The Power Of Love
Chương 10
Cô la thét và chiến đấu với hắn, đá ra sau với tất cả sức mạnh của cô. Hắn giữ chặt cô trền sàn, bàn tay bịt chặt miệng và mũi cô. Cô thét trong bàn tay hắn, rồi cô cố cắn vào đó, nhưng hắn quá nhanh so với cô. Cô bắt đầu lắc thân thể cô tới lui. Cô sẽ lăn hắn vào ngọn nến đang cháy nếu như cô phải làm.
“Ivy!, Ivy! Là anh đây mà! Im nào. Ivy! Em sẽ dọa Philip chết khiếp mất. Chính là anh mà.”
Cô mềm rũ bên dưới anh ta. “Gregory!”
Anh ta chầm chậm nhấc bản thân khỏi cô. Họ nhìn nhau chằm chằm, vã mồ hôi và hổn hển.
“Anh nghĩ em đang ngủ,” Anh ta nói. “Anh đang cố xem xem liệu em có ổn không mà không đánh thức em.”
“Em – em chỉ - Em không biết là anh. Philip không ở nhà. Nó ngủ lại nhà Sammy đêm nay, mẹ và Andrew đang ở dạ tiệc.”
“Mọi người đều ra ngoài hết sao?” Gregory hỏi một cách gay gắt.
“Vâng, và em nghĩ…”
Gregory nện nắm đấm vào lòng bàn tay vài lần, rồi ngừng lại khi thấy cách cô đang nhìn anh ta.
“Có điều gì sai với em vậy?” Anh ta hỏi. “Có điều gì không đúng với em sao, Ivy?” Anh ta giữ cô bằng cả hai tay. “Sao em lại ngốc nghếch đến thế ?”
“Anh muốn nói gì vậy?” Cô hỏi.
Anh ta đăm đắm nhìn vào trong đôi mắt cô. “Tại sao em lại né tránh anh?”
Cô nhìn đi chỗ khác.
“Nhìn vào anh nè! Trả lời anh đi!”
Cô quay đầu trở lại. “Hỏi Suzanne ấy, nếu anh muốn biết tại sao.”
Cô nhìn thấy ánh sáng lung linh trong đôi mắt anh, như thể anh đột nhiên anh hiểu ra. Thật khó tin rằng anh ta đã không đoán ra được điều gì đang diễn ra. Cô né tránh anh vì lý do nào khác nữa chứ?”
Anh ta buông cô ra. “Ivy.” Giọng anh lúc này êm dịu, ngập ngừng. “Em ở nhà một mình, đêm đã rất khuya, trong một ngôi nhà em vừa bị tấn công tuần trước, với một ô cửa mở rộng. Em đã để cửa mở đấy! Sao em lại làm điều dại dột đến thế?”
Cô nuốt xuống khó nhọc. “Em nghĩ cánh cửa lưới đã được cài then. Nhưng nó đã không cài. Em đoán thế, và chắc là Ella đã đẩy nó mở ra.”
Gregory tựa lưng vào ghế sofa , bóp trán.
Anh ta hít một hơi thở sâu, và đặt một tay lên trên tay Ivy. Bây giờ anh ta đã bình tĩnh hơn. “Không, anh đã làm em sợ. Anh nên tạ lỗi.”
Ngay cả trong ánh nến lung linh, Ivy cũng có thể nhìn thấy vẻ mỏi mệt hằn quanh đôi mắt anh. Cô vươn tay lên và chạm vào vùng thái dương mà anh đang xoa bóp. “Đau đầu sao?”
“Không tệ như sớm hôm nay.”
“Nhưng nó vẫn đau. Nằm xuống đi.” Cô nói. Cô đặt một chiếc gối trên sàn cho đầu anh ta. “Em sẽ lấy cho anh ít trà và thuốc aspirine.”
“Anh có thể tự mình đi lấy.”
“Để em.” Cô đặt nhẹ bàn tay lên vai anh ta. “Anh đã làm cho em nhiều rồi, Gregory. Hãy để em làm điều này cho anh nhé.”
“Anh không làm bất cứ điều gì nếu anh không muốn.”
“Làm ơn đi mà.”
Anh nằm xuống.
Ivy đứng lên và đặt vào máy một dĩa hòa tấu kèn saxophone và piano. “Quá lớn? Quá nhỏ?”
“Hoàn hảo.” Anh ta nói, khép mắt lại.
Cô pha một bình trà, đặt vài chiếc bánh cookie lên khay cùng với aspirine, và mang chúng trở lại căn phòng thắp nến.
Họ nhấm nháp một lúc trong yên lặng và nhai bánh cookie. Sau đó Gregory khua leng keng một cách đùa cợt chiếc tách của anh ta vào của cô trong một kiểu nâng cốc chúc mừng thầm lặng.
“Thứ này tuyệt quá! Anh có cảm giác như anh đang thưởng thức trong vườn.”
Cô bật cười. “Anh đang ở đó mà – và điều đó tốt cho anh.”
Anh ta nhấp một ngụm trà khác và nhìn cô qua làn hơi nước mong manh. “Em rất tốt với anh.”
“Anh có muốn cào lưng không?” Ivy hỏi. “Philip rất thích làm thế.”
“Cào ư?”
“Xoa bóp. Khi anh còn là cậu bé, mẹ anh không xoa bóp lưng anh để vỗ về anh ngủ sao?”
“Mẹ anh ư?”
“Nằm úp xuống đi.”
Anh ta nhìn cô, có phần thích thú, rồi đặt tách trà xuống và lật người nằm sấp lại.
Ivy bắt đầu xoa bóp lưng anh, chạy những ngón tay cô thành những vòng tròn nhỏ và lớn, theo cách cô vẫn làm cho Philip. Cô có thể cảm thấy sự căng thẳng trong anh; mọi bắp cơ của anh rắn lại. Những gì Gregory thật sự cần là một sự mát-xa, và sẽ tốt hơn nếu anh cởi áo, nhưng cô ngại đề nghị điều này.
Tại sao? Anh ấy là anh trai kế của mình mà. Ivy nhắc nhở bản thân. Anh ấy không phải là đối tượng hẹn hò. Anh ấy là một người bạn tốt và một kiểu anh trai…
“Ivy?”
“Dạ?”
“Có ổn với em không nếu anh cởi áo?”
“Sẽ tốt hơn.” Cô nói.
Anh ta cởi áo và nằm xuống trở lại. Lưng anh ta dài, rám nắng và mạnh mẽ nhờ những giờ chơi tennis. Cô bắt đầu xoa bóp trở lại, lần này mạnh mẽ hơn, di chuyển đôi bàn tay cô trên xương sống và ngang qua cơ vai của anh ta. Ivy nắn vào sau cổ anh, những ngón tay cô lùa sâu vào vùng tóc sẫm màu, rồi cô kéo đôi tay cô xuống vùng cột sống thấp hơn. Chậm rãi những chắc chắn, cô cảm nhận anh thư giãn bên dưới những ngón tay cô.
Không dấu hiệu cảnh báo, anh ta xoay người và nhìn vào cô.
Trong ánh nến, nét mặt anh đúc khuôn những bóng tối khắc nghiệt. Ánh sáng vàng vọt lộ rõ một hõm nhỏ trên cổ anh. Cô bị cám dỗ được chạm vào cái hõm đó, được đặt tay lên cổ anh và cảm nhận nơi mạch máu anh đang đập dồn.
“Em biết không,” Gregory nói. “mùa đông vừa qua, khi cha anh nói với anh rằng ông sẽ cưới Maggie, điều cuối cùng anh muốn là có em trong nhà anh.”
“Em biết.” Cô đáp, mỉm cười với anh.
Anh ta vươn tay lên và chạm vào gò má cô. “Bây giờ…” Anh ta nói, duỗi dài những ngón tay để chúng lùa vào trong tóc cô. “Bây giờ…” Anh ta kéo cô xuống gần với anh ta hơn.
Nếu chúng ta hôn nhau, Ivy nghĩ, nếu chúng ta hôn nhau và Suzanne…
“Bây giờ?” Anh ta thì thầm.
Cô không thể chống cự được nữa. Cô khép mắt.
Với hai bàn tay, anh ta ngay lập tức kéo gương mặt cô xuống. Rồi bàn tay mạnh bạo của anh ta buông lỏng, nụ hôn dài và nhẹ nhàng và dễ chịu. Anh ta nâng gương mặt cô và hôn vào cổ cô một cách dịu dàng.
Ivy di chuyển miệng cô xuống và bắt đầu hôn lần nữa. Rồi cả hai người họ cùng đông cứng, giật mình bởi một âm thanh của một động cơ và ánh đèn trước quét trên lối vào bên ngoài nhà. Xe của Andrew.
Gregory xoay đầu ra sau và cười nhẹ “Không thể tin được.” Anh ta thở dài, “Người đi kèm của chúng ta đã đến.”
Ivy cảm thấy những ngón tay anh ta buông cô ra một cách chậm rãi và miễn cưỡng. Rổi cô thổi tắt nến, bật đèn, và cố không nghĩ đến Suzanne.
Tristan ước chi anh biết được cách nào đó để xoa dịu Ivy. Khăn trải giường của cô xoắn lại và tóc cô, mái tóc ánh vàng rối bời bị quăng tới quăng lui. Cô lại đang mơ lần nữa sao? Đã có điều gì đó xảy ra từ khi anh rời khỏi cô tại lễ hội sao?
Sau buổi trình diễn, Tristan biết anh phải tìm ra người nào muốn hại Ivy. Anh cũng biết anh đã lỡ cơ hội mất rồi. Nếu Ivy cảm Gregory thì Tristan sẽ thua cuộc khi dùng Will như một cách liên lạc và cảnh báo cho cô.
Ivy bị kích động. “Ai ở đó? Ai ở đó vậy?” Cô thì thào.
Tristan đã nhận ra điểm khởi nguồn của giấc mơ. Một cảm giác khiếp đảm tràn qua anh, như thể chính anh bị kéo vào đêm kinh hoàng đó. Anh không thể đứng nhìn cô bị hoảng sợ lần nữa. Giá như anh có thể ôm cô, giá như anh có thể mang cô vào vòng tay anh… Ôi, Ella đâu rồi nhỉ?
Con mèo đang ngồi kêu rừ rừ trong bậu cửa sổ. Tristan vội di chuyển về hướng của cô nàng, vật thể hóa những ngón tay của anh. Anh kinh ngạc khi thấy sức mạnh gia tăng của mình, với cách anh có thể túm vào gáy con mèo chỉ trong vài giây và mang nó đến giường. Anh đặt nó xuống giường, và ngay trước khi sức mạnh rời khỏi anh, anh dùng đầu ngón tay đẩy nhẹ để Ivy thức giấc.
“Ella.” Cô nói nhỏ. “Ôi, Ella.” Đôi cánh tay cô quàng quanh con mèo.
Tristan bước lùi khỏi giường. Đây là cách anh phải yêu cô bây giờ, từng bước rời xa khỏi cô, giúp người khác an ủi và chăm sóc cô thay cho anh.
Với Ella rúc sát vào bên cạnh, Ivy nghỉ ngơi trong một giấc ngủ thanh bình hơn. Ác mộng đã qua rồi, lẩn sâu vào trong tiềm thức của cô, đủ sâu để không gây rắc rối cho cô trong một thời gian. Giá như anh có thể thấu hiểu được giấc mơ đó. Tristan đã chắc chắn rằng, Ivy đã trông thấy điều gì đó không nên thấy trong đêm Caroline chết – hoặc ai đó đã nghĩ cô nhìn thấy điều gì đó. Nếu anh biết đó là điều gì, anh sẽ biết ai săn đuổi cô. Nhưng anh không thể lẻn vào bên trong cô nhiều hơn chút nào so với việc lẻn vào bên trong Gregory.
Anh để lại cô ngủ ở đó. Anh đã quyết định làm việc này, và lên kế hoạch để làm bất chấp tất cả những lời cảnh báo của Lacey : du hành ngược thời gian trong tâm trí của Eric. Anh phải tìm hiểu xem liệu Eric có phải là người chạy xe mô tô trong giấc mơ của Ivy hay không, và liệu hắn có ở bên Caroline vào đêm bà ấy chết hay không.
Khi Tristan đến nhà của Eric, anh cố nhớ lại tất cả những chi tiết mà anh đã thấy vào khi sớm đêm hôm đó. Sau lễ hội, Lacey đã đi cùng anh đến nhà của Caroline. Trong khi cô mở những hộc tủ, tìm kiếm phía sau những bức tranh, và săm soi mọi thứ trong tiến trình đang bị mắc kẹt thì anh nghiên cứu những chi tiết của ngôi nhà, bên ngoài cũng như bên trong. Những thứ này sẽ là chìa khóa, những vật thể anh có thể dùng làm vật trung gian để xâm nhập vào bên trong trí óc người khác, cho anh một cơ hội để khởi sự đúng mối dây ràng buộc của ký ức.
“Nếu cậu định thực hiện đến cùng kế hoạch ngu ngốc của cậu,” Lacey nói trong khi đào bới giữa những tấm nệm sofa, “thì cứ chuẩn bị đi. Và trước tiên, hãy nghỉ ngơi một chút .”
“Lúc này tôi đã sẵn sàng rồi.” Anh cãi, ánh mắt anh quét qua phòng sinh hoạt chung, nơi Caroline chết.
“Nghe đây, thiên thần vận động viên,” Lacey đáp, “Bây giờ cậu đã bắt đầu cảm nhận được sức mạnh của cậu. Đó là điều tốt, nhưng đừng để bản thân cậu bị cuốn đi. Cậu chưa sẵn sàng cho Thế vận Hội Thiên Đường, chưa đâu. Nếu cậu khăng khăng cố trượt vào bên trong Eric, vậy thì hãy lấy vài giờ nghỉ ngơi đêm nay đi. Cậu sẽ cần đến nó.”
Tristan đã không trả lời cô ngay. Đứng bên ô cửa sổ lớn, anh đã lưu ý thấy có một tầm nhìn rõ ràng của con lộ và bất kỳ ai đang đến gần trên lối đi bộ.
“Có lẽ chị nói đúng.” Cuối cùng anh nói.
“Không chỉ có lẽ thôi đâu. Hơn nữa, Eric sẽ dễ bị xâm nhập nhất vào lúc hừng đông hay ngay sau đó, khi hắn ngủ không sâu.” Cô bảo anh. “Cố gắng có được hắn ta vừa đủ tỉnh táo để nghe theo gợi ý của cậu, nhưng không quá tỉnh thức đến nỗi nhận ra hắn đang làm gì.”
Điều đó nghe có vẻ là một lời khuyên tốt. Lúc này, bầu trời đang bắt đầu hừng sáng ở phương đông, Tristan tìm thấy Eric đang ngủ trên sàn phòng ngủ của hắn. Chiếc giường vẫn còn phẳng phiu và Eric vẫn mặc nguyên quần áo của ngày hôm trước, nằm nghiêng một bên, cuộn tròn trong một góc gần dàn âm thanh của hắn. Những tập tạp chí nằm rải rác gần đó. Tristan khuỵu gối xuống bên cạnh hắn. Vật thể hóa những ngón tay, anh lật quyển tạp chí xe mô tô cho đến khi anh tìm thấy ảnh của chiếc xe tương tự xe của Eric. Anh tập trung vào đó và đẩy nhẹ để đánh thức Eric.
Tristan đang chiêm ngưỡng những đường nét sạch sẽ, uốn lượn của chiếc xe máy, hình dung sức mạnh của chúng, và đột ngột anh biết anh đang nhìn qua đôi mắt của Eric. Thật dễ dàng cũng như khi trượt vào bên trong Will. Có lẽ Lacey đã sai, anh nghĩ. Có lẽ cô ấy đã không nhận ra chính xác về việc anh đã gia tăng sức mạnh như thế nào. Rồi bức ảnh mờ dần.
Mắt của Eric đã đóng lại. Trong một khoảnh khắc, chẳng có gì khác ngoài bóng tối vây quanh Tristan. Bây giờ là thời điểm để anh nghĩ về con đường của nhà Caroline, để đưa Eric vào một chuyến đi chậm rãi đến nhà của bà ấy, kéo anh ta vào một ký ức.
Nhưng bất thình lình bóng tối mở ra, như thể một bức tường tối đen được mở khóa kéo, và Tristan bị quăng tới trước. Con đường xô vào anh chẳng biết từ đâu và tiếp tục nuốt lấy anh giống như con đường trong trò videogame đua xe tốc độ. Anh đang di chuyển quá nhanh để có thể phản ứng, quá nhanh để có thể đoán ra được anh sắp đi đâu.
Anh đã trở thành tay lái mô tô, đang tăng tốc trên một con đường bất chấp những ánh chớp rực rỡ và bóng tối. Anh di chuyển ánh mắt ra khỏi con đường và thấy cây cối, bờ tường đá và những ngôi nhà. Cây cối có màu xanh dữ dội đến nỗi làm nhức nhối đôi mắt của Tristan. Bầu trời xanh sáng như đèn huỳnh quang. Màu đỏ có cảm giác như lửa cháy.
Họ chạy xe trên một con đường, trèo lên càng lúc càng cao hơn. Tristan cố làm chậm họ lại, lái theo một hướng, rồi một hướng khác, nỗ lực cho vài kiểm soát, nhưng anh đã mất năng lượng.
Bất thình lình, họ thắng kít lại. Tristan nhìn lên và thấy biệt thự Bains.
Nhà của Gregory – phải mà cũng không phải. Anh nhìn chằm chằm vào ngôi nhà khi họ đi bộ đến đó. Trông chúng giống như một căn phòng được phản chiếu trong một món đồ trang trí Giáng Sinh; anh nhìn những vật thể anh biết bị kéo dài trong một phối cảnh kỳ lạ, vừa quen thuộc vừa kỳ quái.
Là anh đang mơ, hay đây là một ký ức mà ranh giới của nó bị thiêu đốt và khuấy đảo bởi ma túy?
Họ gõ cửa rồi đi qua cửa trước. Không có trần nhà, cũng không có mái nhà. Thật vậy, không có phòng trang bị đồ nội thất, ngoại trừ một khoảng đất lớn mà hàng rào của nó chính là vỏ của ngôi nhà. Gregory ở đó, đang nhìn xuống họ từ trên đỉnh của đường trượt ván rất cao, một đường trượt óng ánh bạc không dừng ở mặt đất mà lại chui xuyên vào trong đường hầm. Cũng còn có một người phụ nữ nữa. Caroline, Tristan đột ngột nhận ra.
Khi bà nhìn thấy họ, bà vẫy tay, mỉm cười ấm áp và thân thiện. Gregory vẫn ở lại trên đỉnh của đường trượt, nhìn xuống họ một cách lạnh nhạt, nhưng Caroline ra hiệu cho họ đến một vòng quay ngựa gỗ, và họ không thể cưỡng lại.
Bà ở một bên, họ ở bên kia. Họ chạy và bị đẩy tới, chạy và bị đẩy tới, rồi nhảy lên. Họ xoay vòng vòng, nhưng thay vì chậm lại như Tristan mong đợi, họ càng lúc càng chuyển động nhanh hơn. Vẫn càng lúc càng nhanh – Họ treo lơ lửng trên những đầu ngón tay khi họ quay. Tristan nghĩ đầu của anh sắp bay đi mất. Rồi những ngón tay của họ trượt đi và họ bị quăng mạnh vào không trung.
Khi Tristan nhìn lên, thế giới vẫn quay mòng mòng trong một lúc, rồi ngừng lại. Sân chơi đã biến mất, nhưng vỏ của ngôi nhà vẫn còn, chứa trong lòng nó một nghĩa trang.
Anh thấy mộ của chính anh. Anh thấy mộ của Caroline. Rồi anh thấy một ngôi mộ thứ ba, hé mở, một đống đất mới đào bên cạnh nó.
Là Eric đang bắt đầu run rẩy, hay chính anh? Tristan không biết, và anh không thể ngừng lại được – anh run lắc một cách mãnh liệt và ngã xuống đất. Mặt đất rung chuyển và lật nghiêng. Những chiếc bia mộ quay tròn quanh anh, quay tròn giống như hàm răng bị đẩy bật ra khỏi một chiếc đầu lâu. Anh nằm nghiêng, run rẩy, cuộn tròn như một trái banh, chờ đợi mặt đất nứt ra, hé ra như một cái miệng và nuốt chửng anh.
Rồi chúng ngừng lại. Mọi thứ đứng yên. Anh nhìn vào một bức tranh bóng loáng của một chiếc xe mô tô trước mặt anh. Eric đã thức giấc.
Đó là một giấc mơ, Tristan nghĩ. Anh vẫn còn ở bên trong Eric, nhưng hắn không nhận ra. Có lẽ hắn đã quá kiệt sức, hoặc có lẽ trí óc khô kiệt của hắn quá quen thuộc với những cảm giác và những ý tưởng lạ lùng để phản ứng với Tristan.
Những sự kiện kỳ quái của giấc mơ liệu có ý nghĩa gì không? Có sự thật nào được che dấu trong đó không? Hay chúng chỉ là sự lan man của trí óc một con nghiện ?
Caroline là một nhân vật khó hiểu. Anh nhớ lại cách họ không hề ao ước kháng cự lại lời mời của bà cho một chuyến cưỡi đu quay. Gương mặt bà hết sức chào đón.
Anh nhìn thấy chúng lần nữa, gương mặt chào đón. Bây giờ đã già hơn. Anh hình dung bà đang đứng tại cửa ngôi nhà của riêng bà. Rồi anh đi qua ô cửa đó cùng với bà. Lần này, anh ở trong ký ức của Eric!
Caroline nhìn quanh phòng, và họ cũng vậy. Bức màn được mở ra trên ô cửa sổ lớn; anh có thể nhìn thấy những đám mây sẫm màu đang tụ tập phía trời Tây. Trong một bình hoa là một đóa hồng thân dài, vẫn thu mình trong nụ. Caroline đang ngồi đối diện, mỉm cười với anh. Bây giờ bà đang cau mày.
Ký ức kéo giật lên, giống như một chỗ ghép nối tồi trong phim ảnh, những hình ảnh nhảy qua nhảy lại. Mỉm cười, cau mày, mỉm cười lần nữa. Tristan có thể nghe đôi chút những từ ngữ bị vỡ vụn; chúng bị ngập tràn bởi làn sóng cảm xúc.
Caroline ngửa đầu ra sau và cười, bà cười gần như cuồng loạn, và Tristan cảm thấy một cảm giác quá mạnh của nỗi sợ hãi và thất vọng. Bà cười và cười mãi, và Tristan nghĩ anh sẽ bị nổ tung với sức ép thất vọng của Eric.
Hắn túm lấy đôi cánh tay của Caroline và lắc bà, lắc bà mạnh đến nỗi đầu bà lật tới lật lui giống như của một con búp bê vải. Đột ngột anh nghe những từ ngữ đang được thét vào mặt bà : “Nghe tôi này. Tôi muốn nói đó không phải là một trò đùa! Không ai cười trừ bà. Đó không phải một trò đùa đâu!”
Rồi Tristan cảm thấy một áp lực siết chặt đầu anh, đè nén trí óc của anh dữ dội đến nỗi anh nghĩ anh sẽ tan ra mất. Caroline và căn phòng tan dần, giống như một cảnh trong phim đang tan biến trước mắt anh; màn hình tối đen. Eric đã nhấn chìm ký ức xuống. Căn phòng ngủ của hắn đột ngột trở lại tầm nhìn.
Tristan ngồi dậy và di chuyển cùng Eric ngang qua phòng. Anh quan sát những ngón tay hắn mở chiếc ba-lô và kéo ra một gói nhỏ. Eric lắc nhẹ những viên thuốc màu vào trong bàn tay run rẩy của hắn, nâng chúng lên miệng, và nuốt.
Bây giờ, Tristan nghĩ, đã đến lúc nhận lời cảnh báo nghiêm túc của Lacey về trí óc bị đầu độc bởi ma túy rồi. Anh nhanh chóng tách ra khỏi đó.
“Ivy!, Ivy! Là anh đây mà! Im nào. Ivy! Em sẽ dọa Philip chết khiếp mất. Chính là anh mà.”
Cô mềm rũ bên dưới anh ta. “Gregory!”
Anh ta chầm chậm nhấc bản thân khỏi cô. Họ nhìn nhau chằm chằm, vã mồ hôi và hổn hển.
“Anh nghĩ em đang ngủ,” Anh ta nói. “Anh đang cố xem xem liệu em có ổn không mà không đánh thức em.”
“Em – em chỉ - Em không biết là anh. Philip không ở nhà. Nó ngủ lại nhà Sammy đêm nay, mẹ và Andrew đang ở dạ tiệc.”
“Mọi người đều ra ngoài hết sao?” Gregory hỏi một cách gay gắt.
“Vâng, và em nghĩ…”
Gregory nện nắm đấm vào lòng bàn tay vài lần, rồi ngừng lại khi thấy cách cô đang nhìn anh ta.
“Có điều gì sai với em vậy?” Anh ta hỏi. “Có điều gì không đúng với em sao, Ivy?” Anh ta giữ cô bằng cả hai tay. “Sao em lại ngốc nghếch đến thế ?”
“Anh muốn nói gì vậy?” Cô hỏi.
Anh ta đăm đắm nhìn vào trong đôi mắt cô. “Tại sao em lại né tránh anh?”
Cô nhìn đi chỗ khác.
“Nhìn vào anh nè! Trả lời anh đi!”
Cô quay đầu trở lại. “Hỏi Suzanne ấy, nếu anh muốn biết tại sao.”
Cô nhìn thấy ánh sáng lung linh trong đôi mắt anh, như thể anh đột nhiên anh hiểu ra. Thật khó tin rằng anh ta đã không đoán ra được điều gì đang diễn ra. Cô né tránh anh vì lý do nào khác nữa chứ?”
Anh ta buông cô ra. “Ivy.” Giọng anh lúc này êm dịu, ngập ngừng. “Em ở nhà một mình, đêm đã rất khuya, trong một ngôi nhà em vừa bị tấn công tuần trước, với một ô cửa mở rộng. Em đã để cửa mở đấy! Sao em lại làm điều dại dột đến thế?”
Cô nuốt xuống khó nhọc. “Em nghĩ cánh cửa lưới đã được cài then. Nhưng nó đã không cài. Em đoán thế, và chắc là Ella đã đẩy nó mở ra.”
Gregory tựa lưng vào ghế sofa , bóp trán.
Anh ta hít một hơi thở sâu, và đặt một tay lên trên tay Ivy. Bây giờ anh ta đã bình tĩnh hơn. “Không, anh đã làm em sợ. Anh nên tạ lỗi.”
Ngay cả trong ánh nến lung linh, Ivy cũng có thể nhìn thấy vẻ mỏi mệt hằn quanh đôi mắt anh. Cô vươn tay lên và chạm vào vùng thái dương mà anh đang xoa bóp. “Đau đầu sao?”
“Không tệ như sớm hôm nay.”
“Nhưng nó vẫn đau. Nằm xuống đi.” Cô nói. Cô đặt một chiếc gối trên sàn cho đầu anh ta. “Em sẽ lấy cho anh ít trà và thuốc aspirine.”
“Anh có thể tự mình đi lấy.”
“Để em.” Cô đặt nhẹ bàn tay lên vai anh ta. “Anh đã làm cho em nhiều rồi, Gregory. Hãy để em làm điều này cho anh nhé.”
“Anh không làm bất cứ điều gì nếu anh không muốn.”
“Làm ơn đi mà.”
Anh nằm xuống.
Ivy đứng lên và đặt vào máy một dĩa hòa tấu kèn saxophone và piano. “Quá lớn? Quá nhỏ?”
“Hoàn hảo.” Anh ta nói, khép mắt lại.
Cô pha một bình trà, đặt vài chiếc bánh cookie lên khay cùng với aspirine, và mang chúng trở lại căn phòng thắp nến.
Họ nhấm nháp một lúc trong yên lặng và nhai bánh cookie. Sau đó Gregory khua leng keng một cách đùa cợt chiếc tách của anh ta vào của cô trong một kiểu nâng cốc chúc mừng thầm lặng.
“Thứ này tuyệt quá! Anh có cảm giác như anh đang thưởng thức trong vườn.”
Cô bật cười. “Anh đang ở đó mà – và điều đó tốt cho anh.”
Anh ta nhấp một ngụm trà khác và nhìn cô qua làn hơi nước mong manh. “Em rất tốt với anh.”
“Anh có muốn cào lưng không?” Ivy hỏi. “Philip rất thích làm thế.”
“Cào ư?”
“Xoa bóp. Khi anh còn là cậu bé, mẹ anh không xoa bóp lưng anh để vỗ về anh ngủ sao?”
“Mẹ anh ư?”
“Nằm úp xuống đi.”
Anh ta nhìn cô, có phần thích thú, rồi đặt tách trà xuống và lật người nằm sấp lại.
Ivy bắt đầu xoa bóp lưng anh, chạy những ngón tay cô thành những vòng tròn nhỏ và lớn, theo cách cô vẫn làm cho Philip. Cô có thể cảm thấy sự căng thẳng trong anh; mọi bắp cơ của anh rắn lại. Những gì Gregory thật sự cần là một sự mát-xa, và sẽ tốt hơn nếu anh cởi áo, nhưng cô ngại đề nghị điều này.
Tại sao? Anh ấy là anh trai kế của mình mà. Ivy nhắc nhở bản thân. Anh ấy không phải là đối tượng hẹn hò. Anh ấy là một người bạn tốt và một kiểu anh trai…
“Ivy?”
“Dạ?”
“Có ổn với em không nếu anh cởi áo?”
“Sẽ tốt hơn.” Cô nói.
Anh ta cởi áo và nằm xuống trở lại. Lưng anh ta dài, rám nắng và mạnh mẽ nhờ những giờ chơi tennis. Cô bắt đầu xoa bóp trở lại, lần này mạnh mẽ hơn, di chuyển đôi bàn tay cô trên xương sống và ngang qua cơ vai của anh ta. Ivy nắn vào sau cổ anh, những ngón tay cô lùa sâu vào vùng tóc sẫm màu, rồi cô kéo đôi tay cô xuống vùng cột sống thấp hơn. Chậm rãi những chắc chắn, cô cảm nhận anh thư giãn bên dưới những ngón tay cô.
Không dấu hiệu cảnh báo, anh ta xoay người và nhìn vào cô.
Trong ánh nến, nét mặt anh đúc khuôn những bóng tối khắc nghiệt. Ánh sáng vàng vọt lộ rõ một hõm nhỏ trên cổ anh. Cô bị cám dỗ được chạm vào cái hõm đó, được đặt tay lên cổ anh và cảm nhận nơi mạch máu anh đang đập dồn.
“Em biết không,” Gregory nói. “mùa đông vừa qua, khi cha anh nói với anh rằng ông sẽ cưới Maggie, điều cuối cùng anh muốn là có em trong nhà anh.”
“Em biết.” Cô đáp, mỉm cười với anh.
Anh ta vươn tay lên và chạm vào gò má cô. “Bây giờ…” Anh ta nói, duỗi dài những ngón tay để chúng lùa vào trong tóc cô. “Bây giờ…” Anh ta kéo cô xuống gần với anh ta hơn.
Nếu chúng ta hôn nhau, Ivy nghĩ, nếu chúng ta hôn nhau và Suzanne…
“Bây giờ?” Anh ta thì thầm.
Cô không thể chống cự được nữa. Cô khép mắt.
Với hai bàn tay, anh ta ngay lập tức kéo gương mặt cô xuống. Rồi bàn tay mạnh bạo của anh ta buông lỏng, nụ hôn dài và nhẹ nhàng và dễ chịu. Anh ta nâng gương mặt cô và hôn vào cổ cô một cách dịu dàng.
Ivy di chuyển miệng cô xuống và bắt đầu hôn lần nữa. Rồi cả hai người họ cùng đông cứng, giật mình bởi một âm thanh của một động cơ và ánh đèn trước quét trên lối vào bên ngoài nhà. Xe của Andrew.
Gregory xoay đầu ra sau và cười nhẹ “Không thể tin được.” Anh ta thở dài, “Người đi kèm của chúng ta đã đến.”
Ivy cảm thấy những ngón tay anh ta buông cô ra một cách chậm rãi và miễn cưỡng. Rổi cô thổi tắt nến, bật đèn, và cố không nghĩ đến Suzanne.
Tristan ước chi anh biết được cách nào đó để xoa dịu Ivy. Khăn trải giường của cô xoắn lại và tóc cô, mái tóc ánh vàng rối bời bị quăng tới quăng lui. Cô lại đang mơ lần nữa sao? Đã có điều gì đó xảy ra từ khi anh rời khỏi cô tại lễ hội sao?
Sau buổi trình diễn, Tristan biết anh phải tìm ra người nào muốn hại Ivy. Anh cũng biết anh đã lỡ cơ hội mất rồi. Nếu Ivy cảm Gregory thì Tristan sẽ thua cuộc khi dùng Will như một cách liên lạc và cảnh báo cho cô.
Ivy bị kích động. “Ai ở đó? Ai ở đó vậy?” Cô thì thào.
Tristan đã nhận ra điểm khởi nguồn của giấc mơ. Một cảm giác khiếp đảm tràn qua anh, như thể chính anh bị kéo vào đêm kinh hoàng đó. Anh không thể đứng nhìn cô bị hoảng sợ lần nữa. Giá như anh có thể ôm cô, giá như anh có thể mang cô vào vòng tay anh… Ôi, Ella đâu rồi nhỉ?
Con mèo đang ngồi kêu rừ rừ trong bậu cửa sổ. Tristan vội di chuyển về hướng của cô nàng, vật thể hóa những ngón tay của anh. Anh kinh ngạc khi thấy sức mạnh gia tăng của mình, với cách anh có thể túm vào gáy con mèo chỉ trong vài giây và mang nó đến giường. Anh đặt nó xuống giường, và ngay trước khi sức mạnh rời khỏi anh, anh dùng đầu ngón tay đẩy nhẹ để Ivy thức giấc.
“Ella.” Cô nói nhỏ. “Ôi, Ella.” Đôi cánh tay cô quàng quanh con mèo.
Tristan bước lùi khỏi giường. Đây là cách anh phải yêu cô bây giờ, từng bước rời xa khỏi cô, giúp người khác an ủi và chăm sóc cô thay cho anh.
Với Ella rúc sát vào bên cạnh, Ivy nghỉ ngơi trong một giấc ngủ thanh bình hơn. Ác mộng đã qua rồi, lẩn sâu vào trong tiềm thức của cô, đủ sâu để không gây rắc rối cho cô trong một thời gian. Giá như anh có thể thấu hiểu được giấc mơ đó. Tristan đã chắc chắn rằng, Ivy đã trông thấy điều gì đó không nên thấy trong đêm Caroline chết – hoặc ai đó đã nghĩ cô nhìn thấy điều gì đó. Nếu anh biết đó là điều gì, anh sẽ biết ai săn đuổi cô. Nhưng anh không thể lẻn vào bên trong cô nhiều hơn chút nào so với việc lẻn vào bên trong Gregory.
Anh để lại cô ngủ ở đó. Anh đã quyết định làm việc này, và lên kế hoạch để làm bất chấp tất cả những lời cảnh báo của Lacey : du hành ngược thời gian trong tâm trí của Eric. Anh phải tìm hiểu xem liệu Eric có phải là người chạy xe mô tô trong giấc mơ của Ivy hay không, và liệu hắn có ở bên Caroline vào đêm bà ấy chết hay không.
Khi Tristan đến nhà của Eric, anh cố nhớ lại tất cả những chi tiết mà anh đã thấy vào khi sớm đêm hôm đó. Sau lễ hội, Lacey đã đi cùng anh đến nhà của Caroline. Trong khi cô mở những hộc tủ, tìm kiếm phía sau những bức tranh, và săm soi mọi thứ trong tiến trình đang bị mắc kẹt thì anh nghiên cứu những chi tiết của ngôi nhà, bên ngoài cũng như bên trong. Những thứ này sẽ là chìa khóa, những vật thể anh có thể dùng làm vật trung gian để xâm nhập vào bên trong trí óc người khác, cho anh một cơ hội để khởi sự đúng mối dây ràng buộc của ký ức.
“Nếu cậu định thực hiện đến cùng kế hoạch ngu ngốc của cậu,” Lacey nói trong khi đào bới giữa những tấm nệm sofa, “thì cứ chuẩn bị đi. Và trước tiên, hãy nghỉ ngơi một chút .”
“Lúc này tôi đã sẵn sàng rồi.” Anh cãi, ánh mắt anh quét qua phòng sinh hoạt chung, nơi Caroline chết.
“Nghe đây, thiên thần vận động viên,” Lacey đáp, “Bây giờ cậu đã bắt đầu cảm nhận được sức mạnh của cậu. Đó là điều tốt, nhưng đừng để bản thân cậu bị cuốn đi. Cậu chưa sẵn sàng cho Thế vận Hội Thiên Đường, chưa đâu. Nếu cậu khăng khăng cố trượt vào bên trong Eric, vậy thì hãy lấy vài giờ nghỉ ngơi đêm nay đi. Cậu sẽ cần đến nó.”
Tristan đã không trả lời cô ngay. Đứng bên ô cửa sổ lớn, anh đã lưu ý thấy có một tầm nhìn rõ ràng của con lộ và bất kỳ ai đang đến gần trên lối đi bộ.
“Có lẽ chị nói đúng.” Cuối cùng anh nói.
“Không chỉ có lẽ thôi đâu. Hơn nữa, Eric sẽ dễ bị xâm nhập nhất vào lúc hừng đông hay ngay sau đó, khi hắn ngủ không sâu.” Cô bảo anh. “Cố gắng có được hắn ta vừa đủ tỉnh táo để nghe theo gợi ý của cậu, nhưng không quá tỉnh thức đến nỗi nhận ra hắn đang làm gì.”
Điều đó nghe có vẻ là một lời khuyên tốt. Lúc này, bầu trời đang bắt đầu hừng sáng ở phương đông, Tristan tìm thấy Eric đang ngủ trên sàn phòng ngủ của hắn. Chiếc giường vẫn còn phẳng phiu và Eric vẫn mặc nguyên quần áo của ngày hôm trước, nằm nghiêng một bên, cuộn tròn trong một góc gần dàn âm thanh của hắn. Những tập tạp chí nằm rải rác gần đó. Tristan khuỵu gối xuống bên cạnh hắn. Vật thể hóa những ngón tay, anh lật quyển tạp chí xe mô tô cho đến khi anh tìm thấy ảnh của chiếc xe tương tự xe của Eric. Anh tập trung vào đó và đẩy nhẹ để đánh thức Eric.
Tristan đang chiêm ngưỡng những đường nét sạch sẽ, uốn lượn của chiếc xe máy, hình dung sức mạnh của chúng, và đột ngột anh biết anh đang nhìn qua đôi mắt của Eric. Thật dễ dàng cũng như khi trượt vào bên trong Will. Có lẽ Lacey đã sai, anh nghĩ. Có lẽ cô ấy đã không nhận ra chính xác về việc anh đã gia tăng sức mạnh như thế nào. Rồi bức ảnh mờ dần.
Mắt của Eric đã đóng lại. Trong một khoảnh khắc, chẳng có gì khác ngoài bóng tối vây quanh Tristan. Bây giờ là thời điểm để anh nghĩ về con đường của nhà Caroline, để đưa Eric vào một chuyến đi chậm rãi đến nhà của bà ấy, kéo anh ta vào một ký ức.
Nhưng bất thình lình bóng tối mở ra, như thể một bức tường tối đen được mở khóa kéo, và Tristan bị quăng tới trước. Con đường xô vào anh chẳng biết từ đâu và tiếp tục nuốt lấy anh giống như con đường trong trò videogame đua xe tốc độ. Anh đang di chuyển quá nhanh để có thể phản ứng, quá nhanh để có thể đoán ra được anh sắp đi đâu.
Anh đã trở thành tay lái mô tô, đang tăng tốc trên một con đường bất chấp những ánh chớp rực rỡ và bóng tối. Anh di chuyển ánh mắt ra khỏi con đường và thấy cây cối, bờ tường đá và những ngôi nhà. Cây cối có màu xanh dữ dội đến nỗi làm nhức nhối đôi mắt của Tristan. Bầu trời xanh sáng như đèn huỳnh quang. Màu đỏ có cảm giác như lửa cháy.
Họ chạy xe trên một con đường, trèo lên càng lúc càng cao hơn. Tristan cố làm chậm họ lại, lái theo một hướng, rồi một hướng khác, nỗ lực cho vài kiểm soát, nhưng anh đã mất năng lượng.
Bất thình lình, họ thắng kít lại. Tristan nhìn lên và thấy biệt thự Bains.
Nhà của Gregory – phải mà cũng không phải. Anh nhìn chằm chằm vào ngôi nhà khi họ đi bộ đến đó. Trông chúng giống như một căn phòng được phản chiếu trong một món đồ trang trí Giáng Sinh; anh nhìn những vật thể anh biết bị kéo dài trong một phối cảnh kỳ lạ, vừa quen thuộc vừa kỳ quái.
Là anh đang mơ, hay đây là một ký ức mà ranh giới của nó bị thiêu đốt và khuấy đảo bởi ma túy?
Họ gõ cửa rồi đi qua cửa trước. Không có trần nhà, cũng không có mái nhà. Thật vậy, không có phòng trang bị đồ nội thất, ngoại trừ một khoảng đất lớn mà hàng rào của nó chính là vỏ của ngôi nhà. Gregory ở đó, đang nhìn xuống họ từ trên đỉnh của đường trượt ván rất cao, một đường trượt óng ánh bạc không dừng ở mặt đất mà lại chui xuyên vào trong đường hầm. Cũng còn có một người phụ nữ nữa. Caroline, Tristan đột ngột nhận ra.
Khi bà nhìn thấy họ, bà vẫy tay, mỉm cười ấm áp và thân thiện. Gregory vẫn ở lại trên đỉnh của đường trượt, nhìn xuống họ một cách lạnh nhạt, nhưng Caroline ra hiệu cho họ đến một vòng quay ngựa gỗ, và họ không thể cưỡng lại.
Bà ở một bên, họ ở bên kia. Họ chạy và bị đẩy tới, chạy và bị đẩy tới, rồi nhảy lên. Họ xoay vòng vòng, nhưng thay vì chậm lại như Tristan mong đợi, họ càng lúc càng chuyển động nhanh hơn. Vẫn càng lúc càng nhanh – Họ treo lơ lửng trên những đầu ngón tay khi họ quay. Tristan nghĩ đầu của anh sắp bay đi mất. Rồi những ngón tay của họ trượt đi và họ bị quăng mạnh vào không trung.
Khi Tristan nhìn lên, thế giới vẫn quay mòng mòng trong một lúc, rồi ngừng lại. Sân chơi đã biến mất, nhưng vỏ của ngôi nhà vẫn còn, chứa trong lòng nó một nghĩa trang.
Anh thấy mộ của chính anh. Anh thấy mộ của Caroline. Rồi anh thấy một ngôi mộ thứ ba, hé mở, một đống đất mới đào bên cạnh nó.
Là Eric đang bắt đầu run rẩy, hay chính anh? Tristan không biết, và anh không thể ngừng lại được – anh run lắc một cách mãnh liệt và ngã xuống đất. Mặt đất rung chuyển và lật nghiêng. Những chiếc bia mộ quay tròn quanh anh, quay tròn giống như hàm răng bị đẩy bật ra khỏi một chiếc đầu lâu. Anh nằm nghiêng, run rẩy, cuộn tròn như một trái banh, chờ đợi mặt đất nứt ra, hé ra như một cái miệng và nuốt chửng anh.
Rồi chúng ngừng lại. Mọi thứ đứng yên. Anh nhìn vào một bức tranh bóng loáng của một chiếc xe mô tô trước mặt anh. Eric đã thức giấc.
Đó là một giấc mơ, Tristan nghĩ. Anh vẫn còn ở bên trong Eric, nhưng hắn không nhận ra. Có lẽ hắn đã quá kiệt sức, hoặc có lẽ trí óc khô kiệt của hắn quá quen thuộc với những cảm giác và những ý tưởng lạ lùng để phản ứng với Tristan.
Những sự kiện kỳ quái của giấc mơ liệu có ý nghĩa gì không? Có sự thật nào được che dấu trong đó không? Hay chúng chỉ là sự lan man của trí óc một con nghiện ?
Caroline là một nhân vật khó hiểu. Anh nhớ lại cách họ không hề ao ước kháng cự lại lời mời của bà cho một chuyến cưỡi đu quay. Gương mặt bà hết sức chào đón.
Anh nhìn thấy chúng lần nữa, gương mặt chào đón. Bây giờ đã già hơn. Anh hình dung bà đang đứng tại cửa ngôi nhà của riêng bà. Rồi anh đi qua ô cửa đó cùng với bà. Lần này, anh ở trong ký ức của Eric!
Caroline nhìn quanh phòng, và họ cũng vậy. Bức màn được mở ra trên ô cửa sổ lớn; anh có thể nhìn thấy những đám mây sẫm màu đang tụ tập phía trời Tây. Trong một bình hoa là một đóa hồng thân dài, vẫn thu mình trong nụ. Caroline đang ngồi đối diện, mỉm cười với anh. Bây giờ bà đang cau mày.
Ký ức kéo giật lên, giống như một chỗ ghép nối tồi trong phim ảnh, những hình ảnh nhảy qua nhảy lại. Mỉm cười, cau mày, mỉm cười lần nữa. Tristan có thể nghe đôi chút những từ ngữ bị vỡ vụn; chúng bị ngập tràn bởi làn sóng cảm xúc.
Caroline ngửa đầu ra sau và cười, bà cười gần như cuồng loạn, và Tristan cảm thấy một cảm giác quá mạnh của nỗi sợ hãi và thất vọng. Bà cười và cười mãi, và Tristan nghĩ anh sẽ bị nổ tung với sức ép thất vọng của Eric.
Hắn túm lấy đôi cánh tay của Caroline và lắc bà, lắc bà mạnh đến nỗi đầu bà lật tới lật lui giống như của một con búp bê vải. Đột ngột anh nghe những từ ngữ đang được thét vào mặt bà : “Nghe tôi này. Tôi muốn nói đó không phải là một trò đùa! Không ai cười trừ bà. Đó không phải một trò đùa đâu!”
Rồi Tristan cảm thấy một áp lực siết chặt đầu anh, đè nén trí óc của anh dữ dội đến nỗi anh nghĩ anh sẽ tan ra mất. Caroline và căn phòng tan dần, giống như một cảnh trong phim đang tan biến trước mắt anh; màn hình tối đen. Eric đã nhấn chìm ký ức xuống. Căn phòng ngủ của hắn đột ngột trở lại tầm nhìn.
Tristan ngồi dậy và di chuyển cùng Eric ngang qua phòng. Anh quan sát những ngón tay hắn mở chiếc ba-lô và kéo ra một gói nhỏ. Eric lắc nhẹ những viên thuốc màu vào trong bàn tay run rẩy của hắn, nâng chúng lên miệng, và nuốt.
Bây giờ, Tristan nghĩ, đã đến lúc nhận lời cảnh báo nghiêm túc của Lacey về trí óc bị đầu độc bởi ma túy rồi. Anh nhanh chóng tách ra khỏi đó.
Tác giả :
Elizabeth Chandler