The Power Of Love
Chương 11
“Áo choàng không tay và răng nanh đang bán rất chạy.” Betty nói, liếc qua những biên lai bán hàng của Tis the Season. “Có một hội nghị ma cà rồng tại Hilton trong tuần này à ?”
“Không biết nữa.” Ivy lầm bầm, cô đang đếm đống tiền lẻ của khách hàng đến lần thứ ba.
“Bác nghĩ cháu cần nghỉ một lát đi, cưng à.” Lillian nhận xét.
Ivy nhìn đồng hồ. “Cháu vừa nghỉ ăn tối cách đây một giờ.”
“Bác biết.” Lillian nói, “nhưng vì cháu đang cản đường Bet và bác, và vì cháu vừa giao dịch với người đàn ông ngọt ngào đó, người vừa mua áo choàng Dracula và một cặp môi bằng sáp…”
“Đôi môi sáp ư? Bác có chắc không?”
“Đôi màu đỏ ruby,” Lillian nói. “Đừng lo, bác tóm được ông ta ở cửa và bắt ông ấy mua chúng cùng một bộ răng nanh chín cái. Nhưng bác nghĩ cháu nên nghỉ một chút đi.”
Ivy nhìn chằm chằm quyển sổ thu chi, ngượng ngùng. Cô đã tạo ra nhiều sai lầm trong ba ngày vừa rồi, dù hai chị em người chủ cửa hàng, một cách ân cần, đã tỏ ra không lưu tâm. Cô băn khoăn không biết liệu cái hộp tiền lẻ có được đếm đúng vào hôm Chủ nhật hoặc thứ hai hay không. Cô đã sửng sốt rằng họ tin là cô đã làm nghẽn lối đêm đó.
“Lần cuối bác nhìn thấy cháu như thế này,” Betty nói, “là khi cháu đang yêu.”
Lillian bắn cho người chị song sinh của bà một ánh nhìn.
“Không phải lần này.” Ivy nói một cách kiên định. “Nhưng có lẽ cháu cần nghỉ một chút.”
“Nghỉ đi.” Lillian nói, “Bao lâu cũng được.” Bà đẩy nhẹ Ivy.
Ivy thơ thẩn trên tầng thượng của khu thương mại từ đầu này đến đầu kia, một lần nữa cố gắng sắp xếp lại mọi thứ. Từ hôm thứ Bảy, cô và Gregory đã có phần gặp gỡ nhau một cách bẽn lẽn : Những đôi tay lướt nhẹ qua nhau, những ánh mắt giao nhau, chào nhau thật dịu dàng, rồi quay lưng đi khỏi. Đêm ngày Chủ nhật, mẹ cô đã sắp đặt bàn ăn cho một bữa tối thân mật và thắp lên hai ngọn nến. Gregory nhìn Ivy từ cạnh bàn đối diện như anh ta thường làm điều đó trước đây, nhưng lần này, Ivy nhìn thấy vẻ lấp lánh nhảy nhót trong đôi mắt anh ta. Hôm thứ hai, Gregory chuồn mất mà không nói gì với bất cứ ai. Ivy không biết anh ta đi đâu mà cũng không dám hỏi. Có lẽ đến nhà của Suzanne. Có lẽ đêm thứ bảy chỉ là một khoảnh khắc thân mật – Một khoảnh khắc thoáng qua, một nụ hôn giản dị, sau tất cả những giờ khắc khó khăn mà họ đã chia sẻ.
Ivy cảm thấy có lỗi.
Nhưng liệu có quá đỗi sai lầm không khi quan tâm đến người đã quan tâm cô ? Có sai lầm không khi muốn chạm vào người đã chạm vào cô vô cùng dịu dàng ? Có sai lầm không khi thay đổi suy nghĩ của cô về Gregory ?
Ivy chưa bao giờ cảm thấy hoang mang đến thế. Chỉ có một điều duy nhất là rõ ràng : Cô sẽ phải chỉnh đốn lại lại bản thân và tập trung vào những gì cô đang làm, cô tự nhủ - đúng lúc đó cô va phải một chiếc xe đẩy em bé.
“Oops. Xin lỗi.”
Người phụ nữ đẩy chiếc xe nôi mỉm cười, và Ivy cũng cười đáp lại, rồi va vào một chiếc xe bày bán bông tai và chuỗi đeo cổ. Mọi thứ kêu leng keng.
“Xin lỗi. Xin lỗi.”
Cô tránh xuýt soát một thùng rác, rồi tiến thẳng đến chiếc máy pha café.
Ivy mang tách cappuchino đến khu vực cuối xa khuất của khu thương mại. Hai gian hàng lớn ở nơi đó đã đóng cửa, và vài bóng đèn đã tắt. Cô ngồi xuống một băng ghế trống trong khoảng tranh tối tranh sáng, nhấm nháp café. m thanh từ những người mua hàng phía bên kia khu thương mại vẳng đến như một làn sóng êm ái nhưng không hoàn toàn chạm đến cô.
Ivy nhắm mắt một lúc, thích thú với trạng thái cô độc. Rồi cô mở bừng mắt, quay nhìn quanh, ngạc nhiên bởi ba giọng nói rành rọt ở về phía bên phải của cô. Một trong chúng nghe rất thân quen.
“Tất cả đó.” Anh ta nói.
“Tao sẽ đếm chúng.”
“Mày không tin tao à?”
“Tao nói là tao sẽ đếm. Mày sẽ hiểu ra là tao có tin mày hay không.”
Trong đường hầm mờ tối hướng đến bãi đậu xe, Gregory, Eric, và một kẻ thứ ba đang nói chuyện, không nhận ra có người đang quan sát họ. Khi kẻ thứ ba quay đầu lại về hướng ánh sáng. Ivy hầu như không thể tin vào mắt mình. Cô đã trông thấy gã này bên ngoài trường học và biết gã là một kẻ bán ma túy. Nhưng khi cô thấy Gregory trao cho gã một chiếc túi, những gì cô thực sự không thể tin là làm thế nào cô có thể quên mất một khía cạnh khác trong con người của Gregory.
Làm sao cô lại có được sự gần gũi với một người mà bạn bè của người đó giàu có và trác táng ? Bằng cách nào cô đã trở nên dựa dẫm vào ai đó, người buồn chán với những gì anh ta có, luôn mắc vào những cuộc mạo hiểm ngu ngốc ? Tại sao cô có thể tin vào một người thường chơi những trò nguy hiểm cùng với đám bạn bè của anh ta, không quan tâm đến việc có ai đó bị tổn thương ?
Tristan đã cảnh báo cho cô một lần trước đây, trước khi xảy ra đêm kinh hoàng đó trên chiếc cầu đôi, trước khi xảy ra đêm mà Will đã gần như bị giết chết. Nhưng Ivy cho rằng Gregory đã thay đổi kể từ khi đó. Trong bốn tuần gần đây, anh ta đã thay đổi - Ồ, hiển nhiên cô đã sai rồi.
Cô đột ngột đứng dậy khỏi băng ghế, làm đổ tràn ly café xuống phía trước người cô.
Tristan! Cô thét lên thầm lặng. Giúp em với, Tristan! Giúp em chỉnh đốn lại cái đầu của em!
Cô chạy xuống hành lang để đi vào khu vực sáng sủa hơn của khu thương mại. Cô đang chạy vội đến cầu thang cuốn khi cô đâm sầm vào Will.
Cô gái đi cùng anh, cô gái có mái tóc nâu vàng mà Ivy nhận ra từng có mặt trong bữa tiệc nhà Eric, chửi thề nhẹ.
Will nhìn chằm chằm vào Ivy, và cô nhìn trả lại. Cô gần như không chịu đựng được cách anh nhìn cô, cách anh có thể giam cầm cô chỉ với ánh mắt anh.
“Anh đang làm gì ở đây vậy?” Cô truy vấn.
“Cậu thì sao?” Cô gái cáu kỉnh.
Ivy lờ cô ta đi. “Đừng nói với em,” Cô bảo Will, “rằng anh vừa cảm thấy, anh vừa nghĩ – bằng cách nào đó, anh vừa biết được…”
Cô nhìn thấy một ánh sáng rập rờn trong đôi mắt anh, và cô vội vã quay đi.
Cô gái đi cùng anh đang nhăn mặt, nhìn Ivy như thể cô bị điên; Ivy cảm thấy hơi điên một chút. “Tôi… Tôi phải trở lại làm việc,” Cô nói, nhưng anh giữ cô đứng yên bằng ánh mắt anh.
“Nếu em cần anh,” Will nói với cô, “hãy gọi anh.” Rồi anh khẽ quay đầu như thể có ai đó nói qua vai anh.
Ivy lướt nhanh qua anh và vội vã đến chiếc thang cuốn, trèo nhanh lên những bậc thang đang chuyển động, và chạy vào trong cửa hàng.
“Ôi, cưng.” Lillian nói khi Ivy ào qua cửa.
“Ôi, hú hồn!” Betty nói.
Ivy thở hổn hển, vì tức giận cũng nhiều như việc chạy đua. Bây giờ cô mới ngừng lại để nhìn xuống phía trước chiếc váy màu xanh nhạt của cô. Nó như nhuốm bùn.
“Chúng ta nên ngâm nó ngay.”
“Không, nó không sao đâu.” Cô nói, cố gắng để giữ nhịp thở, hít thở chậm và sâu để làm dịu bản thân. “Cháu sẽ gột nó đi.” Ivy di chuyển hướng về phòng vệ sinh ở phía sau cửa hàng, nhưng Betty đã tiến đến với một số trang phục, và Lillian thì đang nhìn trầm tư vào một cái khác.
“Cháu sẽ gột nó đi.” Ivy lập lại. “Nó sẽ biến mất trong một phút thôi mà.”
Lillian và Betty ậm ừ với nhau.
“Dù sao thì nó cũng chỉ là một chiếc váy cũ.” Ivy thêm vào.
Thỉnh thoảng, những người luống tuổi thường giả bộ điếc.
“Thứ gì đó đơn giản thôi.” Cuối cùng cô nài nỉ. Lần mới đây thôi, cô đã có kết cục như một người ngoài hành tinh – được tăng cường bằng những cục pin khiến cô nhấp nháy và kêu bíp bíp.
Hai chị em đã thực hiện đúng yêu cầu đơn giản đó, trao cho cô một chiếc áo cánh trắng mềm mại, còn nguyên nếp gấp và hở vai cùng một chiếc váy bảy sắc cầu vồng.
“Ôi, cô bé sẽ trở thành một cô nàng Gypsy đáng yêu cho xem.” Lillian nói với Betty.
“Chúng ta nên để cô bé mặc váy mỗi ngày.” Betty đồng ý.
Họ cười với cô giống hệt hai bà cô vĩ đại mê cuồng.
“Đừng quên mở đèn phía sau, nghen cưng” Betty nói, rồi cặp chị em về nhà với bảy con mèo của họ.
Ivy thở phào thư thái. Cô mừng rằng cô sẽ trông coi cửa hàng một mình vào hai giờ sắp tới. Việc đó sẽ giữ cho cô bận rộn đủ để trí óc cô không nghĩ đến những gì cô vừa chứng kiến.
Cô đã giận dữ - nhưng với bản thân cô nhiều hơn là với Gregory. Anh ta vẫn là người như anh ta đã từng là. Anh ta không thay đổi cách sống của anh ta. Chỉ có cô mới là người cho rằng anh ta là một anh chàng hoàn hảo mà thôi.
Vào 9:25, Ivy kết thúc với người khách cuối cùng. Khu thương mại đã gần như trống trơn. Năm phút sau, cô làm dịu những ngọn đèn trong cửa hàng, khóa cửa từ bên trong, bắt đầu đếm tiền và cộng dồn những biên lai bán hàng.
Cô bị giật mình vì có ai đó đang gõ vào kính cửa. “Cô nàng Gypsy ơi.” Anh ta gọi.
“Gregory.”
Trong khoảnh khắc, cô muốn để anh ta ở yên ngoài đó, dựng lại bức tường vô hình giữa họ mà anh ta đã làm vào tháng Giêng. Cô chầm chậm đi về hướng anh ta, mở khóa cánh cửa, và hé nó mở ra ba inchs.
“Anh có quấy rầy em không?” Anh ta hỏi.
“Em phải kết sổ.”
“Anh sẽ hoàn toàn yên lặng.” Anh ta hứa.
Ivy mở cửa thêm vài inchs và anh ta lách vào.
Cô nhìn chằm chằm vào quyển sổ thu chi, rồi quay lưng lại thật nhanh. “Có lẽ cũng không hại gì nếu như em làm rõ mọi chuyện ngay bây giờ.” Cô nói.
Gregory chờ đợi ; Anh ta nhìn cô như thể anh ta biết có điều gì đó khủng khiếp đang đến.
“Em thấy anh và Eric cùng một người khác – kẻ bán hàng đó – thực hiện một sự trao đổi.”
“Ồ, điều đó.” Anh ta nói, như thể không có gì quan trọng.
“Ồ, điều đó ?” Cô lập lại.
“Anh đã nghĩ em sắp nói với anh thứ gì đó như là, từ nay trở đi, chúng ta sẽ không bao giờ ở một mình bên nhau nữa.”
Cô nhìn xuống, kéo và xoắn vặn một nhúm tua trên chiếc váy. Có lẽ cũng sẽ tốt hơn nếu như họ không gặp nhau nữa.
“Ồ,” Anh ta nói. “Em biết đấy, em cũng định nói như thế nữa.”
Ivy không trả lời anh ta. Thật ra cô cũng không biết trả lời thế nào.
Gregory đi đến bên cô và đặt bàn tay lên những ngón tay cô, giữ cô không giật mạnh những núm tua.
“Eric nghiện ma túy,” Anh ta nói.. “Em biết điều đó mà. Và cậu ta đã dìm sâu bản thân vào đó, thật sự sâu, cùng với tay buôn ma túy hàng xóm thân thiết của chúng ta. Anh chỉ giúp cậu ta trong cơn túng quẫn thôi.”
Ivy ngước nhìn vào đôi mắt của Gregory. Ngược lại vẻ rám nắng của anh, trông anh có vẻ sáng hơn, giống như vùng biển bạc trong một ngày mù sương.
“Anh không trách em đâu, Ivy, vì đã nghĩ anh đang làm điều không đúng đắn. Nếu anh nghĩ Eric sẽ ngừng lại khi cậu ấy túng quẫn, anh sẽ không trả tiền cho cậu ấy đâu. Nhưng cậu ấy không ngừng lại, và bọn chúng đang săn lùng cậu ấy.”
Anh ta buông tay cô ra. “Eric là bạn anh. Cậu ấy đã là bạn anh từ tiểu học. Anh không biết nên làm gì khác.”
Ivy quay đi, nghĩ về lòng trung thành mà Gregory dành cho Eric và sự bất trung mà cô đã làm với Suzanne.
“Tiếp đi. Nói xem nào.” Gregory thách thức cô. “Em không thích những điều anh đang làm. Em nghĩ rằng anh nên tìm cho mình những người bạn tốt hơn.”
Cô lắc đầu. “Em không trách anh về những điều anh đang làm đâu.” Cô nói. “Eric thật may mắn có anh là bạn, may mắn như em vậy. Và Suzanne cũng thế.”
Anh quay mặt cô hướng về anh chỉ với một ngón tay. “Hoàn tất công việc của em đi,” Anh ta nói. “Và chúng ta có thể nói chuyện nhiều hơn. Chúng ta sẽ đến nơi nào đó, không về nhà, được không?”
“Okay.”
“Em sẽ vẫn mặc những thứ đó à?” Anh ta hỏi, mỉm cười.
“Ôi, em quên mất. Em làm đổ café lên váy của em. Giờ chúng đang được ngâm trong chậu mất rồi.”
Anh ta cười thành tiếng, “Anh không phiền đâu. Trông em… uh, đẹp huyền ảo.” Anh ta nói, mắt anh ta rơi xuống trên bờ vai trần của cô.
Cô thấy một chút râm ran.
“Anh đoán anh nên kiếm lấy một bộ trang phục cho mình.”
Anh ta bắt đầu nhìn lướt qua bức tường treo những chiếc nón và những bộ tóc giả. Vài phút sau anh ta gọi cô, “Thứ này thì sao nhỉ?”
Ivy ngước lên khỏi quyển sổ và bật cười.
Anh ta đang mang một bộ tóc giả màu đỏ loăn xoăn, một chiếc mũ chóp nhọn, và một chiếc nơ bướm chấm bi.
“Bảnh đấy.” Cô nói.
Gregory thử một bộ khác, sau đó một bộ khác nữa – một chiếc mặt nạ Klingon. Đầu và ngực của King Kong, một chiếc mũ kết hoa khổng lồ và khăn quàng lông.
“Dí dỏm ghê!” Cô nói.
Anh ta cười toe với Ivy và vẫy chiếc khăn choàng lông.
“Nếu anh muốn thử một bộ trang phục trọn vẹn, thì có một phòng thử ở phía sau kìa. Phòng bên trái rất lớn, với gương ở mọi nơi. Anh sẽ có tất cả các góc nhìn.” Cô bảo anh. “Em thật sự tiếc là Philip không có ở đây để chơi đùa với anh.”
“Khi nào em xong việc, em có thể chơi đùa với anh.” Gregory đáp.
Ivy làm việc khá lâu. Cuối cùng, khi cô gập quyển sổ lại, cô nhận thấy anh ta đã biến mất vào phía sau cửa hàng.
“Gregory?” Cô gọi.
“Gì thế, em yêu.” Anh ta trả lời với giọng nặng trọng âm.
“Anh đang làm gì thế?”
“Đến đây đi, cưng à.” Anh ta đáp. “Anh đang đợi em nè.”
Cô cười một mình. “Anh đang bận bịu gì ghê thế?”
Ivy rón rén tiến đến phòng thử đồ và chầm chậm đẩy cánh cửa. Gregory đang nép mình vào tường. Lúc này, anh ta quay người nhanh, nhảy đến trước mặt Ivy.
“Ôi.” Cô hổn hển. Cô đứng bất động; Gregory trở thành một ma cà rồng đẹp trai đáng kinh ngạc trong áo sơ mi trắng tinh với chiếc cổ chữ V xẻ sâu và một chiếc áo choàng đen cao cổ. Mái tóc sẫm màu của anh vuốt ngược ra phía sau, và ánh mắt anh nhảy múa trong một vẻ ranh ma.
“Chào, cưng của anh.”
“Nói xem” Cô nói, hồi phục khỏi nỗi ngạc nhiên. “Nếu anh lắp những chiếc răng nanh, anh có còn tuyên bố kiểu như thế nữa hay không nào.”
“Không đâu. Ngươi là cách anh sẽ nói.” Anh ta kéo cô vào phòng. “Và có lẽ anh sẽ nói, cưng của anh, em có cần cổ đáng yêu làm sao!”
Cô bật cười. Anh lắp cặp răng nanh dài vào và bắt đầu hít hà cổ của cô, làm cô nhột.
“Em sẽ đâm chiếc cọc gỗ vào đâu nhỉ?” Cô hỏi, đẩy anh lùi lại một chút. “Ngay đây chăng?” Cô chọc nhẹ vào anh, nơi chiếc áo sơ mi mở hé ra.
Gregory bắt lấy bàn tay cô và giữ một lúc lâu. Rồi anh ta bỏ đi cặp răng nanh và đưa bàn tay cô liên miệng anh, hôn chúng thật dịu dàng. Anh ta kéo cô lại gần. “Anh nghĩ em đã làm điều đó rồi, đâm xuyên qua trái tim anh.” Anh bảo cô.
Ivy ngước nhìn anh ta, vừa vặn thở được. Mắt anh ta cháy bùng giống như một đốm than màu xám bên dưới hàng mi khép hờ.
“Một chiếc cổ đáng yêu làm sao.” Anh ta nói, hạ thấp đầu xuống, mái tóc sẫm màu của anh rơi xuống phía trước. Anh ta hôn nhẹ trên cổ cô. Anh ta hôn cô hết nụ hôn này rồi đến nụ hôn khác, từ từ di chuyển miệng anh đến miệng cô.
Nụ hôn của anh ta trở nên thúc ép nhiều hơn. Ivy đáp trả bằng nụ hôn nhẹ nhàng hơn. Anh ta ép cô vào người anh ta, ôm chặt cô, rồi đột ngột buông cô ra, hạ thấp người xuống. Anh ta quỳ gối trước cô, vươn tay đến cô, bàn tay mơn trớn mạnh mẽ của anh ta di chuyển chầm chậm trên thân thể cô, kéo cô xuống cùng anh ta. “Được mà.” Anh ta nói êm ái. “Được mà.”
Họ bám chặt nhau và cùng run rẩy. Khi Ivy mở mắt. Từ bên trái đến bên phải, ảnh phản chiếu phía trước của cô, ảnh phản chiếu phía sau của cô – mọi góc độ qua những chiếc gương của phòng thử đồ - cô có thể nhìn thấy chính cô và Gregory đang quấn lấy nhau.
Cô kéo bản thân thoát khỏi anh ta. “Không!” Đôi tay cô bưng lấy khuôn mặt cô, che lấp mắt cô.
Gregory cố kéo tay cô ra khỏi gương mặt cô. Cô quay vào tường, thu mình vào trong một góc, nhưng cô không thể thoát khỏi hình ảnh phản chiếu của cô gái đang để cho Gregory hôn hít.
“Điều này không đúng đắn.”
“Không đúng đắn sao?”
“Không hay chút nào. Cho anh, hoặc em, hay Suzanne.”
“Hãy quên Suzanne đi! Những gì quan trọng là em và anh thôi.”
“Không quên Suzanne được đâu.” Ivy nài nỉ nhẹ nhàng. “Bạn ấy đã muốn anh trong một thời gian dài. Và em, em cũng muốn được gần gũi anh, em muốn nói chuyện với anh, em muốn chạm vào anh. Và hôn anh. Làm sao em có thể ngăn lại điều đó được đây, khi mà anh quá tuyệt vời đối với em ? Nhưng, Greogy, em biết…” Cô hít một hơi thở sâu. “Em biết em vẫn yêu Tristan.”
“Và em nghĩ anh không biết điều đó sao?” Anh ta cười. “Em đã làm cho điều đó có phần hiển nhiên mà, Ivy.”
Anh ta tiến một bước đến gần cô hơn và với tay chạm vào tay cô. “Anh biết em vẫn yêu cậu ấy và vẫn đau lòng vì cậu ấy. Hãy để anh giúp em xoa dịu nỗi đau.”
Anh ta giữ bàn tay cô dịu dàng trong đôi tay anh. “Nghĩ về điều đó. Ivy. Chỉ nghĩ về điều đó thôi.” Anh ta nói. Cô gật đầu thinh lặng, bàn tay còn tự do của cô chơi đùa với núm tua trên chiếc váy của cô.
“Anh sẽ thay quần áo bây giờ,” Anh ta bảo cô. “Và chúng ta sẽ về nhà bằng xe riêng của chúng ta. Anh sẽ đi theo một lộ trình dài hơn để chúng ta không về đến nhà cùng lúc. Thậm chí chúng ta còn không nhìn thấy nhau lên phòng của chúng ta nữa kìa. Vì thế…” Anh ta đưa bàn tay cô lên miệng anh ta. “Đây là một nụ hôn chúc ngủ ngon,” Anh ta nói, nhẹ nhàng chạm bờ môi lên trên những ngón tay cô.
***
Khi Tristan thức tỉnh, chỉ còn ánh lung linh nhỏ bé của anh thắp sáng căn phòng thử đồ, chiếu ngược lại anh từ mỗi chiếc gương. Nhưng bóng tối anh cảm thấy đang vây quanh anh trong căn phòng trống còn nhiều hơn sự thiếu vắng ánh sáng. Bóng tối giống như có thể sờ thấy được, một loại hình thái mềm mại và báo điềm gở, một sự hiện diện đã chọc giận và đe dọa Tristan.
“Gregory.” Anh nói to, và quang cảnh mà anh đã chứng kiến hàng giờ trước lóe sáng trong tâm trí anh. Trong một khoảnh khắc anh đã nghĩ căn phòng được thắp sáng lên. Gregory có thật sự vương vấn tình yêu với Ivy hay không ? Tristan băn khoăn. Và anh ta có đang nói sự thật về Eric và tay buôn ma túy hay không? Tristan cần phải biết, phải vào được bên trong đầu hắn. “Lần tới đến cậu đấy, Gregory.” Anh nói. “Lần tới là cậu.”
“Cậu có chịu ngừng nói chuyện với bản thân hay không đây? Bằng cách nào mà một cô gái nghĩ rằng có được vẻ mê đắm xinh đẹp của cô ta nhỉ?”
Tristan lao xuyên qua cửa phòng thử đồ vào trong cửa hàng, nơi được thắp sáng bằng hai ngọn đèn đêm mờ nhạt và một bảng hiệu lối ra. Lacey duỗi dài người dưới chân của mô hình King Kong.
“Tôi đã đợi cậu tại căn hộ Riverstone Rise của cậu,” Cô nói, giơ ra một bông hoa đã héo tàn. “Mang cho cậu thứ này. Còn có những bông khác nữa, cũng đã héo úa y như thế, được xếp thành hình chữ T trên mộ của cậu. Đoán ngay ra là cậu đã không có mặt ở đó một thời gian rồi.”
“Tôi không về đó.”
“Tôi đã kiểm tra Eric,” Cô tiếp tục. “Phòng trường hợp cậu thất lạc trong căn nhà vui vẻ đó vài thứ chẳng hạn như là trí óc của cậu ấy mà. Rồi tôi kiểm tra Ivy, người đã không có một đêm tốt đẹp gì cho lắm – Vậy, tin mới là gì thế?”
“Cô ấy không ổn sao?” Tristan hỏi. Anh đã muốn đi theo cô về nhà và lấy sự nghỉ ngơi anh cần ở đó. Khi ấy anh có thể bảo đảm là Ella ở gần bên; anh cũng có thể gọi Philip nếu như cô cần cậu bé. Nhưng anh biết nếu anh đi cùng cô, anh sẽ thức suốt đêm để canh chừng cho cô. “Cô ấy có ổn không?”
“Cô ấy là Ivy mà.” Lacey đáp, tung nhẹ mái tóc. “Hãy nói cho tôi biết đi nào, tôi đã bỏ lỡ mất điều gì trong vở kịch truyền hình nhiều tập này vậy? Gregory cũng bồn chồn hệt như cô ấy. Điều gì đang ăn mòn cậu thế kia?”
Tristan kể với Lacey những gì đã xảy ra lúc sớm tối hôm đó, cũng như những gì anh đã trải nghiệm trong đầu của Eric – ký ức về cảnh tượng ở nhà Caroline, với cảm xúc mãnh liệt về sự thất vọng và nỗi sợ hãi. Lacey lắng nghe mọi điều, rồi nhịp bước rảo quanh gian hàng. Cô hình thể hóa những ngón tay, và thử mang một chiếc mặt nạ, quay người đối diện với Tristan, rồi thử một cái khác nữa.
“Có lẽ đây không phải lần đầu tiên Eric tự dìm mình chìm sâu đến thế,” Lacey nói. “Điều gì xảy ra nếu như Eric thường xin xỏ Caroline tiền mua thuốc – theo cách mà bây giờ hắn xin xỏ Gregory ? Và điều gì xảy ra nếu như đêm đó, khi hắn cần tiền, Caroline đã không đáp ứng ?”
“Không, không đơn giản như vậy đâu.” Tristan đáp, hơi quá nhanh một chút. “Tôi biết nó không đơn giản như thế đâu.”
Lacey nhướng mày nhìn anh. “Cậu biết điều đó, hay cậu chỉ muốn tin vào điều đó vậy?” Cô hỏi.
“Chị có ý gì thế?”
“Với tôi, nghe có vẻ như cậu đang tìm kiếm dù chỉ là một mảnh li ti thỏa mãn cho việc chứng tỏ Gregory phải chịu trách nhiệm. Gregory đáng thương, vô tội, phù hợp quá đi ấy chứ.” Cô nói, trêu chọc Tristan. “Có lẽ chỉ duy nhất một điều anh ta phải chịu trách nhiệm là việc chơi trò chơi tình ái với các cô gái và đang đổ vì cô gái của cậu thôi – và cô nàng của cậu cũng đang đổ vì anh ta” Cô thêm vào một cách ranh mãnh.
“Chị không thật sự tin vào điều đó đấy chứ?” Trisatn nói.
Cô nhún vai. “Tôi không nói đôi khi Gregory không phải là một kẻ ngớ ngẩn, nhưng những lần khác, ít ra là một lần, anh ta có trái tim đủ tốt để cứu cái cần cổ của anh bạn lầm lỡ của anh ta.” Cô đùa lưỡi cô qua hàm răng và cười. “Tôi nghĩ anh ta giàu có, có vẻ ngoài ưa nhìn, và vô tội.”
“Nếu như anh ta vô tôi, ký ức của anh ta sẽ chứng minh điều đó.” Tristan nói.
Lacey lắc đầu, đột ngột trở nên nghiêm túc. “Lần này có lẽ anh ta sẽ đá cậu đến tận mặt trăng mất thôi.”
“Tôi sẽ có được cơ hội của tôi, và tôi sẽ thành công, Lacey. Sau tất cả, tôi có được một cô giáo tuyệt vời đến thế cơ mà.”
Lacey nhìn anh lác cả mắt.
“Chị đã nói đúng. Eric dễ dàng thâm nhập hơn hơn khi cậu ta nửa tỉnh nửa mê. Tôi sẽ thử làm tương tự với Gregory.”
“Điều đó sẽ thuyết phục tôi chứ không phải thuyết phục cậu!”
Tristan vênh cằm. “Điều đó hẳn là mang lại cho chị vài mục tiêu, Lacey – những mục tiêu thiên thần để giúp chị hoàn thành sứ mạng của chị.”
Cô quay đi.
“Những mục tiêu đó có thể giúp chị hoàn thành sứ mạng của chị mà. Đó không phải là những gì chị muốn hay sao?”
Lacey nhún vai, vẫn giữ lưng cô quay về phía anh.
Tristan nhìn cô, bối rối. “Có gì đó mà tôi không nhận ra sao?”
“Rất nhiều. Tristan.” Cô thở dài. “Cậu muốn tôi làm gì với những bông hoa này?”
“Bỏ đi, tôi đoán thế. Chị thật tử tế khi mang nó đến, nhưng tôi sẽ sử dụng quá nhiều sức mạnh để cố mang nó theo. Nghe này, tôi phải đi thôi.”
Cô gật đầu.
“Cám ơn nhé. Lacey.”
Cô vẫn không quay lại.
“Chị là một thiên thần!”
“Mmm.”
Tristan vội vã rời khỏi và đến phòng của Ivy ngay khi bầu trời chết lặng bắt đầu hửng sáng. Thật quá sức cám dỗ để hình thể hóa một ngón tay và lướt nó trên gò má cô.
Anh yêu em. Ivy. Anh sẽ không bao giờ ngừng yêu em.
Chỉ một cái chạm nhẹ, đó là tất cả những gì anh ước muốn. Giá của nó là gì, một cái chạm nhẹ?
Anh rời khỏi cô trước khi anh bị khuất phục bởi cám dỗ và dùng đến năng lượng mà anh cần dành dụm cho Gregory.
Gregory đang ngủ một cách bất an. Tristan liếc nhanh qua bộ sưu tập nhạc của anh ta và tìm thấy một dĩa CD quen thuộc với anh. Vật chất hóa hai ngón tay, anh trượt chiếc dĩa vào trong máy chơi nhạc và xoay volume. Anh đẩy nhẹ Gregory, rồi anh bắt đầu trôi theo dòng nhạc, hát lời bản nhạc, tập trung vào những hình ảnh của bài hát.
Nhưng vì lý do nào đó, Tristan vẫn thấy bối rối. Anh nghĩ rằng anh biết lời nhạc bằng trái tim. Anh tập trung lần nữa, rồi anh nhận ra, những hình ảnh của anh trộn lẫn với những hình ảnh khác – của Gregory.
Tôi vào trong rồi! Lacey, tôi vào trong rồi!
Đột ngột anh cảm thấy như Gregory đang truy tìm anh, truy tìm một cách mò mẫm, tuyệt vọng, cách mà một kẻ say ngủ tìm kiếm chiếc đồng hồ khi hồi chuông báo thức vang lên. Tristan giữ bản thân yên lặng, cực kỳ yên lặng, và âm nhạc thả trôi Gregory xa khỏi anh.
Tristan chìm vào trong nỗi nhẹ nhõm. Liệu Gregory có thể đánh bật anh khỏi trí óc của anh ta bao xa? Anh tự hỏi.
Nhưng mỗi ý tưởng giống như thế là một ý tưởng rất khác của Gregory và sẽ chỉ cảnh báo cho anh ta lần nữa mà thôi. Tristan không thể nghĩ về những gì anh đang làm ngoại trừ đơn giản là phải làm .
Anh đã chọn tập trung vào một chiếc đèn trang trí trong phòng sinh hoạt của Caroline. Ngày mà anh và Lacey lục soát ngôi nhà, anh đã lưu ý thấy nó đứng cạnh chiếc ghế, nơi cảnh sát tìm thấy thi thể Caroline. Chiếc đèn Halogen, với chiếc chân dài và một mặt dẹt hình dĩa bằng kim loại trên đỉnh , quá tầm thường nên không thể tạo nên sự nghi ngờ, ngoại trừ việc khơi gợi một ký ức thị giác về Caroline đang ngồi trong chiếc ghế vào một buổi chiều tháng Năm muộn.
Tristan tập trung vào chúng. Anh xoay tròn nó trong trí nhớ của anh. Anh vươn đến nó như thể anh đang bật công tắc đèn.
Và anh nhận ra bản thân đang đứng trong phòng sinh hoạt của Caroline. Bà đang ngồi trong chiếc ghế, nhìn trở lại anh, khá thích thú. Rồi đột ngột bà đứng lên. Màu sắc nổi cao trên đôi má bà, những vệt dài màu đỏ vằn trên chúng, dâng lên y như trên gò má của Gregory khi anh ta giận dữ. Nhưng cũng có một tia sáng chiến thắng trong đôi mắt bà.
Bà ta tiến về chiếc bàn viết. Tristan, bên trong ký ức của Gregory, đứng yên tại chỗ, gần chiếc đèn. Caroline nhặt lên một mảnh giấy và vẫy nó vào anh, như thể bà ta đang chế nhạo anh. Anh cảm thấy đôi tay Gregory cuộn chặt thành nắm đấm.
Rồi bà đi về hướng anh. Anh nghĩ bà đang nói anh nhìn vào mảnh giấy, nhưng anh không nghe được một lời nào yêu thương. Sự giận dữ của anh tăng lên quá nhanh, cơn thịnh nộ trong anh quá lớn đến nỗi tim anh đập dồn dập, luồng máu trong anh ào ạt tuôn đổ qua người anh, hát váng lên trong tai anh.
Rồi tay anh vung lên. Anh đầm sầm chúng vào chiếc đèn, đâm sầm chiếc đèn thẳng vào bà ấy. Anh thấy bà ta loạng choạng lùi lại, chao đảo về phía sau giống như một nhân vật hoạt hình vào ô vuông màu xanh rực rỡ của khung cửa sổ lớn.
Anh thét lên. Tristan, chính anh thét lên khi anh nhìn Caroline đập người về phía sau, một dải máu dài loang trên gương mặt bà.
Gregory thình lình giật mạnh, và Tristan biết Gregory đã nghe thấy anh. Anh sẽ là người bị đâm sầm lần kế tiếp. Anh trườn để thoát ra ngoài. Nhưng những hình ảnh đang khuấy đảo quanh anh lúc này giống như những mảnh màu sặc sỡ, sắc cạnh trong chiếc kính vạn hoa. Anh cảm thấy choáng váng và muốn phát bệnh. Anh không thể tách rời trí óc của chính anh khỏi trí óc của Gregory. Anh chạy trong một mê cung những ký ức vô tận, vòng vo và điên cuồng. Anh biết rằng anh đã bị mắc bẫy.
Rồi đột ngột có một giọng nói đang gọi Gregory, van nài anh ta tỉnh dậy. Ivy.
Anh nhìn thấy cô xuyên qua ánh mắt của Gregory, được quấn trong một chiếc áo choàng, đang nghiêng người trên anh. Mái tóc cô rũ xuống và chạm vào mặt anh. Cánh tay cô vòng quanh anh, vỗ về. Rồi Gregory lặng yên những ý nghĩ xáo trộn của anh ta, và Tristan trượt ra ngoài.
“Không biết nữa.” Ivy lầm bầm, cô đang đếm đống tiền lẻ của khách hàng đến lần thứ ba.
“Bác nghĩ cháu cần nghỉ một lát đi, cưng à.” Lillian nhận xét.
Ivy nhìn đồng hồ. “Cháu vừa nghỉ ăn tối cách đây một giờ.”
“Bác biết.” Lillian nói, “nhưng vì cháu đang cản đường Bet và bác, và vì cháu vừa giao dịch với người đàn ông ngọt ngào đó, người vừa mua áo choàng Dracula và một cặp môi bằng sáp…”
“Đôi môi sáp ư? Bác có chắc không?”
“Đôi màu đỏ ruby,” Lillian nói. “Đừng lo, bác tóm được ông ta ở cửa và bắt ông ấy mua chúng cùng một bộ răng nanh chín cái. Nhưng bác nghĩ cháu nên nghỉ một chút đi.”
Ivy nhìn chằm chằm quyển sổ thu chi, ngượng ngùng. Cô đã tạo ra nhiều sai lầm trong ba ngày vừa rồi, dù hai chị em người chủ cửa hàng, một cách ân cần, đã tỏ ra không lưu tâm. Cô băn khoăn không biết liệu cái hộp tiền lẻ có được đếm đúng vào hôm Chủ nhật hoặc thứ hai hay không. Cô đã sửng sốt rằng họ tin là cô đã làm nghẽn lối đêm đó.
“Lần cuối bác nhìn thấy cháu như thế này,” Betty nói, “là khi cháu đang yêu.”
Lillian bắn cho người chị song sinh của bà một ánh nhìn.
“Không phải lần này.” Ivy nói một cách kiên định. “Nhưng có lẽ cháu cần nghỉ một chút.”
“Nghỉ đi.” Lillian nói, “Bao lâu cũng được.” Bà đẩy nhẹ Ivy.
Ivy thơ thẩn trên tầng thượng của khu thương mại từ đầu này đến đầu kia, một lần nữa cố gắng sắp xếp lại mọi thứ. Từ hôm thứ Bảy, cô và Gregory đã có phần gặp gỡ nhau một cách bẽn lẽn : Những đôi tay lướt nhẹ qua nhau, những ánh mắt giao nhau, chào nhau thật dịu dàng, rồi quay lưng đi khỏi. Đêm ngày Chủ nhật, mẹ cô đã sắp đặt bàn ăn cho một bữa tối thân mật và thắp lên hai ngọn nến. Gregory nhìn Ivy từ cạnh bàn đối diện như anh ta thường làm điều đó trước đây, nhưng lần này, Ivy nhìn thấy vẻ lấp lánh nhảy nhót trong đôi mắt anh ta. Hôm thứ hai, Gregory chuồn mất mà không nói gì với bất cứ ai. Ivy không biết anh ta đi đâu mà cũng không dám hỏi. Có lẽ đến nhà của Suzanne. Có lẽ đêm thứ bảy chỉ là một khoảnh khắc thân mật – Một khoảnh khắc thoáng qua, một nụ hôn giản dị, sau tất cả những giờ khắc khó khăn mà họ đã chia sẻ.
Ivy cảm thấy có lỗi.
Nhưng liệu có quá đỗi sai lầm không khi quan tâm đến người đã quan tâm cô ? Có sai lầm không khi muốn chạm vào người đã chạm vào cô vô cùng dịu dàng ? Có sai lầm không khi thay đổi suy nghĩ của cô về Gregory ?
Ivy chưa bao giờ cảm thấy hoang mang đến thế. Chỉ có một điều duy nhất là rõ ràng : Cô sẽ phải chỉnh đốn lại lại bản thân và tập trung vào những gì cô đang làm, cô tự nhủ - đúng lúc đó cô va phải một chiếc xe đẩy em bé.
“Oops. Xin lỗi.”
Người phụ nữ đẩy chiếc xe nôi mỉm cười, và Ivy cũng cười đáp lại, rồi va vào một chiếc xe bày bán bông tai và chuỗi đeo cổ. Mọi thứ kêu leng keng.
“Xin lỗi. Xin lỗi.”
Cô tránh xuýt soát một thùng rác, rồi tiến thẳng đến chiếc máy pha café.
Ivy mang tách cappuchino đến khu vực cuối xa khuất của khu thương mại. Hai gian hàng lớn ở nơi đó đã đóng cửa, và vài bóng đèn đã tắt. Cô ngồi xuống một băng ghế trống trong khoảng tranh tối tranh sáng, nhấm nháp café. m thanh từ những người mua hàng phía bên kia khu thương mại vẳng đến như một làn sóng êm ái nhưng không hoàn toàn chạm đến cô.
Ivy nhắm mắt một lúc, thích thú với trạng thái cô độc. Rồi cô mở bừng mắt, quay nhìn quanh, ngạc nhiên bởi ba giọng nói rành rọt ở về phía bên phải của cô. Một trong chúng nghe rất thân quen.
“Tất cả đó.” Anh ta nói.
“Tao sẽ đếm chúng.”
“Mày không tin tao à?”
“Tao nói là tao sẽ đếm. Mày sẽ hiểu ra là tao có tin mày hay không.”
Trong đường hầm mờ tối hướng đến bãi đậu xe, Gregory, Eric, và một kẻ thứ ba đang nói chuyện, không nhận ra có người đang quan sát họ. Khi kẻ thứ ba quay đầu lại về hướng ánh sáng. Ivy hầu như không thể tin vào mắt mình. Cô đã trông thấy gã này bên ngoài trường học và biết gã là một kẻ bán ma túy. Nhưng khi cô thấy Gregory trao cho gã một chiếc túi, những gì cô thực sự không thể tin là làm thế nào cô có thể quên mất một khía cạnh khác trong con người của Gregory.
Làm sao cô lại có được sự gần gũi với một người mà bạn bè của người đó giàu có và trác táng ? Bằng cách nào cô đã trở nên dựa dẫm vào ai đó, người buồn chán với những gì anh ta có, luôn mắc vào những cuộc mạo hiểm ngu ngốc ? Tại sao cô có thể tin vào một người thường chơi những trò nguy hiểm cùng với đám bạn bè của anh ta, không quan tâm đến việc có ai đó bị tổn thương ?
Tristan đã cảnh báo cho cô một lần trước đây, trước khi xảy ra đêm kinh hoàng đó trên chiếc cầu đôi, trước khi xảy ra đêm mà Will đã gần như bị giết chết. Nhưng Ivy cho rằng Gregory đã thay đổi kể từ khi đó. Trong bốn tuần gần đây, anh ta đã thay đổi - Ồ, hiển nhiên cô đã sai rồi.
Cô đột ngột đứng dậy khỏi băng ghế, làm đổ tràn ly café xuống phía trước người cô.
Tristan! Cô thét lên thầm lặng. Giúp em với, Tristan! Giúp em chỉnh đốn lại cái đầu của em!
Cô chạy xuống hành lang để đi vào khu vực sáng sủa hơn của khu thương mại. Cô đang chạy vội đến cầu thang cuốn khi cô đâm sầm vào Will.
Cô gái đi cùng anh, cô gái có mái tóc nâu vàng mà Ivy nhận ra từng có mặt trong bữa tiệc nhà Eric, chửi thề nhẹ.
Will nhìn chằm chằm vào Ivy, và cô nhìn trả lại. Cô gần như không chịu đựng được cách anh nhìn cô, cách anh có thể giam cầm cô chỉ với ánh mắt anh.
“Anh đang làm gì ở đây vậy?” Cô truy vấn.
“Cậu thì sao?” Cô gái cáu kỉnh.
Ivy lờ cô ta đi. “Đừng nói với em,” Cô bảo Will, “rằng anh vừa cảm thấy, anh vừa nghĩ – bằng cách nào đó, anh vừa biết được…”
Cô nhìn thấy một ánh sáng rập rờn trong đôi mắt anh, và cô vội vã quay đi.
Cô gái đi cùng anh đang nhăn mặt, nhìn Ivy như thể cô bị điên; Ivy cảm thấy hơi điên một chút. “Tôi… Tôi phải trở lại làm việc,” Cô nói, nhưng anh giữ cô đứng yên bằng ánh mắt anh.
“Nếu em cần anh,” Will nói với cô, “hãy gọi anh.” Rồi anh khẽ quay đầu như thể có ai đó nói qua vai anh.
Ivy lướt nhanh qua anh và vội vã đến chiếc thang cuốn, trèo nhanh lên những bậc thang đang chuyển động, và chạy vào trong cửa hàng.
“Ôi, cưng.” Lillian nói khi Ivy ào qua cửa.
“Ôi, hú hồn!” Betty nói.
Ivy thở hổn hển, vì tức giận cũng nhiều như việc chạy đua. Bây giờ cô mới ngừng lại để nhìn xuống phía trước chiếc váy màu xanh nhạt của cô. Nó như nhuốm bùn.
“Chúng ta nên ngâm nó ngay.”
“Không, nó không sao đâu.” Cô nói, cố gắng để giữ nhịp thở, hít thở chậm và sâu để làm dịu bản thân. “Cháu sẽ gột nó đi.” Ivy di chuyển hướng về phòng vệ sinh ở phía sau cửa hàng, nhưng Betty đã tiến đến với một số trang phục, và Lillian thì đang nhìn trầm tư vào một cái khác.
“Cháu sẽ gột nó đi.” Ivy lập lại. “Nó sẽ biến mất trong một phút thôi mà.”
Lillian và Betty ậm ừ với nhau.
“Dù sao thì nó cũng chỉ là một chiếc váy cũ.” Ivy thêm vào.
Thỉnh thoảng, những người luống tuổi thường giả bộ điếc.
“Thứ gì đó đơn giản thôi.” Cuối cùng cô nài nỉ. Lần mới đây thôi, cô đã có kết cục như một người ngoài hành tinh – được tăng cường bằng những cục pin khiến cô nhấp nháy và kêu bíp bíp.
Hai chị em đã thực hiện đúng yêu cầu đơn giản đó, trao cho cô một chiếc áo cánh trắng mềm mại, còn nguyên nếp gấp và hở vai cùng một chiếc váy bảy sắc cầu vồng.
“Ôi, cô bé sẽ trở thành một cô nàng Gypsy đáng yêu cho xem.” Lillian nói với Betty.
“Chúng ta nên để cô bé mặc váy mỗi ngày.” Betty đồng ý.
Họ cười với cô giống hệt hai bà cô vĩ đại mê cuồng.
“Đừng quên mở đèn phía sau, nghen cưng” Betty nói, rồi cặp chị em về nhà với bảy con mèo của họ.
Ivy thở phào thư thái. Cô mừng rằng cô sẽ trông coi cửa hàng một mình vào hai giờ sắp tới. Việc đó sẽ giữ cho cô bận rộn đủ để trí óc cô không nghĩ đến những gì cô vừa chứng kiến.
Cô đã giận dữ - nhưng với bản thân cô nhiều hơn là với Gregory. Anh ta vẫn là người như anh ta đã từng là. Anh ta không thay đổi cách sống của anh ta. Chỉ có cô mới là người cho rằng anh ta là một anh chàng hoàn hảo mà thôi.
Vào 9:25, Ivy kết thúc với người khách cuối cùng. Khu thương mại đã gần như trống trơn. Năm phút sau, cô làm dịu những ngọn đèn trong cửa hàng, khóa cửa từ bên trong, bắt đầu đếm tiền và cộng dồn những biên lai bán hàng.
Cô bị giật mình vì có ai đó đang gõ vào kính cửa. “Cô nàng Gypsy ơi.” Anh ta gọi.
“Gregory.”
Trong khoảnh khắc, cô muốn để anh ta ở yên ngoài đó, dựng lại bức tường vô hình giữa họ mà anh ta đã làm vào tháng Giêng. Cô chầm chậm đi về hướng anh ta, mở khóa cánh cửa, và hé nó mở ra ba inchs.
“Anh có quấy rầy em không?” Anh ta hỏi.
“Em phải kết sổ.”
“Anh sẽ hoàn toàn yên lặng.” Anh ta hứa.
Ivy mở cửa thêm vài inchs và anh ta lách vào.
Cô nhìn chằm chằm vào quyển sổ thu chi, rồi quay lưng lại thật nhanh. “Có lẽ cũng không hại gì nếu như em làm rõ mọi chuyện ngay bây giờ.” Cô nói.
Gregory chờ đợi ; Anh ta nhìn cô như thể anh ta biết có điều gì đó khủng khiếp đang đến.
“Em thấy anh và Eric cùng một người khác – kẻ bán hàng đó – thực hiện một sự trao đổi.”
“Ồ, điều đó.” Anh ta nói, như thể không có gì quan trọng.
“Ồ, điều đó ?” Cô lập lại.
“Anh đã nghĩ em sắp nói với anh thứ gì đó như là, từ nay trở đi, chúng ta sẽ không bao giờ ở một mình bên nhau nữa.”
Cô nhìn xuống, kéo và xoắn vặn một nhúm tua trên chiếc váy. Có lẽ cũng sẽ tốt hơn nếu như họ không gặp nhau nữa.
“Ồ,” Anh ta nói. “Em biết đấy, em cũng định nói như thế nữa.”
Ivy không trả lời anh ta. Thật ra cô cũng không biết trả lời thế nào.
Gregory đi đến bên cô và đặt bàn tay lên những ngón tay cô, giữ cô không giật mạnh những núm tua.
“Eric nghiện ma túy,” Anh ta nói.. “Em biết điều đó mà. Và cậu ta đã dìm sâu bản thân vào đó, thật sự sâu, cùng với tay buôn ma túy hàng xóm thân thiết của chúng ta. Anh chỉ giúp cậu ta trong cơn túng quẫn thôi.”
Ivy ngước nhìn vào đôi mắt của Gregory. Ngược lại vẻ rám nắng của anh, trông anh có vẻ sáng hơn, giống như vùng biển bạc trong một ngày mù sương.
“Anh không trách em đâu, Ivy, vì đã nghĩ anh đang làm điều không đúng đắn. Nếu anh nghĩ Eric sẽ ngừng lại khi cậu ấy túng quẫn, anh sẽ không trả tiền cho cậu ấy đâu. Nhưng cậu ấy không ngừng lại, và bọn chúng đang săn lùng cậu ấy.”
Anh ta buông tay cô ra. “Eric là bạn anh. Cậu ấy đã là bạn anh từ tiểu học. Anh không biết nên làm gì khác.”
Ivy quay đi, nghĩ về lòng trung thành mà Gregory dành cho Eric và sự bất trung mà cô đã làm với Suzanne.
“Tiếp đi. Nói xem nào.” Gregory thách thức cô. “Em không thích những điều anh đang làm. Em nghĩ rằng anh nên tìm cho mình những người bạn tốt hơn.”
Cô lắc đầu. “Em không trách anh về những điều anh đang làm đâu.” Cô nói. “Eric thật may mắn có anh là bạn, may mắn như em vậy. Và Suzanne cũng thế.”
Anh quay mặt cô hướng về anh chỉ với một ngón tay. “Hoàn tất công việc của em đi,” Anh ta nói. “Và chúng ta có thể nói chuyện nhiều hơn. Chúng ta sẽ đến nơi nào đó, không về nhà, được không?”
“Okay.”
“Em sẽ vẫn mặc những thứ đó à?” Anh ta hỏi, mỉm cười.
“Ôi, em quên mất. Em làm đổ café lên váy của em. Giờ chúng đang được ngâm trong chậu mất rồi.”
Anh ta cười thành tiếng, “Anh không phiền đâu. Trông em… uh, đẹp huyền ảo.” Anh ta nói, mắt anh ta rơi xuống trên bờ vai trần của cô.
Cô thấy một chút râm ran.
“Anh đoán anh nên kiếm lấy một bộ trang phục cho mình.”
Anh ta bắt đầu nhìn lướt qua bức tường treo những chiếc nón và những bộ tóc giả. Vài phút sau anh ta gọi cô, “Thứ này thì sao nhỉ?”
Ivy ngước lên khỏi quyển sổ và bật cười.
Anh ta đang mang một bộ tóc giả màu đỏ loăn xoăn, một chiếc mũ chóp nhọn, và một chiếc nơ bướm chấm bi.
“Bảnh đấy.” Cô nói.
Gregory thử một bộ khác, sau đó một bộ khác nữa – một chiếc mặt nạ Klingon. Đầu và ngực của King Kong, một chiếc mũ kết hoa khổng lồ và khăn quàng lông.
“Dí dỏm ghê!” Cô nói.
Anh ta cười toe với Ivy và vẫy chiếc khăn choàng lông.
“Nếu anh muốn thử một bộ trang phục trọn vẹn, thì có một phòng thử ở phía sau kìa. Phòng bên trái rất lớn, với gương ở mọi nơi. Anh sẽ có tất cả các góc nhìn.” Cô bảo anh. “Em thật sự tiếc là Philip không có ở đây để chơi đùa với anh.”
“Khi nào em xong việc, em có thể chơi đùa với anh.” Gregory đáp.
Ivy làm việc khá lâu. Cuối cùng, khi cô gập quyển sổ lại, cô nhận thấy anh ta đã biến mất vào phía sau cửa hàng.
“Gregory?” Cô gọi.
“Gì thế, em yêu.” Anh ta trả lời với giọng nặng trọng âm.
“Anh đang làm gì thế?”
“Đến đây đi, cưng à.” Anh ta đáp. “Anh đang đợi em nè.”
Cô cười một mình. “Anh đang bận bịu gì ghê thế?”
Ivy rón rén tiến đến phòng thử đồ và chầm chậm đẩy cánh cửa. Gregory đang nép mình vào tường. Lúc này, anh ta quay người nhanh, nhảy đến trước mặt Ivy.
“Ôi.” Cô hổn hển. Cô đứng bất động; Gregory trở thành một ma cà rồng đẹp trai đáng kinh ngạc trong áo sơ mi trắng tinh với chiếc cổ chữ V xẻ sâu và một chiếc áo choàng đen cao cổ. Mái tóc sẫm màu của anh vuốt ngược ra phía sau, và ánh mắt anh nhảy múa trong một vẻ ranh ma.
“Chào, cưng của anh.”
“Nói xem” Cô nói, hồi phục khỏi nỗi ngạc nhiên. “Nếu anh lắp những chiếc răng nanh, anh có còn tuyên bố kiểu như thế nữa hay không nào.”
“Không đâu. Ngươi là cách anh sẽ nói.” Anh ta kéo cô vào phòng. “Và có lẽ anh sẽ nói, cưng của anh, em có cần cổ đáng yêu làm sao!”
Cô bật cười. Anh lắp cặp răng nanh dài vào và bắt đầu hít hà cổ của cô, làm cô nhột.
“Em sẽ đâm chiếc cọc gỗ vào đâu nhỉ?” Cô hỏi, đẩy anh lùi lại một chút. “Ngay đây chăng?” Cô chọc nhẹ vào anh, nơi chiếc áo sơ mi mở hé ra.
Gregory bắt lấy bàn tay cô và giữ một lúc lâu. Rồi anh ta bỏ đi cặp răng nanh và đưa bàn tay cô liên miệng anh, hôn chúng thật dịu dàng. Anh ta kéo cô lại gần. “Anh nghĩ em đã làm điều đó rồi, đâm xuyên qua trái tim anh.” Anh bảo cô.
Ivy ngước nhìn anh ta, vừa vặn thở được. Mắt anh ta cháy bùng giống như một đốm than màu xám bên dưới hàng mi khép hờ.
“Một chiếc cổ đáng yêu làm sao.” Anh ta nói, hạ thấp đầu xuống, mái tóc sẫm màu của anh rơi xuống phía trước. Anh ta hôn nhẹ trên cổ cô. Anh ta hôn cô hết nụ hôn này rồi đến nụ hôn khác, từ từ di chuyển miệng anh đến miệng cô.
Nụ hôn của anh ta trở nên thúc ép nhiều hơn. Ivy đáp trả bằng nụ hôn nhẹ nhàng hơn. Anh ta ép cô vào người anh ta, ôm chặt cô, rồi đột ngột buông cô ra, hạ thấp người xuống. Anh ta quỳ gối trước cô, vươn tay đến cô, bàn tay mơn trớn mạnh mẽ của anh ta di chuyển chầm chậm trên thân thể cô, kéo cô xuống cùng anh ta. “Được mà.” Anh ta nói êm ái. “Được mà.”
Họ bám chặt nhau và cùng run rẩy. Khi Ivy mở mắt. Từ bên trái đến bên phải, ảnh phản chiếu phía trước của cô, ảnh phản chiếu phía sau của cô – mọi góc độ qua những chiếc gương của phòng thử đồ - cô có thể nhìn thấy chính cô và Gregory đang quấn lấy nhau.
Cô kéo bản thân thoát khỏi anh ta. “Không!” Đôi tay cô bưng lấy khuôn mặt cô, che lấp mắt cô.
Gregory cố kéo tay cô ra khỏi gương mặt cô. Cô quay vào tường, thu mình vào trong một góc, nhưng cô không thể thoát khỏi hình ảnh phản chiếu của cô gái đang để cho Gregory hôn hít.
“Điều này không đúng đắn.”
“Không đúng đắn sao?”
“Không hay chút nào. Cho anh, hoặc em, hay Suzanne.”
“Hãy quên Suzanne đi! Những gì quan trọng là em và anh thôi.”
“Không quên Suzanne được đâu.” Ivy nài nỉ nhẹ nhàng. “Bạn ấy đã muốn anh trong một thời gian dài. Và em, em cũng muốn được gần gũi anh, em muốn nói chuyện với anh, em muốn chạm vào anh. Và hôn anh. Làm sao em có thể ngăn lại điều đó được đây, khi mà anh quá tuyệt vời đối với em ? Nhưng, Greogy, em biết…” Cô hít một hơi thở sâu. “Em biết em vẫn yêu Tristan.”
“Và em nghĩ anh không biết điều đó sao?” Anh ta cười. “Em đã làm cho điều đó có phần hiển nhiên mà, Ivy.”
Anh ta tiến một bước đến gần cô hơn và với tay chạm vào tay cô. “Anh biết em vẫn yêu cậu ấy và vẫn đau lòng vì cậu ấy. Hãy để anh giúp em xoa dịu nỗi đau.”
Anh ta giữ bàn tay cô dịu dàng trong đôi tay anh. “Nghĩ về điều đó. Ivy. Chỉ nghĩ về điều đó thôi.” Anh ta nói. Cô gật đầu thinh lặng, bàn tay còn tự do của cô chơi đùa với núm tua trên chiếc váy của cô.
“Anh sẽ thay quần áo bây giờ,” Anh ta bảo cô. “Và chúng ta sẽ về nhà bằng xe riêng của chúng ta. Anh sẽ đi theo một lộ trình dài hơn để chúng ta không về đến nhà cùng lúc. Thậm chí chúng ta còn không nhìn thấy nhau lên phòng của chúng ta nữa kìa. Vì thế…” Anh ta đưa bàn tay cô lên miệng anh ta. “Đây là một nụ hôn chúc ngủ ngon,” Anh ta nói, nhẹ nhàng chạm bờ môi lên trên những ngón tay cô.
***
Khi Tristan thức tỉnh, chỉ còn ánh lung linh nhỏ bé của anh thắp sáng căn phòng thử đồ, chiếu ngược lại anh từ mỗi chiếc gương. Nhưng bóng tối anh cảm thấy đang vây quanh anh trong căn phòng trống còn nhiều hơn sự thiếu vắng ánh sáng. Bóng tối giống như có thể sờ thấy được, một loại hình thái mềm mại và báo điềm gở, một sự hiện diện đã chọc giận và đe dọa Tristan.
“Gregory.” Anh nói to, và quang cảnh mà anh đã chứng kiến hàng giờ trước lóe sáng trong tâm trí anh. Trong một khoảnh khắc anh đã nghĩ căn phòng được thắp sáng lên. Gregory có thật sự vương vấn tình yêu với Ivy hay không ? Tristan băn khoăn. Và anh ta có đang nói sự thật về Eric và tay buôn ma túy hay không? Tristan cần phải biết, phải vào được bên trong đầu hắn. “Lần tới đến cậu đấy, Gregory.” Anh nói. “Lần tới là cậu.”
“Cậu có chịu ngừng nói chuyện với bản thân hay không đây? Bằng cách nào mà một cô gái nghĩ rằng có được vẻ mê đắm xinh đẹp của cô ta nhỉ?”
Tristan lao xuyên qua cửa phòng thử đồ vào trong cửa hàng, nơi được thắp sáng bằng hai ngọn đèn đêm mờ nhạt và một bảng hiệu lối ra. Lacey duỗi dài người dưới chân của mô hình King Kong.
“Tôi đã đợi cậu tại căn hộ Riverstone Rise của cậu,” Cô nói, giơ ra một bông hoa đã héo tàn. “Mang cho cậu thứ này. Còn có những bông khác nữa, cũng đã héo úa y như thế, được xếp thành hình chữ T trên mộ của cậu. Đoán ngay ra là cậu đã không có mặt ở đó một thời gian rồi.”
“Tôi không về đó.”
“Tôi đã kiểm tra Eric,” Cô tiếp tục. “Phòng trường hợp cậu thất lạc trong căn nhà vui vẻ đó vài thứ chẳng hạn như là trí óc của cậu ấy mà. Rồi tôi kiểm tra Ivy, người đã không có một đêm tốt đẹp gì cho lắm – Vậy, tin mới là gì thế?”
“Cô ấy không ổn sao?” Tristan hỏi. Anh đã muốn đi theo cô về nhà và lấy sự nghỉ ngơi anh cần ở đó. Khi ấy anh có thể bảo đảm là Ella ở gần bên; anh cũng có thể gọi Philip nếu như cô cần cậu bé. Nhưng anh biết nếu anh đi cùng cô, anh sẽ thức suốt đêm để canh chừng cho cô. “Cô ấy có ổn không?”
“Cô ấy là Ivy mà.” Lacey đáp, tung nhẹ mái tóc. “Hãy nói cho tôi biết đi nào, tôi đã bỏ lỡ mất điều gì trong vở kịch truyền hình nhiều tập này vậy? Gregory cũng bồn chồn hệt như cô ấy. Điều gì đang ăn mòn cậu thế kia?”
Tristan kể với Lacey những gì đã xảy ra lúc sớm tối hôm đó, cũng như những gì anh đã trải nghiệm trong đầu của Eric – ký ức về cảnh tượng ở nhà Caroline, với cảm xúc mãnh liệt về sự thất vọng và nỗi sợ hãi. Lacey lắng nghe mọi điều, rồi nhịp bước rảo quanh gian hàng. Cô hình thể hóa những ngón tay, và thử mang một chiếc mặt nạ, quay người đối diện với Tristan, rồi thử một cái khác nữa.
“Có lẽ đây không phải lần đầu tiên Eric tự dìm mình chìm sâu đến thế,” Lacey nói. “Điều gì xảy ra nếu như Eric thường xin xỏ Caroline tiền mua thuốc – theo cách mà bây giờ hắn xin xỏ Gregory ? Và điều gì xảy ra nếu như đêm đó, khi hắn cần tiền, Caroline đã không đáp ứng ?”
“Không, không đơn giản như vậy đâu.” Tristan đáp, hơi quá nhanh một chút. “Tôi biết nó không đơn giản như thế đâu.”
Lacey nhướng mày nhìn anh. “Cậu biết điều đó, hay cậu chỉ muốn tin vào điều đó vậy?” Cô hỏi.
“Chị có ý gì thế?”
“Với tôi, nghe có vẻ như cậu đang tìm kiếm dù chỉ là một mảnh li ti thỏa mãn cho việc chứng tỏ Gregory phải chịu trách nhiệm. Gregory đáng thương, vô tội, phù hợp quá đi ấy chứ.” Cô nói, trêu chọc Tristan. “Có lẽ chỉ duy nhất một điều anh ta phải chịu trách nhiệm là việc chơi trò chơi tình ái với các cô gái và đang đổ vì cô gái của cậu thôi – và cô nàng của cậu cũng đang đổ vì anh ta” Cô thêm vào một cách ranh mãnh.
“Chị không thật sự tin vào điều đó đấy chứ?” Trisatn nói.
Cô nhún vai. “Tôi không nói đôi khi Gregory không phải là một kẻ ngớ ngẩn, nhưng những lần khác, ít ra là một lần, anh ta có trái tim đủ tốt để cứu cái cần cổ của anh bạn lầm lỡ của anh ta.” Cô đùa lưỡi cô qua hàm răng và cười. “Tôi nghĩ anh ta giàu có, có vẻ ngoài ưa nhìn, và vô tội.”
“Nếu như anh ta vô tôi, ký ức của anh ta sẽ chứng minh điều đó.” Tristan nói.
Lacey lắc đầu, đột ngột trở nên nghiêm túc. “Lần này có lẽ anh ta sẽ đá cậu đến tận mặt trăng mất thôi.”
“Tôi sẽ có được cơ hội của tôi, và tôi sẽ thành công, Lacey. Sau tất cả, tôi có được một cô giáo tuyệt vời đến thế cơ mà.”
Lacey nhìn anh lác cả mắt.
“Chị đã nói đúng. Eric dễ dàng thâm nhập hơn hơn khi cậu ta nửa tỉnh nửa mê. Tôi sẽ thử làm tương tự với Gregory.”
“Điều đó sẽ thuyết phục tôi chứ không phải thuyết phục cậu!”
Tristan vênh cằm. “Điều đó hẳn là mang lại cho chị vài mục tiêu, Lacey – những mục tiêu thiên thần để giúp chị hoàn thành sứ mạng của chị.”
Cô quay đi.
“Những mục tiêu đó có thể giúp chị hoàn thành sứ mạng của chị mà. Đó không phải là những gì chị muốn hay sao?”
Lacey nhún vai, vẫn giữ lưng cô quay về phía anh.
Tristan nhìn cô, bối rối. “Có gì đó mà tôi không nhận ra sao?”
“Rất nhiều. Tristan.” Cô thở dài. “Cậu muốn tôi làm gì với những bông hoa này?”
“Bỏ đi, tôi đoán thế. Chị thật tử tế khi mang nó đến, nhưng tôi sẽ sử dụng quá nhiều sức mạnh để cố mang nó theo. Nghe này, tôi phải đi thôi.”
Cô gật đầu.
“Cám ơn nhé. Lacey.”
Cô vẫn không quay lại.
“Chị là một thiên thần!”
“Mmm.”
Tristan vội vã rời khỏi và đến phòng của Ivy ngay khi bầu trời chết lặng bắt đầu hửng sáng. Thật quá sức cám dỗ để hình thể hóa một ngón tay và lướt nó trên gò má cô.
Anh yêu em. Ivy. Anh sẽ không bao giờ ngừng yêu em.
Chỉ một cái chạm nhẹ, đó là tất cả những gì anh ước muốn. Giá của nó là gì, một cái chạm nhẹ?
Anh rời khỏi cô trước khi anh bị khuất phục bởi cám dỗ và dùng đến năng lượng mà anh cần dành dụm cho Gregory.
Gregory đang ngủ một cách bất an. Tristan liếc nhanh qua bộ sưu tập nhạc của anh ta và tìm thấy một dĩa CD quen thuộc với anh. Vật chất hóa hai ngón tay, anh trượt chiếc dĩa vào trong máy chơi nhạc và xoay volume. Anh đẩy nhẹ Gregory, rồi anh bắt đầu trôi theo dòng nhạc, hát lời bản nhạc, tập trung vào những hình ảnh của bài hát.
Nhưng vì lý do nào đó, Tristan vẫn thấy bối rối. Anh nghĩ rằng anh biết lời nhạc bằng trái tim. Anh tập trung lần nữa, rồi anh nhận ra, những hình ảnh của anh trộn lẫn với những hình ảnh khác – của Gregory.
Tôi vào trong rồi! Lacey, tôi vào trong rồi!
Đột ngột anh cảm thấy như Gregory đang truy tìm anh, truy tìm một cách mò mẫm, tuyệt vọng, cách mà một kẻ say ngủ tìm kiếm chiếc đồng hồ khi hồi chuông báo thức vang lên. Tristan giữ bản thân yên lặng, cực kỳ yên lặng, và âm nhạc thả trôi Gregory xa khỏi anh.
Tristan chìm vào trong nỗi nhẹ nhõm. Liệu Gregory có thể đánh bật anh khỏi trí óc của anh ta bao xa? Anh tự hỏi.
Nhưng mỗi ý tưởng giống như thế là một ý tưởng rất khác của Gregory và sẽ chỉ cảnh báo cho anh ta lần nữa mà thôi. Tristan không thể nghĩ về những gì anh đang làm ngoại trừ đơn giản là phải làm .
Anh đã chọn tập trung vào một chiếc đèn trang trí trong phòng sinh hoạt của Caroline. Ngày mà anh và Lacey lục soát ngôi nhà, anh đã lưu ý thấy nó đứng cạnh chiếc ghế, nơi cảnh sát tìm thấy thi thể Caroline. Chiếc đèn Halogen, với chiếc chân dài và một mặt dẹt hình dĩa bằng kim loại trên đỉnh , quá tầm thường nên không thể tạo nên sự nghi ngờ, ngoại trừ việc khơi gợi một ký ức thị giác về Caroline đang ngồi trong chiếc ghế vào một buổi chiều tháng Năm muộn.
Tristan tập trung vào chúng. Anh xoay tròn nó trong trí nhớ của anh. Anh vươn đến nó như thể anh đang bật công tắc đèn.
Và anh nhận ra bản thân đang đứng trong phòng sinh hoạt của Caroline. Bà đang ngồi trong chiếc ghế, nhìn trở lại anh, khá thích thú. Rồi đột ngột bà đứng lên. Màu sắc nổi cao trên đôi má bà, những vệt dài màu đỏ vằn trên chúng, dâng lên y như trên gò má của Gregory khi anh ta giận dữ. Nhưng cũng có một tia sáng chiến thắng trong đôi mắt bà.
Bà ta tiến về chiếc bàn viết. Tristan, bên trong ký ức của Gregory, đứng yên tại chỗ, gần chiếc đèn. Caroline nhặt lên một mảnh giấy và vẫy nó vào anh, như thể bà ta đang chế nhạo anh. Anh cảm thấy đôi tay Gregory cuộn chặt thành nắm đấm.
Rồi bà đi về hướng anh. Anh nghĩ bà đang nói anh nhìn vào mảnh giấy, nhưng anh không nghe được một lời nào yêu thương. Sự giận dữ của anh tăng lên quá nhanh, cơn thịnh nộ trong anh quá lớn đến nỗi tim anh đập dồn dập, luồng máu trong anh ào ạt tuôn đổ qua người anh, hát váng lên trong tai anh.
Rồi tay anh vung lên. Anh đầm sầm chúng vào chiếc đèn, đâm sầm chiếc đèn thẳng vào bà ấy. Anh thấy bà ta loạng choạng lùi lại, chao đảo về phía sau giống như một nhân vật hoạt hình vào ô vuông màu xanh rực rỡ của khung cửa sổ lớn.
Anh thét lên. Tristan, chính anh thét lên khi anh nhìn Caroline đập người về phía sau, một dải máu dài loang trên gương mặt bà.
Gregory thình lình giật mạnh, và Tristan biết Gregory đã nghe thấy anh. Anh sẽ là người bị đâm sầm lần kế tiếp. Anh trườn để thoát ra ngoài. Nhưng những hình ảnh đang khuấy đảo quanh anh lúc này giống như những mảnh màu sặc sỡ, sắc cạnh trong chiếc kính vạn hoa. Anh cảm thấy choáng váng và muốn phát bệnh. Anh không thể tách rời trí óc của chính anh khỏi trí óc của Gregory. Anh chạy trong một mê cung những ký ức vô tận, vòng vo và điên cuồng. Anh biết rằng anh đã bị mắc bẫy.
Rồi đột ngột có một giọng nói đang gọi Gregory, van nài anh ta tỉnh dậy. Ivy.
Anh nhìn thấy cô xuyên qua ánh mắt của Gregory, được quấn trong một chiếc áo choàng, đang nghiêng người trên anh. Mái tóc cô rũ xuống và chạm vào mặt anh. Cánh tay cô vòng quanh anh, vỗ về. Rồi Gregory lặng yên những ý nghĩ xáo trộn của anh ta, và Tristan trượt ra ngoài.
Tác giả :
Elizabeth Chandler