Thê Nô
Chương 65: Đường về
Nắng ấm làm Đào Tư Di thức giấc, cô phát hiện trải qua đêm hỗn loạn hôm qua, vốn cho rằng sẽ mất ngủ vậy mà lại ngủ say trong lòng Diệp Lan Trăn, còn ngủ ngon đến thế.
Người đàn ông bên cạnh vẫn đang ngủ say, ngực anh phập phồng lên xuống, hơi thở ấm áp vững vàng nhẹ vỗ về mặt cô. Đào Tư Di nhìn dưới lông mi dài của anh là hai hốc mắt đã in một tầng bóng mờ.
Cô chưa từng đánh giá gần anh thế này. Tay cô khẽ xoa môi mỏng của anh, mềm mại ấm áp hơn so với tưởng tượng.
Một bàn tay bắt được tay nhỏ đang nghịch ngợm, Diệp Lan Trăn ôn nhu đưa tay cô hôn lên môi anh, anh hé miệng khẽ cắn đầu ngón tay cô, ánh mắt anh chuyên chú nhìn cô.
Đào Tư Di bỗng nhiên cảm thấy tim như đập lỡ một nhịp, thật sự yêu nghiệt, cô ngầm tán thưởng.
“Vợ, hôn nhẹ.” Diệp Lan Trăn hôn một cái lên trán cô, anh khom tay ôm cô trong ngực, tựa hồ đã lâu không được ngủ an ổn như tối qua.
Đào Tư Di dán lỗ tai trên lồng ngực anh, lắng nghe tiếng tim đập cường tráng có lực. Căn phòng này có lẽ là chốn yên ổn nhất nhà họ Đồ, cô muốn rời giường nhưng lại không biết vì sao không muốn đi ra khỏi cửa phòng. Cô xoắn xuýt dùng chân vuốt ve lông chân trên đùi Diệp Lăn Trăn, cảm nhận cảm giác hơi ngứa mà lại ôn tồn khó nói.
“Như thế nào lại bắt đầu làm con rùa nhỏ rồi.” Diệp Lăn Trăn lấy tay điểm nhẹ chóp mũi Đào Tư Di, anh có thể lý giải tâm tình của cô, chỉ là nếu không ra khỏi phòng, cho dù anh có bản lĩnh lớn thế nào cũng không cách nào đưa cô trở về Trung Quốc. Anh không có dị năng.
Có một cách Diệp Lan Trăn tính toán không ra khỏi phòng mà cũng về nhà được, đó là phái một trực thăng qua đây, bảo người đưa thang dây xuống là có thể ra ngoài, chẳng qua mấy cái này với anh không thành vấn đề, vợ và con anh mới là vấn đề lớn.
Đào Tư Di bắt lấy tay Diệp Lan Trăn cùng nhau khẽ xoa trên bụng mình, sau khi cô mang thai, động tác này đã thành thói quen, hôm nay có Diệp Lan Trăn gia nhập, không biết vì sao cô lại cảm thấy thoải mái và ấm áp.
“Có anh ở cùng em, sợ cái gì? Nếu bây giờ còn chưa nghĩ tốt, anh liền chờ em nghĩ ra.” Diệp Lan Trăn nhẹ giọng trấn an bên tai cô, đổi thành người khác phải đối mặt với chuyện mình không muốn, ít nhiều cũng sẽ có chút sợ hãi không biết làm sao. Tâm tình của cô, anh có thể lý giải cùng lĩnh hội.
“Vâng.” Đào Tư Di lên tiếng, duỗi cái lưng mệt mỏi, khi người cô đụng phải một vật cứng nào đó, liền lập tức rụt trở về.
“Đồ phá sản, sáng sớm ra đã không nghe lời rồi, đừng dọa vợ anh sợ.” Diệp Lan Trăn cười tít mắt nhìn Đào Tư Di đỏ mặt, vỗ nhẹ lão nhị nhà mình trước mặt cô.
Đào Tư Di bị động tác tự nhiên này của anh khiến mặt cô không biết nên đỏ hay nên trắng, chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu. Cô như thế nào lại gả cho một yêu nghiệt cơ chứ!
Sau khi hai người rửa mặt xong liền sắp xếp đồ mang theo.
Chuẩn bị mở cửa, Diệp Lan Trăn cầm tay Đào Tư, nắm tay cô cùng nhau mở cửa. Bên ngoài vô cùng an tĩnh, một đội hộ vệ đã canh gác ngoài, xem ra đã đứng được một thời gian.
Đối với tình huống này, Diệp Lan Trăn và Đào Tư Di ít nhiều cũng có chuẩn bị, cũng không có quá nhiều kinh ngạc. Bọn họ đi theo người tới đi đến một thư phòng.
Người dẫn đường gõ cửa, cửa phòng được người từ bên trong mở ra, hai người cùng tiến vào. Đào Tư Di cầm tay Diệp Lan Trăn có chút khẩn trương, Diệp Lan Trăn cũng dùng lực nắm tay cô, cho cô một chút an ủi.
“Hai người nghỉ ngơi đã khỏe chưa?” Đồ Thụy Phổ dường như đang nhìn văn kiện, vị trí anh ngồi là nơi bình thường Đồ Tư Đặc vẫn ngồi. Thấy hai người tiến vào, anh liền đứng lên, từ phía sau bàn đi tới, ngồi trên ghế ghế sofa trước mặt hai người.
“Không tồi, cám ơn.” Trên mặt Diệp Lan Trăn treo nụ cười yếu ớt theo thói quen.
Trải qua một màn ngày hôm qua, Đào Tư Di không thể cười nổi với Đồ Thụy Phổ, chỉ gật đầu.
“Hôm nay đã đi rồi ư?” Đồ Thụy Phổ biết rõ còn cố hỏi.
“Ừ, cũng nên trở về rồi.” Diệp Lan Trăn trả lời anh, không nhiều lời, Đồ Thụy Phổ tìm bọn họ khẳng định là có chuyện, vấn đề nên do người đề xuất nói ra mới tốt.
“Đào tiểu thư có muốn biết chuyện gì không?” Đồ Thụy Phổ phát hiện Diệp Lan Trăn không mở lời, đơn giản dời mặt hướng người bên cạnh hỏi.
Đào Tư Di giương mắt nhìn về phía Đồ Thụy Phổ, người đàn ông trước mắt vẫn là vẻ mặt tươi cười như ánh mặt trời nhưng trong mắt anh so với khi mới gặp cô lại kém nhau quá lớn, đôi con ngươi xanh như biển cả lại mất đi ánh trong veo của ánh nắng.
“Nếu cậu gặp tôi, tôi khẳng định đã có người nghĩ không tốt. Mời cậu giúp tôi nói lại một tiếng, thời gian chung quy đã mất đi, chúng ta ai cũng không thể quay trở lại, tôi chỉ hy vọng mỗi ngày bà đều có thể hạnh phúc. Tội gì quấn quýt người đúng người sai, chỉ cần đi làm việc bà muốn là tốt rồi. ”
Đào Tư Di cảm thấy chua xót trong mắt, cô tựa hồ có thể cảm nhận được cảm thụ của Tôn Văn. Cô không biết hiện tại là Tôn Văn truyền lại khổ sở cho cô, hay là cô phát theo cảm tính.
“Còn có, 6 tháng nữa tôi dự tính đến ngày sinh, có thời gian thì trở về nhìn xem.” Đào Tư Di nói xong không mở miệng nói thêm, cô như nhìn thấy mặt sau giá sách lộ ra làn váy trắng đang run nhè nhẹ.
“Đồ tiên sinh, nếu không có chuyện gì, chúng tôi đi trước, xe đã chờ bên ngoài rồi.” Diệp Lan Trăn đúng lúc kết thúc cuộc đối thoại.
Hai người sau khi lên xe, nước mắt Đào Tư Di khống chế không nổi liền chảy xuống. Tay Diệp Lan Trăn ôm bờ vai cô để cô ghé trên người anh. Anh biết lúc này, phương pháp tốt nhất là để tích tụ trong tim cố theo nước mắt đi ra ngoài.
Tình cảm con người rất nhiều, tình mẫu tử là dứt bỏ khó nhất, gặp mặt, quen biết mà lại không biết nên thế nào nhận thức lẫn nhau, chỉ còn lại đau khổ khó nói ra thì khóc cũng là một loại thả lỏng.
Tôn Văn nhìn qua cửa sổ đến khi đuôi xe biến mất, đưa tay lau nước mắt.
Loại kết quả này vĩnh viễn không vui sướng như bà mới đầu tưởng tượng, mặc kệ là Đồ Thụy Phổ hay là bà, hai người bọn họ hợp tác nhưng không có người nào thật sự hưởng thụ tanhg lợi.
“Sao dì không theo bọn họ trở về?” Đồ Thụy Phổ đưa cho Tôn Văn một khăn tay, anh nhìn người phụ nữ từ khi mình có trí nhớ tới nay chưa từng lộ rõ cảm xúc, lúc này lại lệ rơi đầy mặt.
“Hiện tại tôi đi không được.” Tôn Văn thở dài một tiếng.
“Kỳ thật dì không cần áy náy.” Đồ Thụy Phổ rõ ràng suy nghĩ của bà, kết quả này ai cũng thật không ngờ, Đồ Tư Đặc ngã xuống là điều bọn họ không dự đoán được.
“Không liên quan đến áy náy, dì chỉ là không yên lòng.” Ánh mắt Tôn Văn tối sầm, bà nhìn về hướng phương xa. Đồ Tư Đặc còn chưa thoát khỏi nguy hiểm, nếu ông thật sự buông tay, bà cũng chỉ muốn theo ông đi đến đoạn đường sau cùng. Ít nhiều những năm oán hận chung quy đã hóa thành bụi đất.
“Đồ Thụy Phổ, cám ơn con, để người đưa dì đi bệnh viện đi.” Tôn Văn vỗ vỗ bả vai Đồ Thụy Phổ, “May mắn con không cố chấp như cha con. ”
Đồ Thụy Phổ cười cười nhìn theo Tôn Văn.
Cố chấp? Tay anh tiến vào túi áo, nhẹ vỗ về trang giấy bóng loáng bên cạnh.
Cố chấp nhà họ Đồ tựa hồ do di truyền, chẳng qua người họ Đồ thông minh. Anh có thể cân nhắc thực lực của đối thủ nhưng không cách nào xác định phần tanhg, cho dù cố chấp cũng không cách nào đạt được ý muốn, vậy sao phải khổ sở cố chấp?
“…” Đồ Thụy Phổ cảm giác tay mình bị vật gì đó cứa phải, đưa tay lấy tấm hình trong túi, nụ cười tươi đẹp nhu hòa lộ dưới ánh mặt trời.
Một giọt máu đỏ tươi theo lòng ngón tay chảy xuống, anh ấn tay, khóe miệng tươi cười dưới ánh sáng. Tốt nhất đừng cho tôi cơ hội để cố chấp.
Diệp Lan Trăn nhìn Đào Tư Di ngủ say bên cạnh, hai người đang trên máy bay trở về. Anh cẩn thận quan sát khuôn mặt cô, hiện tại xem ra, cô thật đúng có vài tương tự Tôn Lỵ Lỵ.
“Tôn Văn…” Diệp Lan Trăn nói thầm tên mẹ cô, chẳng lẽ chuyện khéo đến vậy? Sử Miêu Miêu bên kia làm sao có thể có bộ dáng tương tự?
Diệp Lan Trăn dịch chăn cho Đào Tư Di, miễn cho đêm dài lắm mộng, vẫn nên trở về làm lễ trước. Còn mối quan hệ phức tạp giữa các thế hệ này, vẫn là cùng vợ về nhà rồi nói chuyện tiếp.
Mặc kệ nói như thế nào, lấy giấy chứng nhận ở Trung Quốc là đã được pháp luật bảo hộ, nhưng hôn lễ mới chân chính chiếm được sự tán thành của mọi người. Còn về thành kiến, anh cũng không cần quá lo lắng.
Còn Đồ Thụy Phổ bên kia, ánh mắt anh tựa hồ có chút kỳ dị.
Diệp Lan Trăn sờ sờ cằm, khuôn mặt Sử Miêu Miêu xuất hiện trước mắt anh, anh đột nhiên cảm thấy mình rất nhanh trí.
Nếu tên nhóc nhà họ Đồ kia thích loại khẩu vị này, vậy tốt rồi, không phải có sẵn đấy sao? Là cô gái nhỏ quái đản kia đã khiến anh cùng vợ tách nhau một thời gian dàu như vậy. Có khi lôi cô ta ném ra ngoài cũng là một lựa chọn tốt.
“Hắt xì… Hắt xì…”
Sử Miêu Miêu xoa xoa cái mũi, tiếp tục chuyên tâm câu cá.
“Lão bà tử, bà xem con cá này của tôi thế nào?” Ông cụ Sử nâng cần câu, một con cá trích chừng nửa cân ngoi lên trên mặt nước.
“Được đấy, đợi khi trở về, buổi tối chúng ta có thể nấu nước canh.” Vương Tú Cúc cầm lưới tiếp được cá, tháo lưỡi câu, đem cá ném vào trong giỏ.
“Tú Cúc, bà xem con này thế nào?” Ông cụ Diệp cũng nâng cần câu, một con cá chép chừng một cân bật nhảy.
“Tốt, buổi tối có thể ăn cá kho rồi.” Vương Tú Cúc vừa cười vừa ném cá vào trong giỏ.
“Tiểu Miêu, nhìn xem ông Mã thế nào?”
Sử Miêu Miêu theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy ông cụ Mã câu được một con cá ngát lớn, dây câu cơ hồ như sắp bị đứt.
“Ông nội, đây là con lớn nhất đấy.” Sử Miêu Miêu gật đầu, vội vàng cầm lưới cá đi tới, đem con cá vào trong giỏ.
“Một chút kỹ thuật cũng không có, ông không biết con cá này ăn thịt nên mới lớn như vậy sao, không biết nó đã ăn bao nhiêu thi thể hư thối, nói không chừng còn có người đấy.” Ông cụ Diệp lành lạnh nói.
“Người ta đây là vì cá trừ hại, ít đi một con sẽ cứu vớt ít nhiều sinh mệnh cá nhỏ.” Ông cụ Sử ở một bên mở tiếp đề tài.
Sử Miêu Miêu vỗ ót mình, lại bắt đầu rồi.
Cũng không biết từ lúc nào, nơi này vậy mà thành trung tâm nghỉ phép của người già. Ông nội Diệp Lan Trăn là người thứ nhất tới, qua vài ngày lại thêm một ông cụ họ Mã, tựa hồ hai người quen biết nhau, mỗi ngày đều tụ tập một chỗ tranh cãi.
Ông cụ Sử vừa thấy người đến là địch của địch, liền cao hứng. Nhưng ông cụ Mã xuất thân là quan văn, tính tình tuy không tốt nhưng thường xuyên thích ngâm thơ, vừa vặn là loại hình ông cụ họ Sử không thích nhất.
Ba cụ ông mỗi ngày ở chung một chỗ, một hồi ông cấu tôi véo, một hồi mắng chửi. Dù sao càng ngày mặt mày đều trở nên hồng hào, tinh thần miễn bàn có bao nhiêu tốt.
Khi Sử Miêu Miêu nghỉ hè, cô được nhận làm chân chạy vặt nhỏ cho ba ông cụ. Khi nhớ tới túi tiền của mình cô liền vui tươi hớn hở. Cô trái lại cũng không thiệt thòi, người bên cạnh hai ông cụ đưa cho cô không ít tiền bạc. Khi bọn họ muốn lười biếng, cô có thể chăm sóc nhiều một chút.
“Đúng rồi, Miêu Miêu.” Ông cụ Mã ngắt cô đang mơ màng, “Chắt trai ông mấy ngày nữa sẽ qua đây ở một thời gian, con học tập tốt, giúp ông trông nom bài tập của nó, ”
“Vâng, không thành vấn đề.” Sử Miêu Miêu cam đoan, nghĩ thầm khoản thu nhập lại thêm nữa rồi.
Ông cụ Mã nói xong, ông cụ Diệp liền nhíu mày rồi trở nên nhụt chí có chút ủ rũ.
Lão Mã chết tiệt, lấy chắt trai tới chọc tức mình, ông khi nào mới có chắt trai đây?
Ông cụ Diệp đang cảm thán, liền thấy cách đó một bóng dáng không xa đang đi tới.
Lão Vương? Nét mặt ông ta vui mừng là sao?
Người đàn ông bên cạnh vẫn đang ngủ say, ngực anh phập phồng lên xuống, hơi thở ấm áp vững vàng nhẹ vỗ về mặt cô. Đào Tư Di nhìn dưới lông mi dài của anh là hai hốc mắt đã in một tầng bóng mờ.
Cô chưa từng đánh giá gần anh thế này. Tay cô khẽ xoa môi mỏng của anh, mềm mại ấm áp hơn so với tưởng tượng.
Một bàn tay bắt được tay nhỏ đang nghịch ngợm, Diệp Lan Trăn ôn nhu đưa tay cô hôn lên môi anh, anh hé miệng khẽ cắn đầu ngón tay cô, ánh mắt anh chuyên chú nhìn cô.
Đào Tư Di bỗng nhiên cảm thấy tim như đập lỡ một nhịp, thật sự yêu nghiệt, cô ngầm tán thưởng.
“Vợ, hôn nhẹ.” Diệp Lan Trăn hôn một cái lên trán cô, anh khom tay ôm cô trong ngực, tựa hồ đã lâu không được ngủ an ổn như tối qua.
Đào Tư Di dán lỗ tai trên lồng ngực anh, lắng nghe tiếng tim đập cường tráng có lực. Căn phòng này có lẽ là chốn yên ổn nhất nhà họ Đồ, cô muốn rời giường nhưng lại không biết vì sao không muốn đi ra khỏi cửa phòng. Cô xoắn xuýt dùng chân vuốt ve lông chân trên đùi Diệp Lăn Trăn, cảm nhận cảm giác hơi ngứa mà lại ôn tồn khó nói.
“Như thế nào lại bắt đầu làm con rùa nhỏ rồi.” Diệp Lăn Trăn lấy tay điểm nhẹ chóp mũi Đào Tư Di, anh có thể lý giải tâm tình của cô, chỉ là nếu không ra khỏi phòng, cho dù anh có bản lĩnh lớn thế nào cũng không cách nào đưa cô trở về Trung Quốc. Anh không có dị năng.
Có một cách Diệp Lan Trăn tính toán không ra khỏi phòng mà cũng về nhà được, đó là phái một trực thăng qua đây, bảo người đưa thang dây xuống là có thể ra ngoài, chẳng qua mấy cái này với anh không thành vấn đề, vợ và con anh mới là vấn đề lớn.
Đào Tư Di bắt lấy tay Diệp Lan Trăn cùng nhau khẽ xoa trên bụng mình, sau khi cô mang thai, động tác này đã thành thói quen, hôm nay có Diệp Lan Trăn gia nhập, không biết vì sao cô lại cảm thấy thoải mái và ấm áp.
“Có anh ở cùng em, sợ cái gì? Nếu bây giờ còn chưa nghĩ tốt, anh liền chờ em nghĩ ra.” Diệp Lan Trăn nhẹ giọng trấn an bên tai cô, đổi thành người khác phải đối mặt với chuyện mình không muốn, ít nhiều cũng sẽ có chút sợ hãi không biết làm sao. Tâm tình của cô, anh có thể lý giải cùng lĩnh hội.
“Vâng.” Đào Tư Di lên tiếng, duỗi cái lưng mệt mỏi, khi người cô đụng phải một vật cứng nào đó, liền lập tức rụt trở về.
“Đồ phá sản, sáng sớm ra đã không nghe lời rồi, đừng dọa vợ anh sợ.” Diệp Lan Trăn cười tít mắt nhìn Đào Tư Di đỏ mặt, vỗ nhẹ lão nhị nhà mình trước mặt cô.
Đào Tư Di bị động tác tự nhiên này của anh khiến mặt cô không biết nên đỏ hay nên trắng, chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu. Cô như thế nào lại gả cho một yêu nghiệt cơ chứ!
Sau khi hai người rửa mặt xong liền sắp xếp đồ mang theo.
Chuẩn bị mở cửa, Diệp Lan Trăn cầm tay Đào Tư, nắm tay cô cùng nhau mở cửa. Bên ngoài vô cùng an tĩnh, một đội hộ vệ đã canh gác ngoài, xem ra đã đứng được một thời gian.
Đối với tình huống này, Diệp Lan Trăn và Đào Tư Di ít nhiều cũng có chuẩn bị, cũng không có quá nhiều kinh ngạc. Bọn họ đi theo người tới đi đến một thư phòng.
Người dẫn đường gõ cửa, cửa phòng được người từ bên trong mở ra, hai người cùng tiến vào. Đào Tư Di cầm tay Diệp Lan Trăn có chút khẩn trương, Diệp Lan Trăn cũng dùng lực nắm tay cô, cho cô một chút an ủi.
“Hai người nghỉ ngơi đã khỏe chưa?” Đồ Thụy Phổ dường như đang nhìn văn kiện, vị trí anh ngồi là nơi bình thường Đồ Tư Đặc vẫn ngồi. Thấy hai người tiến vào, anh liền đứng lên, từ phía sau bàn đi tới, ngồi trên ghế ghế sofa trước mặt hai người.
“Không tồi, cám ơn.” Trên mặt Diệp Lan Trăn treo nụ cười yếu ớt theo thói quen.
Trải qua một màn ngày hôm qua, Đào Tư Di không thể cười nổi với Đồ Thụy Phổ, chỉ gật đầu.
“Hôm nay đã đi rồi ư?” Đồ Thụy Phổ biết rõ còn cố hỏi.
“Ừ, cũng nên trở về rồi.” Diệp Lan Trăn trả lời anh, không nhiều lời, Đồ Thụy Phổ tìm bọn họ khẳng định là có chuyện, vấn đề nên do người đề xuất nói ra mới tốt.
“Đào tiểu thư có muốn biết chuyện gì không?” Đồ Thụy Phổ phát hiện Diệp Lan Trăn không mở lời, đơn giản dời mặt hướng người bên cạnh hỏi.
Đào Tư Di giương mắt nhìn về phía Đồ Thụy Phổ, người đàn ông trước mắt vẫn là vẻ mặt tươi cười như ánh mặt trời nhưng trong mắt anh so với khi mới gặp cô lại kém nhau quá lớn, đôi con ngươi xanh như biển cả lại mất đi ánh trong veo của ánh nắng.
“Nếu cậu gặp tôi, tôi khẳng định đã có người nghĩ không tốt. Mời cậu giúp tôi nói lại một tiếng, thời gian chung quy đã mất đi, chúng ta ai cũng không thể quay trở lại, tôi chỉ hy vọng mỗi ngày bà đều có thể hạnh phúc. Tội gì quấn quýt người đúng người sai, chỉ cần đi làm việc bà muốn là tốt rồi. ”
Đào Tư Di cảm thấy chua xót trong mắt, cô tựa hồ có thể cảm nhận được cảm thụ của Tôn Văn. Cô không biết hiện tại là Tôn Văn truyền lại khổ sở cho cô, hay là cô phát theo cảm tính.
“Còn có, 6 tháng nữa tôi dự tính đến ngày sinh, có thời gian thì trở về nhìn xem.” Đào Tư Di nói xong không mở miệng nói thêm, cô như nhìn thấy mặt sau giá sách lộ ra làn váy trắng đang run nhè nhẹ.
“Đồ tiên sinh, nếu không có chuyện gì, chúng tôi đi trước, xe đã chờ bên ngoài rồi.” Diệp Lan Trăn đúng lúc kết thúc cuộc đối thoại.
Hai người sau khi lên xe, nước mắt Đào Tư Di khống chế không nổi liền chảy xuống. Tay Diệp Lan Trăn ôm bờ vai cô để cô ghé trên người anh. Anh biết lúc này, phương pháp tốt nhất là để tích tụ trong tim cố theo nước mắt đi ra ngoài.
Tình cảm con người rất nhiều, tình mẫu tử là dứt bỏ khó nhất, gặp mặt, quen biết mà lại không biết nên thế nào nhận thức lẫn nhau, chỉ còn lại đau khổ khó nói ra thì khóc cũng là một loại thả lỏng.
Tôn Văn nhìn qua cửa sổ đến khi đuôi xe biến mất, đưa tay lau nước mắt.
Loại kết quả này vĩnh viễn không vui sướng như bà mới đầu tưởng tượng, mặc kệ là Đồ Thụy Phổ hay là bà, hai người bọn họ hợp tác nhưng không có người nào thật sự hưởng thụ tanhg lợi.
“Sao dì không theo bọn họ trở về?” Đồ Thụy Phổ đưa cho Tôn Văn một khăn tay, anh nhìn người phụ nữ từ khi mình có trí nhớ tới nay chưa từng lộ rõ cảm xúc, lúc này lại lệ rơi đầy mặt.
“Hiện tại tôi đi không được.” Tôn Văn thở dài một tiếng.
“Kỳ thật dì không cần áy náy.” Đồ Thụy Phổ rõ ràng suy nghĩ của bà, kết quả này ai cũng thật không ngờ, Đồ Tư Đặc ngã xuống là điều bọn họ không dự đoán được.
“Không liên quan đến áy náy, dì chỉ là không yên lòng.” Ánh mắt Tôn Văn tối sầm, bà nhìn về hướng phương xa. Đồ Tư Đặc còn chưa thoát khỏi nguy hiểm, nếu ông thật sự buông tay, bà cũng chỉ muốn theo ông đi đến đoạn đường sau cùng. Ít nhiều những năm oán hận chung quy đã hóa thành bụi đất.
“Đồ Thụy Phổ, cám ơn con, để người đưa dì đi bệnh viện đi.” Tôn Văn vỗ vỗ bả vai Đồ Thụy Phổ, “May mắn con không cố chấp như cha con. ”
Đồ Thụy Phổ cười cười nhìn theo Tôn Văn.
Cố chấp? Tay anh tiến vào túi áo, nhẹ vỗ về trang giấy bóng loáng bên cạnh.
Cố chấp nhà họ Đồ tựa hồ do di truyền, chẳng qua người họ Đồ thông minh. Anh có thể cân nhắc thực lực của đối thủ nhưng không cách nào xác định phần tanhg, cho dù cố chấp cũng không cách nào đạt được ý muốn, vậy sao phải khổ sở cố chấp?
“…” Đồ Thụy Phổ cảm giác tay mình bị vật gì đó cứa phải, đưa tay lấy tấm hình trong túi, nụ cười tươi đẹp nhu hòa lộ dưới ánh mặt trời.
Một giọt máu đỏ tươi theo lòng ngón tay chảy xuống, anh ấn tay, khóe miệng tươi cười dưới ánh sáng. Tốt nhất đừng cho tôi cơ hội để cố chấp.
Diệp Lan Trăn nhìn Đào Tư Di ngủ say bên cạnh, hai người đang trên máy bay trở về. Anh cẩn thận quan sát khuôn mặt cô, hiện tại xem ra, cô thật đúng có vài tương tự Tôn Lỵ Lỵ.
“Tôn Văn…” Diệp Lan Trăn nói thầm tên mẹ cô, chẳng lẽ chuyện khéo đến vậy? Sử Miêu Miêu bên kia làm sao có thể có bộ dáng tương tự?
Diệp Lan Trăn dịch chăn cho Đào Tư Di, miễn cho đêm dài lắm mộng, vẫn nên trở về làm lễ trước. Còn mối quan hệ phức tạp giữa các thế hệ này, vẫn là cùng vợ về nhà rồi nói chuyện tiếp.
Mặc kệ nói như thế nào, lấy giấy chứng nhận ở Trung Quốc là đã được pháp luật bảo hộ, nhưng hôn lễ mới chân chính chiếm được sự tán thành của mọi người. Còn về thành kiến, anh cũng không cần quá lo lắng.
Còn Đồ Thụy Phổ bên kia, ánh mắt anh tựa hồ có chút kỳ dị.
Diệp Lan Trăn sờ sờ cằm, khuôn mặt Sử Miêu Miêu xuất hiện trước mắt anh, anh đột nhiên cảm thấy mình rất nhanh trí.
Nếu tên nhóc nhà họ Đồ kia thích loại khẩu vị này, vậy tốt rồi, không phải có sẵn đấy sao? Là cô gái nhỏ quái đản kia đã khiến anh cùng vợ tách nhau một thời gian dàu như vậy. Có khi lôi cô ta ném ra ngoài cũng là một lựa chọn tốt.
“Hắt xì… Hắt xì…”
Sử Miêu Miêu xoa xoa cái mũi, tiếp tục chuyên tâm câu cá.
“Lão bà tử, bà xem con cá này của tôi thế nào?” Ông cụ Sử nâng cần câu, một con cá trích chừng nửa cân ngoi lên trên mặt nước.
“Được đấy, đợi khi trở về, buổi tối chúng ta có thể nấu nước canh.” Vương Tú Cúc cầm lưới tiếp được cá, tháo lưỡi câu, đem cá ném vào trong giỏ.
“Tú Cúc, bà xem con này thế nào?” Ông cụ Diệp cũng nâng cần câu, một con cá chép chừng một cân bật nhảy.
“Tốt, buổi tối có thể ăn cá kho rồi.” Vương Tú Cúc vừa cười vừa ném cá vào trong giỏ.
“Tiểu Miêu, nhìn xem ông Mã thế nào?”
Sử Miêu Miêu theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy ông cụ Mã câu được một con cá ngát lớn, dây câu cơ hồ như sắp bị đứt.
“Ông nội, đây là con lớn nhất đấy.” Sử Miêu Miêu gật đầu, vội vàng cầm lưới cá đi tới, đem con cá vào trong giỏ.
“Một chút kỹ thuật cũng không có, ông không biết con cá này ăn thịt nên mới lớn như vậy sao, không biết nó đã ăn bao nhiêu thi thể hư thối, nói không chừng còn có người đấy.” Ông cụ Diệp lành lạnh nói.
“Người ta đây là vì cá trừ hại, ít đi một con sẽ cứu vớt ít nhiều sinh mệnh cá nhỏ.” Ông cụ Sử ở một bên mở tiếp đề tài.
Sử Miêu Miêu vỗ ót mình, lại bắt đầu rồi.
Cũng không biết từ lúc nào, nơi này vậy mà thành trung tâm nghỉ phép của người già. Ông nội Diệp Lan Trăn là người thứ nhất tới, qua vài ngày lại thêm một ông cụ họ Mã, tựa hồ hai người quen biết nhau, mỗi ngày đều tụ tập một chỗ tranh cãi.
Ông cụ Sử vừa thấy người đến là địch của địch, liền cao hứng. Nhưng ông cụ Mã xuất thân là quan văn, tính tình tuy không tốt nhưng thường xuyên thích ngâm thơ, vừa vặn là loại hình ông cụ họ Sử không thích nhất.
Ba cụ ông mỗi ngày ở chung một chỗ, một hồi ông cấu tôi véo, một hồi mắng chửi. Dù sao càng ngày mặt mày đều trở nên hồng hào, tinh thần miễn bàn có bao nhiêu tốt.
Khi Sử Miêu Miêu nghỉ hè, cô được nhận làm chân chạy vặt nhỏ cho ba ông cụ. Khi nhớ tới túi tiền của mình cô liền vui tươi hớn hở. Cô trái lại cũng không thiệt thòi, người bên cạnh hai ông cụ đưa cho cô không ít tiền bạc. Khi bọn họ muốn lười biếng, cô có thể chăm sóc nhiều một chút.
“Đúng rồi, Miêu Miêu.” Ông cụ Mã ngắt cô đang mơ màng, “Chắt trai ông mấy ngày nữa sẽ qua đây ở một thời gian, con học tập tốt, giúp ông trông nom bài tập của nó, ”
“Vâng, không thành vấn đề.” Sử Miêu Miêu cam đoan, nghĩ thầm khoản thu nhập lại thêm nữa rồi.
Ông cụ Mã nói xong, ông cụ Diệp liền nhíu mày rồi trở nên nhụt chí có chút ủ rũ.
Lão Mã chết tiệt, lấy chắt trai tới chọc tức mình, ông khi nào mới có chắt trai đây?
Ông cụ Diệp đang cảm thán, liền thấy cách đó một bóng dáng không xa đang đi tới.
Lão Vương? Nét mặt ông ta vui mừng là sao?
Tác giả :
Hiểu Rõ Là Ta