The Power Of Love
Chương 13
“Tớ nghĩ những ngày tươi đẹp của nó đã qua mất rồi.” Beth nói, chăm chú nhìn đóa hoa anh túc héo rũ mà Ivy đặt trong ly nước trên bàn, giữa bọn họ.
Sáng thứ Năm, khi Lillian và Betty mở cửa hàng, họ phát hiện đóa hoa tím ấy trong miệng mô hình King Kong, cài ngang như đóa hồng giữa hàm răng của diễn viên múa. Sau ngày hôm đó, Ivy nhiều lần phải từ chối việc trở thành trò cười cho những người ở đó.
“Sao chúng ta không thử sửa chữa điều đó nhỉ?” Beth hỏi. Cô đang liếm quanh cây kem ốc quế. “Chúng ta không thể mua cho King Kong một đóa hoa khác sao?”
“Họ bán những bông hoa anh túc đó vào hôm lễ hội thứ bảy vừa qua,” Ivy đáp. “Tớ đã mua một số bông màu tím cho Tristan. Philip và tớ đã mang chúng đến nghĩa trang.”
“Tớ mừng là Philip đi cùng với cậu.” Beth nói, “Cậu bé cũng nhớ Tristan.”
“Nó đã xếp hoa thành hình chữ T trên mộ của anh ấy,” Ivy kể với cô, cười nhẹ.
Beth gật đầu, như thể lúc này đây cô đã hết sức rõ ràng về lý do tại sao lại Ivy buồn bực với việc có một bông hoa anh túc màu tím héo úa để lại trong cửa hàng.
“Tớ điên mất rồi, đúng không?” Ivy đột ngột nói. “Tớ được cho là đã trở nên tốt hơn! Tớ được cho là đã vượt qua được việc mất Tristan! Rồi tớ ở đây, giữ bông hoa ngu ngốc này giống như một món quà lưu niệm bởi vì nó trông giống như bông hoa mà tớ…”
Cô nhổ bông hoa khỏi chiếc ly thủy tinh và ném nó vào một chiếc khay đựng dĩa bẩn mà một người phục vụ vừa đẩy qua.
Beth trượt khỏi gian hàng, đuổi theo cô phục vụ, và lấy lại bông hoa.
“Có lẽ nó sẽ nảy hạt.” Cô ấy nói, cắm bông hoa trở lại ly nước.
Ivy lắc đầu và nhấm nháp trà trong im lặng. Beth nhai tóp tép cây kem ốc quế của cô trong một vài phút.
“Cậu biết đấy,” Cuối cùng Beth nói, “Tớ luôn sẵn sàng lắng nghe.”
Ivy gật đầu. “Tớ xin lỗi, Beth. Tớ đã gọi cậu trong một cơn hoảng loạn lúc 9 giờ đêm, kéo cậu rời khỏi bài viết của cậu để ăn qua quýt với giải đấu bowling trên-năm-mươi-nhưng-vẫn-sung tại gian hàng của Howard Johnson’s” – Cô liếc quanh đám đông màu xanh lục và vàng cam trong phòng – “Và bây giờ, dường như tớ không thể trám được lỗ rò nước của tớ nữa chứ.”
“Không sao.” Beth nói, vẫy cây kem ốc quế vào Ivy. “Tớ đang có số lượng gấp ba lần những câu chuyện vớ vẩn tay đôi đấy – với điều đó, cậu có thể gọi cho tớ lúc ba giờ sáng. Nhưng làm thế nào mà cậu biết là tớ đang viết nhỉ?”
Ivy cười. Beth đến gặp cô trong bãi đậu xe, chỉ mặc quần lửng, không trang điểm, với một cặp kính cũ, thứ cô ấy chỉ mang khi đang dán mắt vào màn hình máy tính. Một ghi chú nguệch ngoạc trên mẩu giấy post-it màu vàng vẫn còn mắc vào trên chiếc áo thun, và tóc cô ấy túm ngược ra sau trong một cái kẹp tóc.
“Chỉ là một linh cảm thôi.” Ivy nói. “Suzanne tối nay làm gì?”
Ivy và Suzanne đã không nói chuyện kể từ hôm lễ hội.
“Cậu ấy đi chơi với ai đó.”
“Gregory?” Ivy hỏi, nhướng mày. Anh ta đã hứa ở nhà với Philip cho đến khi cô về nhà đêm đó.
“Không. Anh chàng nào đó được cho là sẽ khiến Gregory ghen điên cuồng.”
“Ôi,”
“Cậu ấy không kể với cậu sao?” Beth hỏi với vẻ ngạc nhiên. “Đó là tất cả những gì Suzanne có thể kể.” Nhìn thấy biểu hiện trên mặt của Ivy, cô thêm nhanh vào, “Tớ chắc là Suzanne nghĩ cậu ấy đã kể. Cậu biết là như thế mà – cậu nói điều gì đó với một người, và cậu nghĩ là cậu cũng đã nói điều đó với người khác.”
Ivy gật đầu, nhưng cả hai đều biết điều đó không phải là trường hợp này.
“Gần đây, Gregory không dành nhiều thời gian cho Suzanne,” Beth nói, ngừng việc theo đuổi những giọt chocolate quanh cây kem ốc quế, “nhưng cậu biết điều đó mà.”
Ivy nhún vai. “Anh ấy ra ngoài, nhưng tớ không hỏi anh ấy đi đâu.”
“Ồ, Suzanne chắc chắn là anh ấy đang gặp gỡ ai đó khác rồi.”
Ivy bắt đầu lần theo những họa tiết trên tấm thảm lót sàn.
“Thoạt đầu, Suzanne nghĩ anh ấy chỉ đang chơi đùa loanh quanh. Bạn ấy không lo lắng bởi vì không có bất kỳ ai đặc biệt. Nhưng bây giờ bạn ấy nghĩ hẳn là anh ấy đang hẹn hò với một người khác. Bạn ấy đoán anh ấy thật sự đã kết một ai đó.”
Ivy ngước mắt và thấy Beth đang nghiên cứu cô. Có thể nào Beth thật sự đọc được tâm trí của cô không, cô tự hỏi, hay gương mặt của mình luôn phản bội lại mình ?
“Suzanne liên tục hỏi tớ rằng tớ nghĩ điều gì đang diễn ra,” Beth tiếp tục, chân mày cô cau nhẹ.
“Và cậu đã nói với bạn ấy điều gì?” Ivy hỏi. Beth chớp mắt vài lần, rồi nhìn đi chỗ khác. Cô ấy quan sát người phục vụ có mái tóc màu bạch kim tán tỉnh hai người đàn ông hói đầu trong chiếc áo sơ mi bowling bằng satin màu rượu chát.
“Tớ không phải một người tốt để đặt câu hỏi.” Cuối cùng cô ấy nói. “Cậu biết tớ mà, Ivy, Tớ luôn quan sát người ta và thêm thắt những chất liệu mà tớ cho rằng sẽ tạo nên một câu truyện từ họ. Đôi khi tớ quên mất phần nào được tớ tạo ra và phần nào là sự thật.”
“Cậu nghĩ điều gì là thật về Gregory?” Ivy cố nài.
Beth vẫy cây kem ốc quế vòng vòng. “Tớ nghĩ anh ta loanh quanh. Tớ nghĩ vậy đấy, ừ thì, nhiều cô gái khác nhau thích anh ta. Nhưng tớ không thể đoán ra anh ta thực sự thích ai và anh ta thực sự nghĩ gì. Đúng ra thì tớ không thể đọc được anh ta tốt cho lắm.”
Beth cắn một miếng kem ốc quế và nhai lạo xạo một cách trầm ngâm. “Gregory giống như một tấm gương.” Cô ấy nói. “Anh ta phản chiếu bất cứ ai anh ta đi cùng. Khi anh ta đi với Eric, có vẻ như anh ta hành động giống Eric. Khi anh ta đi cùng cậu, anh ta chín chắn và vui vẻ giống như cậu. Vấn đề của tớ là tớ không thể nào nhìn thấy con người thật sự của Gregory, chẳng nhiều hơn gì việc tớ nhìn thấy những thứ mà một cái gương cho thấy, bởi vì anh ta phản chiếu bất kỳ ai ở quanh anh ta. Hiểu điều đó có nghĩa là gì không?”
“Tớ nghĩ là tớ hiểu.”
“Cậu sẽ nói gì, Ivy?” Beth hỏi, đổi sang một tông giọng khác. Cô ấy đang cố nài một câu trả lời. “Hai người các cậu đều là bạn tớ. Khi Suzanne hỏi tớ điều gì đang diễn ra, tớ nên trả lời thế nào?”
“Tớ không biết.” Ivy chăm chú kiểm tra tấm thảm lót sàn lần nữa, đọc tất cả những mô tả về món tráng miệng của Hojo. “Tớ sẽ nói khi tớ biết, được không? Vậy, cậu đang viết gì thế?”
“Bài viết của tớ à?” Beth lập lại, đấu tranh để chuyển đề tài cùng với Ivy. “Ồ, tớ có tin tốt lành.”
“Vậy ư? Kể cho tớ đi.”
“Tớ đang được xuất bản. Ý tớ là trong một tạp chí thật sự ấy.” Đôi mắt xanh của Beth lấp lánh. “Tờ True-Heart Confessions”
“Beth, Thật tuyệt quá! Truyện nào thế?”
“Một truyện tớ viết cho câu lạc bộ kịch nghệ. Cậu biết đấy, nó đã ở trên tập san học đường mùa xuân vừa qua.”
Ivy cố nhớ. “Bây giờ tớ đã đọc nhiều quá rồi.”
“Nàng siết chặt khẩu súng trên ngực,” Beth bắt đầu. “Rắn chắc và xanh ngắt, lạnh lẽo và kiên định. Những bức hình của chàng. Những bức hình mỏng manh và phai nhạt của chàng – của chàng và nàng – những tấm hình bị xé nát, thấm đẫm nước mắt, phủ muối, vân vân và vân vân.
Hai người phục vụ, đang mang những chiếc khay đầy, dừng lại lắng nghe.
“Gì thế?” Beth hỏi Ivy. “Cậu có một vẻ thật kỳ lạ trên gương mặt.”
“Không có gì… không có gì đâu, tớ chỉ đang suy nghĩ.” Ivy đáp.
“Gần đây cậu làm điều đó khá nhiều đấy.”
Ivy cười. “Có lẽ tớ có thể tiếp tục như thế vào tháng tới khi nhập học.”
Hóa đơn của họ được thả trên bàn. Ivy với tay lấy ví.
“Nghe này,” Beth nói, “Sao cậu không ngủ tại nhà tớ đêm nay nhỉ? Chúng ta không phải nói chuyện đâu. Chúng ta sẽ xem video, dũa móng tay, nướng bánh…” Cô ấy đập lốp bốp đầu chiếc bánh quế phủ đường của cô vào miệng, “Những chiếc bánh nướng ăn kiêng.” Cô ấy thêm vào.
Ivy cười, rồi bắt đầu lục ví lấy tiền. “Tớ nên về nhà thôi, Beth.”
“Không, cậu không nên.”
Ivy ngừng lục ví. Beth nói với vẻ hết sức chắc chắn.
“Tớ không biết tại sao,” Beth nói, xoắn một mẩu tóc một cách bồn chồn. “Chỉ là không nên thôi.”
“Tớ phải ở nhà,” Ivy bảo cô. “Nếu Philip thức giấc vào giữa đêm và nhận ra tớ không ở đó, thằng bé sẽ nghĩ có gì đó không ổn.”
“Gọi cho cậu bé đi.” Bạn cô đáp. “Nếu nó đang ngủ, Gregory có thể để lại lời nhắn bên cạnh gường ngủ của cậu bé. Cậu không nên về nhà đêm nay. Đó là một linh cảm, tớ có một linh cảm thật sự mạnh mẽ.”
“Beth, tớ biết cậu có những linh cảm này, và một lần trước đây cậu đã đúng, nhưng lần này khác biệt mà. Những cánh cửa sẽ bị khóa. Gregory ở nhà. Không có điều xảy ra cho tớ hết đâu.”
Beth đang nhìn qua vai của Ivy, đôi mắt cô nheo lại như thể cô đang cố tập trung vào một thứ gì đó.
Ivy quay nhanh lại và thấy một người đàn ông tóc xoăn trong chiếc áo sơ mi bowling màu vàng sáng bóng. Anh ta nháy mắt với cô, và Ivy quay trở lại.
“Tớ có thể ở lại qua đêm với cậu không?” Beth hỏi.
“Gì cơ? Không. Không phải đêm nay.” Ivy nói. “Tớ cần ngủ một chút, và cậu cần hoàn thành câu truyện mà tớ đã cắt ngang. Đây là cách xử lý của tớ.” Cô thêm vào, cầm tờ hóa đơn lên.
Trong bãi đậu xe, Ivy nói tạm biệt vài lần, và Beth rời khỏi cô một cách miễn cưỡng.
Khi Ivy lái xe về nhà, cô nghĩ về câu truyện của Beth. Những tình tiết trong việc tự vẫn của Caroline không được phổ biến, vì vậy Beth không biết về những bức hình mà Caroline đã xé nát vào ngày bà tự bắn mình. Thật kỳ lạ với cách Beth dẫn dắt những tình tiết đó trong bài viết của cô ấy để trông có vẻ bị mê hoặc và có phần cường điệu, cho đến khi một vài phóng tác của thiên tiểu thuyết trở thành sự thật.
Khi Ivy về đến nhà, cô thấy tất cả những ngọn đèn trong nhà đều tắt ngoại trừ một, đèn trong phòng của Gregory. Cô hy vọng rằng anh ta không nhận ra xe của cô đang tiến đến lối vào. Cô để xe bên ngoài garage. Theo cách đó, nếu anh ta lo lắng, anh ta có thể thấy rằng cô đã về nhà an toàn. Ivy định đi theo cầu thang trung tâm để cô không phải đi qua phòng anh ta. Vào buổi chiều, Gregory đã gọi đến cửa hàng hai lần. Cô biết anh ta muốn nói chuyện, và cô không sẵn sàng.
Đó là một buổi tối ấm áp, trăng vẫn chưa lên, chỉ những ánh sao lấp lánh trên bầu trời. Ivy ngước nhìn chúng trong một vài giây, rồi cô lặng lẽ vượt qua sân cỏ và hàng hiên.
“Em đã ở đâu vậy?”
Cô nhảy dựng lên. Cô không thấy anh ngồi trong bóng tối của ngôi nhà.
“Gì cơ?”
“Em đã ở đâu?”
Ivy thấy nói đau với giọng của anh ta. “Ra ngoài.” Cô nói.
“Em nên gọi lại cho anh chứ. Tại sao em không gọi lại thế, Ivy?”
“Em bận rộn với những khách hàng.”
“Anh đã nghĩ em sẽ về nhà ngay sau khi tan việc.”
Cô thả chìa khóa một cách ồn ào trong chiếc bàn bằng sắt đúc. “Và em nghĩ em không cần được cho phép để ra ngoài trong một giờ - không bởi anh. Em đã mệt rồi, Gregory!”
Cô có thể nghe thấy anh chuyển động trong chiếc ghế, nhưng không thể nhìn thấy mặt anh.
“Em phát mệt về việc mọi người cứ canh giữ cho em! Beth không phải là mẹ em, và anh cũng không phải là người anh lớn của em!”
Anh ta cười nhẹ. “Anh thấy vui khi nghe em nói điều đó. Anh đã lo rằng Eric đã khiến em bối rối.”
Cô cúi thấp đầu một chút, rồi nói. “Có lẽ anh ấy nói đúng.” Cô lấy một bước về phía ngôi nhà.
Gregory bắt được cổ tay cô. “Chúng ta cần nói chuyện.”
“Em cần suy nghĩ, Gregory.”
“Vậy thì nghĩ thành lời đi.” Anh ta nói.
Cô lắc đầu.
“Ivy, nghe anh này. Chúng ta không làm điều gì sai hết.”
“Vậy tại sao em cảm thấy vô cùng hoang mang? Và hết sức thiếu trung thực?”
“Với Suzanne à?” Anh ta hỏi.
“Suzanne nghĩ rằng anh đang gặp gỡ một người khác đấy.” Cô bảo anh.
“Anh có.” Anh ta đáp nhanh. “Anh chỉ không chắc liệu cô ấy có muốn gặp gỡ anh không… Còn em?”
Ivy cắn môi. “Không chỉ Suzanne là người em đang nghĩ đến.”
“Tristan.”
Cô gật đầu.
Anh ta kéo giật tay cô, kéo cô lại gần anh ta hơn. “Ngồi xuống đi.”
“Gregory, em không muốn nói về điều đó.”
“Vậy thì chỉ lắng nghe thôi. Nghe anh này. Em yêu Tristan. Em yêu cậu ấy như thể em không yêu một ai khác nữa.”
Cô nhích ra xa một chút, nhưng anh ta vẫn níu những ngón tay cô thật chặt. “Nghe này. Nếu em là người bị chết trong tai nạn đó, em sẽ mong muốn điều gì cho Tristan? Em sẽ muốn không có ai khác yêu anh ấy nữa sao? Em sẽ muốn anh ấy cô đơn suốt phần đời còn lại sao?”
“Không, dĩ nhiên là không rồi,” Cô nói.
“Dĩ nhiên không à?” Anh ta lập lại êm ái. Rồi kéo cô xuống ghế cùng với anh. Khối kim loại lạnh lẽo và cứng ngắc.
“Anh nghĩ về em suốt cả ngày lẫn đêm” Anh ta nói.
Anh mơn trớn cô nhẹ nhàng; những ngón tay anh ta lần theo khuôn mặt cô và vùng xương đòn. Anh ta hôn cô dịu nhẹ như một đứa trẻ. Cô để cho anh ta hôn nhưng cô không hôn trả lại.
“Anh sẽ đợi em ở đây suốt đêm,” Anh nói. “Anh cần phải ra ngoài. Nghĩ thế nào về một chuyến viễn du đêm với anh nào?”
“Chúng ta không thể bỏ Philip ở lại được.” Cô nhắc anh.
“Chắc chắn chúng ta có thể,” Philip đáp trơn tru. “Cậu bé đã say giấc. Chúng ta sẽ khóa cửa và bật thiết bị báo động. Chúng ta có thể lái xe loanh quanh một lúc. Và anh sẽ không nói thêm gì nữa đâu, anh hứa đấy.”
“Chúng ta không thể bỏ mặc Philip được.” Cô nói lần thứ hai.
“Cậu bé sẽ ổn mà. Chẳng có gì sai với chuyện lái xe lòng vòng hết, Ivy. Chẳng có gì sai với việc làm nổ tung âm thanh stereo và lái xe nhanh một chút. Chẳng có gì sai trong việc có được một lúc vui vẻ.”
“Em không muốn đi.” Cô nói.
Cô cảm nhận thân thể anh cứng lại.
“Không phải đêm nay.” Cô nói thêm thật nhanh. “Em đã mệt, Gregory. Em thật sự cần phải nghỉ ngơi. Có lẽ một đêm khác.”
“Không sao. Bất luận điều gì em muốn.” Anh ta nói, giọng anh ta khàn khàn. Anh ta lún sâu vào trong chiếc ghế trở lại. “Đi ngủ đi.”
Ivy bỏ lại anh ta ở đó và đi vào căn nhà tối. Cô kiểm tra Philip, rồi đi vào phòng tắm tiếp giáp với phòng ngủ của cô, nơi cô được chào đón bới đôi mắt lóe sáng của Ella. Ivy bật ngọn đèn để bàn nhỏ, và Ella bắt đầu kêu rừ rừ.
“Tiếng rừ rừ đó là dành cho tao à?” Ivy hỏi. “Hay là anh ấy vậy?”
Hình của Tristan, tấm hình mà mẹ của anh ấy đã tặng cô, nằm trong vòng tròn vàng vọt của ngọn đèn.
Ivy cầm bức ảnh trong tay. Tristan đang cười với cô, đội chiếc nón bống bầu dục cũ, dĩ nhiên. Chiếc áo khoác của trường không cài bay phấp phới, như thể anh đang đi về phía cô. Đôi khi cô vẫn không thể tin được là anh đã chết. Đầu của cô biết rằng anh đã chết, biết rằng trong một khoảnh khắc đột ngột, Tristan đã không còn tồn tại nữa, những trái tim cô chỉ là không chấp nhận điều đó.
“Yêu anh, Tristan.” Cô nói, rồi hôn lên bức ảnh. “Mơ ngọt ngào nhé.”
Ivy tỉnh dậy trong tiếng thét. Giọng cô khàn đi, như thể cô đã thét trong nhiều giờ. Đồng hồ chỉ 1:15 AM
“Ổn rồi! Em an toàn! Mọi thứ ổn, Ivy!”
Gregory đang choàng tay quanh cô. Philip đứng bên cạnh giường, đang giữ chặt Ella.
Cô nhìn chằm chằm vào họ, rồi cuộn người dựa vào Gregory. “Khi nào thì điều này ngừng lại? Đến bao giờ đêm kinh hoàng này sẽ kết thúc?”
“Shh, shh, mọi thứ ổn rồi.”
Nhưng không. Đêm kinh hoàng tiếp tục tăng trưởng. Chúng vẫn được thêm vào những chi tiết mới, liên tục gởi đến những chiếc xúc tu của sự sợ hãi cuộn xoắn vào những góc khuất tăm tối trong tâm tưởng của Ivy. Cô nhắm mắt, tựa đầu vào Gregory.
“Sao chị ấy vẫn cứ thét lên như thế?” Philip hỏi.
“Anh không chắc.” Gregory nói. “Anh đoán đó là một phần của việc trải qua tai nạn.”
“Thỉnh thoảng giấc mơ là thông điệp từ các thiên thần,” Philip gợi ý. Cậu bé nói cụm từ các thiên thần thật nhanh, rồi liếc nhìn Ivy, như thể cậu bé nghĩ cô sẽ hét vào cậu vì đã đề cập đến họ lần nữa.
Gregory nghiên cứu Philip một thoáng rồi thêm vào. “Những thiên thần thì tốt đẹp, đúng không?”
Philip gật đầu.
“Ờ, nếu thiên thần tốt đẹp,” Gregory suy luận, “em có cho rằng họ sẽ gởi đến Ivy những giấc mơ xấu không?”
Philip suy nghĩ về điều đó, rồi chầm chậm lắc đầu. “Không… nhưng có lẽ một thiên thần xấu đã làm điều đó.”
Ivy cảm thấy Gregory cứng người.
“Chỉ là do trí óc của chị đã làm điều đó.” Cô nói nhanh. “Chỉ là trí óc của chị đã trở nên quen thuộc với những gì xảy ra cho Tristan và chị. Vào một lúc nào đó, đêm kinh hoàng rồi sẽ kết thúc.”
Nhưng cô đang nói dối. Cô sợ rằng những cơn ác mộng sẽ không bao giờ ngừng lại. Và cô đang bắt đầu nghĩ có điều gì đó nhiều hơn về cái chết của Tristan.
“Anh có ý này, Philip,” Gregory nói. “Cho đến khi những cơn ác mộng của Ivy chấm dứt, chúng ta sẽ lần lượt đánh thức cô ấy dậy và ở cùng cô ấy. Đêm nay là lượt của anh. Lần tới sẽ đến lượt em, Okay?”
Philip nhìn một cách ngờ vực từ Gregory đến Ivy. “Okay.” Cuối cùng cậu bé nói. “Ivy, em có thể mang Ella về phòng của em không?”
“Chắc rồi. Nó rất thích được cuộn mình bên em mà.”
Ivy quan sát em trai cô khi cậu bé đem Ella đi, đầu cậu bé cúi xuống trên con mèo, đôi mày cậu nhíu lại.
“Philip.” Cô gọi theo sau cậu bé. “Khi chị về nhà từ chỗ làm vào ngày mai, chúng ta sẽ làm gì đó, chỉ em và chị thôi. Nghĩ xem em muốn làm gì đi nhé – thứ gì đó vui vẻ ấy. Mọi thứ rồi sẽ ổn thôi mà, Philip. Thật đấy, mọi thứ rồi sẽ ổn thôi.”
Cậu bé gật đầu, nhưng cô có thể nói rằng cậu không tin cô.
“Ngủ ngon nhé.” Ivy nói. “Em sẽ có Ella ở bên em. Và những thiên thần của em nữa.” Cô nói thêm.
Cậu bé nhìn cô, đôi mắt mở rộng trong nỗi ngạc nhiên. “Chị cũng nhìn thấy anh ấy sao?”
Cô ngập ngừng.
“Dĩ nhiên là không rồi.” Gregory trả lời thay cho cô.
Dĩ nhiên là không. Ivy lập lại với bản thân – nhưng tuy vậy, trong một khoảnh khắc, cô gần như nghĩ rằng cô đã thấy. Cô gần như tin rằng có một thiên thần tồn tại vì Philip, dù không phải vì cô…
“Một đêm tốt lành.” Cô nói nhỏ.
Khi cậu bé đi rồi, Gregory ôm Ivy sát vào anh ta và đu đưa cô trong vài phút.
“Tương tự giấc mơ cũ à?” Anh ta hỏi.
“Vâng.”
“Eric vẫn còn ở trong đó sao?”
“Chiếc mô tô màu đỏ.” Cô đáp.
“Anh ước chi anh có thể dừng lại những cơn ác mộng cho em,” Gregory nói. “Nếu anh biết cách, anh sẽ tự mình mơ thấy chúng mối đêm. Giá như anh có thể giữ được em tránh khỏi việc phải trải qua những điều này.”
“Em không nghĩ có người có thể dừng chúng lại.” Cô đáp.
Anh ngửng đầu lên. “Ý em là gì?”
“Có vài thứ mới đêm nay. Tương tự cách mà chiếc mô tô đã được thêm vào trước đây, lần này vài thứ khác nữa đã được thêm vào. Gregory, Em nghĩ rằng em phải nhớ lại vài thứ. Và em nghĩ em phải tiếp tục trải qua điều này cho đến khi em nhớ ra – thứ gì đó.” Cô nhún vai.
Anh ta kéo đầu cô ra sau một chút để nhìn vào cô. “Điều gì đã được thêm vào giấc mơ thế?”
“Em đang lái xe. Ô cửa sổ ở đó, một người em không nhìn rõ cùng với những bóng hình trên mặt kính. Nó là ô cửa sổ tương tự, nhưng lần này em đang lái xe về phía nó, không phải đi bộ.”
Cô ngừng lại. Cô không muốn nghĩ về điều đó, không muốn nghĩ về những ý nghĩa mà phần mới được thêm vào trong giấc mơ có thể mang lại.
Anh ta ôm cô sát vào một lần nữa. “Và mọi thứ khác vẫn tương tự à?”
“Không. Em đang lái chiếc xe của Tristan.”
Cô nghe được tiếng hít thở gấp. “Khi em thấy ô cửa sổ, em đã cố ngừng xe lại. Em đạp thắng, nhưng chiếc xe không chậm lại. Rồi em nghe thấy một giọng nói. “Ivy, ngừng lại. Ngừng lại! Em không nhìn thấy sao, Ivy? Ivy, ngừng lại đi!” Nhưng em không thể ngừng. Em không thể chạy chậm lại được. Em nhấn pedan liên tiếp. Em không có chút thắng nào hết!”
Ivy cảm thấy lạnh hết cả người. Cánh tay Gregory choàng quanh cô, nhưng làn da của chính anh ta lại lạnh lẽo và đẫm mồ hôi.
“Tại sao lại không có chút thắng nào chứ?” Cô thì thầm. “Có phải em đang nhớ lại không, Gregory? Em đang nhớ lại điều gì thế nhỉ?”
Anh ta không trả lời. Anh ta đang run rẩy cũng nhiều như cô.
“Ở lại với em.” Cô nài nỉ. “Em sợ phải trở lại giấc ngủ.”
“Anh sẽ ở lại, nhưng em phải ngủ, Ivy.”
“Em không thể! Em sợ em sẽ bắt đầu mơ lại. Điều đó khiến em sợ hãi! Em không biết điều gì sẽ xảy ra tiếp theo.”
“Anh sẽ ở ngay đây. Anh sẽ đánh thức em ngay khi em bắt đầu mơ, nhưng em cần ngủ. Anh sẽ kiếm cho em thứ gì đó để giúp em.” Anh ta đứng lên.
“Anh đi đâu thế?” Cô hỏi, hoảng sợ.
“Shh” Anh ta dỗ dành. “Anh chỉ sắp xếp cho em thứ gì đó để giúp em ngủ thôi mà.”
Rồi anh ta cầm bức ảnh của Tristan khỏi chiếc bàn viết và đặt xuống chiếc bàn đầu giường bên cạnh cô.
“Anh sẽ trở lại ngay. Anh sẽ không bỏ rơi em đâu, Ivy. Anh hứa là anh sẽ không bỏ em lại.” Anh ta vuốt tóc cô. “Không, cho đến khi đêm kinh hoàng này kết thúc tốt đẹp.”
Sáng thứ Năm, khi Lillian và Betty mở cửa hàng, họ phát hiện đóa hoa tím ấy trong miệng mô hình King Kong, cài ngang như đóa hồng giữa hàm răng của diễn viên múa. Sau ngày hôm đó, Ivy nhiều lần phải từ chối việc trở thành trò cười cho những người ở đó.
“Sao chúng ta không thử sửa chữa điều đó nhỉ?” Beth hỏi. Cô đang liếm quanh cây kem ốc quế. “Chúng ta không thể mua cho King Kong một đóa hoa khác sao?”
“Họ bán những bông hoa anh túc đó vào hôm lễ hội thứ bảy vừa qua,” Ivy đáp. “Tớ đã mua một số bông màu tím cho Tristan. Philip và tớ đã mang chúng đến nghĩa trang.”
“Tớ mừng là Philip đi cùng với cậu.” Beth nói, “Cậu bé cũng nhớ Tristan.”
“Nó đã xếp hoa thành hình chữ T trên mộ của anh ấy,” Ivy kể với cô, cười nhẹ.
Beth gật đầu, như thể lúc này đây cô đã hết sức rõ ràng về lý do tại sao lại Ivy buồn bực với việc có một bông hoa anh túc màu tím héo úa để lại trong cửa hàng.
“Tớ điên mất rồi, đúng không?” Ivy đột ngột nói. “Tớ được cho là đã trở nên tốt hơn! Tớ được cho là đã vượt qua được việc mất Tristan! Rồi tớ ở đây, giữ bông hoa ngu ngốc này giống như một món quà lưu niệm bởi vì nó trông giống như bông hoa mà tớ…”
Cô nhổ bông hoa khỏi chiếc ly thủy tinh và ném nó vào một chiếc khay đựng dĩa bẩn mà một người phục vụ vừa đẩy qua.
Beth trượt khỏi gian hàng, đuổi theo cô phục vụ, và lấy lại bông hoa.
“Có lẽ nó sẽ nảy hạt.” Cô ấy nói, cắm bông hoa trở lại ly nước.
Ivy lắc đầu và nhấm nháp trà trong im lặng. Beth nhai tóp tép cây kem ốc quế của cô trong một vài phút.
“Cậu biết đấy,” Cuối cùng Beth nói, “Tớ luôn sẵn sàng lắng nghe.”
Ivy gật đầu. “Tớ xin lỗi, Beth. Tớ đã gọi cậu trong một cơn hoảng loạn lúc 9 giờ đêm, kéo cậu rời khỏi bài viết của cậu để ăn qua quýt với giải đấu bowling trên-năm-mươi-nhưng-vẫn-sung tại gian hàng của Howard Johnson’s” – Cô liếc quanh đám đông màu xanh lục và vàng cam trong phòng – “Và bây giờ, dường như tớ không thể trám được lỗ rò nước của tớ nữa chứ.”
“Không sao.” Beth nói, vẫy cây kem ốc quế vào Ivy. “Tớ đang có số lượng gấp ba lần những câu chuyện vớ vẩn tay đôi đấy – với điều đó, cậu có thể gọi cho tớ lúc ba giờ sáng. Nhưng làm thế nào mà cậu biết là tớ đang viết nhỉ?”
Ivy cười. Beth đến gặp cô trong bãi đậu xe, chỉ mặc quần lửng, không trang điểm, với một cặp kính cũ, thứ cô ấy chỉ mang khi đang dán mắt vào màn hình máy tính. Một ghi chú nguệch ngoạc trên mẩu giấy post-it màu vàng vẫn còn mắc vào trên chiếc áo thun, và tóc cô ấy túm ngược ra sau trong một cái kẹp tóc.
“Chỉ là một linh cảm thôi.” Ivy nói. “Suzanne tối nay làm gì?”
Ivy và Suzanne đã không nói chuyện kể từ hôm lễ hội.
“Cậu ấy đi chơi với ai đó.”
“Gregory?” Ivy hỏi, nhướng mày. Anh ta đã hứa ở nhà với Philip cho đến khi cô về nhà đêm đó.
“Không. Anh chàng nào đó được cho là sẽ khiến Gregory ghen điên cuồng.”
“Ôi,”
“Cậu ấy không kể với cậu sao?” Beth hỏi với vẻ ngạc nhiên. “Đó là tất cả những gì Suzanne có thể kể.” Nhìn thấy biểu hiện trên mặt của Ivy, cô thêm nhanh vào, “Tớ chắc là Suzanne nghĩ cậu ấy đã kể. Cậu biết là như thế mà – cậu nói điều gì đó với một người, và cậu nghĩ là cậu cũng đã nói điều đó với người khác.”
Ivy gật đầu, nhưng cả hai đều biết điều đó không phải là trường hợp này.
“Gần đây, Gregory không dành nhiều thời gian cho Suzanne,” Beth nói, ngừng việc theo đuổi những giọt chocolate quanh cây kem ốc quế, “nhưng cậu biết điều đó mà.”
Ivy nhún vai. “Anh ấy ra ngoài, nhưng tớ không hỏi anh ấy đi đâu.”
“Ồ, Suzanne chắc chắn là anh ấy đang gặp gỡ ai đó khác rồi.”
Ivy bắt đầu lần theo những họa tiết trên tấm thảm lót sàn.
“Thoạt đầu, Suzanne nghĩ anh ấy chỉ đang chơi đùa loanh quanh. Bạn ấy không lo lắng bởi vì không có bất kỳ ai đặc biệt. Nhưng bây giờ bạn ấy nghĩ hẳn là anh ấy đang hẹn hò với một người khác. Bạn ấy đoán anh ấy thật sự đã kết một ai đó.”
Ivy ngước mắt và thấy Beth đang nghiên cứu cô. Có thể nào Beth thật sự đọc được tâm trí của cô không, cô tự hỏi, hay gương mặt của mình luôn phản bội lại mình ?
“Suzanne liên tục hỏi tớ rằng tớ nghĩ điều gì đang diễn ra,” Beth tiếp tục, chân mày cô cau nhẹ.
“Và cậu đã nói với bạn ấy điều gì?” Ivy hỏi. Beth chớp mắt vài lần, rồi nhìn đi chỗ khác. Cô ấy quan sát người phục vụ có mái tóc màu bạch kim tán tỉnh hai người đàn ông hói đầu trong chiếc áo sơ mi bowling bằng satin màu rượu chát.
“Tớ không phải một người tốt để đặt câu hỏi.” Cuối cùng cô ấy nói. “Cậu biết tớ mà, Ivy, Tớ luôn quan sát người ta và thêm thắt những chất liệu mà tớ cho rằng sẽ tạo nên một câu truyện từ họ. Đôi khi tớ quên mất phần nào được tớ tạo ra và phần nào là sự thật.”
“Cậu nghĩ điều gì là thật về Gregory?” Ivy cố nài.
Beth vẫy cây kem ốc quế vòng vòng. “Tớ nghĩ anh ta loanh quanh. Tớ nghĩ vậy đấy, ừ thì, nhiều cô gái khác nhau thích anh ta. Nhưng tớ không thể đoán ra anh ta thực sự thích ai và anh ta thực sự nghĩ gì. Đúng ra thì tớ không thể đọc được anh ta tốt cho lắm.”
Beth cắn một miếng kem ốc quế và nhai lạo xạo một cách trầm ngâm. “Gregory giống như một tấm gương.” Cô ấy nói. “Anh ta phản chiếu bất cứ ai anh ta đi cùng. Khi anh ta đi với Eric, có vẻ như anh ta hành động giống Eric. Khi anh ta đi cùng cậu, anh ta chín chắn và vui vẻ giống như cậu. Vấn đề của tớ là tớ không thể nào nhìn thấy con người thật sự của Gregory, chẳng nhiều hơn gì việc tớ nhìn thấy những thứ mà một cái gương cho thấy, bởi vì anh ta phản chiếu bất kỳ ai ở quanh anh ta. Hiểu điều đó có nghĩa là gì không?”
“Tớ nghĩ là tớ hiểu.”
“Cậu sẽ nói gì, Ivy?” Beth hỏi, đổi sang một tông giọng khác. Cô ấy đang cố nài một câu trả lời. “Hai người các cậu đều là bạn tớ. Khi Suzanne hỏi tớ điều gì đang diễn ra, tớ nên trả lời thế nào?”
“Tớ không biết.” Ivy chăm chú kiểm tra tấm thảm lót sàn lần nữa, đọc tất cả những mô tả về món tráng miệng của Hojo. “Tớ sẽ nói khi tớ biết, được không? Vậy, cậu đang viết gì thế?”
“Bài viết của tớ à?” Beth lập lại, đấu tranh để chuyển đề tài cùng với Ivy. “Ồ, tớ có tin tốt lành.”
“Vậy ư? Kể cho tớ đi.”
“Tớ đang được xuất bản. Ý tớ là trong một tạp chí thật sự ấy.” Đôi mắt xanh của Beth lấp lánh. “Tờ True-Heart Confessions”
“Beth, Thật tuyệt quá! Truyện nào thế?”
“Một truyện tớ viết cho câu lạc bộ kịch nghệ. Cậu biết đấy, nó đã ở trên tập san học đường mùa xuân vừa qua.”
Ivy cố nhớ. “Bây giờ tớ đã đọc nhiều quá rồi.”
“Nàng siết chặt khẩu súng trên ngực,” Beth bắt đầu. “Rắn chắc và xanh ngắt, lạnh lẽo và kiên định. Những bức hình của chàng. Những bức hình mỏng manh và phai nhạt của chàng – của chàng và nàng – những tấm hình bị xé nát, thấm đẫm nước mắt, phủ muối, vân vân và vân vân.
Hai người phục vụ, đang mang những chiếc khay đầy, dừng lại lắng nghe.
“Gì thế?” Beth hỏi Ivy. “Cậu có một vẻ thật kỳ lạ trên gương mặt.”
“Không có gì… không có gì đâu, tớ chỉ đang suy nghĩ.” Ivy đáp.
“Gần đây cậu làm điều đó khá nhiều đấy.”
Ivy cười. “Có lẽ tớ có thể tiếp tục như thế vào tháng tới khi nhập học.”
Hóa đơn của họ được thả trên bàn. Ivy với tay lấy ví.
“Nghe này,” Beth nói, “Sao cậu không ngủ tại nhà tớ đêm nay nhỉ? Chúng ta không phải nói chuyện đâu. Chúng ta sẽ xem video, dũa móng tay, nướng bánh…” Cô ấy đập lốp bốp đầu chiếc bánh quế phủ đường của cô vào miệng, “Những chiếc bánh nướng ăn kiêng.” Cô ấy thêm vào.
Ivy cười, rồi bắt đầu lục ví lấy tiền. “Tớ nên về nhà thôi, Beth.”
“Không, cậu không nên.”
Ivy ngừng lục ví. Beth nói với vẻ hết sức chắc chắn.
“Tớ không biết tại sao,” Beth nói, xoắn một mẩu tóc một cách bồn chồn. “Chỉ là không nên thôi.”
“Tớ phải ở nhà,” Ivy bảo cô. “Nếu Philip thức giấc vào giữa đêm và nhận ra tớ không ở đó, thằng bé sẽ nghĩ có gì đó không ổn.”
“Gọi cho cậu bé đi.” Bạn cô đáp. “Nếu nó đang ngủ, Gregory có thể để lại lời nhắn bên cạnh gường ngủ của cậu bé. Cậu không nên về nhà đêm nay. Đó là một linh cảm, tớ có một linh cảm thật sự mạnh mẽ.”
“Beth, tớ biết cậu có những linh cảm này, và một lần trước đây cậu đã đúng, nhưng lần này khác biệt mà. Những cánh cửa sẽ bị khóa. Gregory ở nhà. Không có điều xảy ra cho tớ hết đâu.”
Beth đang nhìn qua vai của Ivy, đôi mắt cô nheo lại như thể cô đang cố tập trung vào một thứ gì đó.
Ivy quay nhanh lại và thấy một người đàn ông tóc xoăn trong chiếc áo sơ mi bowling màu vàng sáng bóng. Anh ta nháy mắt với cô, và Ivy quay trở lại.
“Tớ có thể ở lại qua đêm với cậu không?” Beth hỏi.
“Gì cơ? Không. Không phải đêm nay.” Ivy nói. “Tớ cần ngủ một chút, và cậu cần hoàn thành câu truyện mà tớ đã cắt ngang. Đây là cách xử lý của tớ.” Cô thêm vào, cầm tờ hóa đơn lên.
Trong bãi đậu xe, Ivy nói tạm biệt vài lần, và Beth rời khỏi cô một cách miễn cưỡng.
Khi Ivy lái xe về nhà, cô nghĩ về câu truyện của Beth. Những tình tiết trong việc tự vẫn của Caroline không được phổ biến, vì vậy Beth không biết về những bức hình mà Caroline đã xé nát vào ngày bà tự bắn mình. Thật kỳ lạ với cách Beth dẫn dắt những tình tiết đó trong bài viết của cô ấy để trông có vẻ bị mê hoặc và có phần cường điệu, cho đến khi một vài phóng tác của thiên tiểu thuyết trở thành sự thật.
Khi Ivy về đến nhà, cô thấy tất cả những ngọn đèn trong nhà đều tắt ngoại trừ một, đèn trong phòng của Gregory. Cô hy vọng rằng anh ta không nhận ra xe của cô đang tiến đến lối vào. Cô để xe bên ngoài garage. Theo cách đó, nếu anh ta lo lắng, anh ta có thể thấy rằng cô đã về nhà an toàn. Ivy định đi theo cầu thang trung tâm để cô không phải đi qua phòng anh ta. Vào buổi chiều, Gregory đã gọi đến cửa hàng hai lần. Cô biết anh ta muốn nói chuyện, và cô không sẵn sàng.
Đó là một buổi tối ấm áp, trăng vẫn chưa lên, chỉ những ánh sao lấp lánh trên bầu trời. Ivy ngước nhìn chúng trong một vài giây, rồi cô lặng lẽ vượt qua sân cỏ và hàng hiên.
“Em đã ở đâu vậy?”
Cô nhảy dựng lên. Cô không thấy anh ngồi trong bóng tối của ngôi nhà.
“Gì cơ?”
“Em đã ở đâu?”
Ivy thấy nói đau với giọng của anh ta. “Ra ngoài.” Cô nói.
“Em nên gọi lại cho anh chứ. Tại sao em không gọi lại thế, Ivy?”
“Em bận rộn với những khách hàng.”
“Anh đã nghĩ em sẽ về nhà ngay sau khi tan việc.”
Cô thả chìa khóa một cách ồn ào trong chiếc bàn bằng sắt đúc. “Và em nghĩ em không cần được cho phép để ra ngoài trong một giờ - không bởi anh. Em đã mệt rồi, Gregory!”
Cô có thể nghe thấy anh chuyển động trong chiếc ghế, nhưng không thể nhìn thấy mặt anh.
“Em phát mệt về việc mọi người cứ canh giữ cho em! Beth không phải là mẹ em, và anh cũng không phải là người anh lớn của em!”
Anh ta cười nhẹ. “Anh thấy vui khi nghe em nói điều đó. Anh đã lo rằng Eric đã khiến em bối rối.”
Cô cúi thấp đầu một chút, rồi nói. “Có lẽ anh ấy nói đúng.” Cô lấy một bước về phía ngôi nhà.
Gregory bắt được cổ tay cô. “Chúng ta cần nói chuyện.”
“Em cần suy nghĩ, Gregory.”
“Vậy thì nghĩ thành lời đi.” Anh ta nói.
Cô lắc đầu.
“Ivy, nghe anh này. Chúng ta không làm điều gì sai hết.”
“Vậy tại sao em cảm thấy vô cùng hoang mang? Và hết sức thiếu trung thực?”
“Với Suzanne à?” Anh ta hỏi.
“Suzanne nghĩ rằng anh đang gặp gỡ một người khác đấy.” Cô bảo anh.
“Anh có.” Anh ta đáp nhanh. “Anh chỉ không chắc liệu cô ấy có muốn gặp gỡ anh không… Còn em?”
Ivy cắn môi. “Không chỉ Suzanne là người em đang nghĩ đến.”
“Tristan.”
Cô gật đầu.
Anh ta kéo giật tay cô, kéo cô lại gần anh ta hơn. “Ngồi xuống đi.”
“Gregory, em không muốn nói về điều đó.”
“Vậy thì chỉ lắng nghe thôi. Nghe anh này. Em yêu Tristan. Em yêu cậu ấy như thể em không yêu một ai khác nữa.”
Cô nhích ra xa một chút, nhưng anh ta vẫn níu những ngón tay cô thật chặt. “Nghe này. Nếu em là người bị chết trong tai nạn đó, em sẽ mong muốn điều gì cho Tristan? Em sẽ muốn không có ai khác yêu anh ấy nữa sao? Em sẽ muốn anh ấy cô đơn suốt phần đời còn lại sao?”
“Không, dĩ nhiên là không rồi,” Cô nói.
“Dĩ nhiên không à?” Anh ta lập lại êm ái. Rồi kéo cô xuống ghế cùng với anh. Khối kim loại lạnh lẽo và cứng ngắc.
“Anh nghĩ về em suốt cả ngày lẫn đêm” Anh ta nói.
Anh mơn trớn cô nhẹ nhàng; những ngón tay anh ta lần theo khuôn mặt cô và vùng xương đòn. Anh ta hôn cô dịu nhẹ như một đứa trẻ. Cô để cho anh ta hôn nhưng cô không hôn trả lại.
“Anh sẽ đợi em ở đây suốt đêm,” Anh nói. “Anh cần phải ra ngoài. Nghĩ thế nào về một chuyến viễn du đêm với anh nào?”
“Chúng ta không thể bỏ Philip ở lại được.” Cô nhắc anh.
“Chắc chắn chúng ta có thể,” Philip đáp trơn tru. “Cậu bé đã say giấc. Chúng ta sẽ khóa cửa và bật thiết bị báo động. Chúng ta có thể lái xe loanh quanh một lúc. Và anh sẽ không nói thêm gì nữa đâu, anh hứa đấy.”
“Chúng ta không thể bỏ mặc Philip được.” Cô nói lần thứ hai.
“Cậu bé sẽ ổn mà. Chẳng có gì sai với chuyện lái xe lòng vòng hết, Ivy. Chẳng có gì sai với việc làm nổ tung âm thanh stereo và lái xe nhanh một chút. Chẳng có gì sai trong việc có được một lúc vui vẻ.”
“Em không muốn đi.” Cô nói.
Cô cảm nhận thân thể anh cứng lại.
“Không phải đêm nay.” Cô nói thêm thật nhanh. “Em đã mệt, Gregory. Em thật sự cần phải nghỉ ngơi. Có lẽ một đêm khác.”
“Không sao. Bất luận điều gì em muốn.” Anh ta nói, giọng anh ta khàn khàn. Anh ta lún sâu vào trong chiếc ghế trở lại. “Đi ngủ đi.”
Ivy bỏ lại anh ta ở đó và đi vào căn nhà tối. Cô kiểm tra Philip, rồi đi vào phòng tắm tiếp giáp với phòng ngủ của cô, nơi cô được chào đón bới đôi mắt lóe sáng của Ella. Ivy bật ngọn đèn để bàn nhỏ, và Ella bắt đầu kêu rừ rừ.
“Tiếng rừ rừ đó là dành cho tao à?” Ivy hỏi. “Hay là anh ấy vậy?”
Hình của Tristan, tấm hình mà mẹ của anh ấy đã tặng cô, nằm trong vòng tròn vàng vọt của ngọn đèn.
Ivy cầm bức ảnh trong tay. Tristan đang cười với cô, đội chiếc nón bống bầu dục cũ, dĩ nhiên. Chiếc áo khoác của trường không cài bay phấp phới, như thể anh đang đi về phía cô. Đôi khi cô vẫn không thể tin được là anh đã chết. Đầu của cô biết rằng anh đã chết, biết rằng trong một khoảnh khắc đột ngột, Tristan đã không còn tồn tại nữa, những trái tim cô chỉ là không chấp nhận điều đó.
“Yêu anh, Tristan.” Cô nói, rồi hôn lên bức ảnh. “Mơ ngọt ngào nhé.”
Ivy tỉnh dậy trong tiếng thét. Giọng cô khàn đi, như thể cô đã thét trong nhiều giờ. Đồng hồ chỉ 1:15 AM
“Ổn rồi! Em an toàn! Mọi thứ ổn, Ivy!”
Gregory đang choàng tay quanh cô. Philip đứng bên cạnh giường, đang giữ chặt Ella.
Cô nhìn chằm chằm vào họ, rồi cuộn người dựa vào Gregory. “Khi nào thì điều này ngừng lại? Đến bao giờ đêm kinh hoàng này sẽ kết thúc?”
“Shh, shh, mọi thứ ổn rồi.”
Nhưng không. Đêm kinh hoàng tiếp tục tăng trưởng. Chúng vẫn được thêm vào những chi tiết mới, liên tục gởi đến những chiếc xúc tu của sự sợ hãi cuộn xoắn vào những góc khuất tăm tối trong tâm tưởng của Ivy. Cô nhắm mắt, tựa đầu vào Gregory.
“Sao chị ấy vẫn cứ thét lên như thế?” Philip hỏi.
“Anh không chắc.” Gregory nói. “Anh đoán đó là một phần của việc trải qua tai nạn.”
“Thỉnh thoảng giấc mơ là thông điệp từ các thiên thần,” Philip gợi ý. Cậu bé nói cụm từ các thiên thần thật nhanh, rồi liếc nhìn Ivy, như thể cậu bé nghĩ cô sẽ hét vào cậu vì đã đề cập đến họ lần nữa.
Gregory nghiên cứu Philip một thoáng rồi thêm vào. “Những thiên thần thì tốt đẹp, đúng không?”
Philip gật đầu.
“Ờ, nếu thiên thần tốt đẹp,” Gregory suy luận, “em có cho rằng họ sẽ gởi đến Ivy những giấc mơ xấu không?”
Philip suy nghĩ về điều đó, rồi chầm chậm lắc đầu. “Không… nhưng có lẽ một thiên thần xấu đã làm điều đó.”
Ivy cảm thấy Gregory cứng người.
“Chỉ là do trí óc của chị đã làm điều đó.” Cô nói nhanh. “Chỉ là trí óc của chị đã trở nên quen thuộc với những gì xảy ra cho Tristan và chị. Vào một lúc nào đó, đêm kinh hoàng rồi sẽ kết thúc.”
Nhưng cô đang nói dối. Cô sợ rằng những cơn ác mộng sẽ không bao giờ ngừng lại. Và cô đang bắt đầu nghĩ có điều gì đó nhiều hơn về cái chết của Tristan.
“Anh có ý này, Philip,” Gregory nói. “Cho đến khi những cơn ác mộng của Ivy chấm dứt, chúng ta sẽ lần lượt đánh thức cô ấy dậy và ở cùng cô ấy. Đêm nay là lượt của anh. Lần tới sẽ đến lượt em, Okay?”
Philip nhìn một cách ngờ vực từ Gregory đến Ivy. “Okay.” Cuối cùng cậu bé nói. “Ivy, em có thể mang Ella về phòng của em không?”
“Chắc rồi. Nó rất thích được cuộn mình bên em mà.”
Ivy quan sát em trai cô khi cậu bé đem Ella đi, đầu cậu bé cúi xuống trên con mèo, đôi mày cậu nhíu lại.
“Philip.” Cô gọi theo sau cậu bé. “Khi chị về nhà từ chỗ làm vào ngày mai, chúng ta sẽ làm gì đó, chỉ em và chị thôi. Nghĩ xem em muốn làm gì đi nhé – thứ gì đó vui vẻ ấy. Mọi thứ rồi sẽ ổn thôi mà, Philip. Thật đấy, mọi thứ rồi sẽ ổn thôi.”
Cậu bé gật đầu, nhưng cô có thể nói rằng cậu không tin cô.
“Ngủ ngon nhé.” Ivy nói. “Em sẽ có Ella ở bên em. Và những thiên thần của em nữa.” Cô nói thêm.
Cậu bé nhìn cô, đôi mắt mở rộng trong nỗi ngạc nhiên. “Chị cũng nhìn thấy anh ấy sao?”
Cô ngập ngừng.
“Dĩ nhiên là không rồi.” Gregory trả lời thay cho cô.
Dĩ nhiên là không. Ivy lập lại với bản thân – nhưng tuy vậy, trong một khoảnh khắc, cô gần như nghĩ rằng cô đã thấy. Cô gần như tin rằng có một thiên thần tồn tại vì Philip, dù không phải vì cô…
“Một đêm tốt lành.” Cô nói nhỏ.
Khi cậu bé đi rồi, Gregory ôm Ivy sát vào anh ta và đu đưa cô trong vài phút.
“Tương tự giấc mơ cũ à?” Anh ta hỏi.
“Vâng.”
“Eric vẫn còn ở trong đó sao?”
“Chiếc mô tô màu đỏ.” Cô đáp.
“Anh ước chi anh có thể dừng lại những cơn ác mộng cho em,” Gregory nói. “Nếu anh biết cách, anh sẽ tự mình mơ thấy chúng mối đêm. Giá như anh có thể giữ được em tránh khỏi việc phải trải qua những điều này.”
“Em không nghĩ có người có thể dừng chúng lại.” Cô đáp.
Anh ngửng đầu lên. “Ý em là gì?”
“Có vài thứ mới đêm nay. Tương tự cách mà chiếc mô tô đã được thêm vào trước đây, lần này vài thứ khác nữa đã được thêm vào. Gregory, Em nghĩ rằng em phải nhớ lại vài thứ. Và em nghĩ em phải tiếp tục trải qua điều này cho đến khi em nhớ ra – thứ gì đó.” Cô nhún vai.
Anh ta kéo đầu cô ra sau một chút để nhìn vào cô. “Điều gì đã được thêm vào giấc mơ thế?”
“Em đang lái xe. Ô cửa sổ ở đó, một người em không nhìn rõ cùng với những bóng hình trên mặt kính. Nó là ô cửa sổ tương tự, nhưng lần này em đang lái xe về phía nó, không phải đi bộ.”
Cô ngừng lại. Cô không muốn nghĩ về điều đó, không muốn nghĩ về những ý nghĩa mà phần mới được thêm vào trong giấc mơ có thể mang lại.
Anh ta ôm cô sát vào một lần nữa. “Và mọi thứ khác vẫn tương tự à?”
“Không. Em đang lái chiếc xe của Tristan.”
Cô nghe được tiếng hít thở gấp. “Khi em thấy ô cửa sổ, em đã cố ngừng xe lại. Em đạp thắng, nhưng chiếc xe không chậm lại. Rồi em nghe thấy một giọng nói. “Ivy, ngừng lại. Ngừng lại! Em không nhìn thấy sao, Ivy? Ivy, ngừng lại đi!” Nhưng em không thể ngừng. Em không thể chạy chậm lại được. Em nhấn pedan liên tiếp. Em không có chút thắng nào hết!”
Ivy cảm thấy lạnh hết cả người. Cánh tay Gregory choàng quanh cô, nhưng làn da của chính anh ta lại lạnh lẽo và đẫm mồ hôi.
“Tại sao lại không có chút thắng nào chứ?” Cô thì thầm. “Có phải em đang nhớ lại không, Gregory? Em đang nhớ lại điều gì thế nhỉ?”
Anh ta không trả lời. Anh ta đang run rẩy cũng nhiều như cô.
“Ở lại với em.” Cô nài nỉ. “Em sợ phải trở lại giấc ngủ.”
“Anh sẽ ở lại, nhưng em phải ngủ, Ivy.”
“Em không thể! Em sợ em sẽ bắt đầu mơ lại. Điều đó khiến em sợ hãi! Em không biết điều gì sẽ xảy ra tiếp theo.”
“Anh sẽ ở ngay đây. Anh sẽ đánh thức em ngay khi em bắt đầu mơ, nhưng em cần ngủ. Anh sẽ kiếm cho em thứ gì đó để giúp em.” Anh ta đứng lên.
“Anh đi đâu thế?” Cô hỏi, hoảng sợ.
“Shh” Anh ta dỗ dành. “Anh chỉ sắp xếp cho em thứ gì đó để giúp em ngủ thôi mà.”
Rồi anh ta cầm bức ảnh của Tristan khỏi chiếc bàn viết và đặt xuống chiếc bàn đầu giường bên cạnh cô.
“Anh sẽ trở lại ngay. Anh sẽ không bỏ rơi em đâu, Ivy. Anh hứa là anh sẽ không bỏ em lại.” Anh ta vuốt tóc cô. “Không, cho đến khi đêm kinh hoàng này kết thúc tốt đẹp.”
Tác giả :
Elizabeth Chandler