Thê Nô
Chương 58: Hôn mê
“Anh tôi đã dậy chưa?”
Diệp Nam Tê vội vã từ bộ đội chạy về, tính ra cậu cũng đã ở trong bộ đội gần một năm. Thời gian nói dài cũng không dài, bảo ngắn cũng không ngắn, lại thêm công việc phát sinh bề bộn, cũng khiến tâm trí cậu trưởng thành không ít. Tuy trên mặt vẫn khó tránh khỏi có chút vội vàng xao động, nhưng tốt hơn rất nhiều so với đoạn thời gian vừa mới về nước kia.
Từ lần trước cha Đào đi, Diệp Nam Tê chưa từng trở về, điện thoại cũng không gọi lấy một cuộc. Chuyện xảy ra gần đây ở nhà họ Diệp, cậu cũng mới biết được từ miệng lão Vương.
Chuyện Đào Tư Di bỏ đi, Diệp Nam Tê cũng biết, nhưng cậu không muốn để ý tới. Cho dù là chị gái hay chị dâu, cậu không muốn lo lắng nhiều như vậy.
Tuy đã từng lo lắng, nhưng Diệp Nam Tê biết, Đào Tư Di là một người có thể sống rất tốt ở bất kỳ hoàn cảnh nào. Nói chị thích ứng trong mọi tình cảnh cũng được, nói chị thoải mái vui vẻ cũng được. Chị là người, nhìn như nhu nhược nhưng nội tâm mạnh mẽ hơn ai khác.
Chỉ là cho dù thế nào, Diệp Lan Trăn biến thành dạng này, thật đúng là khiến Diệp Nam Tê ngoài dự đoán. Diệp Lan Trăn tuy không cường tráng như Diệp Nam Tê, nhưng đứa nhỏ nhà họ Diệp, từ nhỏ đi học đã đánh nhau kịch liệt, võ thuật, tố chất cơ thể nhất định tốt. Nửa năm kiểm tra sức khỏe một lần là không thể thiếu.
Anh lần này sốt cao hôn mê ba ngày, làm lão Vương không khỏi hốt hoảng.
“Vẫn chưa, cậu hai.” Lão Vương mấy ngày nay khóe miệng nổi mụn, thuốc tím bôi trên mụn, trông có chút buồn cười. Diệp Nam Tê quét mắt liếc lão Vương một cái, hơi nhíu mày. Xem ra Diệp Lan Trăn lần này bệnh thực rất nghiêm trọng.
“Ông cụ có biết không?” Diệp Nam Tê hỏi.
“Không dám để ông biết. Sợ bệnh của ông cụ lại…”
“Làm rất đúng.” Diệp Nam Tê gật đầu, không chút nào bối rối.
Một màn này làm lão Vương cảm khái vạn phần, đứa nhỏ nhà họ Diệp, trong thời khắc nguy cơ thật đúng là có thể làm nên chuyện.
“Ừm, bác sĩ nói như thế nào?”
“Bác sĩ nói, dựa theo lý thuyết, cậu cả nên sớm tỉnh, hiện tại cơn sốt đã lùi, các chỉ tiêu cơ thể đều khôi phục bình thường, nhưng vẫn còn hôn mê. Vấn đề hiện tại lớn nhất ở đây chính là, bác sĩ không tra ra được nguyên nhân cậu cả hôn mê. ”
Vẻ mặt lão Vương sầu lo, đều nói đúng bệnh sắc thuốc, nhưng thuốc được sắc, chứng bệnh lại không giống.
“Để hai chúng tôi ở riêng một lát. ”
Diệp Nam Tê ra hiệu, lão Vương đi ra ngoài phòng bệnh, nhẹ nhàng khép cửa phòng.
Diệp Nam Tê nhìn Diệp Lan Trăn sắc mặt trắng xanh trên giường bệnh, lắc lắc đầu, đều nói tai họa sống ngàn năm, anh trai cậu đầy ý nghĩ xấu xa, không thể vì mắc bệnh mà không đứng dậy nổi. Nếu thật sự như vậy, cậu thật sự không biết nên làm cái gì bây giờ.
“Diệp Lan Trăn…” Diệp Nam Tê thử gọi tên của anh.
“Anh thật vô sỉ, rõ ràng em quen Đào Tư Di trước, anh cướp đoạt cô gái của em trai, anh gặp báo ứng là xứng đáng. Về sau em mới nghĩ thông suốt, nếu tối hôm đó em không đột nhiên trở về nhà họ Diệp, chuyện của anh và Đào Tư Di cũng sẽ không sớm thành, anh thật sự đê tiện mà…”
Diệp Nam Tê vốn định kích thích Diệp Lan Trăn, không phải đều nói khi người bệnh hôn mê, phải trò chuyện nhiều với người bệnh sao? Cậu nghĩ tới nghĩ lui, ấn tượng khắc sâu duy nhất giữa cậu và Diệp Lan Trăn chính là Đào Tư Di. Đơn giản liền bắt đầu đề tài này, nghĩ là vậy, nhưng vừa nói xong lại cảm thấy thú vị, liền thay đổi, bắt đầu mắng sảng khoái, đem toàn bộ bực tức của bản thân thừa dịp hôm nay tống ra ngoài.
“Này, anh cả…” Diệp Nam càng mắng, tức giận ngược lại càng tiêu tan, từ gọi tên Diệp Lan Trăn cũng đổi thành gọi anh cả. “Anh nói đi, nếu anh thật sự chết, cho dù Đào Tư Di có là góa phụ thì em đây cũng sẽ sống cùng chị ấy, anh nói xem, nên dùng cách nào để khiến ông cụ đồng ý đây?”
“Chú dám…”
Diệp Lan Trăn không biết khi nào thì mở mắt, mấy câu trước anh nghe không rõ, chỉ là luôn có người ghé vào lỗ tai anh thì thầm, làm anh thật muốn mở to mắt nhìn xem. Vừa nghe rõ, liền phát hiện người này là em trai mình, ngay cả hậu sự của anh cũng đã tính trước.
Diệp Lan Trăn không khỏi cảm khái, đúng là ‘anh nào em nấy’, có điều thật biết làm người ta giận đủ.
“Nếu anh còn bất tỉnh, em thật dám làm đấy.” Diệp Nam Tê cười cười, xem ra mình đoán rất chuẩn, là vì Đào Tư Di.
“Sao chú lại tới đây?” Vài ngày dùng thuốc, đầu Diệp Lan Trăn hỗn loạn, hoa mắt chóng mặt.
“Anh hôn mê đã ba ngày, lão Vương lo anh chưa tỉnh lại, liền gọi em qua đây.” Diệp Lan Tê cố ý thốt ra một câu đầy cảm xúc. “Cho tới nay em vẫn cho rằng anh là siêu nhân, không có gì có thể đánh anh gục ngã, không nghĩ tới anh cũng có ngày hôm nay. ”
“Chú đã lớn rồi!” Diệp Lan Trăn nhìn Diệp Nam Tê không biết sợ nhìn chằm chằm vào mắt anh, không khỏi tràn đầy vui mừng, quyết định đưa cậu vào bộ đội lúc ấy thật sự là chính xác. Lần trước Diệp Nam Tê bởi vì chuyện của Đào Tư Di mà khóc lóc, mấy tháng không gặp đã có thể xem xét thời thế, phân tích căn bản của vấn đề.
“Anh đã không có việc gì, em trở về bộ đội đây, mấy ngày nay có diễn tập, em không ở lại được.” Diệp Nam Tê nhìn lọ truyền treo bên cạnh anh trai, nghĩ nghĩ rồi bỏ thêm một câu. “Nếu anh còn tiếp tục thế này, đoán chừng không cần em cướp, cũng có người khác đoạt mất rồi.” Anh ý tứ hàm xúc nhìn Diệp Lan Trăn rồi quay đầu đi ra cửa.
Diệp Lan Trăn cười tự giễu, thật sự càng lớn càng trẻ lại, để em trai mình giáo huấn cho một trận, có điều, lời nói thô nhưng lý lẽ không thô.
Chân Diệp Nam Tê vừa bước, sau lưng lão Vương liền tiến vào, nhìn người tuy vẫn suy yếu trắng xanh, nhưng ý thức rõ ràng thanh tỉnh, ông nhịn không được thở dài nhẹ nhõm.
“Hỏi bác sĩ xem khi nào tôi có thể ra viện, còn nữa, đặt cho tôi một vé máy bay đến chỗ cha Đào, tôi muốn tự mình tới thăm hỏi, toàn bộ sở thích của cha Đào, tra rõ ràng cho tôi. ”
Là phúc thì không phải là họa, mà là họa thì khó tránh khỏi. Diệp Lan Trăn hồi tưởng lại ký ức giữa anh và Đào Tư Di từng chút từng chút một, anh cảm thấy bản thân mình tựa hồ chưa thật sự đặt cô ở ngang địa vị với mình mà đối đãi. Cho dù là người cha duy nhất của cô, anh vẫn chưa có đầy đủ sự tôn trọng.
Lĩnh giấy kết hôn là chuyện lớn như vậy, toàn bộ đều dựa vào ý nguyện của cá nhân anh, ngay cả một tiếng thông báo cho cha Đào trước tiên cũng không có, trách không được cha Đào rơi vào đường cùng liền vội vàng trở về nước ngoài, đoán chừng cũng là có chút tức giận.
Nguyên nhân tạo ra hậu quả, một khi đã như vậy, anh vẫn nên làm lại từ đầu, chỉ hy vọng bây giờ không quá muộn.
Diệp Lan Trăn quay đầu nhìn phía ngoài cửa sổ, mấy ngày trước mưa tuyết. Bên ngoài một mảnh trắng xóa, lá cây chưa đổi đã bị tuyết lớn ép không ngẩng đầu lên được.
“Vợ, nếu em ở bên cạnh anh thật tốt biết bao. ”
Diệp Lan Trăn bất đắc dĩ lắc đầu. Cho dù trong phòng bệnh có máy sưởi, nhưng anh vẫn cảm thấy trống rỗng lạnh lẽo, thật giống như trong lòng trống rỗng, từng tế bào tỏa ra gió lạnh.
Đào Tư Di đã quen với việc bạn nhỏ Mã Tiểu Kiệt có cái dạ dày lớn, nhìn cậu lại ăn sạch một chén cơm, cô khẽ cười, trông cậu ăn ngon như vậy, ngay cả cô cũng ăn thêm không ít.
Mẹ Trần cầm lấy bát không của Mã Tiểu Kiệt, đứng dậy xới cơm cho cậu, còn cố ý dùng xẻng cơm đè xuống.
“Cám ơn bà.” Mã Tiểu Kiệt tuy mặt than, nhưng cậu vẫn vô cùng lễ phép, lại thêm bộ dáng trẻ nhỏ xinh xắn, Trần mẹ rất thích bé trai thường xuyên tới nhà này.
“Cô con đâu?” Ba ngày nay Mã Tiểu Kiệt đều đến đây, Đào Tư Di cảm thấy kỳ quái với hành động của cậu.
“Mấy ngày nay cô con có chút bận, để bảo mẫu chăm sóc con, mà bảo mẫu chỉ biết làm cơm Tây thôi.” Mã Tiểu Kiệt đem miếng cơm cuối cùng nhét vào miệng, lấy khăn tay trên bàn lau miệng.
“Nếu thấy con tới đây không tiện cho cô, con đây…” Mã Tiểu Kiệt cúi đầu, giọng đè nén trầm thấp.
Phải nói bạn học Mã Tiểu Kiệt thật thông minh, chiêu lấy lùi làm tiến lập tức đoạt được sự đồng tình của hai người mẹ đang ngồi kia.
“Cô không có ý muốn đuổi con đi.” Đào Tư Di nhẹ giọng nói một câu.
“Đào tiểu thư đã đồng ý rồi, nếu con thích thì mỗi ngày đều tới đây, nơi này của bà khẳng định không thành vấn đề, đứa nhỏ đang lớn, ăn cơm cũng không thể tạm bợ. ”
Sau khi ăn xong, Mã Tiểu Kiệt cùng Đào Tư Di và mẹ Trần hàn huyên một hồi, sau mới lưu luyến không rời chào ra về.
Đi qua mấy ngã tư, nhận ra điên thoại reo chuông, Mã Tiểu Kiệt lấy điện thoại trong túi, số của cha cậu bắt mắt rõ ràng.
“Ba ba…”
“Ừ, mấy ngày nay thế nào?” Giọng nói Mã Đằng Diệu nghiêm túc mà ôn hòa.
“Rất tốt ạ. ”
“Cùng cô Đào ở chung có tốt không?”
Mã Tiểu Kiệt do dự một chút, “Không tồi, cô ấy đối với con rất tốt. ”
“Nếu không thích cũng đừng miễn cưỡng, ba ba chưa từng muốn lợi dụng con để đạt được mục đích, Tiểu Kiệt, con là đứa trẻ thông minh, ba hy vọng con có thể rõ ràng những thứ này. ”
“Vâng, con biết rồi.” Mã Tiểu Kiệt trầm mặc một hồi, “Ba ba, so với các cô khác, con vẫn thích cô Đào hơn. ”
“Ừ, ba biết, nghỉ ngơi sớm một chút đi. ”
Mã Đằng Diệu cúp điện thoại, tựa lưng trên ghế. Lời con trai nói vờn quanh lỗ tai anh, tay anh đè trên hai bên huyệt thái dương, để suy nghĩ của mình tỉnh táo một chút.
Ánh mắt anh nhìn về phía ảnh chụp một nhà ba người trên bàn. Hiện tại cần nhanh tạo ra sự lựa chọn, anh đã tính toán sẽ chọn ai, nhưng mọi chuyện nhất định sẽ đi theo suy nghĩ của anh sao?
Mã Đằng Diệu nhắm mắt dưỡng thần một lát, rồi lập tức mở to mắt.
Đã có quyết định tốt, không thể dễ dàng thay đổi, anh chưa bao giờ sẽ lựa chọn đi trên con đường thiếu phần tanhg. Một khi đã như vậy, toàn bộ đều như cũ đi.
“Ông xã à, anh nói xem, em có nên nói chuyện của Đào Tư Di cho Diệp Lan Trăn biết không?” Trương Lệ Viện đang ru rú trong lòng Chu Chính Đạo, làm nũng.
Chu Chính Đạo đặt tay lên bụng tròn vo của Trương Lệ Viện, nhẹ nhàng vỗ về, một tay ôm lấy cô ngồi cố định trong lòng anh.
“Vợ, em có thích anh ôm em như vậy không?” Chu Chính Đạo không trực tiếp trả lời vấn đề, tay anh nhẹ vuốt ve cẳng chân bị sưng của Trương Lệ Viện.
“Thích, a…” Cô thét một tiếng kinh hãi, “Cục cưng đá em, anh cảm nhận được không?”
“Cảm nhận được, cậu bé thật đúng là hư hỏng, về sau phải dạy bảo thật tốt, dám bắt nạt vợ của anh.” Chu Chính Đạo gật đầu. “Mấy ngày nay anh đi công tác, em cảm thấy thế nào?”
“Nhàm chán, khổ sở, không có người mát xa cho em, cũng không có người nói chuyện cùng em, cho dù bảo mẫu ở đây nhưng cũng không thể ngủ cùng em vào buổi tối, em muốn uống nước còn phải tự mình đi lấy…”
Trương Lệ Viện kể lại uất ức của mình, nói xong cô liền im lặng. Cô trừng mắt nhìn vẻ mặt cưng chiều của Chu Chính Đạo. “Anh nghĩ rằng em nên nói cho Diệp Lan Trăn?”
“Tư Di là bạn em, tin tưởng vợ của anh thông minh như vậy, khẳng định có thể tìm thấy đáp án.” Chu Chính Đạo cưng chiều bóp chóp mũi Trương Lệ Viện. “Chỉ cần vợ cho là đúng, ông xã sẽ mạnh mẽ giúp đỡ. ”
“Nhưng Diệp Lan Trăn ức hiếp Đào Tư Di, nếu anh ta nói là do hiểu lầm, vậy vì sao anh ta không giải thích?”
“Lúc ấy anh hiểu lầm em, vì sao em không giải thích? Nếu về sau anh không vô tình phát hiện ra, em bây giờ còn không biết sẽ chạy lung tung đi nơi nào rồi.” Chu Chính Đạo hỏi lại.
“Em nhớ rõ, anh dựa vào cái gì mà hiểu lầm em, thân em đã giao cho anh, anh vẫn hiểu lầm em, anh có tim phổi hay không. Hơn nữa em ghét nhất bị người ta không tin tưởng, nhất là khi em toàn tâm toàn ý trả giá.” Trương Lệ Viện nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.
“Anh cũng biết…” Chu Chính Đạo chỉ cười không nói, vẻ mắt ôn nhu nhìn nàng dâu nhỏ trước mắt.
“Yêu càng sâu càng dễ dàng bị thương, lúc ấy em tổn thương anh sâu bao nhiêu, em biết không? Thật may vì mọi chuyện đều đã qua đi.” Chu Chính Đạo hôn lên khuôn mặt Trương Lệ Viện.
“Diệp Lan Trăn cần phải chịu giáo huấn, anh nói giúp anh ta không phải vì đồng tình với anh ta, mà là muốn Đào Tư Di có người chăm sóc. Dựa vào đâu phụ nữ chịu tội, còn đàn ông lại ung dung tự tại sinh hoạt, như vậy quá thuận tiện cho anh ta rồi. ”
“Ừ, đúng, không thể quá thuận tiện cho thằng cha đó. ”
Chu Chánh Đạo chớp mắt, vợ của anh vẫn tràn ngập sức sống như thế, vẫn ngây ngô như vậy.
“Vậy giờ em gọi điện luôn cho anh ta. ”
“Đừng vội, anh nghe nói Diệp Lan Trăn định đi đến chỗ cha Đào chịu đòn nhận tội, chờ anh ta trở về rồi nói tiếp. ”
“Anh ta cũng mắc tội với anh à?” Trương Lệ Viện kinh ngạc nhìn ông xã, vẻ mặt anh gian xảo, mỗi khi Chu Chính Đạo lộ ra vẻ mặt này, đảm bảo có người gặp nạn.
“Không có, chỉ cảm thấy anh tìm được vợ quá dễ dàng. Nhớ lại lúc trước anh tìm em có bao nhiêu thê thảm, em trai em gọi anh là chú, cha em gọi anh là em trai, cháu em gọi anh là ông, còn em…”
“Được rồi, lòng dạ anh quá hẹp hòi. ”
“Lòng dạ anh đâu có hẹp hòi, chỉ là anh đang cảm khái mà thôi…”
Giọng nam hùng hậu cùng giọng cô gái mềm mại đáng yêu kẻ kêu người đáp vang lên qua lại trong nhà, có lẽ mỗi một người đàn ông đều trở nên ngây thơ trước mặt cô gái mình yêu, mà mỗi một cô gái đều nhõng nhẽo trước mặt người đàn ông mà mình yêu trong lòng.
Yêu, kỳ thật, chỉ đơn giản như vậy…
Diệp Nam Tê vội vã từ bộ đội chạy về, tính ra cậu cũng đã ở trong bộ đội gần một năm. Thời gian nói dài cũng không dài, bảo ngắn cũng không ngắn, lại thêm công việc phát sinh bề bộn, cũng khiến tâm trí cậu trưởng thành không ít. Tuy trên mặt vẫn khó tránh khỏi có chút vội vàng xao động, nhưng tốt hơn rất nhiều so với đoạn thời gian vừa mới về nước kia.
Từ lần trước cha Đào đi, Diệp Nam Tê chưa từng trở về, điện thoại cũng không gọi lấy một cuộc. Chuyện xảy ra gần đây ở nhà họ Diệp, cậu cũng mới biết được từ miệng lão Vương.
Chuyện Đào Tư Di bỏ đi, Diệp Nam Tê cũng biết, nhưng cậu không muốn để ý tới. Cho dù là chị gái hay chị dâu, cậu không muốn lo lắng nhiều như vậy.
Tuy đã từng lo lắng, nhưng Diệp Nam Tê biết, Đào Tư Di là một người có thể sống rất tốt ở bất kỳ hoàn cảnh nào. Nói chị thích ứng trong mọi tình cảnh cũng được, nói chị thoải mái vui vẻ cũng được. Chị là người, nhìn như nhu nhược nhưng nội tâm mạnh mẽ hơn ai khác.
Chỉ là cho dù thế nào, Diệp Lan Trăn biến thành dạng này, thật đúng là khiến Diệp Nam Tê ngoài dự đoán. Diệp Lan Trăn tuy không cường tráng như Diệp Nam Tê, nhưng đứa nhỏ nhà họ Diệp, từ nhỏ đi học đã đánh nhau kịch liệt, võ thuật, tố chất cơ thể nhất định tốt. Nửa năm kiểm tra sức khỏe một lần là không thể thiếu.
Anh lần này sốt cao hôn mê ba ngày, làm lão Vương không khỏi hốt hoảng.
“Vẫn chưa, cậu hai.” Lão Vương mấy ngày nay khóe miệng nổi mụn, thuốc tím bôi trên mụn, trông có chút buồn cười. Diệp Nam Tê quét mắt liếc lão Vương một cái, hơi nhíu mày. Xem ra Diệp Lan Trăn lần này bệnh thực rất nghiêm trọng.
“Ông cụ có biết không?” Diệp Nam Tê hỏi.
“Không dám để ông biết. Sợ bệnh của ông cụ lại…”
“Làm rất đúng.” Diệp Nam Tê gật đầu, không chút nào bối rối.
Một màn này làm lão Vương cảm khái vạn phần, đứa nhỏ nhà họ Diệp, trong thời khắc nguy cơ thật đúng là có thể làm nên chuyện.
“Ừm, bác sĩ nói như thế nào?”
“Bác sĩ nói, dựa theo lý thuyết, cậu cả nên sớm tỉnh, hiện tại cơn sốt đã lùi, các chỉ tiêu cơ thể đều khôi phục bình thường, nhưng vẫn còn hôn mê. Vấn đề hiện tại lớn nhất ở đây chính là, bác sĩ không tra ra được nguyên nhân cậu cả hôn mê. ”
Vẻ mặt lão Vương sầu lo, đều nói đúng bệnh sắc thuốc, nhưng thuốc được sắc, chứng bệnh lại không giống.
“Để hai chúng tôi ở riêng một lát. ”
Diệp Nam Tê ra hiệu, lão Vương đi ra ngoài phòng bệnh, nhẹ nhàng khép cửa phòng.
Diệp Nam Tê nhìn Diệp Lan Trăn sắc mặt trắng xanh trên giường bệnh, lắc lắc đầu, đều nói tai họa sống ngàn năm, anh trai cậu đầy ý nghĩ xấu xa, không thể vì mắc bệnh mà không đứng dậy nổi. Nếu thật sự như vậy, cậu thật sự không biết nên làm cái gì bây giờ.
“Diệp Lan Trăn…” Diệp Nam Tê thử gọi tên của anh.
“Anh thật vô sỉ, rõ ràng em quen Đào Tư Di trước, anh cướp đoạt cô gái của em trai, anh gặp báo ứng là xứng đáng. Về sau em mới nghĩ thông suốt, nếu tối hôm đó em không đột nhiên trở về nhà họ Diệp, chuyện của anh và Đào Tư Di cũng sẽ không sớm thành, anh thật sự đê tiện mà…”
Diệp Nam Tê vốn định kích thích Diệp Lan Trăn, không phải đều nói khi người bệnh hôn mê, phải trò chuyện nhiều với người bệnh sao? Cậu nghĩ tới nghĩ lui, ấn tượng khắc sâu duy nhất giữa cậu và Diệp Lan Trăn chính là Đào Tư Di. Đơn giản liền bắt đầu đề tài này, nghĩ là vậy, nhưng vừa nói xong lại cảm thấy thú vị, liền thay đổi, bắt đầu mắng sảng khoái, đem toàn bộ bực tức của bản thân thừa dịp hôm nay tống ra ngoài.
“Này, anh cả…” Diệp Nam càng mắng, tức giận ngược lại càng tiêu tan, từ gọi tên Diệp Lan Trăn cũng đổi thành gọi anh cả. “Anh nói đi, nếu anh thật sự chết, cho dù Đào Tư Di có là góa phụ thì em đây cũng sẽ sống cùng chị ấy, anh nói xem, nên dùng cách nào để khiến ông cụ đồng ý đây?”
“Chú dám…”
Diệp Lan Trăn không biết khi nào thì mở mắt, mấy câu trước anh nghe không rõ, chỉ là luôn có người ghé vào lỗ tai anh thì thầm, làm anh thật muốn mở to mắt nhìn xem. Vừa nghe rõ, liền phát hiện người này là em trai mình, ngay cả hậu sự của anh cũng đã tính trước.
Diệp Lan Trăn không khỏi cảm khái, đúng là ‘anh nào em nấy’, có điều thật biết làm người ta giận đủ.
“Nếu anh còn bất tỉnh, em thật dám làm đấy.” Diệp Nam Tê cười cười, xem ra mình đoán rất chuẩn, là vì Đào Tư Di.
“Sao chú lại tới đây?” Vài ngày dùng thuốc, đầu Diệp Lan Trăn hỗn loạn, hoa mắt chóng mặt.
“Anh hôn mê đã ba ngày, lão Vương lo anh chưa tỉnh lại, liền gọi em qua đây.” Diệp Lan Tê cố ý thốt ra một câu đầy cảm xúc. “Cho tới nay em vẫn cho rằng anh là siêu nhân, không có gì có thể đánh anh gục ngã, không nghĩ tới anh cũng có ngày hôm nay. ”
“Chú đã lớn rồi!” Diệp Lan Trăn nhìn Diệp Nam Tê không biết sợ nhìn chằm chằm vào mắt anh, không khỏi tràn đầy vui mừng, quyết định đưa cậu vào bộ đội lúc ấy thật sự là chính xác. Lần trước Diệp Nam Tê bởi vì chuyện của Đào Tư Di mà khóc lóc, mấy tháng không gặp đã có thể xem xét thời thế, phân tích căn bản của vấn đề.
“Anh đã không có việc gì, em trở về bộ đội đây, mấy ngày nay có diễn tập, em không ở lại được.” Diệp Nam Tê nhìn lọ truyền treo bên cạnh anh trai, nghĩ nghĩ rồi bỏ thêm một câu. “Nếu anh còn tiếp tục thế này, đoán chừng không cần em cướp, cũng có người khác đoạt mất rồi.” Anh ý tứ hàm xúc nhìn Diệp Lan Trăn rồi quay đầu đi ra cửa.
Diệp Lan Trăn cười tự giễu, thật sự càng lớn càng trẻ lại, để em trai mình giáo huấn cho một trận, có điều, lời nói thô nhưng lý lẽ không thô.
Chân Diệp Nam Tê vừa bước, sau lưng lão Vương liền tiến vào, nhìn người tuy vẫn suy yếu trắng xanh, nhưng ý thức rõ ràng thanh tỉnh, ông nhịn không được thở dài nhẹ nhõm.
“Hỏi bác sĩ xem khi nào tôi có thể ra viện, còn nữa, đặt cho tôi một vé máy bay đến chỗ cha Đào, tôi muốn tự mình tới thăm hỏi, toàn bộ sở thích của cha Đào, tra rõ ràng cho tôi. ”
Là phúc thì không phải là họa, mà là họa thì khó tránh khỏi. Diệp Lan Trăn hồi tưởng lại ký ức giữa anh và Đào Tư Di từng chút từng chút một, anh cảm thấy bản thân mình tựa hồ chưa thật sự đặt cô ở ngang địa vị với mình mà đối đãi. Cho dù là người cha duy nhất của cô, anh vẫn chưa có đầy đủ sự tôn trọng.
Lĩnh giấy kết hôn là chuyện lớn như vậy, toàn bộ đều dựa vào ý nguyện của cá nhân anh, ngay cả một tiếng thông báo cho cha Đào trước tiên cũng không có, trách không được cha Đào rơi vào đường cùng liền vội vàng trở về nước ngoài, đoán chừng cũng là có chút tức giận.
Nguyên nhân tạo ra hậu quả, một khi đã như vậy, anh vẫn nên làm lại từ đầu, chỉ hy vọng bây giờ không quá muộn.
Diệp Lan Trăn quay đầu nhìn phía ngoài cửa sổ, mấy ngày trước mưa tuyết. Bên ngoài một mảnh trắng xóa, lá cây chưa đổi đã bị tuyết lớn ép không ngẩng đầu lên được.
“Vợ, nếu em ở bên cạnh anh thật tốt biết bao. ”
Diệp Lan Trăn bất đắc dĩ lắc đầu. Cho dù trong phòng bệnh có máy sưởi, nhưng anh vẫn cảm thấy trống rỗng lạnh lẽo, thật giống như trong lòng trống rỗng, từng tế bào tỏa ra gió lạnh.
Đào Tư Di đã quen với việc bạn nhỏ Mã Tiểu Kiệt có cái dạ dày lớn, nhìn cậu lại ăn sạch một chén cơm, cô khẽ cười, trông cậu ăn ngon như vậy, ngay cả cô cũng ăn thêm không ít.
Mẹ Trần cầm lấy bát không của Mã Tiểu Kiệt, đứng dậy xới cơm cho cậu, còn cố ý dùng xẻng cơm đè xuống.
“Cám ơn bà.” Mã Tiểu Kiệt tuy mặt than, nhưng cậu vẫn vô cùng lễ phép, lại thêm bộ dáng trẻ nhỏ xinh xắn, Trần mẹ rất thích bé trai thường xuyên tới nhà này.
“Cô con đâu?” Ba ngày nay Mã Tiểu Kiệt đều đến đây, Đào Tư Di cảm thấy kỳ quái với hành động của cậu.
“Mấy ngày nay cô con có chút bận, để bảo mẫu chăm sóc con, mà bảo mẫu chỉ biết làm cơm Tây thôi.” Mã Tiểu Kiệt đem miếng cơm cuối cùng nhét vào miệng, lấy khăn tay trên bàn lau miệng.
“Nếu thấy con tới đây không tiện cho cô, con đây…” Mã Tiểu Kiệt cúi đầu, giọng đè nén trầm thấp.
Phải nói bạn học Mã Tiểu Kiệt thật thông minh, chiêu lấy lùi làm tiến lập tức đoạt được sự đồng tình của hai người mẹ đang ngồi kia.
“Cô không có ý muốn đuổi con đi.” Đào Tư Di nhẹ giọng nói một câu.
“Đào tiểu thư đã đồng ý rồi, nếu con thích thì mỗi ngày đều tới đây, nơi này của bà khẳng định không thành vấn đề, đứa nhỏ đang lớn, ăn cơm cũng không thể tạm bợ. ”
Sau khi ăn xong, Mã Tiểu Kiệt cùng Đào Tư Di và mẹ Trần hàn huyên một hồi, sau mới lưu luyến không rời chào ra về.
Đi qua mấy ngã tư, nhận ra điên thoại reo chuông, Mã Tiểu Kiệt lấy điện thoại trong túi, số của cha cậu bắt mắt rõ ràng.
“Ba ba…”
“Ừ, mấy ngày nay thế nào?” Giọng nói Mã Đằng Diệu nghiêm túc mà ôn hòa.
“Rất tốt ạ. ”
“Cùng cô Đào ở chung có tốt không?”
Mã Tiểu Kiệt do dự một chút, “Không tồi, cô ấy đối với con rất tốt. ”
“Nếu không thích cũng đừng miễn cưỡng, ba ba chưa từng muốn lợi dụng con để đạt được mục đích, Tiểu Kiệt, con là đứa trẻ thông minh, ba hy vọng con có thể rõ ràng những thứ này. ”
“Vâng, con biết rồi.” Mã Tiểu Kiệt trầm mặc một hồi, “Ba ba, so với các cô khác, con vẫn thích cô Đào hơn. ”
“Ừ, ba biết, nghỉ ngơi sớm một chút đi. ”
Mã Đằng Diệu cúp điện thoại, tựa lưng trên ghế. Lời con trai nói vờn quanh lỗ tai anh, tay anh đè trên hai bên huyệt thái dương, để suy nghĩ của mình tỉnh táo một chút.
Ánh mắt anh nhìn về phía ảnh chụp một nhà ba người trên bàn. Hiện tại cần nhanh tạo ra sự lựa chọn, anh đã tính toán sẽ chọn ai, nhưng mọi chuyện nhất định sẽ đi theo suy nghĩ của anh sao?
Mã Đằng Diệu nhắm mắt dưỡng thần một lát, rồi lập tức mở to mắt.
Đã có quyết định tốt, không thể dễ dàng thay đổi, anh chưa bao giờ sẽ lựa chọn đi trên con đường thiếu phần tanhg. Một khi đã như vậy, toàn bộ đều như cũ đi.
“Ông xã à, anh nói xem, em có nên nói chuyện của Đào Tư Di cho Diệp Lan Trăn biết không?” Trương Lệ Viện đang ru rú trong lòng Chu Chính Đạo, làm nũng.
Chu Chính Đạo đặt tay lên bụng tròn vo của Trương Lệ Viện, nhẹ nhàng vỗ về, một tay ôm lấy cô ngồi cố định trong lòng anh.
“Vợ, em có thích anh ôm em như vậy không?” Chu Chính Đạo không trực tiếp trả lời vấn đề, tay anh nhẹ vuốt ve cẳng chân bị sưng của Trương Lệ Viện.
“Thích, a…” Cô thét một tiếng kinh hãi, “Cục cưng đá em, anh cảm nhận được không?”
“Cảm nhận được, cậu bé thật đúng là hư hỏng, về sau phải dạy bảo thật tốt, dám bắt nạt vợ của anh.” Chu Chính Đạo gật đầu. “Mấy ngày nay anh đi công tác, em cảm thấy thế nào?”
“Nhàm chán, khổ sở, không có người mát xa cho em, cũng không có người nói chuyện cùng em, cho dù bảo mẫu ở đây nhưng cũng không thể ngủ cùng em vào buổi tối, em muốn uống nước còn phải tự mình đi lấy…”
Trương Lệ Viện kể lại uất ức của mình, nói xong cô liền im lặng. Cô trừng mắt nhìn vẻ mặt cưng chiều của Chu Chính Đạo. “Anh nghĩ rằng em nên nói cho Diệp Lan Trăn?”
“Tư Di là bạn em, tin tưởng vợ của anh thông minh như vậy, khẳng định có thể tìm thấy đáp án.” Chu Chính Đạo cưng chiều bóp chóp mũi Trương Lệ Viện. “Chỉ cần vợ cho là đúng, ông xã sẽ mạnh mẽ giúp đỡ. ”
“Nhưng Diệp Lan Trăn ức hiếp Đào Tư Di, nếu anh ta nói là do hiểu lầm, vậy vì sao anh ta không giải thích?”
“Lúc ấy anh hiểu lầm em, vì sao em không giải thích? Nếu về sau anh không vô tình phát hiện ra, em bây giờ còn không biết sẽ chạy lung tung đi nơi nào rồi.” Chu Chính Đạo hỏi lại.
“Em nhớ rõ, anh dựa vào cái gì mà hiểu lầm em, thân em đã giao cho anh, anh vẫn hiểu lầm em, anh có tim phổi hay không. Hơn nữa em ghét nhất bị người ta không tin tưởng, nhất là khi em toàn tâm toàn ý trả giá.” Trương Lệ Viện nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.
“Anh cũng biết…” Chu Chính Đạo chỉ cười không nói, vẻ mắt ôn nhu nhìn nàng dâu nhỏ trước mắt.
“Yêu càng sâu càng dễ dàng bị thương, lúc ấy em tổn thương anh sâu bao nhiêu, em biết không? Thật may vì mọi chuyện đều đã qua đi.” Chu Chính Đạo hôn lên khuôn mặt Trương Lệ Viện.
“Diệp Lan Trăn cần phải chịu giáo huấn, anh nói giúp anh ta không phải vì đồng tình với anh ta, mà là muốn Đào Tư Di có người chăm sóc. Dựa vào đâu phụ nữ chịu tội, còn đàn ông lại ung dung tự tại sinh hoạt, như vậy quá thuận tiện cho anh ta rồi. ”
“Ừ, đúng, không thể quá thuận tiện cho thằng cha đó. ”
Chu Chánh Đạo chớp mắt, vợ của anh vẫn tràn ngập sức sống như thế, vẫn ngây ngô như vậy.
“Vậy giờ em gọi điện luôn cho anh ta. ”
“Đừng vội, anh nghe nói Diệp Lan Trăn định đi đến chỗ cha Đào chịu đòn nhận tội, chờ anh ta trở về rồi nói tiếp. ”
“Anh ta cũng mắc tội với anh à?” Trương Lệ Viện kinh ngạc nhìn ông xã, vẻ mặt anh gian xảo, mỗi khi Chu Chính Đạo lộ ra vẻ mặt này, đảm bảo có người gặp nạn.
“Không có, chỉ cảm thấy anh tìm được vợ quá dễ dàng. Nhớ lại lúc trước anh tìm em có bao nhiêu thê thảm, em trai em gọi anh là chú, cha em gọi anh là em trai, cháu em gọi anh là ông, còn em…”
“Được rồi, lòng dạ anh quá hẹp hòi. ”
“Lòng dạ anh đâu có hẹp hòi, chỉ là anh đang cảm khái mà thôi…”
Giọng nam hùng hậu cùng giọng cô gái mềm mại đáng yêu kẻ kêu người đáp vang lên qua lại trong nhà, có lẽ mỗi một người đàn ông đều trở nên ngây thơ trước mặt cô gái mình yêu, mà mỗi một cô gái đều nhõng nhẽo trước mặt người đàn ông mà mình yêu trong lòng.
Yêu, kỳ thật, chỉ đơn giản như vậy…
Tác giả :
Hiểu Rõ Là Ta