cô đơn.
Vũ Linh Nhi ngước mắt lên nhìn hắn, đôi mắt màu nâu khói vô tình chạm phải ánh mắt hắn, cái ánh mắt lạnh lùng lại, yếu ớt lại có chút si mê ấy khiến cô như bị hút vào.
Hắn nhìn cô cũng không rõ nhưng đặc biệt lại nhìn được đôi mắt trống rỗng khiến hắn cảm thấy khó chịu kia nhưng cũng như cuốn hắn vào một vực sâu không lối thoát, tối om.
Hai người cứ như thế duy trì tình trạng hiện tại cho đến khi có một người phá vỡ nó.
“ Nhảm nhí.” Trần Hà Duy khẽ nhếch môi cười lạnh một tiếng, cầm cốc rược của mình một hơi uống cạn.
Vũ Linh Nhi ngồi bất động, ánh nhìn rời khỏi người hắn lại hướng đến một nơi nào đó không rõ.
“ Tôi bảo cô uống đi!” Đột nhiên Trần Hà Duy gào to lên, giống như một con thú lớn mất kiểm soát. Hắn cả người nhoài ra phía trước, hai tay chống lên bàn, dí sát mặt mình vào mặt Vũ Linh Nhi.
Vũ Linh Nhi khẽ giật mình, theo bản năng lùi người ra phía sau, dựa sát vào ghế sofa. Trần Hà Duy đôi mắt đã nhuốm một màu đỏ, hơi thở mang đầy mùi rượu phả lên mặt Vũ Linh Nhi.
Vũ Linh Nhi cảm nhận được mùi rượu nồng nặc quang người mình liền cảm thấy khó chịu, cô khẽ nhíu mày.
“ Uống!!” Trần Hà Duy cầm lên một cốc rượu đưa đến bên miệng cô, hắn ta thật sự say rồi, hoàn toàn đã mất kiểm soát.
Vũ Linh Nhi khuôn mặt trở nên trắng bệch, nhất quyết cũng không chịu uống.
Trần Hà Duy nhíu mày, đôi mắt dài lạnh lẽo lạnh ánh lên toàn bộ bi thương. Hắn khẽ nhếch môi cười như tự diễu chính bản thân mình.
“ Đến cả người như cô mà cũng chán ghét tôi. Nực cười.” Cái giọng trầm thấp nồng nặc mùi rượu vang vọng trong không trung.
Rượu trong cốc hắn đang cầm trên tay đều bị đổ lên người Vũ Linh Nhi, dòng chất lỏng màu đỏ dính bết vào tóc cô chảy dài trên khuôn mặt xinh đẹp, nhuốm đỏ cả bộ đồng phục trên người cô. Giống như màu máu, đỏ tươi đến chói mắt.
“ Choang!” Cái cốc trống không bị hắn vứt thẳng xuống sàn nhà, vỡ tan. Từng mảnh vụn còn đọng lại chút rượu bắn tung tóe.
Trần Hà Duy lắc lắc đầu mấy cái, đầu hắn cứ ong lên, đôi mắt dần trở nên nhòe đi. Cái môi đỏ mọng trước mặt kia lại thực mê người hấp dẫn hắn. Từng giọt rượu chảy xuống thấm vào môi khiến nó như càng trở nên đỏ hơi.
Hắn dường như mất đi lý trí, chỉ còn lại bản năng đang vùng vẫy. Hắn không tự chủ được cúi đầu hôn lên đôi môi kia, một xúc cảm mềm mại, ướt át lại có lẫn mùi rượu tràn vào trong miệng hắn. Giống như một liều thuốc gây nghiện, nó khiến hắn không thể nào dừng được.
Vũ Linh Nhi khẽ rùng mình, đôi mắt mở to nhìn con người gần trong gang tấc này Trong miệng cảm nhận rõ ràng được vị cay nóng và đắng chát của rượu, ngoài ra còn có chút ngọt không biết từ đâu sinh ra. Đôi lông mày hắn nhíu lại, cặp mắt dài lại hơi trùng xuống. Cô nhìn được đôi mắt màu nâu đậm ấy phảng phất lên toàn bộ đau thương.
Đôi mắt nâu khói vô hồn nhất thời ánh lên một tia rung động.
Trần Hà Duy nhìn lên đôi mắt kia, hắn dường như lại tỉnh táo lên một chút. Ngay lập tức hắn rời khỏi môi Vũ Linh Nhi. Xúc cảm mềm mại vẫn còn vương trên đầu môi hắn, như rằng chứng thực chuyện vừa rồi là thật. Có lẽ là do hắn say rồi, hắn uống quá nhiều rượu rồi.
Không biết là sao bao lâu, từ khi nào, cô lại đứng trước cửa nhà mình.
“ Két!” Cánh cửa từ từ mở ra.
“ Tiểu thư! Cô lại đi đâu vậy? Có biết tôi lo lắng thế nào không?” Thứ hiện lên đầu liên trong mắt cô là khuôn mặt lo lắng của vị quản gia.
Phía bên kia đường, Hoàng Thiên Vũ đứng dựa lưng vào ban công, ánh mắt nhìn vào cánh cổng lớn đang dần dần khép lại kia. Hai dáng người cũng biến mất khỏi tầm mắt của cậu. Trong lòng cậu lại đang suy nghĩ điều gì không rõ, giống như một đám tơ mãi mãi không thể gỡ ra.
Một ngày lại cứ thế mà trôi qua. Màn đêm biến mất, ngày mới lại bắt đầu.
***
Bây giờ là tiết thể dục, Hoàng Thiên Vũ từ sáng đã không thấy Vũ Linh Nhi đâu. Cậu thật sự là cũng muốn bỏ tiết này nhưng lại nhớ đến thầy thể dục ý nghĩ kia liền ngay lập tức bị đè bẹp.
“ Hôm nay, lớp ta sẽ thi đấu bóng rổ với lớp 12 khóa trên.” Giọng ông thầy thể dục đánh gãy suy nghĩ của cậu. Lúc cậu ý thức lại được thì đã thấy mình đứng ở trong sân bóng rổ. Phía bên đối diện với cậu là những học sinh nam khóa trên.
“ Nếu tí nữa không muốn bị bóng bay vào mặt thì cậu tập trung lại đi.” Chan Jung Gyu khoác vai cậu, lên giọng nhắc nhở.
“ Hai người, cố lên.” Lưu Anh Phương ở bên ngoài sân cổ vũ.
“ Mà, sao hôm nay không thấy Tiểu Băng?” Hoàng Thiên Vũ quay đầu lại vẫy tay với Lưu Anh Phương, nhưng lại hoàn toàn không thấy Hà Vi Băng đâu. Cậu từ sáng đến giờ hồn không biết bay đi đằng nào, tất nhiên là đâu có để ý đến nhiều chuyện như vậy.
“ Cậu ta hôm nay đâu có đi học.”
“ Không phải là lại ở nhà ngủ rồi đấy chứ?”
“ Không biết.” Chan Jung Gyu nhún vai nói.
“ CẬU DÁM ĂN NÓI VỚI TÔI THẾ SAO??” Đột nhiên một giọng nói giận dữ với âm lượng lớn vang vọng khắp cả sân vận động.
Hoàng Thiên Vũ giật nảy mình một cái, nhìn về hướng phát ra tiếng nói kia. Người đó tất nhiên không ai khác ngoài ông thầy giáo thể dục kia. Còn bên cạnh thì lại là… hắn ta.
“ Thì sao? Ông là cái thá gì?” Trần Hà Duy khẽ nhếch môi cười, quay người định bỏ đi. Hắn ta vốn chẳng thích thú gì với cái giờ thể dục này, đặc biệt là cái ông thầy kia.
“ CẬU ĐỨNG LẠI CHO TÔI!!!”
Những học sinh khác đứng gần hai người này cũng đều phải khiến sợ, cả người run cầm cập mà tự giác tránh xa trong phạm vi 3m.
Trần Hà Duy không dừng lại, đôi mắt đầy khinh thường ném về phía ông thầy mặt còn đang đỏ bừng nổi đầy gân xanh vì tức giận kia. Đột nhiên, đôi mặt của hắn dừng lại ở hai dáng người. Hắn khẽ nhếch môi.
“ Đấu bóng rổ sao? Được thôi!”
Trần Hà Duy cầm lấy quả bóng từ chỗ một học sinh nam, tiến về phía sân, đôi mắt dài nhìn cậu đầy thách thức.
Hoàng Thiên Vũ cảm nhận được hắn ta đang nhìn mình, khẽ nhíu mày, quay sang hỏi Chan Jung Gyu.
“ Không phải là lớp mình đấu với lớp của hắn ta đấy chứ?”
Đáp lại câu trả lời của cậu, Chan Jung Gyu chỉ gật đầu. Trận đấu bóng rổ giữa hai lớp, vì thế mà bắt đầu.
Trên sân chỉ còn vang lên tiếng đập bóng cùng những tiếng hò hét không dứt.
(hết chap 57)
Bình thường người này gọi cô lên đây chỉ để giáo huấn mấy cái việc vô tổ chức của cô. Nhưng lần này, có vẻ không giống. Đặc biệt là sự nghiêm túc và lo âu trên nét mặt người kia khiến cô cảm thấy lần này nhất định là có chuyện.
“ Thật ra… bác cũng hết cách rồi.” Người đàn ông kia nhíu mày, xoa xoa hai thái dương đang đau nhức kia, vẻ mặt nhuốm đầy mệt mỏi.
“ Bác! Có chuyện gì?”
“ Bác xin lỗi.”
***
Căn phòng này không rộng lắm nhưn lại khá tối. Chỉ có mấy cái đèn trên tường tỏa ra thứ ánh sáng mật mờ yếu ớt nhưng cũng không đủ để thắp sáng cả phòng. Ở ngay chính giữa có đặt một bàn lớn được, phía trên còn bày đủ thứ cốc rồi đến rượu. Những chai rượu trống không bị vứt lăn lúc dưới đất. Trên chiếc sofa màu đỏ đun đặt gần đó, Trần Hà Duy tựa như một con hổ lười biếng ngồi uống rượu.
Phòng này cách âm rất tốt, ngoài những tiếng ly cốc chạm vào nhau thì hoàn toàn không nghe thấy bất cứ âm thanh nào khác.
Vũ Linh Nhi ngồi ở ghế bên kia, hai bàn tay đặt nơi đầu gối hơi nắm chặt, đầu cũng cúi thấp xuống đến không thể thấp hơn. Cô không thích nơi này, hơn hết cô lại rất sợ con người kia. Hắn luôn khiến cô sợ hãi, giống như bị bao lấy bởi một thế lực vô hình, nhiều lúc nó làm cô không thể thở được.
Hắn ta khiến cô có cảm giác đáng sợ, hắn ta tàn bạo, ngang ngược, độc ác. Nhưng… không hiểu sao có lúc cô lại cảm thấy hắn thật cô đơn, cũng thật yếu ớt… giống như cô.
Trần Hà Duy ngồi dựa lưng vào ghế, đôi tay cầm lên cốc rượu bằng thủy tinh khẽ lắc vài cái. Chất lỏng màu đỏ sóng sánh bên trong cốc liền một hơi bị hắn ta uống cạn. Trong đôi mắt dài lạnh lẽo như còn vương vấn lại một chút màu đỏ của rượu.
“ Cạch!”
Trần Hà Duy đặt cốc rược xuống bàn, cầm lấy chai rượu đã bị uống hơn phân nửa tự rót thêm cho mình một cốc, lại nhìn đến cái cốc trống không ở bên kia. Hắn ta khẽ ngẩng đầu lên nhìn con người tưởng chừng như vô hình kia, đôi mắt trở nên nhập nhòe không rõ hẳn là hắn ta đã say.
“ Uống đi.” Hắn rót thêm một cốc rượu nữa, chất lỏng màu đỏ trong cốc khiến cho hắn dường như không còn tỉnh táo được nữa, đôi mắt luôn lạnh lùng giờ lại ẩn chứa một tia cô đơn.
Vũ Linh Nhi ngước mắt lên nhìn hắn, đôi mắt màu nâu khói vô tình chạm phải ánh mắt hắn, cái ánh mắt lạnh lùng lại, yếu ớt lại có chút si mê ấy khiến cô như bị hút vào.
Hắn nhìn cô cũng không rõ nhưng đặc biệt lại nhìn được đôi mắt trống rỗng khiến hắn cảm thấy khó chịu kia nhưng cũng như cuốn hắn vào một vực sâu không lối thoát, tối om.
Hai người cứ như thế duy trì tình trạng hiện tại cho đến khi có một người phá vỡ nó.
“ Nhảm nhí.” Trần Hà Duy khẽ nhếch môi cười lạnh một tiếng, cầm cốc rược của mình một hơi uống cạn.
Vũ Linh Nhi ngồi bất động, ánh nhìn rời khỏi người hắn lại hướng đến một nơi nào đó không rõ.
“ Tôi bảo cô uống đi!” Đột nhiên Trần Hà Duy gào to lên, giống như một con thú lớn mất kiểm soát. Hắn cả người nhoài ra phía trước, hai tay chống lên bàn, dí sát mặt mình vào mặt Vũ Linh Nhi.
Vũ Linh Nhi khẽ giật mình, theo bản năng lùi người ra phía sau, dựa sát vào ghế sofa. Trần Hà Duy đôi mắt đã nhuốm một màu đỏ, hơi thở mang đầy mùi rượu phả lên mặt Vũ Linh Nhi.
Vũ Linh Nhi cảm nhận được mùi rượu nồng nặc quang người mình liền cảm thấy khó chịu, cô khẽ nhíu mày.
“ Uống!!” Trần Hà Duy cầm lên một cốc rượu đưa đến bên miệng cô, hắn ta thật sự say rồi, hoàn toàn đã mất kiểm soát.
Vũ Linh Nhi khuôn mặt trở nên trắng bệch, nhất quyết cũng không chịu uống.
Trần Hà Duy nhíu mày, đôi mắt dài lạnh lẽo lạnh ánh lên toàn bộ bi thương. Hắn khẽ nhếch môi cười như tự diễu chính bản thân mình.
“ Đến cả người như cô mà cũng chán ghét tôi. Nực cười.” Cái giọng trầm thấp nồng nặc mùi rượu vang vọng trong không trung.
Rượu trong cốc hắn đang cầm trên tay đều bị đổ lên người Vũ Linh Nhi, dòng chất lỏng màu đỏ dính bết vào tóc cô chảy dài trên khuôn mặt xinh đẹp, nhuốm đỏ cả bộ đồng phục trên người cô. Giống như màu máu, đỏ tươi đến chói mắt.
“ Choang!” Cái cốc trống không bị hắn vứt thẳng xuống sàn nhà, vỡ tan. Từng mảnh vụn còn đọng lại chút rượu bắn tung tóe.
Trần Hà Duy lắc lắc đầu mấy cái, đầu hắn cứ ong lên, đôi mắt dần trở nên nhòe đi. Cái môi đỏ mọng trước mặt kia lại thực mê người hấp dẫn hắn. Từng giọt rượu chảy xuống thấm vào môi khiến nó như càng trở nên đỏ hơi.
Hắn dường như mất đi lý trí, chỉ còn lại bản năng đang vùng vẫy. Hắn không tự chủ được cúi đầu hôn lên đôi môi kia, một xúc cảm mềm mại, ướt át lại có lẫn mùi rượu tràn vào trong miệng hắn. Giống như một liều thuốc gây nghiện, nó khiến hắn không thể nào dừng được.
Vũ Linh Nhi khẽ rùng mình, đôi mắt mở to nhìn con người gần trong gang tấc này Trong miệng cảm nhận rõ ràng được vị cay nóng và đắng chát của rượu, ngoài ra còn có chút ngọt không biết từ đâu sinh ra. Đôi lông mày hắn nhíu lại, cặp mắt dài lại hơi trùng xuống. Cô nhìn được đôi mắt màu nâu đậm ấy phảng phất lên toàn bộ đau thương.
Đôi mắt nâu khói vô hồn nhất thời ánh lên một tia rung động.
Trần Hà Duy nhìn lên đôi mắt kia, hắn dường như lại tỉnh táo lên một chút. Ngay lập tức hắn rời khỏi môi Vũ Linh Nhi. Xúc cảm mềm mại vẫn còn vương trên đầu môi hắn, như rằng chứng thực chuyện vừa rồi là thật. Có lẽ là do hắn say rồi, hắn uống quá nhiều rượu rồi.
Không biết là sao bao lâu, từ khi nào, cô lại đứng trước cửa nhà mình.
“ Két!” Cánh cửa từ từ mở ra.
“ Tiểu thư! Cô lại đi đâu vậy? Có biết tôi lo lắng thế nào không?” Thứ hiện lên đầu liên trong mắt cô là khuôn mặt lo lắng của vị quản gia.
Phía bên kia đường, Hoàng Thiên Vũ đứng dựa lưng vào ban công, ánh mắt nhìn vào cánh cổng lớn đang dần dần khép lại kia. Hai dáng người cũng biến mất khỏi tầm mắt của cậu. Trong lòng cậu lại đang suy nghĩ điều gì không rõ, giống như một đám tơ mãi mãi không thể gỡ ra.
Một ngày lại cứ thế mà trôi qua. Màn đêm biến mất, ngày mới lại bắt đầu.
***
Bây giờ là tiết thể dục, Hoàng Thiên Vũ từ sáng đã không thấy Vũ Linh Nhi đâu. Cậu thật sự là cũng muốn bỏ tiết này nhưng lại nhớ đến thầy thể dục ý nghĩ kia liền ngay lập tức bị đè bẹp.
“ Hôm nay, lớp ta sẽ thi đấu bóng rổ với lớp 12 khóa trên.” Giọng ông thầy thể dục đánh gãy suy nghĩ của cậu. Lúc cậu ý thức lại được thì đã thấy mình đứng ở trong sân bóng rổ. Phía bên đối diện với cậu là những học sinh nam khóa trên.
“ Nếu tí nữa không muốn bị bóng bay vào mặt thì cậu tập trung lại đi.” Chan Jung Gyu khoác vai cậu, lên giọng nhắc nhở.
“ Hai người, cố lên.” Lưu Anh Phương ở bên ngoài sân cổ vũ.
“ Mà, sao hôm nay không thấy Tiểu Băng?” Hoàng Thiên Vũ quay đầu lại vẫy tay với Lưu Anh Phương, nhưng lại hoàn toàn không thấy Hà Vi Băng đâu. Cậu từ sáng đến giờ hồn không biết bay đi đằng nào, tất nhiên là đâu có để ý đến nhiều chuyện như vậy.
“ Cậu ta hôm nay đâu có đi học.”
“ Không phải là lại ở nhà ngủ rồi đấy chứ?”
“ Không biết.” Chan Jung Gyu nhún vai nói.
“ CẬU DÁM ĂN NÓI VỚI TÔI THẾ SAO??” Đột nhiên một giọng nói giận dữ với âm lượng lớn vang vọng khắp cả sân vận động.
Hoàng Thiên Vũ giật nảy mình một cái, nhìn về hướng phát ra tiếng nói kia. Người đó tất nhiên không ai khác ngoài ông thầy giáo thể dục kia. Còn bên cạnh thì lại là… hắn ta.
“ Thì sao? Ông là cái thá gì?” Trần Hà Duy khẽ nhếch môi cười, quay người định bỏ đi. Hắn ta vốn chẳng thích thú gì với cái giờ thể dục này, đặc biệt là cái ông thầy kia.
“ CẬU ĐỨNG LẠI CHO TÔI!!!”
Những học sinh khác đứng gần hai người này cũng đều phải khiến sợ, cả người run cầm cập mà tự giác tránh xa trong phạm vi 3m.
Trần Hà Duy không dừng lại, đôi mắt đầy khinh thường ném về phía ông thầy mặt còn đang đỏ bừng nổi đầy gân xanh vì tức giận kia. Đột nhiên, đôi mặt của hắn dừng lại ở hai dáng người. Hắn khẽ nhếch môi.
“ Đấu bóng rổ sao? Được thôi!”
Trần Hà Duy cầm lấy quả bóng từ chỗ một học sinh nam, tiến về phía sân, đôi mắt dài nhìn cậu đầy thách thức.
Hoàng Thiên Vũ cảm nhận được hắn ta đang nhìn mình, khẽ nhíu mày, quay sang hỏi Chan Jung Gyu.
“ Không phải là lớp mình đấu với lớp của hắn ta đấy chứ?”
Đáp lại câu trả lời của cậu, Chan Jung Gyu chỉ gật đầu. Trận đấu bóng rổ giữa hai lớp, vì thế mà bắt đầu.
Trên sân chỉ còn vang lên tiếng đập bóng cùng những tiếng hò hét không dứt.
(hết chap 57)
Tác giả :
Han