Thê Nô
Chương 32: Khuyên nhủ
Khi thấy mắt Diệp Nam Tê hồng hồng, đi theo Lưu Diễm Lệ tâm tình rõ ràng chuyển biến tốt đẹp hơn, Đào Tư Di liền biết hai người đã không còn gì ngăn cách.
Cân nhắc hai người già vừa mới xuống máy bay không lâu, Diệp Lan Trăn đã sắp xếp phái người đưa bọn họ đến một quán canh dưỡng sinh dùng bữa. Điều này khiến Đào Tư Di xúc động một lần nữa. Cô đột nhiên thấy ấm áp trong lòng, người đàn ông này bất tri bất giác đã thay cô suy xét chu toàn, thậm chí cô còn có ảo giác, anh không phải chỉ chơi đùa.
Không biết vì sao khi thấy mặt Diệp Lan Trăn phản xạ trên bàn thủy tinh, Đào Tư Di giật mình quay đầu, thấy vẻ mặt ấm áp của anh đang từ từ tiêu sái tiến vào phòng. Nét tươi cười thành thục ổn trọng trên mặt anh làm người ta có cảm giác khiêm tốn có lễ, trừ lúc đối diện với cô xuất hiện một tia khiêu khích.
“Cháu là anh trai Diệp Nam Tê, nghe nói hai bác trở lại nên cố ý nhân cơ hội tới nhận thức một phen.” Diệp Lan Trăn nói khiến cha Đào cùng Lưu Diễm Lệ vội vàng đứng lên, mặc kệ thân phận anh là tiểu bối nhưng trong lòng hai người, anh vẫn là trưởng bối của Diệp Nam Tê.
“Không hổ là người nhà họ Diệp khí thế mạnh mẽ. ”
Cha Đào không biết nói gì cho tốt, bất quá ông tuyệt đối không phải khen tặng, chỉ là lời cảm khái phát ra từ nội tâm. Người như vậy vừa đi vào phòng ngay lập tức đã khiến người ta cảm giác bất đồng. Tuy trên mặt anh cực kỳ ôn hòa, áo quần hưu nhàn bình thường nhưng lại không thể bỏ qua hơi thở của anh.
“Bác trai, mau mời ngồi, người là trưởng bối nên ngồi nơi này. ”
Vốn là mọi người đã ngồi cố định, Diệp Lan Trăn vừa tới ngược lại khiến cho bữa trưa gia đình đơn giản lại thêm phần lịch sự. Anh khách khí mời cha Đào cùng Lưu Diễm Lệ ngồi ghế chủ vị, sau đó an bài Diệp Nam Tê ngồi bên cạnh Lưu Diễm Lệ. Còn mình ngồi cạnh Đào Tư Di và cha Đào bên kia, nhìn tổng quát trong phòng, ngược lại như hai nhà tụ tập cùng một chỗ ăn cơm.
Cha Đào bởi vì con gái ly hôn mà trong lòng thấy không yên lòng, Lưu Diễm Lệ nói chuyện cùng Diệp Nam Tê. Còn Diệp Lan Trăn và Đào Tư Di dùng mắt trao đổi.
Diệp Lan Trăn nhìn ánh mắt nghi hoặc của Đào Tư Di, thừa dịp người khác không chú ý, hướng về phía Đào Tư Di, lè lưỡi. Hành vi này của anh khiến cô sửng sốt. Người này vừa rồi còn ổn trọng như thế, mới bao lâu đã không đứng đắn rồi.
“Tư Di, con rất quen thân Diệp tiên sinh sao?” Cha Đào nhận thấy khác lạ giữa hai người, nhịn không được hỏi. Con gái nhà mình tuy không đẹp như thiên tiên nhưng dù sao cũng coi như mi thanh mục tú. Mặc dù Diệp Lan Trăn tốt, chỉ là không dám trèo cao, hơn nữa anh còn là một người đàn ông chưa kết hôn. Cho dù Đào Tư Di cùng Lý Mộ Tiêu hợp lại không được, nhưng tuyệt đối không thể ở cùng một chỗ với Diệp Lan Trăn không đơn giản này. Phụ nữ quá tuổi còn không được, huống chi là phụ nữ đã ly hôn.
“Dạ? Con trong khoảng thời gian này đều ở trong biệt thự nhà họ Diệp. ”
“Bác trai, nếu bác và dì không ghét bỏ, hai người cũng có thể đến chỗ con ở, vừa lúc Nam Tê cũng ở đó, bàn bạc chuyện gì cũng thuận tiện hơn.” Diệp Lan Trăn biết thời thế biểu đạt ý tứ của mình.
Lời anh nói khiến cha Đào đột nhiên có ảo giác mạnh, nếu miệng Diệp Lan Trăn gọi ông không phải là ‘bác trai’, ông thật sẽ nghĩ người trước mắt này chính là con rể mình. Cha Đào liếc nhìn vài vòng trên thân hai người trẻ tuổi, trong lòng xuất hiện một dấu gạch chéo rất to, quả thật không thích hợp.
Tuy con gái tâm tư kín đáo nhưng Diệp Lan Trăn lại quá giảo hoạt, con gái ông cho dù có cẩn thận bao nhiêu với anh chàng này thì căn bản không có tác dụng, tuy nói tìm chồng phải tìm người tốt nhất. Thế nhưng đôi khi, hôn nhân bầu bạn chỉ là tìm người phù hợp nhất, mình hát người ca. Hơn nữa Diệp Lan Trăn có điều kiện quá tốt, cha Đào phân tích tới phân tích lui vẫn cảm thấy Lý Mộ Tiêu là người thích hợp nhất.
“Không cần phiền toái như thế, chúng tôi ở khách sạn là được rồi, thời điểm tiểu Di kết hôn ở Côn Thành, chúng tôi cũng đến đây có vài ngày, chỉ định tính toán đi dạo vài nơi.” Cha Đào cười, chăm chú nhìn Đào Tư Di bên người. “Tiểu Di nếu không có chuyện gì, ở khách sạn cùng chúng ta vài ngày nhé. ”
Cha Đào từ chối, Diệp Lan Trăn cười sáng lạn. Đào Tư Di liếc dư quang nhìn lướt qua người bên cạnh, vừa thấy nét mặt anh lại không biết anh định làm gì.
“Cũng được, ở đây cũng gần công ty cháu, cháu cũng có thể thường thường đến đưa hai bác đi dạo.” Diệp Lan Trăn nói xong lại liếc mắt nhìn về phía Diệp Nam Tê. “Nam Tê cũng ở lại khách sạn, bồi dì Lưu đi. ”
Lời anh nói khiến Đào Tư Di tìm không ra vấn đề, nhưng cô cảm thấy có chút kỳ quái. Chỉ là mấy phút sau có tiếng tin nanh của Diệp Lan Trăn truyền tới máy cô, cô thiếu chút nữa méo miệng.
‘Bảo bối, anh mới đặt một phòng có giường động, bớt thời giờ chúng ta thử xem, dưới mí mắt của cha mẹ mà yêu đương vụng trộm, anh còn chưa từng thử qua. ’
‘Cút…!”
Đào Tư Di liền đánh một chữ, phẫn hận vụng trộm dùng gót chân ngoan độc giẫm lên mũi giầy Diệp Lăn Trăn, nhưng dường như anh đã đoán trước được truyện này nên đã sớm rụt chân lại. Đào Tư Di giẫm mạnh nên khoảng không, bàn ăn rung mạnh.
“Tiểu Di, con làm sao vậy?” Cha Đào nhìn thoáng qua con gái, có chút trách cứ, nhà ông tuy không phải danh môn quý tộc nhưng lễ nghĩa cơ bản trên bàn ăn là không có vấn đề.
“Không có việc gì, đột nhiên có con muỗi đốt con. ”
Cha Đào nhìn quần áo con gái, còn có loại muỗi đốt xuyên qua quần dài ư?
Hiểu biết ẩn tình trong đó chỉ có Diệp Nam Tê, anh cầm thực đơn trên bàn, gọi to một tiếng: “Phục vụ, gọi món. ”
Giọng nói vang dội như bộ đội hô khẩu hiệu, bộ đồ ăn trên bàn rung nhẹ.
Lưu Diễm Lệ có chút kỳ quặc nhìn con trai, không hiểu nó rốt cuộc là làm sao.
Diệp Lan Trăn cười càng tươi rói, khóe miệng cong lên rất lớn, vẫn luôn thể hiện tâm tình anh đang tốt vô cùng.
Trong bữa tiệc không ai uống rượu, bữa cơm nhanh hơn nhiều so với dự tính. Diệp Lan Trăn biết rõ làm việc không thể quá rõ ràng nguyên tắc, sau khi ăn cơm xong liền đưa bốn người lên xe, tiết mục hôm nay liền tính là chấm dứt.
“Con cùng Diệp Lan Trăn có quan hệ gì?” Cha Đào lên xe nhịn không được hỏi cô vấn đề này, ông vừa nói, rõ ràng cảm thấy không khí trong xe ngưng trệ, bao gồm cả Lưu Diễm Lệ và Diệp Nam Tê vốn đang nói chuyện với nhau đột nhiên cũng yên lặng.
“Anh ta là anh trai Nam Tê, lúc con không có chỗ ở, anh ấy để con ở nhà họ Diệp, tất cả đều vì nể mặt Nam Tê, chúng con quan hệ gì cũng không có. ”
Lời Đào Tư Di nói khiến hai người đàn ông trên xe thở dài nhẹ nhõm.
Cha Đào tuy cảm thấy giọng điệu con gái có chút né trách nhưng ít ra ông có thể xác nhận Đào Tư Di còn chưa rơi vào đó, người đàn ông ưu tú như thế, có phụ nữ nào có thể không động tâm, lại còn sớm chiều ở chung, có chút cảm giác cũng là bình thường, chỉ cần không có ý gì đó, cũng không tính là quá phận.
Ông nào biết tên Diệp Lan Trăn kia đã đem con gái ông ăn sạch sành sanh rồi.
‘Giám đốc Diệp, Đào tiểu thư giải thích rằng ngài và cô ấy quan hệ gì cũng không có’
Giờ phút này, Diệp Lan Trăn đang híp mắt, nhìn tin tức vừa truyền tới điện thoại, trong lòng nhớ lại, nhất định phải tăng tiền lương cho lái xe, người hiểu được tâm tư lãnh đạo như vậy không dễ tìm. Anh cười lạnh, ném điện thoại lên trên bàn công tác, hai tay đan xen đặt sau đầu, lười biếng tựa lưng vào ghế ngồi.
“Không quan hệ phải không? Đào Tư Di, em thật to gan, quăng sạch sẽ như vậy, ngược lại anh muốn nhìn xem, em có thể giấu tới khi nào.” Diệp Lan Trăn nhích lại gần bàn, thưởng thức bút ký tên trong tay, xoay tròn nó giữa ngón tay linh hoạt.
Sau khi trở về khách sạn, quản lý khách sạn nói cho bọn họ biết Diệp Lan Trăn đã đặt thêm hai phòng, một cho Đào Tư Di và một cho Diệp Nam Tê, bất quá hai phòng không cùng ở một tầng. Vốn chuyện này cũng không có gì, chỉ là khi Diệp Nam Tê muốn đổi phòng với Đào Tư Di, lại bị nhân viên khách sạn tìm lý do từ chối.
Diệp Nam Tê không nói, im lặng tiếp nhận, tuy biết trong này khẳng định có khó hiểu, nhưng anh hy vọng chuyện của Đào Tư Di cùng Diệp Lan Trăn đừng để đôi vợ chồng già biết, chỉ là vẫn âm trầm khắc chế tính cách của chính mình.
“Cha, buổi chiều con đến công ty xin nghỉ vài ngày, buổi tới tới tìm mọi người. ”
Đào Tư Di giúp đỡ cha Đào cùng Lưu Diễm Lệ sắp xếp lại mọi thứ, nghĩ vài ngày tới không đi làm được, đơn giản cùng công ty xin nghỉ vài ngày. DIệp Lan Trăn đã từng xin cho cô, nể mặt mũi của anh, chuyện xin nghỉ hẳn không quá khó khăn.
“Được rồi.” Cha Đào gật đầu.
“Em đưa chị đi.” Diệp Nam Tê theo sát Đào Tư Di ra khỏi phòng.
“Vì sao không để bọn họ biết mối quan hệ của chị và anh?” Trong mắt anh có chút hy vọng nhìn cô.
“Chuyện người lớn, em không hiểu đâu, trở về cùng trò chuyện với dì Lưu đi, chị có chuyện đi trước.” Đào Tư Di nhịn không được thở dài trong lòng, đàn ông họ Diệp đều khó đối phó như vậy.
Nhìn bóng dáng tựa như chạy trốn của Đào Tư Di, Diệp Nam Tê cũng không đuổi theo, anh cũng rõ ràng hiện tại, biết rõ giữa bọn họ khẳng định đã có chuyện thực xảy ra nhưng trong lòng vẫn có chấp niệm, loại ý nghĩ này khiến anh không bỏ xuống được, cũng không thể ném đi.
Diệp Nam Tê vừa vào phòng, cha Đào dặn dò anh vài câu theo mẹ anh trò chuyện phiếm, liền vội vã nói có việc muốn ra ngoài.
“Cha Đào chuẩn bị đi đâu vậy?” Diệp Nam Tê kỳ quái nhìn bóng lưng cha Đào, nhịn không được quay đầu hỏi mẹ.
Lưu Diễm Lệ nhìn con trai, cảm khái vạn phần, chỉ chớp mắt, con trai đã đến tuổi lấy vợ rồi. Làm cha mẹ quan tâm con cái đến già.
“Chuyện chị con ly hôn, con có biết đúng không. Vừa mới bắt đầu còn giúp chị gạt chúng ta, chuyện này có thể giấu người ngoài, nhưng sao có thể giấu được cha mẹ. Chị con bình thường đều hiểu biết, như thế nào cũng sẽ có chuyện này, chú Đào đi tìm chồng trước của chị con tâm sự, xem hai người có thể hợp lại không. Hỏi chị con, cái gì cũng không nói, con có thời gian thì khuyên nhủ con bé, tuy hai con đã lâu không gặp nhưng giờ quan hệ cũng thân cận. Chị con…”
“Được rồi.” Giọng Diệp Nam Tê không tốt ngắt lời mẹ, vừa mở miệng đã nghe một tiếng chị làm anh phiền chán. Nhìn nét mặt mẹ đầy yêu thương nhìn mình, anh đè xuống không vui trong lòng. “Mẹ, con xin lỗi, không phải con cố ý. ”
“Không sao, mẹ biết, việc này không thể trách con, đều là lỗi của mẹ. ”
“Mẹ…”
Lưu Diễm Lệ nhìn con trai tuổi trẻ anh tuấn. “Được rồi, không nói những cái này, con có vừa ý cô gái nào không, hôm nào mang đến cho mẹ nhìn xem. ”
“Cha, người trở lại, con lập tức đi tìm người. ”
Lý Mộ Tiêu cắt đứt tiếng điện thoại trong tay, nhìn thoáng qua các quản lý đang chờ họp, khó nén vui sướng hiện lên trên mặt anh. “Hôm nay tới đây thôi, tan họp. ”
Tô Mạn Ca đang cầm tư liệu hợp tác mới nhất đứng ngoài phòng họp chờ Lý Mộ Tiêu xem qua, mặc kệ hai người có phải tình nhân hay không, anh cũng không có bật đèn xanh cho ả hay bất kỳ đặc quyền nào. Chỉ cần sản phẩm không phù hợp với yêu cầu của anh, ả nhất định phải phối hợp thay đổi. Đôi khi ả cảm thấy mình quá mực hèn hạ, vợ cả còn bị ả cho xuống đài, nhưng kẻ thứ ba như ả vẫn không tiến vào được cửa họ Lý. Có thể ả thích người đàn ông này, thích đến mức chính ả cũng chịu không nổi chính mình.
“Giám đốc Lý, văn kiện tôi đã lấy ra, anh xem qua một chút. ”
Đây là yêu cầu của Lý Mộ Tiêu, chỉ cần hai người còn ở trong công ty, đều phải sửa xưng hô chính thức.
“Tôi có chút việc, cô đặt tập tài liệu ở trên bàn của tôi, tôi xem xong sẽ gọi điện cho cô.” Lý Mộ Tiêu thuận tiện nói một câu rồi quay đầu đi ra.
“Anh đi đâu đó?” Tô Mạn Ca giữ chặt quản lý phụ trách bộ phận mua sắm, trừ Lý Mộ Tiêu, ả quen thuộc nhất là người này.
“Hình như cha ngài Lý đến đây. ”
“Cha à?” Tô Mạn Ca rất nhanh xiết chặt tay, hiện tại hai người mỗi ngày đều cùng một chỗ, ả chưa từng nghe qua cha anh muốn tới.
“Cha, ngài giúp con khuyên nhủ Tư Di để cô ấy trở lại bên cạnh con đi.” Lý Mộ Tiêu vừa thấy mặt liền nhanh chóng nói khiến cha Đào nghẹn họng nhìn trân trối…..
Cân nhắc hai người già vừa mới xuống máy bay không lâu, Diệp Lan Trăn đã sắp xếp phái người đưa bọn họ đến một quán canh dưỡng sinh dùng bữa. Điều này khiến Đào Tư Di xúc động một lần nữa. Cô đột nhiên thấy ấm áp trong lòng, người đàn ông này bất tri bất giác đã thay cô suy xét chu toàn, thậm chí cô còn có ảo giác, anh không phải chỉ chơi đùa.
Không biết vì sao khi thấy mặt Diệp Lan Trăn phản xạ trên bàn thủy tinh, Đào Tư Di giật mình quay đầu, thấy vẻ mặt ấm áp của anh đang từ từ tiêu sái tiến vào phòng. Nét tươi cười thành thục ổn trọng trên mặt anh làm người ta có cảm giác khiêm tốn có lễ, trừ lúc đối diện với cô xuất hiện một tia khiêu khích.
“Cháu là anh trai Diệp Nam Tê, nghe nói hai bác trở lại nên cố ý nhân cơ hội tới nhận thức một phen.” Diệp Lan Trăn nói khiến cha Đào cùng Lưu Diễm Lệ vội vàng đứng lên, mặc kệ thân phận anh là tiểu bối nhưng trong lòng hai người, anh vẫn là trưởng bối của Diệp Nam Tê.
“Không hổ là người nhà họ Diệp khí thế mạnh mẽ. ”
Cha Đào không biết nói gì cho tốt, bất quá ông tuyệt đối không phải khen tặng, chỉ là lời cảm khái phát ra từ nội tâm. Người như vậy vừa đi vào phòng ngay lập tức đã khiến người ta cảm giác bất đồng. Tuy trên mặt anh cực kỳ ôn hòa, áo quần hưu nhàn bình thường nhưng lại không thể bỏ qua hơi thở của anh.
“Bác trai, mau mời ngồi, người là trưởng bối nên ngồi nơi này. ”
Vốn là mọi người đã ngồi cố định, Diệp Lan Trăn vừa tới ngược lại khiến cho bữa trưa gia đình đơn giản lại thêm phần lịch sự. Anh khách khí mời cha Đào cùng Lưu Diễm Lệ ngồi ghế chủ vị, sau đó an bài Diệp Nam Tê ngồi bên cạnh Lưu Diễm Lệ. Còn mình ngồi cạnh Đào Tư Di và cha Đào bên kia, nhìn tổng quát trong phòng, ngược lại như hai nhà tụ tập cùng một chỗ ăn cơm.
Cha Đào bởi vì con gái ly hôn mà trong lòng thấy không yên lòng, Lưu Diễm Lệ nói chuyện cùng Diệp Nam Tê. Còn Diệp Lan Trăn và Đào Tư Di dùng mắt trao đổi.
Diệp Lan Trăn nhìn ánh mắt nghi hoặc của Đào Tư Di, thừa dịp người khác không chú ý, hướng về phía Đào Tư Di, lè lưỡi. Hành vi này của anh khiến cô sửng sốt. Người này vừa rồi còn ổn trọng như thế, mới bao lâu đã không đứng đắn rồi.
“Tư Di, con rất quen thân Diệp tiên sinh sao?” Cha Đào nhận thấy khác lạ giữa hai người, nhịn không được hỏi. Con gái nhà mình tuy không đẹp như thiên tiên nhưng dù sao cũng coi như mi thanh mục tú. Mặc dù Diệp Lan Trăn tốt, chỉ là không dám trèo cao, hơn nữa anh còn là một người đàn ông chưa kết hôn. Cho dù Đào Tư Di cùng Lý Mộ Tiêu hợp lại không được, nhưng tuyệt đối không thể ở cùng một chỗ với Diệp Lan Trăn không đơn giản này. Phụ nữ quá tuổi còn không được, huống chi là phụ nữ đã ly hôn.
“Dạ? Con trong khoảng thời gian này đều ở trong biệt thự nhà họ Diệp. ”
“Bác trai, nếu bác và dì không ghét bỏ, hai người cũng có thể đến chỗ con ở, vừa lúc Nam Tê cũng ở đó, bàn bạc chuyện gì cũng thuận tiện hơn.” Diệp Lan Trăn biết thời thế biểu đạt ý tứ của mình.
Lời anh nói khiến cha Đào đột nhiên có ảo giác mạnh, nếu miệng Diệp Lan Trăn gọi ông không phải là ‘bác trai’, ông thật sẽ nghĩ người trước mắt này chính là con rể mình. Cha Đào liếc nhìn vài vòng trên thân hai người trẻ tuổi, trong lòng xuất hiện một dấu gạch chéo rất to, quả thật không thích hợp.
Tuy con gái tâm tư kín đáo nhưng Diệp Lan Trăn lại quá giảo hoạt, con gái ông cho dù có cẩn thận bao nhiêu với anh chàng này thì căn bản không có tác dụng, tuy nói tìm chồng phải tìm người tốt nhất. Thế nhưng đôi khi, hôn nhân bầu bạn chỉ là tìm người phù hợp nhất, mình hát người ca. Hơn nữa Diệp Lan Trăn có điều kiện quá tốt, cha Đào phân tích tới phân tích lui vẫn cảm thấy Lý Mộ Tiêu là người thích hợp nhất.
“Không cần phiền toái như thế, chúng tôi ở khách sạn là được rồi, thời điểm tiểu Di kết hôn ở Côn Thành, chúng tôi cũng đến đây có vài ngày, chỉ định tính toán đi dạo vài nơi.” Cha Đào cười, chăm chú nhìn Đào Tư Di bên người. “Tiểu Di nếu không có chuyện gì, ở khách sạn cùng chúng ta vài ngày nhé. ”
Cha Đào từ chối, Diệp Lan Trăn cười sáng lạn. Đào Tư Di liếc dư quang nhìn lướt qua người bên cạnh, vừa thấy nét mặt anh lại không biết anh định làm gì.
“Cũng được, ở đây cũng gần công ty cháu, cháu cũng có thể thường thường đến đưa hai bác đi dạo.” Diệp Lan Trăn nói xong lại liếc mắt nhìn về phía Diệp Nam Tê. “Nam Tê cũng ở lại khách sạn, bồi dì Lưu đi. ”
Lời anh nói khiến Đào Tư Di tìm không ra vấn đề, nhưng cô cảm thấy có chút kỳ quái. Chỉ là mấy phút sau có tiếng tin nanh của Diệp Lan Trăn truyền tới máy cô, cô thiếu chút nữa méo miệng.
‘Bảo bối, anh mới đặt một phòng có giường động, bớt thời giờ chúng ta thử xem, dưới mí mắt của cha mẹ mà yêu đương vụng trộm, anh còn chưa từng thử qua. ’
‘Cút…!”
Đào Tư Di liền đánh một chữ, phẫn hận vụng trộm dùng gót chân ngoan độc giẫm lên mũi giầy Diệp Lăn Trăn, nhưng dường như anh đã đoán trước được truyện này nên đã sớm rụt chân lại. Đào Tư Di giẫm mạnh nên khoảng không, bàn ăn rung mạnh.
“Tiểu Di, con làm sao vậy?” Cha Đào nhìn thoáng qua con gái, có chút trách cứ, nhà ông tuy không phải danh môn quý tộc nhưng lễ nghĩa cơ bản trên bàn ăn là không có vấn đề.
“Không có việc gì, đột nhiên có con muỗi đốt con. ”
Cha Đào nhìn quần áo con gái, còn có loại muỗi đốt xuyên qua quần dài ư?
Hiểu biết ẩn tình trong đó chỉ có Diệp Nam Tê, anh cầm thực đơn trên bàn, gọi to một tiếng: “Phục vụ, gọi món. ”
Giọng nói vang dội như bộ đội hô khẩu hiệu, bộ đồ ăn trên bàn rung nhẹ.
Lưu Diễm Lệ có chút kỳ quặc nhìn con trai, không hiểu nó rốt cuộc là làm sao.
Diệp Lan Trăn cười càng tươi rói, khóe miệng cong lên rất lớn, vẫn luôn thể hiện tâm tình anh đang tốt vô cùng.
Trong bữa tiệc không ai uống rượu, bữa cơm nhanh hơn nhiều so với dự tính. Diệp Lan Trăn biết rõ làm việc không thể quá rõ ràng nguyên tắc, sau khi ăn cơm xong liền đưa bốn người lên xe, tiết mục hôm nay liền tính là chấm dứt.
“Con cùng Diệp Lan Trăn có quan hệ gì?” Cha Đào lên xe nhịn không được hỏi cô vấn đề này, ông vừa nói, rõ ràng cảm thấy không khí trong xe ngưng trệ, bao gồm cả Lưu Diễm Lệ và Diệp Nam Tê vốn đang nói chuyện với nhau đột nhiên cũng yên lặng.
“Anh ta là anh trai Nam Tê, lúc con không có chỗ ở, anh ấy để con ở nhà họ Diệp, tất cả đều vì nể mặt Nam Tê, chúng con quan hệ gì cũng không có. ”
Lời Đào Tư Di nói khiến hai người đàn ông trên xe thở dài nhẹ nhõm.
Cha Đào tuy cảm thấy giọng điệu con gái có chút né trách nhưng ít ra ông có thể xác nhận Đào Tư Di còn chưa rơi vào đó, người đàn ông ưu tú như thế, có phụ nữ nào có thể không động tâm, lại còn sớm chiều ở chung, có chút cảm giác cũng là bình thường, chỉ cần không có ý gì đó, cũng không tính là quá phận.
Ông nào biết tên Diệp Lan Trăn kia đã đem con gái ông ăn sạch sành sanh rồi.
‘Giám đốc Diệp, Đào tiểu thư giải thích rằng ngài và cô ấy quan hệ gì cũng không có’
Giờ phút này, Diệp Lan Trăn đang híp mắt, nhìn tin tức vừa truyền tới điện thoại, trong lòng nhớ lại, nhất định phải tăng tiền lương cho lái xe, người hiểu được tâm tư lãnh đạo như vậy không dễ tìm. Anh cười lạnh, ném điện thoại lên trên bàn công tác, hai tay đan xen đặt sau đầu, lười biếng tựa lưng vào ghế ngồi.
“Không quan hệ phải không? Đào Tư Di, em thật to gan, quăng sạch sẽ như vậy, ngược lại anh muốn nhìn xem, em có thể giấu tới khi nào.” Diệp Lan Trăn nhích lại gần bàn, thưởng thức bút ký tên trong tay, xoay tròn nó giữa ngón tay linh hoạt.
Sau khi trở về khách sạn, quản lý khách sạn nói cho bọn họ biết Diệp Lan Trăn đã đặt thêm hai phòng, một cho Đào Tư Di và một cho Diệp Nam Tê, bất quá hai phòng không cùng ở một tầng. Vốn chuyện này cũng không có gì, chỉ là khi Diệp Nam Tê muốn đổi phòng với Đào Tư Di, lại bị nhân viên khách sạn tìm lý do từ chối.
Diệp Nam Tê không nói, im lặng tiếp nhận, tuy biết trong này khẳng định có khó hiểu, nhưng anh hy vọng chuyện của Đào Tư Di cùng Diệp Lan Trăn đừng để đôi vợ chồng già biết, chỉ là vẫn âm trầm khắc chế tính cách của chính mình.
“Cha, buổi chiều con đến công ty xin nghỉ vài ngày, buổi tới tới tìm mọi người. ”
Đào Tư Di giúp đỡ cha Đào cùng Lưu Diễm Lệ sắp xếp lại mọi thứ, nghĩ vài ngày tới không đi làm được, đơn giản cùng công ty xin nghỉ vài ngày. DIệp Lan Trăn đã từng xin cho cô, nể mặt mũi của anh, chuyện xin nghỉ hẳn không quá khó khăn.
“Được rồi.” Cha Đào gật đầu.
“Em đưa chị đi.” Diệp Nam Tê theo sát Đào Tư Di ra khỏi phòng.
“Vì sao không để bọn họ biết mối quan hệ của chị và anh?” Trong mắt anh có chút hy vọng nhìn cô.
“Chuyện người lớn, em không hiểu đâu, trở về cùng trò chuyện với dì Lưu đi, chị có chuyện đi trước.” Đào Tư Di nhịn không được thở dài trong lòng, đàn ông họ Diệp đều khó đối phó như vậy.
Nhìn bóng dáng tựa như chạy trốn của Đào Tư Di, Diệp Nam Tê cũng không đuổi theo, anh cũng rõ ràng hiện tại, biết rõ giữa bọn họ khẳng định đã có chuyện thực xảy ra nhưng trong lòng vẫn có chấp niệm, loại ý nghĩ này khiến anh không bỏ xuống được, cũng không thể ném đi.
Diệp Nam Tê vừa vào phòng, cha Đào dặn dò anh vài câu theo mẹ anh trò chuyện phiếm, liền vội vã nói có việc muốn ra ngoài.
“Cha Đào chuẩn bị đi đâu vậy?” Diệp Nam Tê kỳ quái nhìn bóng lưng cha Đào, nhịn không được quay đầu hỏi mẹ.
Lưu Diễm Lệ nhìn con trai, cảm khái vạn phần, chỉ chớp mắt, con trai đã đến tuổi lấy vợ rồi. Làm cha mẹ quan tâm con cái đến già.
“Chuyện chị con ly hôn, con có biết đúng không. Vừa mới bắt đầu còn giúp chị gạt chúng ta, chuyện này có thể giấu người ngoài, nhưng sao có thể giấu được cha mẹ. Chị con bình thường đều hiểu biết, như thế nào cũng sẽ có chuyện này, chú Đào đi tìm chồng trước của chị con tâm sự, xem hai người có thể hợp lại không. Hỏi chị con, cái gì cũng không nói, con có thời gian thì khuyên nhủ con bé, tuy hai con đã lâu không gặp nhưng giờ quan hệ cũng thân cận. Chị con…”
“Được rồi.” Giọng Diệp Nam Tê không tốt ngắt lời mẹ, vừa mở miệng đã nghe một tiếng chị làm anh phiền chán. Nhìn nét mặt mẹ đầy yêu thương nhìn mình, anh đè xuống không vui trong lòng. “Mẹ, con xin lỗi, không phải con cố ý. ”
“Không sao, mẹ biết, việc này không thể trách con, đều là lỗi của mẹ. ”
“Mẹ…”
Lưu Diễm Lệ nhìn con trai tuổi trẻ anh tuấn. “Được rồi, không nói những cái này, con có vừa ý cô gái nào không, hôm nào mang đến cho mẹ nhìn xem. ”
“Cha, người trở lại, con lập tức đi tìm người. ”
Lý Mộ Tiêu cắt đứt tiếng điện thoại trong tay, nhìn thoáng qua các quản lý đang chờ họp, khó nén vui sướng hiện lên trên mặt anh. “Hôm nay tới đây thôi, tan họp. ”
Tô Mạn Ca đang cầm tư liệu hợp tác mới nhất đứng ngoài phòng họp chờ Lý Mộ Tiêu xem qua, mặc kệ hai người có phải tình nhân hay không, anh cũng không có bật đèn xanh cho ả hay bất kỳ đặc quyền nào. Chỉ cần sản phẩm không phù hợp với yêu cầu của anh, ả nhất định phải phối hợp thay đổi. Đôi khi ả cảm thấy mình quá mực hèn hạ, vợ cả còn bị ả cho xuống đài, nhưng kẻ thứ ba như ả vẫn không tiến vào được cửa họ Lý. Có thể ả thích người đàn ông này, thích đến mức chính ả cũng chịu không nổi chính mình.
“Giám đốc Lý, văn kiện tôi đã lấy ra, anh xem qua một chút. ”
Đây là yêu cầu của Lý Mộ Tiêu, chỉ cần hai người còn ở trong công ty, đều phải sửa xưng hô chính thức.
“Tôi có chút việc, cô đặt tập tài liệu ở trên bàn của tôi, tôi xem xong sẽ gọi điện cho cô.” Lý Mộ Tiêu thuận tiện nói một câu rồi quay đầu đi ra.
“Anh đi đâu đó?” Tô Mạn Ca giữ chặt quản lý phụ trách bộ phận mua sắm, trừ Lý Mộ Tiêu, ả quen thuộc nhất là người này.
“Hình như cha ngài Lý đến đây. ”
“Cha à?” Tô Mạn Ca rất nhanh xiết chặt tay, hiện tại hai người mỗi ngày đều cùng một chỗ, ả chưa từng nghe qua cha anh muốn tới.
“Cha, ngài giúp con khuyên nhủ Tư Di để cô ấy trở lại bên cạnh con đi.” Lý Mộ Tiêu vừa thấy mặt liền nhanh chóng nói khiến cha Đào nghẹn họng nhìn trân trối…..
Tác giả :
Hiểu Rõ Là Ta