Thề Nguyền
Chương 57
Edit: Ong MD Beta: Vô Phương Đột nhiên bị người khác ôm lấy từ phía sau, Ngọc Thự tưởng rằng có người đánh lén, rồi lại sợ là người vô tội trên đường nên đành phải đứng im chờ đợi hành động tiếp theo của người đó. Một lúc sau, không hề có đánh lén như suy nghĩ, y hơi kinh ngạc, lại nghĩ là người quen. Nhưng lúc này, chưởng giáo bị Hạo Thiên ra lệnh xuống Tây Côn Luân truy đuổi Dụ Lan để lấy lại cửu chuyển thực hồn đan của Thanh Đức thiên tôn, còn y đang vâng mệnh tìm kiếm Bán Hạ, khả năng gặp được người quen là rất hiếm. Y cúi đầu theo phản xạ, nhìn vòng tay ôm quanh eo mình, trắng trẻo mịn màng, rõ ràng là tay của một cô gái.
Con gái ư!?
Ngọc Hư Cung có rất ít nữ đệ tử, người quen nhất là Tử Tô cũng chưa bao giờ có cử chỉ thân thiết với y như vậy!
Vậy cô gái này là ai? Vì hoàn toàn không chuẩn bị, Ngọc Thự chỉ biết đứng ngây người, đầu óc trống rỗng chẳng suy nghĩ được gì.
Nhìn thấy người xung quanh đang ngạc nhiên dòm ngó, y cũng thấy cứ để như vậy không ổn chút nào. Y cứng ngắc mở vòng tay kia ra, chỉ cảm nhận thấy đôi bàn ấy tay run rẩy.
“Cô nương, cô là —” khó khăn xoay người sang chỗ khác, y nhìn thấy một đôi mắt như muốn khóc nhưng lại cứng rắn cắn chặt răng, dù thế nào cũng không cho nước mắt rơi xuống. Trong đôi mắt ấy có vui mừng, ngạc nhiên, có thỏa mãn, rất nhiều cảm xúc y không thể hiểu được.
Mà cô gái này, y chưa từng gặp mặt.
Rõ ràng là sắp khóc, cuối cùng lại kìm nén, nuốt ngược nước mắt sắp tràn mi về. Chu Ngưng hít sâu mấy hơi, mỉm cười ngọt ngào. Đúng vậy, thời khắc gặp lại sao có thể khóc? Nàng không thể cho y biết, ngày y rời đi, nàng đã trải qua biết bao gian khổ nan. Y hy vọng nàng có thể trở nên kiên cường, có thể tu hành đắc đạo, nhưng nàng lại không hề tiến bộ, điều này có khiến y thất vọng không?
“Ngọc Thự, sao huynh lại xuất hiện ở đây? Không phải huynh đang tu hành ở Ngọc Hư Cung Tây Côn Luân sao?” Càng nghĩ là cố gắng không khóc, thì đáy mắt càng nóng rực, lòng chua xót như thủy triều mãnh liệt, chính bản thân cũng có thể cảm giác được nụ cười miễn cưỡng. Hít hít mũi, Chu Ngưng cố gắng cong khóe môi, còn buông lời trêu ghẹo như trước đây vẫn làm, phân tán sự chú ý của y: “Chẳng lẽ, huynh đắc đạo thành tài nên xuống núi tìm muội?”
Dù rất thắc mắc việc cô gái này biết rõ tục danh và lai lịch của mình, nhưng Ngọc Thự vẫn đứng im. Hơi nheo mắt lại, nhìn từ trên xuống dưới cô gái nhỏ nhắn vui vẻ này, chợt phát hiện điều khác lạ trên người nàng ta. Đôi mắt đen thâm trầm sáng như ngọc khiến người khác không đoán được tâm tư của y: “Ngươi là yêu —” xác định xong, y lui về phía sau mấy bước, sự ngạc nhiên vốn có biến thành vẻ xa cách.
“Ngọc Thự!?” Hành động lui về phía sau của Ngọc Thự khiến cho nụ cười miễn cưỡng trên mặt Chu Ngưng lập tức biến thành cứng ngắc. Không biết sao, đột nhiên một dự cảm xấu len lỏi vào tâm trí, nàng bước lên rút ngắn khoảng cách: “Huynh làm sao vậy? Huynh không nhận ra muội sao? Muội là Chu Ngưng!”
“Chu Ngưng?!” Ngọc Thự chậm rãi nhắc lại tên nàng ta, đôi mắt sâu lại sáng càng mang vẻ sắc bén như kiếm:”Thật có lỗi, ta không quen cô.” Y giữ nguyên thái độ, tiếp tục lùi về phía sau lạnh nhạt đáp một câu, sau đó xoay người bước đi trong sự kinh ngạc vô hạn của Chu Ngưng.
Nhìn bóng người đang bước đi xa mà không hề quay đầu nhìn lại, Chu Ngưng không thể tin nổi trợn to mắt, phải mất một lúc sau mới hồi phục lại tinh thần, mới nghĩ ra là phải đuổi theo ngay lập tức.
Ngọc Thự cảm nhận được Chu Ngưng vẫn đi theo sau, liền niệm quyết định ẩn thân rời đi. Không ngờ dù y ẩn thân nhưng dường như Chu Ngưng có thể cảm giác được tung tích của y, vẫn theo sát phía sau, không chịu buông tha.
Cứ như vậy, mãi cho đến ngoại thành Ninh An, Ngọc Thự không thể không hiện thân.
“Ta nói rồi, ta không quen ngươi!” Đôi ngươi sâu đen khó hiểu không giống bình thường, ánh chiều tà vương trên đôi mày kiếm hơi nhíu, y chưa từng nặng lời nghiêm khắc với ai như thế. Nhưng lúc này, thật kỳ lạ, đối mặt với cô gái xa lạ này, y có cảm giác nôn nóng không thể nào kìm chế được. Như là đôi mắt kiên cường kìm nén nước mắt nhìn y lúc nãy, nụ cười miễn cưỡng xua tan tất cả, biểu hiện giống như nhận được một niềm vui bất ngờ trên trời rơi xuống vậy, nhưng không biết tại sao lại khiến lòng y hỗn loạn.
Vì sao lại như vậy?
Nàng ta là yêu, chẳng lẽ, đây là ma chướng chưởng giáo thường nói?
Nàng ta mơ mộng hão huyền dùng ma chướng này để mê hoặc mình?
Đúng, nhất định là vậy!
Nghĩ như vậy, mặt Ngọc Thự biến sắc, hai nắm tay thoáng xiết chặt, cao giọng hơn, ngay cả đôi mày hiếm khi nhíu cũng giao lại, lạnh lùng kết một câu: “Nếu ngươi cứ đi theo ta, đừng trách ta thu ngươi!”
Nhưng đối với sự uy hiếp của y, Chu Ngưng không hề sợ hãi. Nàng bước lên một bước thì Ngọc Thự liền lui ra sau một bước, nàng bước tới thì y lùi lại, dường như giữa nàng và y là khoảng cách giữa hai người xa lạ không thể nào đến gần. Cuối cùng, nàng đứng lại, khuôn mặt đỏ ửng vì vui mừng đã biến thành trắng bệch vì thất vọng, nhưng vẫn lẳng lặng nhìn y như trước, cuối cùng hỏi lại một câu: “Ngọc Thự, huynh thật sự không nhận ra muội sao?”
Nghe nàng nhấn mạnh hai chữ “Thật sự”, Ngọc Thự hừ khẽ một tiếng, gật đầu. Đôi mắt trầm lắng có phần dữ dằn cực kỳ thong thả lướt qua khuôn mặt trắng bệch của Chu Ngưng, ánh mắt khiến người ta không hít thở nổi: “Ta chưa bao giờ gặp ngươi, đương nhiên không nhận ra, sao phải hỏi thật giả?!”
“Huynh chưa bao giờ gặp ta?” Rốt cục, sự kìm nén bấy lâu bị câu nói này đốt cho bùng lên, Chu Ngưng tức giận đến độ hai mắt biến thành màu đen, run run chỉ tay vào Ngọc Thự: “Huynh, huynh, huynh, sao huynh có thể nói như vậy! Ta biết rồi, giờ huynh đã đắc đạo thành tiên, cho nên xấu hổ vì có bạn là yêu, nên giả bộ không quen ta chứ gì! Sao nào, ta khiến huynh mất mặt lắm sao?!” Nàng càng nói càng tức giận, cuối cùng giọng nói kéo dài, sắc bén như mũi tên nhọn quanh quẩn thật lâu dưới bóng chiều chạng vạng trong rừng cây.
Giọng nói chói tai kia khiến Ngọc Thự cảm thấy đau đầu, dường như chạm đến một nơi nào đó hư vô trong tâm trí: “Trước khi đắc đạo ta cũng là yêu, tuy rằng bây giờ may mắn thành tiên, nhưng tuyệt đối không hề cảm thấy xấu hổ vì có bạn là yêu như ngươi nói.” Xoa nhẹ thái dương, khẽ lắc đầu, định làm cho sự đau đớn kia rút bớt đi. Ngọc Thự hơi nhắm mắt lại, đến khi mở mắt ra thì thần sắc đã khôi phục sự bình tĩnh nghiêm nghị, gằn từng tiếng: “Nhưng không cần phải giả vờ, ta thật sự không quen biết ngươi!”
“Huynh cho là một câu ‘không quen biết” là có thể xóa hết chuyện trước đây của ta và huynh sao?” Nghe y thẳng thừng phủi sạch như thế, Chu Ngưng cắn mạnh môi, hít sâu một hơi: “Huynh còn nhớ lúc trước khi lên Tây Côn Luân huynh đã hứa hẹn gì với ta không? Chính miệng huynh đã hứa, chẳng lẽ đã quên tất cả sao? Ta là vì huynh mới trải qua trăm cay nghìn đắng —”
Trong lúc Ngọc Thự im lặng chìm trong suy nghĩ, nàng kích động nói không ngừng, thì bên cạnh vang lên tiếng cười khẽ phá phong cảnh.
Chu Ngưng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy trong đám cây cối âm u dưới bóng hoàng hôn, gã hồ yêu Hoa Bất Ngôn đang nhàn nhã dựa vào thân cây, vẻ mặt hớn hở như đang xem kịch vui.
Gã hồ yêu mắc dịch này!
“Chậc chậc chậc!” Hoa Bất Ngôn vừa lắc đầu vừa tặc lưỡi, giở giọng quái gở: “Tiểu hoa yêu, muốn quấn lấy một chàng trai mà ngươi hung dữ, bám riết người ta như vậy là hỏng chuyện, chi bằng để ca ca dạy cho ngươi nhé. Một cô gái muốn quyến rũ một chàng trai thì đầu tiên phải dịu dàng, sau đó yêu thương nhung nhớ, lấy thân báo đáp, gạo nấu thành cơm. Đương nhiên, nếu chàng trai này thuộc dạng đầu gỗ không hiểu phong tình thì ngươi có thể dùng thủ đoạn đặc biệt. Sau khi chuyện đã thành, y dám chối bỏ không chịu trách nhiệm, ngươi có thể rêu rao khắp nơi để tranh thủ sự thông cảm, sau đó lấy đạo nghĩa trách nhiệm buộc y vào khuôn khổ. Nhưng, ngươi cũng phải để ý kẻo bị y quay lại cắn cho một phát trả đũa, vì dù sao hành vi bội tình bạc nghĩa không chịu trách nhiệm xưa nay là chuyện đệ tử Thần Tiêu phái am hiểu nhất, ngay cả chưởng giáo Thần Tiêu phái Phong Cẩm cũng đức hạnh thế mà, đệ tử trong phái đương nhiên phải học theo…”
Ngọc Thự không biết Hoa Bất Ngôn, vốn không để ý lời của gã. Nhưng khi nghe Hoa Bất Ngôn nhắc tới “Phong Cẩm” với lời lẽ quá đáng, y liên nhíu mày, biết kẻ mới đến này chẳng tốt đẹp gì.
“Ngươi! Gã hồ yêu không biết xấu hổ này!” Chu Ngưng đang nổi nóng, lại nghe Hoa Bất Ngôn trêu chọc nói chuyện không đâu, lại càng tức giận. Nghiến răng, quát lên dữ dằn: “Gã hồ yêu chết tiệt, cút xa bà đây ra!”
“Ha ha, tiểu hoa yêu, bản lĩnh không cao, tính tình lại không tốt, ta không biết xấu hổ ư!?” Bị mắng nhưng Hoa Bất Ngôn cũng không thèm để ý, ngược lại chỉ nhẹ nhàng cười, ngứa miệng châm chọc: “Ta không biết xấu hổ nhiều lắm cũng chỉ là tự mình đa tình chỉ dạy cho tiểu nha đầu không có mắt như ngươi nghệ thuật quyến rũ, ít ra ta chưa từng không biết xấu hổ quấn lấy một người con trai xa lạ bên đường, mặt dày bắt người ta phải thừa nhận quen biết mình.”
Chu Ngưng bị y châm chọc tức đến xanh mặt, lại không biết phải đáp lại như thế nào.
“Nghe nói tiểu hoa yêu nhà ngươi đã bái thằng tiểu quỷ Thanh Huyền làm sư phụ, coi như miễn cưỡng lẫn vào được Thần Tiêu phái. Bây giờ cái tốt thì không học, lại cố tình bắt chước thằng quỷ sứ đó học chiêu bám riết, quấn chân rất thành thạo.” Thấy Chu Ngưng không thể đáp trả, Hoa Bất Ngôn càng đắc ý, hai tay khoanh trước ngực, bộ dạng không coi ai ra gì: “Thằng tiểu quỷ Thanh Huyền kia liều chết đeo bám Thiên Sắc cô nương. Còn ngươi, tiểu hoa yêu, lại không biết tự lượng sức mình, mưu toan quấn quýt —” dừng một chút, gã cười ra vẻ thần bí, ánh mắt chuyển sang Ngọc Thự: “Tiểu hoa yêu, ngươi cũng biết chàng trai đứng trước mặt ngươi là đệ tử của Phong Cẩm, tính ra thì dù không phải sư bá thì cũng là sư thúc của ngươi! Vốn đã có một đôi thầy trò loạn luân, bây giờ lại thêm các ngươi nữa, chỉ sợ đệ tử Thần Tiêu phái am hiểu nhất chỉ có mỗi việc này — thú vị, thật thú vị!”
Giọng điệu Hoa Bất Ngôn càng ngày càng suồng sã, toàn những lời sỉ nhục và mỉa mai, thậm chí không hề kiêng dè châm biếm toàn bộ Thần Tiêu phái. Ngọc Thự cảm thấy sự nhẫn nại của mình đã đến giới hạn. Y nhướn mắt, sự chế giễu và khinh thường kìm nén nơi đáy mắt bỗng nổi lên như gió lốc vô hình, như bóng râm tối tăm quét nhẹ qua trán: “Các hạ thân là người tu đạo, đáng lẽ phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, dẫn dắt người khác hướng thiện. Ham thích hóng chuyện thị phi như thế đã là không nên, bây giờ lại còn kích động một cô gái chưa trưởng thành dùng thuật quyến rũ —”
Thường ngày Hoa Bất Ngôn chướng mắt nhất hạng người mở miệng ra là chính nghĩa, giờ thấy Ngọc Thự từ lời nói đến hành động đều có vài phần giống Phong Cẩm, vốn đã chẳng ưa thì sao dễ dàng buông tha.
Cười lạnh một tiếng, gã ngắt lời Ngọc Thự, cố ý kiếm chỗ đâm chọt: “Thật sự là kỳ quá đi, chẳng phải ngươi nói chưa bao giờ gặp nàng ta ư, sao lại biết nàng ta chưa trưởng thành? Hay là — ngươi từng thử rồi sao?”
Ngọc Thự cũng không phải là người dễ nổi nóng, xưa nay có thể kìm chế rất tốt, nhưng lúc này nghe Hoa Bất Ngôn lấy sự trong sạch của một cô nương ra trêu chọc, y không thể nhịn nổi nữa: “Miệng lưỡi toàn những lời dơ bẩn!” Y giận không thể kìm nổi, khuôn mặt lạnh lẽo. Đôi mày rậm xếch lên, đáy mắt đen sâu thẳm nhíu lại, hai con ngươi ánh lên cơn tức giận như hai khối băng lạnh.
Lặng lẽ niệm chú, y vươn tay lên cao, đầu ngón tay thoáng hiện luồng sáng màu lam, bàn tay hơi nắm chặt, cuối cùng gọi ra một thanh kiếm màu xanh thẫm sáng loáng!
“Mới nói vậy đã muốn đánh nhau rồi, đây cũng là chuyện Thần Tiêu phái ngươi am hiểu nhất!” Hoa Bất Ngôn nhướn mày lạnh lùng liếc Ngọc Thự, dường như không muốn đánh nhau với y: “Sư bá sư điệt các ngươi từ từ nói chuyện đi, hôm nay bản công tử không có tâm trạng đánh nhau, không tiếp!”
Nói xong, y liền niệm quyết ẩn thân lủi mất, chớp mắt đã không thấy bóng dáng.
Thấy Hoa Bất Ngôn bỏ đi, Ngọc Thự thu kiếm, không tính tiếp tục tốn thời gian với Chu Ngưng, bèn xoay người định bỏ đi nhưng Chu Ngưng tay mắt lanh lẹ đã nhào lên giữ chặt ống tay áo của y.
“Ngọc Thự! Huynh muốn đi đâu?” Nàng hiện tại trái ngược hoàn toàn với bộ dạng hung dữ chửi mắng y lúc nãy, đôi mắt có một tầng sương che phủ, khiến người ta thương tiếc.
“Nếu ngươi là đệ tử của Thanh Huyền sư huynh thì sẽ không gọi thẳng tên ta như thế.” Lúc nãy Ngọc Thự không thể hất ra, nhớ lại lời của Hoa Bất Ngôn, biết nàng cũng là đệ tử Thần Tiêu phái. Tính kỹ ra thì cũng là đồ tôn của Thiên Sắc, cũng ngại khi tỏ ra nghiêm túc lạnh lùng quá mức, đành vừa xấu hổ vừa khuyên bảo: “Ta có chuyện quan trọng, ngày khác nhất định sẽ lên Yên sơn bái kiến Thanh Huyền sư huynh và tiên tôn, ngươi đừng theo ta nữa.”
Chu Ngưng chơi bời lêu lổng lăn lộn ngàn năm, sao không nghe ra lời nói có lệ của y? Kéo mạnh ống tay áo, nàng nhào lên ôm chặt thắt lưng của y, vòng tay thật chặt, tức giận thốt lên lời thề sắt son: “Cả đời ta nhất định phải ở bên cạnh huynh!”
“Đúng là không thể nói lý với ngươi!” Ngọc Thự bị nàng ôm như vậy, đúng là nửa bước cũng không đi nổi, vừa lúng túng vừa xấu hổ, y chịu không nổi hừ một tiếng đưa tay đẩy nàng ra: “Mau buông ra! Lằng nhằng dây dưa, ôm ôm ấp ấp còn ra thể thống gì?”
Chu Ngưng ôm chặt Ngọc Thự, không những không buông tay mà còn cứng đầu cãi lại: “Trước đây huynh từng ôm ta mấy trăm năm, bây giờ thành tiên rồi lại nói như vậy, huynh còn mặt mũi nào nói ta không ra thể thống chứ?!”
Thấy nàng nhất định không chịu buông tay, rốt cục Ngọc Thự không thể nhịn được nữa. Miệng thầm niệm chú, nhanh chóng vẽ bùa trong lòng bàn tay, giữ nàng lại sau đó hút vào chiếc hộp trói yêu mang theo bên người.
“Huynh! Huynh thật sự thu ta sao?!” Chu Ngưng bị nhốt trong hộp trói yêu, bốn phía đều bị tường che kín, không thể thoát nổi. Nàng không biết vì sao Ngọc Thự lại ra tay đối xử với nàng không khách khí như thế, đành phải gào lên: “Có bản lĩnh thì huynh ném ta vào tháp Khóa Yêu đi! Nhốt ta vào cái hộp cỏn con này làm gì?”
“Đợi đến khi ta làm xong chuyện quan trọng sẽ thả ngươi, đưa ngươi đến gặp Thanh Huyền sư huynh và tiên tôn.” Ngọc Thự nhìn Chu Ngưng bị nhốt trong hộp trói yêu, không hiểu vì sao cảm thấy rất nhẹ nhõm. Khôi phục lại vẻ mặt bình tĩnh và lạnh nhạt, y đặt chiếc hộp nhỏ bên hông, không quên cảnh cáo Chu Ngưng: “Bây giờ ngươi cũng coi như đệ tử của Thần Tiêu phái, nhưng nói năng hành động không chừng mực, không biết thận trọng, nên ở trong hộp trói yêu tự kiểm điểm đi, nếu không giữ im lặng đừng trách ta niệm chú khóa miệng ngươi lại.”
Vừa nghe lời này, Chu Ngưng không mắng nữa, chỉ là không cam lòng bĩu môi!
*******
Tố Bạch dùng bữa tối ở Ninh An vương phủ xong, được Triệu Thịnh đích thân đưa về cửa hàng bán hạt rang mới phát hiện không thấy bóng dáng Chu Ngưng. Nàng nghĩ là Chu Ngưng một mình đến Ninh An vương phủ mà không gặp nên cũng không quá mức để ý. Mãi đến trưa hôm sau, Triệu Thịnh đón nàng đến Ninh An vương phủ thử áo cưới, nàng thuận miệng hỏi mới phát hiện Chu Ngưng mất tích. Triệu Thịnh lập tức phái người tìm kiếm cẩn thận trong ngoài thành, Tố Bạch vẫn không yên tâm, vội vàng sai người mời Thanh Huyền qua kể lại đầu đuôi mọi chuyện.
Tuy rằng Thanh Huyền bất đắc dĩ nhận Chu Ngưng làm đồ đệ, cũng chưa từng dạy dỗ bản lĩnh gì cho nàng, nhưng rốt cuộc cũng mang đanh sư phụ, giờ đồ đệ mất tích mà chẳng quan tâm thì không ổn chút nào. Thanh Huyền suy tư, sau khi trở lại tẩm phòng vừa vặn nhìn thấy một lá bùa màu vàng xếp thành hạc giấy bay từ cửa sổ vào phòng, nằm trong lòng bàn tay Thiên Sắc.
Đây là pháp thuật rất ít đệ tử Thần Tiêu phái có thể dùng được, dùng để truyền tin tức từ xa.
Không biết, hạc giấy này do ai đưa đến.
Tuy Thanh Huyền tò mò về lai lịch cũng như nội dung của con hạc giấy kia, nhưng trước mắt có chuyện quan trọng hơn, liền cung kính đứng trước mặt Thiên Sắc báo lại mọi chuyện theo lời Tố Bạch cho Thiên Sắc biết.
Đơn giản là chỉ nói những điểm quan trọng, thấy Thiên Sắc nghe xong sắc mặt vẫn bình tĩnh, không nói gì, trong lòng Thanh Huyền hơi nghi ngờ, cẩn thận hỏi tiếp: “Sư phụ, người xem. Chu Ngưng đột nhiên biến mất, có thể gặp nguy hiểm gì không?”
“Hạc giấy này do Ngọc Thự phái đến.” Thiên Sắc khẽ cười khổ, mở lá thư bằng hạc giấy đặt trên bàn, khẽ thở dài rồi nói ra nơi Chu Ngưng đã đến: “Chu Ngưng gặp Ngọc Thự rồi.”
Thanh Huyền sửng sốt, nghĩ tới khúc mắc giữa Chu Ngưng và Ngọc Thự, chợt cảm thấy lo lắng: “Vậy — nàng ấy biết Ngọc Thự —”
“Nó đương nhiên không biết, cho nên mới bám theo Ngọc Thự mãi. Ngọc Thự có việc quan trọng, không còn cách nào đành phải tạm nhốt vào hộp trói yêu để nó tự kiểm điểm, chỉ nói là xong xuôi mọi việc sẽ tự đưa nó trở về.” Thiên Sắc khẽ lắc đầu, nghĩ đến Chu Ngưng vốn không biết rõ mọi chuyện, chợt cảm thấy chua xót, một ngày nào đó nếu biết được sẽ thất vọng đến mức nào. Nhưng dù thế nào thì nàng cũng chỉ có thể đứng ngoài, tự xúc động than thở mà thôi: “Có những chuyện không thể giấu giếm cả đời.”
Đối với cảnh ngộ của Ngọc Thự, Thanh Huyền cũng không biết những điều sâu xa khó hiểu trong đó: “Thật ra, dù Ngọc Thự quên Chu Ngưng cũng không thành vấn đề, chúng ta có thể nói hết chuyện của y với Chu Ngưng.” Hắn nghĩ mình làm đúng nhưng không rõ vì sao Thiên Sắc lại lo sợ bất an: “Nói hết tất cả mọi chuyện không phải tốt hơn sao?”
Thiên Sắc biết hắn không hay biết những vấn đề sâu xa trong chuyện này, chỉ mỉm cười không trả lời, đột nhiên chuyển sang đề tài khác: “Thanh Huyền, mười kiếp trước, ngươi từng vì hoa yêu thược dược không ngần ngại đại náo Âm ty, nếu ngươi may mắn gặp lại hoa yêu thược dược, ngươi còn coi nàng như châu như báu nữa không?”
Không biết vì sao Thiên Sắc đột nhiên nhắc tới chuyện hồ đồ mười kiếp trước, Thanh Huyền cảm thấy mất tự nhiên.
Hắn chỉ nhìn thấy hoa yêu thược dược một lần trên đá Tam sinh. Nếu nói dáng người xinh đẹp thì kém xa sư phụ, còn về chân tình thì hoa yêu kia miệng lưỡi gian dối, coi hắn như công cụ lợi dụng, sao sánh được với sư phụ luôn cẩn thận che chở bảo vệ hắn? Nếu hắn gặp lại hoa yêu thược dược kia, chắc chắn sẽ né thật xa, sao có thể nối lại tiền duyên?
Hắn không có tâm nguyện gì, chỉ cầu mong được ở cùng với sư phụ trọn đời trọn kiếp, bách niên giai lão!
“Đương nhiên không.” Để thể hiện bản thân không chút do dự, hắn lập tức thề thốt phủ nhận, để bộc lộ rõ sự toàn tâm toàn ý đối với Thiên Sắc, hắn cực kỳ tỉnh táo giải thích: “Năm đó người thích nàng ấy không phải Thanh Huyền, là kiếp trước của Thanh Huyền, vốn không phải cùng một người với Thanh Huyền. T là y, Thanh Huyền là Thanh Huyền, Thanh Huyền chỉ thích một mình sư phụ thôi —”
Hắn vốn định mượn cơ hội này thổ lộ tấm lòng thủy chung son sắt của mình với Thiên Sắc, nhưng nàng đã ngắt lời, cắt đứt những lời thao thao bất tuyệt buồn nôn của hắn.
“Vậy là được rồi. Đối với Ngọc Thự mà nói, tình huống này cũng giống vậy, những chuyện mà y và Chu Ngưng đã trải qua giống như kiếp trước của y thôi. Bây giờ Chu Ngưng và y là hai người xa lạ, tất cả tình cảm ngày xưa đã biến mất không còn nữa. Mà tình yêu nam nữ, phải đích thân trải qua mới có thể khắc cốt ghi tâm, nếu chỉ nghe người khác nói mà không hề nhớ thì cũng chỉ là nghe một câu chuyện cũ không liên quan đến mình mà thôi.” Thiên Sắc cúi đầu có phần thương tiếc, đột nhiên nghĩ tới chuyện liên quan khác cần phải nói cho Thanh Huyền biết, liền chuyển đề tài sang người khác: “Thanh Huyền, ngươi có biết vì sao Dụ Lan phải trộm cửu chuyển chân hồn đan không?”
Lúc này, coi như Thanh Huyền cũng xúc động với những hiểu lầm rắc rối giữa Ngọc Thự và Chu Ngưng. Có điều chưa kịp cảm thán đã nghe Thiên Sắc nhắc tới chuyện khác làm hắn chẳng hiểu ra sao, chỉ biết há hốc mồm, đành phải thành thật trả lời: “Thanh Huyền không biết.”
Thiên Sắc đứng dậy, đưa lưng về phía Thanh Huyền, nhất thời cũng không biết nên kể như thế nào. Dù sao, nàng cũng có thể hiểu được hành vi tác oai tác quái của Dụ Lan. Nghiêm khắc mà nói, Dụ Lan yêu thương sâu nặng Cứ Phong không khác gì nàng bảo vệ Thanh Huyền.
Suy tư một lúc, nàng mới nhẹ nhàng nói hết mọi chuyện: “Cứ Phong vốn là một thiếu niên người phàm, sau khi bất ngờ gặp gỡ Dụ Lan thì luôn theo sát bên nàng. Tuy rằng, tư chất của Cứ Phong không tệ, có tâm tu đạo, nhưng vì vướng duyên kiếp nên khó thành thiện quả, trải qua mười kiếp người vẫn phải vào vòng luân hồi, đầu thai chuyển kiếp, trải qua hồng trần khổ ải. Cho nên, Dụ Lan một thân một mình hao hết tâm sức, không tiếc trở mặt với Âm ty, nhất định bảo vệ hồn phách Cứ Phong, thậm chí bị trục xuất khỏi yêu giới cũng bất chấp. Nàng thà chết cũng không bằng lòng để Cứ Phong nhập vòng luân hồi, nên đã mang theo y không ngừng tìm kiếm thể xác để sống nhờ —”
Cho tới nay, Thanh Huyền không thể giải thích nổi hành vi tác oai tác quái của Dụ Lan và Cứ Phong. Nhưng đôi khi hắn rất hâm mộ Cứ Phong, vì lúc nào Dụ Lan cũng chủ động, nhiệt tình như lửa, một khi hai người thân thiết thì chẳng cần phân biệt thời gian hoàn cảnh. Trái lại, sư phụ nhà mình thì lại quá thanh tâm quả dục, không thích thân mật với hắn. Có khi hắn ‘thèm ăn’ đến phát hoảng mà còn phải vắt hết óc mới có thể nghĩ ra cách tiếp cận thân mật không lộ dấu vết.
Dưới góc độ này, Cứ Phong có phúc cỡ nào chứ, còn hắn sao mệnh khổ thế này chứ!?
“Nếu Cứ Phong vào vòng luân hồi thì sẽ thế nào?” Nghĩ như vậy, hắn liền cảm thấy bản thân hứng thú, thì ra đôi này cũng không hạnh phúc như hắn tưởng tượng. Thanh Huyền bĩu môi, cảm thấy thật công bằng.
“Ngươi quên rồi sao, Dụ Lan là yêu, Cứ Phong sống nhờ thân thể người phàm lại có quan hệ vợ chồng với nàng. Sinh hồn và yêu khí không thể dung hòa, giống như ngươi và hoa yêu thược dược, đương nhiên sẽ bị cắn nát hồn phách. Cho nên, một khi Cứ Phong vào vòng luân hồi, quên mất Dụ Lan không phải là nghiêm trọng nhất, mười kiếp không thể chết già mới là điều Dụ Lan không muốn thấy nhất.” Thiên Sắc vẫn đưa lưng về phía Thanh Huyền như trước, đương nhiên không biết Thanh Huyền đang suy nghĩ miên man điều gì: “Cho tới nay Dụ Lan luôn hy vọng tìm được thể xác đủ mạnh mẽ để Cứ Phong có thể sống nhờ, sau đó dùng cửu chuyển chân hồn đan để cho Cứ Phong thoát khỏi vòng luân hồi của lục giới —”
Đúng lúc Thiên Sắc đang giải thích cặn kẽ, bên ngoài cửa vang lên giọng cười lười biếng pha lẫn chút chế giễu: “Thiên Sắc, thật không ngờ, ngươi còn hiểu ta hơn chính bản thân ta.”
Thiên Sắc không quay đầu lại cũng biết người đến là Dụ Lan tâm địa chẳng tốt lành gì kia. Từ ngày biết Dụ Lan có cửu chuyển chân hồn đan, nàng liền hiểu Dụ Lan nhất định sẽ thừa cơ xuống tay với Thanh Huyền. Cho nên, nàng tuyệt đối không dám lơi lỏng, chỉ sợ hắn trúng đòn hiểm độc của Dụ Lan.
Đôi giày thêu buông từng bước, dường như không chút để ý, Dụ Lan miễn cưỡng bước vào phòng, che miệng ngáp một cái, đôi mắt dán chặt lên người Thanh Huyền. Cuối cùng, nàng mỉm cười thật xinh đẹp, cất giọng ngọt ngào chết người: “Tiểu đồ đệ, hai ngày nay sư phụ ngươi trông chừng chặt quá nha.” Nàng bĩu môi như muốn thể hiện sự bất mãn, rồi lại hít mũi khẽ hừ một tiếng, tiếp đó vẫn là chất giọng ngọt ngào như trước: “Chẳng cho ta cơ hội nào cả.”
Thiên Sắc quay người lại, theo bản năng che trước người Thanh Huyền. Đôi mắt lạnh nhạt nhìn chằm chằm đôi mắt như rắn ngủ đông của Dụ Lan, đề phòng không chút lơi lỏng, nhưng lời thốt ra lại là với Thanh Huyền: “Nàng ta hy vọng lấy được thân thể của ngươi dùng làm thể xác cho Cứ Phong sống nhờ.”
Thanh Huyền chợt hiểu ra, vì sao mỗi khi Cứ Phong nhìn hắn đều là bộ dạng ghen tuông. Thì ra là vì ham muốn độc chiếm! Có điều ghen tuông như vậy chẳng phải rất kỳ lạ khó hiểu sao? Cho dù Cứ Phong vô cùng xem trọng Dụ Lan, nhưng với hắn mà nói thì Dụ Lan không hấp dẫn chút nào cả.
… Được rồi, hắn thừa nhận, tuy hắn hy vọng sư phụ cũng chiều theo ý mình như Dụ Lan, lúc nào cũng chủ động cho hắn ngọt ngào. Nhưng nghiêm khắc mà nói, hắn lại rất thích dáng vẻ đoan chính của sư phụ, Dù sao, sư phụ là của một mình hắn, dáng vẻ phong tình, ngượng ngùng say mê lòng người chỉ thích hợp để đóng cửa cho một mình hắn thưởng thức, không nên để cho đám người nhàm chán này nhìn thấy.
“Hy vọng đạt được thì đã sao?” Nghĩ như vậy, hắn đột nhiên có hứng trêu đùa, tiến lên vài bước bước, vòng tay ôm lấy Thiên Sắc đang đứng phía trước, nhìn về phía Dụ Lan với ánh mắt khiêu khích. Dán sát vào tai Thiên Sắc, cố ý thì thầm bằng giọng nói không lớn không nhỏ: “Cho dù có hy vọng thì nàng ta cũng chỉ có thể đứng nhìn mà thôi, thân thể này của ta, chỉ duy nhất sư phụ có thể tận hưởng, sao đến lượt nàng ta?!”
Những lời như thế khiến Thiên Sắc đỏ mặt, bởi vì bị Thanh Huyền ôm chặt nên không biết nói gì cho phải , chỉ có thể im lặng lúng túng, ngại ngùng.
Nghe được những lời khiêu khích của Thanh Huyền, Dụ Lan càng cười ngọt ngào và gian xảo hơn nữa.
“Nói như vậy, tiểu đồ đệ ngươi chê tay chân ta quá chậm chạp phải không?” Một lọn tóc rũ xuống bên khuôn mặt xinh đẹp của nàng. Nụ cười mỉm bên đôi môi đỏ mọng khiến người ta khó hiểu, nét cười ấy càng làm tôn thêm dáng người và dung nhan tuyệt mỹ của nàng. Không biết vì sao đột nhiên xuất hiện không khí quái dị khiến người ta không nói nên lời.
Nàng lấy tay che miệng lại, nụ cười khéo léo ẩn hiện hai đồng xu bên má: “Ngày mai là ngày vui của Tố Bạch và Triệu Thịnh, cũng là lúc ta và Phong Cẩm ước định, cho nên bất luận thế nào, đêm nay cũng phải lấy được thân thể của ngươi!” Khẽ dừng lại, nàng đột nhiên thu lại nụ cười, nheo mắt nhìn Thanh Huyền, ánh mắt chợt trở nên sắc bén như mũi dao nhọn: “Đợi đến lúc hồn phách Cứ Phong nhờ cửu chuyển chân hồn đan vào thân thể của ngươi, ta chắc chắn sẽ thương hương tiếc ngọc, hưởng thụ thật tốt thân thể này!”
Hết chương 57
Con gái ư!?
Ngọc Hư Cung có rất ít nữ đệ tử, người quen nhất là Tử Tô cũng chưa bao giờ có cử chỉ thân thiết với y như vậy!
Vậy cô gái này là ai? Vì hoàn toàn không chuẩn bị, Ngọc Thự chỉ biết đứng ngây người, đầu óc trống rỗng chẳng suy nghĩ được gì.
Nhìn thấy người xung quanh đang ngạc nhiên dòm ngó, y cũng thấy cứ để như vậy không ổn chút nào. Y cứng ngắc mở vòng tay kia ra, chỉ cảm nhận thấy đôi bàn ấy tay run rẩy.
“Cô nương, cô là —” khó khăn xoay người sang chỗ khác, y nhìn thấy một đôi mắt như muốn khóc nhưng lại cứng rắn cắn chặt răng, dù thế nào cũng không cho nước mắt rơi xuống. Trong đôi mắt ấy có vui mừng, ngạc nhiên, có thỏa mãn, rất nhiều cảm xúc y không thể hiểu được.
Mà cô gái này, y chưa từng gặp mặt.
Rõ ràng là sắp khóc, cuối cùng lại kìm nén, nuốt ngược nước mắt sắp tràn mi về. Chu Ngưng hít sâu mấy hơi, mỉm cười ngọt ngào. Đúng vậy, thời khắc gặp lại sao có thể khóc? Nàng không thể cho y biết, ngày y rời đi, nàng đã trải qua biết bao gian khổ nan. Y hy vọng nàng có thể trở nên kiên cường, có thể tu hành đắc đạo, nhưng nàng lại không hề tiến bộ, điều này có khiến y thất vọng không?
“Ngọc Thự, sao huynh lại xuất hiện ở đây? Không phải huynh đang tu hành ở Ngọc Hư Cung Tây Côn Luân sao?” Càng nghĩ là cố gắng không khóc, thì đáy mắt càng nóng rực, lòng chua xót như thủy triều mãnh liệt, chính bản thân cũng có thể cảm giác được nụ cười miễn cưỡng. Hít hít mũi, Chu Ngưng cố gắng cong khóe môi, còn buông lời trêu ghẹo như trước đây vẫn làm, phân tán sự chú ý của y: “Chẳng lẽ, huynh đắc đạo thành tài nên xuống núi tìm muội?”
Dù rất thắc mắc việc cô gái này biết rõ tục danh và lai lịch của mình, nhưng Ngọc Thự vẫn đứng im. Hơi nheo mắt lại, nhìn từ trên xuống dưới cô gái nhỏ nhắn vui vẻ này, chợt phát hiện điều khác lạ trên người nàng ta. Đôi mắt đen thâm trầm sáng như ngọc khiến người khác không đoán được tâm tư của y: “Ngươi là yêu —” xác định xong, y lui về phía sau mấy bước, sự ngạc nhiên vốn có biến thành vẻ xa cách.
“Ngọc Thự!?” Hành động lui về phía sau của Ngọc Thự khiến cho nụ cười miễn cưỡng trên mặt Chu Ngưng lập tức biến thành cứng ngắc. Không biết sao, đột nhiên một dự cảm xấu len lỏi vào tâm trí, nàng bước lên rút ngắn khoảng cách: “Huynh làm sao vậy? Huynh không nhận ra muội sao? Muội là Chu Ngưng!”
“Chu Ngưng?!” Ngọc Thự chậm rãi nhắc lại tên nàng ta, đôi mắt sâu lại sáng càng mang vẻ sắc bén như kiếm:”Thật có lỗi, ta không quen cô.” Y giữ nguyên thái độ, tiếp tục lùi về phía sau lạnh nhạt đáp một câu, sau đó xoay người bước đi trong sự kinh ngạc vô hạn của Chu Ngưng.
Nhìn bóng người đang bước đi xa mà không hề quay đầu nhìn lại, Chu Ngưng không thể tin nổi trợn to mắt, phải mất một lúc sau mới hồi phục lại tinh thần, mới nghĩ ra là phải đuổi theo ngay lập tức.
Ngọc Thự cảm nhận được Chu Ngưng vẫn đi theo sau, liền niệm quyết định ẩn thân rời đi. Không ngờ dù y ẩn thân nhưng dường như Chu Ngưng có thể cảm giác được tung tích của y, vẫn theo sát phía sau, không chịu buông tha.
Cứ như vậy, mãi cho đến ngoại thành Ninh An, Ngọc Thự không thể không hiện thân.
“Ta nói rồi, ta không quen ngươi!” Đôi ngươi sâu đen khó hiểu không giống bình thường, ánh chiều tà vương trên đôi mày kiếm hơi nhíu, y chưa từng nặng lời nghiêm khắc với ai như thế. Nhưng lúc này, thật kỳ lạ, đối mặt với cô gái xa lạ này, y có cảm giác nôn nóng không thể nào kìm chế được. Như là đôi mắt kiên cường kìm nén nước mắt nhìn y lúc nãy, nụ cười miễn cưỡng xua tan tất cả, biểu hiện giống như nhận được một niềm vui bất ngờ trên trời rơi xuống vậy, nhưng không biết tại sao lại khiến lòng y hỗn loạn.
Vì sao lại như vậy?
Nàng ta là yêu, chẳng lẽ, đây là ma chướng chưởng giáo thường nói?
Nàng ta mơ mộng hão huyền dùng ma chướng này để mê hoặc mình?
Đúng, nhất định là vậy!
Nghĩ như vậy, mặt Ngọc Thự biến sắc, hai nắm tay thoáng xiết chặt, cao giọng hơn, ngay cả đôi mày hiếm khi nhíu cũng giao lại, lạnh lùng kết một câu: “Nếu ngươi cứ đi theo ta, đừng trách ta thu ngươi!”
Nhưng đối với sự uy hiếp của y, Chu Ngưng không hề sợ hãi. Nàng bước lên một bước thì Ngọc Thự liền lui ra sau một bước, nàng bước tới thì y lùi lại, dường như giữa nàng và y là khoảng cách giữa hai người xa lạ không thể nào đến gần. Cuối cùng, nàng đứng lại, khuôn mặt đỏ ửng vì vui mừng đã biến thành trắng bệch vì thất vọng, nhưng vẫn lẳng lặng nhìn y như trước, cuối cùng hỏi lại một câu: “Ngọc Thự, huynh thật sự không nhận ra muội sao?”
Nghe nàng nhấn mạnh hai chữ “Thật sự”, Ngọc Thự hừ khẽ một tiếng, gật đầu. Đôi mắt trầm lắng có phần dữ dằn cực kỳ thong thả lướt qua khuôn mặt trắng bệch của Chu Ngưng, ánh mắt khiến người ta không hít thở nổi: “Ta chưa bao giờ gặp ngươi, đương nhiên không nhận ra, sao phải hỏi thật giả?!”
“Huynh chưa bao giờ gặp ta?” Rốt cục, sự kìm nén bấy lâu bị câu nói này đốt cho bùng lên, Chu Ngưng tức giận đến độ hai mắt biến thành màu đen, run run chỉ tay vào Ngọc Thự: “Huynh, huynh, huynh, sao huynh có thể nói như vậy! Ta biết rồi, giờ huynh đã đắc đạo thành tiên, cho nên xấu hổ vì có bạn là yêu, nên giả bộ không quen ta chứ gì! Sao nào, ta khiến huynh mất mặt lắm sao?!” Nàng càng nói càng tức giận, cuối cùng giọng nói kéo dài, sắc bén như mũi tên nhọn quanh quẩn thật lâu dưới bóng chiều chạng vạng trong rừng cây.
Giọng nói chói tai kia khiến Ngọc Thự cảm thấy đau đầu, dường như chạm đến một nơi nào đó hư vô trong tâm trí: “Trước khi đắc đạo ta cũng là yêu, tuy rằng bây giờ may mắn thành tiên, nhưng tuyệt đối không hề cảm thấy xấu hổ vì có bạn là yêu như ngươi nói.” Xoa nhẹ thái dương, khẽ lắc đầu, định làm cho sự đau đớn kia rút bớt đi. Ngọc Thự hơi nhắm mắt lại, đến khi mở mắt ra thì thần sắc đã khôi phục sự bình tĩnh nghiêm nghị, gằn từng tiếng: “Nhưng không cần phải giả vờ, ta thật sự không quen biết ngươi!”
“Huynh cho là một câu ‘không quen biết” là có thể xóa hết chuyện trước đây của ta và huynh sao?” Nghe y thẳng thừng phủi sạch như thế, Chu Ngưng cắn mạnh môi, hít sâu một hơi: “Huynh còn nhớ lúc trước khi lên Tây Côn Luân huynh đã hứa hẹn gì với ta không? Chính miệng huynh đã hứa, chẳng lẽ đã quên tất cả sao? Ta là vì huynh mới trải qua trăm cay nghìn đắng —”
Trong lúc Ngọc Thự im lặng chìm trong suy nghĩ, nàng kích động nói không ngừng, thì bên cạnh vang lên tiếng cười khẽ phá phong cảnh.
Chu Ngưng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy trong đám cây cối âm u dưới bóng hoàng hôn, gã hồ yêu Hoa Bất Ngôn đang nhàn nhã dựa vào thân cây, vẻ mặt hớn hở như đang xem kịch vui.
Gã hồ yêu mắc dịch này!
“Chậc chậc chậc!” Hoa Bất Ngôn vừa lắc đầu vừa tặc lưỡi, giở giọng quái gở: “Tiểu hoa yêu, muốn quấn lấy một chàng trai mà ngươi hung dữ, bám riết người ta như vậy là hỏng chuyện, chi bằng để ca ca dạy cho ngươi nhé. Một cô gái muốn quyến rũ một chàng trai thì đầu tiên phải dịu dàng, sau đó yêu thương nhung nhớ, lấy thân báo đáp, gạo nấu thành cơm. Đương nhiên, nếu chàng trai này thuộc dạng đầu gỗ không hiểu phong tình thì ngươi có thể dùng thủ đoạn đặc biệt. Sau khi chuyện đã thành, y dám chối bỏ không chịu trách nhiệm, ngươi có thể rêu rao khắp nơi để tranh thủ sự thông cảm, sau đó lấy đạo nghĩa trách nhiệm buộc y vào khuôn khổ. Nhưng, ngươi cũng phải để ý kẻo bị y quay lại cắn cho một phát trả đũa, vì dù sao hành vi bội tình bạc nghĩa không chịu trách nhiệm xưa nay là chuyện đệ tử Thần Tiêu phái am hiểu nhất, ngay cả chưởng giáo Thần Tiêu phái Phong Cẩm cũng đức hạnh thế mà, đệ tử trong phái đương nhiên phải học theo…”
Ngọc Thự không biết Hoa Bất Ngôn, vốn không để ý lời của gã. Nhưng khi nghe Hoa Bất Ngôn nhắc tới “Phong Cẩm” với lời lẽ quá đáng, y liên nhíu mày, biết kẻ mới đến này chẳng tốt đẹp gì.
“Ngươi! Gã hồ yêu không biết xấu hổ này!” Chu Ngưng đang nổi nóng, lại nghe Hoa Bất Ngôn trêu chọc nói chuyện không đâu, lại càng tức giận. Nghiến răng, quát lên dữ dằn: “Gã hồ yêu chết tiệt, cút xa bà đây ra!”
“Ha ha, tiểu hoa yêu, bản lĩnh không cao, tính tình lại không tốt, ta không biết xấu hổ ư!?” Bị mắng nhưng Hoa Bất Ngôn cũng không thèm để ý, ngược lại chỉ nhẹ nhàng cười, ngứa miệng châm chọc: “Ta không biết xấu hổ nhiều lắm cũng chỉ là tự mình đa tình chỉ dạy cho tiểu nha đầu không có mắt như ngươi nghệ thuật quyến rũ, ít ra ta chưa từng không biết xấu hổ quấn lấy một người con trai xa lạ bên đường, mặt dày bắt người ta phải thừa nhận quen biết mình.”
Chu Ngưng bị y châm chọc tức đến xanh mặt, lại không biết phải đáp lại như thế nào.
“Nghe nói tiểu hoa yêu nhà ngươi đã bái thằng tiểu quỷ Thanh Huyền làm sư phụ, coi như miễn cưỡng lẫn vào được Thần Tiêu phái. Bây giờ cái tốt thì không học, lại cố tình bắt chước thằng quỷ sứ đó học chiêu bám riết, quấn chân rất thành thạo.” Thấy Chu Ngưng không thể đáp trả, Hoa Bất Ngôn càng đắc ý, hai tay khoanh trước ngực, bộ dạng không coi ai ra gì: “Thằng tiểu quỷ Thanh Huyền kia liều chết đeo bám Thiên Sắc cô nương. Còn ngươi, tiểu hoa yêu, lại không biết tự lượng sức mình, mưu toan quấn quýt —” dừng một chút, gã cười ra vẻ thần bí, ánh mắt chuyển sang Ngọc Thự: “Tiểu hoa yêu, ngươi cũng biết chàng trai đứng trước mặt ngươi là đệ tử của Phong Cẩm, tính ra thì dù không phải sư bá thì cũng là sư thúc của ngươi! Vốn đã có một đôi thầy trò loạn luân, bây giờ lại thêm các ngươi nữa, chỉ sợ đệ tử Thần Tiêu phái am hiểu nhất chỉ có mỗi việc này — thú vị, thật thú vị!”
Giọng điệu Hoa Bất Ngôn càng ngày càng suồng sã, toàn những lời sỉ nhục và mỉa mai, thậm chí không hề kiêng dè châm biếm toàn bộ Thần Tiêu phái. Ngọc Thự cảm thấy sự nhẫn nại của mình đã đến giới hạn. Y nhướn mắt, sự chế giễu và khinh thường kìm nén nơi đáy mắt bỗng nổi lên như gió lốc vô hình, như bóng râm tối tăm quét nhẹ qua trán: “Các hạ thân là người tu đạo, đáng lẽ phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, dẫn dắt người khác hướng thiện. Ham thích hóng chuyện thị phi như thế đã là không nên, bây giờ lại còn kích động một cô gái chưa trưởng thành dùng thuật quyến rũ —”
Thường ngày Hoa Bất Ngôn chướng mắt nhất hạng người mở miệng ra là chính nghĩa, giờ thấy Ngọc Thự từ lời nói đến hành động đều có vài phần giống Phong Cẩm, vốn đã chẳng ưa thì sao dễ dàng buông tha.
Cười lạnh một tiếng, gã ngắt lời Ngọc Thự, cố ý kiếm chỗ đâm chọt: “Thật sự là kỳ quá đi, chẳng phải ngươi nói chưa bao giờ gặp nàng ta ư, sao lại biết nàng ta chưa trưởng thành? Hay là — ngươi từng thử rồi sao?”
Ngọc Thự cũng không phải là người dễ nổi nóng, xưa nay có thể kìm chế rất tốt, nhưng lúc này nghe Hoa Bất Ngôn lấy sự trong sạch của một cô nương ra trêu chọc, y không thể nhịn nổi nữa: “Miệng lưỡi toàn những lời dơ bẩn!” Y giận không thể kìm nổi, khuôn mặt lạnh lẽo. Đôi mày rậm xếch lên, đáy mắt đen sâu thẳm nhíu lại, hai con ngươi ánh lên cơn tức giận như hai khối băng lạnh.
Lặng lẽ niệm chú, y vươn tay lên cao, đầu ngón tay thoáng hiện luồng sáng màu lam, bàn tay hơi nắm chặt, cuối cùng gọi ra một thanh kiếm màu xanh thẫm sáng loáng!
“Mới nói vậy đã muốn đánh nhau rồi, đây cũng là chuyện Thần Tiêu phái ngươi am hiểu nhất!” Hoa Bất Ngôn nhướn mày lạnh lùng liếc Ngọc Thự, dường như không muốn đánh nhau với y: “Sư bá sư điệt các ngươi từ từ nói chuyện đi, hôm nay bản công tử không có tâm trạng đánh nhau, không tiếp!”
Nói xong, y liền niệm quyết ẩn thân lủi mất, chớp mắt đã không thấy bóng dáng.
Thấy Hoa Bất Ngôn bỏ đi, Ngọc Thự thu kiếm, không tính tiếp tục tốn thời gian với Chu Ngưng, bèn xoay người định bỏ đi nhưng Chu Ngưng tay mắt lanh lẹ đã nhào lên giữ chặt ống tay áo của y.
“Ngọc Thự! Huynh muốn đi đâu?” Nàng hiện tại trái ngược hoàn toàn với bộ dạng hung dữ chửi mắng y lúc nãy, đôi mắt có một tầng sương che phủ, khiến người ta thương tiếc.
“Nếu ngươi là đệ tử của Thanh Huyền sư huynh thì sẽ không gọi thẳng tên ta như thế.” Lúc nãy Ngọc Thự không thể hất ra, nhớ lại lời của Hoa Bất Ngôn, biết nàng cũng là đệ tử Thần Tiêu phái. Tính kỹ ra thì cũng là đồ tôn của Thiên Sắc, cũng ngại khi tỏ ra nghiêm túc lạnh lùng quá mức, đành vừa xấu hổ vừa khuyên bảo: “Ta có chuyện quan trọng, ngày khác nhất định sẽ lên Yên sơn bái kiến Thanh Huyền sư huynh và tiên tôn, ngươi đừng theo ta nữa.”
Chu Ngưng chơi bời lêu lổng lăn lộn ngàn năm, sao không nghe ra lời nói có lệ của y? Kéo mạnh ống tay áo, nàng nhào lên ôm chặt thắt lưng của y, vòng tay thật chặt, tức giận thốt lên lời thề sắt son: “Cả đời ta nhất định phải ở bên cạnh huynh!”
“Đúng là không thể nói lý với ngươi!” Ngọc Thự bị nàng ôm như vậy, đúng là nửa bước cũng không đi nổi, vừa lúng túng vừa xấu hổ, y chịu không nổi hừ một tiếng đưa tay đẩy nàng ra: “Mau buông ra! Lằng nhằng dây dưa, ôm ôm ấp ấp còn ra thể thống gì?”
Chu Ngưng ôm chặt Ngọc Thự, không những không buông tay mà còn cứng đầu cãi lại: “Trước đây huynh từng ôm ta mấy trăm năm, bây giờ thành tiên rồi lại nói như vậy, huynh còn mặt mũi nào nói ta không ra thể thống chứ?!”
Thấy nàng nhất định không chịu buông tay, rốt cục Ngọc Thự không thể nhịn được nữa. Miệng thầm niệm chú, nhanh chóng vẽ bùa trong lòng bàn tay, giữ nàng lại sau đó hút vào chiếc hộp trói yêu mang theo bên người.
“Huynh! Huynh thật sự thu ta sao?!” Chu Ngưng bị nhốt trong hộp trói yêu, bốn phía đều bị tường che kín, không thể thoát nổi. Nàng không biết vì sao Ngọc Thự lại ra tay đối xử với nàng không khách khí như thế, đành phải gào lên: “Có bản lĩnh thì huynh ném ta vào tháp Khóa Yêu đi! Nhốt ta vào cái hộp cỏn con này làm gì?”
“Đợi đến khi ta làm xong chuyện quan trọng sẽ thả ngươi, đưa ngươi đến gặp Thanh Huyền sư huynh và tiên tôn.” Ngọc Thự nhìn Chu Ngưng bị nhốt trong hộp trói yêu, không hiểu vì sao cảm thấy rất nhẹ nhõm. Khôi phục lại vẻ mặt bình tĩnh và lạnh nhạt, y đặt chiếc hộp nhỏ bên hông, không quên cảnh cáo Chu Ngưng: “Bây giờ ngươi cũng coi như đệ tử của Thần Tiêu phái, nhưng nói năng hành động không chừng mực, không biết thận trọng, nên ở trong hộp trói yêu tự kiểm điểm đi, nếu không giữ im lặng đừng trách ta niệm chú khóa miệng ngươi lại.”
Vừa nghe lời này, Chu Ngưng không mắng nữa, chỉ là không cam lòng bĩu môi!
*******
Tố Bạch dùng bữa tối ở Ninh An vương phủ xong, được Triệu Thịnh đích thân đưa về cửa hàng bán hạt rang mới phát hiện không thấy bóng dáng Chu Ngưng. Nàng nghĩ là Chu Ngưng một mình đến Ninh An vương phủ mà không gặp nên cũng không quá mức để ý. Mãi đến trưa hôm sau, Triệu Thịnh đón nàng đến Ninh An vương phủ thử áo cưới, nàng thuận miệng hỏi mới phát hiện Chu Ngưng mất tích. Triệu Thịnh lập tức phái người tìm kiếm cẩn thận trong ngoài thành, Tố Bạch vẫn không yên tâm, vội vàng sai người mời Thanh Huyền qua kể lại đầu đuôi mọi chuyện.
Tuy rằng Thanh Huyền bất đắc dĩ nhận Chu Ngưng làm đồ đệ, cũng chưa từng dạy dỗ bản lĩnh gì cho nàng, nhưng rốt cuộc cũng mang đanh sư phụ, giờ đồ đệ mất tích mà chẳng quan tâm thì không ổn chút nào. Thanh Huyền suy tư, sau khi trở lại tẩm phòng vừa vặn nhìn thấy một lá bùa màu vàng xếp thành hạc giấy bay từ cửa sổ vào phòng, nằm trong lòng bàn tay Thiên Sắc.
Đây là pháp thuật rất ít đệ tử Thần Tiêu phái có thể dùng được, dùng để truyền tin tức từ xa.
Không biết, hạc giấy này do ai đưa đến.
Tuy Thanh Huyền tò mò về lai lịch cũng như nội dung của con hạc giấy kia, nhưng trước mắt có chuyện quan trọng hơn, liền cung kính đứng trước mặt Thiên Sắc báo lại mọi chuyện theo lời Tố Bạch cho Thiên Sắc biết.
Đơn giản là chỉ nói những điểm quan trọng, thấy Thiên Sắc nghe xong sắc mặt vẫn bình tĩnh, không nói gì, trong lòng Thanh Huyền hơi nghi ngờ, cẩn thận hỏi tiếp: “Sư phụ, người xem. Chu Ngưng đột nhiên biến mất, có thể gặp nguy hiểm gì không?”
“Hạc giấy này do Ngọc Thự phái đến.” Thiên Sắc khẽ cười khổ, mở lá thư bằng hạc giấy đặt trên bàn, khẽ thở dài rồi nói ra nơi Chu Ngưng đã đến: “Chu Ngưng gặp Ngọc Thự rồi.”
Thanh Huyền sửng sốt, nghĩ tới khúc mắc giữa Chu Ngưng và Ngọc Thự, chợt cảm thấy lo lắng: “Vậy — nàng ấy biết Ngọc Thự —”
“Nó đương nhiên không biết, cho nên mới bám theo Ngọc Thự mãi. Ngọc Thự có việc quan trọng, không còn cách nào đành phải tạm nhốt vào hộp trói yêu để nó tự kiểm điểm, chỉ nói là xong xuôi mọi việc sẽ tự đưa nó trở về.” Thiên Sắc khẽ lắc đầu, nghĩ đến Chu Ngưng vốn không biết rõ mọi chuyện, chợt cảm thấy chua xót, một ngày nào đó nếu biết được sẽ thất vọng đến mức nào. Nhưng dù thế nào thì nàng cũng chỉ có thể đứng ngoài, tự xúc động than thở mà thôi: “Có những chuyện không thể giấu giếm cả đời.”
Đối với cảnh ngộ của Ngọc Thự, Thanh Huyền cũng không biết những điều sâu xa khó hiểu trong đó: “Thật ra, dù Ngọc Thự quên Chu Ngưng cũng không thành vấn đề, chúng ta có thể nói hết chuyện của y với Chu Ngưng.” Hắn nghĩ mình làm đúng nhưng không rõ vì sao Thiên Sắc lại lo sợ bất an: “Nói hết tất cả mọi chuyện không phải tốt hơn sao?”
Thiên Sắc biết hắn không hay biết những vấn đề sâu xa trong chuyện này, chỉ mỉm cười không trả lời, đột nhiên chuyển sang đề tài khác: “Thanh Huyền, mười kiếp trước, ngươi từng vì hoa yêu thược dược không ngần ngại đại náo Âm ty, nếu ngươi may mắn gặp lại hoa yêu thược dược, ngươi còn coi nàng như châu như báu nữa không?”
Không biết vì sao Thiên Sắc đột nhiên nhắc tới chuyện hồ đồ mười kiếp trước, Thanh Huyền cảm thấy mất tự nhiên.
Hắn chỉ nhìn thấy hoa yêu thược dược một lần trên đá Tam sinh. Nếu nói dáng người xinh đẹp thì kém xa sư phụ, còn về chân tình thì hoa yêu kia miệng lưỡi gian dối, coi hắn như công cụ lợi dụng, sao sánh được với sư phụ luôn cẩn thận che chở bảo vệ hắn? Nếu hắn gặp lại hoa yêu thược dược kia, chắc chắn sẽ né thật xa, sao có thể nối lại tiền duyên?
Hắn không có tâm nguyện gì, chỉ cầu mong được ở cùng với sư phụ trọn đời trọn kiếp, bách niên giai lão!
“Đương nhiên không.” Để thể hiện bản thân không chút do dự, hắn lập tức thề thốt phủ nhận, để bộc lộ rõ sự toàn tâm toàn ý đối với Thiên Sắc, hắn cực kỳ tỉnh táo giải thích: “Năm đó người thích nàng ấy không phải Thanh Huyền, là kiếp trước của Thanh Huyền, vốn không phải cùng một người với Thanh Huyền. T là y, Thanh Huyền là Thanh Huyền, Thanh Huyền chỉ thích một mình sư phụ thôi —”
Hắn vốn định mượn cơ hội này thổ lộ tấm lòng thủy chung son sắt của mình với Thiên Sắc, nhưng nàng đã ngắt lời, cắt đứt những lời thao thao bất tuyệt buồn nôn của hắn.
“Vậy là được rồi. Đối với Ngọc Thự mà nói, tình huống này cũng giống vậy, những chuyện mà y và Chu Ngưng đã trải qua giống như kiếp trước của y thôi. Bây giờ Chu Ngưng và y là hai người xa lạ, tất cả tình cảm ngày xưa đã biến mất không còn nữa. Mà tình yêu nam nữ, phải đích thân trải qua mới có thể khắc cốt ghi tâm, nếu chỉ nghe người khác nói mà không hề nhớ thì cũng chỉ là nghe một câu chuyện cũ không liên quan đến mình mà thôi.” Thiên Sắc cúi đầu có phần thương tiếc, đột nhiên nghĩ tới chuyện liên quan khác cần phải nói cho Thanh Huyền biết, liền chuyển đề tài sang người khác: “Thanh Huyền, ngươi có biết vì sao Dụ Lan phải trộm cửu chuyển chân hồn đan không?”
Lúc này, coi như Thanh Huyền cũng xúc động với những hiểu lầm rắc rối giữa Ngọc Thự và Chu Ngưng. Có điều chưa kịp cảm thán đã nghe Thiên Sắc nhắc tới chuyện khác làm hắn chẳng hiểu ra sao, chỉ biết há hốc mồm, đành phải thành thật trả lời: “Thanh Huyền không biết.”
Thiên Sắc đứng dậy, đưa lưng về phía Thanh Huyền, nhất thời cũng không biết nên kể như thế nào. Dù sao, nàng cũng có thể hiểu được hành vi tác oai tác quái của Dụ Lan. Nghiêm khắc mà nói, Dụ Lan yêu thương sâu nặng Cứ Phong không khác gì nàng bảo vệ Thanh Huyền.
Suy tư một lúc, nàng mới nhẹ nhàng nói hết mọi chuyện: “Cứ Phong vốn là một thiếu niên người phàm, sau khi bất ngờ gặp gỡ Dụ Lan thì luôn theo sát bên nàng. Tuy rằng, tư chất của Cứ Phong không tệ, có tâm tu đạo, nhưng vì vướng duyên kiếp nên khó thành thiện quả, trải qua mười kiếp người vẫn phải vào vòng luân hồi, đầu thai chuyển kiếp, trải qua hồng trần khổ ải. Cho nên, Dụ Lan một thân một mình hao hết tâm sức, không tiếc trở mặt với Âm ty, nhất định bảo vệ hồn phách Cứ Phong, thậm chí bị trục xuất khỏi yêu giới cũng bất chấp. Nàng thà chết cũng không bằng lòng để Cứ Phong nhập vòng luân hồi, nên đã mang theo y không ngừng tìm kiếm thể xác để sống nhờ —”
Cho tới nay, Thanh Huyền không thể giải thích nổi hành vi tác oai tác quái của Dụ Lan và Cứ Phong. Nhưng đôi khi hắn rất hâm mộ Cứ Phong, vì lúc nào Dụ Lan cũng chủ động, nhiệt tình như lửa, một khi hai người thân thiết thì chẳng cần phân biệt thời gian hoàn cảnh. Trái lại, sư phụ nhà mình thì lại quá thanh tâm quả dục, không thích thân mật với hắn. Có khi hắn ‘thèm ăn’ đến phát hoảng mà còn phải vắt hết óc mới có thể nghĩ ra cách tiếp cận thân mật không lộ dấu vết.
Dưới góc độ này, Cứ Phong có phúc cỡ nào chứ, còn hắn sao mệnh khổ thế này chứ!?
“Nếu Cứ Phong vào vòng luân hồi thì sẽ thế nào?” Nghĩ như vậy, hắn liền cảm thấy bản thân hứng thú, thì ra đôi này cũng không hạnh phúc như hắn tưởng tượng. Thanh Huyền bĩu môi, cảm thấy thật công bằng.
“Ngươi quên rồi sao, Dụ Lan là yêu, Cứ Phong sống nhờ thân thể người phàm lại có quan hệ vợ chồng với nàng. Sinh hồn và yêu khí không thể dung hòa, giống như ngươi và hoa yêu thược dược, đương nhiên sẽ bị cắn nát hồn phách. Cho nên, một khi Cứ Phong vào vòng luân hồi, quên mất Dụ Lan không phải là nghiêm trọng nhất, mười kiếp không thể chết già mới là điều Dụ Lan không muốn thấy nhất.” Thiên Sắc vẫn đưa lưng về phía Thanh Huyền như trước, đương nhiên không biết Thanh Huyền đang suy nghĩ miên man điều gì: “Cho tới nay Dụ Lan luôn hy vọng tìm được thể xác đủ mạnh mẽ để Cứ Phong có thể sống nhờ, sau đó dùng cửu chuyển chân hồn đan để cho Cứ Phong thoát khỏi vòng luân hồi của lục giới —”
Đúng lúc Thiên Sắc đang giải thích cặn kẽ, bên ngoài cửa vang lên giọng cười lười biếng pha lẫn chút chế giễu: “Thiên Sắc, thật không ngờ, ngươi còn hiểu ta hơn chính bản thân ta.”
Thiên Sắc không quay đầu lại cũng biết người đến là Dụ Lan tâm địa chẳng tốt lành gì kia. Từ ngày biết Dụ Lan có cửu chuyển chân hồn đan, nàng liền hiểu Dụ Lan nhất định sẽ thừa cơ xuống tay với Thanh Huyền. Cho nên, nàng tuyệt đối không dám lơi lỏng, chỉ sợ hắn trúng đòn hiểm độc của Dụ Lan.
Đôi giày thêu buông từng bước, dường như không chút để ý, Dụ Lan miễn cưỡng bước vào phòng, che miệng ngáp một cái, đôi mắt dán chặt lên người Thanh Huyền. Cuối cùng, nàng mỉm cười thật xinh đẹp, cất giọng ngọt ngào chết người: “Tiểu đồ đệ, hai ngày nay sư phụ ngươi trông chừng chặt quá nha.” Nàng bĩu môi như muốn thể hiện sự bất mãn, rồi lại hít mũi khẽ hừ một tiếng, tiếp đó vẫn là chất giọng ngọt ngào như trước: “Chẳng cho ta cơ hội nào cả.”
Thiên Sắc quay người lại, theo bản năng che trước người Thanh Huyền. Đôi mắt lạnh nhạt nhìn chằm chằm đôi mắt như rắn ngủ đông của Dụ Lan, đề phòng không chút lơi lỏng, nhưng lời thốt ra lại là với Thanh Huyền: “Nàng ta hy vọng lấy được thân thể của ngươi dùng làm thể xác cho Cứ Phong sống nhờ.”
Thanh Huyền chợt hiểu ra, vì sao mỗi khi Cứ Phong nhìn hắn đều là bộ dạng ghen tuông. Thì ra là vì ham muốn độc chiếm! Có điều ghen tuông như vậy chẳng phải rất kỳ lạ khó hiểu sao? Cho dù Cứ Phong vô cùng xem trọng Dụ Lan, nhưng với hắn mà nói thì Dụ Lan không hấp dẫn chút nào cả.
… Được rồi, hắn thừa nhận, tuy hắn hy vọng sư phụ cũng chiều theo ý mình như Dụ Lan, lúc nào cũng chủ động cho hắn ngọt ngào. Nhưng nghiêm khắc mà nói, hắn lại rất thích dáng vẻ đoan chính của sư phụ, Dù sao, sư phụ là của một mình hắn, dáng vẻ phong tình, ngượng ngùng say mê lòng người chỉ thích hợp để đóng cửa cho một mình hắn thưởng thức, không nên để cho đám người nhàm chán này nhìn thấy.
“Hy vọng đạt được thì đã sao?” Nghĩ như vậy, hắn đột nhiên có hứng trêu đùa, tiến lên vài bước bước, vòng tay ôm lấy Thiên Sắc đang đứng phía trước, nhìn về phía Dụ Lan với ánh mắt khiêu khích. Dán sát vào tai Thiên Sắc, cố ý thì thầm bằng giọng nói không lớn không nhỏ: “Cho dù có hy vọng thì nàng ta cũng chỉ có thể đứng nhìn mà thôi, thân thể này của ta, chỉ duy nhất sư phụ có thể tận hưởng, sao đến lượt nàng ta?!”
Những lời như thế khiến Thiên Sắc đỏ mặt, bởi vì bị Thanh Huyền ôm chặt nên không biết nói gì cho phải , chỉ có thể im lặng lúng túng, ngại ngùng.
Nghe được những lời khiêu khích của Thanh Huyền, Dụ Lan càng cười ngọt ngào và gian xảo hơn nữa.
“Nói như vậy, tiểu đồ đệ ngươi chê tay chân ta quá chậm chạp phải không?” Một lọn tóc rũ xuống bên khuôn mặt xinh đẹp của nàng. Nụ cười mỉm bên đôi môi đỏ mọng khiến người ta khó hiểu, nét cười ấy càng làm tôn thêm dáng người và dung nhan tuyệt mỹ của nàng. Không biết vì sao đột nhiên xuất hiện không khí quái dị khiến người ta không nói nên lời.
Nàng lấy tay che miệng lại, nụ cười khéo léo ẩn hiện hai đồng xu bên má: “Ngày mai là ngày vui của Tố Bạch và Triệu Thịnh, cũng là lúc ta và Phong Cẩm ước định, cho nên bất luận thế nào, đêm nay cũng phải lấy được thân thể của ngươi!” Khẽ dừng lại, nàng đột nhiên thu lại nụ cười, nheo mắt nhìn Thanh Huyền, ánh mắt chợt trở nên sắc bén như mũi dao nhọn: “Đợi đến lúc hồn phách Cứ Phong nhờ cửu chuyển chân hồn đan vào thân thể của ngươi, ta chắc chắn sẽ thương hương tiếc ngọc, hưởng thụ thật tốt thân thể này!”
Hết chương 57
Tác giả :
Tắc Nhĩ